Buổi chiều.
Hai giờ hơn.
Trời xanh không mây.
Mặt trời chói chang trên không trung, cái khô nóng đầu mùa hè đang bảy tỏ sự mạnh mẽ của mình trên con đường nhựa, ngoài tường khách sạn, trên cái cột điện, tất cả như đang bị thiêu đốt, có cảm giác như muốn nung chảy ra. Ở những thành phố lớn có sự chênh lệch nhiệt độ lớn thường là như vậy đấy, sáng sớm có thể làm cho bạn phải khoác thêm cái áo gió, buổi chiều lại có thể khiến cho bạn mồ hôi đầm đìa, ngay cả chim đều trốn trong nhánh cây mát mẻ không còn sức mà hót.
Ngoài khách sạn.
Dưới vài cây thụ xanh ẩm.
Đổng Học Bân và một người nhân viên của cục chiêu thương thành phố đang nói chuyện.
Đổng huyện trưởng, phòng dọn xong chưa?
Đều xong rồi, làm sao vậy?
Hành lý của những ngoại thương còn ở trên xe, chúng tôi đưa lên.
Cũng được, bất quá hành lý đừng đặt trong phòng, để ở chổ gửi lại đi, một hồi ngoại thương cơm nước xong thì để cho bọn họ tự chọn phòng.
Được, vậy tôi đi gọi người.
Nhất định phải bảo bọn họ cẩn thận, đừng làm hư đồ.
Được, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý một chút.
Đúng rồi, hành lý của Trương tổng đưa tôi là được, phòng của cô ấy không ở tầng cao nhất.
Người là Đổng Học Bân mời tới, việc này tự nhiên phải do hắn quyết, suy nghĩ một chút vẫn là có chút lo lắng, Đổng Học Bân thấy nhân viên công tác khách sạn đi ra lấy hành lý, thẳng thắn đi theo tiến vào, vừa đi vừa dặn, cuối cùng lúc lên lầu còn gọi mấy cú điện thoại hỏi bàn triển lãm huyện và tình huống bữa tiệc yến hội, ngoại thương còn đang ăn với bí thư thị trưởng, Thường Quyên và Cung Na đã quay về công viên trung tâm. Trịnh Đại Hữu cũng đang trên đường quay về huyện Trinh Thủy, công tác chiêu thương của trong huyện tất cả đều đang tiến hành đâu vào đấy, đã không cần Đổng Học Bân quan tâm, nhiệm vụ hiện tại của hắn cũng là cùng những ngoại thương này, ngày mai đem người mang về huyện Trinh Thủy.
Trên lầu.
Bố trí xong hành lý, Đổng Học Bân liền xuống tầng một, cho nhân viên công tác đem hành lý của Trương Long Quyên bỏ vào một phòng thương vụ hành chính, sau đó Đổng Học Bân cũng không có việc gì, đi đến đầu cùng hành lang, ngồi hút thuốc ở khu hút thuốc bên cạnh thang máy, ngày này hắn cũng không ít bận, mệt mỏi.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Là Từ Yến chị Từ gọi tới.
Đổng Học Bân liền tiếp, A lô, chị Từ.
Đầu kia truyền đến tiếng mỉm cười của một phụ nữ.Nhìn thấy lão Trương?
Đổng Học Bân nói: Thấy, bọn họ đang ăn. Đều ăn hai tiếng đồng hồ rồi. Ôi chao, sao ngài biết chị Trương tới? Gọi điện thoại cho ngài?
Từ Yến cười nói: Chúng tôi đã gặp mặt.
À đúng vậy, chị Trương trước đó nói đi tỉnh thành gặp bạn học cũ.
Ha ha, hai người hiện tại quan hệ còn rất gần, lão Trương muốn đến đây, trước đó cũng không nói với tôi, nếu không phải tôi nhận được tin gọi cho cô ấy trước. Cô ấy còn không liên hệ tôi. Từ Yến hiện tại là phó sở trưởng sở quốc an tỉnh, động tĩnh trong tỉnh cô ấy tự nhiên rõ ràng.
