Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 7 - Lại Bị Bán

/132


Linh khí * bức người, mắt to tròn vo, sống mũi thanh tú mà thẳng tắp, môi anh đào hơi trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy hơi vàng vọt nhưng không đau bệnh, tóc dài hơi khô vàng tùy ý phủ xuống trên vai.

(*) Linh khí: Hơi thở, khí lực của con người

Đây chính là cô trong mắt Quyền Hạo.

Nhìn chăm chú vào cô, nụ cười trên mặt anh càng sâu.

Ôi chao! Lâm Hi bị kinh sợ đến thật lâu không trấn tĩnh được.

Cô đứng ở giữa cầu thang, giống như không thể tiếp nhận cái mình nhìn thấy.

Trần Tiêu làm bối cảnh bằng thịt thật lâu, mắt cũng không chớp nhìn thiếu gia nhà mình đang cười, trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại là lo lắng. Tiểu thư mười hai tuổi, thiếu gia hai mươi hai tuổi, khoảng cách giữa bọn họ có một chặng đường dài.

“Thiếu gia, tiểu thư, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong rồi.” Trần Tiêu nói xong lời mình cần nói, rồi nhanh chóng trở vào phòng bếp. Đây là cảnh tượng chính thức gặp mặt lần đầu tiên giữa tiểu thư và thiếu gia, anh vẫn nên nhanh chóng rời đi, tiếp theo anh không thể kỳ vọng.

Quét mắt nhìn Trần Tiêu giống như chạy trốn, Lâm Hi cứng ngắc nhếch khóe môi, hơi cứng rắn nói: “Anh là Quyền Hạo?!”

Cô hơi không xác định, cô xuất hiện ở nhà họ Quyền, còn bị Trần Tiêu người nọ gọi là tiểu thư. Nghi vấn trong lòng cô không ngừng tăng thêm, bây giờ trong lòng cô đều loạn rồi, con mẹ nó tât cả chuyện này là sao? Cha mẹ của cái thân thể này đi chết ở chỗ nào rồi?

Kiểu người đứng trên đỉnh kim tự tháp như Quyền Hạo này, trong quá khứ cô có cơ hội nhìn thấy, nhưng cô luôn không thấy rõ những người đó. Bọn họ nắm giữ phần lớn của cải thế giới, thao túng sống chết của vô số người, trên mặt bọn họ thỉnh thoảng lộ ra tịch mịch, đau thương và trống rỗng. Cô không hiểu, đã đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi, tại sao còn có vẻ mặt như vậy?

Từ tối hôm qua đến bây giờ, Quyền Hạo đều rơi vào trạng thái vui vẻ, nhất là bây giờ khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, vui sướng được mở rộng vô hạn. Giọng nói non nớt mang theo không xác định của cô, khi anh nghe đến chính là âm thanh tuyệt vời nhất thế giới.

“Ừ. Anh tên là Quyền Hạo, là người sắp tới sẽ sinh hoạt chung một chỗ với em.” Vẻ mặt thoạt nhìn rất vui mừng, Quyền Hạo từng bước từng bước một tới gần cô.

Cái gì! Lâm Hi bị lời Quyền Hạo nói dọa cho ngây người.

Cái gì và cái gì cơ, trước không nói tại sao cô xuất hiện ở chỗ này, nhưng Quyền Hạo đang nói cái gì, anh là người sắp sinh hoạt chung một chỗ với cô, thúi lắm, Lâm Hi cô có tài đức gì mà có thể sinh hoạt chung một chỗ với nhân vật đẳng cấp đại thiếu gia của nhà họ Quyền này.

“Anh đang nói cái gì? Không giải thích được.” Lâm Hi nhíu mày nói.

Từng bước từng bước một tới gần bên cạnh cô, huyết dịch toàn thân Quyền Hạo đều đang kích động.

“Em nhất định đã đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.” Nhìn cô nhíu chặt chân mày, anh rất muốt vuốt lên giúp cô, có thể do nghĩ đến anh và cô tiếp xúc không nhiều lắm, bây giờ đột nhiên làm như vậy, nhất định sẽ hù cô.

“Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Cha mẹ tôi đâu?” Ăn cơm cái gì! Tình trạng khi cô tỉnh lại, khiến cho cô không hiểu ra làm sao, làm cho cô không rõ tình huống.

“Cơm nước xong, anh lại nói cho em, được không?” Cưng chiều trong mắt cũng sắp tràn ra rồi, giọng Quyền Hạo vô cùng dịu dàng.

“Không giải thích được, vì cái gì muốn tôi ăn cơm cùng anh?” Lâm Hi không khách khí nói. Từ nhỏ lòng đề phòng của cô đã nặng, hiện giờ càng tăng thêm nặng hơn. Cho dù ai sau khi tỉnh lại, rơi vào một hoàn cảnh xa lạ, gặp một vài người không giải thích được, lòng đề phòng không nặng thêm không được.

Trên mặt cô cảnh giác, anh vẫn mím môi mỉm cười như cũ, đi tới bên cạnh co, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô, “Bây giờ em là nhị tiểu thư của nhà họ Quyền.”

