Buổi trưa.
Trong phòng bệnh của bệnh viện Đệ Nhị đầy không khí cổ quái.
Hiện tại không chỉ có mấy người phó viện trưởng, ngay cả viện trưởng cũng tự mình tới, viện trưởng mặc dù không có liên quan gì đến lĩnh vực chữa bệnh, nhưng liên quan đến loại sự tình này, ông phải đứng ra.
Kết quả xét nghiệm từng phần đều được đặt trên bàn.
Viện trưởng chần chờ nói: Nguyệt Hoa bí thư, kết quả kiểm tra của bệnh viện Thượng Hải là như thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa giọng điệu hơi thay đổi, Lúc đó kết quả chính xác không có ra ra, chỉ là hoài nghi tôi là ung thư phổi thời kì cuối.
Hoài nghi thế nào? Phim chụp đâu? Phim X quang vùng ngực và CT ngay lúc đó ngài còn bảo lưu không? Viện trưởng nói.
Cảnh Nguyệt Hoa lắc đầu, Sớm ném rồi, không có mang về, bệnh viện cũng không có ghi chép tương quan.
Viện trưởng và mấy người phó viện trưởng với bác sĩ nhìn lẫn nhau, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, sự cố chữa bệnh? Chẩn lầm? Hoặc nói là kỳ tích của giới y học? Nghĩ như thế nào cũng là hai tỷ lệ trước lớn hơn một chút a! Nếu như kết quả CT trước đó cho thấy, Nguyệt Hoa bí thư bị bệnh ung thư thời kì cuối, trên thế giới là không có bất luận một bệnh viện nào, không có bất luận một cơ cấu chữa bệnh nào có thể chữa cho tốt cả, nhất là chỉ một buổi tối thời gian!
Cảnh Tân Khoa vội la lên: Hiện tại chuyện gì xảy ra?
Cảnh mẫu cũng truy vấn nói: Con gái của tôi rốt cuộc có bệnh ung thư hay không?
Viện trưởng rất xấu hổ, ho khan nói: Từ kết quả chẩn đoán của ngày hôm nay mà xem, Nguyệt Hoa bí thư không có bệnh ung thư, rất khỏe mạnh, tôi cũng không biết kiểm tra ngày hôm qua xảy ra vấn đề gì, thật sự xin lỗi, có thể. . . Ừm, có thể là chúng tôi chẩn lầm, xin lỗi.
Cảnh phụ phát hỏa, Chẩn lầm? Các người sao. . .
Cảnh mẫu cũng cả giận: Một câu chẩn lầm thì xong? Các người không có trách nhiệm!
Ba! Mẹ! Trên giường bệnh Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: Bo đi, bệnh viện cũng là vì tốt cho con, bọn họ cũng không phải cố ý, chuyện này dừng ở đây.
Nguyệt Hoa! Cảnh mẫu nói.
Con nói bỏ đi! Nghe con!
Cảnh phụ Cảnh mẫu vừa nhìn, thì không nói, trong nhà, từ lâu Cảnh Nguyệt Hoa đã là người quyết định, chuyện lớn trong nhà bình thường đều là Cảnh Nguyệt Hoa quyết định.
Cảnh Tân Khoa vui vẻ nói: Ba mẹ! Chị của con không có việc gì! Cái này đều tốt hơn so với cái khác!
Cảnh mẫu vừa suy nghĩ, liền nói: Đúng đúng, không có việc gì, con gái của tôi không có việc gì!
Lâm Bình Bình không nhịn được, kích động che miệng khóc lên, Chị Nguyệt Hoa.
Cảnh mẫu vừa nhìn, cũng hít hít mũi, đi tới bên giường kéo tay của con gái, vui mừng mà khóc, Không có việc gì là tốt nhất! Không có việc gì là tốt nhất!
Viện trưởng cười khổ nói: Cảnh bí thư, thật sự xin lỗi.