Đổng Học Bân ho khan nói: Không có. Tôi thật ra cũng không biết chị Trương tới lúc nào, chỉ mời một chút. Không ngờ rằng chị Trương còn dẫn theo nhiều ngoại thương như vậy.
Cũng là tên nhóc cậu có mặt mũi.
Nào có, ngài lại chế giễu tôi.
Mấy năm nay tôi gọi điện thoại mời lão Trương vài lần, bảo cô ấy về nước chơi, lão gia hỏa này chưa từng một lần đồng ý qua, cứ bận này bận nọ, còn cậu? Một cú điện thoại cô ấy liền từ xa đến đây, tôi thấy cũng không phải bề bộn nhiều việc, mà là mặt mũi của cậu lớn hơn chị nhiều.
Ai da, không có. Tuy rằng biết Từ Yến là vui đùa, nhưng Đổng Học Bân cũng có chút không thể chịu được, hắn cùng Trương Long Quyên thật đúng là có quan hệ mờ ám, lần kia trên đổ thuyền sau khi đi xuống hai người còn hôn miệng qua, Từ Yến và Trương Long Quyên là bạn học cũ, bạn cũ nhiều năm như vậy, Từ Yến cũng cùng mình rất nhiều lần, cho nên vừa nghĩ đến mối quan hệ lộn xộn này, Đổng Học Bân liền không nhịn được xấu hổ, nhanh chóng nói tránh đi: Cũng không biết chị Trương lần này ở mấy ngày, ngày mai hẳn là đi huyện chúng tôi khảo sát, nếu không ngài cũng đến đây đi?
Chị đi qua để làm gì?
Khụ khụ, tôi không phải nhớ ngài sao.
Được, không lớn không nhỏ, ha ha, cậu dẫn lão Trương đi dạo đi, chị vừa tiền nhiệm, chuyện cũng không ít, chờ rãnh rồi nói.
Vậy được, thân thể ngài không có việc gì chứ?
Không có việc gì, được rồi, tên nhóc cậu cũng chú ý nghỉ ngơi.
Tốt, tôi sẽ, hiện tại ngủ cũng sớm hơn.
Vậy được, bên chị còn có việc, trước tiên không nói, liên hệ sau.
Được, chúng tôi nếu như đi tỉnh thành sẽ gọi điện thoại cho ngài, ngài bận trước, cúp máy.
Cất điện thoại di động, Đổng Học Bân hút xong điếu thuốc, vừa chờ điện thoại vừa nhắm mắt ngủ gật một hồi, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng điện thoại không đợi tới, người chờ đã tới.
Keng, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, Trương Long Quyên đi ra.
Phía sau còn có Lữ Vệ Quốc và mấy người nhân viên công tác của cục chiêu thương thành phố.
Trương tổng, phòng của ngài ở đàng kia.
Được, vậy tôi nghỉ ngơi, các người quay về đi.
Thẻ phòng cho ngài? Vậy được, cái này là danh thiếp và điện thoại của tôi, có việc ngài trực tiếp gọi điện thoại là được.
Ha ha, được, vậy cảm ơn Lữ cục trưởng, coi chúng tôi tới một chuyến còn làm cho các người bận rộn như thế.
Không có gì, phục vụ tốt nhà đầu tư là công tác của chúng tôi, vậy ngài nhanh nghỉ ngơi đi, đúng rồi, an bài hành trình ngày mai ngài xem?
Ngày mai rồi nói, ha ha.
Vậy, tốt lắm, không quấy rối ngài nghỉ ngơi.
Cáo từ xong, Lữ Vệ Quốc và vài người của cục chiêu thương thành phố liền đi thang máy xuống lầu.
Bọn họ đều không thấy được Đổng Học Bân trong khu nghỉ ngơi, thấy người đi, Đổng Học Bân mới đứng lên đuổi theo Trương Long Quyên, trong lòng rất là bất đắc dĩ đối với đám người Lữ Vệ Quốc, đúng là cái thứ nhỏ mọn, bữa tiệc xong cũng không cho tôi biết một tiếng, các người thật muốn tách tôi và nhà đầu tư ra, rõ ràng là muốn mượn cơ hội chắp nối với ngoại thương, không muốn tôi chen vào? Cái thứ gì vậy!
