Một giấc ngủ này rất dài rất dài với Lâm Hi, có vẻ như qua một thế kỷ.
Khi cô mở hai mắt ra, thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tròng mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, Lâm Hi cảm thấy trước mắt chính là cảnh mộng hư ảo.
Phòng ngủ này rất lớn, hơi trống trải, trang hoàng lấy màu hồng làm chủ đạo, tạo nên một cảm giác rất mộng ảo. Nhìn bày biện đắt giá chung quanh, trong mắt Lâm Hi chỉ có thể nhìn thấy tờ tiền màu hồng phấn sáng lên lấp lánh.
Nhìn chung quanh một vòng, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, Lâm Hi ngồi dậy từ trên giường.
Đi tới bên tường để con gấu bông cao chừng hai mét, Lâm Hi sờ sờ, cảm giác tay rất thoải mái, lông lá. Bên cạnh con gấu bông còn để rất nhiều thú bông, phong phú đều có, đều là kiểu con gái thích. Trong lòng cô đã hai mươi hai tuổi, không nổi lên bất kỳ hứng thú gì với những thú bông nhìn đáng yêu sờ mềm nhũn này. Bây giờ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái.
Phòng ở nhà họ Lâm của cô rất đẹp, nhưng không lớn như căn phòng này, không xa hoa như căn phòng này. dinendian.lơqid]on Tất cả xa hoa chung quanh, cô biết đây không phải là mộng, đây là thực tế.
Tại sao sau khi cô tỉnh lại, lại xuất hiện ở nơi này?
Tròng mắt nhìn lên áo ngủ đáng yêu trên người, trên mặt Lâm Hi lộ ra nét mặt bất đắc dĩ.
Dự cảm không tốt trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại đều trở thành sự thật rồi.
Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy giày đặt ở bên giường, khóe môi Lâm Hi hơi vểnh, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là vách tường trắng bóng, nhìn một vòng hành lang chung quanh, Lâm Hi cất bước chân.
Tay đặt lên cầu thang hơi lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trong lòng cô, lòng hơi hoang vắng.
Nơi này không có ai, một chút sức sống cũng không có, bốn phía đều yên tĩnh, cho cô cảm giác hơi rợn tóc gáy. Trong nhà rất đường hoàng, xa hoa khiêm tốn đều hiện ra ở đây.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi đến trên mặt cô.
Giờ phút này, lông mày cô nhíu thật chặt.
Nếu không phải không biết nơi này là nơi nào, cô khẳng định liều mạng chạy.
Con mẹ nó, đây là trường quay phim ma sao, trường quay phim ma sao?
Cô tỉnh dậy, ở nơi âm u sâu sắc như vậy, đây là nhịp điệu muốn hù chết cô sao?
Ôi trời ơi, ôi đất ơi, cho một người xuất hiện đi!
Không khí âm sâu này, sẽ hù chết cô!
Trước kia cô một đời thần trộm, cũng không phải không sợ trời không sợ đất, cô cũng có nhược điểm.
Bây giờ, Lâm Hi trợn to hai mắt, mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.
Nói lời thật lòng, căn nhà này thật sự không tệ.
Không gian yên tĩnh, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
Cô vừa mới trùng sinh không được bao lâu, chẳng lẽ lại một lần nữa gặp cái chết!
Bước chân hơi chậm lại, Lâm Hi đi tới trên cầu thang. Từ từ bám cầu thang, đi xuống dưới từng bước từng bước một.
Khi Lâm Hi cho rằng trong nhà không có bất kỳ một người nào thì một giọng nam hơi hoảng sợ vang lên, “Trần quản
Khi cô mở hai mắt ra, thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tròng mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, Lâm Hi cảm thấy trước mắt chính là cảnh mộng hư ảo.
Phòng ngủ này rất lớn, hơi trống trải, trang hoàng lấy màu hồng làm chủ đạo, tạo nên một cảm giác rất mộng ảo. Nhìn bày biện đắt giá chung quanh, trong mắt Lâm Hi chỉ có thể nhìn thấy tờ tiền màu hồng phấn sáng lên lấp lánh.
Nhìn chung quanh một vòng, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, Lâm Hi ngồi dậy từ trên giường.
Đi tới bên tường để con gấu bông cao chừng hai mét, Lâm Hi sờ sờ, cảm giác tay rất thoải mái, lông lá. Bên cạnh con gấu bông còn để rất nhiều thú bông, phong phú đều có, đều là kiểu con gái thích. Trong lòng cô đã hai mươi hai tuổi, không nổi lên bất kỳ hứng thú gì với những thú bông nhìn đáng yêu sờ mềm nhũn này. Bây giờ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái.
Phòng ở nhà họ Lâm của cô rất đẹp, nhưng không lớn như căn phòng này, không xa hoa như căn phòng này. dinendian.lơqid]on Tất cả xa hoa chung quanh, cô biết đây không phải là mộng, đây là thực tế.
Tại sao sau khi cô tỉnh lại, lại xuất hiện ở nơi này?
Tròng mắt nhìn lên áo ngủ đáng yêu trên người, trên mặt Lâm Hi lộ ra nét mặt bất đắc dĩ.
Dự cảm không tốt trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại đều trở thành sự thật rồi.
Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy giày đặt ở bên giường, khóe môi Lâm Hi hơi vểnh, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Đập vào mắt chính là vách tường trắng bóng, nhìn một vòng hành lang chung quanh, Lâm Hi cất bước chân.
Tay đặt lên cầu thang hơi lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trong lòng cô, lòng hơi hoang vắng.
Nơi này không có ai, một chút sức sống cũng không có, bốn phía đều yên tĩnh, cho cô cảm giác hơi rợn tóc gáy. Trong nhà rất đường hoàng, xa hoa khiêm tốn đều hiện ra ở đây.
Không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi đến trên mặt cô.
Giờ phút này, lông mày cô nhíu thật chặt.
Nếu không phải không biết nơi này là nơi nào, cô khẳng định liều mạng chạy.
Con mẹ nó, đây là trường quay phim ma sao, trường quay phim ma sao?
Cô tỉnh dậy, ở nơi âm u sâu sắc như vậy, đây là nhịp điệu muốn hù chết cô sao?
Ôi trời ơi, ôi đất ơi, cho một người xuất hiện đi!
Không khí âm sâu này, sẽ hù chết cô!
Trước kia cô một đời thần trộm, cũng không phải không sợ trời không sợ đất, cô cũng có nhược điểm.
Bây giờ, Lâm Hi trợn to hai mắt, mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.
Nói lời thật lòng, căn nhà này thật sự không tệ.
Không gian yên tĩnh, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
Cô vừa mới trùng sinh không được bao lâu, chẳng lẽ lại một lần nữa gặp cái chết!
Bước chân hơi chậm lại, Lâm Hi đi tới trên cầu thang. Từ từ bám cầu thang, đi xuống dưới từng bước từng bước một.
Khi Lâm Hi cho rằng trong nhà không có bất kỳ một người nào thì một giọng nam hơi hoảng sợ vang lên, “Trần quản
/132
|