Hổ Gầy cũng nhảy xuống xe, sắc mặt gã thay đổi trong nháy mắt: “Muốn chết hả, dám chặn giữa đường”.
Khóe miệng Trình Vạn Lí xuất hiện nụ cười lạnh, gã đằng đằng sát khí nói: “Giết hết không chừa một ai”.
Xoạt!
Gã vừa nói xong thì đám người trong xe lần lượt bước ra, cả người bọn họ mặc đồ đen xì, tay trái để tang, tay phải cầm vũ khí, ánh mắt ai nấy đều hung bạo.
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang ngồi dưới ô che nắng uống trà cách đó không xa.
Còn ai ngoài Tiêu Thiên chứ.
Anh nâng ly trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó nhìn tên cầm đầu Trình Vạn Lí, anh bắt chéo chân rồi lười biếng nói: “Chúng mày là người nhà họ Trình?”
“Ha ha, mới sáng sớm mà mặt mũi đã như đưa đám, ai không biết còn tưởng rằng nhà chúng mày có tang đấy!”
“Đại ca, để em qua xé xác nó!”
Hổ Gầy nghe tới đây thì vô cùng tức giận, mẹ nó thằng khốn này dám vả thẳng mặt bọn họ như thế.
“Đừng hấp tấp!”
Trình Vạn Lí híp mắt nhìn Tiêu Thiên.
Nếu gã đoán không sai thì tên đó…chính là Tiêu Thiên, thủ phạm giết con trai và anh em gã.
“Nói cho tao biết, tại sao mày giết con trai và anh em tao!”
Tiêu Thiên nhún vai: “Ai tới Vân Thành gây sự đều phải chết!”
Anh nói xong thì anh thản nhiên cười: “Mày cũng vậy!”
Đám người Đầu Trọc đứng sau lưng Tiêu Thiên vẫn là ba mươi người trước kia.
Không giống với lần đám Đinh Lập trước kia, bây giờ bọn họ đã thay da đổi thịt, phá vỡ giới hạn xiềng xích tầng thứ nhất của cơ thể.
Trình Vạn Lí nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng xấu!
Tiêu Thiên đang cảnh cáo gã, khiêu khích gã!
Chẳng lẽ tên đó thật sự nghĩ rằng bản thân có thể chống lại gã chỉ với ba mươi người đấy chứ?
Gã vừa buồn cười lại vừa phẫn nộ, con trai và người anh em gã không ngờ lại chết dưới tay một tên ngựa non ngạo mạn ngu dốt thế này.
“Mày muốn chết hả!”
Lúc này Rắn Độc đã không nhịn nổi nữa, gã lấy dao phẫu thuật ra rồi trực tiếp vọt tới!
“Hôm nay ông đây phải lột da mày xuống, xé xác mày ra!”
“Đi chết đi!”
Hổ Gầy cũng lao lên, hai người một trước một sau xông thẳng vào giết Tiêu Thiên.
Chậm, đúng là quá chậm!
Hai tên đó ngoài giọng khá lớn thì đúng là chả có tài cán gì, Tiêu Thiên châm một điếu thuốc, anh căn bản không có ý định ra tay.
“Đầu Trọc, lần này…cứ ra tay thoải mái, giết đi!”
“Vâng, anh Thiên!”
Bọn Đầu Trọc đã đợi hai ba ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được tới thời khắc này, làm sao bọn họ có thể nhịn được nữa!
“Lên lên lên!”
Ba mươi con sói đói cùng nhau gầm lên, âm thanh rung trời!
Xoạt!
Toàn bộ lập tức xông ra ngoài, bọn họ bỏ qua Rắn Độc và Hổ Gầy, trực tiếp lao về phía hơn bốn trăm người kia!
Đầu Trọc ở lại ngăn cản hai tên đó, đây chính là con mồi của gã.
Tiêu Thiên chưa từng nghĩ đến sẽ tự mình ra tay với loại rác rưởi thế này!
“Giết!”
Hai mươi chín con sói hung dữ lao tới khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Sỉ nhục, đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn!
Bọn họ tung hoành ngang dọc khắp tỉnh Tô, thậm chí ngay thế giới ngầm của tỉnh Quảng cũng bị bọn họ đánh bại hơn nửa.
Hôm nay không ngờ lại bị đám người ở Vân Thành cỏn con này sỉ nhục!
Rắn Độc và Hổ Gầy cũng vô cùng tức giận, gã Đầu Trọc trước mặt này là ai?
