Quét nhìn sắc mặt không giống nhau của người ở đây, Lâm Hi hài lòng thưởng thức sâm banh.
Trịnh Thủy Tinh cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nhìn hình ảnh trên màn hình mấy lần, cô bất đắc dĩ che cặp mắt, “Hi nhi, cậu thật nhàm chán.”
“Không phải cậu cũng rất nhàm chán sao?” Lâm Hi nhếch nhếch môi.
Trịnh Thủy Tinh thuận tay cầm ly nước trái cây lên, cười nhạt nói: “Quả nhiên là người nhàm chán tụ tập, chỉ biết làm chuyện nhàm chán.” Nhìn về phía Thẩm Khiết Như ở giữa sảnh chính, cô cảm thấy rất đặc sắc! Mặc dù thời đại này rất cởi mở, nhưng có một mức độ, một khi công khai video về Lăng Linh kiểu như này, danh dự sẽ bị phá hủy, không biết Thẩm Khiết Như có muốn cô con dâu như thế này hay không?
Lâm Hi lại không đồng ý lời nói của Trịnh Thủy Tinh, lắc đầu một cái, tròng mắt xinh đẹp liếc nhìn Thẩm Khiết Như đang có sắc mặt hết sức đặc sắc, “Phải nói là người thông minh ở chung một chỗ chỉ biết làm chuyện thông minh.”
“Vương bà buôn dưa * đúng là mèo khen mèo dài đuôi!” Trịnh Thủy Tinh lắc lắc ly rượu, tỏ vẻ khinh bỉ Lâm Hi mèo khen mèo dài đuôi.
(*) Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe khoang khoác lác.
Thẩm Khiết Như lạnh lùng nhìn phản ứng của mọi người chung quanh một vòng, hung ác liếc nhìn Lăng Linh đang mặt mày biến sắc. Bà đồng ý cho Lăng Linh vào cửa nhà họ Thẩm, chứ không phải biến thành chuyện tiếu lâm cho người ta.
Người ở xã hội thượng lưu, về chuyện bát quái không khác gì người dân bình thường. Lúc này, bọn họ đều cúi đầu bàn tán xôn xao, tất cả trên mặt đều là châm biếm Lăng Linh và nhà họ Thẩm.
Cha của Lăng Linh không ngờ trong bữa tiệc đính hôn lại xuất hiện một “Vui mừng bất ngờ” như vậy, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, phản ứng của người xem chung quanh càng khiến cho ông đùng đùng lửa giận. Nắm chặt hai quả đấm của mình, ánh mắt nhìn con gái của ông cũng trở nên cực kỳ không tốt.
Sai người tắt video, trên mặt Thẩm Khiết Như vẫn là nụ cười tao nhã, không hề lúng túng chút nào. Dù sao người điều khiển chương trình còn chưa tuyên bố con trai của bà và Lăng Linh đính hôn, bữa tiệc hôm nay coi như là một màn kịch.
Quay đầu nhìn Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh ở trong góc đang cười đến rất vui vẻ, Thẩm Khiết Như cắn chặt hàm răng, trên mặt không biến sắc. Cất bước tao nhã lộp cộp lên sân khấu, cầm lấy microphone trong tay người điều khiển chương trình, nở nụ cười đoan trang, nói mấy câu ngắn gọn.
Nhìn Thẩm Khiết Như trên sân khấu, Lâm Hi châm chọc nâng khóe môi lên, “Con người ấy, vốn chính là nên tự yêu bản thân mình một chút thì tốt hơn.”
Trịnh Thủy Tinh chú ý tới ánh mắt Thẩm Khiết Như luôn nhìn về phía bên này, cô quay đầu nhìn Lâm Hi: “Bây giờ Thẩm Khiết Như hận cậu đến chết, cậu có chừng mực.”
Lâm Hi xem thường điều này, ánh mắt như mũi tên nhọn của Thẩm Khiết Như không có tác dụng gì với cô, không phải chỉ bị người trừng một cái thôi sao, cũng sẽ không thiếu mất một miếng thịt, “Bà ta không hận tớ lúc nào! Bởi vì liên quan đến tớ, cậu cũng bị hận rồi.”