Quá không phóng khoáng.
Đây là đánh giá của Đổng Học Bân đối với đám người này.
Trước đây tới thành phố Mai Hà, Đổng Học Bân vẫn nghĩ cái nhìn đại cục của mình tương đối kém, kinh nghiệm chính trị tương đối mỏng, làm việc cũng lo lắng không nhiều, nhưng khi tới chổ này hắn mới phát hiện, bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư ( So trên không đủ so dưới lại có dư, dân ta cũng có câu tương tự là : Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình), đám người này còn không bằng hắn.
Phía trước.
Trương Long Quyên đem thẻ phòng mở cửa.
Chị Trương. Đổng Học Bân cười kêu một tiếng.
Trương Long Quyên quay đầu lại, cười nói: Đến đây lúc nào?
Đổng Học Bân chỉ chỉ khu hút thuốc phía sau, Ở đó nãy giờ, các người không thấy tôi.
Ha ha, giấu còn rất bí mật, đi, vào rồi nói. Trương Long Quyên mở cửa đi vào.
Đổng Học Bân biết trong hành lang có máy quay, cũng không ở bên ngoài nói cái gì, đi theo cô ấy cùng nhau vào, Một tiếng động vang lên, cửa đóng lại. Đây là một phòng thương vụ hành chính, không tính là tốt nhất, cũng chưa nói là kém nhất, coi như cũng trung bình, bên trong có một phòng ngủ, còn có một phòng tiếp khách và phòng làm việc, phòng ngủ chưa tiến vào nên cũng không biết trang hoàng thế nào, bất quá thấy bên ngoài hiển nhiên là bình thường, không có phòng bếp, chỉ có một phòng vệ sinh.
Đổng Học Bân hỏi: Ở chổ này được không?
Trương Long Quyên cởi giày cao gót dưới chân để trên mặt đất, trực tiếp mang vớ chân đen đi trên nền nhà, ngã xuống trên sô pha lớn, cười ha ha: Thế nào vậy nhóc đẹp trai của chị? Lo chị Trương ở không tốt?
Một chiếc thì nằm ngang.
Một chiếc thì bay đi chổ khác.
Ai da, giày rất tốt, đừng bỏ lung tung.
Ha ha, hôm nay mệt muốn chết, người của thành phố các người quá nhiệt tình.
Khẳng định phải nhiệt tình, đều nhớ thương muốn các người đầu tư mà, không thấy con mắt bọn họ đều đỏ sao. Đổng Học Bân đi qua khom lưng nhặt giày cao gót của cô ấy, đặt trước sô pha, Phòng nhà có phải là hơi nhỏ? Không được tôi đặt phòng tổng thống?
Trương Long Quyên cười nói: Chị Trương cậu yếu ớt như thế lúc nào? Có một chổ ở là được, còn là phòng hành chính, rất không tồi.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Được thật hả?
Chị Trương cậu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đừng thấy lúc chị ở Phất Châu rất xa xỉ, bất quá cho chị một căn nhà mười mét vuông chị cũng có thể ở thoải mái, không cần chiều chuộng như vậy, lão Từ biết chị, lúc trước chị đến trường, khổ gì không ăn qua, ha ha. Chân đẹp bọc trong vớ chân đen của Trương Long Quyên hơi nhếch lên, kiều chân bắt chéo ngay giữa không trung, nhoáng lên trước mắt Đổng Học Bân, áo khoác màu xanh trên người đã sớm cởi ra, chỉ còn lại một thân áo sơmi và váy màu trắng, dáng người hấp dẫn mơ hồ hiện ra.
Đầy ắp.
Gợi cảm.
Còn có tạo hình tựa như cố ý bày ra.
Trương Long Quyên cười dài đem ngón tay vân vê trên đùi một cách nhẹ nhàng, rất từ tốn, mị lực từng chút trào ra.
