Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Chương 2

/8


-Múp. Ba lô của tao…

Nam khóc không ra nước mắt, nhìn chiếc ba lô đen tơi tả trên ghế mà xót vô cùng. Món quà sinh nhật thứ 16 ông Lâm đã tặng cô chính là chiếc ba lô này. Giờ giải lao 15 phút, Nam cùng Hội bà tám online xuống căng tin uống nước. Vừa lên lớp đã nhìn thấy cảnh tượng này. Đau. Chiếc ba lô ấy, cô đã nâng niu như báu vật vô giá suốt gần hai năm qua. Vậy mà…

Sách vở của cô quyển thì nằm trên bàn, quyển thì rớt dưới sàn. Bút cũng nằm kia một chiếc, đây một chiếc. Bàn cuối giờ chơi không có ai ngồi, kể cả Duy. Nam thu dọn đồ đạc bỏ vào hộc bàn, Ngọc cũng giúp cô một tay cho nhanh. Xong, cô đứng thẳng người nhìn bao quanh lớp. Cô phải tìm cho được kẻ đã phá hoại chiếc ba lô của mình.

Người đầu tiên Nam nghĩ đến chính là Duy, bởi vì anh đã nói rằng hãy chống mắt lên mà nhìn xem thử anh sẽ làm gì cuộc sống của cô. Duy không có trong lớp, điều đó càng làm cho suy đoán của cô thêm phần chính xác. Anh gây án, bỏ chạy và để lại hiện trường thế này đây. Cơn giận bùng nổ trong đầu Nam, mặt cô hằm hằm nhìn ra cửa lớp.

-Từ từ đã Bơ, mày không thể đổ lỗi cho ổng được. Biết đâu là đám con Uyên làm thì sao?

-Mày nghĩ giữa ổng với con Uyên, ai ghét tao hơn?

Gạt phắt tay Ngọc ra khỏi người mình, Nam đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi tiến ra bên ngoài hành lang, cô phải tính sổ với kẻ đã phá hư món quà sinh nhật mà bấy lâu nay nâng niu. Trong đầu cô bây giờ không còn có ý nghĩ sợ sệt Duy nữa. Duy đứng một mình, tay tựa lên thành lan can, mắt nhìn xuống sân trường, nơi mà anh đã từng để dấu ấn lại một năm trước khi đi xa. Tai đeo phone, bài hát trong điện thoại đã chuyển sang một điệu ballad buồn.

Chỗ Duy đứng không có nhiều người qua lại vì nó gần với phòng giám thị khối 12. Anh lại càng không biết rằng có một cô gái phừng phừng lửa giận đang tiến lại gần mình. Một khi anh tập trung vào việc gì thì chẳng hề để tâm đến xung quanh. Nam đứng sát bên Duy, kéo tay anh rất mạnh để anh quay lại nhìn mình. Duy khẽ nhíu mày, anh không thích ai đó chen vào khoảng lặng của riêng anh. Và nhất là con người này.

-Đừng có đụng vào đồ của tui. Nói cho anh biết, tui không sợ mấy lời hù dọa của anh đâu.

Đôi mày đen xô vào nhau, Duy nhìn Nam bằng đôi mắt màu xanh biển phẳng lặng không chút gợn sóng nào. Hình như anh không nghe thấy những gì cô vừa nói. Bàn tay cứng cáp đưa lên tháo một bên dây phone ra. Nam ngây người. Cô có dám hét lên lần nữa?

-Anh nghĩ mình lớn là ra oai hả? Anh muốn cái gì ở tui? Nói thẳng ra luôn đi. Đừng có ám chỉ này nọ nữa.

-Được thôi. Tôi muốn cô đền mạng.

Đoàng. Ầm. Rầm. Bản án tử hình dành cho Nam. Chính xác mà nói, Duy muốn cô sống không bằng chết. Cái chết quá nhẹ nhàng, quá dễ dãi với cô. Sau tất cả những gì anh đã gánh chịu thì như thế chưa đủ.

-Đồ thần kinh.

Nam nhìn thẳng Duy phun ra ba chữ, cứ tưởng cô bình tĩnh lắm nhưng đôi chân của cô đã phản biện hoàn toàn. Gương mặt góc cạnh đối diện trở nên trắng bệch, đôi mắt xanh lóe lên vài tia quỷ dị. Duy tiến lên phía trước một bước, cô lùi lại dè chừng.

-Mắng tôi. Không tới lượt cô đâu.

-Ai kêu anh làm hư ba lô của tui. Anh rảnh quá hả? Không có việc gì làm nên phá tui vậy đó hả? Tui nói cho anh biết, đừng có đụng vô đồ đạc của tui. Mỗi một thứ đều phải mua bằng tiền mồ hôi nước mắt đó, biết chưa?

Nam quay đi, cô tự hỏi mình lấy đâu ra can đảm mà đứng trước mặt Duy quát lên như thế. Nhưng rồi cũng trấn an mình, nếu cô không nói thì anh cứ thế mà làm tới. Đe dọa cô, đòi lấy mạng cô ư? Để rồi xem ai sẽ là người bị gông cổ trước.

Duy xiết chặt nắm đấm, từng mạch máu nhỏ nổi lên trong mắt anh, nó bắt đầu chuyển màu. Gân xanh nổi lên cố kìm nén để không bứt ra ngoài. Chưa đầy một giây sau khi Nam xoay người, cô đã bị Duy tóm lại. Anh kéo cô đi. Rất gấp gáp. Cổ tay Nam đau buốt vì Duy dùng lực rất mạnh. Bàn tay to lớn kia nắm trọn cổ tay bé nhỏ trắng ngần. Cô chưa kịp định thần lại thì đã thấy mình bị lôi đi rất xa lớp học rồi.

-Buông tui ra. Đồ bệnh hoạn kia. Bỏ ra.

Nam dùng tay còn lại gỡ tay Duy ra khỏi tay mình, anh vẫn cứ thế tiếp tục lôi cô đi như một bao cát. Nam đưa tay lên cắn một cái, Duy ngừng bước, nhưng vẫn không chịu buông tay. Cô cắn anh, từ mu bàn tay chảy ra một ít máu, dính cả lên miệng cô. Duy nhăn mặt chịu đau nhưng không hề bỏ tay Nam ra để mặc cho cô cắn mình. Cô điên cuồng cắn anh, cô ức lắm, cô muốn anh phải trả giá vì đã làm hư chiếc ba lô của cô. Cho đến khi Nam cảm nhận được vị tanh nồng của máu trong khoang miệng thì cô mới vỡ lẽ ra.

-Sao không cắn nữa đi? Cắn cho đến chết. Cô lại giết một người nữa.

Ánh mắt khinh bỉ lướt trên người Nam, cô dùng tay còn lại quẹt máu trên miệng mình. Sự háo thắng lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi dâng lên với tốc độ chóng mặt. Duy nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy chết chóc.

Tiết thứ 3 của lớp 12A7 có hai học sinh vắng học.

………

Phòng y tế.

Có đánh chết Nam cô cũng không nghĩ là Duy lại đưa mình tới nơi này. Cô ngồi trên ghế, mắt nhìn cô Diệu đang băng bó lại vết thương đang chảy máu trên tay anh. Cô giáo lườm lườm Nam, không lí nào cô lại không biết nguyên nhân dẫn đến vết thương ấy. Trước đây, cô Diệu là một giám thị khó tính của trường Phan, với cái biệt hiệu mà các khóa trước truyền lại là “sát thủ quần đen”. Cô được chuyển về bộ phận y tế nhờ có vài năm kinh nghiệm học y, nhưng cái sự cộc cằn khó tính vẫn theo cô suốt những năm tháng “chống ề”.

Điều ngạc nhiên thứ hai chính là cô Diệu không cần hỏi tên lớp của Duy mà vẫn có thể ghi chính xác vào sổ điểm danh. Nam thì không cần phải nói rồi, học sinh đại diện trường tham gia kì thi học sinh giỏi thì có giáo viên nào mà không biết. Nhưng còn cái con người cao lêu nghêu kia? Duy và cô Diệu có quen biết từ trước? Nam ngây người, ai đó đánh chết cô đi.

-Nam, em về lớp đi.

-Dám đi không?

Cô Diệu trừng mắt nhìn Duy, giữa hai học sinh này đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự rất muốn biết. Duy không cho Nam về lớp, nhưng cô không việc gì phải nghe theo lời anh cả. Nam đứng dậy, định xoay nắm cửa phòng thì Duy đột ngột lao đến dằn tay cô lại.

-Đau. Buông tui ra.

Duy giật mình vội bỏ tay mình ra khỏi tay Nam, cô ôm cổ tay vừa bị anh bạo lực học đường xoa xoa. Không có dấu hiệu trở lại bình thường, hai cổ tay của cô cứ thế mà đỏ bầm cả lên.

-Duy, Nam. Hai đứa có chuyện gì vậy?