“Bị biến thái hận, thật đúng là một chuyện kinh khủng.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy thật vô tội.
“Cậu cũng có thể biến thành biến thái.” Lâm Hi nhạo báng cười nói.
“Cậu mới biến thái.” Trịnh Thủy Tinh bất mãn khi Lâm Hi nói như vậy, hơi nhếch môi.
Khách mời biết nơi đây không nên ở lại lâu, từ từ tản đi, sảnh chính trống trải, chỉ còn lại loe que mấy người.
Thẩm Khiết Như nhìn thấy tất cả khách mời rời đi trong vài giây, hung hăng đập microphone xuống đất, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Lăng Linh, giọng nói giá rét phát ra từ trong miệng bà, “Lăng Linh, tôi còn tưởng cô là đứa bé dịu dàng, đoan trang, không ngờ, cô lại có một mặt phóng khoáng như vậy.” Con dâu nhà họ Thẩm có thể không có, nhưng nếu khiến cho nhà họ Thẩm mất thể diện, như vậy con dâu này không cần cũng được.
Bản thân là nữ chính của video mang đến cho Lăng Linh rung động quá lớn, giờ phút này, cô biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành phải cúi thấp đầu nói xin lỗi, “Dì, xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, trong hốc mắt chứa đầy căm hận.
“Cảnh Nhiên, con mang cô ta rời đi trước, chuyện này nên xử lý như thế nào, con nhìn đó mà làm.” Trong mắt Thẩm Khiết Như không ngừng lưu chuyển ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt quét đến chỗ Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh còn chưa đi, sát
Trịnh Thủy Tinh cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nhìn hình ảnh trên màn hình mấy lần, cô bất đắc dĩ che cặp mắt, “Hi nhi, cậu thật nhàm chán.”
“Không phải cậu cũng rất nhàm chán sao?” Lâm Hi nhếch nhếch môi.
Trịnh Thủy Tinh thuận tay cầm ly nước trái cây lên, cười nhạt nói: “Quả nhiên là người nhàm chán tụ tập, chỉ biết làm chuyện nhàm chán.” Nhìn về phía Thẩm Khiết Như ở giữa sảnh chính, cô cảm thấy rất đặc sắc! Mặc dù thời đại này rất cởi mở, nhưng có một mức độ, một khi công khai video về Lăng Linh kiểu như này, danh dự sẽ bị phá hủy, không biết Thẩm Khiết Như có muốn cô con dâu như thế này hay không?
Lâm Hi lại không đồng ý lời nói của Trịnh Thủy Tinh, lắc đầu một cái, tròng mắt xinh đẹp liếc nhìn Thẩm Khiết Như đang có sắc mặt hết sức đặc sắc, “Phải nói là người thông minh ở chung một chỗ chỉ biết làm chuyện thông minh.”
“Vương bà buôn dưa * đúng là mèo khen mèo dài đuôi!” Trịnh Thủy Tinh lắc lắc ly rượu, tỏ vẻ khinh bỉ Lâm Hi mèo khen mèo dài đuôi.
(*) Vương bà buôn dưa: Vương bà thật ra là đàn ông, tên gọi Vương Pha, vì dẻo mồm dẻo miệng lại thích nhiều chuyện nên được đặt biệt danh là Vương bà. Vương bà sống ở thời Tống là một người chuyên bán dưa của người Hồ. Dưa của người Hồ tuy rất ngon nhưng vì xấu xí nên người Trung Nguyên không mua. Do đó, Vương bà không ngừng tự khen dưa của mình, xẻ cho mọi người ăn thử. Cuối cùng có một người ăn thử thấy rất ngon, từ đó danh tiếng dưa của Vương bà truyền xa. Đời sau dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tự khen mình theo một ý tốt, chứ không phải là khoe khoang khoác lác.
Thẩm Khiết Như lạnh lùng nhìn phản ứng của mọi người chung quanh một vòng, hung ác liếc nhìn Lăng Linh đang mặt mày biến sắc. Bà đồng ý cho Lăng Linh vào cửa nhà họ Thẩm, chứ không phải biến thành chuyện tiếu lâm cho người ta.
