“Vết thương hơi đau.” Cô che nơi tim, cười yếu ớt nói.
“Nhị tiểu thư, đây là rất bình thường, dù sao cô vừa làm phẫu thuật.”
Làm phẫu thuật! Cô chớp chớp cặp mắt.
Bác sỹ trưởng biết rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều này, tình huống của nhị tiểu thư thật sự chỉ có phu nhân biết, những người khác không thể tiết lộ, vì không để cho Quyền thiếu nhìn ra, ông nghiêm mặt lên, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, “Nhị tiểu thư chú ý nghỉ ngơi nhiều, phương diện ẩm thực phải dùng nhẹ. Quyền thiếu, nhị tiểu thư cần phải ăn uống rồi, sau khi ăn cơm, phải uống thuốc đúng hạn.”
“Ừ.” Cô cảm giác bụng hơi trống không, khóe miệng không vui khẽ mím.
“Tôi đi ra ngoài trước.” Không đợi Quyền Hạo và Lâm Hi có đáp lời gì, bác sỹ trưởng hơi vội vã rời đi. Theo kết quả ông kiểm tra ra, nhị tiểu thư không có gì khác thường, rất tinh thần, chỉ hơi yếu đuối và sắc mặt tái nhợt một chút, theo các tình huống đến xem, đây vốn không giống như là một bệnh nhân cần thay tim. Mới một ngày, nhị tiểu thư đã khôi phục được tốt như vậy sao?
Đây coi như là kỳ tích y học sao? Bác sỹ trưởng suy nghĩ nát óc cũng muốn không ra được.
“Hi nhi, đói bụng sao?” Quyền Hạo ngồi ở trên giường, săn sóc mà hỏi.
“Hơi hơi.” Sờ sờ bụng rỗng tuếch, cô nhíu đôi mày thanh tú.
Quyền Hạo liếc nhìn y tá đứng ở bên cửa, ánh mắt cho bọn cô biết, có thể lấy thức ăn ra rồi.
Y tá đợi lệnh hung quanh lập tức đi đến bưng cháo trắng còn nóng hôi hổi tới, “Nhị tiểu thư, mời từ từ dùng!”
Vốn Quyền Hạo định đút cho cô, nhưng cô không muốn.
“Anh làm gì mà vẫn nhìn tôi như vậy.” Quấy cháo trắng hơi nóng, cô ngoài ý muốn phát hiện Quyền Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Cô không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt có thứ gì bẩn?
“Chỉ là muốn nhìn em thật kỹ.” Anh trả lời cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi lại không chạy được, lúc nào nhìn cũng được.” Cô cầm cái muỗng lên, rất là tự sướng nói.”Chẳng lẽ dáng dấp của tôi quá đẹp, cho nên anh hoàn toàn bị tôi mê hoặc!” Dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc này, quả thật giống như kiêu ngạo.
“Dáng vẻ của em vốn rất đẹp!” Anh thật lòng khen ngợi.
“Đây là chuyện người địa cầu ai cũng biết, anh cũng không cần nói.” Cô khẽ hé mở môi hồng ra, ăn cháo trắng không có hương vị. Sau khi muốt cháo trắng xuống, cô cảm thấy thức ăn thanh đạm, thấy hầu kết của anh hoạt động, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
“Ừ.” Lo lắng quá mức, một mực canh chừng bên cạnh cô, anh quên phải ăn cơm rồi.
“A, há mồm.” Cô giơ cao cái muỗng.
Anh rất nghe lời ngoan ngoãn há mồm ra, cô nhét cái muỗng có đầy cháo trắng vào trong miệng anh.”Từ khi tôi phát bệnh, đến bây giờ tổng cộng bao nhiêu thời gian?” Trước khi cô ngất đi, là ban đêm, hiện giờ tỉnh lại là gần tối.
Anh giống như thưởng thức đồ ăn ngon nhất trên đời, từ từ nuốt cháo trắng trong miệng xuống, mặt mày như tranh vẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, môi mỏng nhẹ nhàng chu lên, “Một ngày.”
“Sao lại không thấy Trần Tiêu?” Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có bóng dáng của Trần Tiêu.