-Không gì cả.

Rất đồng thanh. Rồi cả hai ném cho nhau cái nhìn tóe lửa. Cô Diệu cũng phải e ngại đằng hắng. Đối địch với nhau ư?

-Tui nói với anh lần cuối. Tui không dễ bị ăn hiếp đâu. Cái gì mà kẻ giết người? Tui thấy anh đang có ý đồ xấu với tui thì có. Đồ thần kinh.

-Không thèm chấp với cái thứ như cô. Đi cho khuất mắt tôi.

Nam không nói thêm lời nào, cô đẩy cửa đi thẳng, cũng không chào cô Diệu lấy một câu. Nam tức lắm! Cứ như cô là con rối của anh vậy, muốn diễn thế nào cũng phải do anh quy định. Cô là con người, chứ không phải con rối.

Cô Diệu gấp quyển sổ ghi danh lại, nâng gọng kính lên đưa ánh nhìn thắc mắc sang chỗ Duy. Ánh mắt anh âm trầm, sâu không tưởng nổi. Một con người có quá nhiều bí mật và khổ tâm. Duy nằm phịch xuống chiếc giường trắng bên cạnh, tay anh cũng bị quấn băng trắng kín mít. Phải thừa nhận một điều: răng của con nhóc đó rất sắc. Cắn anh ra thế này…

-Giờ thì có thể nói cho cô biết lí do không?

-Cô không nên biết thì tốt hơn. Đây là chuyện riêng của em.

-Tốt thôi. Vậy giờ em muốn nằm đây và nói cho cô biết hay là trở về lớp viết một bản tường trình nộp cho thầy hiệu trưởng về việc trốn tiết?

Đây chính là tuyệt chiêu của cô Diệu. Cô có cách để cậu học trò này làm theo lời mình. 5 năm trước, khi Duy học lớp 10, cô Diệu là giáo viên chủ nhiệm lớp anh. Tất nhiên cô không thể quên được cậu học trò ngoan ngày ấy.

-Cô vẫn vậy.

-Còn em thì thay đổi hoàn toàn.

So với 5 năm trước, Duy của hiện tại trưởng thành hơn, nam tính hơn và khó đoán hơn. Anh nằm gác tay lên trán, thở dài. Ngoài mẹ anh ra, thì cô Diệu là người phụ nữ hiểu rõ con người anh nhất.

-Con nhỏ đó. Em muốn nó phải chết.

Chất giọng lanh tanh đầy chết chóc. Cô Diệu phải dừng bút nhìn qua Duy. Ý niệm muốn một người phải chết không nên được nuôi nấng bởi cậu học sinh tài năng thế này. Người xấu số kia lại là Nam thì càng không nên như thế.

-Nam đã làm gì em sao? Con bé lấy mất người em yêu quý à?

-Còn hơn cả thế.

Cô Diệu lắc đầu. Cô không hiểu và có thể Duy giải thích cô cũng chẳng hiểu được. Duy của 5 năm sau không thể nhìn qua một lần mà đoán biết được suy nghĩ của anh như cô đã từng làm 5 năm trước.

Miên man với những suy nghĩ của riêng mình, Duy tự hỏi bản thân, con nhóc đó ngang nhiên xông đến trước mặt anh và quơ tay múa chân loạn xa, không rõ đang muốn nói cái gì. “Nghĩ mình lớn mà ra oai “, đúng là chỉ có mỗi con nhóc ấy mới nghĩ ra được cái lí do thế này. Giả vờ cũng giỏi thật. Duy tin lời Bảo, Nam không biết về sự việc của quá khứ nhưng không có nghĩa là bây giờ nó sẽ được giấu kín nữa. Rồi sẽ có lúc mọi thứ được phơi bày ra ánh sáng. Nhanh thôi. Việc trả thù của Duy cũng chỉ vừa bắt đầu thôi mà, anh thích đi từ từ từng bước thì mới thấm lâu.

-Mày không thấy bộ dạng của nó lúc nhìn thấy chiếc ba lô cũ mèm bị rạch nát đâu.

-Ta nói nó tội nghiệp gì đâu. Nó mà khóc lúc đó là tao lấy điện thoại chụp hình lại rồi.

-Mà nó không biết tụi mình làm đâu há. Chạy đi đâu rồi về lớp với cái mặt đen thui. Mày nghĩ nó đi đâu?

-Bà nội tao sống lại còn chưa biết chứ tao mà biết hả? Mày qua hỏi nó thử đi.

Kỳ đứng trước cổng trường, tình cờ nghe được cuộc đối thoại trên. Cô nhìn lại, nhận ra đó làm đám bạn chung lớp với Uyên và cũng hay đi chung với cô nàng. Không biết đứa nào xấu số bị tụi kia nhắc đến? Mà ai được Uyên “chấm” thì phải nói là khó mà yên thân. Kỳ đang đợi mẹ tới đón vì chiếc mô tô của cô đã bị ba tịch thu. Cô học không giỏi, tầm trung cũng chưa tới huống chi là muốn được như ý nguyện của ba mình. Cô không thích bị bó buộc bởi những lí do của ba, bởi vì cô là đứa con của thách thức.

Những gì chưa chinh phục được nhất định Kỳ phải làm hết sức, cô giống Uyên ở điểm này nhưng lại không độc tài như bạn mình. Thứ Kỳ muốn chỉ là cuộc đời cô không bị phụ thuộc vào ba mẹ. Cô muốn được tự do như gió, vô tư và mạnh mẽ. Chứng tỏ mình, Kỳ trở thành cô gái có tiếng tăm vì mức độ ăn chơi nhưng không hề sa đọa. Cô thường lui tới các quán bar và quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen. Họ nể cô vì bản lĩnh và tính quyết đoán lạ kì.

-Ngọc.

Có người gọi mình, theo bản năng Ngọc ngẩng cao đầu nhìn xung quanh. Lũ học sinh chen chúc nhau ra khỏi chiếc cổng sắt, cô nhác trông thấy mái tóc đỏ vẫy vẫy tay đứng ở gần nhà bảo vệ. Để đến được chỗ Kỳ đang đứng phải mất gần 5 phút chen lấn với cả đống xe và người. Ngọc ôm chiếc cặp trước ngực, mở mắt to tròn đang đợi lời chào hỏi đầu tiên từ cô bạn “chị đại” 12A21.

-Con Bơ đâu?

-Nó về cổng sau. Mày quen nó hả?

-Ờ, tụi tao là bạn.

-Thân tới mức kêu bằng tên ở nhà luôn sao ta?

Rất tự nhiên. Ngọc tuy chưa tiếp xúc với Kỳ lần nào nhưng nghe danh tiếng của cô cũng đủ để e dè trong từng lời nói. Nhưng Ngọc thì không tin cô bạn này sẽ làm gì mình, bạn của Nam cũng là bạn của cô. Đơn giản vậy thôi.

-Ờ, cũng mới biết đây thôi. Mà sao lại đi cổng sau? Tao thấy nó toàn đi cổng trước mà.

-Nó có quy tắc. Đến thì đi cổng trước, còn về luôn đi cổng sau. Chờ nó hả?

Kỳ gật đầu. Cô cũng định chờ Nam ra hỏi thăm về đôi mắt, mấy hôm trước thấy cô bị đám bạn của Uyên chơi xấu Kỳ rất lo lắng. Nhưng lại không thể công khai quan tâm, cô không muốn Uyên lại gây thêm rắc rối cho Nam nữa.

-Có việc gì không? Tao nói lại cho.

-Cũng không có gì. Mà mắt của nó còn đau không?

-Nếu mày là nó thì thử có đau không? Ăn nguyên một mặt cát. Mà nó có làm gì con quỷ cái kia đâu chứ? Chơi gì mà ác dễ sợ.

-Ngọc đi với bạn hả?

Kỳ thấy bầu không khí này nó ngượng ngạo thế nào. Thường thì cô không xưng tên với bất cứ ai, kể cả Uyên cô cũng xưng là mày- tao. Chắc đây là phép lịch sự tối thiểu khi làm quen bạn mới.

-Cứ gọi tao là Múp. Ba tao tới đón.

-Ờ, tao là Su.

Kỳ ngượng nghịu gãi đầu, lần đầu tiên cô chủ động làm quen với một người bạn cùng tuổi. Ngọc nhìn Kỳ trân trân. Chị đại là thế này sao? Đâu có giống!

-Tao nghe Bơ nói rồi. Mày là bạn của con Uyên. Nhưng mà sao lại làm quen với tụi tao?

-Tao thích. Lớp mày có đứa nào bị hư cặp hả?

-Con Bơ chứ ai! Sao mày biết?

Ngọc lườm Kỳ, phải có lí do thì Kỳ mới chủ động làm quen và kết bạn với Nam. Một mục đích nào đó chăng? Giống Hưng. Và cả Duy nữa.

-Tao nghe đám bạn con Uyên nói.

