Quyền Tài

Chương 835 - Ơ, Tế Bào Ung Thư Đâu?

/2031


Ngày hôm sau.

Buổi sáng, bảy giờ hơn.

Đổng Học Bân trong phòng bệnh tỉnh lại, ngáp một cái ngồi dậy, động động cánh tay, hắn cảm giác thân thể cũng không khác biệt lắm, cởi đồ bệnh nhân ra thay quần áo của mình, dùng thời gian ngắn nhất làm tốt thủ tục xuất viện, ra bệnh viện đứng ở bên ngoài nhìn cửa sổ phòng bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân đưa tay đón xe taxi, thẳng đến ngân hàng, chuẩn bị chờ ngân hàng mở cửa làm chuyển khoản.

Cùng lúc đó.

Bệnh viện Đệ Nhị, phòng bệnh cán bộ cao cấp.

Cảnh Nguyệt Hoa hơi tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra nhìn bốn phía.

Chị, chị tỉnh? Trong phòng bệnh Cảnh Tân Khoa vội vàng đi lên, Khát không? Có đói bụng không?

Cảnh Nguyệt Hoa từ từ khoát khoát tay, Ở khu phố còn có nhiều chuyện tình chờ em kìa, không cần để ý đến chị, đi làm việc của em đi, đem công tác xử lý tốt!

Cảnh Tân Khoa đau khổ nói: Chị, chị đều như vậy rồi, em làm gì còn có tâm tư đi làm?

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm con mắt của em trai, giáo huấn nói: Tổ chức đem toàn diện công tác của văn phòng đường phố giao cho em, cũng là tín nhiệm đối với em, vô luận phát sinh cái gì, em đều phải gánh chịu cái trách nhiệm này, hiện tại không phải lúc em bỏ gánh mặc kệ, nhất là lúc trùng kiến sau thiên tai, bao nhiêu người đều nhìn thành phố Phần Châu chúng ta nhìn khu Nam Sơn chúng ta? Sao ngay cả chuyện này mà em cũng không rõ ràng? Em như vậy! Em bảo chị làm sao yên tâm đi? Em bảo chị làm sao yên tâm đem ba mẹ giao cho em chăm sóc?

Cảnh Tân Khoa bi thương nói: Vậy chị cũng đừng đi, chị hãy sống tốt!

Cảnh Nguyệt Hoa mặt nghiêm, quát: Chị nói lại một lần cuối cùng! Trở lại công tác!

Lâm Bình Bình ở một bên thấp giọng nói: Chị Nguyệt Hoa, Tân Khoa cũng là lo lắng cho chị, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn ngay cả cơm cũng không.

Cảnh Nguyệt Hoa tựa như không muốn phát hỏa cùng Lâm Bình Bình, nhìn nhìn cô ấy, thở dài một hơi nói: Cái nên tới sẽ tới, đây là mạng của Cảnh Nguyệt Hoa chị, chị trốn không được, chị cũng chấp nhận, Tân Khoa, Bình Bình, sau này chị sẽ không thể ở bên cạnh hai đứa, hai đứa phải chăm sóc cho mình tốt, bên ba mẹ cũng vậy, nếu như gặp phải chuyện gì giải quyết không được, ngày hôm qua chị đã nói cùng Tiểu Đổng, có việc hai đứa cứ đi tìm hắn.

Cảnh Tân Khoa không thích nghe nói: Sao chị nói cứ như di ngôn vậy?

Cũng là di ngôn! Cảnh Nguyệt Hoa nói: Vừa rồi mỗi một câu nói của chị hai đứa phải nhớ kỹ!

Chị! Bác sĩ nói chị còn có thể có mấy tháng thời gian, sớm lắm, chị hiện tại nói cái này làm gì!

Cảnh Nguyệt Hoa lắc đầu, Chị ngày hôm qua cũng đã cảm giác được, sợ rằng không có mấy tháng.

Lúc này, cánh cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Cảnh phụ Cảnh mẫu cầm một người bình thuỷ đi đến.

Cảnh mẫu hiển nhiên nghe thấy được đối thoại của con gái và con trai, không khỏi cả giận với Cảnh Nguyệt Hoa nói: Con nói bậy bạ gì đó! Mẹ nói cho con biết! Nguyệt Hoa! Không cho con mở miệng ra nói chết chóc này nọ! Nếu như con mất! Me. . . Mẹ cũng không sống!

Cảnh Nguyệt Hoa phát hỏa nói: Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!

Cảnh Tân Khoa cũng luống cuống, vội nói: Đúng vậy mẹ, mẹ cũng đừng thêm phiền.

Cảnh mẫu nước mắt lại xuống tới, ngồi ở chỗ kia nức nở, cái gì cũng không nói.

Cảnh phụ bỗng nhiên nghi hoặc nói: Đừng như vậy, Nguyệt Hoa, ba thấy ngày hôm nay khí sắc của con rất không tồi? Con xem, nói như thế nửa ngày mà con cũng không ho? Thân thể tốt lên?

Đúng vậy, trên mặt của chị đã có huyết sắc. Cảnh Tân Khoa cũng nói.

