Đan Tâm tuy thích thú, nhưng vẫn không quên chuyện lúc nãy: “Tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu đó, có ông chủ nào đi xem mắt lại bắt nhân viên mình xem hộ không?”
“Em không ghen sao?” Lâm Phong hứng thú nhìn Đan Tâm, hắn tiến đến một bước gần với nàng hơn.
Đan Tâm thấy vậy liền lùi về sau, nhanh chóng trả lời: “Tại sao tôi phải ghen chứ? Có phải là người yêu đâu, anh ảo tưởng sức mạnh hả?”
Lâm Phong tức giận, thả lồng mèo xuống đất áp sát Đan Tâm lên thân xe, mị hoặc thì thầm vào tai nàng:
“Em đang cố tình không muốn hiểu, hay là do tình cảm của tôi thể hiện khiến em xem nó như việc hiển nhiên, nên em cứ phớt lờ tôi từ lần này, cho đến lần khác?”
“Á… anh… sao lại bạo lực quá vậy?” Đan Tâm bị ép lên thân xe đột ngột, nhưng vẫn không quên quan tâm đến bé mèo.
“Em đang cố lảng tránh câu hỏi của tôi? Nếu em không trả lời, tôi sẽ quăng nó ra đường cho người ta cán chết!” Lâm Phong bá đạo ác độc, anh là người không biết nói đùa, nói gì đến con mèo nhỏ bé.
“Tôi… tôi có cảm nhận được!” Đan Tâm hốt hoảng trả lời, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phong. Nàng vì sợ hãi mà thở hổn hển, đôi mắt không yên lòng mà nhìn ngó trước sau.
“Vậy tại sao lại cứ phớt lờ tôi?”
“Chính anh cứ thích làm khó tôi, nên tôi tức giận phớt lờ anh!” Đây là lời thật lòng, nàng cảm thấy hai người không hợp với nhau.
Cứ ở gần thì kiểu gì cũng cãi cọ, với lại Lâm Phong cứ rảnh rỗi là lôi nàng ra chơi đùa làm khó, chỉ có cách phớt lờ hắn ta thì nàng mới được thảnh thơi đôi chút.
“Tôi làm khó em?” Lâm Phong nhớ lại những gì mình làm, đúng là hắn có làm khó nàng thật. Suy nghĩ một hồi cảm xúc cuối cùng cũng dịu đi, hắn thả nàng ra cúi xuống cầm lấy lồng mèo:
“Giữ cho kỹ, chỉ cần em ngoan ngoãn, thì dù có mua thêm một trăm con, cũng là chuyện nhỏ.”
Đan Tâm bị đẩy trách nhiệm lớn lao, nàng thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy lồng mèo.
Đi suốt dọc đường Lâm Phong cứ mãi mỉm cười, Đan Tâm cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ biết là bản thân cuối cùng cũng có một thú cưng để bầu bạn.
Vừa về đến nhà, Đan Tâm liền chạy thẳng lên phòng không thèm chào hỏi. Nhưng chỉ cách một phút, nàng liền đi xuống nói:
“Đồ của tôi mất hết rồi, nhà anh vậy mà lại có ăn trộm sao?”
“Em đừng có tí lại sỉ nhục tôi, đồ của em ở căn phòng đó.” Lâm Phong chỉ về hướng phòng mình, hắn nhếch mép hứng thú nhìn sắc mặt của nàng mà hưởng thụ.
Đan Tâm không tin được, nàng trong tay vẫn luôn ôm lồng mèo, đi thẳng đến phòng của Lâm Phong.
Đập vào mắt nàng là chiếc giường to lớn gấp đôi giường của nàng, thứ hai chính là sự trang trí lạ lùng. Một nửa là màu sắc dành cho con gái, nửa bên kia thì đối lập hoàn toàn, giản dị hơn rất nhiều.
Nàng nhìn rồi lại nhìn, không dám bước vào bên trong, nàng tin chắc tối nay bản thân sẽ không xong rồi.
“Còn không mau vào? Em tính để bản thân dơ bẩn mà đi ngủ sao?” Lâm Phong đứng ở phía sau nàng từ lúc nào, hắn đẩy nàng vào trong vẫn không quên mỉa mai nói.
Sở dĩ căn phòng khác lạ như vậy, là do hắn đã yêu cầu thợ làm. Chỉ cần Đan Tâm thích, hắn sẽ chiều nàng cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi.
