Chương 209: Trận chém giết tàn khốc
“Tên Tiêu Thiên này không thể địch nổi, mau chạy”. Lúc này, báo thù hay món nợ máu gì gì đó, gã đều không để ý, gã chỉ muốn chạy thoát mà thôi. Hiện giờ gã hiểu được, đây là một trận chém giết nhằm vào mình. Nhưng gã đã phạm phải sai lầm lớn, bây giờ hối cũng đã muộn.
“Rắn Độc, mau…”, từ “chạy” gã vẫn chưa thốt ra khỏi miệng thì Rắn Độc đã bị Tiêu Thiên dùng một quyền mà giết lại. Dao rơi xuống đất, Rắn Độc ngã trên đất, nửa người đều bị bắn nát. Rắn Độc là kẻ luôn thích mổ bụng người khác, vậy mà trước khi chết gã cũng được nếm thử mùi vị này. Mùi vị này thật khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
“Rắn Độc…”.
“Không…”. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà con trai gã chết và cả ba chiến tướng cũng bỏ mạng. Giờ đây chỉ còn lại một mình gã. Nỗi đau đớn tột cùng dường như nuốt trọn lý trí của gã nhưng khi đối diện với Tiêu Thiên thì gã căn bản không có nổi ý nghĩ phản kháng. Gã không muốn chết, gã muốn được sống. Con trai chết rồi thì còn có thể sinh được đứa khác nhưng gã mà chết thì tất cả cũng chấm hết luôn.
“Giết”, lúc này phía sau truyền lại tiếng hét chấn động đất trời của đội Thiên Lang.
Trình Vạn Lí quay đầu lại nhìn thì cảnh tượng trước mặt dường như khiến gã muốn sụp đổ. Chỉ thấy hai mươi chín người xông vào trong đám đông như bầy hổ báo. Mỗi cú đấm cú đá của họ đều có thể cướp đi sinh mạng của một người. Mỗi bộ phận trên người họ đều là vũ khí chí mạng. Mỗi chiêu mỗi đòn xuất ra đều vô cùng đơn giản. Đây không phải là võ công nữa rồi, mà nó được coi là ‘Thuật giết người’.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”, hai mươi chín người đều lập kỳ tích phá được xích sắt, vì thế mà đánh đám người này có phải là dễ quá chăng? Căn bản là không có đối thủ. Bọn họ tập luyện kèm thêm chiến pháp, uy lực vô cùng. Mặc dù vẫn chưa thể so sánh với Đầu Trọc nhưng vẫn mạnh hơn nhóm phá xích sắt bình thường.
“A…”, tiếng kêu hét thê thảm nối tiếp nhau. Trình Vạn Lí dẫn theo hơn bốn trăm người, trong đó có bốn kẻ từng tung hoành khắp tỉnh Tô. Vậy mà giờ đây đều như đám cừu non chờ bị giết thịt, căn bản không có sức phản kháng, thậm chí còn không chạy thoát được.
“A…Trình gia, cứu mạng… A… A…”.
“Tôi không muốn chết, đám người này quá đáng sợ, đúng là bọn ác ma”. Nghe thấy những tiếng kêu thảm này mà toàn thân Trình Vạn Lí run rẩy. Gã quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt dữ tợn: “Tao không cần biết mày là đứa nào nhưng mày có biết người đứng sau tao là ai không?”, gã biết là Tiêu Thiên sẽ không tha cho mình, hi vọng duy nhất là dựa vào vị đứng sau gã. Như vậy thì may ra Tiêu Thiên mới có chút kiêng kị mà tha cho mình.
“Đây không có hứng thú mà cũng không muốn biết”, Tiêu Thiên cười lạnh nói: “Bất luận là ai, chỉ cần dám đến Vân Thành gây chuyện thì chỉ có một chữ: Giết”.
Thằng nhãi này đúng là bá đạo mà, ngông cuồng đến thế là cùng, không ngờ hắn còn không kiêng nể gì, kể cả nhân vật lớn phía sau mình mà hắn cũng không quan tâm, vậy thì có gì mới đáng để hắn quan tâm. Trong vẻn vẹn hai phút mà người Trình Vạn Lí dẫn đến đã giảm mất một nửa, đây đơn giản chỉ là một cuộc thảm sát từ một phía! Lúc này máu chảy thành sông, xác chết chất thành đống.