Cảnh Nguyệt Hoa ngẩn ra, nhíu mày tựa như cảm giác một chút, lông mày càng nhăn càng sâu.

Không đợi bọn họ nói cái gì, mấy người bác sĩ mang theo y tá gõ cửa vào phòng bệnh, cầm trong tay một tá hạng mục xét nghiệm, Cảnh tiên sinh, Cảnh phu nhân, Nguyệt Hoa bí thư, hơi quấy rối một chút, kiểm tra ngày hôm qua chỉ là chẩn đoán sơ bộ, xét nghiệm cũng không rõ ràng, ngày hôm nay chúng tôi chuẩn bị làm một kiểm tra toàn diện cho Nguyệt Hoa bí thư, bao quát xét nghiệm máu, chụp X quang và chụp CT, thứ nhất là nhìn tình huống khôi phục của vết thương giải phẫu từ bụng của Nguyệt Hoa bí thư, có bị nhiễm trùng hay không, thứ hai là kiểm tra mức độ khuếch tán của tế bào ung thư, chúng tôi cần kết quả này để định ra một phương án trị liệu đại khái sau này, cho nên có thể khổ cực Nguyệt Hoa bí thư một chút.

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt nói: Không cần, kiểm tra không kiểm tra cũng là cái dạng này, không cần uổng công.

Bác sĩ nói: Thế nhưng. . .

Cảnh mẫu rơi nước mắt nói: Đừng nghe cô ấy! Tra đi! Tôi van xin ông!

Cảnh phụ nói: Đúng vậy, kiểm tra tỉ mỉ, nhìn xem trị bệnh bằng hoá chất còn được không!

Bác sĩ gật đầu một cái, để mấy người y tá lập tức đẩy giường bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa ra hành lang, đi phòng xét nghiệm, Cảnh phụ Cảnh mẫu thì theo sát ở phía sau. Sáng sớm thỉnh thoảng còn có không ít cán bộ đến đây thăm bệnh, bất quá Cảnh Nguyệt Hoa giọng điệu cứng rắn bắt bọn họ trở về. Gần mười xét nghiệm, đủ một tiếng đồng hồ, cái này coi như nhanh, nếu như dân chúng bình thường làm những cái kiểm tra này, không có ba năm giờ tuyệt đối không có khả năng, Nguyệt Hoa bí thư làm người đứng đầu của khu Nam Sơn, đương nhiên phải bật đèn xanh.

Buổi sáng mười giờ.

Xét nghiệm xong, còn chờ kết quả.

Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình tự mình đẩy Cảnh Nguyệt Hoa có chút mệt mỏi trở về phòng bệnh, đắp chăn cho cô ấy bảo cô ấy nghỉ ngơi trên giường.

Bác sĩ đối diện nói: Chờ có kết quả rồi, chúng tôi sẽ tổ chức chuyên gia hội chẩn, đến lúc đó. . .

Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên nói: Có kết quả thì hội chẩn ở chỗ này, cho tôi cùng nghe, tôi chịu được.

Ánh mắt của bác sĩ nhìn về phía Cảnh phụ Cảnh mẫu, Cảnh phụ do dự một chút, vẫn gật đầu, Nghe Nguyệt Hoa đi, chúng tôi cũng muốn nghe kết quả một chút.

Tốt lắm, một hồi tôi cho bọn họ đem kết quả xét nghiệm đưa đến đây. Bác sĩ nói.

Cảnh Nguyệt Hoa trầm giọng nói: Cho đồng chí của bệnh viện phiền phức.

Bác sĩ lập tức nói: Ngài nói gì vậy, cái này là công tác của chúng tôi.

. . .

Đợi thường thường là rất dài dòng, cũng rất dằn vặt người.

Năm phút đồng hồ.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Một người, ba người, năm người, trong phòng bệnh không bao lâu đã đầy chuyên gia.

#qua vài phút, một phần kết quả xét nghiệm đã được đưa tới.

Một phó viện trưởng cầm lấy một phần xét nghiệm nhìn một chút, kỳ quái một chút, nói: Xét nghiệm máu cho thấy, ở bụng không có bị nhiễm trùng, hơn nữa tình huống khôi phục của Nguyệt Hoa bí thư rất không tồi, còn tốt hơn rất nhiều so với dự tính của chúng tôi, theo đà này, ngày cắt chỉ cũng không xa. Hơi dừng lại một chút, ông ta nói tiếp, Bất quá theo lý thuyết Nguyệt Hoa bí thư bây giờ hẳn là còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, sao dạng số liệu của máu trong cơ thể còn muốn tốt hơn so với người bình thường?

Cảnh mẫu nói: Phần lớn là máu của Tiểu Đổng mà?

Nhưng vậy cũng không đúng. Phó viện trưởng sờ sờ cằm lập tức đứng lên, đi tới trước người Cảnh Nguyệt Hoa kiểm tra vết thương ở bụng của cô ấy, cả kinh nói: Đã bắt đầu khép lại?

Phía sau một người bác sĩ cũng vô cùng kinh ngạc nói: Không phải mới hai ngày sao? Sao có thể?

