Quyền Tài

Chương 1437 - Nén Giận!

/2031


Buổi sáng.

Chín giờ hơn.

Hội chiêu thương vừa khai mạc, sân rộng trước công viên liền loạn làm một đoàn, nếu không có lãnh đạo thành phố ở đây, người của các cục chiêu thương đều hận không thể đi tới cướp người. Tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng loại chuyện đầu tư này đại đa số vẫn là theo thứ tự đến trước và sau, có đôi khi chậm một bước, đầu tư có thể sẽ không có, ai cũng biết đạo lý này, cho nên tranh người cũng không lưu tình chút nào, cái gì mà mặt mũi của huyện bên cạnh, cái nhìn của cục chiêu thương thành phố, rất nhiều người đều mặc kệ, một đống nhân viên công tác chiêu thương đi tới vây phát đơn tuyên truyền hạng mục.

Chu tổng!

Chúng tôi ở chỗ này!

Này! Đó là ông chủ huyện chúng tôi liên hệ tới! Các người giành cái gì!

Các vị ông chủ, tới bàn triển lãm của huyện Dương Lập chúng tôi nhìn đi, cam đoan có thu hoạch!

Chính sách của khu Mai Dương chúng tôi rất tốt, hoản cảnh đầu tư cũng tốt, đây là hạng mục, tất cả đều hạng mục số một số hai, mọi người qua xem trước!

Tới khu chúng tôi đi!

Ông chủ Lý, ông xem cái hạng mục này khẳng định thích hợp với quý công ty!

Hắc, đừng chen, đừng chen, làm gì thế.

Hoàn toàn rối loạn, tuy nói nhà đầu tư có hai trăm người, bất quá bên trong phần lớn là một vài người của công ty lớn, có vài ông chủ tài sản hùng hậu thậm chí dẫn theo tổ khảo sát đầu tư đến đây, thật ra tính lại, phỏng chừng cũng chỉ hơn mười công ty lớn mà thôi, sói nhiều thịt ít, mọi người bắt đầu giành giật cũng là bình thường. Lúc này nhìn ra chổ tốt của vị trí bàn triển lãm, bàn triển lãm cách bục chủ tịch và cửa công viên gần, hầu như nhà đầu tư ngay tại trước mắt, đều không cần phải nói cũng sẽ có nhà đầu tư chủ động đi qua xem đơn tuyên truyền hạng mục và nghe nhân viên công tác chiêu thương huyện khu giới thiệu, những huyện khu xa hơn một chút cũng coi như có thể. Ít nhất đi vài bước là có thể nhìn thấy một người, kéo qua cũng rất nhẹ nhàng, nhìn huyện Trinh Thủy bên kia, cách quả thật quá xa, đừng nói chạy vài bước, chạy trên một trăm mét đều không nhìn thấy cái bóng của một người nhà đầu tư, cho dù thấy một người cũng sớm bị huyện khu khác giành đi. Một người cũng không giành được.

Cái này. . .

Đổng huyện trưởng!

Chúng ta làm sao bây giờ?

Tiếp tục như thế sao được!

Bàn triển lãm của người khác đều vô cùng náo nhiệt.

Chỉ huyện Trinh Thủy bọn họ lạnh tanh, xung quanh ngay cả một người cũng không có.

Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng Cung Na bọn họ sốt ruột không ngớt, nhìn cả đám nhà đầu tư bị người lôi đi. Tuy rằng không nhất định sẽ đầu tư thật, nhưng bọn họ đã có thể nói là mất đi tiên cơ, hơn nữa bản thân huyện bọn họ lại một nhà đầu tư cũng không liên hệ được. Cái này trên cơ bản đã phán tử hình cho bọn họ.