Cảnh Nguyệt Hoa lắc lắc tay, Không có việc gì, đều trở về đi, hai ngày nay khổ cực đồng chí của bệnh viện, vì chuyện của tôi các người quan tâm không ít, cảm ơn.
Viện trưởng vội nói: Ngài đừng nói như vậy, đây là chế giễu chúng tôi.
Buổi trưa, rất nhiều cán bộ của khu Nam Sơn còn đang n thảo luận chuyện Cảnh Nguyệt Hoa mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cậu một lời tôi một câu, đều đang suy nghĩ bí thư khu uỷ tiếp theo sẽ là ai, mà một ít lãnh đạo cố tình tranh giành cái vị trí này của khu cũng đều bắt đầu hoạt động lên. Nhưng ngay sau đó, chuyện bệnh ung thư của Nguyệt Hoa bí thư là chẩn lầm gây ra rung động thật lớn tại khu Nam Sơn, người nghe suýt nữa té ngã xuống đất!
Một hồi bệnh ung thư!
Một hồi lại chẩn lầm!
Cái này mẹ nó đều là cái gì với cái gì! Lăn qua lăn lại chúng tôi một phen?
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, bất quá cũng không có gì kỳ quái, đầu năm nay, chuyện chẩn lầm bệnh ung thư cũng nhiều lắm, bệnh lao phổi có đôi khi cũng sẽ bị chẩn lầm thành ung thư phổi của, không ngạc nhiên.
Buổi chiều.
Đổng Học Bân chậm rãi bước trở về liu bệnh viện Đệ Nhị, lên lầu, gõ cánh cửa phòng bệnh của Nguyệt Hoa.
Cốc cốc, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng nói rất đủ của Nguyệt Hoa, Vào đi.
Đổng Học Bân cười cười, chuyện bên này hắn cũng sớm nghe nói, tâm tình không tồi cửa đẩy đi vào bên trong, phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình Cảnh Nguyệt Hoa, Tinh thần tốt không?
Cảnh Nguyệt Hoa ánh mắt phức tạp, nhìn hắn, không lên tiếng.
Đổng Học Bân ngồi xuống tại trên giường cô ấy, ôn nhu nói: Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi nở hoa?
Cảnh Nguyệt Hoa nói: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Bệnh của tôi vì sao khỏi?
Đổng Học Bân cười nói: Ha ha, tôi làm sao biết, cô không phải không tin tôi sao?
Tôi hiện tại tin!
Tin là được, tôi nói rồi, có thể cứu cô hai lần, tôi vẫn có thể cứu cô lần thứ ba, sớm nói tôi có thể trị bệnh của cô mà? Cô còn không coi là thật.
Cậu làm sao chữa khỏi?
Khụ khụ, đây là cơ mật thương nghiệp, chủ yếu là xoa bóp trung y cùng một ít thủ đoạn đặc thù, không có thể nói cho cô biết, chuyện này cô phải bảo mật, nếu không tôi sau này cũng không có ngày lành, bọn họ nói chẩn lầm, đó chính là chẩn lầm, ngay cả người trong nhà cô cũng đừng nói.
Cảnh Nguyệt Hoa im lặng, ừ một tiếng, Cậu đã không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều, Tiểu Đổng, tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng lần này. . . Thật sự cảm ơn anh.
Giả khách khí, không cần.
Vậy tôi cũng phải nói. Cảnh Nguyệt Hoa nhìn con mắt của hắn nói: Nửa năm trước tôi đã làm tốt chuẩn bị, biết chạy trời không khỏi nắng, tôi cũng chấp nhận, lúc đầu cho rằng chết thì chết, không có gì ghê gớm, nhưng thấy cha mẹ tôi, thấy em trai của tôi, trong nháy mắt tôi nghĩ nếu như có thể cho tôi sống lâu một năm hai năm, để cho tôi làm hết chuyện, ai muốn chết? Ai cũng không muốn! Tính ra … em thiếu anh nhiều lắm. Cảnh Nguyệt Hoa vươn tay, lần đầu tiên chủ động kéo bàn tay của Đổng Học Bân, năm ngón tay kẹp chặt vào tay hắn.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ nói: Cô … em xem em kìa, làm kiêu hả? Hai ta là ai với ai chứ.