“Cậu ta đang nhà, Hi nhi tìm cậu ta có chuyện gì sao?” Anh hơi thất vọng, cô lại đang tìm Trần Tiêu, là không thấy sự hiện hữu của anh sao? Vào giờ phút này, trong lòng anh nhanh chóng nổi lên ghen tức dần dần dâng lên.
Cô để cháo trắng xuống, nhớ tới dáng vẻ mới vừa rồi của Thủy Tinh ở trong mộng, đôi mày thanh tú cau chặt, “Thật ra tôi có chuyện tìm anh ta, anh để cho anh ta đi đến đây một chuyến.”
Anh không biết chuyện khẩn cấp cỡ nào, nhưng vẫn gọi điện thoại để Trần Tiêu tới đây một chuyến.
Khi Trần Tiêu còn chưa tới bệnh viện, cô nghĩ tới đủ khả năng có thể xảy ra. Cô lo lắng trùng trùng ngẫm nghĩ, mà anh ở bên cạnh ăn cháo trắng vô vị.
Nghĩ xong chuyện, cô vô cùng ghét bỏ nhìn anh, “Anh ra ghế sa lon ngồi ăn đi.”
Anh đang cầm chén, hơi sững sờ nhìn cô, “Hi nhi đây là ghét bỏ anh sao?”
“Không phải ghét bỏ, mà để cho anh ăn thoải mái một chút.” Anh cứ thích bày ra dáng vẻ bị cô bắt nạt, được rồi, vì tâm tình gì đó của anh, cô nâng mắt lên, cười ngọt ngào.
Anh đang đau lòng đến định phản bác, cửa phòng bị người mở ra.
Trước khi Mã Kiều Thần đến, rất lo lắng cho bệnh tình của Lâm Hi, mở cửa thấy dáng vẻ vô cùng có tinh thần của Lâm Hi, cô cảm thấy lo lắng của mình rất dư thừa. Không phải nói bệnh tim tái phát sao? Sao nhìn còn có tinh thần hơn cô! Ngược lại Quyền thiếu, sao lại hơi tiều tụy?
Hai người nhìn cô không chớp mắt, giữa hai người lưu chuyển hơi thở có chút ngọt ngào, giống như ngọt ngào phát tán ra ở giữa tình nhân, quan sát hai người một chút, Mã Kiều Thần hoài nghi
“Nhị tiểu thư, đây là rất bình thường, dù sao cô vừa làm phẫu thuật.”
Làm phẫu thuật! Cô chớp chớp cặp mắt.
Bác sỹ trưởng biết rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều này, tình huống của nhị tiểu thư thật sự chỉ có phu nhân biết, những người khác không thể tiết lộ, vì không để cho Quyền thiếu nhìn ra, ông nghiêm mặt lên, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, “Nhị tiểu thư chú ý nghỉ ngơi nhiều, phương diện ẩm thực phải dùng nhẹ. Quyền thiếu, nhị tiểu thư cần phải ăn uống rồi, sau khi ăn cơm, phải uống thuốc đúng hạn.”
“Ừ.” Cô cảm giác bụng hơi trống không, khóe miệng không vui khẽ mím.
“Tôi đi ra ngoài trước.” Không đợi Quyền Hạo và Lâm Hi có đáp lời gì, bác sỹ trưởng hơi vội vã rời đi. Theo kết quả ông kiểm tra ra, nhị tiểu thư không có gì khác thường, rất tinh thần, chỉ hơi yếu đuối và sắc mặt tái nhợt một chút, theo các tình huống đến xem, đây vốn không giống như là một bệnh nhân cần thay tim. Mới một ngày, nhị tiểu thư đã khôi phục được tốt như vậy sao?
Đây coi như là kỳ tích y học sao? Bác sỹ trưởng suy nghĩ nát óc cũng muốn không ra được.
“Hi nhi, đói bụng sao?” Quyền Hạo ngồi ở trên giường, săn sóc mà hỏi.
“Hơi hơi.” Sờ sờ bụng rỗng tuếch, cô nhíu đôi mày thanh tú.
Quyền Hạo liếc nhìn y tá đứng ở bên cửa, ánh mắt cho bọn cô biết, có thể lấy thức ăn ra rồi.
Y tá đợi lệnh hung quanh lập tức đi đến bưng cháo trắng còn nóng hôi hổi tới, “Nhị tiểu thư, mời từ từ dùng!”
Vốn Quyền Hạo định đút cho cô, nhưng cô không muốn.