Gã dám cân cả hai người bọn họ sao?
“Con lừa trọc đầu kia, chết đi!”
Hổ Gầy hét lớn một tiếng rồi đấm thẳng một đấm vào ngực Đầu Trọc, gã muốn khoét lồng ngực rồi bóp nát trái tim tên này.
Rắn Độc không nói tiếng nào, ánh mắt gã u ám, con dao phẫu thuật ánh lên tia sáng lạnh lẽo thấu xương. Gã muốn mổ bụng Đầu Trọc, để cho tên đó chết trong tuyệt vọng!
Tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn!
Cả hai đều là chiêu chí mạng!
Đầu Trọc cũng không trốn tránh, đời này gã hận nhất những kẻ gọi gã là lừa trọc đầu, gã lập tức nổi giận.
“Chiến thuật! Thiên lang biến!”
Đầu Trọc gầm lớn, âm thanh từ trong miệng gã bỗng trở thành tiếng sói tru.
Cơ bắp trên người gã đột nhiên nảy nở, móng tay cũng trở nên sắc nhọn hơn. Đặc biệt đôi mắt gã cũng biến thành cặp mắt sói dài hẹp.
Đây là chiến thuật Tiêu Thiên đã truyền thụ cho gã, chiến thuật này cao cấp hơn của những người khác rất nhiều.
Khí thế trên người Đầu Trọc nháy mắt thay đổi.
Khí thế tăng vọt gấp mấy lần!
“Không ổn, cẩn thận!”
Rắn Độc rất nhạy cảm với không khí, nhưng Hổ Gầy đã không kịp dừng lại.
“Chết đi!”
Đầu Trọc nắm chặt tay phải tung ra một đấm.
“Xoẹt!”
Không khí chấn động, nhanh như chớp.
“Ầm!”
Hai nắm đấm chạm nhau.
“Rắc rắc!”
Sắc mặt Hổ Gầy lập tức thay đổi, xương tay của gã đã…bị gãy!
Nấm đấm thép mà gã luôn tự hào, chỉ sau một cú va chạm đã vỡ nát.
Như thế còn chưa hết, luồng sức mạnh này còn lan dọc theo nắm đấm đến cổ tay gã.
“Rắc!”
Gã biết rằng xương cổ tay mình cũng bị nứt rồi.
Sao…sao có thể chứ?
Gã bẩm sinh đã có sức mạnh rất lớn, cộng với việc không ngừng luyện tập võ thuật, độ rắn của cơ thể gã đã vượt xa người thường!
Tên Đầu Trọc này chẳng qua chỉ là đàn em của Tiêu Thiên, làm sao tên đó có thể dùng một đấm đánh nát xương tay của gã được?
“Trên đời ông mày ghét nhất kẻ nào nhắc đến đầu trọc của ông, cho nên mày đã tự chui đầu vào chỗ chết!”
“Búa chiến!”
Đầu Trọc nhấc chân phải lên cao sau đó đạp mạnh xuống.
Gã từng dùng chiêu này để cắt một tấm thép dài vài cm bằng một bàn chân.
“Ầm!”
Hổ Gầy thầm hoảng hốt, gã vội vàng lấy tay chống đỡ.
“Rầm!”
Sức mạnh khủng khiếp đó đã trực tiếp chặt đứt tay gã, mà luồng sức mạnh đó cũng thuận thế đá nát xương bả vai gã.
“Phụt!”
Hổ Gầy phun ra một ngụm máu tươi!
“Rầm!”
Đầu Trọc lại tiếp tục đá vào ngực Hổ Gầy, cú đá này khiến gã bay thẳng ra ngoài.
“Hổ Gầy!”
Rắn Độc vô cùng hoảng sợ, gã vốn coi thường Đầu Trọc, nhưng bây giờ thấy sức mạnh của Đầu Trọc lớn như thế, gã cũng không dám qua loa nữa, gã phải dùng toàn bộ thực lực để đối phó.
Hơi thở lãnh lẽo độc ác tỏa ra từ cơ thể gã.
Gã vốn muốn rạch nát bụng Đầu Trọc, nhưng bây giờ gã đã thay đổi quyết định, gã chỉ muốn chọc thủng cổ họng Đầu Trọc, tốc chiến tốc thắng!
Gã mon men lại gần, con dao phẫu thuật trong tay gã đâm thẳng vào cổ họng Đầu Trọc.
“Mày chết đi!”
“Gru!”
