Quyền Tài

Chương 1456 - Giành Đồ Ăn!

/2031


Buổi trưa.

Mười hai giờ hơn.

Đại sảnh yến hội tầng năm của khách sạn.

Buông đũa, Đổng Học Bân đã lâu không ăn no như thế, biểu tình rất thoải mái, tựa vào ghế nhàn nhã hút thuốc, thật là no.

Reng reng reng.

Điện thoại di động vang lên.

A lô, ai vậy?

Đổng huyện trưởng, tôi Thường Quyên.

Chị Thường, làm sao vậy? Hành lý đều chuẩn bị xong rồi à?

Đều thu dọn rồi, nhưng hành lý của ngài. . .

Của tôi cũng dọn ra ngoài, tất cả phòng đều để cho nhà đầu tư.

Tốt lắm, quần áo và mấy thứ khác, tôi và tiểu Cung cũng giúp ngài dọn đi?

Như vậy đi, tôi chổ này cũng cơm nước xong rồi, tôi lên lầu tìm các người, chờ tôi.

Được, chủ yếu tiểu Cung nói không nên đụng vào hành lý của ngài, cũng không biết nên làm thế nào, tôi vừa nghĩ cũng phải, nên gọi điện thoại hỏi ngài một tiếng.

Tôi tới làm cho.

Chúng ta ở phòng tổng thống chờ ngài.

Chưa ăn cơm à? Tôi mang chút đồ ăn tới.

Không cần, ha ha, chúng tôi tùy tiện một chút là được.

Như vậy sao được, buổi trưa còn bắt hai người nữ bận việc hành lý, cũng khổ cực, được rồi, các người đừng động, chờ tôi mười phút.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thấy bên kia bí thư và thị trưởng còn chưa tới, vì vậy liền đi tới bên cạnh Hoa Lập, không phải cho Hoa Lập mặt mũi, mà là cho những ngoại thương này mặt mũi, đừng để cho người ta cho rằng tự mình không tôn trọng người khác, phải đi nói một tiếng, Hoa thị trưởng, các vị đầu tư, trên lầu có chút việc tôi phải trước, thật sự xin lỗi. Phòng bên kia có chút vấn đề tôi phải xử lý một chút.

Hoa Lập nói: Phòng tổng thống chưa dọn xong?

Đổng Học Bân ừm một cái, Không khác biệt lắm.

Hoa Lập nói: Phòng có đủ hay không?

Đổng Học Bân nói: Phòng khách trong phòng khẳng định không thể dùng, một phòng tổng thống có thể ở hai người, sáu phòng là mười hai người, nhưng nhà đầu tư là mười ba người, có thể còn thiếu một người. . . Khách sạn chỉ có sáu phòng tổng thống? Có chút không dễ an bài. Những nhà ngoại thương này đều cũng cổ đông hoặc ông chủ có thân phận, tự nhiên không có khả năng để người ta ở phòng khách. Không phải vấn đề có thể ngủ hay không, là chuyện tôn trọng hay không tôn trọng. Hơn nữa trước đó bọn họ đã tuyên bố, nói là chuẩn bị phòng tổng thống. Nhưng làm sao bây giờ? Không thể để cho người ta ở dưới lầu? Cho dù là phòng thương vụ hành chính xa hoa, so ra cũng kém phòng tổng thống, làm không tốt thì sẽ đắc tội với người.

Hoa Lập cũng hơi trầm ngâm.

Trương Long Quyên nghe thấy được. Không chút suy nghĩ nở nụ cười một tiếng, Cái này có cái gì không dễ an bài, để cho bạn tôi ở phòng tổng thống đi, tôi ở phòng thương vụ là được.

Lữ Vệ Quốc vội nói: Cái này sao được.

Trương Long Quyên cười nói: Không sao, cứ như vậy đi.

Hoa Lập nhìn cô ấy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu với Đổng Học Bân, khiến cho hắn đi an bài. Trương tổng nói cũng khiến cho rất nhiều người càng ngày càng nhận thấy được sự lợi hại của cô ta, hèn chi tuổi còn trẻ dốc sức làm ra một phần gia sản lớn như vậy, từ năng lực lãnh đạo đoàn đội và thái độ làm người xử thế của cô ấy cũng có thể nhìn ra được.

. . .

Bên ngoài.

Đổng Học Bân đi ra yến hội.

Lúc này, lại có mấy người phục vụ bưng đồ ăn đến đây.

Đổng Học Bân vừa nhìn. Lập tức đem người cản lại, Mấy món này đừng đem vào trong, làm một phần hoặc là trực tiếp đưa món tiếp theo lên là được, tôi lấy đi.

Hả? Lấy đi? Hai người nữ phục vụ kinh ngạc nhìn hắn.

Đổng Học Bân không nói hai lời cướp vào trong tay, Cứ như vậy.

