Không biết là vì nguyên nhân gì, cô cảm giác thân thể không có không thoải mái như trước, chỉ có điều tim vẫn rất đau.
Bệnh tim, thật sự chính là bệnh tim! Cô đây là đổ nấm mốc bao nhiêu đời, mới có thể sống lại trên thân thể này.
Hô hấp của cô đã rất ổn định, không cần chụp dưỡng khí rồi, hơi không vui lấy chụp dưỡng khí xuống.
Thấy cô lấy chụp dưỡng khí xuống, anh rất khẩn trương, “Hi nhi, không thể.”
“Không có việc gì, hô hấp của tôi rất thoải mái.” Trừ đau tim, cô cũng không có gì.
“Em mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, vẫn nên nằm xuống.” Cô cong thân thể lên, thật giống như muốn ngồi dậy, anh vội vàng đưa tay ngăn cản.
Cô nhìn lướt qua ánh mặt trời đã ngả về tây ngoài cửa sổ, “Nằm mệt chết đi, tôi muốn ngồi.”
“Nằm tương đối tốt.” Anh không chịu.
“Tôi muốn ngồi.” Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, hơi không vui, giống như là đứa bé phát giận, “Nằm không thoải mái.”
Xem ra tinh thần của cô không tệ, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Anh thân thiết cầm thêm hai gối đầu nhét vào sau thắt lưng của cô, dựa vào gối đầu mềm mại thoải mái, cô rất thoải mái.
“Hi nhi, đói bụng không?” Gần ba mươi lăm tiếng không nghỉ ngơi, anh không hề mệt mỏi chút nào, cô tỉnh lại, tinh thần anh sáng láng, cảm giác tang thương lúc trước được quét sạch.
“Không có.” Hạ thấp mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay phải của cô, cô chỉ đành dùng tay trái che ngực mình, không ngờ động tác này của cô, khiến Quyền Hạo cực kỳ khẩn trương.
“Hi nhi, em làm sao vậy?”
So sánh với anh khẩn trương, cô bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng trợn trắng mắt, chậm rãi nói ra, “Tôi không sao.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Anh tự lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng này giống như đang an ủi chính anh.
Sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, cô không có ngoài ý muốn. Ánh mắt lo lắng của anh, làm cô hồi tưởng lại đủ chuyện trong gần năm năm này, trong thời gian năm năm này, cô cùng anh vượt qua hơn ba năm. Cùng anh sống dưới một hiên nhà, giờ phút này nhớ tới, bất cứ lúc nào cô đều giống như thiên kim tiểu thư bốc đồng, tùy ý tiêu xài tiền bạc nhà họ Quyền, trong thời gian có anh, cô trở nên không giống với cô là thần trộm trước kia, lúc cô là thần trộm, giống như là Thủy Tinh nói, duy ngã độc tôn, sống mang theo mặt nạ. Bây giờ nghĩ lại, cô mỉm cười phát giận với Quyền Hạo, dáng vẻ cố ý nổi giận trêu cợt Quyền Hạo… Cô không giống với linh hồn của cô gái thành thục đã hai mươi bảy tuổi.
Cô tính tình ích kỷ, được người lớn tán thành, ở trong tư tưởng của cô, cô vui vẻ là được, cô mới mặc kệ cảm nhận của người khác, dĩ nhiên trừ Thủy Tinh ra. Ở trường hợp bên ngoài, cô thích mang theo mặt nạ, ngụy trang là một người thức thời biết lễ nghi, thật ra thì cô biết, cô chỉ cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ có ở chung một chỗ với Quyền Hạo, cô mới có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống, lộ ra bản thân chân thật.
Cô chỉ cần biểu hiện một chút xíu không vui, anh sẽ để xuống tất cả dáng vẻ mà dụ dỗ cô. Khi có người bắt nạt cô thì anh sẽ ra mặt vì cô trước tiên. Chỉ cần cô nhìn nhiều một món đồ, anh cũng có mua về đưa cho cô. Cho dù cô rời đi một năm rưỡi, anh không tức giận, chỉ vẫn luôn hỏi có phải làm sai chỗ nào anh hay không… Anh vì cô, đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô không thể đếm hết được.
Hồi tưởng lại từng hình ảnh cùng với anh, cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh đã sớm thẩm thấu vào thế giới của cô.
Cuộc sống ở nhà họ Quyền không buồn không lo, cô có thể tùy hứng đến cùng, cũng có thể cực kỳ phách lối, rất nhiều tài sản của Quyền Hạo đều cô đều nắm giữ, tùy tiện tiêu xài không sao, bên cạnh còn có đám người Trần Tiêu, Lý Thắng bị cô sai bảo. Cô nghĩ, hoàn cảnh cưng chiều, khiến cô không biết cảm ơn, có lẽ, không có Quyền Hạo, cô không chắc có thể sống những ngày phú quý bằng trước kia.
Người trong số mệnh đã định! Cô hiểu, cũng hoài nghi tới tính chân thật, mỗi một thời đại nhà họ Quyền đều có người thừa kế bị huyết mạch nguyền rủa, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo…
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng khóe môi cô không tự chủ nâng lên, sau khi sống lại, trên mặt của cô lần đầu tiên hiện lên nụ cười ấm áp. Chống lại đôi mắt anh, cô dường như trêu đùa nói, “Thật sự lo lắng cho tôi như vậy sao?” Trừ Thủy
Bệnh tim, thật sự chính là bệnh tim! Cô đây là đổ nấm mốc bao nhiêu đời, mới có thể sống lại trên thân thể này.