-Ba tao tới rồi. Có gì bữa khác nói tiếp. Tao về trước.

Ngọc bỏ đi, Kỳ cũng theo sau cô ra khỏi cổng trường. Nhưng Kỳ lại không đứng đợi mẹ nữa. Cô thả bộ trên vỉa hè, mái đầu đỏ chóe đặc biệt khó mà lẫn lộn với bất kì ai. Giữa Nam và Uyên, Kỳ không muốn mất đi bất cứ ai trong số họ.

Vật vã với đống sách vở và chiếc ba lô đã không còn nguyên vẹn, Nam chỉ dám trượt từ từ trên đường, chẳng thể nào phóng cái vèo như mọi ngày nữa. Trông cô thê thảm vô cùng. Vừa phải ôm sách vở để không bị rớt xuống đường, lại phải trầy trật che chắn. Đúng là cái số con rùa!

Nam thề với trời, gặp Duy là cái mệnh xấu nhất từ trước đến giờ cô trải qua. Từ ngày anh chuyển đến lớp là cứ như mọi thứ xấu xa đều kéo đến đổ ập lên đầu cô cả thảy, khiến cô một chút phòng bị để trở tay cũng không có. Chính xác mà nói, Nam nghĩ Duy là khắc tinh của mình. Ngôi đầu bảng thành tích lớp của cô cũng là do anh không thương tiếc đoạt đi. Giờ thì bắt đầu xem cô như con mồi mà ráo riết tấn công, nhìn xuống chiếc ba lô trên tay, Nam méo mặt. Công lí ở chỗ nào?

Trưa nắng chang chang, Nam lại không đội nón, cô cứ thể mà thả rông mái đầu lướt đi trên đường. Nhưng mà có muốn trốn cũng chẳng thoát nổi cái vận đen. Nhìn đám người trước mặt kia Nam tự hỏi mình, có phải cô đã làm chuyện thất đức nào hay không mà mọi chuyện xui xẻo cứ nhắm ngày hôm nay mà ùn ùn kéo đến? Một thằng trong số đó tiến lại gần Nam, hắn ta lên tiếng.

-Mày là thế nào với Kỳ?

Nam nuốt nước bọt, bụng cô đói cồn cào. Giải quyết bọn này bằng cách nào để có thể về nhà nhanh nhất? Cô không biết. Lần trước còn có Kỳ, cô đứng ra chặn bọn này lại không để họ đuổi theo Nam, nhưng nay thì chỉ mình cô với cả đám đầu trâu mặt ngựa này. Hay rồi!

-Bạn.

-Nó không có bạn. Trừ con Uyên. Mày đừng qua mặt tụi tao. Nói, mày với Kỳ đã xảy ra chuyện gì?

Cái đám này cũng lo lắng cho Kỳ quá nhỉ! Nam nheo mắt, mỉm cười, dân ăn chơi cũng có cái thú vị của nó. Không hẳn ai cũng là người xấu. Kỳ giao du với bọn này cũng là một điều đáng quý, họ quan tâm cô hơn Nam nghĩ.

-Không gì cả. Tao cũng không biết tại sao Su lại giúp tao. Hỏi thì nó không nói.

-Nó nói cho mày biết tên thân mật luôn sao?

Một con nhỏ tóc vàng loe hoe vài cọng đen tiến lên hỏi. Nam gật đầu, nếu Kỳ không nói thì cô cũng chẳng biết được. Nhưng tại sao tụi này lại ngạc nhiên dữ vậy? Chỉ là một cái biệt danh thôi mà!

-Nó không dễ dàng nói cho người khác biết tên mình đâu. Đúng thật là nó muốn bảo vệ mày. Mày là người đầu tiên mà con Su ra mặt bảo vệ đó.

Nam ngây người. Cuối cùng cô vẫn không hiểu, tại sao Kỳ lại làm thế? Ngọc từng nói, những cô bạn được Hưng tỏ tình cùng lắm chỉ hai hôm sau đã bị Uyên hù dọa, dằn mặt mà công của Kỳ là nhiều nhất. Không phải Kỳ sợ Uyên, nhưng chỉ cần Uyên nhờ cô làm việc gì thì cô đều tận tâm giúp đỡ. Trong kí ức của Kỳ, Hưng và Uyên luôn là cặp đôi đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Vì thế cô không muốn ai phá vỡ hình tượng yêu thích của mình. Nhưng Nam là ngoại lệ và có lẽ cũng là duy nhất.

-Tụi tao đều phục con Su nên mới theo và tôn nó làm chị đại. Người nhận được sự ưu ái từ nó hẳn phải có tư chất để tụi tao nể phục. Việc của mày bây giờ là chứng minh cho tụi tao thấy mày có thể.

Gì vậy trời? Nam ngô nghê cười, nụ cười méo xệch. Đừng nói là bọn này bắt cô nhốt vào đâu đó, bỏ đói vài hôm thử sức chịu đựng? Hay là ép cô trèo lên tầng thượng của một tòa chung cư nào đó rồi nhảy xuống? Vĩ đại hơn, tụi nó kêu cô giết một nhân vật tầm cỡ? Giết người! Bất chợt đôi mắt màu xanh biển trượt ngang đại não của Nam. Cô bấu chặt móng tay vào thịt, ép mình không được nghĩ đến nữa.

-Tụi mày muốn gì?

-Trong vòng 1 tuần, nếu mày đoán được ai là người con Su yêu thích nhất và căm thù nhất thì tụi tao sẽ không động tới mày như lời con Su nói.

-Còn không thì sao?

Nam bắt đầu thấy tụi giang hồ này có gì đó quái quái. Người Kỳ thích và ghét, đó chẳng phải là chuyện riêng tư của cô sao? Chẳng lẽ đám này biết rõ hai người ấy đến vậy?

-Thì mày không đáng để nó bảo vệ như thế. Ít nhất với nó mày quan trọng, con Uyên cũng quan trọng. Nhưng để bỏ qua lời con Uyên mà bảo vệ mày thì nó xem mày quan trọng hơn con Uyên. Chứng tỏ mình đi. Để tụi tao thấy sự quan tâm của nó không phải là vô ích.

-Được. 1 tuần chứ gì? Tao sẽ cho tụi mày câu trả lời.

Nam nói như đinh đóng cột. Một con nhỏ khác đưa cho cô tấm thẻ địa chỉ. Cô cầm lên ngắm nghía. Cái địa chỉ này thì có liên quan gì tới vụ việc cô đang dính vào?

-Không được nói với Su. Nếu không mày biết hậu quả rồi đó. Cái này là địa chỉ nhà của nó.

-Sao mày lại đưa cho tao?

-Tao nghĩ mày cần nó hơn là tụi tao. Nếu được hãy làm bạn với nó. Su nó rất cô đơn.

Nam sốc. Dạo này cô cứ gặp những chuyện khó tin được. Từ Hưng tới Duy, Uyên rồi đến Kỳ. Mọi thứ lần lượt ập đến tấn công trung khu thần kinh của cô khiến nó làm việc không ngừng nghỉ. Cầm địa chỉ nhà Kỳ cho vào quyển sách kẹp lại, Nam nghiêng đầu nhìn bọn đàn em của Kỳ đi khỏi. Việc cần làm của cô lúc này là gì nhỉ? Xoay tay nhìn đồng hồ, về nhà là trước hết. Ít nhất phải ăn cho no thì mới có sức làm việc được.

……….

Sáng thứ Năm. Cả trường tổ chức họp phụ huynh học sinh cuối kì. Tổ của Nam trực nhật lớp tuần này nên buộc lòng cô phải có mặt từ sớm để quét dọn, kẻ chữ mẫu lên bảng, chuẩn bị tiếp nước cho các vị phụ huynh lớp mình. 7 giờ. Thầy Giang ôm cặp sách lên lớp, môi thấp thoáng nụ cười. Ngọc huých tay Nam, cả hai nhìn nhau đầy ẩn ý rồi nhìn thầy từ tốn ngồi ở vị trí quen thuộc, sau đó lôi nhau ra một góc cười phá lên. Lam từ dưới lầu hớt hải chạy lên, túm tụm cả bọn lại bắt đầu buôn chuyện.

-Tụi mày biết ông Giang vừa ở đâu lên không?

-Nhà ổng chứ đâu!?

-Không. Nhà ổng thì tao nói chi. Vừa ở căng tin ăn sáng với cô Tân- trợ lí Đoàn thanh niên. Cái cô mà hồi 20-11 mới chuyển về đó. Tụi mày biết không?

-Không!

Rất đồng thanh và dõng dạc. Mặt Lam méo xẹo, cốc cho mỗi đứa một cái, lườm lườm từng người rồi ngúng nguẩy kể tiếp.

-Anh anh em em, gắp thức ăn cho nhau, rồi bốn mắt nhìn nhau…

-… Trào máu họng.

