Cậu bé bỗng hỏi “のを覚えていますか Chị có còn nhớ bố mẹ trông như thế nào không ?"
“って Im miệng ."
Trình Hâm nghiêng đầu nhìn em trai, ánh mắt lạnh băng, giọng nói đầy tức giận “がすぎます Em nói nhiều quá ."
Trình Hâm giật lấy núm vú cao su trong tay cậu bé, nhét lại vào miệng em trai.
Vốn dĩ em trai đã không cần ngậm núm vú cao su nữa nhưng do lần này đi máy bay không có người nhà bên cạnh nên cậu bé hơi sợ hãi. Trình Hâm cũng sợ em trai ồn ào trên máy bay nên trước khi ra cửa đã lén cho cậu bé ngậm núm vú cao sụ
Không ngờ đúng thật phải dùng đến, lúc máy bay sắp hạ cánh xóc nảy rất đáng sợ, Trình Nam bị dọa khóc oang oang trong khoang hạng nhất. Nếu không nhờ có cái núm vú cao su, cô bé thật sự không thể thu phục được thằng nhóc này.
Con ngươi Trình Nam đảo quanh, tay nhỏ mũm mĩm che miệng, đầu lắc lư, cười hì hì. Cậu bé thật sự rất sợ chị gái, dù sao một khi chị ấy tức lên sẽ đánh người.
Nghe Trình Hâm nói, người nhà Genkawa được cử đưa hai chị em về nhà vô thức cúi đầu nhìn cô bé.
Bởi vì chủ nhân của giọng điệu cực kỳ giống chủ nhà kia chính là cô của hai chị em.
Khi Trình Hâm rời khỏi lối ra, cô bé liếc mắt đã trông thấy bóng người quen thuộc lẫn trong đám người.
"Tâm Tâm Nam Nam "
Trình Bội Nghi vội chạy đến ôm chặt hai con, Trình Nam chớp đôi mắt xinh đẹp, vừa tò mò vừa vui vẻ nằm nhoài trong lòng mẹ.
Trình Hâm thì cứng đờ, cô bé đã qua cái tuổi làm nũng trong lòng mẹ rồi, hơn nữa mấy năm nay trong nhà còn cố ý bồi dưỡng vậy nên thoáng chốc cô bé không biết biểu đạt tình cảm như thế nào.
Sau khi nhận lấy hành lý của hai chị em, Genkawa Yoshiba trò chuyện với người nhà Genkawa bên cạnh một lát rồi đám người kia mới yên lặng rời đi.
Trình Hâm bình tĩnh gọi một tiếng "Mẹ."
“おさん Mẹ ơi ." Trình Nam cười như một bé ngốc.
Trình Bội Nghi ôm hai con không chịu buông tay, bà ấy xoa đầu hai đứa con, rồi hôn lên trán chúng.
Ánh mắt Giang Linh đầy dịu dàng, giọng điệu cũng mềm mỏng, bà ấy đỡ bụng bầu ngồi xổm xuống, mỉm cười vươn tay chào hỏi hai chị em "Tâm Tâm và Nam Nam đúng không, chào hai cháu, hoan nghênh hai đứa về nhà."
"Tránh tránh, đừng vây quanh con gái của tôi." Genkawa Yoshiba chạy vọt tới, vui như điên ôm con gái vào lòng.
"Hứ." Giang Linh tức tối "Đồ keo kiệt "
Bà ấy rất thích con gái, sau khi nhìn thấy Trình Hâm thì lại có một ước nguyện, hy vọng đứa bé trong bụng bà ấy cũng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu giống như Trình Hâm vậy.
"Cháu chào dì."
Trình Hâm hơi cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
Genkawa Yoshiba ôm chặt hai con, ông ấy cứ có cảm giác ánh mắt bạn tốt nhìn con gái cưng của mình giống hệt như sói nhìn cừụ
2
"Cháu chào dì."
Trình Nam học theo răm rắp, bắt chước chị gái chào một câu bằng tiếng Trung nhưng theo cách nói của người Nhật.
Giang Linh vội vàng tạo cảm giác tồn tại, bà ấy kéo Thành Tuấn đứng cùng bố ở bên cạnh qua, vui vẻ giới thiệu cho hai người Trình Nam "Dì là dì Giang, là bạn thân của bố mẹ hai cháụ Đây là con trai lớn của dì Thành Tuấn. Thằng bé cũng gần bằng tuổi Nam Nam, sau này hai đứa có thể chơi với nhaụ"
"Xin chào." Thành Tuấn cười híp mắt lại.
Trình Nam dại ra, cậu bé tò mò nhìn hai mẹ con nhà họ Thành, rồi gọi lớn “おさん. Chị ới. ”
“ですか? Cái gì? ”
Trình Hâm nằm ngoài trong lồng ngực bố, tựa đầu lên vai ông, đong đưa hai cái chân ngắn, nom rất hưởng thụ.
“らのがよくかりません. Em không hiểu họ nói gì hết. ”
Trình Nam rũ vai, cúi đầu đi đến chỗ bố và Trình Hâm.
/215
|