Người nữ phục vụ đều sắp hôn mê. Trong lòng nói người nào thế, sao dám giành đồ ăn? Bên trong đều là lãnh đạo thành phố và nhà đầu tư, một hồi nghe nói bí thư và thị trưởng còn muốn tới, cái này. . .

Đừng!

Anh làm gì thế!

Hai người nữ phục vụ nóng nảy.

Mấy người của cục chiêu thương thành phố đứng ở cửa cũng lau mồ hôi, vội bước lên phía trước nói: Các người bảo đầu bếp làm lại một lần nữa đi.

Xin lỗi. Đổng Học Bân bưng đồ ăn đi.

Người nữ phục vụ giậm chân nói: Cái này. . . Làm gì có ai như vậy.

Nhân viên công tác chiêu thương thành phố nói: Khụ khụ, đó là Đổng huyện trưởng.

Ặc. Huyện trưởng hả? Hai người phục vụ nhất thời không hé răng.

Thật ra nếu như vài giờ trước đó Đổng Học Bân dám giành đồ ăn như thế, người của chiêu thương thành phố tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, nhưng hiện tại khác biệt lúc xưa, có thể có cái bữa tiệc này, nói trắng ra là tất cả đều là công lao của Đổng Học Bân, ngoại thương đều là hắn kéo tới, giành có hai món ăn bọn họ cũng không có cách nào nói cái gì, cũng là trong lòng nghĩ thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy quá có thể làm cho người ta không nói được lời nào, làm việc căn bản không theo lề lối gì cả, ngài ngay cả Land Rover bốn triệu đều mua, ngay cả phòng tổng thống đều có thể bỏ năm trăm ngàn ra đặt mà con mắt cũng không chớp, còn thiếu hai ba món ăn sao? Gọi một phần cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng ngài thì ngược lại, nửa đường chặn đồ an của lãnh đạo thành phố!

Quả thật không có cách nào nói gì!

Thật sự chưa thấy qua ai làm quan như thế!

. . .

Trên cùng.

Thang máy kêu một tiếng rồi mở cửa ra.

Đổng Học Bân sau khi rời khỏi đây thì thấy mấy phòng tổng thống đối diện hành lang đều được mở rộng cửa, có nhân viên công tác của khách sạn ở bên trong quét dọn, chỉ có phòng của mình ngày hôm qua ở vẫn đóng cửa, Đổng Học Bân liền hai tay bưng đồ ăn đi vào, cũng không còn dư tay, nên không thể làm gì khác hơn là dùng chân đá đá cửa.

Ai hả?

Tôi.

A, tới tới!

Cửa vừa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Na.

Đổng Học Bân cười đi vào phòng, Thường cục trưởng đâu?

Cung Na vội nói: Chị Thường ở phòng bếp hâm nóng cơm còn thừa của ngày hôm qua, chúng tôi chuẩn bị làm vài món ăn.

Ài, không phải nói không cần phải quản sao, tôi đem đồ ăn tới, đều đói bụng hả? Mở ra ăn mở ra ăn. Đổng Học Bân đem đồ ăn đặt lên trên bàn trong phòng ăn.

Thường Quyên cũng đi ra, A, sao ngài bưng thức ăn lên đây, bảo người phục vụ đem lên là được.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: Chuyện tiện tay, hâm nóng ăn đi chị Thường.

Cung Na xung phong nhận việc nói: Tôi đi bới cơm, Đổng huyện trưởng, ngài ăn bao nhiêu? Một chén được không?

Không quan tâm tôi, tôi vừa rồi ở phía dưới ăn xong, ăn không tiêu, các người ăn của các người đi. Đổng Học Bân cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Thường Quyên hỏi: Đều ở yến hội?

Đổng Học Bân gật đầu một cái, Ừm, một hồi bí thư và thị trưởng còn muốn tới, phỏng chừng phải ăn rất muội, chúng ta cũng không vội, các người ăn no trước rồi nói.

Tôm sú bóc vỏ? Chị thích ăn cái này.

Cá sóc quế hẳn là cũng không tồi, nếm thử đi.

Cung Na bới cơm trở về, cũng cùng Thường Quyên ăn, hai nàng bận việc đến trưa, lại dọn phòng dọn đồ, hành lý của bọn họ Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng hẳn cũng là hai người dọn, hiển nhiên là đói bụng lắm, ăn rất ngon. Tuy rằng Đổng Học Bân nói không ăn, xuất phát từ lễ phép, Cung Na vẫn lấy cho Đổng Học Bân một đôi đũa và một chén không, thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân thẳng thắn ăn hai miếng cá sóc quế.

Chúng ta ở phòng nào? Đổng Học Bân hỏi.

Thường Quyên nhấc đầu, Vẫn là lầu bốn, là phòng đó.

Đổng Học Bân nói: Hành lý đều đem qua?

Thường Quyên nói: Đều xong, vừa bảo người phục vụ dọn đi, còn hành lý của ngài.

