Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Chương 3

/8


Thiên trở về Việt Nam đã gần nửa tháng, anh là một bác sĩ trẻ vừa tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng nơi xứ sở sương mù- Anh Quốc. Với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, đã có rất nhiều bệnh viện mời anh về làm việc cho họ với số lương cao chót vót. Nhưng Thiên lại chọn công tác ở bệnh viện của ba mình, một bệnh viện tổng hợp ở trung tâm thành phố, anh muốn giúp đỡ ba và chữa bệnh cho mọi người chứ không cần quan tâm đến số tiền lương kia.

Và đặc biệt là… anh muốn ở gần người con gái ấy. Cô gái mà ngay hôm anh xuống sân bay đã mong mỏi tìm. Cô gái mà nửa đêm nửa hôm nhấn chuông nhà Thiên inh ỏi, miệng không ngừng la hét khiến mấy chú chó phải giật mình sủa điên cuồng.

-Tạ Thế. Anh mau ra mở cửa đi. Nhanh đi. Tạ Thế. Sắp chết rồi.

Chỉ riêng cô gái ấy mới gọi anh là Tạ Thế, mặc dù cái tên của anh vô cùng ấn tượng- Tạ Thể Thế Thiên. Mặc áo khoác vào, anh guồng chân chạy thật nhanh xuống nhà, lao ra cổng với vận tốc khủng khiếp. Nghe đến từ “chết” là anh không còn khái niệm nào nữa cả. Trước mặt Thiên, Kỳ đang cõng một cậu con trai, gương mặt cô đỏ ửng vì mệt và mồ hôi bết chặt tóc hai bên thái dương. Cậu trai kia gục đầu hẳn lên vai cô, không nghe rõ tiếng thở.

-Đưa anh cõng.

-Mau lấy đồ nghề ra đi. Để tui cõng. Nhanh đi.

Kỳ từ chối bàn tay đưa ra của Thiên, khiến anh hụt hẫng vô cùng. Cô cõng cậu trai ấy chạy thật nhanh vào nhà, anh cũng chạy theo sau. Sự lo lắng ấy khiến anh không hiểu sao lại khó chịu. Thiên chạy lên phòng, làm theo mệnh lệnh của Kỳ là “lấy đồ nghề”. Thật ra anh cũng không biết phải lấy gì, vì ở nhà không có dụng cụ khám bệnh. Anh trở xuống lầu thì nhìn thấy Kỳ đang khóc. Miệng cô không ngừng gọi tên ai đó, anh đoán là tên cậu trai kia.

-Bơ, tỉnh lại đi. Bơ à, nghe gì không?

Vừa giải quyết xong một vụ xích mích của đám đàn em với trường dân lập Lê Lợi, Kỳ đang vi vu về nhà thì bắt gặp một người nằm ngay đơ giữa đường. Cũng may là thằng chở cô thắng kịp nếu không là cả đám chầu Diêm Vương hết rồi. Kỳ nhận ra ngay là Nam, liền phóng xuống xốc người cô bạn dậy. Nam tái ngắt, người lạnh như vừa ngâm trong chậu nước đá, có gọi cách mấy cũng không dậy.

Ngay lập tức, Kỳ nhớ đến Thiên, cô dìu Nam lên xe để thằng kia chở đến nhà anh. Kỳ ghét bệnh viện, cực kì ghét. Vì cô luôn cho rằng, đám bác sĩ ấy chỉ khoác lên mình tấm áo blouse trắng là ai cũng có thểcho mình cái quyền tự quyết định mạng sống của người khác. Vì thế mà Kỳ nhất quyết không đưa Nam tới bệnh viện, mà xông thẳng tới nhà Thiên.

-Em lấy cho anh ít nước ấm đi, để anh kiểm tra cậu ấy.

Kỳ quẹt nước mắt, tóm lấy cánh tay Thiên, nài nỉ.

-Anh cứu Bơ, nhất định phải cứu Bơ. Xin anh đó.

Chưa bao giờ Thiên nhìn thấy Kỳ trong bộ dạng này. Cô rất cứng rắn và tuyệt đối không nhỏ lấy một giọt lệ trước mặt đàn ông, vậy mà giờ đây lại khóc lóc van xin anh cứu lấy người này. Cậu trai đã ôm cô mà anh vô tình đã nhìn thấy.

-Để anh kiểm tra trước. Nín đi Su.

Thiên bắt đầu những động tác thành thục của một bác sĩ. Anh giở mí mắt của Nam ra, quan sát tròng mắt. Kiểm tra mạch đập. Mọi thứ vẫn bình thường nhưng hình như có gì đó không ổn. Gương mặt này… phần ngực đang dao động nhấp nhô theo nhịp thở… là con gái? Thiên quay ngoắt lại nhìn Kỳ đang ngồi bên cạnh lau sạch tay và mặt cho Nam, vừa lau vừa thút thít “Bơ ơi”. Anh hiểu lầm rồi ư?

Một lần nữa Kỳ bắt ép Thiên kiểm tra lại cho Nam, mặc dù anh đã nói với cô đến 3 lần rằng, Nam chỉ mệt và ngất xỉu mà thôi. Lúc ấy cô mới chịu buông tay anh, ngồi thừ ra nhìn Nam vẫn còn mê man bất tỉnh. Thiên đứng dậy bưng thau nước ấm ra nhà sau, cũng may là ba mẹ anh không có nhà, nếu không với bộ dạng của Kỳ hiện tại chắc chắn sẽ giáo huấn cô một trận ra trò. Kỳ thay đổi rất nhiều, kể từ sau khi anh đi du học. Anh lên phòng, lục lọi trong chồng tài liệu mình vừa mang ở Anh về. Đôi mày kiếm nhíu lại. Bản khảo sát triệu chứng và chẩn đoán bệnh Leukemia.

-Su! Mau gọi taxi đi em. Chúng ta đưa bạn em vào bệnh viện.

Kỳ thả rơi cốc nước còn đang uống dở, hai mắt mở to hết cỡ nhìn Thiên. Tại sao phải vào bệnh viện trong khi anh vừa nói Nam vẫn ổn?

-Tạ Thế, có chuyện gì vậy? Bơ làm sao vậy anh?

Trấn an Kỳ bằng cái ôm vội vàng, Thiên biết bây giờ cô rất hoảng loạn. Cần phải giữ bình tĩnh để đưa Nam nhập viện càng sớm càng tốt, anh không chắc điều mình nghi ngờ là hoàn toàn đúng nhưng vẫn phải nhập viện để có xét nghiệm và chẩn đoán tốt nhất.

-Su, bình tĩnh đi em. Nghe anh nói này, bạn em không sao. Anh chỉ muốn đưa em ấy vào bệnh viện để người ta khám cho chính xác hơn. Ở đây anh không có dụng cụ. Được chứ, Su? Em hiểu mà phải không?

Kỳ gật đầu, cố thở đều và bình tĩnh gọi taxi trong khi Thiên kiểm tra nhiệt độ cơ thể Nam một lần nữa, khoác thêm áo vào cho cô trước khi cõng ra xe và cùng với Kỳ vào bệnh viện. Tất cả đều có thể xảy ra. Và Thiên không hi vọng điều mình nghi ngờ là sự thật.

-Su, em gọi điện về cho gia đình Bơ được chứ? Nhập viện cần có người nhà mà.

-Em… không biết…

Nam vẫn bất tỉnh, hơi thở đều đều nhịp nhàng nhưng gương mặt kia đã trắng bệch đi từ lúc nào. Chiếc taxi lăn bánh hướng đến bệnh viện tổng hợp Chợ Rẫy. Kỳ run rẩy nắm lấy tay Nam, ngoài việc cầu nguyện và gọi tên Nam lúc này, cô không biết phải làm gì hơn. Thiên ngồi một bên, đầu của Nam gối lên đùi anh thiêm thiếp. Trước khi chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, Thiên đã gọi cho bộ phận trực đêm nên việc cô nhóc này được nhanh chóng đưa đến phòng cấp cứu không có gì là khó hiểu.

Thiên trực tiếp đi cùng các bác sĩ, y tá khác kiểm tra cho Nam một lần nữa. Anh quên mất cô gái đã từng rất ghét mùi cồn và sợ máu đang chơ vơ bên ngoài. Có lí do thì Kỳ mới ghét bệnh viện như vậy. Và cái lí do ấy cô chưa kể cho ai nghe, ngoại trừ Thiên. Cho đến khi đèn phòng cấp cứu cho Nam vụt tắt, Thiên bước ra ngoài định báo tin cho Kỳ thì đồng thời đèn đỏ một phòng cấp cứu khác được bật lên.

Đêm… dường như rất dài…

……..

Thiên tìm được điện thoại trong cặp sách của Nam, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, từ “Obama” và ” 2 “. Anh đoán là người nhà của cô nhưng trước khi anh vào phòng cấp cứu, Kỳ đã nằng nặc nói với anh không được báo cho gia đình Nam biết. Nghĩ mãi không hiểu tại sao, Thiên quyết định đứng ra làm thủ tục nhập viện cho cả Nam và Kỳ.