“Anh và tôi… ngủ chung?” Đan Tâm không hiểu, nàng chỉ mới nói là 'có cảm nhận được tình cảm' của hắn. Vậy mà bây giờ lại chứng kiến cảnh tượng sốc tới óc, không phải! Là sốc cả đời, xứng đáng lưu giữ trong tâm trí nàng suốt cuộc đời này.
“Tại sao không? Em nên biết, khi bản thân đặt chân đến dinh thự này… thì từ thân thể cho đến trái tim của em đều phải thuộc về Lâm Phong tôi.” Lâm Phong bá đạo cất giọng, hắn dùng uy lực của một đàn ông áp đảo nàng vào góc tường.
Đan Tâm sợ hãi càng ôm chặt lấy lồng mèo, nàng nhỏ nhắn nên thuận lợi chui qua cánh tay của Lâm Phong nói:
“Tôi… sẽ qua phòng bên kia ngủ.”
“Nếu em không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương, hoặc con mèo nhỏ đó phải đi ra đường, thì ngoan ngoãn đi vào trong.” Lâm Phong báo đạo, hắn dường như nắm thóp nàng trong lòng bàn tay, không sợ bị vụt mất.
“Anh… anh tính lừa tôi vào trong, rồi… rồi làm gì tôi đúng không? Anh đây là ép buộc, phạm pháp đó!?” Nàng bối rối, nhớ lại cảnh xấu hổ lúc trước. Chỉ cần hắn có một cử chỉ ám muội thôi, hình ảnh xấu hổ đó lại hiện ra trước mặt nàng.
Lâm Phong tỏ vẻ vô tội, hắn nhún vai giơ hai tay lên trời thề thốt: “Tôi hứa, sẽ không làm phiền lúc em ngủ, vào phòng được chưa?”
Đan Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Phong thề thốt, nàng chỉ đành chấp nhận, ai biểu hắn ta cứ lấy bé mèo ra dọa nàng.
“Anh nên nhớ đó, nếu như mà anh dám làm gì tôi, thì sau này anh sẽ bị ông trời trừng phạt.”
Lâm Phong đầu hàng, mỉm cười với nàng gật đầu không chớp mắt: “Đừng nghi ngờ nữa, tôi lớn rồi lại đi lừa một đứa con nít như em sao?”
“Mong là như vậy.” Đan Tâm tin tưởng đi vào trong, nàng cảm giác bản thân thật sự đã bị lừa rồi.
“Em không ghen sao?” Lâm Phong hứng thú nhìn Đan Tâm, hắn tiến đến một bước gần với nàng hơn.
Đan Tâm thấy vậy liền lùi về sau, nhanh chóng trả lời: “Tại sao tôi phải ghen chứ? Có phải là người yêu đâu, anh ảo tưởng sức mạnh hả?”
Lâm Phong tức giận, thả lồng mèo xuống đất áp sát Đan Tâm lên thân xe, mị hoặc thì thầm vào tai nàng:
“Em đang cố tình không muốn hiểu, hay là do tình cảm của tôi thể hiện khiến em xem nó như việc hiển nhiên, nên em cứ phớt lờ tôi từ lần này, cho đến lần khác?”
“Á… anh… sao lại bạo lực quá vậy?” Đan Tâm bị ép lên thân xe đột ngột, nhưng vẫn không quên quan tâm đến bé mèo.
“Em đang cố lảng tránh câu hỏi của tôi? Nếu em không trả lời, tôi sẽ quăng nó ra đường cho người ta cán chết!” Lâm Phong bá đạo ác độc, anh là người không biết nói đùa, nói gì đến con mèo nhỏ bé.
“Tôi… tôi có cảm nhận được!” Đan Tâm hốt hoảng trả lời, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phong. Nàng vì sợ hãi mà thở hổn hển, đôi mắt không yên lòng mà nhìn ngó trước sau.
“Vậy tại sao lại cứ phớt lờ tôi?”
“Chính anh cứ thích làm khó tôi, nên tôi tức giận phớt lờ anh!” Đây là lời thật lòng, nàng cảm thấy hai người không hợp với nhau.
Cứ ở gần thì kiểu gì cũng cãi cọ, với lại Lâm Phong cứ rảnh rỗi là lôi nàng ra chơi đùa làm khó, chỉ có cách phớt lờ hắn ta thì nàng mới được thảnh thơi đôi chút.
“Tôi làm khó em?” Lâm Phong nhớ lại những gì mình làm, đúng là hắn có làm khó nàng thật. Suy nghĩ một hồi cảm xúc cuối cùng cũng dịu đi, hắn thả nàng ra cúi xuống cầm lấy lồng mèo:
“Giữ cho kỹ, chỉ cần em ngoan ngoãn, thì dù có mua thêm một trăm con, cũng là chuyện nhỏ.”