Nhưng mấy người vừa đi lên nhìn, đều phát hiện tình huống vết thương của Nguyệt Hoa bí thư vô cùng tốt, thật giống như tĩnh dưỡng bảy tám ngày, cơ năng thân thể cũng vô cùng không tồi. Trong lúc nhất thời mấy người bác sĩ đều rất kỳ quái, vết dao mổ tuy rằng vẫn còn, vết thương cũng tạm thời không có khép lại hoàn toàn, nhưng cái dạng này thì dường như cơ quan và tế bào bị tổn hại trong bụng của Nguyệt Hoa bí thư cơ bản đã khôi phục ổn định? Nhưng cái này cũng quá nhanh? Phải biết rằng, loại giải phẫu này là ảnh hưởng toàn thân của, công năng gan và thận cũng sẽ bởi vì giải phẫu mà bị ảnh hưởng, cần điều dưỡng toàn diện mới được, nhưng bây giờ. . .

Phó viện trưởng hỏi: Ngài ngày hôm nay cảm giác thế nào?

Cảnh Nguyệt Hoa hơi nhấc mắt, Ngày hôm nay cũng không tệ lắm, có chút khí lực.

Phó viện trưởng gật đầu, Nếu như khôi phục như thế, phóng xạ trị bệnh bằng hoá chất cũng không phải không thể nào làm.

Vừa nói xong, hai người y tá lại đem tới vài phần kết quả xét nghiệm và cuộn phim CT, giao cho mấy người bác sĩ.

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ xuống, ai cũng biết phẩu thuật ở bụng tương đối mà nói chỉ là bệnh nhỏ, cho dù khôi phục tốt cũng không có tác dụng, then chốt nhất chính là ung thư phổi, đây mới là điểm chết người.

Bác sĩ liền cúi đầu xem xét một loạt số liệu của Cảnh Nguyệt Hoa.

Xoạt xoạt xoạt, trong phòng bệnh chỉ có âm thanh của tiếng lật giấy.

Cảnh Tân Khoa sắc mặt có chút khẩn trương trương, thấy mẹ cũng lung lay sắp ngã, hắn nhanh chóng cùng Lâm Bình Bình một trái một phải đỡ lấy mẹ, cùng nhau chờ đợi kết quả cuối cùng.

Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, rất bình tĩnh.

Thế nhưng mới qua vài giây, một người bác sĩ của khoa u đã kêu a lên một tiếng, đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm kết quả CT.

Sau đó, một người bác sĩ bên cạnh đang nhìn phim X quang cũng ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng là phó viện trưởng, ông nhìn số liệu trong tay hạng, con mắt đều trợn tròn.

Giờ này khắc này, mấy người bác sĩ trong phòng bệnh đều trừng to mắt ra.

Cái này làm cho Cảnh mẫu sợ hãi, chân suýt nữa không đứng vững, Bác sĩ, con gái của tôi thế nào? Ung thư phổi khuếch tán đến đâu? Có phải là. . . Có phải là không cứu được nữa?

Người Cảnh gia tất cả đều chăm chú nhìn qua.

Bác sĩ của khoa u lẩm bẩm: Điểm đen đâu? Điểm đen sao không có?

Phó viện trưởng nói: Cái này, tế bào ung thư đâu? Cái kết quả này sao. . .

Chổ của tôi cũng vậy. Lại một người bác sĩ khiếp sợ nói: X quang rất bình thường, đừng nói khuếch tán, ngay cả dấu vết của ung thư phổi đều nhìn không thấy!

Cảnh Tân Khoa và Cảnh phụ Cảnh mẫu đều cuống quít nói: Có ý gì? Sao lại không có?

Phó viện trưởng cũng buồn bực, xoa ót gian nan nói: Nói đúng là từ kết quả cho thấy, Nguyệt Hoa bí thư không có bệnh ung thư, vô cùng. . . Khỏe mạnh.

Bác sĩ lớn tiếng nói: Không đúng hay không, viện trưởng, có phải là nên kiểm tra một lần?

Phó viện trưởng lau mồ hôi nói: Tra! Đem báo cáo kiểm tra của ngày hôm qua đến đây đối chiếu một chút! Tại sao có thể như vậy! Cho dù ngày hôm qua là chẩn đoán sơ bộ, cũng không đến mức sai nhiều như vậy!

Cái này nếu như có vấn đề, thì chính là sự cố chữa bệnh rất lớn!

Chẩn lầm bí thư khu uỷ? Êm đẹp kiểm tra ra bệnh ung thư?

Bên bệnh viện đương nhiên biết tình thế nghiêm trọng, không muốn cái mũ chẩn lầm chụp ở trên đầu, nhanh chóng làm kiểm tra lại cho Cảnh Nguyệt Hoa một lần, nhưng kết quả vẫn là như nhau!

Bệnh ung thư tự nhiên biến mất!

Tế bào ung thư thì dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua!

Lần này, tất cả mọi người trợn tròn mắt lên!

Ngay cả Cảnh Nguyệt Hoa vẫn cau mày lúc này trong mắt cũng lộ ra một tia ngạc nhiên, giựt lấy kết quả kiểm tra nhìn, thật lâu không nói!

/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status