Việc khiến anh thấy lạ chính là ba mẹ của Kỳ, cô con gái qua đêm bên ngoài vậy mà vẫn không có lấy một cuộc gọi quan tâm nào. Điện thoại của Kỳ trống rỗng, chẳng có lấy một cuộc gọi nhỡ như của Nam. Lục tung cái danh bạ của cô mà không hề thấy số của ba hay mẹ. Thế này là thế nào đây?

Kỳ mắc chứng sợ máu. Điều đó Thiên biết, chính anh là nguyên nhân khiến cô sợ máu đến mức chỉ cần trông thấy chất lỏng màu đỏ tanh nồng ấy là sẽ ngất xỉu ngay lập tức. Đã vậy, Kỳ vô cùng ghét bệnh viện và thứ thuốc sát trùng đặc trưng, anh nhất thời quên mất. Một vài vị bác sĩ khác đưa cô đi cấp cứu và họ xác nhận là bệnh nhân vì quá sốc dẫn đến ngất xỉu. Giờ thì hay thật rồi!

Nam nằm một bên, Kỳ nằm một bên trong phòng hồi sức. Và ngày nghỉ duy nhất của Thiên cũng phải gắn với cái bệnh viện này. Anh không quan tâm nhiều đến Kỳ, cô ngủ một giấc sẽ tỉnh lại thôi. Điều đáng nói là kết quả xét nghiệm của Nam mà anh đang cầm trên tay. Nếu nhìn thấy thứ này Kỳ sẽ ngất xỉu lần nữa cho xem. Day day thái dương, Thiên lâm vào hoàn cảnh bế tắc thật sự.

-Bác sĩ Thiên, phiền anh qua phòng cấp cứu số 3 một chút được không?

Nhìn Kỳ một chút, Thiên gật đầu với cô y tá và bước đi cùng sang phòng cấp cứu. Hình như vừa có một bệnh nhân do tai nạn giao thông chuyển vào. Thiên khoác chiếc áo blouse lên người, trông anh đứng đắn và trưởng thành vô cùng.

Mãi cho đến khi Thiên trở lại phòng hồi sức của Nam và Kỳ đang nằm thì anh mới nhận ra mình đã sai lầm khi không chịu giấu đi kết quả xét nghiệm của Nam. Tờ giấy phẳng phiu đang nằm trên tay Kỳ, cô không am hiểu nhiều về y học, cô tìm kiếm hình bóng Thiên trên hành lang vắng, đầu óc mơ hồ, ánh mắt hoảng loạn đảo liên tục.

-Su, bình tĩnh. Không được kích động. Bình tĩnh đi em.

Kỳ vừa mới chịu cú sốc khi nhìn thấy một bệnh nhân người đầy máu chuyển trên băng- ca đi ngang qua nên cô mới ngất xỉu. Bây giờ mà kích động chắc chắn cô sẽ lại sốc. Thiên tìm thấy Kỳ đang đi như người mất hồn trên hành lang, miệng lắp bắp hai từ “Tạ Thế”.

-Anh… cái này là sao? Anh nói tui biết đi. Bơ… nó bị làm sao vậy Tạ Thế?

-Không sao hết. Chưa có kết quả mà. Bình tĩnh. Su, nhìn anh này. Thở đều đi em. Đừng kích động. Nhìn anh.

Bằng bản năng của một bác sĩ, Thiên giúp Kỳ trấn an tinh thần, dìu cô ngồi xuống một hàng ghế chờ trên hành lang vắng. Bệnh viện giờ này không ai qua lại nhiều như ban ngày. Kỳ vẫn còn rất hoảng loạn, Thiên choàng tay qua vai cô, vỗ về theo nhịp thở.

-Em bình tĩnh hẳn chưa?

Xoay người Kỳ lại để cô đối diện với mình, Thiên nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của cô, hỏi thật dịu dàng. Kỳ gật đầu, có lẽ dù chỉ một chút thôi, cô nghĩ mình nên bình tĩnh để không làm phiền đến anh thêm nữa.

-Đi với anh. Em cần biết tình hình của Bơ hiện giờ. Hứa với anh, không được khóc, phải giữ bình tĩnh. Hiểu không Su?

Gật đầu, Kỳ mặc cho Thiên nắm tay mình đưa cô đi. Rẽ qua rất nhiều hanh lang, rồi đến cầu thang. Bước chân đều đều của hai người dừng lại trước một cánh cửa màu xanh. Thiên xoay nắm tay cửa, đưa Kỳ vào trong. Vị bác sĩ trực ca đêm nhận tờ giấy xét nghiệm mà Thiên đưa ra, ông nhíu mày và bắt đầu giảng giải cho cả Kỳ và Thiên hiểu.

Như những gì Kỳ hứa với Thiên lúc nãy, cô không khóc, suốt quá trình nghe vị bác sĩ kia giảng giải cô rất bình tĩnh. Sự bình thản chấp nhận lắng nghe của Kỳ còn hơn cả Thiên. Nhưng anh biết cô đang chịu đựng,đang cố gắng gồng mình để không phải bật khóc. Thiên chỉ biết nắm tay Kỳ thật chặt, nghe con tim mình hẫng hụt theo từng lời nói của người đồng nghiệp trước mắt.

Đêm nay… thật sự quá dài…

…….

Sáng thứ Hai.

12A7 có hai thành viên vắng học. Đoàn Như Ngọc và Nguyễn Tường Nam. Và trên bảng điểm danh của 12A21 cũng có một học sinh vắng- Trần Hiểu Kỳ.

Nhận được tin báo từ Cà Mau, ông nội của Ngọc qua đời vì tuổi già. Ông Hòa- ba của Ngọc thu xếp việc buôn bán ở chợ, Ngọc và em trai cô buộc phải nghỉ học, tức tốc đi chuyến xe sớm nhất trở về quê nội kịp dự đám tang. Trước khi lên đường, tối hôm chủ nhật, Bảo có gọi điện hỏi cô về tình hình của Nam. Ngọc đã hẹn gặp Bảo tại bến xe trước khi cô đi.

Sau một giấc ngủ dài, đoạn đường từ Sài Gòn về Cà Mau lấy đi khá nhiều sức lực của Ngọc mặc dù chỉ việc lên xe và ngủ. Cô biết mảnh đất Sài Gòn ấy dường như là lựa chọn sai lầm của mình. Nhưng cho đến giờ cô vẫn không hối hận. Và cả việc thầm thích Bảo cũng vậy.

Lần đầu tiên Bảo có ấn tượng với Ngọc là sau khi cô giết chết nhân vật của Nam trong game, anh là người cho Nam uống thuốc hồi sinh. Sau đó xảy ra một trận cãi vả rất dễ thương, mà đó là nguyên nhân buộc chặt Nam và Ngọc lại với nhau sau này.

Khi biết cô bạn trong game lại là bạn học chung lớp, ngồi chung bàn với mình, Ngọc thật sự tin vào thứ gọi là duyên số. Có quá nhiều thứ trùng hợp lẫn vô tình xảy ra quanh cuộc sống của cô và Nam- hai cô gái không hề nổi trội về phương diện sắc đẹp.

Ngọc tự ti với bản thân của mình, cô mập mạp và không xinh xắn, vì thế ngay cả việc thích một người cô cũng không dám. Nhưng Bảo là người đầu tiên làm cho con tim nhỏ bé của Ngọc đập loạn nhịp. Trên chuyến xe buýt đến nhà Nam lần đầu, cô đã tình cờ được anh nhường ghế ngồi. Và sau đó cô lại đi theo anh như một phản xạ bình thường nhất. Mặc dù địa chỉ mà cô cần đến chính là nhà của anh. Trùng hợp. Hay ngẫu nhiên?

Bước xuống khỏi chuyến xe đò, không khí của biển, của đồng quê xen lẫn xộc vào mũi. Đã lâu lắm rồi Ngọc không trở lại Cà Mau, nơi cô đã sinh ra. Tạm gác những chuyện không vui ở thành phố xa hoa ấy sang một bên, tạm đặt Bảo vào một góc nhỏ trong trái tim, Ngọc quyết tâm chôn chặt tình cảm của mình.

Cà Mau không giống Sài Gòn, mảnh đất cuối cùng của Tổ quốc, mỗi khi nhắc đến cô đều tự hào khi đã sinh ra ở nơi đây. Bán đảo anh hùng đầy máu lửa, giữ yên một bến bờ của đất nước.

Người ta nói mỗi con người khi sinh ra đều là một nửa mảnh ghép, nửa còn lại ở đâu đó trong thế giới bao la này, vấn đề là làm cách nào để ta có thể nhận ra được nửa còn lại ấy. Mảnh ghép của Ngọc, cô đã từng mong đó là Bảo. Nhưng có lẽ là không phải. Ừ, có lẽ thôi!