Ngọc bổ sung câu nói còn dang dở. Cả bọn lại phá lên cười, đâu biết thầy Giang đáng kính đã đứng phía sau chống hông trừng mắt. Thơ là người phát hiện ra ánh mắt sắc bén của thầy, cô nhẹ nhàng chụm đầu cả tổ lại và nói thật nhỏ.

-Xì- tốp- hia. Nam chính đang đứng phía sau mày đó Lam. Oang oang cái miệng rồi nói sao ổng cho mày trực lớp hoài luôn con.

Cả đám đứng hẳn lên, xoay người lại rồi cùng… cười. Thầy Giang cũng cười, gương mặt đầy sát khí vùng vằng bỏ vào trong lớp, chuẩn bị sổ sách để lát nữa còn nhận xét với các vị phụ huynh khó tính. Lũ quỷ ngoài này cứ thế mà bò lăn ra cười. Hình như nguyên cả lớp 12A7, thì cái tổ này là quậy nhất thì phải?

Hội nghị Diên Hồng chính thức bắt đầu khi đồng hồ điểm 8 tiếng. Nam là người phụ trách thu lại giấy mời của các vị bô lão đến dự, cuối giờ tổng hợp lại rồi đưa cho vị vua uy quyền đang nã đại bác trong kia. Ông Lâm ngồi bàn cuối, đúng với vị trí ngồi trên lớp của Nam. Bên phải ông là ba của Ngọc, cuối cùng là mẹ của Thơ. Chỉ có ba người, giống như lần họp phụ huynh đầu năm. Phụ huynh của Duy. Không đến! Có rất nhiều câu hỏi về Duy cứ liên tục chạy đều trong Nam. Anh 21 tuổi, có 5 năm ở nước ngoài, tại sao lại về Việt Nam? Lựa chọn đi học lại ở ngôi trường này, lớp xã hội, tại sao lại trùng hợp như thế?

Duy nói Nam là kẻ giết người, anh đã tuyên bố bắt đầu trận chiến với cô, vòng đầu tiên, cô thua anh tâm phục khẩu phục. Vị trí đầu bảng thành tích lớp, anh đoạt đi của cô không nể nang gì. Vẫn dùng gương mặt bất cần ấy đối diện với mọi người, tất nhiên chỉ như thế thôi thì chưa đủ. Nam tin chắc vòng thứ hai sẽ còn hấp dẫn hơn nhiều. Cô có cảm giác, 5 năm qua chỉ là thời gian để Duy chuẩn bị tất cả. Chuẩn bị cho sự quay trở lại của mình. Để trả thù Nam, chẳng hạn!

-Ê, Bơ. Thầy kêu mày, vô nhanh đi!

Ngọc lay lay vai Nam, cô giật mình quay đầu, bước lại gần cửa lớp. Thầy Giang đang lật sổ theo dõi của lớp, trán thầy nhăn lại, hình như có việc khó giải quyết.

-Nam, em có biết địa chỉ nhà Duy không? Hồ sơ tốt nghiệp vẫn chưa đủ, cần bổ sung trong tuần này gấp.

-Không ạ! Em không biết! Ắt- xì… Em xin lỗi ạ!

Ngồi cạnh nhau thế nhưng mà một câu trò chuyện cho giống bạn bè cũng chưa từng có, thì Nam đào đâu ra địa chỉ nhà Duy? Ngọc nhún vai nhìn cô rồi lại tiếp tục tám chuyện với Thơ và Lam.

-Ngày mai trường mình nghỉ, thứ Sáu thầy không có tiết, thứ Bảy phải nộp cho thầy hiệu phó để đóng sổ học bạ rồi. Nam, hay là ngày mai đi học em nhắc Duy mang bản sao chứng minh nhân dân có công chứng lên cho thầy được không?

-Em… thầy hỏi lớp trưởng đi. Bạn ấy với Duy là anh em họ, chắc biết cách liên lạc với Duy đó.

-Vậy em liên lạc giúp thầy đi. Thầy còn việc trong kia, chưa giải quyết xong.

Nói rồi, thầy Giang vào lớp tiếp tục chủ trì hội nghị cấp cao, bỏ mặc Nam bơ phờ với gương mặt tội nghiệp. Ngọc thấy vậy nhanh nhảu lấy điện thoại ra bấm bấm tìm số của Hưng.

-Mày gọi cho ai vậy? Ắt- xì…

-Chứ mày nghĩ tao gọi cho ai? Đang giúp mày đó… Hưng hả? Ngọc nà, ông biết số điện thoại của anh Duy không?… Hả… không biết hả? Anh em gì kì vậy?… À… không có gì… thầy Giang bảo cần tìm anh Duy để lấy vài thứ để làm hồ sơ tốt nghiệp… vậy có địa chỉ nhà không? Ok…đọc đi…

Nam cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe Ngọc gọi Duy bằng anh. Ấn tượng ngay từ đầu của Ngọc với Duy không được tốt, cô chẳng thích gọi một tên cứ vênh mặt khinh khỉnh với mình bằng đại từ tôn kính ấy. Hưng là em họ mà cũng không có số điện thoại của Duy, Nam tự hỏi hai người này là anh em kiểu nào? Nhắc tới thì cũng không thể trách Hưng được, đáng trách là ông thầy đang nổ banh chành trong lớp kia kìa.

-Lớp rất vinh dự khi có hai em nằm trong đội thi tuyển học sinh giỏi của trường và cũng hai em này được đặc cách thi học sinh giỏi khu vực, đại diện cho trường. Tôi, tuy chưa chủ nhiệm các em nhiều thời gian, nhưng có được hai đứa học trò ngoan như vậy cũng rất vui sướng và hãnh diện…

Thầy cứ thao thao bất tuyệt còn đám học trò của thầy thì đang kiếm cái bịch ni- lon để mà nôn cho hết bữa sáng ra. Thầy quá tuyệt! Không hổ là thầy giáo chủ nhiệm 12A7, có chém gió cũng phải chém trên cấp 12.

-Địa chỉ nhà Băng Đại Ca sao quen dữ vậy?

Ngọc nhìn địa chỉ trên tay thốt lên một câu. Cũng vì nhiễm game quá nặng cho nên cô mới đặt cho Duy cái biệt danh là Băng Đại Ca. Nam cũng đồng tình với Ngọc, đặt Duy họ Băng là chuẩn không cần chỉnh.

-Ắt- xì…

Dán mắt vào địa chỉ mà Hưng vừa đọc, Nam vừa nhảy mũi vừa không khỏi rùng mình. Nơi đó… chính xác là gần nơi ngã tư đường hôm trước Duy ôm bó hồng bạch đứng nhìn cô.

-Thầy ơi, địa chỉ của anh Duy đây ạ! Thầy tới tìm ảnh lấy chứng minh nhân dân đi.

-Không được rồi. Em với Nam đi giúp thầy được không? Thầy có hẹn…

Ngọc méo mặt. Tự nhiên rỗi hơi nhảy vào giúp Nam làm gì để giờ bị ông thầy sai việc không công. Cô nhìn Nam, ánh mắt như van nài “Bơ ơi, cứu tao!”.

-Để em đi. Thầy cần mấy bản?

-Ba bản là ok. Cám ơn em nhiều nhá! Tuần sau tổ Một sẽ trực lại.

Được thế, cả đám tổ Tư nhảy cẫng lên vui mừng gì đâu. Bị thầy Giang phạt trực lớp những một tháng, vậy mà mới làm có một tuần đã được hưởng khoan hồng. Sự hi sinh của Nam có được ghi nhận?

Giờ họp phụ huynh kết thúc. Ông Lâm đợi chở Nam về nhà luôn cho tiện nhưng chắc là cô phải để ông về một mình rồi, cô còn phải đến tìm Duy…

-Ba, thầy giáo nhờ con đi lấy chứng minh nhân dân của một bạn trong lớp. Giờ con không về với ba được.

Ông Lâm xoa đầu cô con gái nhỏ, mỉm cười hiền từ. Cầm phiếu phối hợp có chứa bảng thành tích của Nam lên đưa cho cô. Nam đón lấy mà không biết nên làm sao, chắc ba thất vọng về cô lắm.

-Không để cho thằng Bảo biết là được.

-Ba! Con yêu ba nhất!! Ắt- xì… chắc con cảm rồi…

-Ba mua thuốc, trưa về ăn cơm nhớ uống nha.

Nam nhảy lên ôm lấy cổ ông Lâm, sung sướng vô cùng. Chỉ có ông mới hiểu cô như thế. Hạng hai thì có sao? Cũng là sự phấn đấu của con gái ông vậy? Ông không đòi hỏi gì nhiều ở Nam, chỉ mong cô sống thật hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.

-Con chào chú!

-Ngọc đó hả con? Con đi chung với Bơ luôn hả?

-Dạ. Chắc không đâu. Ba con đợi, giờ con về coi nhà cho ba ra chợ dọn hàng. Con xin phép chú. Tao về nha Bơ. Cẩn thận.

