Công viên.
Chân núi.
Thấy Đổng Học Bân đã trở về, Trịnh Đại Hữu dẫn đầu người của cục chiêu thương huyện Trinh Thủy đều đi đến, Thường Quyên cũng còn bình thường, nhưng những người khác đều có chút tức giận.
Đổng huyện trưởng.
Ngài nói cái này gọi là chuyện gì xảy ra chứ?
Làm gì có ai làm việc như bọn họ!
Cách xa như vậy, có nhà đầu tư đến đây mới là lạ!
Thành tích chiêu thương năm ngoái của huyện chúng ta coi như là cũng được, dựa vào cái gì an bài cho chúng ta chổ cuối cùng? Ngài thấy bàn triển lãm của huyện khu khác không? Có mấy chổ thậm chí còn lớn hơn chúng ta gấp đôi, bàn ghế cũng đều là mới tinh, nhưng chúng ta? Cái này gọi là cái gì?
Quá khi dễ người.
Cái này nói rõ là nhằm vào chúng ta.
Tôi thấy là bởi vì tháng trước chúng ta đi thành phố đòi tiền đã đắc tội bọn họ, nhưng số tiền kia lúc đầu cũng là trung ương cho huyện chúng ta mà.
Tôi đi tìm người phụ trách của bọn họ.
Đúng vậy, phải nói.
Mọi người tâm tình đều có chút kích động.
Đổng Học Bân ngược lại là biểu tình tỉnh táo nhất, cái gì cũng chưa nói, hắn chậm rãi bước đi vào bàn triển lãm, nhìn trên dưới trái phải vài lần, để bánh bao và sữa đậu nành trong tay đặt ở trên bàn, bắt chuyện với mọi người nói: Đến đây đi, ăn sáng trước. Dứt lời, ngồi xuống cầm lấy bánh bao ăn.
Mọi người cũng đều đói bụng, ngồi xuống ăn.
Tuy rằng là ăn, nhưng khó chịu trên mặt của mọi người vẫn liếc mắt là có thể nhìn ra.
Đổng Học Bân biết chuyện này không chỉ có là lần kia đi thành phố đòi tiền, cũng có phó thị trưởng Hoa Lập làm khó dễ. Ông ta làm vậy cũng có chút buồn cười, huyện Thành Cương rốt cuộc là ba ông hay là mẹ ông i? Tôi giáo huấn bọn họ, đám người này cũng là trừng phạt đúng tội, người ta chưa nói cái gì, Hoa Lập ông ngược lại, lên sắc mặt với huyện Trinh Thủy chúng tôi?
Lên cái con mẹ ông!
Chúng ta lúc này chờ xem!
Cơm ăn xong, tất cả mọi người nhìn về phía Đổng Học Bân đợi chỉ thị.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ. Nói: Trước tiên bố trí bàn triển lãm đi, còn có hai giờ, chuyện khác sau này rồi nói. Đều bắt đầu đi.
Mọi người vừa nghe, cũng không nói cái gì.
Đem đồ có đem đồ, lấy truyền đơn có lấy truyền đơn.
Đổng Học Bân cũng không làm gì, đi ra ngoài dạo qua một vòng xung quanh, nhìn bàn triển lãm của người khác một chút, coi coi hình thức bố trí của khu huyện đối phương, ừm, trên cơ bản đều là ‘đại đồng tiểu dị’, cũng không có gì khác nhau quá, duy nhất không giống cũng là vị trí bàn triển lãm của người ta tốt, diện tích lớn, bàn mới, nhìn qua chính quy hơn so với bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy bọn họ rất nhiều. Cái chổ rách rưới của huyện Trinh Thủy bọn họ, có vẻ như sơn trại.
Đại khái tám giờ.
Một chiếc xe của thành phố đi vào.