Xem như chuyến đi lần này, cô sẽ thả mình vào hồn quê, sẽ không để hình bóng của Bảo đeo bám mình nữa. Rồi khi trở lại Sài Gòn, cô sẽ trở lại là người bạn thân của Nam, đứng bên cạnh anh dưới danh nghĩa là một cô em gái như lời anh đã nói.

-Tạm biệt tình yêu của em…

Kí ức những giây phút đầu khi đôi ta gặp nhau chốn nào.

Khoảnh khắc dấu yêu bên anh dâng lên ngập tràn trong trái tim.

Và còn thật nhiều thêm bao kỉ niệm.

Em sẽ giữ riêng trong lòng. Một góc nhỏ cho anh mãi trong đời.

……

-Alô, Đoàn trường thông báo, giờ ra chơi mời ban cán sự chi Đoàn của các lớp về văn phòng Đoàn. Xin nhắc lại, giờ ra chơi, mời ban cán sự chi Đoàn của các lớp về văn phòng Đoàn.

Nam trườn dài trên bàn học, mệt mỏi với tiết Hóa Học vừa rồi và cả tiết Vật Lí sắp đến. Nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, Ngọc vắng học khiến không khí của cả tổ như chùn xuống hẳn. Về quê mà cũng không báo với Nam một tiếng, mãi đến khi đến nơi rồi mới chịu nhắn tin.

Chiều hôm qua, lần đầu cô gặp anh bạn Tạ Thế, người mà Kỳ rất thương nhưng lại vô cùng ghét. Anh đưa cô về nhà cùng với Kỳ, còn đích thân xin lỗi ông Lâm và Bảo vì việc dự sinh nhật môt người bạn nên cô qua đêm bên ngoài mà không xin phép gia đình.

Thiên đâu có lỗi, tự nhiên kéo anh vào việc của mình, lại còn phải đứng ra xin lỗi thay cho mình, Nam cứ cảm thấy ray rứt thế nào. Trong đầu cô chỉ nhớ là, sau khi chạy bán sống bán chết thoát khỏi nhà Duy thì cô ngất đi. Sau đó tỉnh lại ở bệnh viện, bên cạnh là Kỳ. Hết. Chẳng nhớ gì nữa.

Kỳ đưa cho Nam một túi toàn là thuốc, Thiên còn nói đó là thuốc bổ. Bác sĩ nói thì đương nhiên Nam phải nghe, cô ngoan ngoãn nhận lấy và cám ơn anh, chỉ sau câu nói thế này. “Học hành nhiều quá dẫn đến cơ thể suy nhược và ngất xỉu, em nên uống thuốc đầy đủ sau ba bữa ăn để tránh ngất xỉu nữa. Anh không lấy tiền đâu.” Ngu gì không lấy. Nam cười hí hửng. Cô còn nghĩ rằng, với số thuốc này thì chắc chắn học kì tới mình sẽ đánh bại tên đại ca họ Băng đang đeo phone nằm ngủ rất ngon trong giờ Hóa học vừa rồi.

Bây giờ thì Nam cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh, chắc do số thuốc bổ kia. Nghĩ lại thì Tạ Thế cũng không đến nỗi nào. Anh rất đẹp trai, đúng với những gì Kỳ miêu tả, vô cùng lãng tử và hào hoa. Người như vậy mà nói chưa có bạn gái thì khó mà tin được.

-Nam, lát chờ Hưng đi họp nữa nha.

-Ok!

Nam cười tươi với Hưng, khiến anh ngẩn người đôi chút, bên cạnh, Duy động đậy mái đầu. Cô không nói gì thêm, lôi sách vở Vật Lí ra xem bài, không khéo lát nữa thầy Khánh lại gọi tên cô lên bảng như lần trước nữa thì nguy.

Nam và Hưng nằm trong ban cán sự lớp, cũng là hai trong số ba thành viên của ban cán sự chi Đoàn. Thành viên còn lại là bạn hoa khôi Thùy Uyên. Chẳng hiểu sao mà Uyên lại được nằm trong ban chi Đoàn nữa, Nam cũng không nhớ rõ kết quả phiếu bầu đầu năm. Ngọc nói rằng chắc chắn có gian lận. Mà gian hay không thì chỉ có mình Uyên biết.

Giờ ra chơi, Nam, Hưng và Uyên cùng đến văn phòng Đoàn theo thông báo đã nhận. Tuy là không ưa nhau nhưng cùng là cán sự nên dù không muốn vẫn phải giáp mặt, với lại Nam không thích để chuyện riêng ảnh hưởng đến phong trào thi đua của lớp.

Tờ báo tường chắc là Duy đã mang đi nộp hôm qua rồi, không thấy ai đá động gì đến nữa. Chậu kiểng cũng được mấy đứa tổ Ba khiêng lên. Tập san thì khỏi phải bàn, hay tuyệt cú mèo, dù gì cũng là thành viên lớp Xã hội. Điều mà Nam tiếc rẻ chính là không được xem tiết mục văn nghệ mừng xuân trong giờ chào cờ hôm thứ Hai.

Gặp Kỳ ở cửa phòng Đoàn, Nam lùi lại để Hưng và Uyên vào trước, Uyên nhìn thấy Kỳ không thèm chào hỏi bạn bè gì, khoác tay Hưng đi thẳng vào trong. Nam đứng lại, cười toe toét với cô bạn, chắc sẽ mở màn bằng một câu đá xoáy nào đó chẳng hạn.

-Tạ Thế của mày rất đẹp trai nha. Con Múp mà biết là nó chọc mày chết luôn đó.

Kỳ cười gượng gạo. Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng người ta đâu phải của cô. Chợt nhớ đến lời Thiên dặn mình, Kỳ kéo Nam lại gần hỏi nhỏ.

-Mày có uống thuốc ổng dặn không? Thuốc đó mắc lắm nha. Phải uống cho đều cho đủ nha.

-Tao biết rồi. Đâu dễ mà có thuốc bổ chùa uống vậy. Haha, lần này tao sẽ đá bay ông Duy xuống hạng cho mày coi.

Nam vỗ ngực đầy tự tin, Kỳ nở nụ cười có hơi chút toát mồ hôi, rồi hai người hí hửng dắt tay nhau vào phòng, đợi thầy Minh đứng ra chủ trì cuộc họp như thường lệ.

-Chủ nhật, thứ Hai và thứ Ba tới, trường chúng ta sẽ tham gia giao lưu với trường đại học Sư Phạm thành phố. Hội đồng nhà trường đã thống nhất để cán sự chi Đoàn mỗi lớp tham gia, không bắt buộc các em. Chi phí nhà trường sẽ lo.

-Tao thấy hay rồi đó Su.

-Chưa biết đi đâu mà hay cái gì? Giao lưu mà đi ba ngày chắc là cắm trại rồi. Để coi thử cho tụi mình đi đâu.

Cả đám lại tập trung nghe thầy Minh nói tiếp.

-Bên đại học Sư phạm đề xuất chúng ta sẽ đi Phan Thiết.

Rầm rì. Bàn tán xôn xao.

-Tao là tao kết rồi nha Su. Mày đi không? Đi luôn nha!

Tất nhiên là Kỳ phải đi rồi, nếu không ai sẽ giám sát Nam đây? Phan Thiết cách Sài Gòn những hơn 200 cây số, đi chi mà xa dữ vậy trời? Miệng thì cười nhưng trong lòng Kỳ bắt đầu lo lắng.

-Theo lịch trình thì hai trường sẽ tập trung ở đại lộ Đông- Tây lúc 7 giờ sáng ngày chủ nhật, cho nên các em phải có mặt ở trường lúc 5 giờ để chuẩn bị điểm danh và lên xe.

-Sớm vậy thầy! 6 giờ đi thầy, trường mình ra đó gần sát bên mà thầy!

-Không được, đây là quy định của cả trường, học sinh lẫn giáo viên đều phải thực hiện. Các em mang theo quần áo cho ba ngày ở lại, thuốc men nếu cần thiết. Xin phép gia đình là quan trọng.

-Ở lớp có bạn muốn đi cùng thì sao hả thầy?

Một đứa học ban Tự nhiên đứng dậy thưa.

-Bạn nào muốn đi cùng thì đóng 200 ngàn và chốt danh sách trước ngày thứ Sáu rồi nộp cho thầy. Để nhà trường còn thuê xe. Có ý kiến nào nữa không?

-Thầy cho cái lịch cụ thể đi. Ở ngoài đó 3 ngày mình đi đâu? Làm gì? Rồi ở đâu hả thầy?

Một đứa nữa học Cơ bản cũng xung phong.