Dúi tờ giấy địa chỉ nhà Duy vào tay Nam, Ngọc ôm cặp đi trước. Nam thở dài, dù không muốn cô cũng phải đối diện với anh. Ông trời thật khéo sắp xếp.

Địa chỉ nhà Duy không khó tìm, căn nhà hai tầng nằm trên đường Hoàng Văn Thụ, một màu sơn xanh da trời nhưng đã bị rêu xanh phong kín. Cổng lớn bằng sắt đã bị gỉ, hoen ố một chút màu vàng, cả chuông cửa cũng đã hư. Nam tháo đôi giày trượt ra xách trên tay, nhướng người nhìn vào trong, hình như Duy không có nhà. Băng Đại Ca đi đâu vào giờ này nhỉ? Nam tự hỏi mình, cô nghĩ là mình sẽ đợi anh ở đây.

Đồng hồ nhích dần sang con số 11. Trong khi đợi Duy, Nam đã uống hai ly nước mía ở bên kia đường. Lòng bắt đầu nguyền rủa tên bạn ngồi chung bàn không thương tiếc. Bắt cô giang nắng thế này, lại còn cái cơ thể chẳng biết sao mà hôm nay cứ ắt- xì mãi. Nam quyết định đứng dậy đi về, mai rồi nói với Duy cũng đâu có muộn. Ông thầy chủ nhiệm cứ làm quá lên, ai lại chẳng biết thầy có hẹn với cô trợ lí Đoàn thanh niên. Đã vậy còn nhờ vả học sinh làm việc giùm mình. Thật là…

-Tìm ra nhà tôi rồi à? Kẻ- sát- nhân!

Nam đứng hình, người duy nhất gọi cô như thế còn ai ngoài tên Băng Đại Ca chết giẫm chứ? Nam vừa mang xong đôi giày trượt vào chân, cô ngước mặt lên nhìn Duy. Tay anh xách một ít thực phẩm, chắc là vừa đi chợ về.

-Tui nói một lần nữa. Tui không phải kẻ- sát- nhân. Tui tới đây chỉ là nhắn lời thầy Giang với anh thôi, thầy nói anh mang ba bản chứng minh nhân dân photo công chứng đến cho thầy hoàn thành hồ sơ tốt nghiệp. Xong rồi, về đây!

-Đứng lại!

“Anh là cái thá gì mà bắt tui ở lại?” Nam lẩm bẩm trong miệng. Cô nhất quyết rời đi, ở lại thêm giây phút nào nữa chắc chắn cô sẽ bị Duy gọi là kẻ giết người mất thôi. Anh lúc nào cũng thế, mở miệng là nói cô giết người.

-Thẻ học sinh. Có muốn nhận lại không?

Nam cứng người, đôi chân không hẹn mà run, nếu cô không nhanh chóng giữ vững thăng bằng chắc chắn sẽ ngã. Nam xoay người, chiếu cái nhìn dò xét về phía Duy, rồi lục tung khắp cái cặp sách cũ. Quả nhiên, thẻ học sinh không cánh mà bay.

-Trả cho tui.

Nam chìa tay ra trước mặt Duy, lên giọng. Cô định hù dọa anh sao? Duy nhếch môi, cái nụ cười ấy trông nham hiểm thế nào, hình như trong đầu anh đang vẽ ra một kế hoạch mới để vờn con mồi nhỏ này.

-Muốn nhận lại? Được thôi. Vào nhà. Cô đã cất công tới thì tôi cũng phải mời được ly nước chứ!!

Nói thì nghe hay lắm, nhưng Nam chẳng thấy có chút thiện cảm nào. Bước vào ngôi nhà đó ư? Một cái bẫy chăng? Cô nuốt khan, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm. Cảnh giác vượt lên mức bình thường, con người này tuyệt đối không thể xem thường được.

-Có vào không? Không muốn nhận lại đồ à?

Khích tướng xem ra vẫn là chiêu hữu dụng nhất. Nam mím môi, bước một chân vào trong cánh cổng, rồi thêm bước nữa. Cô không tin Duy giám giết người diệt khẩu tại ngay căn nhà của mình. Anh ghét cô như vậy, hận cô sâu thẳm như vậy chắc chắn nếu có giết cô thì sẽ mang đến một nơi quái quỷ nào đó. Nam vỗ ngực tự tin như thế, nhưng chưa đầy một phút sau cô đã phải méo mặt. Lỡ Băng Đại Ca dụ dỗ cô uống thuốc ngủ rồi cưỡng hiếp cô thì sao? Dù gì cô cũng là con gái, nhà lại trống trải như thế…

-Sợ tôi ăn thịt à? Cô chỉ là kẻ thù thôi, không có cơ hội làm lung lay ý chí của tôi đâu. Bớt ảo tưởng đi.

Đúng là Nam đang ảo tưởng thật. Rồi cô lấy lại bình tĩnh bước theo sau Duy vào nhà. Đâu hề biết nơi gốc bồ đề bên kia đường, có một ánh mắt lạnh tanh đã quan sát mình từ lúc nào. Ngọc chủ động gọi cho Hưng đã là một chuyện không thể tin được. Cô muốn biết cách liên lạc với Duy lại càng khó tin hơn. Địa chỉ nhà Duy, Hưng đã cho Ngọc biết. Đồng nghĩa với việc Nam cũng biết.

Trực giác mách bảo cho Hưng rằng, bằng cách nào đó mà Nam và Duy có quan hệ rất lạ. Không phải bạn bè. Không giống người yêu. Nó rất mập mờ và khó hiểu. Đó là lí do mà Hưng có mặt ở trước nhà Duy vào giờ này. Anh đã dặn lòng rằng giữa hai người sẽ không có gì xảy ra. Nhưng cái cách Nam khuất phục Duy, ngoan ngoãn bước vào nhà anh như một chú cún biết vâng lời như thế thật khiến người khác nổi điên.

Rốt cuộc, giữa Duy và Nam, hai người họ đang tồn tại mối quan hệ thế nào? Hưng rất muốn xông vào cánh cửa ấy để kéo cô về phía mình. Nhưng anh tự hỏi bản thân, với tư cách gì mà anh hành động như vậy? Lớp trưởng? Không thể nào. Duy hẳn sẽ có cách để tống khứ anh ra khỏi nhà mình một cách hợp pháp. Bạn trai của Nam ư? Cô chưa bao giờ cho anh cơ hội, không những thế mà còn từ chối thẳng thừng nữa chứ. Hưng vò đầu, tại sao lại là Duy? Người anh mà Hưng vô cùng kính trọng? Sao phải cứ nhắm vào Nam?

Bao lâu nhỉ? Từ giữa trưa nắng cho đến lúc chiều tà, Nam vẫn chưa bước ra khỏi cổng nhà Duy. Điều đó khiến Hưng nổi cơn thịnh nộ. Anh quay đầu xe bỏ đi. Duy vén tấm màn cửa lên nhìn theo, môi mỉm cười khó hiểu. Anh xoay người lại nhìn cô nhóc ngủ ngon lành trên ghế sô pha. Chẳng ai lại có thể vô tư như con nhóc này. Vào nhà con trai lại lăn đùng ra ngủ ngon như thế, đến mức Duy cũng phải ghen tị với cô về giấc ngủ kia.

Đưa Nam vào nhà, bỏ mặc cô với đôi mắt bất ngờ nhìn quanh quẩn, Duy vào bếp nấu bữa trưa tuyệt nhiên không nói tiếng nào. Để cô chiêm ngưỡng ngôi nhà nhỏ của anh một chút, từ từ sẽ vờn mồi sau. Nhưng ý định của Duy đã không thể thực hiện khi trở ra đã thấy cô ngủ ngon lành. Cái tướng nằm ngủ kia thoạt nhìn tạo cho người ta cái cảm giác cô đơn và muốn che chở biết nhường nào. Hai tay kẹp giữa hai chân, Nam co ro người trông rất nhỏ bé và tội nghiệp.

Duy đang phân vân, có nên gọi cho Bảo và ông Lâm biết tình hình con nhóc này không. Chắc bây giờ họ đang cuống cuồng lên khi không nhận được tin trả lời của con nhóc. Điện thoại cứ đổ chuông suốt từ trưa đến giờ, không là “Obama” thì là “2″. Nghĩ đến Duy lại muốn cười. Bạn bè trong danh bạ điện thoại của Nam đều được lưu bằng tên, riêng số của ông Lâm lại là “Obama”, còn của Bảo là “2″. Con nhóc này còn điều gì khác người nữa nhỉ?