Đổng Học Bân nói: Được, một hồi tôi dọn, các người không cần phải quản, chờ cơm nước xong chị Thường liên hệ Thành chủ nhiệm bọn họ một chút, bảo cục chiêu thương đầu kia làm tốt tất cả chuẩn bị, trong huyện cũng tăng nhân thủ cho chúng ta, bảo Thành Ngọc Khiết và Tiếu Hồng bọn họ tăng ca, nhất định phải làm tốt hạng mục trước khi chúng ta đi qua, cho dù là làm mặt mũi cũng phải làm cho tôi, nhất định không thể xảy ra vấn đề.

Thường Quyên nói: Được, tôi liên hệ cô ấy.

Đổng Học Bân nhìn về phía Cung Na, Tiểu Cung, buổi chiều cô trở về hội chiêu thương, nói cùng lão Trịnh, bảo ông ấy ngày hôm nay về huyện Trinh Thủy bố trí trước, không có một lão đồng chí trở lại tọa trấn tôi cũng lo lắng.

Cung Na vội nuốt cơm trong miệng xuống, Tôi đã biết Đổng huyện trưởng.

Sau đó cô và tiểu Trần ở bàn triển lãm của chúng ta, nhà đầu tư trong nước cũng không nên bỏ qua, có thể kéo tới một người thì một người, chị Thường, ngày mai tôi đi, hội chiêu thương bên này tôi giao cho chị phụ trách, chị mang theo tiểu Trần tiểu Cung bọn họ xử lý chuyện bên này, nếu như không đủ người chị cứ liên hệ tôi, tôi điều tiểu Tiếu đến đây hỗ trợ, nói chung, tuy rằng hiện tại tình thế rất có lợi đối với chúng ta, nhưng cũng không thể thả lỏng, người là tôi mang đến, cũng không biết người ta có thể đầu tư hay không, khảo sát và đầu tư hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, chúng ta muốn không phải những người này tới, mà là muốn bọn họ thật sự chứng thực trên hạng mục, chỉ có ký hợp đồng, đối phó hợp đồng hạng mục, lúc này mới nói là thành công, cho nên vẫn là câu nói kia, nhất định phải bắt được hội chiêu thương lần này!

Giống như Đổng Học Bân nói, hắn chỉ có thể cam đoan Trương đại tỷ tư đầu tiền, nhưng không cam đoan được những nhà ngoại thương khác, cho nên khẳng định còn phải tốn thêm một ít công phu, Trương đại tỷ vất vả tranh thủ cơ hội cho mình, nhất định phải nắm chắc, có thể thanh nhàn cũng chỉ có ngày hôm nay, ngày mai mới là lúc đánh trận ác liệt!

Bố trí xong nhiệm vụ, Đổng Học Bân liền thu dọn hành lý xuống lầu.

. . .

Trong lúc này, yến hội dưới lầu còn xảy ra một chút chuyện.

Hoa thị trưởng, bí thư và thị trưởng mười phút nữa sẽ đến. Một người cán bộ đẩy cửa tiến đến thông báo một tiếng.

Hoa Lập gật đầu nói đã biết, thấy một người nữ phục vụ bưng thức ăn tiến đến, liền hỏi, Đồ ăn đều lên đủ rồi chứ? Còn thiếu bao nhiêu?

Người nữ phục vụ vội nói: Còn thiếu vài món.

Hoa Lập ừm một cái, bỗng nhiên chau mày, Vài món? Tôm sú bóc vỏ và cá sóc quế đâu? Không là món ăn nổi tiếng ở chổ các người sao? Sao tôi không thấy? Vừa rồi nói chuyện phiếm ông ta còn giới thiệu mấy món ăn cùng Trương tổng bọn họ, muốn cho ngoại thương nếm thử, kết quả cuối cùng cũng không nhìn thấy.

Người nữ phục vụ ặc một tiếng.

Hoa Lập nói: Làm sao vậy?

Người nữ phục vụ lau lau mồ hôi, ho khan nói: Có ba món ăn vừa rồi lúc đầu mang đến đây, bất quá, bất quá Đổng huyện trưởng lúc đi ra ngoài có cầm đi, sau đó, sau đó đầu bếp đang làm lại, lập tức xong ngay.

Đổng huyện trưởng?

Đem đồ ăn đoạt đi? ?

Hoa Lập: . . .

Lữ Vệ Quốc: . . .

Cục trưởng cục chiêu thương huyện khu khác: . . .

Một cảm giác vô lực thật sâu nhất thời nảy lên trong lòng không ít người!

Ngay cả dầu của thành phố cậu cũng lau? Ngay cả đồ ăn để chiêu đãi ngoại thương và bí thư thị trưởng cậu cũng dám mượn gió bẻ măng? ?

Tất cả mọi người thật sự bội phục!

Chỉ có Trương Long Quyên bị lời này chọc cười! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status