-À, thầy quên. 7 giờ sáng chủ nhật khởi hành. Ra tới Phan Thiết là khoảng 2 giờ chiều, chúng ta sẽ được ở nhà nghỉ. Trường đại học Sư Phạm chịu tiền phần ở, chúng ta chịu phần ăn, nên ở chỗ nào là do họ quyết định. Sau đó, ăn trưa, ngủ nghỉ. Chiều 3 giờ, các em sẽ đi tham quan khu di tích Dục Thanh, nơi Bác Hồ đã từng dạy học trước khi lên đường vào Sài Gòn ra đi tìm đường cứu nước…

Nghe cái lịch trình dài dòng văn vẻ của thầy Minh, Nam che miệng ngáp dài, cô rất nóng lòng mong cho tới cuối tuần. Một cuộc thăm thú vui chơi trước Tết, cùng với Kỳ và… Bảo. Anh Hai cô học Sư phạm mà.

-Con Múp không có ở đây ha. Không là tao lôi nó đi luôn rồi. Sẵn tiện vun vén cho Hai tao với nó. Buồn tè luôn.

Kỳ hất đầu Nam nghiêng sang một bên, đụng vai một thằng nào đó học A22, nó chử.i cũng ráng mà nghe chứ biết sao. Ngọc có nhắn tin cho Kỳ nói về việc cô sẽ nghỉ Tết trước, ở dưới quê lo đám tang cho nội rồi ăn Tết luôn hay sao đó, không nghe cô nhắc đến khi nào sẽ về Sài Gòn lại.

-À, mày có ở lại không? Chiều có tiết Thể Dục mà phải không?

-Có. Nhưng mà tao không ở lại được, thằng chả lôi tao đi ăn.

Vốn dĩ Kỳ định từ chối rồi, nhưng Thiên lại tìm cớ nói cần bàn về số thuốc đã đưa cho Nam nên bắt buộc cô không muốn đi cũng phải đi. Thiên nắm được điểm yếu của cô rồi. Nam cười gian tà nhìn Kỳ, hai người tự nhiên vô cùng mặc kệ bên kia Uyên đang liếc xéo và tức giận. Cô không hiểu tại sao Kỳ lại quan tâm và thân thiết với Nam như vậy, cả Hưng cũng nói tốt Nam trước mặt cô. Hai người cô yêu thương nhất đều trở mặt với mình và quay sang đối tốt với con nhỏ đó.

Uyên ghét Nam, ghét cái bộ dạng nhí nha nhí nhảnh đó. Gì mà tự nhiên và đáng yêu? Cô cảm thấy bất mãn vô cùng. Đáng ghét thì có. Người ta nói không có được thì phải cướp, và Uyên thì không thể dễ dàng mà để yên mọi thứ như vậy.

Theo lịch học của 12A7, hai tiết Thể Dục học từ 3 giờ 35 cho đến 5 giờ 15 chiều. Vẫn như thường lệ, mở màn bằng mấy vòng sân hồng hộc thở. Thầy Lập vẫn yêu thương học trò bằng cái cách quen thuộc của thầy như mọi khi.

Tiết đầu học thể dục nhịp điệu. Thầy bật nhạc cho các em cùng nghe, rồi cùng tập. Thầy làm mẫu một lần, hai lần, ba lần, các em tay chân quơ tứ tung loạn xạ, muốn xoay bên này nghiêng bên kia làm cái bài nhịp điệu giống như một bản kịch tàn. Thầy Lập cũng bất lực nhìn sang lớp bên kia, 12A21 cũng không khá hơn 12A7 là bao nhiêu.

Lắc đầu, hai thầy giáo dắt tay nhau vào ghế đá ngồi hàn huyên tâm sự chuyện từ nhà ra cổng, từ cổng đến trường. Mặc kệ các em muốn làm gì thì làm, dù sao cái môn này cũng không quan trọng, chỉ cần cuối năm thầy cho các em một chữ “Đạt” vào sổ là được rồi.

Tiết Thể Dục thứ hai thì khá hơn đôi chút, vì các bạn trai phấn khởi hơn với môn bóng chuyền. Còn mấy bạn gái cứ thấy bóng là sợ, nên cuối cùng toàn thấy con trai ra sân, tụi con gái tụm lại chia nhau hột dưa, hột bí ngồi cắn chơi.

-Thầy ơi, kí sổ đầu bài giùm em. Hai tiết A nha thầy.

Thầy Lập lườm lườm Nam, con bé này chỉ giỏi nịnh, nhưng có đứa học trò chăm như cô thì trường Phan mới nở mày nở mặt. Nhiều lúc thầy cũng muốn nổ banh chành như vị đồng nghiệp tên Giang kia lắm, thiếu điều muốn xin hiệu phó chuyên môn chủ nhiệm cái lớp A7 này nhưng mà nghĩ lại thì thôi, mình làm giáo viên thể dục cũng được rồi.

Thầy giở sổ, lấy viết kí cái roẹt rồi trả lại cho Nam, cô cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều, đâu có ai mướn đi đóng quảng cáo kem đánh răng đâu mà lúc nào cũng cười hết. Mà thầy cũng phải công nhận Nam có nụ cười duyên hết sức, nhìn thấy con bé cười là có muốn cho giờ B cũng không được. Thương con bé vậy đó. Nên cả năm học Thể dục 12A7 toàn chơi nhưng chẳng có tiết nào không được loại tốt.

-Nam, em cất sổ đầu bài sẵn mang giỏ bóng lên phòng dụng cụ giùm thầy. Phiền em quá!

Đâu có dễ mà được hai tiết A. Mặt Nam méo xệch, nụ cười duyên tắt phụp trông tội nghiệp vô cùng. Thôi thì phóng lao đành phải theo lao chứ biết sao giờ? Dám nói em không đi đâu rồi nói sao ông thầy giật cuốn sổ đầu bài sửa hai tiết A thành hai tiết B, cuối tuần nghe ông Giang ca vọng cổ sướng lỗ tai chết được.

Nam đành khệ nệ khiêng giỏ bóng gần 10 trái lên cầu thang, trong giỏ quyển sổ đầu bài nằm chình ình trêu ngươi. Nếu không vì cái chức lớp phó học tập, nếu không giữ quyển sổ đầu bài chết tiệt kia thì cô có phải khổ thế này không? Bóc lột sức lao động quá mức!

Vác giỏ bóng vào phòng dụng cụ ở tít khu D, nơi mà được cho là cái nhà kho của trường, bao nhiêu đồ đạc lỉnh khỉnh đều cho vào đây hết. Nó u ám, bốc mùi gỗ và bụi bặm. Kinh khủng, đúng với hai từ “Nhà Kho”.

Cạch. Nam thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng mang hết số bóng lên đây, cô tự hỏi mỗi lần học phải lên đây vác xuống sân, học xong phải vác lên lại, đúng thật là khổ ải mà. Hèn chi mấy ông thầy thể dục lúc nào cũng khỏe như bò mộng.

Quẹt mồ hôi, Nam chưa kịp quay ra thì cánh cửa phòng dụng cụ đã đóng sập lại. Gì vậy trời? Có khi nào bác bảo vệ đi ngang thấy cửa chưa khóa nên khóa giúp không?

-Còn người trong đây, bác bảo vệ ơi! Mở cửa cho con đi.

Bên ngoài có tiếng cười khúc khích, mặt mũi Nam bắt đầu sưng sỉa, cô giận rồi đó. Chắc chắn đám bạn của Uyên bày ra trò này, lợi dụng người khác sơ hở nhốt cô ở đây. Cô đập cửa rầm rầm, miệng không ngừng hét lớn kêu cứu.

-Có ai ngoài đó không? Mở cửa giùm đi.

Ầm ầm. Cạch cạch. La hét chán chê, bên ngoài vẫn không một tiếng động. Giờ thì hay rồi. Chợt nhớ đến mình có điện thoại để làm gì, nhưng cặp sách của cô còn để dưới sân. Tiêu rồi! Đồng hồ đeo tay nhích dần sang con số 6.

Nam bắt đầu thấy sợ. Ngọc từng nói với cô, ngôi trường này trước đây là một nghĩa địa. cô đã gạt phát lời Ngọc, cô không tin có ma quỷ. Mạnh miệng như vậy đó, nhưng có mấy ai lại không sợ ma đâu? Nam cũng là con người mà.

Chưa hết, nhiệt độ về đêm trong nhà kho càng lúc càng xuống thấp. Dạo này Nam hay bị sốt, gặp lạnh là không chịu được. Nếu bị nhốt ở đây cả đêm không chết vì lạnh cũng chết vì sợ. Cô không muốn chết ở đây mà. Cô còn yêu đời lắm! Trượt dọc xuống cánh cửa đã bị gỉ sét, Nam khóc không thành tiếng.

-Thầy ơi, hôm nay em mà chết thì thầy không sống nổi đâu. Mau lên đây mở cửa cho em đi, Võ Tắc Lập, thầy chết ở đâu rồi. Huhu.

Xong rồi! Bộ phim chắc sắp tàn rồi! Nam thề với trời đất, nếu cô thoát khỏi nơi này chắc chắn sẽ không để cho bọn chơi xấu mình yên ổn. Nhất định phải xử bọn nó, nhưng làm sao để thoát ra khỏi căn phòng u ám này đây?