Nam cựa mình, ngủ lâu như vậy chắc cũng đến lúc phải dậy rồi. Mở mắt, thứ đầu tiên đập vào nhãn cầu chính là trần nhà màu trắng đầy lạ lẫm. Não bộ phân tích, cô bật dậy như một chiếc lò xo. Cô không ở nhà. Miệng há hốc khi nhìn thấy người đối diện đang nhàn nhã thưởng thức cà phê và đọc tờ báo bóng đá số mới nhất. Nam tưởng tượng mình vừa được dạo chơi với Hằng Nga trên cung trăng, sau đó được công chúa Thủy cung được xuống biển dạo một vòng. Sang Nhật Bản ngắm hoa anh đào khi mặt trời lên và cuối cùng là đáp xuống giường ngủ một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhưng sao mở mắt ra lại gặp cái tên trời ơi đất hỡi này? Thượng đế ơi! Phật tổ Như Lai ơi! Chúa Jêsu ơi! Thần Dớt ơi! Như thế này có bất công với con lắm không? Nam gào thét trong lòng chứ chẳng dám mở miệng than thở lấy một lời. Thở than đi rồi nói sao cái tên quỷ vương này biến cô thành băng tảng thả trôi trên Nam Đại Dương rồi mấy trăm năm sau người ta vớt lên làm vật khảo cổ.

-Ngủ ngon chứ!?

Gật đầu.

-Biết mình ở đâu không?

Gật đầu.

-Tỉnh ngủ hẳn chưa?

Gật đầu.

-Đói không?

Gật đầu. Kèm theo ắt- xì.

-Tốt. Vậy ăn chút gì đi.

Nam há hốc, miệng to đến nỗi nguyên con đại bàng bay vào cũng lọt. Đâu mà tốt đột xuất vậy? Hỏi thăm cô, còn cho cô ăn nữa. Thánh thần, mẫu mẹ ơi! Có khi nào cà phê kia hết hạn? Nam lắc mạnh đầu, chắc chắn là do cô hoang tưởng quá nhiều rồi. Suy nghĩ. Động não. Trường hợp này thì giống cái gì nhỉ? Tử tù trước ngày hành quyết cũng được ăn rất ngon.

Thiên đường trước mắt Nam như sụp đổ. Đó mới là bản chất thật sự của Băng Đại Ca sao? Rất thâm độc. Rất cao tay. Quả nhiên là người có kinh nghiệm lâu năm. Duy bỏ tờ báo xuống bàn, vào bếp mang ra cho cô ít thức ăn lúc trưa còn lại. Đã có ý tốt để cô ăn là may lắm rồi. Cái gì cũng phải từ từ thì mới hấp dẫn. Thời gian còn dài mà.

-Băng… à không… gọi bằng gì nhỉ? Ắt- xì… Ông… cũng không được… à… anh Duy… được rồi… tui có thể về nhà được chưa vậy anh Duy?

Nghe con nhóc lảm nhảm một hồi mà Duy không khỏi tức cười. Gì nhỉ? Con nhóc gọi anh là “Anh Duy”. Ở đâu ra cái sự thân thiện ấy? Anh nhếch môi cười, lạnh xương sống, đó là những gì Nam cảm giác được.

-Ăn đi. Ăn cho hết rồi về.

Ực. Nam nuốt nước bọt nghe rõ ràng. Đôi mắt tròn vo nhìn Duy không chớp, cái này là ép ăn trời ơi! Xưa giờ ép duyên, ép nợ, ép trái cây chứ có ai đời ép ăn bao giờ? Nhưng mà… công nhận một điều là…

-Ắt- xì… Anh nấu ăn ngon thiệt nha! Tui nấu chưa được như vầy đâu à. Ngon thiệt luôn đó.

Nam ăn rất ngon. Bỏ quên luôn sự sợ hãi và phải cảnh giác người trước mặt. Nhìn cô nhóc kia vừa ăn vừa khen, lúc lại ngước lên cười toe toét, thoáng chút ánh mắt Duy khẽ xao động. Một phần tỉ của một giây mà thôi.

-Ba tui thường khen tui nấu ăn ngon nhưng mà anh nấu ngon hơn nhiều. Cao thủ. Ắt- xì…Rất đáng khâm phục.

Nam giơ ngón cái lên tán dương tài nấu ăn của Duy. Rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy Bảo đứng ngay cửa lớn, thở hồng hộc mặt đỏ gay như con bò trong trận chiến. Anh Hai của cô sao lại có mặt ở đây? Và ngay lúc này?

-Đi về nhanh!

-Ơ, Hai…

-Không có Hai, Ba gì hết. Đứng dậy. Đi về!

Bảo xồng xộc kéo Nam đứng dậy trong khi cô còn chưa kịp nuốt hết ngụm thức ăn trong miệng. Duy khoanh tay đứng dựa vào tường, quan sát Bảo không sót một chi tiết. Anh cuống lên như thế làm gì? Duy vẫn chưa làm gì Nam cơ mà!

-Nhóc con bị cảm. Nhớ uống thuốc.

-Không cần mày quản. Tránh xa em tao ra.

Giờ thì Nam mới bắt đầu hoàn hồn. Nụ cười, ánh mắt Duy hệt như ngày đầu tiên anh đến lớp. Chào cô bằng một câu mở đầu vô cùng ấn tượng. Sao cô có thể quên mất Duy đã từng muốn đưa cô vào ngõ cụt của trò chơi mà anh đang cất công dàn xếp?

-Về cẩn thận.

Duy còn bồi thêm câu cuối cùng, tiễn hai anh em ra cổng. Nam ngồi lên yên xe, đầu óc chỉ còn vang vang câu nói “cô là kẻ- sát- nhân”, đôi mắt đen buồn thăm thẳm nhìn về phía Duy đầy đau đớn. Bảo ném cho Duy cái nhìn cảnh cáo, anh không muốn con quỷ hận thù trong Duy xuất hiện rồi làm tổn hại đến Nam. Cô chưa biết thủ đoạn của Duy ghê gớm đến mức nào, cô còn quá nhỏ, quá yếu đuối để có thể nhìn nhận tất cả. Bảo rồ ga phóng xe đi, để lại đằng sau Duy đứng trong làn khói mờ mờ, không rõ anh gương mặt anh đang cười hay đang suy tư. Duy vừa xoay người, lập tức phía sau đã có tiếng gọi. Vừa vặn làm sao.

-Anh đã làm gì Nam?

Không quay lại Duy cũng biết ai là chủ nhân của câu hỏi vừa rồi. Xem ra anh đã đánh giá thấp tình cảm của Hưng rồi. Mỉm cười, con nhóc ấy được những hai chàng trai tuấn tú bảo vệ. Kẻ trước người sau đến hỏi tội anh.

-Em rất lo lắng cho con nhóc đó. Thích nó à?

-Em hỏi anh đã làm gì Nam? Trả lời em đi!

Duy xoay người, gương mặt Hưng lúc này y hệt Bảo ban nãy. Giống một kẻ đầy ghen tuông. Duy có thể nhìn ra được, tình cảm của Hưng dành cho Nam, rất nặng tình.

-Không gì cả. Con nhóc ngủ rồi ăn. Sau đó thì anh trai nó đưa về. Hết.

-Chỉ vậy thôi sao?

Duy nhún vai, chỉ có như thế thôi. Đúng là chỉ có vậy. Anh tự nghĩ thầm, nếu như anh nói với Hưng rằng giữa anh và con nhóc kia đã abcd xyzt gì đó rồi thì thế nào nhỉ?

-Em muốn nghĩ sao cũng được. Không tiễn, về cẩn thận.

Hưng rất muốn xông vào nện cho Duy một trận, cách anh trả lời câu hỏi của Hưng thật khiến người khác muốn lên cơn. Và Hưng lại là người không dễ kiềm chế cảm xúc. Chuyện gì nên làm thì cũng đã làm rồi.

-Không được tổn hại cô ấy.

Hưng bỏ đi. Duy bật cười. Con nhóc đó có khả năng khiến cho cậu em họ của anh phải nổi cơn thịnh nộ thế này đây. Dám đánh anh. Trưởng thành hơn nhiều rồi. Đôi mắt xanh biếc giương lên nền trời xa xăm.

-Ba ơi! Con trai ba tồi quá ba nhỉ!?

Không về nhà, Bảo chở Nam ra công viên. Bực tức ngồi xuống một chiếc ghế đá, cơn giận trong anh vẫn chưa nguôi ngoai phần nào. Cô lẽo đẽo ngồi bên cạnh, ôm cặp sách im phăng phắc, cô sợ một lời nói của mình sẽ khiến anh giận hơn nữa.

Nam biết là cô đã sai khi trưa không về mà lại không gọi điện báo một tiếng. Vì cơn buồn ngủ ập đến bất chợt, trước đó cô cứ ắt- xì hoài, chắc là bị cảm rồi nên mới mau chìm vào giấc ngủ như vậy. Lúc Bảo xông vào nhà Duy, gương mặt anh khi đó trông rất đáng sợ. Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh như thế. Một chút gì đó có sự lo lắng, cũng có bốc đồng. Khi kéo cô về phía mình, lên giọng hất mặt về phía Duy, cứ như anh đang muốn đóng dấu cô thuộc quyền sở hữu của mình, Duy không được phép chạm đến.