Hô hấp của cô đã rất ổn định, không cần chụp dưỡng khí rồi, hơi không vui lấy chụp dưỡng khí xuống.
Thấy cô lấy chụp dưỡng khí xuống, anh rất khẩn trương, “Hi nhi, không thể.”
“Không có việc gì, hô hấp của tôi rất thoải mái.” Trừ đau tim, cô cũng không có gì.
“Em mới làm phẫu thuật xong không bao lâu, vẫn nên nằm xuống.” Cô cong thân thể lên, thật giống như muốn ngồi dậy, anh vội vàng đưa tay ngăn cản.
Cô nhìn lướt qua ánh mặt trời đã ngả về tây ngoài cửa sổ, “Nằm mệt chết đi, tôi muốn ngồi.”
“Nằm tương đối tốt.” Anh không chịu.
“Tôi muốn ngồi.” Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt, hơi không vui, giống như là đứa bé phát giận, “Nằm không thoải mái.”
Xem ra tinh thần của cô không tệ, tảng đá lớn trong lòng anh rơi xuống, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Anh thân thiết cầm thêm hai gối đầu nhét vào sau thắt lưng của cô, dựa vào gối đầu mềm mại thoải mái, cô rất thoải mái.
“Hi nhi, đói bụng không?” Gần ba mươi lăm tiếng không nghỉ ngơi, anh không hề mệt mỏi chút nào, cô tỉnh lại, tinh thần anh sáng láng, cảm giác tang thương lúc trước được quét sạch.
“Không có.” Hạ thấp mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay phải của cô, cô chỉ đành dùng tay trái che ngực mình, không ngờ động tác này của cô, khiến Quyền Hạo cực kỳ khẩn trương.
“Hi nhi, em làm sao vậy?”
So sánh với anh khẩn trương, cô bình tĩnh hơn nhiều, lười biếng trợn trắng mắt, chậm rãi nói ra, “Tôi không sao.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Anh tự lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng này giống như đang an ủi chính anh.
Sau khi tỉnh lại người đầu tiên cô nhìn thấy là anh, cô không có ngoài ý muốn. Ánh mắt lo lắng của anh, làm cô hồi tưởng lại đủ chuyện trong gần năm năm này, trong thời gian năm năm này, cô cùng anh vượt qua hơn ba năm. Cùng anh sống dưới một hiên nhà, giờ phút này nhớ tới, bất cứ lúc nào cô đều giống như thiên kim tiểu thư bốc đồng, tùy ý tiêu xài tiền bạc nhà họ Quyền, trong thời gian có anh, cô trở nên không giống với cô là thần trộm trước kia, lúc cô là thần trộm, giống như là Thủy Tinh nói, duy ngã độc tôn, sống mang theo mặt nạ. Bây giờ nghĩ lại, cô mỉm cười phát giận với Quyền Hạo, dáng vẻ cố ý nổi giận trêu cợt Quyền Hạo… Cô không giống với linh hồn của cô gái thành thục đã hai mươi bảy tuổi.
Cô tính tình ích kỷ, được người lớn tán thành, ở trong tư tưởng của cô, cô vui vẻ là được, cô mới mặc kệ cảm nhận của người khác, dĩ nhiên trừ Thủy Tinh ra. Ở trường hợp bên ngoài, cô thích mang theo mặt nạ, ngụy trang là một người thức thời biết lễ nghi, thật ra thì cô biết, cô chỉ cũng chỉ đang diễn trò thôi, chỉ có ở chung một chỗ với Quyền Hạo, cô mới có thể tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống, lộ ra bản thân chân thật.
Cô chỉ cần biểu hiện một chút xíu không vui, anh sẽ để xuống tất cả dáng vẻ mà dụ dỗ cô. Khi có người bắt nạt cô thì anh sẽ ra mặt vì cô trước tiên. Chỉ cần cô nhìn nhiều một món đồ, anh cũng có mua về đưa cho cô. Cho dù cô rời đi một năm rưỡi, anh không tức giận, chỉ vẫn luôn hỏi có phải làm sai chỗ nào anh hay không… Anh vì cô, đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện, cô không thể đếm hết được.
Hồi tưởng lại từng hình ảnh cùng với anh, cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh đã sớm thẩm thấu vào thế giới của cô.
Cuộc sống ở nhà họ Quyền không buồn không lo, cô có thể tùy hứng đến cùng, cũng có thể cực kỳ phách lối, rất nhiều tài sản của Quyền Hạo đều cô đều nắm giữ, tùy tiện tiêu xài không sao, bên cạnh còn có đám người Trần Tiêu, Lý Thắng bị cô sai bảo. Cô nghĩ, hoàn cảnh cưng chiều, khiến cô không biết cảm ơn, có lẽ, không có Quyền Hạo, cô không chắc có thể sống những ngày phú quý bằng trước kia.
Người trong số mệnh đã định! Cô hiểu, cũng hoài nghi tới tính chân thật, mỗi một thời đại nhà họ Quyền đều có người thừa kế bị huyết mạch nguyền rủa, cô là người trong số mệnh đã định của Quyền Hạo…
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng khóe môi cô không tự chủ nâng lên, sau khi sống lại, trên mặt của cô lần đầu tiên hiện lên nụ cười ấm áp. Chống lại đôi mắt anh, cô dường như trêu đùa nói, “Thật sự lo lắng cho tôi như vậy sao?” Trừ Thủy
/132
|