Đêm buông dần. Qua ô cửa kính mờ đã phủ bụi và mạng nhện Nam không nhìn rõ bên ngoài, thứ ánh sáng mờ cuối ngày tắt hẳn. Không gian dường như sâu hơn, tối tăm hơn và đáng sợ hơn. Lũ chuột chạy khắp các góc tường, phát ra âm thạnh sột soạt.

Cô ngồi bó gối, đầu dựa vào một cạnh bàn cũ. Mắt nhắm nghiền cầu nguyện, cô lôi hết tất cả những vị thần thánh trong phim ra mà khấn. Nỗi sợ hãi dâng lên, bây giờ cô chỉ cần rời khỏi nơi này thôi.

Nhiệt độ bắt đầu hạ dần. Tay chân Nam run rẩy nép sát vào tường, co ro đến tội nghiệp. Cô cảm thấy khó thở, cứ như căn phòng này đang lấy dần oxi của cô vậy. Cổ họng tắc nghẹn lại, Nam cố hít lấy chút không khí ẩm thấp và đầy bụi bặm để duy trì hơi thở. Từng mạch máu bắt đầu co thắt, máu không điều hòa được khi thiếu oxi. Không chịu được lâu, Nam ngã ra sàn nhà đầy bụi, một lần nữa bất tỉnh.

Không biết mất bao nhiêu lâu sau đó thì cánh cửa phòng dụng cụ mới bị đá tung. Một vòng tay rắn chắc bế bổng người Nam lên, chạy thật nhanh dọc hành lang vắng, đến phòng y tế vẫn còn sáng đèn.

Cơ thể cô lạnh cóng, không có dấu hiệu của việc hô hấp. Từng tế bào da bắt đầu ửng đỏ, nổi li ti những đốm đỏ giống như bị sốt phát ban. Nam được đặt lên chiếc giường trắng, cô Diệu phải thất thần khi nhìn thấy cô học trò nhỏ trong tình trạng như thế này.

Cặp sách của Nam đã được đặt ngay ngắn bên cạnh nơi cô nằm. Hơi thở yếu ớt vô cùng, có lúc còn không nghe thấy nhịp thở. Cô Diệu lấy chăn phủ kín người Nam, bật điều hòa trong phòng với nhiệt độ thấp nhất có thể.

Cô lấy dầu nóng xoa lên lòng bàn tay, hai bên thái dương và trên đỉnh đầu của Nam. Đến khi thân nhiệt của Nam bình ổn trở lại, cô Diệu định xoay người hỏi thăm về việc tại sao cô nhóc lại như thế này thì người kia đã mất dạng từ lúc nào.

……..

-Hưng, đi ăn sáng không?

Hưng nhìn qua, rất muốn đi với Nam nhưng mà không thể, anh úp tiếp cuốn sách lên đầu, chắc tối qua thiếu ngủ, thức khuya chép phạt môn Sinh nên giờ ngủ bù.

Ai kêu, cái tội… ăn ở hiền đức quá chi. Kiểm tra 15 phút Sinh, viết sẵn ở nhà nguyên câu. Thật ra cũng chẳng tài giỏi gì, nhờ Kỳ chạy qua nói đề, tại lớp cô kiểm tra trước một ngày, hết thảy mọi người trong lớp đều làm sẵn ở nhà, đọc sơ sơ cho nhớ vài ý rồi viết đại vào, hết giờ vò tờ giấy quăng hộc bàn, lôi tờ trong hộc bàn ra nộp.

Nam làm được, Thơ làm được, Uyên làm dư sức được, Duy thì phải dĩ nhiên như cô tiên, đến mấy đứa bàn nhất mà còn có gan ở nhà viết trước một câu, vào lớp lựa lúc cô không để ý moi lên tờ giấy chép tiếp câu hai mà. Thế nhưng, Hưng… dính đạn!

Hưng ngồi chép điên chép khùng, ý định của anh là chép cho vui, chứ mấy cô kia là giả trước giấy khai sinh rồi, chép vài ý trong bài cũng được, cho cô khỏi nghi ngờ. Riêng anh ấy, thích chơi trội, chứng tỏ tôicá tính, tự tin, vì tôi là chính tôi.

Anh ấy ngồi chép bài hát. Mô Phật!!!

Thành ra, lúc người đẹp tên Vân dạy Sinh đi ngang qua, nhìn phớt lờ thấy đặc kín chữ là chữ, nhìn kỹ thì nó như thế này.

“Cơ quan thái hóa là cơ quan phát không đầy đủ ở cơ thể người… có bao giờ anh ngu ngốc mù quáng yêu em đến vậy chưa? Và có bao giờ anh làm tất cả để yêu em đến vậy chưa? Thử hỏi tại sao em lại đối xử với anh như thế?…. Cơ quan tương đồng như xương tay người với xương chi trước mèo, xương con trâu… My girl. Em quên đi bao nhiêu. My girl. Em quên đi bao lâu. My girl. Em quên đi cuộc tình mà anh trao em, thôi thôi em đi đi đã hết rồi… tua thân đậu Hà Lan với gai xương xương rồng…giá như ngày đó đôi ta không gặp thì chắc không ai bị lỡ bước… giờ có hối tiếc cũng đã muộn, tôi chỉ còn biết ngồi chờ thôi… chờ cho hao mòn thân xác chờ bàn tay ai gạt đi giọt lệ trên bờ môi…”

Rồi người cô xinh đẹp và thông minh ấy cầm tờ giấy làm bài lên, đọc, to, rõ, dõng dạc cho cả lớp cùng được nghe. Hưng nhờ đó khỏi nộp bài, được đặc cách thẳng vào vòng trong, vòng chép phạt hai chục lần hai câu, tiết sau nộp cộng với việc trả luôn hai bài hôm ấy và bài sắp học. Bạn trai ấy thật là tốt số quá đi!

Trở lại vấn đề khi nãy. Nam quay qua thấy vẫn ở tình trạng ban đầu, úp sách. Một đứa khều vai. Một đứa rụt vai. Trong bài kiểm tra vừa rồi anh Hưng toàn chép nhạc rap nên Nam cũng có chút tội nghiệp, nếu không phải cô hướng dẫn cho anh cách nghe nhạc rap thì cũng không đến nỗi nào.

-Đi đi, anh Duy bao.

Duy ngẩng đầu, không rõ là nhìn hay là liếc xéo, Nam cụp mắt bước ra ngoài, hết dám nói câu nào nhắc tới anh.

-Đi đi, tui bao.

Hưng suy nghĩ nằm dài ở đâu không sớm thì muộn cũng chẳng thể ngủ yên, vậy thì đi.

Căng tin giờ giải lao 15 phút còn đông hơn cái tòa nhà Bitexco Financial gần bảy chục tầng chạy giặc khi nghe tin có người bị cúm H1N1 xuất hiện trong đó nữa. Ta nói học sinh chen chúc nhau, tự dưng thấy nhan sắc bà bán nước ngọt có giá trị hơn hẳn, chứ khi không bình thường, bỏ tiền ra mướn thử coi có đứa nào mở miệng la làng: “Cô xinh đẹp ơi, cô xinh đẹp à, bán cho con ly Pepsi…” không?

Nam đụng độ với Uyên và đám bạn của cô tại địa điểm không mấy mong đợi kia, đã chen chúc phát rầu rồi, còn gặp thêm đám âm binh thì chịu đời sao thấu. Miễn cưỡng Nam bước vô giành. Và bạn Thùy Uyên cũng thân thiện biết nhường nào, chen qua, giật ly nước từ tay cô thiếu nữ xinh đẹp kia, trả tiền rồi bỏ đi, Nam đứng chưng hửng.

Từ dạo sau cái hôm Hưng đưa Nam đến viện triển lãm, cứ đi học mà gặp tụi này là cô y như thể tội đồ, bị chúng nó xỉa xói, liếc muốn lòi con mắt ra. Cô cứ thế mà lẳng lặng đi qua cho êm chuyện, không thích kiếm chuyện với tụi này, vì dù sao cũng từng là bạn cùng lớp.

Bị phỗng tay trên ngon lành, đâu thể bỏ qua như mấy lần trước nữa, mình dễ dãi quá thì nó tưởng mình hiền, làm tới hoài. Được voi đòi Hai Bà Trưng sao? Giờ muốn cả Bà Triệu cũng phải sống dậy để tế tụi nó hả? Nam bước lại, dùng một ngón tay. Ý cô là bạn gái kia không đáng để dùng nguyên bàn tay. Khều vai.

-Hồi đó mày sinh ra có đầy đủ bộ phận để khoe cho vui với người ta thôi phải không? Còn chữ “duyên” mụ bà quên nắn cho mày hả? Mày thấy tao đang đứng đợi không?

-Mày đợi cũng kệ mày, nói tao chi? Ai giành được thì lấy, ai kêu mày không giành chi!?