Đổng Học Bân nhìn thấy mà tâm phiền ý loạn, hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mà còn có thể yêu mị như thế, những phụ nữ trung niên trong ấn tượng của Đổng Học Bân, trên cơ bản đều là loại hình như Từ Yến chị Từ, bảo thủ, rụt rè, cho dù gợi cảm cũng là ở bên trong, nào có phơi ra ngoài như Trương đại tỷ?
Khụ khụ. . .
Ho khan cái gì, ngồi đi.
Ngài chiếm hết sô pha, tôi ngồi chổ nào?
Ở đây không phải còn chỗ sao? Tới tới tới, đã lâu không gặp nhóc đẹp trai của chúng ta, mau tới đây cho chị nhìn.
Ngài đang chọc tôi có phải không?
Mau, cho chị nhìn xem gầy ốm gì không.
Đổng Học Bân không có cách, nhiệt tình của Trương đại tỷ vẫn đều khiế hắn tương đối đau đầu, cứ quyến rũ mình, nhìn chổ trống duy nhất trên sô pha, vừa lúc Trương Long Quyên nghiêng người, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, cũng đặt mông ngồi qua.
Trương Long Quyên trong mắt mang theo quyến rũ, cười cười nhìn Đổng Học Bân trên dưới vài lần, ừm nói: Không tồi, lại đẹp trai hơn.
Đổng Học Bân cười khổ, Mới bao lâu không gặp, một hai tháng mà thôi, đẹp hơn cái gì. Trong lòng vẫn là vui vẻ, ngoại trừ Trương Long Quyên, chưa từng có người nào khen mình như thế, suốt ngày cứ đẹp trai đẹp trai ngoài miệng, tuy rằng Đổng Học Bân có tự hiểu lấy mình, nhưng mọi người vẫn thích nghe những lời dễ nghe mà, cũng thích người khen mình.
Phù, mệt thật. Trương Long Quyên giang chân, kẹp lấy mông và lưng của Đổng Học Bân, thân thể cũng nằm trên sô pha.
Đổng Học Bân tim đập loạn xạ.
Yêu tinh Câu người!
Lão yêu tinh câu người! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hai giờ hơn.
Trời xanh không mây.
Mặt trời chói chang trên không trung, cái khô nóng đầu mùa hè đang bảy tỏ sự mạnh mẽ của mình trên con đường nhựa, ngoài tường khách sạn, trên cái cột điện, tất cả như đang bị thiêu đốt, có cảm giác như muốn nung chảy ra. Ở những thành phố lớn có sự chênh lệch nhiệt độ lớn thường là như vậy đấy, sáng sớm có thể làm cho bạn phải khoác thêm cái áo gió, buổi chiều lại có thể khiến cho bạn mồ hôi đầm đìa, ngay cả chim đều trốn trong nhánh cây mát mẻ không còn sức mà hót.
Ngoài khách sạn.
Dưới vài cây thụ xanh ẩm.
Đổng Học Bân và một người nhân viên của cục chiêu thương thành phố đang nói chuyện.
Đổng huyện trưởng, phòng dọn xong chưa?
Đều xong rồi, làm sao vậy?
Hành lý của những ngoại thương còn ở trên xe, chúng tôi đưa lên.
Cũng được, bất quá hành lý đừng đặt trong phòng, để ở chổ gửi lại đi, một hồi ngoại thương cơm nước xong thì để cho bọn họ tự chọn phòng.
Được, vậy tôi đi gọi người.
Nhất định phải bảo bọn họ cẩn thận, đừng làm hư đồ.
Được, tôi sẽ bảo bọn họ chú ý một chút.
Đúng rồi, hành lý của Trương tổng đưa tôi là được, phòng của cô ấy không ở tầng cao nhất.