Lần đầu tiên nghĩ. Cảnh Nguyệt Hoa cảm thán nói: Sống. . . Thật là tốt.
Đó là đương nhiên, còn sống đều cường mạnh hơn bất cứ gì, chết rồi thì cái gì cũng không có, cho nên, em phải sống lâu trăm tuổi, công tác của khu Nam Sơn còn chờ em, nhanh chóng khỏe lại đi.
Cảnh Nguyệt Hoa hơi ừm một cái, nhìn hắn, Em không cử động được, anh đưa đầu nằm úp xuống đây.
Đổng Học Bân sửng sờ, Làm gì?
Em có câu muốn nói với anh. Cảnh Nguyệt Hoa làm mặt nghiêm túc nói: Kêu anh đến thì anh cứ đến!
À. Đổng Học Bân cúi người, đem đầu đưa qua nói: Em nói đi, anh nghe.
Đột nhiên, hai cánh môi đỏ rực thoáng cái ấn tới cái miệng của Đổng Học Bân, không đợi Đổng Học Bân lấy lại tinh thần, môi đỏ mọng đã chợt lóe rồi rời khỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, Nói xong rồi.
Đổng Học Bân kích động, đây là Nguyệt Hoa lần đầu tiên chủ động hôn mình, Anh cũng có lời muốn nói với em.
Nói cái gì?
Đổng Học Bân cúi đầu, bắt lấy đôi môi của Nguyệt Hoa, cố sức hút vào.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không trốn, khẽ mở môi cho hắn hôn.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Chị Nguyệt Hoa, em mang chút. . .
Lâm Bình Bình vừa mở cửa thì thấy được Cảnh Nguyệt Hoa và Đổng Học Bân hôn môi trên giường, cả người ngạc nhiên một chút, chợt không biết làm sao.
Trong phòng bệnh của bệnh viện Đệ Nhị đầy không khí cổ quái.
Hiện tại không chỉ có mấy người phó viện trưởng, ngay cả viện trưởng cũng tự mình tới, viện trưởng mặc dù không có liên quan gì đến lĩnh vực chữa bệnh, nhưng liên quan đến loại sự tình này, ông phải đứng ra.
Kết quả xét nghiệm từng phần đều được đặt trên bàn.
Viện trưởng chần chờ nói: Nguyệt Hoa bí thư, kết quả kiểm tra của bệnh viện Thượng Hải là như thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa giọng điệu hơi thay đổi, Lúc đó kết quả chính xác không có ra ra, chỉ là hoài nghi tôi là ung thư phổi thời kì cuối.
Hoài nghi thế nào? Phim chụp đâu? Phim X quang vùng ngực và CT ngay lúc đó ngài còn bảo lưu không? Viện trưởng nói.
Cảnh Nguyệt Hoa lắc đầu, Sớm ném rồi, không có mang về, bệnh viện cũng không có ghi chép tương quan.
Viện trưởng và mấy người phó viện trưởng với bác sĩ nhìn lẫn nhau, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, sự cố chữa bệnh? Chẩn lầm? Hoặc nói là kỳ tích của giới y học? Nghĩ như thế nào cũng là hai tỷ lệ trước lớn hơn một chút a! Nếu như kết quả CT trước đó cho thấy, Nguyệt Hoa bí thư bị bệnh ung thư thời kì cuối, trên thế giới là không có bất luận một bệnh viện nào, không có bất luận một cơ cấu chữa bệnh nào có thể chữa cho tốt cả, nhất là chỉ một buổi tối thời gian!
Cảnh Tân Khoa vội la lên: Hiện tại chuyện gì xảy ra?
Cảnh mẫu cũng truy vấn nói: Con gái của tôi rốt cuộc có bệnh ung thư hay không?