Uyên hất mặt lên, cô đi một bầy có bè có bạn, Nam đi một mình, Hưng còn lo ngồi ăn tuốt bên kia. Hèn chi…

-Ủa, căng tin ông nội mày xây, ba mày bán, chị hai mày thối tiền hả? Bả đưa cho tao, tao vừa đưa tay là mày ăn trên đầu trên cổ người ta rồi. Mai mốt xuống “dưới” đầu thai, tao nghĩ mày ít nhất cũng được từ bốn chân trở lên đó.

Nói xong mắt Nam hằn lên, nhìn thẳng vào mặt Uyên. Cái vụ nhốt cô vào phòng dụng cụ hôm trước chưa tính sổ, giờ thêm vụ này nữa, thèm xông tới cho ăn tát dễ sợ. Nghe Nam nói xong, Uyên nín miệng, cô tháo nắp ly Pepsi ra, tạt cái ào. Ta nói từ mặt xuống lưng. Có bao nhiêu hận thù trước đây gom hết vào trận này, một phát một, đổ từ trên đổ xuống. Xong phim. Sống hiền lành quá đi!!!

-Đó, tao trả mày đó! Được chưa?

Rồi bạn gái tên Uyên ấy bỏ đi. Ở đây, tháo giày ra chọi được là Nam cũng đã chọi rồi. Khóc được là Nam cũng khóc rồi, khóc vì tức! Con Uyên đó chắc bậc tiểu học môn đạo đức giỏi lắm?! Hưng nghe ồn ào, rần rần mới bỏ đũa chạy lại thì trễ rồi. Anh nhìn cô đầy ái ngại, thấy xót trong bụng mà không biết diễn ta sao? Cuối cùng anh lấy điện thoại gọi cho Thơ.

-Hưng đưa Nam về thay đồ, Nam làm đổ nước ngọt lên người, lát nói với thầy Giang giùm, hết tiết Toán tụi này học lại.

Rồi Hưng nắm tay Nam ra xin thầy Phương giám thị cho về thay đồ, chứ giữ nguyên hiện trường là nói sao cả lớp được học chung với kiến. Cô đứng im lặng, cái thẻ học sinh vẫn chưa đòi lại ở chỗ Duy thì sao mà ra khỏi trường được? Cũng may là con cưng của trường nên thầy Phương mới thấy tội nghiệp để đi.

Hưng chở Nam về nhà cô, nhà đóng cửa kín mít. Chắc Bảo đi học rồi. Nam lục lọi chìa khóa mở cửa đi vào, trước sau không nói lấy nửa câu. Mặc Hưng muốn làm gì thì làm, nhắm nhà mình cũng không có gì đáng giá.

Rồi Nam đi vào phòng tắm một cách vô thức, cô vặn nước lớn thật lớn. Chắc khóc. Mà cũng có nhiều lý do để nên khóc. Có khi chỉ vì… uất ức mà không biết làm sao? Nhịn Uyên vậy à?? Ngoài cái đó ra, chẳng biết làm gì. Hưng ngồi bên ngoài, đăm chiêu rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.

“Chơi đẹp lắm!”.

Rồi im lặng. Anh thở dài một tiếng, mắt đăm đăm nhìn qua ngoài cửa sổ. Không thấy cơn gió nào đang phớt qua đầu mình, nhắm nghiền lại, đầu óc trống rỗng mà lại nghe chút nặng nề.

“Chút chiều em gặp anh nói chuyện được không?”

Hưng đọc xong tin nhắn là ấn nút “delete” liền, chỉnh chế độ chặn tin, quăng điện thoại xuống nệm. Ít ra cũng còn biết chút khôn, có gan thử độ bền quăng từ tủ đựng quần áo xuống nền gạch kìa! Rồi ngồi chờ đợi, mặt ráo hoảnh, chí ít ra cũng phải có gì đó đau đáu hay suy tư chứ ta? Hưng nằm vật vờ trên giường tay khoanh lại kê lên làm gối, hai mắt nhắm nghiền. Hay anh đang suy tính kế trả thù? Cũng có thể!

Năm phút…

Mười phút…

Nặng nề quá!

Nước thì vẫn chảy xối xả. Tắm gì mà lâu lắc quá! Có duỗi nhuộm gì trong đó thì cũng ra hồi thời đất nào rồi chớ? Hay là…? Chắc không đâu, nhìn thấy trán cũng cao lắm mà ta? Không lẽ chơi ngu vậy? Hưng nhìn cái cửa phòng tắm hồi lâu rồi tự ngẫm nghĩ, nghĩ không ra anh ngồi dậy, gõ cửa.

-Nhanh lên Nam, tiết sau Hưng trả bài Sinh đó, bữa nay không trả tuần tới bả tăng lên bốn bài là chết luôn đó.

Bên trong. Im lặng. Nước vẫn chảy. Bên ngoài. Bắt đầu lo lắng. Tự dưng tim đập thình thịch.

Đập cửa.

-Xong chưa Nam? Trễ học rồi kìa, nhanh đi!

Đập thêm vài lần thì mới nghe Nam trả lời, giọng nhẹ hều, chắc đuối sức.

-Chờ tui chút.

“Chút” của Nam kéo dài tới 10 phút sau mới xuất hiện, mặc bộ âu phục mà trông như mấy người thất trận mới về. Thảm gì đâu!

Hai người chạy được tới trường là 5 phút nữa vào tiết, trong khi Hưng cuốn cuồn chạy muốn tuột khuy áo thì Nam thủng thẳng hết sức, cô bước đi một cách mệt nhọc như ai buột một nùi dây xích quanh chân, đeo gông lên cổ giải tù binh, mặt thì ngơ ngơ ngáo ngáo, tóm gọn lại là… nhìn rất mất cảm tình.

Hưng đi trước cả đoạn dài thậm thượt như cầu Mỹ Thuận, nhìn lại thì Nam vẫn còn ở nhà xe, chờ cô đi tới lớp chắc người ta tan học về nhà ăn cơm, ngủ một giấc sáng mai quay lại chắc mới tới được hành lang trước lớp.

Hưng chờ đợi bực mình, mà tiết cuối thì gần tới, điên tiết anh chạy tới cầm tay cô lôi đi trối chết. Cũng thật khó hiểu, tự dưng hai đứa nắm tay nhau đi khơi khơi dọc sân trường, nắng gắt trôi rát da đầu. Mấy đứa ngồi gần cửa sổ nhìn ra chỉ trỏ. Nam cũng im lặng.

Hai đứa đứng ngoài cửa lớp đợi thầy Giang ra mới dám vào, mà đại bác nổ “pằng pằng” trước mặt không biết thầy cho nghỉ chưa chứ nói gì chuông hết tiết, chừng nào giáo viên bộ môn tới, thỉnh thầy về thì mới chịu bỏ phấn bước ra. Hưng vẫn chưa buông tay, anh nắm chặt tay, dựa lưng vào tường để trống không vậy, hoặc là có khi quên không nhớ tới tay mình đang làm gì, hoặc là “ảnh” biết mà “ảnh” làm lơ.

-Hai đứa đi đâu giờ này mới vào lớp hả?

Người cha đáng kính ấy bước ra, nhìn xuống, Hưng cũng nhìn xuống, giật mình bỏ tay ra. Thầy nhìn nhạc nhiên. Tụi nhỏ thời nay “iêu” đương sớm thế! Chắc kiểu này phải triệu tập phụ huynh họp gấp để có biện pháp sớm quá. Nghi ngờ…

-Dạ, em bị đổ nước ngọt lên người nên Hưng đưa về giùm?

-Thôi vào lớp đi, có gì thầy tính sau.

Rồi vị cha già đáng kính ấy tự suy ngẫm, lầm bầm gì đó. Có nhất thiết phải là “Hưng đưa về” hay không? Cả lớp bao nhiêu đứa con gái mà không nhờ, đi nhờ ngay thằng con trai. Hai đứa này… Mr. Giang ngoảnh đầu nhìn lại. Lật đật đứa này bám gót đứa sau, bại trận quá.

Nam vào lớp ngồi im, không trả lời mấy câu hỏi của Hội bà tám bu xung quanh, Hưng càng không, tập trung vào hai bài Sinh sắp tới, đầu óc mụ mị hẳn ra, chả biết còn nhớ gì hay không? Mà cô Vân sống đạo đức hơn mấy thầy cô kia, có điều thêm chữ “giả” chà bá vào phía sau chữ “đạo đức”.

Cô trả bài không bao giờ cho học trò quay mặt xuống chính diện, sợ mấy em phía dưới buồn miệng nhép môi, bắt quay thẳng mặt vào trong bảng, cô hỏi tới đâu trả lời tới đó, ngập ngừng thì tự cuốn gói đi về chép phạt. Hưng được ân huệ hai bài, giờ mà không thuộc nữa là được ăn đấp- bồ (double) lên, khỏe chết.

Thơ xé giấy viết mấy chữ quăng lên bàn trên, đọc xong rồi chuyền đều cho cả tổ.

“Cuối giờ ở lại”.