Người là Đổng Học Bân mời tới, việc này tự nhiên phải do hắn quyết, suy nghĩ một chút vẫn là có chút lo lắng, Đổng Học Bân thấy nhân viên công tác khách sạn đi ra lấy hành lý, thẳng thắn đi theo tiến vào, vừa đi vừa dặn, cuối cùng lúc lên lầu còn gọi mấy cú điện thoại hỏi bàn triển lãm huyện và tình huống bữa tiệc yến hội, ngoại thương còn đang ăn với bí thư thị trưởng, Thường Quyên và Cung Na đã quay về công viên trung tâm. Trịnh Đại Hữu cũng đang trên đường quay về huyện Trinh Thủy, công tác chiêu thương của trong huyện tất cả đều đang tiến hành đâu vào đấy, đã không cần Đổng Học Bân quan tâm, nhiệm vụ hiện tại của hắn cũng là cùng những ngoại thương này, ngày mai đem người mang về huyện Trinh Thủy.
Trên lầu.
Bố trí xong hành lý, Đổng Học Bân liền xuống tầng một, cho nhân viên công tác đem hành lý của Trương Long Quyên bỏ vào một phòng thương vụ hành chính, sau đó Đổng Học Bân cũng không có việc gì, đi đến đầu cùng hành lang, ngồi hút thuốc ở khu hút thuốc bên cạnh thang máy, ngày này hắn cũng không ít bận, mệt mỏi.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Là Từ Yến chị Từ gọi tới.
Đổng Học Bân liền tiếp, A lô, chị Từ.
Đầu kia truyền đến tiếng mỉm cười của một phụ nữ.Nhìn thấy lão Trương?
Đổng Học Bân nói: Thấy, bọn họ đang ăn. Đều ăn hai tiếng đồng hồ rồi. Ôi chao, sao ngài biết chị Trương tới? Gọi điện thoại cho ngài?
Từ Yến cười nói: Chúng tôi đã gặp mặt.
À đúng vậy, chị Trương trước đó nói đi tỉnh thành gặp bạn học cũ.
Ha ha, hai người hiện tại quan hệ còn rất gần, lão Trương muốn đến đây, trước đó cũng không nói với tôi, nếu không phải tôi nhận được tin gọi cho cô ấy trước. Cô ấy còn không liên hệ tôi. Từ Yến hiện tại là phó sở trưởng sở quốc an tỉnh, động tĩnh trong tỉnh cô ấy tự nhiên rõ ràng.
Đổng Học Bân ho khan nói: Không có. Tôi thật ra cũng không biết chị Trương tới lúc nào, chỉ mời một chút. Không ngờ rằng chị Trương còn dẫn theo nhiều ngoại thương như vậy.
Cũng là tên nhóc cậu có mặt mũi.
Nào có, ngài lại chế giễu tôi.
Mấy năm nay tôi gọi điện thoại mời lão Trương vài lần, bảo cô ấy về nước chơi, lão gia hỏa này chưa từng một lần đồng ý qua, cứ bận này bận nọ, còn cậu? Một cú điện thoại cô ấy liền từ xa đến đây, tôi thấy cũng không phải bề bộn nhiều việc, mà là mặt mũi của cậu lớn hơn chị nhiều.
Ai da, không có. Tuy rằng biết Từ Yến là vui đùa, nhưng Đổng Học Bân cũng có chút không thể chịu được, hắn cùng Trương Long Quyên thật đúng là có quan hệ mờ ám, lần kia trên đổ thuyền sau khi đi xuống hai người còn hôn miệng qua, Từ Yến và Trương Long Quyên là bạn học cũ, bạn cũ nhiều năm như vậy, Từ Yến cũng cùng mình rất nhiều lần, cho nên vừa nghĩ đến mối quan hệ lộn xộn này, Đổng Học Bân liền không nhịn được xấu hổ, nhanh chóng nói tránh đi: Cũng không biết chị Trương lần này ở mấy ngày, ngày mai hẳn là đi huyện chúng tôi khảo sát, nếu không ngài cũng đến đây đi?
Chị đi qua để làm gì?
Khụ khụ, tôi không phải nhớ ngài sao.
Được, không lớn không nhỏ, ha ha, cậu dẫn lão Trương đi dạo đi, chị vừa tiền nhiệm, chuyện cũng không ít, chờ rãnh rồi nói.
Vậy được, thân thể ngài không có việc gì chứ?
Không có việc gì, được rồi, tên nhóc cậu cũng chú ý nghỉ ngơi.
Tốt, tôi sẽ, hiện tại ngủ cũng sớm hơn.