Trình Vạn Lí thấy đầu óc tê liệt. Gã quyết định rồi, chỉ cần mình có thể chạy thoát được thì thề cả đời này không bao giờ đặt chân đến Vân Thành này một bước.
“Đầu Trọc, trận này thắng hay thua thế?”, Tiêu Thiên không ra tay mà chỉ châm điếu thuốc rồi hỏi.
“Á?”, Đầu Trọc nuốt nước bọt, biểu cảm trên mặt như cứng đờ, nói với kiểu sắp khóc: “Anh…Anh Thiên! Không phải em không cố gắng mà thật sự trận này của anh nát quá, không thể cứu vãn nổi ý”.
Lúc này nhân lúc hai người nói chuyện, Trình Vạn Lí chớp cơ hội rồi dùng sức mà chạy như điên. Giờ đây gã không quan tâm đến gì hết, gã chỉ…Chỉ muốn thoát thân thôi!
“Anh Thiên, gã chạy rồi”, sắc mặt Đầu Trọc thay đổi định đuổi theo.
“Đừng có lạc đề, khó khăn lắm tôi mới tích góp được mười nghìn hạt đậu (*), hôm nay mà cậu không giúp tôi lấy lại thì tôi cho cậu biết tay”, Tiêu Thiên trợn trừng mắt, nói với vẻ bất mãn.
(*) hạt đậu xuất hiện trong game
“Anh Thiên, rõ ràng là được có hai nghìn, đâu ra mà mười nghìn”, nhưng lời này Đầu Trọc cũng chỉ dám nói trong lòng, sau đó cầm điện thoại lên rồi bắt đầu đánh game. Tiêu Thiên phủi phủi tàn thuốc nhìn bóng hình chạy trốn của Trình Vạn Lí, căn bản không có ý muốn đuổi theo.
“Để lại tên đó cho cậu, đủ thành ý chưa?”
…………………..
Lúc này, hai mươi chín người giết một trận mà thấy hưng phấn, còn những người mà Trình Vạn Lí dẫn theo, lúc này đã bị sợ đến nỗi không còn gan ruột gì nữa. Trình Vạn Lí đã chạy trốn thì họ đâu còn dám ở lại, kẻ nào kẻ nấy đều sợ đến nỗi đái ra quần, chạy bạt mạng hết cả. Trong lòng họ đều cầu khấn, chỉ cần có thể chạy thoát được thì cả đời này sẽ không đi theo kiểu giang hồ này nữa, nhất định sẽ rửa tay gác kiếm làm lại cuộc đời. Mặc dù vậy nhưng cũng chỉ có một số ít người có thể chạy ra ngoài, còn phần lớn thì mãi mãi phải ‘ở lại’ nơi này.
“Anh Thiên”, đội quân Thiên Lang với hai chín người đã quay về đội ban đầu của mình. Toàn thân họ đều là vết máu nhưng chỗ máu này không có vết nào là của họ. Máu trên người họ như bị thiêu đốt, họ không thể ngờ mình lại mạnh đến bước này. Đám người này đều là đội hình tinh nhuệ, còn đám người mà Đinh Lập dẫn đến căn bản là không so sánh được.
Mấy người này đều nhìn Tiêu Thiên với ánh mắt thành kính và cuồng nhiệt. Với họ, người đàn ông trước mặt này là trời của họ, là tín ngưỡng tinh thần của của đội chiến đấu Thiên Lang.
Tiêu Thiên nhìn họ với sắc mặt bình thản, nói: “Lần này tôi vẫn chưa hài lòng, tôi dự tính là ba phút mọi người sẽ kết thúc trận đấu, ai ngờ mọi người lại kéo dài thêm hẳn một phút nữa. Sau khi quay về phải tập luyện gấp đôi, trong một tuần nhất định phải đạt được đến 300 kg, nếu không được thì cút ra khỏi đội Thiên Lang. Tôi không cần những kẻ vô dụng như vậy”.
“Vâng thưa anh Thiên”, tất cả mọi người đều không có lời oán trách nào. Họ biết Tiêu Thiên muốn tốt cho họ, mặc dù sau lần phá được xích sắt thứ nhất, chỉ dựa vào tập luyện thì tiến bộ rất chậm nhưng họ vẫn chấp hành vô điều kiện. Bởi vì những lời mà Tiêu Thiên nói là thánh chỉ, không ai dám làm trái.