Hết tiết. Duy bỏ về trước. Nam cũng không muốn ở lại thêm, nhìn mặt Uyên thêm giây phút nào nữa là cô chỉ muốn cho Uyên một trận. Nể mặt Hưng với Kỳ, Nam mới thôi không so đo với cô. Nhịn hoài, không thể nhịn nữa thì đành phải chịu hạ một bậc hạnh kiểm để xử lí cho rõ ràng.

-Mày biết đứa nào tạt nước vào người má Năm không?

Trinh gom hết sách vở bỏ vào cặp, đợi mấy đứa trong lớp về hết. Cô ngước lên hỏi cái bảng tin di động của cả trường: Tám Xí Xọn.

-Không, mà hình như nghe kể lại là đám con Uyên lớp mình.

-Nãy tao nhắn tin hỏi mấy đứa A5 thì nó nói không biết, chỉ nói nghe tụi lớp nó kể là xích mích gì đó, Nam mua nước mà đứa kia chạy lại giật, nó bực quá nên chử.i gì đó, con kia ứa gan nên tạt nước lại.

Mới có một tiết trôi qua mà lời đồn nó nhanh dữ vậy? Lam đứng lên gom hết sách vở xong ngồi xuống ghế lại, sàng hết sức sàng, hai cô gái bàn trên ngồi quay xuống, Thơ leo luôn lên bàn, cô gái ấy thật dịu dàng biết bao.

-Mà tao coi bộ má Năm chắc cũng không hiền lành gì, miệt thị, bĩu môi gì đó người ta mới tạt chứ khi không mắc bà gì con kia kiếm chuyện với nó chi?

Thụy lấy tay chống cằm, chân gác lên bàn, cô này ngồi tướng tiểu thư danh giá nhà khuê các hết sức. Chị ấy vừa đóng góp ý kiến vừa lục bóp tìm dây thun cột tóc lại, tóc tai… thật là…

-Bình thường nó có đụng chạm tới ai đâu, đụng chuyện nó mới lớn tiếng. Chắc con kia làm gì nó mới chử.i chớ.

-Tao có một ý kiến…_ Vân bỗng dưng rất rụt rè._ Tao thấy tụi bây hết chuyện gì làm rồi hả? Mai kiểm tra Sử đó mấy má. Nhà ai nấy về là được rồi, giờ có biết gì đâu mà bàn? Mấy má toàn ngồi phỏng đoán. Tốt nhất giờ về ăn cơm. Tao đói quá!_ Vuốt bụng thở dài._ Rồi sau đó hỏi mấy đứa lớp khác coi sao rồi mai tính. Giờ ở đây tới chiều cũng chả ăn nhầm gì.

Vậy là giải tán hội nghị Diên Hồng, mạnh ai nấy về.

Chiều. Không có gì làm nên Nam hứng lên ghé qua nhà Kỳ chơi. Không có Ngọc cũng buồn, mà dạo này ở lớp toàn bị ăn hiếp, thiếu đồng minh nên vậy hả trời? Duy lui binh thì Uyên tấn công. Hai người này không để cho cô được một phút yên bình mà.

Hình như nhà Kỳ có khách, thấy cổng không khóa, mà ở trong thì quá trời giày dép luôn. Nam rón rén đi vòng ra cửa sau, tránh làm phiền người lớn nói chuyện. Cô nhìn thấy cả “Tạ Thế” cũng ngồi bên trong. Đâu mà mặt mày ai cũng đen thui, như muốn giết người.

Nam đi ra sau, có chiếc xích đu trắng nên ngồi đó, bứt hoa bứt lá giết thời gian. Qua đây không báo trước, muốn làm Kỳ bất ngờ nhưng mà cái kiểu này chắc không được rồi. Ở nhà trên người lớn bắt đầu to tiếng, cô ngồi một mình buồn hiu.

Cũng vì Bảo ở nhà nên cô mới không muốn giáp mặt anh. Từ hôm Ngọc về quê là Nam tránh mặt Bảo hoàn toàn, mặc cho anh vẫn quan tâm cô hết mực. Ông Lâm ít nói hơn, hút thuốc nhiều hơn, cô không thích như vậy. Cô cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Mà lỗi của cô đâu có nhỏ, như Duy đã nói, cô giết chết hai mạng người. Thở dài. Nam bỗng nhớ đến ngày hôm qua mình bị nhốt ở phòng dụng cụ. Là cô Diệu đã cứu Nam. Nhưng sao cô lại cảm thấy kì kì thế nào, vòng tay đó không giống của cô giáo. Nó… rất nam tính.

-Bơ! Mày tới hồi nào vậy?

-Mới tới à! Chuyện gì trong đó mà to tiếng vậy?

-Không có gì đâu. Tạ Thế đang cố biện minh cho tao, ba mẹ tao không thích tao ăn chơi. Mày cũng biết đó…

Nam lại thở dài, Kỳ ngồi xuống một bên trên chiếc xích đu. Có ai muốn con cái mình hư hỏng đâu. Nhưng ba mẹ Kỳ cũng đã quá vô tâm với cô rồi.

-Tao có nghe vụ mày bị con Uyên tạt nước. Đừng nhịn nó nữa.

-Ai nói tao nhịn nó? Tao chỉ là thấy nó không đáng để tao phải ra tay. Không chấp loại tiểu nhân đâu.

Nam vẫn còn cười được. Cô nhớ đến lời Ngọc nói lúc trưa qua điện thoại. Câu trả lời khôn ngoan nhất chính là im lặng. Cứ để Uyên dằn mặt Nam, rồi người bị ghét bỏ sẽ là Uyên chứ không phải là cô. Ngọc khuyên cô nên cẩn thận, không nên để Uyên giăng bẫy mà bị hạ hạnh kiểm thì oan uổng cả một năm miệt mài.

-Phải rồi, hôm nay hết thuốc phải không?

-Hehe. Tao qua đây có chủ ý mà. Mày xin Tạ Thế cho tao ké vài liều nữa nha. Uống thuốc của ổng hiệu quả ghê luôn đó. Tao không bị cúm nữa, cũng không đổ mồ hôi về đêm, khỏe hẳn ra.

-Ừ, để tao nói. Mai tao mang qua lớp cho mày. Bây giờ thì chưa có đâu.

-Bơ tới chơi hả em?

-Chào anh, Tạ Thế!!

Nam cười tươi, cô bị nhiễm từ Kỳ, cứ quen miệng gọi Thiên là Tạ Thế. Anh không phản đối, cứ việc để hai cô nhóc gọi thế nào cũng được. Giống như anh gọi Kỳ là Su, gọi Nam là Bơ vậy. Thân thiết vô cùng.

-Thuốc của anh tốt thiệt đó nha. Anh vừa đẹp trai, học giỏi lại con nhà giàu nà, sao không rước cô nào về làm vợ đi. Hắc hắc.

Nam cười ngất ngây con gà tây, huých vai Kỳ, cô cũng gật đầu đồng tình. Nếu Thiên lập gia đình rồi thì Kỳ sẽ không bị anh làm phiền nữa. Gã bác sĩ này rất phiền phức.

-Đâu có ai thèm để ý anh đâu. Em lấy anh đi.

Nam xua tay, Thiên dám tán tỉnh cô trước mặt Kỳ. Anh tới số rồi! Nhìn mặt mũi Kỳ chuyển đổi là đủ kết luận cho màn cuối của anh trong ngày hôm nay rồi. Vì Nam, cô mới chịu đựng anh mấy hôm nay, thật là…

Thiên không cho Kỳ đi bar, không cho cô uống rượu, bắt buộc cô phải ở nhà hoặc đến lớp học thêm. Đi học luôn có anh đưa đón, chiếc mô tô của cô cũng bỏ hãng luôn rồi. Thử hỏi, cuộc sống của cô thành ra cái gì đây? Đảo lộn hoàn toàn từ khi anh về nước.

-Em không dám đâu. Có người đánh em chết. Haha.

Rồi Nam và Thiên phá lên cười. Kỳ duỗi chân đá Nam rớt khỏi xích đu, mắt lườm lườm liếc xéo Thiên. Cô ghét tất cả những người bắt mình phụ thuộc vào sự sắp đặt của họ, trước đây là ba cô và bây giờ là cái tên Tạ Thế này. Cô đứng dậy bỏ vào nhà, không thèm quan tâm Nam luôn.

-Giận rồi. Anh vào xem thử đi. Em về.

-Bơ… nhớ uống thuốc.

Thiên chỉ đưa cho Nam túi thuốc rồi nhắc nhở như thế, cô mỉm cười. Cô biết cơ thể của mình mà. Thiên đuổi theo Kỳ, thật lòng Nam rất muốn hai người này thành đôi, giống như lời cầu nguyện dành cho Ngọc và Bảo vậy.

Nhún vai, Nam đứng dậy rời khỏi nhà Kỳ. Cô không biết nên làm gì tiếp theo. Có lẽ là sẽ đi đâu đó thay đổi không khí. Nhưng cái đất Sài Gòn này thì không khí chỗ nào lại chẳng như nhau. Mong đến cuối tuần chết đi được. Phan Thiết- miền đất hanh hao của gió và bình yên của biển.