Người ở xã hội thượng lưu, về chuyện bát quái không khác gì người dân bình thường. Lúc này, bọn họ đều cúi đầu bàn tán xôn xao, tất cả trên mặt đều là châm biếm Lăng Linh và nhà họ Thẩm.
Cha của Lăng Linh không ngờ trong bữa tiệc đính hôn lại xuất hiện một “Vui mừng bất ngờ” như vậy, sắc mặt ông cực kỳ khó coi, phản ứng của người xem chung quanh càng khiến cho ông đùng đùng lửa giận. Nắm chặt hai quả đấm của mình, ánh mắt nhìn con gái của ông cũng trở nên cực kỳ không tốt.
Sai người tắt video, trên mặt Thẩm Khiết Như vẫn là nụ cười tao nhã, không hề lúng túng chút nào. Dù sao người điều khiển chương trình còn chưa tuyên bố con trai của bà và Lăng Linh đính hôn, bữa tiệc hôm nay coi như là một màn kịch.
Quay đầu nhìn Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh ở trong góc đang cười đến rất vui vẻ, Thẩm Khiết Như cắn chặt hàm răng, trên mặt không biến sắc. Cất bước tao nhã lộp cộp lên sân khấu, cầm lấy microphone trong tay người điều khiển chương trình, nở nụ cười đoan trang, nói mấy câu ngắn gọn.
Nhìn Thẩm Khiết Như trên sân khấu, Lâm Hi châm chọc nâng khóe môi lên, “Con người ấy, vốn chính là nên tự yêu bản thân mình một chút thì tốt hơn.”
Trịnh Thủy Tinh chú ý tới ánh mắt Thẩm Khiết Như luôn nhìn về phía bên này, cô quay đầu nhìn Lâm Hi: “Bây giờ Thẩm Khiết Như hận cậu đến chết, cậu có chừng mực.”
Lâm Hi xem thường điều này, ánh mắt như mũi tên nhọn của Thẩm Khiết Như không có tác dụng gì với cô, không phải chỉ bị người trừng một cái thôi sao, cũng sẽ không thiếu mất một miếng thịt, “Bà ta không hận tớ lúc nào! Bởi vì liên quan đến tớ, cậu cũng bị hận rồi.”
“Bị biến thái hận, thật đúng là một chuyện kinh khủng.” Trịnh Thủy Tinh cảm thấy thật vô tội.
“Cậu cũng có thể biến thành biến thái.” Lâm Hi nhạo báng cười nói.
“Cậu mới biến thái.” Trịnh Thủy Tinh bất mãn khi Lâm Hi nói như vậy, hơi nhếch môi.
Khách mời biết nơi đây không nên ở lại lâu, từ từ tản đi, sảnh chính trống trải, chỉ còn lại loe que mấy người.
Thẩm Khiết Như nhìn thấy tất cả khách mời rời đi trong vài giây, hung hăng đập microphone xuống đất, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Lăng Linh, giọng nói giá rét phát ra từ trong miệng bà, “Lăng Linh, tôi còn tưởng cô là đứa bé dịu dàng, đoan trang, không ngờ, cô lại có một mặt phóng khoáng như vậy.” Con dâu nhà họ Thẩm có thể không có, nhưng nếu khiến cho nhà họ Thẩm mất thể diện, như vậy con dâu này không cần cũng được.
Bản thân là nữ chính của video mang đến cho Lăng Linh rung động quá lớn, giờ phút này, cô biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành phải cúi thấp đầu nói xin lỗi, “Dì, xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, trong hốc mắt chứa đầy căm hận.
“Cảnh Nhiên, con mang cô ta rời đi trước, chuyện này nên xử lý như thế nào, con nhìn đó mà làm.” Trong mắt Thẩm Khiết Như không ngừng lưu chuyển ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt quét đến chỗ Lâm Hi và Trịnh Thủy Tinh còn chưa đi, sát
/132
|