“Ừm”, Tiêu Thiên gật đầu nói tiếp: “Dọn sạch hiện trường, mau chóng thông xe đi, không được để lại bất cứ dấu tích gì”.
“Vâng”, mọi người đều gật đầu đáp lại. Rất nhanh, mọi người đã dọn xong hiện trường. Nhưng xe mà họ đem đến vẫn còn ở chỗ này, không ai lái đi cả. Mùi máu tanh trong không khí hồi lâu vẫn không tản ra hết, nó thậm chí còn nồng nặc hơn bội lần mùi ở lò mổ. Đám người Tiêu Thiên vừa mới rời đi thì đám người Đinh Lập đã dẫn người đến.
“Mẹ kiếp, lái xe chậm vậy, không biết tăng tốc lên được à?”, vừa đến cao tốc, Đinh Lập đập tay lên đầu chú em đang lái xe, nói: “Loại chó chết này, sợ chết đến vậy hả?”
“Mẹ kiếp, sao không nói gì?”, Đinh Lập bực bội quát lên.
Chú em kia nuốt nước bọt một cách khó khăn, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ về phía trước: “Đại…Đại ca, anh nhìn ở đằng kia…”.
Đinh Lập nhìn theo hướng hắn chỉ, lúc này như sững người ra. Chỉ thấy mấy chục con xe có dán ảnh tỉnh Tô đậu ở bên đường nhưng ở bên trong không có bóng người nào. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họ vội xuống xe nhưng lúc xuống thì mùi máu tanh như xông lên mũi.
“Ọe”, mùi này còn buồn nôn hơn cả mùi cá thối. Họ căn bản không kìm nổi mà nôn hết cơm ăn tối qua ra ngoài. Lưu Phong và mấy ông trùm khác cùng xuống xe và cũng thế, họ đều khom lưng nôn thốc nôn tháo. Mặc dù ở đây không một bóng người nhưng họ đều biết ở đây đã xảy ra chuyện gì. Cây cối hai bên đường tươi tốt vô cùng, còn trên mặt đất vẫn còn màu máu đen…
Quá là khủng khiếp, mùi máu tanh ở đây thật sự quá nặng. Ở đây tuyệt đối không phải chỉ có mấy người hoặc mấy chục người bị giết chết, chỉ e là số người chết đã lên ba con số. Đinh Lập nghĩ một chút mà toàn thân run rẩy. Bọn họ đến muộn rồi, không cần nghĩ cũng biết là đám người Trình Vạn Lí đã bị đánh bại rồi mà bại trong tay Tiêu Thiên.
“Kéo rèm ô tô lên”, Đinh Lập lên xe rồi dùng tay đập lên đầu chú em lái xe kia, nói: “Mau chóng quay đầu xe rời khỏi đây”. Hắn không dám ở lại đây, ngộ nhỡ Tiêu Thiên đột nhiên quay lại giết tiếp thì không ai biết được tên khủng bố đó có ra tay với đám người họ hay không? Đám ông trùm như Lưu Phong cũng vậy, đều hét lớn quát mắng tài xế lái xe rời đi.
“Rầm”, mười mấy chiếc xe khởi động xe rồi rời khỏi hiện trường như kiểu chạy trốn. Từ nay về sau, Vân Thành chính là cấm địa. Bọn họ thấy sợ rồi, thật sự quá sợ. Họ bây giờ mới biết Tiêu Thiên nhân từ biết bao với họ.
Đinh Lập thầm nói với mình, nhất định không được có ý nghĩ ngu xuẩn gì với Vân Thành, kể cả ông Khương có quay về, có đặt dao lên cổ hắn thì hắn cũng sẽ không đối đầu với Tiêu Thiên. Nhưng nghĩ gì thì hắn cũng nghĩ ra, Khương Càn Khôn tuyệt đối sẽ không đối đầu với Tiêu Thiên.
………………..