Đổng Học Bân nhíu nhíu mày, cũng không ngờ tràng diện loạn như thế, hoàn toàn không giống với hội chiêu thương hắn trước đây tham dự qua, cũng đúng, điều kiện của thành phố khác tỉnh khác tốt hơn, hoàn cảnh kinh tế thoải mái, đương nhiên là chỗ đầu tư tốt, tình huống cơ bản đều ở đây, có đôi khi cũng không cần bọn họ thu xếp nhà đầu tư cũng tự mình tìm lên đây, có vài hạng mục đứng đầu thậm chí cần mấy nhà đầu tư cướp giật và cạnh tranh. Nhưng thành phố Mai Hà bọn họ đâu? Quá xa xôi, người ở rất thưa thớt không nói, hoàn cảnh tài nguyên cũng vô cùng ác liệt, cái này không phải là bọn họ chọn nhà đầu tư, mà là nhà đầu tư chọn bọn họ. Một người bị động, một người chủ động, cũng là nguyên nhân căn bản tạo thành cục diện hiện tại.

Cái đám người này!

Cho rằng siêu thị đang hạ giá khuyến mãi sao?

Đổng Học Bân con mắt mị lạ, cũng có chút ngồi không yên, Tất cả mọi người đem đơn tuyên truyền của huyện Trinh Thủy đi, tiểu Cung đến cửa công viên. Khẳng định còn có nhà đầu tư vừa đến hoặc là lập tức đến, trước phát đơn hạng mục, thuận tiện giới thiệu cho bọn họ hạng mục của huyện chúng ta, tốt nhất có thể kéo đến bàn triển lãm, tiểu Trần, chị Thường, hai ngươi đến sân rộng trước công viên tìm nhà đầu tư phát đơn hạng mục, phải bảo đảm ít nhất có bảy mươi phần trăm nhà đầu tư coi được đơn hạng mục của chúng ta, cho dù nhà đầu tư bị huyện khác kéo đi cũng đừng lo, trước đem cho bọn họ, Trịnh cục trưởng, tôi cũng đi ra ngoài nhìn, ông tọa trấn bàn triển lãm đi, ai có tình huống gì hoặc là tiến triển gì tùy thời báo cáo với tôi.

Được.

Được.

Chúng tôi lập tức đi.

Trần Vân Tùng Cung Na bọn họ đều hành động.

Đổng Học Bân nhìn tràng diện lộn xộn, trong lòng thở dài một hơi, đây là cơ sở, làm một hội chiêu thương mà làm như bán nhà vậy, thật sự có chút mất mặt, nhưng không có biện pháp, người khác đã giành trước, Đổng Học Bân bọn họ nếu như không giành như thế với mọi người, thì ngay cả canh đều uống không được.

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Một tiếng đồng hồ. . .

Hai tiếng đồng hồ. . .

Trong nháy mắt buổi trưa mười hai giờ.

Có một nửa nhà đầu tư đã bị người của huyện khu khác lôi đi khảo sát, còn lại một phần lớn, bên trong một vài ông chủ đi ăn cơm, còn có một vài ở lại hiện trường hội chiêu thương, Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng không để người của huyện Trinh Thủy nghỉ trưa, mà là tự mình đi ra ngoài lái xe mua mấy hộp cơm, đem về trong bàn triển lãm ăn, vừa ăn vừa công tác, bọn họ cũng coi như liều mạng.

Rốt cục, bọn họ phấn đấu cả buổi trưa cũng thu được một ít hiệu quả.

Có hai người nhà đầu tư cầm đơn hạng mục bọn họ huyện tới hỏi tình huống, Trần Vân Tùng lập tức giới thiệu cho bọn họ, cuối cùng xác định buổi chiều khảo sát, cái này tính như là thu hoạch đầu tiên của huyện bọn họ, vì vậy Trịnh Đại Hữu vội liên hệ với Thành Ngọc Khiết ở huyện Trinh Thủy, bọn họ bên này sẽ cho lão Ngụy đem nhà đầu tư đưa xuống phía dưới, còn Tiếu Hồng Thành Ngọc Khiết các nàng phụ trách tiếp ứng dẫn bọn họ khảo sát.

Nhưng mà chuyện tình vừa định, Đổng Học Bân bọn họ đang muốn điện thoại kêu lão Ngụy đưa người, ngoài ý muốn liền xảy ra.

Cách đó không xa, cục trưởng cục chiêu thương thành phố Lữ Vệ Quốc lưu đi bộ tới, hình như là nhận thức với hai nhà đầu tư, cười chào hỏi.

