Từ nhỏ Lâm Hi đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, dưới tình huống bình thường, hai mươi tên đàn ông thanh niên đồng thời vây đánh cô, cũng không thể đánh ngã cô. Đối mặt với Thẩm Khiết Như có thể lực đã không tốt như trước kia, ở nơi đánh nhau này, cô tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Vận động là một chuyện hết sức hao phí năng lượng, nhưng khi người đau nhức nằm bẹp dí oán hận, trong lòng tuyệt đối sảng khoái méo mó.
Đại khái sau mười lăm phút, Lâm Hi vỗ vỗ tay giống như gạt bỏ bụi bặm, giống như người thắng cao cao tại thượng mắt nhìn Thẩm Khiết Như ngã xuống đất.
“Thẩm Khiết Như, tự bà tìm, cũng đừng trách tôi.” Lâm Hi châm chọc nói.
Thẩm Khiết Như nhếch nhác nằm dưới đất, trên mặt hơi tím bầm, trong mắt hiện lên ánh sáng ác độc.
Lâm Hi nhìn tình huống chung quanh một vòng, nhếch môi cười khẽ, “Được không sai biệt lắm.”
Kéo bè kéo lũ đánh nhau, chú ý tới chính là độ hợp tác và độ ăn ý, về điểm này, hộ vệ nhà họ Quyền làm được rất tốt, mấy người Lý Thắng cũng ở thế thượng phong.
Nghe được lời tiểu thư nhà mình nói, đám người Lý Thắng trong cơn kích động cuối cùng, đánh ngã toàn bộ hộ vệ nhà họ Thẩm xuống đất.
Trịnh Thủy Tinh đứng trong góc nhỏ, vừa uống nước trái cây, vừa cúi đầu lướt điện thoại di động, nhìn dáng vẻ nhàn nhã như vậy, hoàn toàn có dáng vẻ giống như việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Không nghe được tiếng đánh nhau, cô tò mò ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không biết Thẩm Khiết Như bị đánh ngã trên đất từ khi nào.
“Hi nhi, công lực của cậu không giảm hơn năm đó.” Trịnh Thủy tinh sợ hãi than. Theo lý thuyết, giống như sinh hoạt hiện giờ của Hi nhi, bản lĩnh của Hi nhi phải lui bước hơn trước kia, không ngờ, Hi nhi lại còn có thể đánh bại Thẩm Khiết Như. Rốt cuộc là Hi nhi tiến bộ? Hay là Thẩm Khiết Như thụt lùi đây?
Lý Thắng thấy tiểu thư nhà mình không có ý tứ ra lệnh, anh đi lên trước, “Tiểu thư, xử lý những người này như thế nào?”
“Không cần phải xử lý, chúng ta đi.” Liếc nhìn từng hàng hộ vệ nhà họ Thẩm ngã xuống, trong lòng cô xẹt qua những suy nghĩ khác.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn Thẩm Khiết Như đã bò dậy từ dưới đất mấy lần, tròng mắt âm u. Lâm Hi đã dẫn người đi rồi, cô cũng không lướt Weibo nữa, ném ly nước trái cây trong tay, đuổi theo sát.
Khi Lâm Hi chuẩn bị bước vào thang máy thì Thẩm Khiết Như cười lạnh một tiếng, mặt mang vẻ giễu cợt nói: “Cũng chỉ là con gái do tiểu tam sinh ra, vênh váo cái gì.”
Giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng, sắc mặt Lâm Hi lạnh lẽo, giống như không nghe thấy gì, trực tiếp đi vào trong thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô lạnh lùng như băng hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Khiết Như.
Trịnh Thủy Tinh ở bên cạnh cô thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình sặc chết, “Thẩm Khiết Như đó đúng là càng lúc càng thần kinh, thật không biết xấu hỏ. Tiểu tam cái gì, bà ta mới chính là tiểu tam!’
Liếc nhìn Lâm Hi thoạt nhìn rất bình tĩnh ở bên cạnh, tròng mắt Trịnh Thủy Tinh đảo không ngừng, “Hi nhi, sẽ không tức giận chứ?”
Lâm Hi cười lạnh, hồi lâu sau mới trả lời Trịnh Thủy Tinh, “Có gì đáng để tức giận, Thẩm Khiết Như không có tư cách đó.” Tạm dừng trong chốc lát, cô chớp chớp mắt, cười khẽ nói, “Không phải cậu thích Quyền Cẩn sao? Hãy mau thu phục anh ta, sau khi thu phục, cậu quăng anh ta, hay là như thế nào, tùy cậu.”
Trịnh Thủy Tinh còn vui vẻ lướt Weibo, trong nháy mắt liền sửng sốt, toàn bộ nụ cười trên mặt quét đi, “Tớ không thích Quyền Cẩn, cậu định làm cái gì?”
Lâm Hi quay đầu nhìn đám người Lý Thắng đi theo sau lưng, môi mím thật chặt, “Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không?”
Nói sang chuyện khác cũng quá nhanh, sao cảm giác không theo kịp tiết tấu suy nghĩ nhảy vọt ra của Hi nhi. Trịnh Thủy Tinh ngẩn người, “Có, sao vậy?”
“Đối với Quyền Cẩn mà nói, Lăng Mạc Mạc chỉ là người đã mang lại ấm áp cho anh ta khi anh ta còn nhỏ, mà không phải là người anh ta yêu. Quyền Cẩn là đại thiếu gia nhà họ Quyền, vợ tương lai của anh ta sẽ là nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền, mà nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền không phải là Lăng Mạc Mạc.”