Đan Tâm bị đẩy trách nhiệm lớn lao, nàng thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy lồng mèo.
Đi suốt dọc đường Lâm Phong cứ mãi mỉm cười, Đan Tâm cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ biết là bản thân cuối cùng cũng có một thú cưng để bầu bạn.
Vừa về đến nhà, Đan Tâm liền chạy thẳng lên phòng không thèm chào hỏi. Nhưng chỉ cách một phút, nàng liền đi xuống nói:
“Đồ của tôi mất hết rồi, nhà anh vậy mà lại có ăn trộm sao?”
“Em đừng có tí lại sỉ nhục tôi, đồ của em ở căn phòng đó.” Lâm Phong chỉ về hướng phòng mình, hắn nhếch mép hứng thú nhìn sắc mặt của nàng mà hưởng thụ.
Đan Tâm không tin được, nàng trong tay vẫn luôn ôm lồng mèo, đi thẳng đến phòng của Lâm Phong.
Đập vào mắt nàng là chiếc giường to lớn gấp đôi giường của nàng, thứ hai chính là sự trang trí lạ lùng. Một nửa là màu sắc dành cho con gái, nửa bên kia thì đối lập hoàn toàn, giản dị hơn rất nhiều.
Nàng nhìn rồi lại nhìn, không dám bước vào bên trong, nàng tin chắc tối nay bản thân sẽ không xong rồi.
“Còn không mau vào? Em tính để bản thân dơ bẩn mà đi ngủ sao?” Lâm Phong đứng ở phía sau nàng từ lúc nào, hắn đẩy nàng vào trong vẫn không quên mỉa mai nói.
Sở dĩ căn phòng khác lạ như vậy, là do hắn đã yêu cầu thợ làm. Chỉ cần Đan Tâm thích, hắn sẽ chiều nàng cho đến khi nào thỏa mãn thì thôi.
“Anh và tôi… ngủ chung?” Đan Tâm không hiểu, nàng chỉ mới nói là 'có cảm nhận được tình cảm' của hắn. Vậy mà bây giờ lại chứng kiến cảnh tượng sốc tới óc, không phải! Là sốc cả đời, xứng đáng lưu giữ trong tâm trí nàng suốt cuộc đời này.
“Tại sao không? Em nên biết, khi bản thân đặt chân đến dinh thự này… thì từ thân thể cho đến trái tim của em đều phải thuộc về Lâm Phong tôi.” Lâm Phong bá đạo cất giọng, hắn dùng uy lực của một đàn ông áp đảo nàng vào góc tường.
Đan Tâm sợ hãi càng ôm chặt lấy lồng mèo, nàng nhỏ nhắn nên thuận lợi chui qua cánh tay của Lâm Phong nói:
“Tôi… sẽ qua phòng bên kia ngủ.”
“Nếu em không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương, hoặc con mèo nhỏ đó phải đi ra đường, thì ngoan ngoãn đi vào trong.” Lâm Phong báo đạo, hắn dường như nắm thóp nàng trong lòng bàn tay, không sợ bị vụt mất.
“Anh… anh tính lừa tôi vào trong, rồi… rồi làm gì tôi đúng không? Anh đây là ép buộc, phạm pháp đó!?” Nàng bối rối, nhớ lại cảnh xấu hổ lúc trước. Chỉ cần hắn có một cử chỉ ám muội thôi, hình ảnh xấu hổ đó lại hiện ra trước mặt nàng.
Lâm Phong tỏ vẻ vô tội, hắn nhún vai giơ hai tay lên trời thề thốt: “Tôi hứa, sẽ không làm phiền lúc em ngủ, vào phòng được chưa?”
Đan Tâm nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Phong thề thốt, nàng chỉ đành chấp nhận, ai biểu hắn ta cứ lấy bé mèo ra dọa nàng.
“Anh nên nhớ đó, nếu như mà anh dám làm gì tôi, thì sau này anh sẽ bị ông trời trừng phạt.”
Lâm Phong đầu hàng, mỉm cười với nàng gật đầu không chớp mắt: “Đừng nghi ngờ nữa, tôi lớn rồi lại đi lừa một đứa con nít như em sao?”
“Mong là như vậy.” Đan Tâm tin tưởng đi vào trong, nàng cảm giác bản thân thật sự đã bị lừa rồi.
/40
|