………..

Thứ Năm.

Chuông vừa reng hết tiết Công Nghệ là mấy đứa con gái tổ Tư cũng quăng hết sách vở vào hộc bàn, bắt đầu lôi đồ nghề ra. Lục đục kéo nhau đi hết làm cả Nam và Duy ngồi phía sau ngơ ngác chẳng biết trời ơi đất hỡi gì đang xảy ra.

Hưng quay qua định hỏi Nam đi ăn sáng không, rồi sực nhớ vụ hôm trước nên thôi nằm ngủ, sợ vác cái mặt thiên thần của anh đi căng tin mất công lần trước Nam uống Pepsi rồi, giờ có khi nguyên thùng nước lèo vào mặt cũng nên. Nói rõ với Uyên rồi mà cô không nghe lời anh. Hưng cũng không biết nên làm sao cho phải.

Nam ngồi bấm điện thoại đọc báo, chắc coi giá vàng tăng giảm bao nhiêu để biết đường mà đi mua vé số. Duy thì vẫn vậy. Đến lớp không ngủ thì mắt chăm chú nhìn bảng. Đã làm gì thì phải tập trung cho hết mình. Hình như anh bỏ rơi Nam ở cái góc đường nào rồi, chẳng thấy đá động gì đến cô. Mà cũng đâu biết được, lỡ như anh là người bày mưu cho Uyên thì sao?

Căng tin đông đúc như mọi ngày. Mấy bạn tổ Tư A7 ngồi yên vị một bàn không khuất lắm để nhìn coi đối tượng chừng nào mới xuất hiện. Ngồi ngáp ruồi thấy tội. Bữa nay bạn Văn Thể Mĩ A7 không đi căng tin uống nước là nói số mấy em nó số hưởng. Công chuẩn bị thành công cốc hết rồi sao. Thơ chỉ tay về phía “mặt trời”, cả bọn rục rịch.

Công việc bắt đầu. Thấy thiếu thiếu thành viên, nhưng thôi cũng kệ. Chơi tới bến luôn!

-Cho mình qua đi bạn ơi. Cho qua đi. Nước sôi, nước sôi.

Thơ đi chung với Lam cầm theo cái hũ mắm tôm mà quên đậy nắp lại, với lại nó cũng không giống với mấy cái hũ trong căng tin cho lắm, ai biết nó bỏ mắm tôm hay H2SO4 gì đó, hai cô lượn lờ khắp cả làng.

Canh tới gần bàn của Uyên đang ngồi thì thật tình cờ và thật bất ngờ, nguyên một bầy con trai 12A2 xuất hiện, dĩ nhiên trong đó phải có bạn Nghĩa. Mà Nghĩa là bạn trai của Lam, điều này ai ai cũng biết. Kế hoạch lần này đại thành hay đại bại cũng nhờ mấy bạn trai này đây.

-Cho đi qua cái coi, có hai đứa con gái mà lấn hết cả mét lấy gì người ta đi.

Bình thường là mấy anh nắm đầu lôi lại tán ngã nghiêng rồi mới thả đi, nhưng hôm nay làm việc nghĩa, bỏ qua. Hai cô gái vẫn bành trướng thế lực Bắc Kinh ra, đi một cách hiên ngang tự tại. Mấy bạn kia được làm tới, chen lên, xô đẩy giỡn ì đùng, đạp tới đạp lui. Xong phim.

Bạn Nghĩa bị bạn Duy xô lên phía trước, tiện tay chồm lên trước, cắm đầu trúng y chang Lam, không biết đang diễn hay đang trả thù lại cảnh hồi xưa tích tụ lại, Lam bị chúi nhũi, rồi làm như hóa thân như Linh Nga đang múa chim công ấy, vật vờ sao mà rớt nguyên cái hũ trên tay lên người bạn Uyên đang ngồi khép qua một bên sợ vạ lây. Khép khép chi cưng, đã muốn là phải tạt cho được mà.

Đổ một cách từ từ, nghệ thuật. Vậy nó mới thấm cho đều. Rồi cả trường mới biết nó đựng gì trong đó. Mùi mắm tôm pha với nước mắm nhĩ, thật là thanh tao quyến rũ.

-Trời ơi, cho mình xin lỗi nha bạn ơi. Trời ơi mấy đứa bây đui hết ráo rồi hả. Đi bình thường chết hả. Nhoi như bầy linh dương uống nước tương vậy. Đổ hết lên người ta kìa.

Thơ quát tháo rất dữ dội. Cô ấy làm như gương người tốt việc tốt quá. Hét muốn sập nhà. Giọng hơi bị bài hãi xí.

-Lam, cho mượn cái khăn coi, dơ hết mặt bạn gì rồi nè.

Rồi bạn Lam bẽn lẽn rút cái khăn ra. Khăn lạnh đàng hoàng nha. Nguyên buổi chiều qua cô ra chợ lùng sục cho được chai nước hoa nào rẻ tiền nhất, mùi nồng nặc nhất, mua về đổ hết lên cái khăn, rồi lấy bọc gói lại cho thật kín nhét vô thùng nước đá ướp. Đâu dám bỏ vào tủ lạnh, nó bay mùi là nói sao ba má chị em nhà cô thay phiên nhau lột da làm bún bì.

Và bây giờ, “chiếc khăn gió ấm” ấy được đem ra phát huy công dụng. Thơ lau lấy lau để mặt mày tay chân bạn Uyên đang ngồi hả họng trố mắt. Không biết chuyện gì xảy ra. Tự dưng đào đâu ra nguyên bầy tự biên tự diễn vậy?

Bạn Khanh A2 bắt đầu bước sấn tới.

-Mày chử.i gì hả con Thị Nở kia?

Bạn Lam phía sau cũng bắt đầu đi lên, kéo theo lâu la hàng xóm.

-Nó chử.i mày đui hay không thấy đường, đụng rồi không biết xin lỗi hả?

Bạn Thơ còn nhăn răng ra cười nữa.

-Không những đui mà còn điếc, nó la làng vậy mà còn thiếu điều chưa nghe nữa kìa.

Chị ấy gan, tại đang đóng kịch, chứ ngày thường đi, nói đi con, nó tán cho rớt răng cửa.

-Mày có ngon thì lặp lại nữa coi.

Bạn Khanh vẫn còn đỏ mặt ngập ngừng.

-Tao kêu mày xin lỗi bạn này đó.

Chị ấy chỉ bạn Uyên đang quằn quại vì mùi hương thơm lừng.

-Tao không xin lỗi luôn đó, rồi sao?

-Kệ mày. Tụi tao cũng đâu cần.

Trinh buột miệng làm Thơ đứng kế bên thụi cùi chỏ ngang hông. Phát ngôn linh tinh.

-Bỏ đi Khanh, chấp nhất chi, vào lớp đi. Ngửi cái mùi là hết muốn đi ăn sáng. Nhìn mặt con này là tao hết muốn ăn thịt heo.

Bạn Nghĩa gan to dễ sợ, bữa sau gặp lại đi, thử coi còn muốn ăn thịt heo hay không. Lam liếc xéo bạn ấy mấy cái. Chờ đó. Rồi bạn Nghĩa lôi mấy bạn kia về lớp, bầy con gái bu xung quanh, xúm xa xúm xít xin lỗi an ủi rồi biến theo. Để lại hỗn hợp pha tạp mắm tôm nước mắm nhĩ và nước hoa rẻ tiền.

Cô gái này mà can đảm ở lại ngồi học là đi kiếm hình nó photo ra 40 X 36 đem đi trưng cũng vừa luôn. Uyên chỉ biết làm như Nam hôm trước lấy điện thoại ra, xin nghỉ rồi hối hả chạy về nhà xe.

Mà đâu biết đâu, xe của cô xẹp bánh từ thời ra chơi tiết một, khi bạn Trí A2 ra đó nói bỏ quên vở ở giỏ xe, ra lấy rồi tiện tay xả xì luôn cái van xe máy. Thật là… Cũng khá khen cho trí nhớ của bạn ấy, nhìn có lần mà nhớ.

Nghĩa tận là nghĩa tiệt luôn rồi. Chẳng cho Uyên còn đường nào sống sót. Mô phật! Amen! Về nhớ đi chùa cầu an nghen các cô. Ai biết Thùy Uyên sẽ về nhà thay đồ bằng cách nào. Mà thôi, cũng kệ, ráng chịu. Ai kêu sống có đức quá chi!

Bầy con gái tổ Tư quay trở về lớp trong niềm vui hoan hỉ, Lam vẫy tay chào tạm biệt các bạn trai A2. Cười vậy thôi chứ ai biết bên trong có chử.i rủa gì trong đầu không? Vào lớp chỉ thấy mỗi Nam với Duy đang ngồi đó, như mọi ngày, nhìn qua bên kia Uyên với Hưng lặn đâu mất tăm. Nam ngước lên nhìn rồi khum xuống tiếp. Không mấy quan t

/8

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status