Vận động là một chuyện hết sức hao phí năng lượng, nhưng khi người đau nhức nằm bẹp dí oán hận, trong lòng tuyệt đối sảng khoái méo mó.
Đại khái sau mười lăm phút, Lâm Hi vỗ vỗ tay giống như gạt bỏ bụi bặm, giống như người thắng cao cao tại thượng mắt nhìn Thẩm Khiết Như ngã xuống đất.
“Thẩm Khiết Như, tự bà tìm, cũng đừng trách tôi.” Lâm Hi châm chọc nói.
Thẩm Khiết Như nhếch nhác nằm dưới đất, trên mặt hơi tím bầm, trong mắt hiện lên ánh sáng ác độc.
Lâm Hi nhìn tình huống chung quanh một vòng, nhếch môi cười khẽ, “Được không sai biệt lắm.”
Kéo bè kéo lũ đánh nhau, chú ý tới chính là độ hợp tác và độ ăn ý, về điểm này, hộ vệ nhà họ Quyền làm được rất tốt, mấy người Lý Thắng cũng ở thế thượng phong.
Nghe được lời tiểu thư nhà mình nói, đám người Lý Thắng trong cơn kích động cuối cùng, đánh ngã toàn bộ hộ vệ nhà họ Thẩm xuống đất.
Trịnh Thủy Tinh đứng trong góc nhỏ, vừa uống nước trái cây, vừa cúi đầu lướt điện thoại di động, nhìn dáng vẻ nhàn nhã như vậy, hoàn toàn có dáng vẻ giống như việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Không nghe được tiếng đánh nhau, cô tò mò ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không biết Thẩm Khiết Như bị đánh ngã trên đất từ khi nào.
“Hi nhi, công lực của cậu không giảm hơn năm đó.” Trịnh Thủy tinh sợ hãi than. Theo lý thuyết, giống như sinh hoạt hiện giờ của Hi nhi, bản lĩnh của Hi nhi phải lui bước hơn trước kia, không ngờ, Hi nhi lại còn có thể đánh bại Thẩm Khiết Như. Rốt cuộc là Hi nhi tiến bộ? Hay là Thẩm Khiết Như thụt lùi đây?
Lý Thắng thấy tiểu thư nhà mình không có ý tứ ra lệnh, anh đi lên trước, “Tiểu thư, xử lý những người này như thế nào?”
“Không cần phải xử lý, chúng ta đi.” Liếc nhìn từng hàng hộ vệ nhà họ Thẩm ngã xuống, trong lòng cô xẹt qua những suy nghĩ khác.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn Thẩm Khiết Như đã bò dậy từ dưới đất mấy lần, tròng mắt âm u. Lâm Hi đã dẫn người đi rồi, cô cũng không lướt Weibo nữa, ném ly nước trái cây trong tay, đuổi theo sát.
Khi Lâm Hi chuẩn bị bước vào thang máy thì Thẩm Khiết Như cười lạnh một tiếng, mặt mang vẻ giễu cợt nói: “Cũng chỉ là con gái do tiểu tam sinh ra, vênh váo cái gì.”
Giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng, sắc mặt Lâm Hi lạnh lẽo, giống như không nghe thấy gì, trực tiếp đi vào trong thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô lạnh lùng như băng hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Khiết Như.
Trịnh Thủy Tinh ở bên cạnh cô thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình sặc chết, “Thẩm Khiết Như đó đúng là càng lúc càng thần kinh, thật không biết xấu hỏ. Tiểu tam cái gì, bà ta mới chính là tiểu tam!’
Liếc nhìn Lâm Hi thoạt nhìn rất bình tĩnh ở bên cạnh, tròng mắt Trịnh Thủy Tinh đảo không ngừng, “Hi nhi, sẽ không tức giận chứ?”
Lâm Hi cười lạnh, hồi lâu sau mới trả lời Trịnh Thủy Tinh, “Có gì đáng để tức giận, Thẩm Khiết Như không có tư cách đó.” Tạm dừng trong chốc lát, cô chớp chớp mắt, cười khẽ nói, “Không phải cậu thích Quyền Cẩn sao? Hãy mau thu phục anh ta, sau khi thu phục, cậu quăng anh ta, hay là như thế nào, tùy cậu.”
Trịnh Thủy Tinh còn vui vẻ lướt Weibo, trong nháy mắt liền sửng sốt, toàn bộ nụ cười trên mặt quét đi, “Tớ không thích Quyền Cẩn, cậu định làm cái gì?”
Lâm Hi quay đầu nhìn đám người Lý Thắng đi theo sau lưng, môi mím thật chặt, “Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không?”
Nói sang chuyện khác cũng quá nhanh, sao cảm giác không theo kịp tiết tấu suy nghĩ nhảy vọt ra của Hi nhi. Trịnh Thủy Tinh ngẩn người, “Có, sao vậy?”
“Đối với Quyền Cẩn mà nói, Lăng Mạc Mạc chỉ là người đã mang lại ấm áp cho anh ta khi anh ta còn nhỏ, mà không phải là người anh ta yêu. Quyền Cẩn là đại thiếu gia nhà họ Quyền, vợ tương lai của anh ta sẽ là nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền, mà nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền không phải là Lăng Mạc Mạc.”
/132
|