Ồ, Lữ cục trưởng.

Lý tổng, ông chủ Triệu.

Tôi cùng lão Triệu vừa rồi còn tìm ông.

Vừa rồi bận, không có thời gian. Lữ Vệ Quốc nhìn thời gian, nói với bọn họ: Đi thôi, cũng giờ cơm trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn một chút?

Ông chủ Triệu do dự nói: Chúng tôi đang muốn xuống huyện Trinh Thủy khảo sát một chút.

Lữ Vệ Quốc nói: Ài, không vội, cơm nước xong rồi nói, chỗ cũng đều an bài được rồi, đi ăn thành phố đi, các người cũng nếm thử đồ ăn đặc sắc của chúng tôi .

Hai nhà đầu tư liếc nhau, Vậy được rồi.

Đổng Học Bân vừa nhìn liền mất hứng, Lữ cục trưởng.

Ừm? Lữ Vệ Quốc nhìn hắn, Là Đổng huyện trưởng sao?

Đổng Học Bân ngữ khí cứng rắn nói: Chúng tôi bên này đều đã bàn được rồi, xe đều ở bên ngoài chờ, bằng không để cho hai ông chủ đi huyện chúng tôi ăn đi, đồ ăn đặc sắc của chổ chúng tôi cũng rất ngon.

Lữ Vệ Quốc nói : “Đi chổ nào ăn mà không được, hơn nữa đi thành phố vừa gần vừa tiện, phải không các vị?”

Hai nhà đầu tư kia lại nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đành để cho hai nhà đầu tư đi ăn với Lữ Vệ Quốc, trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện phát hỏa hay nói cái gì cả, dù sao thì gần đây hắn cũng rất chú ý ảnh hưởng, không muốn tiếng xấu lan xa ảnh hưởng đến điều động của hắn. Nhưng hắn cũng bảo Cung Na đi cùng lão Ngụy theo hai nhà đầu tư, đợi bọn họ ăn xong thì trực tiếp lái xe đưa bọn họ về huyện Trinh Thủy

Buổi chiều lúc một giờ rưỡi, Cung Na từ cửa công viên vội vã chạy hướng bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy.

Đổng huyện trưởng! Trịnh cục trưởng!

Tiểu cung? Sao cô đã trở về?

Bọn họ. . . Bọn họ. . .

Làm sao vậy? Chậm rãi nói?

Cung Na căm tức nói: Cơm nước xong Lý tổng Triệu tổng đi phòng vệ sinh, tôi kêu lão Ngụy lái xe đến cửa tiệm cơm chờ bọn họ, muốn đưa hai người đi huyện chúng ta, nhưng đợi nửa ngày bọn họ mới đi ra, cuối cùng sửa chủ ý, nói không đi huyện chúng ta!

Trần Vân Tùng sửng sốt, Cái gì?

Trịnh Đại Hữu cũng phát hỏa, Bị người đoạt đi?

Tôi hỏi thăm một chút, bọn họ đi khu Mai Dương, cách đó không xa. Cung Na tức giận bất bình nói: Hơn nữa tôi nghe khẩu khí của hai nhà đầu tư, hình như là Lữ Vệ Quốc Lữ cục trưởng giựt dây, hình như nói hoản cảnh đầu tư của huyện Trinh Thủy chúng ta không tốt, là Lữ Vệ Quốc đề cử cho bọn họ khu Mai Dương.

Thường Quyên vừa nghe cũng đen mặt, Cái này có ý gì! Chúng ta cực cực khổ khổ tốn nước miếng nửa ngày! Lữ Vệ Quốc nói một câu đem người đi? Cái này không phải cạnh tranh công bằng sao? Hả? Cạnh tranh thì dựa vào bản lĩnh! Lão họ Lữ đó dựa vào cái gì xen vào việc của người khác! Có ai làm việc như ổng sao? Hả! Khu Mai Dương là con ruột! Huyện Trinh Thủy chúng ta là con ghẻ hả? Vô nghĩa!

Không trách Thường Quyên mắng chửi người!

Nén giận! Tất cả mọi người đều là cái cảm giác này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status