Đúng lúc này Đầu Trọc há mồm gầm lên một tiếng dữ dội, một âm thanh cực lớn truyền ra từ miệng Đầu Trọc.
“Vù!”
Đầu Rắn Độc lập tức choáng váng, nhưng mấy giây sau gã lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng khi cao thủ so chiêu, chỉ cần một giây thôi cũng đủ quyết định thắng bại!
“Chết di!”
“Ầm!”
Đầu Trọc dồn sức đánh ra một đấm, nhưng tốc độ chính là điểm mạnh của Rắn Độc, gã né người tránh được, nắm đấm sượt qua quần áo gã.
Rắn Độc vọt qua một bên, phía sau lưng gã ướt đẫm mồ hôi.
Quá nguy hiểm, ngay cả Hổ Gầy cũng không đỡ nổi nắm đấm của tên đó, nếu nắm đấm này đánh vào người gã, thì chắc chắn gã ăn đủ!
Hổ Gầy nằm trên mặt đất nôn ra máu, khuôn mặt hai bọn họ tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn khó tin.
Sao… sao có thể chứ?
Đám người này chui ra từ đâu vậy?
Còn tên Tiêu Thiên này nữa, sao tên đó lại có đàn em mạnh như thế?
Đúng lúc này Trình Vạn Lí bước tới nâng Hổ Gầy dậy: “Mày có ổn không?”
Hổ Gầy lau máu tươi ở khóe miệng, sự ác độc trong gã trỗi dậy: “Không sao, em vẫn còn tuyệt chiêu chưa dùng đến”.
Tay này bị phế thì gã vẫn còn tay khác!
Trình Vạn Lí gật đầu rồi quay sang nhìn Tiêu Thiên vẫn ngồi bên kia nghịch điện thoại, nãy giờ tên đó cũng không buồn ngẩng đầu lên!
“Gọi địa chủ, không gọi..”
Nghe thấy âm thanh chơi đấu địa chủ phát ra từ điện thoại của Tiêu Thiên, ba người họ càng kiêng dè hơn.
Chẳng trách vừa rồi tên đó ngang ngược như thế, hóa ra vì có đàn em lợi hại thế này!
Thực lực của gã Đầu Trọc này quá mạnh, chả trách Sói Đói lại bại dưới tay gã.
Thật đáng sợ!
Bọn họ chưa từng được huấn luyện chính thống, mỗi người chỉ tập trung vào một số phương diện nhất định, ví dụ như Sói Đói tốc độ rất nhanh, Hổ Gầy bẩm sinh sức lực đã mạnh, hơn nữa gã còn khổ luyện võ thuật cho da dày thịt béo, nên chịu đòn rất tốt. Tốc độ của Rắn Độc cũng rất nhanh, nhưng không nhanh bằng Sói Đói, lý do gã đáng sợ như vậy là vì nhờ con dao phẫu thuật trong tay gã.
Nhưng Đầu Trọc thì khác, cho dù là tốc độ, thể lực hay sức mạnh thì đều vô cùng cân bằng, dù là võ thuật hay chiến thuật thì đều đứng hạng nhất.
Cho dù những người này có mở được xiềng xích tầng thứ nhất, thì cũng không phải đối thủ của Đầu Trọc.
“Không cần kéo dài thời gian, cứ tốc chiến tốc thắng!”
Trình Vạn Lí nổi giận gầm lên một tiếng, cho dù bọn chúng là ai, đã giết con trai gã thì đều phải chết!
“Bay xa vạn dặm!”
Trình Vạn Lí chợt quát một tiếng, âm thanh của gã bén nhọn như chim ưng.
“Ngạnh Khí Công!”
“Gru!”
Hổ Gầy nháy mắt phình ra một vòng, cơ thể mập mạp của gã lúc này trông giống như một quả bóng.
“Chiêu trí mạng!”
Rắn Độc cũng không chịu thua kém, gã dùng chiêu mạnh nhất lao tới.
Cho dù Triệu Vô Địch ở đây cũng sẽ bị bọn họ đè ép!
“Đúng lúc lắm…”
Đầu Trọc xoa tay, gã đang định xông lên thì Tiêu Thiên bước tới vỗ vai gã: “Cậu đánh bài giúp tôi, chỉ được thắng không được thua…”
Anh nói xong thì vặn cổ, các khớp trên người anh kêu răng rắc.
“Ầm!”