Xe của cục chiêu thương bọn họ đều không cho phép đi vào trong, chiếc xe này hiển nhiên không phải bình thường, quả nhiên, sau khi xe dừng chỉ thấy mấy người lãnh đạo xuống xe. Dẫn đầu chính là phó thị trưởng Hoa Lập. Sau đó là cục trưởng cục chiêu thương thành phố Lữ Vệ Quốc. Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo chủ yếu của cục chiêu thương đều tới. Bầu không khí cũng náo nhiệt lên, không ít người đều đi tới chào hỏi, Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc cũng đi một chút nhìn, dò xét tiến độ bố trí.
Mặc dù cách rất xa, nhưng người của huyện Trinh Thủy cũng thấy được.
Đổng huyện trưởng.
Bằng không tôi đi tìm lãnh đạo nói một chút.
Vị trí chúng ta thật sự quá kém.
Đúng vậy, hẻo lánh như thế căn bản không kéo được đầu tư. Vậy năm mươi triệu. . .
Ai cũng đều cho rằng Đổng huyện trưởng sẽ tức giận, sẽ đi giằng co thậm chí mắng lãnh đạo thành phố, loại sự tình này người khác làm không được, nhưng bọn họ biết Đổng huyện trưởng khẳng định làm được, trải qua tiếp xúc lâu như vậy và sự tích với tin đồn của Đổng Học Bân, tất cả mọi người đều có chút lý giải đối với tính tình của hắn. Nhưng mà khiến cho người của huyện Trinh Thủy ngoài ý muốn chính là, Đổng Học Bân từ đầu tới đuôi cái gì cũng chưa nói, biểu hiện rất bình tĩnh, sau khi lắc lắc tay phủ quyết đề nghị của bọn họ liền ngồi ở trong bàn triển lãm, chờ hội chiêu thương khai mạc, ngay cả Thường Quyên cũng không nhịn được nhìn Đổng Học Bân, rất là buồn bực.
Cái này vẫn là Đổng Học Bân sao?
Tính tình hắn tốt như vậy lúc nào?
Mọi người hình như không nhận ra hắn, biểu tình khác nhau.
Đổng Học Bân trong lòng đương nhiên là có quyết định của chính mình, thứ nhất là hắn sớm có chủ ý, cũng lười đi nhiều lời với đám người kia, thứ hai gần đây hắn gặp phải nhiều chuyện tình, hơn nữa đều là cái loại tương đối mẫn cảm không thể để lộ, tính tình hắn lớn, nhưng đúng mực vẫn phải biết, hội chiêu thương lớn như vậy, hắn cũng không dự định ở chỗ này gây nhiễu loạn, bằng không nhiễu loạn quá lớn hắn cũng không thể chịu được, sẽ ảnh hưởng đến đề bạt của hắn, mục đích chiêu thương lần này của Đổng Học Bân vô cùng rõ ràng, chính là muốn kéo một chiến tích đủ lớn, do đó được đề chính xử sớm.
Bắt chéo chân.
Đốt thuốc Trung Hoa hút.
Đổng Học Bân lần đầu biểu hiện trầm ổn như thế.
Mọi người chớp mắt mấy cái, cũng không nói, nhanh chóng vội vàng đi làm việc của mình.
. . .
Một tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ.
Chín giờ rất nhanh tới.
Rất đúng giờ, bên ngoài bắt đầu có xe vào trong, có vài chiếc là xe Kim Bôi, có vài chiếc là xe thương vụ bảy chổ, còn có rất nhiều xe có rèm che, nhà đầu tư tới, hẳn là rất nhiều người ngày hôm qua ngủ lại tại khách sạn, bằng không không có khả năng tới đủ như thế, về phần còn có một vài người phỏng chừng là vừa xuống máy bay thì thành phố phái xe đi tiếp, người vừa đến, tràng diện nhất thời nóng lên một chút, rất nhiều nhân viên công tác của cục chiêu thương huyện khu và cục chiêu thương thành phố đều phóng sáng con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, giống như sói đói đang nhìn chằm chằm dê béo vậy, ai cũng muốn ăn tươi mấy người này vậy, kéo tới một hạng mục đầu tư không chỉ có phần trăm được trích, mà cũng là một chiến tích khá dày, ai không nhớ thương?
Lưu cục trưởng!
Ha ha, Thịnh tổng.
Chu quản lí tới?