Hôm nay, tất cả nhà tang lễ ở Vân Thành đều chật kín. Sau khi các túi đựng thi thể được ném vào lò hỏa táng, chủ nhà tang lễ đã bật cười. Nhưng tất cả những ai biết danh tính thực sự của những người này đều im lặng. Trình Vạn Lí đã đại bại, bại hoàn toàn rồi. Kẻ tung hoành trong thế giới ngầm tỉnh Tô lại còn bá đạo chiếm nửa lớn thế giới ngầm tỉnh Quảng, giờ đây đã bại hoàn toàn. Lúc này, tất cả mọi người đều biết, Vân Thành là nơi cấm địa mà tuyệt đối không ai được động vào. Còn về Trình Vạn Lí đã chạy thoát, kể cả gã còn sống thì cũng mất đi cơ hội quay lại như thời hoàng kim của gã.
Thông tin này rất nhanh đã truyền khắp tỉnh Quảng, những kẻ đã từng đầu hàng Trình Vạn Lí, lúc này đều vô cùng hoảng loạn. Dù sao thì đại ca giới giang hồ bị Tiêu Thiên xử lý như vậy, Tiêu Thiên liệu có phải là người sẽ thay thế không? Liệu Tiêu Thiên có giữ lại những người vẫn còn nhiều do dự như họ không?
Lúc này, tin tức cũng truyền đi khắp tỉnh Tô, toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Tô đều như gặp phải giông tố. Những ông trùm của tỉnh Tô đều bị chấn động bởi tin này. Nhà họ Trình tung hoành tỉnh Tô không bao giờ nói hai lời, ai thuận theo thì sống, chống lại thì chết, giờ đây bị đánh bại thế này sao? Tất cả mọi người đều không dám tin. Nhưng tin mà thám tử truyền lại như thế, nhất thời tỉnh Tô đều rơi vào hỗn loạn.
Thế giới bên ngoài có như thế nào cũng không liên quan gì đến Tiêu Thiên và anh cũng không bận tâm. Anh vẫn đi làm bình thường vẫn bồi đắp tình cảm với Trần Mộng Dao. Còn đám người Đầu Trọc thì lao đầu điên cuồng vào tập luyện. Mặc dù hiện giờ công lực của họ tăng lên ngày càng khó nhưng cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ của họ. Bởi vì Tiêu Thiên nói rồi, sau này sẽ có những kẻ thù mạnh hơn, thậm chí mạnh đến mức họ không dám tưởng tượng.
……………….
Còn ở một nơi khác, Trình Vạn Lí chạy thoát được từ tay Tiêu Thiên, lúc này vẫn đang ở trong góc tối tăm mà không dám lộ diện. Gã cũng không dám quay về Thiên Thành vì sợ Tiêu Thiên sẽ đuổi giết đến đó. Thật ra gã nghĩ nhiều quá rồi, vì nếu như Tiêu Thiên muốn giết gã thì gã đã không chạy thoát được như này. Nhưng gã không biết điều đó, thậm chí còn có chút vui mừng. Nhưng sau nỗi vui mừng đó thì liền thấy đau tột cùng vì con trai chết, anh em cũng chết thảm. Mấy tối gã đều nằm mơ, gã mơ thấy cảnh tượng đám Rắn Độc bị giết, sau đó giật mình tỉnh dậy. Thậm chí gã không dám ngủ quá say, sợ lúc mình mở mắt ra thì tên khủng bố kia đang đứng trước mặt mình.
“Đó quả là một tên đáng sợ”, Trình Vạn Lí mười tám tuổi đã lăn lộn trong thế giới ngầm, hơn hai mươi năm gã chưa từng gặp một cao thủ nào khủng bố như vậy.
“Cứ coi như cao thủ được ‘ươm mầm’ ở phía bắc thì cũng chưa chắc được mạnh như thế”. Gã từng nhìn thấy cao thủ thật sự trong gia tộc của người đứng sau gã. Những người đó đúng như trong những tiểu thuyết võ hiệp, họ mạnh và hung hãn đến đáng sợ. Đối với họ mà nói thì vua thế giới ngầm như gã đúng là tiêu diệt chỉ trong cái lật tay. Nhưng Tiêu Thiên cho gã cảm giác là còn mạnh hơn cả mấy cao thủ kia nữa, đúng là không thể đoán được. Nỗi sợ nguy hiểm trong lòng gã ngày càng lớn, gã không dám ở lại nơi này nữa rồi.
“Không được, không thể ở lại đây được, tối nay nhất định phải đi”, Trình Vạn Lí thở dài nói: “Kể cả là vị kia có trách tội thì mình cũng phải nhận”.
——————–
/357
|