Vậy được, bên chị còn có việc, trước tiên không nói, liên hệ sau.
Được, chúng tôi nếu như đi tỉnh thành sẽ gọi điện thoại cho ngài, ngài bận trước, cúp máy.
Cất điện thoại di động, Đổng Học Bân hút xong điếu thuốc, vừa chờ điện thoại vừa nhắm mắt ngủ gật một hồi, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng điện thoại không đợi tới, người chờ đã tới.
Keng, cửa thang máy cách đó không xa mở ra, Trương Long Quyên đi ra.
Phía sau còn có Lữ Vệ Quốc và mấy người nhân viên công tác của cục chiêu thương thành phố.
Trương tổng, phòng của ngài ở đàng kia.
Được, vậy tôi nghỉ ngơi, các người quay về đi.
Thẻ phòng cho ngài? Vậy được, cái này là danh thiếp và điện thoại của tôi, có việc ngài trực tiếp gọi điện thoại là được.
Ha ha, được, vậy cảm ơn Lữ cục trưởng, coi chúng tôi tới một chuyến còn làm cho các người bận rộn như thế.
Không có gì, phục vụ tốt nhà đầu tư là công tác của chúng tôi, vậy ngài nhanh nghỉ ngơi đi, đúng rồi, an bài hành trình ngày mai ngài xem?
Ngày mai rồi nói, ha ha.
Vậy, tốt lắm, không quấy rối ngài nghỉ ngơi.
Cáo từ xong, Lữ Vệ Quốc và vài người của cục chiêu thương thành phố liền đi thang máy xuống lầu.
Bọn họ đều không thấy được Đổng Học Bân trong khu nghỉ ngơi, thấy người đi, Đổng Học Bân mới đứng lên đuổi theo Trương Long Quyên, trong lòng rất là bất đắc dĩ đối với đám người Lữ Vệ Quốc, đúng là cái thứ nhỏ mọn, bữa tiệc xong cũng không cho tôi biết một tiếng, các người thật muốn tách tôi và nhà đầu tư ra, rõ ràng là muốn mượn cơ hội chắp nối với ngoại thương, không muốn tôi chen vào? Cái thứ gì vậy!
Quá không phóng khoáng.
Đây là đánh giá của Đổng Học Bân đối với đám người này.
Trước đây tới thành phố Mai Hà, Đổng Học Bân vẫn nghĩ cái nhìn đại cục của mình tương đối kém, kinh nghiệm chính trị tương đối mỏng, làm việc cũng lo lắng không nhiều, nhưng khi tới chổ này hắn mới phát hiện, bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư ( So trên không đủ so dưới lại có dư, dân ta cũng có câu tương tự là : Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình), đám người này còn không bằng hắn.
Phía trước.
Trương Long Quyên đem thẻ phòng mở cửa.
Chị Trương. Đổng Học Bân cười kêu một tiếng.
Trương Long Quyên quay đầu lại, cười nói: Đến đây lúc nào?
Đổng Học Bân chỉ chỉ khu hút thuốc phía sau, Ở đó nãy giờ, các người không thấy tôi.
Ha ha, giấu còn rất bí mật, đi, vào rồi nói. Trương Long Quyên mở cửa đi vào.
Đổng Học Bân biết trong hành lang có máy quay, cũng không ở bên ngoài nói cái gì, đi theo cô ấy cùng nhau vào, Một tiếng động vang lên, cửa đóng lại. Đây là một phòng thương vụ hành chính, không tính là tốt nhất, cũng chưa nói là kém nhất, coi như cũng trung bình, bên trong có một phòng ngủ, còn có một phòng tiếp khách và phòng làm việc, phòng ngủ chưa tiến vào nên cũng không biết trang hoàng thế nào, bất quá thấy bên ngoài hiển nhiên là bình thường, không có phòng bếp, chỉ có một phòng vệ sinh.
Đổng Học Bân hỏi: Ở chổ này được không?