Trần tổng, gần đây khỏe không?
Rất nhiều người đều chào hỏi lẫn nhau, có người của cục chiêu thương khu và nhà đầu tư trò chuyện, có một vài nhà đầu tư tự mình nói chuyện phiếm lẫn nhau. Nhìn ra được, bên trong phần lớn nhà đầu tư đều là cục chiêu thương của mấy khu vực thành thị kéo tới, các huyện khác cũng có, nhưng quá ít.
Mười người. . .
Một trăm. . .
Hai trăm. . .
Người càng đến càng nhiều, hầu như chen đầy sân rộng.
Quy mô của hội chiêu thương thành phố lần này rất lớn, thậm chí vượt qua năm rồi, có thể tới nhiều nhà đầu tư như vậy cổ động, cũng là Đổng Học Bân bọn họ thật không ngờ.
Những người này đều là tiền!
Có thể kế tiếp sẽ không nhỏ!
Trịnh Đại Hữu và Thường Quyên Trần Vân Tùng bọn họ thấy thế cũng đều lên tinh thần.
Bởi vì người nhiều, còn có người lần lượt tiến vào sau khi vừa xuống máy bay, cho nên hội chiêu thương chậm lại đủ nửa giờ, mãi đến chín giờ rưỡi mới chính thức khai mạc.
Bục chủ tịch đã sớm được dựng.
Phó thị trưởng Hoa Lập phân công quản lý chiêu thương là người đầu tiên đi lên nói chuyện, hoan nghênh đông đảo nhà đầu tư đến.
Nói tràng diện xong, Hoa phó thị trưởng đi xuống phía dưới, cục trưởng cục chiêu thương Lữ Vệ Quốc cũng đi tới nói vài câu.
Cuối cùng theo một đám vũ công quần áo đơn giản đi lên bục chủ tịch khiêu vũ làm náo nhiệt, dưới âm nhạc và tiết mục giúp vui, hội chiêu thương thành phố chính thức bắt đầu.
Cuộc chiến giữa các cục chiêu thương cũng bắt đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chân núi.
Thấy Đổng Học Bân đã trở về, Trịnh Đại Hữu dẫn đầu người của cục chiêu thương huyện Trinh Thủy đều đi đến, Thường Quyên cũng còn bình thường, nhưng những người khác đều có chút tức giận.
Đổng huyện trưởng.
Ngài nói cái này gọi là chuyện gì xảy ra chứ?
Làm gì có ai làm việc như bọn họ!
Cách xa như vậy, có nhà đầu tư đến đây mới là lạ!
Thành tích chiêu thương năm ngoái của huyện chúng ta coi như là cũng được, dựa vào cái gì an bài cho chúng ta chổ cuối cùng? Ngài thấy bàn triển lãm của huyện khu khác không? Có mấy chổ thậm chí còn lớn hơn chúng ta gấp đôi, bàn ghế cũng đều là mới tinh, nhưng chúng ta? Cái này gọi là cái gì?
Quá khi dễ người.
Cái này nói rõ là nhằm vào chúng ta.
Tôi thấy là bởi vì tháng trước chúng ta đi thành phố đòi tiền đã đắc tội bọn họ, nhưng số tiền kia lúc đầu cũng là trung ương cho huyện chúng ta mà.
Tôi đi tìm người phụ trách của bọn họ.
Đúng vậy, phải nói.
Mọi người tâm tình đều có chút kích động.
Đổng Học Bân ngược lại là biểu tình tỉnh táo nhất, cái gì cũng chưa nói, hắn chậm rãi bước đi vào bàn triển lãm, nhìn trên dưới trái phải vài lần, để bánh bao và sữa đậu nành trong tay đặt ở trên bàn, bắt chuyện với mọi người nói: Đến đây đi, ăn sáng trước. Dứt lời, ngồi xuống cầm lấy bánh bao ăn.
Mọi người cũng đều đói bụng, ngồi xuống ăn.
Tuy rằng là ăn, nhưng khó chịu trên mặt của mọi người vẫn liếc mắt là có thể nhìn ra.