-Nói đi. Làm sao em tới được ngôi nhà đó?

-Em… anh Hai… là thầy chủ nhiệm nhờ em đến nhắn với anh Duy mang giấy chứng minh nhân dân lên lớp làm hồ sơ…

-Rồi sau đó?

-Anh ấy giữ thẻ học sinh của em. Rồi kêu em vào nhà uống nước. Sau đó em ngủ mất tiu. Lúc ngủ dậy, anh ấy bắt em ăn cơm. Rồi mới ăn được xíu xiu thì Hai tới.

-Vậy là nó có làm gì mày không mày cũng chẳng biết hả con kia? Con gái con đứa gì mà vào nhà trai lạ ngủ thẳng cẳng vậy là sao hả? Mày… thiệt là… trời ơi!!!

Bảo ôm đầu, than trời. Nam mếu máo, ngồi im re không dám hó hé gì thêm. Cô biết lỗi của mình rồi.

-Hai ơi. Ắt- xì… Ắt- xì… Không có gì đâu. Thiệt á! Lúc ngủ em nằm trên ghế, lúc dậy cũng nằm trên ghế luôn. Quần áo thì y nguyên à. Không có gì thiệt mà. Hai đừng lo nha Hai!

Bảo quay qua nhìn Nam. Một giây. Hai giây. Rồi Năm giây. Nam đứng hình. Bảo đang ôm cô. Vòng tay anh rất lớn, xiết rất chặt. Cô chớp mắt, hai tay cô buông thõng, không ý thức được mình phải làm gì. Chẳng phải cô đã mong mỏi điều này bấy lâu sao? Tình thương của anh trai cô, bây giờ cô đang cảm nhận nó. Rất chân thật. Không phải là mơ nữa.

-Lần sau có đi đâu phải nói cho anh biết, hiểu không? Anh sẽ đưa em đi.

Sốc. Toàn thân Nam chấn động, não bộ cũng ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Nó đang phân tích câu nói vừa rồi của Bảo. Anh quan tâm cô, tất nhiên cô biết điều này, chỉ là trước giờ chưa vượt quá giới hạn. Đây là lần đầu tiên. Bảo gọi Nam là “em” và xưng bằng “anh”. Đúng như những gì cô mong mỏi và ao ước ở anh trai mình. Cô cứ nghĩ mình đang mơ, nhưng có giấc mơ nào mà vòng tay anh lại ấm đến thế? Không đâu, là thực tại đấy!

-Hai uống lộn thuốc hả?

Bảo biết ngay là Nam sẽ hỏi như vậy mà. Cứ mỗi lần anh thay đổi thái độ với cô là y như rằng câu hỏi kia sẽ bay ra ngay lập tức. Anh phì cười, tất nhiên anh không uống lộn thuốc rồi.

-Không đâu.

-Vậy là ăn trúng đồ hết hạn sử dụng rồi. Chắc luôn!

-Còn lí do gì nữa không? Em chỉ có hai thứ đó thôi hả?

-Em… Ắt- xì…

Bảo buông Nam ra, nhìn cô thật kĩ. Nước mũi chảy tèm lem, cô đưa tay quẹt lấy quẹt để, trông mất vệ sinh hết sức. Xong rồi cô nhe răng ra cười hề hề trông y hệt một con ngố. Bảo cởi áo khoác ra choàng lên người Nam, kéo cô đứng dậy.

-Về nhà thôi! Em sẽ cảm lạnh mất!

-Hai, không uống lộn thuốc hả? Cũng không ăn đồ hết hạn chứ?

-Đã nói là không mà.

Chiếu tia nhìn nghi hoặc qua cho Bảo, Nam cứ lườm lườm anh suốt, trông anh thể hiện sự quan tâm của mình dành cho cô khó tin đến vậy sao? Nam vỗ vai Bảo cái “bốp” rồi la toáng lên.

-À há, em biết Hai bị sao rồi! Lúc nãy tới đón em, Hai đụng phải cột điện chứ gì!? Haha… ắt- xì…

Nam vẫn cứ huyên thuyên bên tai Bảo, anh chỉ mỉm cười lắc đầu. Sự thật trong đầu Bảo nghĩ gì thì chỉ có anh và người- bên- trên- kia biết mà thôi. Góc công viên bên kia, có một ánh mắt buồn nhẹ nhàng trông theo chiếc mô tô khuất dần trong dòng người đông nghịt.

……

Cầm tờ giấy địa chỉ ghi rõ số nhà, tên đường của Kỳ mà Nam không thể không thở dài. Thời hạn một tuần của cô sắp hết. Từ sau hôm bị đám bạn của Uyên chơi đểu trong sân thể dục đến giờ cô không gặp lại Kỳ lần nào nữa. Online cũng không thấy nick cô sáng đèn. Phòng học thì nằm ở hai tầng khác nhau, có muốn tìm Kỳ trò chuyện cũng không thể. Cứ như cô xuất hiện trong cuộc sống của Nam một cách bất chợt rồi đột nhiên biến mất vậy. Nhẹ đến nhẹ đi như một cơn gió.

Lạ hơn nữa là hai hôm gần đây Ngọc ít nói hẳn, Nam có cảm giác là cô đang tránh né mình. Còn Bảo thì đột nhiên quan tâm cô đặc biệt hơn bình thường. Sự thay đổi của hai người này khiến cô có chút không quen. Hưng trở nên lầm lì hẳn. Trong giờ học cũng không còn bắt chuyện với Duy như trước đây. Uyên vẫn bám theo anh nhiệt tình, tất nhiên không thể bỏ qua cái chiêu cảnh cáo Nam trước mọi người, như thể cô muốn ai ai cũng biết Hưng là của mình.

Duy thường đến phòng y tế với cô Diệu hơn. Nam chắc chắn hai người này trước đây có quen biết, cô theo hỏi cô Diệu suốt mà không được. Cô vốn kín tiếng mà. Còn có điên mới đi hỏi tên đại ca họ Băng kia. Còn bản thân Nam thì… phải miêu tả thế nào nhỉ? Cô bị cảm cúm khá nặng. Về đêm lại chảy mồ hôi rất nhiều, có khi ướt cả tấm áo, một đêm phải thay những hai chiếc áo. Uống thuốc liều nặng mà vẫn chưa bớt nổi.

Tối này, tiết học thêm nhà cô Nhung được nghỉ, vì gia đình cô có việc bận đột xuất. Nam quyết định tìm đến nhà Kỳ. Dù thế nào đi nữa cô cũng phải cho đám đàn em của Kỳ một câu trả lời thỏa đáng. Nhà Kỳ không quá khó tìm, cũng nằm ở mặt đường như nhà Duy. Rất đẹp. Rất hiện đại theo lối phương Tây. Cổng nhà sơn màu trắng vô cùng bắt mắt. Nhưng lại tối om trông đáng sợ vô cùng. Nam không có số điện thoại của Kỳ, cô quyết định ngồi đợi trước cổng nhà. Một lúc sau thì điện thoại đổ chuông trong túi quần, cô lấy ra xem thử. Cuộc gọi đến từ một số lạ.

-Alô, cho hỏi ai ở đầu dây ạ!?

Giọng nói vang lên trong điện thoại, đứt quãng, kèm theo tiếng nấc. Nam vụt đứng dậy, điều khiển đôi giày trượt thoăn thoắt trên đường. Cô thẳng hướng đến quán bar Beautiful. Đập vào mắt Nam khi vừa bước vào quán bar này là thứ ánh sáng chớp nhoáng đến nhức mắt và mùi cồn xộc vào mũi khiến cô buồn nôn. Đưa mắt quanh những chiếc bàn, cô dừng lại ở góc bàn trong cùng phía bên phải, nơi cô gái tóc đỏ rũ rượi nằm dài trên bàn.

-Su! Mày sao vậy? Sao uống nhiều dữ vậy?

-Bơ… hức… tao… Su… hức… buồn quá… hức… uống… hức…

Kỳ giơ cốc rượu rỗng lên đưa cho Nam. Cô giật phắt lấy đặt xuống bàn rồi dìu Kỳ đứng dậy, cần ra khỏi chỗ này để Kỳ có thể tỉnh táo. Nhìn số chai rỗng trên dưới chiếc bàn chỗ Kỳ ngồi, Nam phải khâm phục cô, uống nhiều như vậy mà vẫn còn đủ sức để gọi điện thoại.

Hai bóng dáng xiêu vẹo dìu nhau rời khỏi quán bar. Nam đưa Kỳ ra vỉa hè gần đó, cô cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Nam vỗ vỗ lên lưng Kỳ để cô nôn ra càng nhiều càng tốt. Một hồi sau, Kỳ nằm ngửa ra vỉa hè, mặt mũi bơ phờ rệu rã. Men rượu vẫn còn khiến đầu óc cô khó mà tỉnh táo được trong lúc này.