Trương Long Quyên cởi giày cao gót dưới chân để trên mặt đất, trực tiếp mang vớ chân đen đi trên nền nhà, ngã xuống trên sô pha lớn, cười ha ha: Thế nào vậy nhóc đẹp trai của chị? Lo chị Trương ở không tốt?
Một chiếc thì nằm ngang.
Một chiếc thì bay đi chổ khác.
Ai da, giày rất tốt, đừng bỏ lung tung.
Ha ha, hôm nay mệt muốn chết, người của thành phố các người quá nhiệt tình.
Khẳng định phải nhiệt tình, đều nhớ thương muốn các người đầu tư mà, không thấy con mắt bọn họ đều đỏ sao. Đổng Học Bân đi qua khom lưng nhặt giày cao gót của cô ấy, đặt trước sô pha, Phòng nhà có phải là hơi nhỏ? Không được tôi đặt phòng tổng thống?
Trương Long Quyên cười nói: Chị Trương cậu yếu ớt như thế lúc nào? Có một chổ ở là được, còn là phòng hành chính, rất không tồi.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Được thật hả?
Chị Trương cậu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đừng thấy lúc chị ở Phất Châu rất xa xỉ, bất quá cho chị một căn nhà mười mét vuông chị cũng có thể ở thoải mái, không cần chiều chuộng như vậy, lão Từ biết chị, lúc trước chị đến trường, khổ gì không ăn qua, ha ha. Chân đẹp bọc trong vớ chân đen của Trương Long Quyên hơi nhếch lên, kiều chân bắt chéo ngay giữa không trung, nhoáng lên trước mắt Đổng Học Bân, áo khoác màu xanh trên người đã sớm cởi ra, chỉ còn lại một thân áo sơmi và váy màu trắng, dáng người hấp dẫn mơ hồ hiện ra.
Đầy ắp.
Gợi cảm.
Còn có tạo hình tựa như cố ý bày ra.
Trương Long Quyên cười dài đem ngón tay vân vê trên đùi một cách nhẹ nhàng, rất từ tốn, mị lực từng chút trào ra.
Đổng Học Bân nhìn thấy mà tâm phiền ý loạn, hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mà còn có thể yêu mị như thế, những phụ nữ trung niên trong ấn tượng của Đổng Học Bân, trên cơ bản đều là loại hình như Từ Yến chị Từ, bảo thủ, rụt rè, cho dù gợi cảm cũng là ở bên trong, nào có phơi ra ngoài như Trương đại tỷ?
Khụ khụ. . .
Ho khan cái gì, ngồi đi.
Ngài chiếm hết sô pha, tôi ngồi chổ nào?
Ở đây không phải còn chỗ sao? Tới tới tới, đã lâu không gặp nhóc đẹp trai của chúng ta, mau tới đây cho chị nhìn.
Ngài đang chọc tôi có phải không?
Mau, cho chị nhìn xem gầy ốm gì không.
Đổng Học Bân không có cách, nhiệt tình của Trương đại tỷ vẫn đều khiế hắn tương đối đau đầu, cứ quyến rũ mình, nhìn chổ trống duy nhất trên sô pha, vừa lúc Trương Long Quyên nghiêng người, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, cũng đặt mông ngồi qua.
Trương Long Quyên trong mắt mang theo quyến rũ, cười cười nhìn Đổng Học Bân trên dưới vài lần, ừm nói: Không tồi, lại đẹp trai hơn.
Đổng Học Bân cười khổ, Mới bao lâu không gặp, một hai tháng mà thôi, đẹp hơn cái gì. Trong lòng vẫn là vui vẻ, ngoại trừ Trương Long Quyên, chưa từng có người nào khen mình như thế, suốt ngày cứ đẹp trai đẹp trai ngoài miệng, tuy rằng Đổng Học Bân có tự hiểu lấy mình, nhưng mọi người vẫn thích nghe những lời dễ nghe mà, cũng thích người khen mình.
Phù, mệt thật. Trương Long Quyên giang chân, kẹp lấy mông và lưng của Đổng Học Bân, thân thể cũng nằm trên sô pha.
Đổng Học Bân tim đập loạn xạ.
Yêu tinh Câu người!
Lão yêu tinh câu người! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|