Viện trưởng rất xấu hổ, ho khan nói: Từ kết quả chẩn đoán của ngày hôm nay mà xem, Nguyệt Hoa bí thư không có bệnh ung thư, rất khỏe mạnh, tôi cũng không biết kiểm tra ngày hôm qua xảy ra vấn đề gì, thật sự xin lỗi, có thể. . . Ừm, có thể là chúng tôi chẩn lầm, xin lỗi.
Cảnh phụ phát hỏa, Chẩn lầm? Các người sao. . .
Cảnh mẫu cũng cả giận: Một câu chẩn lầm thì xong? Các người không có trách nhiệm!
Ba! Mẹ! Trên giường bệnh Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: Bo đi, bệnh viện cũng là vì tốt cho con, bọn họ cũng không phải cố ý, chuyện này dừng ở đây.
Nguyệt Hoa! Cảnh mẫu nói.
Con nói bỏ đi! Nghe con!
Cảnh phụ Cảnh mẫu vừa nhìn, thì không nói, trong nhà, từ lâu Cảnh Nguyệt Hoa đã là người quyết định, chuyện lớn trong nhà bình thường đều là Cảnh Nguyệt Hoa quyết định.
Cảnh Tân Khoa vui vẻ nói: Ba mẹ! Chị của con không có việc gì! Cái này đều tốt hơn so với cái khác!
Cảnh mẫu vừa suy nghĩ, liền nói: Đúng đúng, không có việc gì, con gái của tôi không có việc gì!
Lâm Bình Bình không nhịn được, kích động che miệng khóc lên, Chị Nguyệt Hoa.
Cảnh mẫu vừa nhìn, cũng hít hít mũi, đi tới bên giường kéo tay của con gái, vui mừng mà khóc, Không có việc gì là tốt nhất! Không có việc gì là tốt nhất!
Viện trưởng cười khổ nói: Cảnh bí thư, thật sự xin lỗi.
Cảnh Nguyệt Hoa lắc lắc tay, Không có việc gì, đều trở về đi, hai ngày nay khổ cực đồng chí của bệnh viện, vì chuyện của tôi các người quan tâm không ít, cảm ơn.
Viện trưởng vội nói: Ngài đừng nói như vậy, đây là chế giễu chúng tôi.
Buổi trưa, rất nhiều cán bộ của khu Nam Sơn còn đang n thảo luận chuyện Cảnh Nguyệt Hoa mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cậu một lời tôi một câu, đều đang suy nghĩ bí thư khu uỷ tiếp theo sẽ là ai, mà một ít lãnh đạo cố tình tranh giành cái vị trí này của khu cũng đều bắt đầu hoạt động lên. Nhưng ngay sau đó, chuyện bệnh ung thư của Nguyệt Hoa bí thư là chẩn lầm gây ra rung động thật lớn tại khu Nam Sơn, người nghe suýt nữa té ngã xuống đất!
Một hồi bệnh ung thư!
Một hồi lại chẩn lầm!
Cái này mẹ nó đều là cái gì với cái gì! Lăn qua lăn lại chúng tôi một phen?
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, bất quá cũng không có gì kỳ quái, đầu năm nay, chuyện chẩn lầm bệnh ung thư cũng nhiều lắm, bệnh lao phổi có đôi khi cũng sẽ bị chẩn lầm thành ung thư phổi của, không ngạc nhiên.
Buổi chiều.
Đổng Học Bân chậm rãi bước trở về liu bệnh viện Đệ Nhị, lên lầu, gõ cánh cửa phòng bệnh của Nguyệt Hoa.
Cốc cốc, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng nói rất đủ của Nguyệt Hoa, Vào đi.
Đổng Học Bân cười cười, chuyện bên này hắn cũng sớm nghe nói, tâm tình không tồi cửa đẩy đi vào bên trong, phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình Cảnh Nguyệt Hoa, Tinh thần tốt không?
Cảnh Nguyệt Hoa ánh mắt phức tạp, nhìn hắn, không lên tiếng.