“Anh làm gì mà vẫn nhìn tôi như vậy.” Quấy cháo trắng hơi nóng, cô ngoài ý muốn phát hiện Quyền Hạo dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. Cô không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt có thứ gì bẩn?
“Chỉ là muốn nhìn em thật kỹ.” Anh trả lời cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi lại không chạy được, lúc nào nhìn cũng được.” Cô cầm cái muỗng lên, rất là tự sướng nói.”Chẳng lẽ dáng dấp của tôi quá đẹp, cho nên anh hoàn toàn bị tôi mê hoặc!” Dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc này, quả thật giống như kiêu ngạo.
“Dáng vẻ của em vốn rất đẹp!” Anh thật lòng khen ngợi.
“Đây là chuyện người địa cầu ai cũng biết, anh cũng không cần nói.” Cô khẽ hé mở môi hồng ra, ăn cháo trắng không có hương vị. Sau khi muốt cháo trắng xuống, cô cảm thấy thức ăn thanh đạm, thấy hầu kết của anh hoạt động, “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
“Ừ.” Lo lắng quá mức, một mực canh chừng bên cạnh cô, anh quên phải ăn cơm rồi.
“A, há mồm.” Cô giơ cao cái muỗng.
Anh rất nghe lời ngoan ngoãn há mồm ra, cô nhét cái muỗng có đầy cháo trắng vào trong miệng anh.”Từ khi tôi phát bệnh, đến bây giờ tổng cộng bao nhiêu thời gian?” Trước khi cô ngất đi, là ban đêm, hiện giờ tỉnh lại là gần tối.
Anh giống như thưởng thức đồ ăn ngon nhất trên đời, từ từ nuốt cháo trắng trong miệng xuống, mặt mày như tranh vẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, môi mỏng nhẹ nhàng chu lên, “Một ngày.”
“Sao lại không thấy Trần Tiêu?” Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có bóng dáng của Trần Tiêu.
“Cậu ta đang nhà, Hi nhi tìm cậu ta có chuyện gì sao?” Anh hơi thất vọng, cô lại đang tìm Trần Tiêu, là không thấy sự hiện hữu của anh sao? Vào giờ phút này, trong lòng anh nhanh chóng nổi lên ghen tức dần dần dâng lên.
Cô để cháo trắng xuống, nhớ tới dáng vẻ mới vừa rồi của Thủy Tinh ở trong mộng, đôi mày thanh tú cau chặt, “Thật ra tôi có chuyện tìm anh ta, anh để cho anh ta đi đến đây một chuyến.”
Anh không biết chuyện khẩn cấp cỡ nào, nhưng vẫn gọi điện thoại để Trần Tiêu tới đây một chuyến.
Khi Trần Tiêu còn chưa tới bệnh viện, cô nghĩ tới đủ khả năng có thể xảy ra. Cô lo lắng trùng trùng ngẫm nghĩ, mà anh ở bên cạnh ăn cháo trắng vô vị.
Nghĩ xong chuyện, cô vô cùng ghét bỏ nhìn anh, “Anh ra ghế sa lon ngồi ăn đi.”
Anh đang cầm chén, hơi sững sờ nhìn cô, “Hi nhi đây là ghét bỏ anh sao?”
“Không phải ghét bỏ, mà để cho anh ăn thoải mái một chút.” Anh cứ thích bày ra dáng vẻ bị cô bắt nạt, được rồi, vì tâm tình gì đó của anh, cô nâng mắt lên, cười ngọt ngào.
Anh đang đau lòng đến định phản bác, cửa phòng bị người mở ra.
Trước khi Mã Kiều Thần đến, rất lo lắng cho bệnh tình của Lâm Hi, mở cửa thấy dáng vẻ vô cùng có tinh thần của Lâm Hi, cô cảm thấy lo lắng của mình rất dư thừa. Không phải nói bệnh tim tái phát sao? Sao nhìn còn có tinh thần hơn cô! Ngược lại Quyền thiếu, sao lại hơi tiều tụy?
Hai người nhìn cô không chớp mắt, giữa hai người lưu chuyển hơi thở có chút ngọt ngào, giống như ngọt ngào phát tán ra ở giữa tình nhân, quan sát hai người một chút, Mã Kiều Thần hoài nghi
/132
|