Anh đột nhiên giậm mạnh chân, sàn bê tông cứng rắn lập tức bị đạp nứt, cả người anh hóa thành một bóng đen trực tiếp lao đi!
Nhanh như chớp!
Đầu trọc đứng một bên khóc không ra nước mắt, gã cầm điện thoại lên xem thử, Tiêu Thiên là địa chủ mà đến lá A cũng không có, bài nát bét, khó trách anh không chơi nữa… Bài này mà thắng được gã ăn luôn cái điện thoại này.
Trình Vạn Lí và Rắn Độc thấy hoa mắt chóng mặt, Tiêu Thiên lao qua bọn họ, trực tiếp nhằm về phía Hổ Gầy!
Sao có thể nhanh như thế được?
Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, tốc độ luôn là điểm yếu của Hổ Gầy, dù gã có muốn cũng không thể tránh được nắm đấm của Tiêu Thiên.
Nếu tránh không được, vậy thì đành mạnh mẽ chống lại, gã luôn vô cùng tự tin với “Ngạnh Khí Công” của…
“Bịch!”
Nắm đấm vô cùng mạnh mẽ đánh vào ngực Hổ Gầy, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Trong nháy mắt một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ xuyên thấu da thịt, nghiền nát xương sườn của gã.
“Ầm!”
Đây là tiếng trái tim nổ tung.
“Vù!”
Sau đó thân hình Hổ Gầy bay ra xa mấy chục mét.
“Phụt!”
Trong không trung, từng ngụm máu tươi trộn lẫn với những mảnh vụn của tim phun ra từ miệng gã.
Hơi thở chết chóc bao trùm khắp người gã, tim gã cũng bị một nắm đấm này đánh cho nổ tung.
Người ta thường nói trước khi chết con người sẽ nhớ tới những thứ đã xảy ra trong quá khứ.
Hóa ra là sự thật.
Gã chợt nhớ đến những người đã bị gã lấy mất trái tim, có phải trước khi chết cũng cảm thấy tuyệt vọng như gã hay không?
“Rầm!”
Cơ thể mập mạp đập mạnh xuống mặt đất, trực tiếp đè chết mười mấy người của bọn họ.
Xít!
Trình Vạn Lí và Rắn Độc hít một hơi mạnh, da đầu bọn họ tê rần, lòng bàn chân cũng lạnh ngắt.
Mẹ kiếp một cú đấm đã đánh bay một người mập mạp nặng hơn 300 kg ra xa mấy chục mét, mẹ kiếp, đây thực sự là điều con người có thể làm được sao?
Chỉ một đấm đã đập chết Hổ Gầy.
Mẹ kiếp như phim vậy!
Vô cùng kinh khủng.
Lúc này mí mắt Trình Vạn Lí nhảy loạn lên!
Thực lực này đến Triệu Vô Địch cũng chắc chắn không so được!
Gã cảm giác bản thân giống như…bị lừa!
Bây giờ gã bắt đầu hối hận vì đã không nghe theo lời của ông trùm ở thành phố Việt kia!
Vân Thành thật sự vô cùng khủng bố, gã không nên đến!
Còn cả Khương Càn Khôn nữa, ông ta không thể không biết Vân Thành có một nhân vật khủng bố như thế này được, cho nên chỉ có một khả năng!
Đó là ông ta giả vờ trúng kế, cố ý rời khỏi Thiên Thành để dụ gã đến Vân Thành, khiến cho gã và Tiêu Thiên đấu đá nhau.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?
Lúc này gã mới hiểu ra, chết tiệt, bảo sao gã không tìm thấy bọn chúng, chắc hẳn bọn chúng đang trốn ở đâu đó trong Vân Thành!
Nhưng mà có lẽ lần này bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi.
Một đấm đã đập chết Hổ Gầy, thực lực như thế này căn bản Triệu Vô Địch không thể làm được!
Còn Tiêu Thiên lúc này thì đần thối, anh cảm thấy hơi ảo não, miệng còn than thở: “Mình còn chưa dùng sức mà tên đó đã bị đánh bay rồi? Như này thì đánh đấm gì nữa?”
Trình Vạn Lí nghe thấy thế thì không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi!
Như thế mà vẫn nói chưa dùng sức?
Người ta còn bị mày đánh nát người rồi kia kìa!
Mặc dù trong lòng Trình Vạn Lí vẫn nghĩ đến việc báo thù, nhưng cả người gã đã run rẩy dữ dội vì sợ hãi.
Đối mặt với cái chết, không ai có thể bình thản được!
——————–
/357
|