Đổng Học Bân ngồi xuống tại trên giường cô ấy, ôn nhu nói: Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi nở hoa?
Cảnh Nguyệt Hoa nói: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Bệnh của tôi vì sao khỏi?
Đổng Học Bân cười nói: Ha ha, tôi làm sao biết, cô không phải không tin tôi sao?
Tôi hiện tại tin!
Tin là được, tôi nói rồi, có thể cứu cô hai lần, tôi vẫn có thể cứu cô lần thứ ba, sớm nói tôi có thể trị bệnh của cô mà? Cô còn không coi là thật.
Cậu làm sao chữa khỏi?
Khụ khụ, đây là cơ mật thương nghiệp, chủ yếu là xoa bóp trung y cùng một ít thủ đoạn đặc thù, không có thể nói cho cô biết, chuyện này cô phải bảo mật, nếu không tôi sau này cũng không có ngày lành, bọn họ nói chẩn lầm, đó chính là chẩn lầm, ngay cả người trong nhà cô cũng đừng nói.
Cảnh Nguyệt Hoa im lặng, ừ một tiếng, Cậu đã không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều, Tiểu Đổng, tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng lần này. . . Thật sự cảm ơn anh.
Giả khách khí, không cần.
Vậy tôi cũng phải nói. Cảnh Nguyệt Hoa nhìn con mắt của hắn nói: Nửa năm trước tôi đã làm tốt chuẩn bị, biết chạy trời không khỏi nắng, tôi cũng chấp nhận, lúc đầu cho rằng chết thì chết, không có gì ghê gớm, nhưng thấy cha mẹ tôi, thấy em trai của tôi, trong nháy mắt tôi nghĩ nếu như có thể cho tôi sống lâu một năm hai năm, để cho tôi làm hết chuyện, ai muốn chết? Ai cũng không muốn! Tính ra … em thiếu anh nhiều lắm. Cảnh Nguyệt Hoa vươn tay, lần đầu tiên chủ động kéo bàn tay của Đổng Học Bân, năm ngón tay kẹp chặt vào tay hắn.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ nói: Cô … em xem em kìa, làm kiêu hả? Hai ta là ai với ai chứ.
Lần đầu tiên nghĩ. Cảnh Nguyệt Hoa cảm thán nói: Sống. . . Thật là tốt.
Đó là đương nhiên, còn sống đều cường mạnh hơn bất cứ gì, chết rồi thì cái gì cũng không có, cho nên, em phải sống lâu trăm tuổi, công tác của khu Nam Sơn còn chờ em, nhanh chóng khỏe lại đi.
Cảnh Nguyệt Hoa hơi ừm một cái, nhìn hắn, Em không cử động được, anh đưa đầu nằm úp xuống đây.
Đổng Học Bân sửng sờ, Làm gì?
Em có câu muốn nói với anh. Cảnh Nguyệt Hoa làm mặt nghiêm túc nói: Kêu anh đến thì anh cứ đến!
À. Đổng Học Bân cúi người, đem đầu đưa qua nói: Em nói đi, anh nghe.
Đột nhiên, hai cánh môi đỏ rực thoáng cái ấn tới cái miệng của Đổng Học Bân, không đợi Đổng Học Bân lấy lại tinh thần, môi đỏ mọng đã chợt lóe rồi rời khỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, Nói xong rồi.
Đổng Học Bân kích động, đây là Nguyệt Hoa lần đầu tiên chủ động hôn mình, Anh cũng có lời muốn nói với em.
Nói cái gì?
Đổng Học Bân cúi đầu, bắt lấy đôi môi của Nguyệt Hoa, cố sức hút vào.
Cảnh Nguyệt Hoa cũng không trốn, khẽ mở môi cho hắn hôn.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Chị Nguyệt Hoa, em mang chút. . .
Lâm Bình Bình vừa mở cửa thì thấy được Cảnh Nguyệt Hoa và Đổng Học Bân hôn môi trên giường, cả người ngạc nhiên một chút, chợt không biết làm sao.
/2031
|