Đổng Học Bân biết chuyện này không chỉ có là lần kia đi thành phố đòi tiền, cũng có phó thị trưởng Hoa Lập làm khó dễ. Ông ta làm vậy cũng có chút buồn cười, huyện Thành Cương rốt cuộc là ba ông hay là mẹ ông i? Tôi giáo huấn bọn họ, đám người này cũng là trừng phạt đúng tội, người ta chưa nói cái gì, Hoa Lập ông ngược lại, lên sắc mặt với huyện Trinh Thủy chúng tôi?
Lên cái con mẹ ông!
Chúng ta lúc này chờ xem!
Cơm ăn xong, tất cả mọi người nhìn về phía Đổng Học Bân đợi chỉ thị.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ. Nói: Trước tiên bố trí bàn triển lãm đi, còn có hai giờ, chuyện khác sau này rồi nói. Đều bắt đầu đi.
Mọi người vừa nghe, cũng không nói cái gì.
Đem đồ có đem đồ, lấy truyền đơn có lấy truyền đơn.
Đổng Học Bân cũng không làm gì, đi ra ngoài dạo qua một vòng xung quanh, nhìn bàn triển lãm của người khác một chút, coi coi hình thức bố trí của khu huyện đối phương, ừm, trên cơ bản đều là ‘đại đồng tiểu dị’, cũng không có gì khác nhau quá, duy nhất không giống cũng là vị trí bàn triển lãm của người ta tốt, diện tích lớn, bàn mới, nhìn qua chính quy hơn so với bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy bọn họ rất nhiều. Cái chổ rách rưới của huyện Trinh Thủy bọn họ, có vẻ như sơn trại.
Đại khái tám giờ.
Một chiếc xe của thành phố đi vào.
Xe của cục chiêu thương bọn họ đều không cho phép đi vào trong, chiếc xe này hiển nhiên không phải bình thường, quả nhiên, sau khi xe dừng chỉ thấy mấy người lãnh đạo xuống xe. Dẫn đầu chính là phó thị trưởng Hoa Lập. Sau đó là cục trưởng cục chiêu thương thành phố Lữ Vệ Quốc. Lãnh đạo thành phố và lãnh đạo chủ yếu của cục chiêu thương đều tới. Bầu không khí cũng náo nhiệt lên, không ít người đều đi tới chào hỏi, Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc cũng đi một chút nhìn, dò xét tiến độ bố trí.
Mặc dù cách rất xa, nhưng người của huyện Trinh Thủy cũng thấy được.
Đổng huyện trưởng.
Bằng không tôi đi tìm lãnh đạo nói một chút.
Vị trí chúng ta thật sự quá kém.
Đúng vậy, hẻo lánh như thế căn bản không kéo được đầu tư. Vậy năm mươi triệu. . .
Ai cũng đều cho rằng Đổng huyện trưởng sẽ tức giận, sẽ đi giằng co thậm chí mắng lãnh đạo thành phố, loại sự tình này người khác làm không được, nhưng bọn họ biết Đổng huyện trưởng khẳng định làm được, trải qua tiếp xúc lâu như vậy và sự tích với tin đồn của Đổng Học Bân, tất cả mọi người đều có chút lý giải đối với tính tình của hắn. Nhưng mà khiến cho người của huyện Trinh Thủy ngoài ý muốn chính là, Đổng Học Bân từ đầu tới đuôi cái gì cũng chưa nói, biểu hiện rất bình tĩnh, sau khi lắc lắc tay phủ quyết đề nghị của bọn họ liền ngồi ở trong bàn triển lãm, chờ hội chiêu thương khai mạc, ngay cả Thường Quyên cũng không nhịn được nhìn Đổng Học Bân, rất là buồn bực.
Cái này vẫn là Đổng Học Bân sao?
Tính tình hắn tốt như vậy lúc nào?
Mọi người hình như không nhận ra hắn, biểu tình khác nhau.