Cho tới bây giờ đều không thích người khác sờ đầu mình,cô ghét bỏ gạt tay của Quyền Hạo ra.

“Nhị tiểu thư nhà họ Quyền cái gì, tôi tên là Lâm Hi, không phải nhị tiểu thư nhà họ Quyền.” Tất cả đều làm cho cô cảm thấy không giải thích được, nhị tiểu thư nhà họ Quyền cái gì, cô không phải. di3n~d@n`l3q21y'd0n Quyền Hạo vừa nói là ý gì, lộn xộn lung tung, cô không hiểu.

Vóc dáng cô rất nhỏ, vừa tới bụng của anh. Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn giống như giận dỗi của cô, anh rất kiên nhẫn nói, “Hi nhi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Muốn ăn tự anh ăn.” Lâm Hi trực tiếp vứt sắc mặt. Xem cô như đứa trẻ ba tuổi tới dụ dỗ ư, cái đồ gì?

...

Hai người giằng co ở giữa cầu thang thật lâu, Quyền Hạo một mực nhượng bộ, mà Lâm Hi không hề để ý chút gì đến nhượng bộ của Quyền Hạo, cứ giằng co với anh.

Bây giờ hai người theo đề nghị của Trần Tiêu, ngồi chung trên ghế sa lon nhìn băng ghi hình.

Trần Tiêu đợi ở trong phòng bếp nghe phát triển trong phòng khách, không nhịn được đi ra, đề nghị thiếu gia nhà mình đưa băng ghi hình cho tiểu thư xem trước. Để tiểu thư tìm hiểu chuyện rõ ràng, bằng không thiếu gia nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.

Trên màn hình ti vi là ba gương mặt của cha Lâm, mẹ Lâm và Lâm Thần, bọn họ đang nói, giọng nói này rất vui vẻ, rất thờ ơ, giống như đang vui mừng vì cô.

“Hi Hi, cha mẹ nghĩ thật lâu, cuộc sống không thể trôi qua như vậy, cha mẹ quyết định đến Singapore làm chút buôn bán.”

“Hi Hi, con tuổi còn nhỏ, mẹ không muốn con theo cha mẹ đến Singapore khổ cực, cho nên đưa con đến bên cạnh Quyền thiếu, để cho cậu ấy thay cha mẹ nuôi dưỡng con.”

“Hi Hi, Quyền thiếu là một người tốt, cậu ấy cho nhà chúng ta năm mươi triệu, đây là rất nhiều tiền, đủ để cha mẹ ra nước ngoài làm buôn bán lớn.” Lâm Thần vẫn còn là trẻ thành niên, ngụy trang không tính là rất tốt, “Hi Hi, em ở nhà Quyền thiếu phải sống tốt.”

...

Xem xong băng ghi hình, sắc mặt của Lâm Hi cũng đen xì.

Đây coi như là tình huống gì, nghĩ đến dáng vẻ quái dị của ba người khi cô ăn điểm tâm ở nhà họ Lâm, nhìn lại băng ghi hình này. Nghe được mẹ Lâm tái nhợt giải thích, trong lòng cô dâng lên chán ghét.

Nhà họ Lâm nghèo nhỏ như vậy, làm sao có thể dính líu quan hệ đến nhà họ Quyền, càng không thể nào nói đưa cô đến nhà họ Quyền nuôi dưỡng. Dù thật sự muốn nuôi dưỡng, cũng không cần bỏ thuốc ngủ vào trong sữa bò, thừa dịp khi cô ngủ, đưa cô đến nhà họ Quyền.

Cho đến khi Lâm Thần nói, Quyền Hạo cho nhà họ Lâm năm mươi triệu.

Cô cũng biết, đây là cha Lâm và mẹ Lâm bán con gái cầu tài.

Chính là năm mươi triệu, đã bán cô đi, còn bán cô cho Quyền Hạo.

Băng ghi hình hoàn toàn phát xong, Quyền Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị lo lắng bao phủ, “Hi nhi, xem xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Quyền Hạo tiếp nhận huấn luyện máu lạnh từ nhỏ, không hiểu được những người đó đang ấm áp, lại càng không hiểu được vì sao Lâm Hi không vui.

Trần Tiêu ở bên cạnh nhìn, đẩy mắt kính trên sóng mũi. Tính cách này của thiếu gia, thật sự không thích hợp đi dỗ đứa bé, lại còn là kiểu con nít như tiểu thư. Bây giờ tiểu thư đang ở trong cảm xúc bị cha mẹ vứt bỏ, ăn cơm đã không quan trọng.

“Muốn ăn tự anh ăn, đừng đến phiền tôi.” Lâm Hi không phải đau lòng, dù sao cô không có tình cảm sâu đậm với cha Lâm, mẹ Lâm, chỉ sống chung ngắn ngủn mấy ngày. Bây giờ cô tức giận, con mẹ nó, trở thành nhị tiểu thư nhà họ Quyền, đùa gì thế.

Có thể sử dụng tiền mua được một nhị tiểu thư nhà họ Quyền, ai biết sau này sẽ gặp phải dạng đối xử gì, ai biết Quyền Hạo ôm tâm trạng gì đến mua cô?

/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status