-Cám ơn vì mày đã tới.

Kỳ gọi cho Uyên nhưng cô không bắt máy. Người bạn thân 10 năm trời của cô, một cú điện thoại mà cũng không thèm nói chuyện chứ huống chi là mong Uyên sẽ gọi lại. Thật tức cười!

-Có chuyện gì với mày vậy?

Nam đỡ Kỳ ngồi dậy, cô gục đầu ngả trên vai Nam, mắt híp lại trông mệt mỏi vô cùng. Kỳ có nhiều bạn nhưng không có ai là thân thiết, trừ Uyên. Nhưng càng lớn thì tình bạn giữa hai người lại càng bị sứt mẻ.

-Tao vừa giận lộn với con Uyên.

Nam khẽ mỉm cười. Ai lại dùng từ “giận lộn” như Kỳ chứ? Cãi nhau, gây gỗ hay gây lộn thì còn nghe được. Giận lộn? Thật trẻ con!

-Vì tao hả?

Kỳ lắc đầu. Giữa hai người đã có quá nhiều vết nứt, dù không có Nam đi nữa tình bạn này cũng sẽ bị chia cắt mà thôi. Uyên quá chăm lo cho sắc đẹp và người yêu của cô nàng. Còn Kỳ lại luôn cố vun đắp cho tình bạn hơn 10 năm của cả hai.

-Tao buồn nó ghê lắm, Bơ à! Nó vì thằng Hưng mà liên tục lớn tiếng với tao. Tao chỉ lỡ miệng mắng thằng Hưng một câu bé tẹo như cái kẹo vậy mà nó nỡ liếc tao, mắng tao. Bạn thân thế đấy, mày nghĩ có buồn không?

-Lí do tụi mày giận lộn là vậy đó hả? Sao trẻ con thế! Bỏ qua đi, mày biết tính con Uyên mà. Mai mốt gì đó nó cũng chơi lại với mày thôi.

Kỳ lắc đầu. Rồi im lặng. Vô thức nước mắt rơi. Nam không rõ vì lí do gì. Vì Uyên hay vì một nguyên nhân nào khác. Trong mắt mọi người, Kỳ lại chị đại, là kẻ cầm đầu một toán người có máu mặt nhưng chưa ai nhìn thấy một Trần Hiểu Kỳ yếu đuối và mỏng manh như thế này.

-Con ngoan như mày qua đêm bên ngoài có bị mắng không? Chắc là có rồi phải không?

Nam nhíu mày, sao Kỳ lại hỏi cô cái này? Đúng thật là nếu Nam đi qua đêm không về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng chỉ cần có lí do chính đáng và được người lớn xác nhận là được.

-Cũng không hẳn. Nhưng sao mày lại hỏi vậy? Ắt- xì…

-Cho tao ngủ nhờ nhà mày một đêm nha Bơ! Năn nỉ đó.

Nam mỉm cười, hất đầu Kỳ. Có vậy không mà cũng vòng vo. Cô đứng dậy kéo theo Kỳ, cả hai khoác tay nhau đi bộ dọc trên vỉa hè, Nam lôi điện thoại ra gọi cho ông Lâm nói hôm nay về trễ và có bạn về nhà ngủ cùng.

-Ba mày dễ tính quá nhỉ? Sướng thiệt đó!

-Hehe. Ắt- xì. Ba tao mà. Số 1 đó nha. Mày tỉnh hẳn chưa vậy?

-Chưa. Mày nghĩ thử đi, cả đống rượu đó mà tỉnh gì. Tao ngủ cả ngày mai biết tỉnh chưa! Haha. Mày bị gì mà nhảy mũi hoài vậy?

Rồi cả hai phá lên cười. Kỳ rất hâm mộ gia đình của Nam, tuy cô không có được sự chăm sóc của mẹ nhưng đổi lại tình thương của ba là tất cả bến bờ rồi.

-Tao ế rồi Bơ à! Mày giới thiệu một thằng cho tao đi.

-Hơ hơ. Chị hai như mày mà kêu ế hả? Mày mà ế chắc tao phải ế trước cả mày. Mày xinh vậy, gia cảnh cũng tốt nữa, bớt ăn chơi lại là có khối thằng xếp hàng không thua gì con Uyên đâu.

-Haha. Tao kể nhỏ mày nghe nhá! Tao mất rồi.

Nam nghệch mặt. Bước chân khựng lại. Mắt tròn mở to nhìn Kỳ. Mất? Là mất cái gì? Nhìn Nam ngây ra thế cũng đủ hiểu cô chẳng biết tí gì về chuyện Kỳ vừa nhắc đến. Đầu óc trẻ thơ thế này sao cô nỡ đầu độc đây!!?

-Mất cái đó đó.

-Cái đó đó?? Là cái gì?

-Mày hiểu mà giả bộ.

-Thiệt hả Su? Mất cái đó đó… thiệt hả??

Kỳ gật đầu. Nam té cái rật xuống đường. Kỳ vỗ đùi ôm bụng cười khoái chí. Cô cúi xuống kéo tay Nam đứng dậy rồi tựa hẳn vào người Nam mà đi.

-Năm tao 15 tuổi, lúc đó đang học lớp 10 mày nhỉ? Cái thằng cha đó… thằng chả… a a… nhắc tới làm tao muốn giết người quá đi!

-Thiệt hả Su?

-Ai đút đâu mà mày “hả” dữ vậy? Đói hả? Hả hoài vậy má! Tao nói láo mày thì tao được gì? Tin không?

Giờ đến lượt Nam gật đầu. Kỳ không có lí do gì để bịa chuyện ra mà lừa cô, nhất là cái chuyện có liên quan đến danh dự một con người thế này.

-Thằng đó… giờ ở đâu?

-Chẳng biết. Chắc là đang ôm con mắt xanh môi đỏ nào đó ngủ chưa dậy rồi. Nửa bên kia Trái Đất lận mà. Ai biết được! Học cực giỏi nha, chồng con Uyên chẳng bằng một góc của thằng chả đâu.

Nam nhìn Kỳ, cô cực nghiêm túc khi nhắc đến “thằng chả”, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Một người rất quan trọng với Kỳ chăng?

-Vậy thằng đó… có biết không?

-Biết gì? À, ý mày là thằng chả có biết mình đã làm gì tao á hả? Không đâu! Sao biết được!? Đau lắm Bơ ơi! Cái cảm giác đó, haha, khi nào trải nghiệm mày sẽ hiểu. Nhưng cả đời mày cũng chẳng quên nổi đâu, tao dám cá đó.

-Mày đang tỉnh đúng không Su?

-Ừ, tao cũng không biết sao nữa. Mỗi lần nhắc đến thằng chả là y như rằng tao có uống bao nhiêu cũng không say được. Rất tỉnh táo. Haha. Mà tao nói mày biết nha, thằng chả rất đẹp trai nha. Haha. Băng Đại Ca của mày không bằng đâu.

Gì mà “Băng Đại Ca của mày”? Từ bao giờ Duy trở thành của Nam vậy? Cô nghệch mặt, đêm nay Kỳ cứ làm cô sốc hoài. Đôi môi đỏ au mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc vô vàn khi kể về chàng trai ấy, người có lẽ đang ở tận nửa vòng Trái Đất xa xôi.

-Tao hận thằng chả lắm! Trên đời này không thằng con trai nào đáng tin hết. Nó ăn xong quẹt mỏ đá đít mình cái một vậy đó Bơ. Tức không? Không nhớ gì hết, tao say, thằng chả cũng say. Nhưng chỉ có mình tao nhớ. Hài thiệt!

-Thằng đó… không nhớ? Nên nó mới bỏ mày sao?

Kỳ lắc đầu, giơ tay lên trời xua xua cái gì đó Nam không rõ. Đôi mắt lúc nhắm lúc mở, chẳng giống một người tỉnh táo tí nào. Giọng nói cứ kéo khè khè hệt như mấy ông bợm rượu.

-Đi rồi. Bác sĩ đó mày. Giỏi không? Bên đó chắc sẽ tìm được một con bác sĩ cho xứng đôi vừa lứa. Tao thì sao? Haha. Không có gì để sánh với thằng chả hết. Bơ ơi! Tao nhớ thằng chả lắm!

Kỳ ôm Nam thật chặt. Cô vỗ vỗ lưng Kỳ, an ủi. Trong trường hợp này cô không biết nên nói gì để cô bạn nhẹ lòng hơn, Nam không giỏi an ủi người khác. Kỳ khóc tức tưởi rồi lịm đi vì mệt mỏi. Kiểu này thì sao mà về nhà được đây? Bỗng nhiên điện thoại Kỳ đổ chuông. Nam lôi chiếc Iphone trong túi quần của Kỳ ra xem thử, biết đâu ba mẹ của cô gọi thì còn biế

/8

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status