Đổng Học Bân trong lòng đương nhiên là có quyết định của chính mình, thứ nhất là hắn sớm có chủ ý, cũng lười đi nhiều lời với đám người kia, thứ hai gần đây hắn gặp phải nhiều chuyện tình, hơn nữa đều là cái loại tương đối mẫn cảm không thể để lộ, tính tình hắn lớn, nhưng đúng mực vẫn phải biết, hội chiêu thương lớn như vậy, hắn cũng không dự định ở chỗ này gây nhiễu loạn, bằng không nhiễu loạn quá lớn hắn cũng không thể chịu được, sẽ ảnh hưởng đến đề bạt của hắn, mục đích chiêu thương lần này của Đổng Học Bân vô cùng rõ ràng, chính là muốn kéo một chiến tích đủ lớn, do đó được đề chính xử sớm.
Bắt chéo chân.
Đốt thuốc Trung Hoa hút.
Đổng Học Bân lần đầu biểu hiện trầm ổn như thế.
Mọi người chớp mắt mấy cái, cũng không nói, nhanh chóng vội vàng đi làm việc của mình.
. . .
Một tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ.
Chín giờ rất nhanh tới.
Rất đúng giờ, bên ngoài bắt đầu có xe vào trong, có vài chiếc là xe Kim Bôi, có vài chiếc là xe thương vụ bảy chổ, còn có rất nhiều xe có rèm che, nhà đầu tư tới, hẳn là rất nhiều người ngày hôm qua ngủ lại tại khách sạn, bằng không không có khả năng tới đủ như thế, về phần còn có một vài người phỏng chừng là vừa xuống máy bay thì thành phố phái xe đi tiếp, người vừa đến, tràng diện nhất thời nóng lên một chút, rất nhiều nhân viên công tác của cục chiêu thương huyện khu và cục chiêu thương thành phố đều phóng sáng con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, giống như sói đói đang nhìn chằm chằm dê béo vậy, ai cũng muốn ăn tươi mấy người này vậy, kéo tới một hạng mục đầu tư không chỉ có phần trăm được trích, mà cũng là một chiến tích khá dày, ai không nhớ thương?
Lưu cục trưởng!
Ha ha, Thịnh tổng.
Chu quản lí tới?
Trần tổng, gần đây khỏe không?
Rất nhiều người đều chào hỏi lẫn nhau, có người của cục chiêu thương khu và nhà đầu tư trò chuyện, có một vài nhà đầu tư tự mình nói chuyện phiếm lẫn nhau. Nhìn ra được, bên trong phần lớn nhà đầu tư đều là cục chiêu thương của mấy khu vực thành thị kéo tới, các huyện khác cũng có, nhưng quá ít.
Mười người. . .
Một trăm. . .
Hai trăm. . .
Người càng đến càng nhiều, hầu như chen đầy sân rộng.
Quy mô của hội chiêu thương thành phố lần này rất lớn, thậm chí vượt qua năm rồi, có thể tới nhiều nhà đầu tư như vậy cổ động, cũng là Đổng Học Bân bọn họ thật không ngờ.
Những người này đều là tiền!
Có thể kế tiếp sẽ không nhỏ!
Trịnh Đại Hữu và Thường Quyên Trần Vân Tùng bọn họ thấy thế cũng đều lên tinh thần.
Bởi vì người nhiều, còn có người lần lượt tiến vào sau khi vừa xuống máy bay, cho nên hội chiêu thương chậm lại đủ nửa giờ, mãi đến chín giờ rưỡi mới chính thức khai mạc.
Bục chủ tịch đã sớm được dựng.
Phó thị trưởng Hoa Lập phân công quản lý chiêu thương là người đầu tiên đi lên nói chuyện, hoan nghênh đông đảo nhà đầu tư đến.
Nói tràng diện xong, Hoa phó thị trưởng đi xuống phía dưới, cục trưởng cục chiêu thương Lữ Vệ Quốc cũng đi tới nói vài câu.
Cuối cùng theo một đám vũ công quần áo đơn giản đi lên bục chủ tịch khiêu vũ làm náo nhiệt, dưới âm nhạc và tiết mục giúp vui, hội chiêu thương thành phố chính thức bắt đầu.
Cuộc chiến giữa các cục chiêu thương cũng bắt đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|