... Hình ảnh chợt lóe!
Thời gian chợt lui!
Sau khi dùng BACK Đổng Học Bân đã lui về thời gian của một phút trước!
Đã lâu rồi không dùng BACK kiểu này, Đổng Học Bân nhất thời có cảm giác không thích ứng, cũng may hắn vẫn đều đứng trong phòng ngủ của Khương mẫu không cử động, cho nên đầu óc sau khi choáng một chút thì ổn định thân thể, cuối cùng cũng không ngã xuống, sau đó nhìn về phía Khương mẫu trên giường và Khương Phương Phương.
Con không được nói cho nó biết
Mẹ, tiểu Thao làm sao nhớ được sinh nhật của mẹ
Nó làm sao mà không nhớ? Mỗi năm đều là nó làm sinh nhật cho mẹ và ba con
Đó cũng là do con nhắc anh ấy thôi, anh ấy công tác bận rộn như vậy, không nhớ những cái này đâu
Nghe đế đó, Đổng Học Bân đột nhiên chen lời vào, nói : Sao không nhớ? Con có quên sinh nhật của ai cũng không thể quên sinh nhật của mẹ được
Khương Phương Phương ngẩn ra, hiển nhiên là cô ấy biết mình không có nói qua ngày sinh nhật của mẹ cho Đổng Học Bân, cho nên Đổng Học Bân không có khả năng biết được.
Khương mẫu nói : Vậy sinh nhật của mẹ bao nhiêu?
Đổng Học Bân nói : Ngày 4 tháng 7
Khương Phương Phương sửng sốt một chút, nhìn hắn thật sâu.
Khương mẫu cũng không lòng vòng, tiếp tục hỏi : Vậy sinh nhật của con bao nhiêu?
Của con ngày 1 tháng 2
Còn Phương Phương
Của Phương Phương là ngày 15 tháng 1
Ba của nó?
Sinh nhật âm lịch của ba con là hai mươi bảy tháng giêng!
Được! Khương mẫu hít vào một hơi, nhìn hắn nói : Vậy mẹ hỏi con lại một lần cuối cùng, thím Chu dưới lầu chúng ta, sinh nhật của bả là bao nhiêu?
Khương Phương Phương ngắt lời : Sinh nhật của thím Chu con cũng không biết, quan hệ với nhà chúng ta cũng bình thường, trên cơ bản là không qua lại, tiểu Thao làm sao mà biết?
Khương mẫu không nói chuyện, cứ như thế nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: Sinh nhật của thím Chu cũng như mẹ, là ngày bốn tháng bảy.
Khương Phương Phương hiển nhiên cũng không biết, Mẹ, thật sao?
Khương mẫu gật đầu, nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, Phải, đúng vậy. Đều nói đúng, lần kia sinh nhật của mẹ con không có tới, cũng là tiểu Thao đến đây làm cho mẹ. Cơm nước xong tiểu Thao dẫn mẹ và ba con xuống lầu đi dạo vừa lúc gặp phải người nhà thím Chu bọn họ, mới biết được thím Chu cũng là sinh nhật ngay ngày hôm đó, chuyện này chỉ có tiểu Thao biết, con đương nhiên không biết. Lão thái thái kích động nói: Thật sự là tiểu Thao!
Đổng Học Bân ngồi vào bên giường, Mẹ.
A! A! Khương mẫu bắt được tay của Đổng Học Bân, Đứa nhỏ ngoan, con cuối cùng cũng đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về!
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Bên kia công tác bận quá, đi đến mấy tháng, cho nên không phải không muốn trở về thăm mẹ. Thật sự là không có điều kiện.
Đi công tác? Thảo nào.
Chuyện của ba con không đến được, con. . .
Không trách con, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Xin lỗi mẹ, con. . . Về trể.
Khương mẫu cũng rơi nước mắt xuống. Lau khóe mắt cầm lấy tay của Đổng Học Bân liên tiếp vỗ vỗ, Ba con đi, đó là mạng của ổng, thân thể của mẹ con cũng biết, phỏng chừng cũng sống không được vài năm, mẹ hiện tại cũng là lo lắng cho Phương Phương. Con mấy tháng cũng không tới, con biết mẹ lo lắng thế nào không? Mẹ biết hai vợ chồng con khẳng định cãi nhau, bất quá vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường họp, không có gì mà không qua được.
Khiến cho mẹ lo lắng.
Thấy con rồi mẹ cũng yên lòng, yên lòng. Khương mẫu bỗng nhiên nói: Được rồi, lần này đi công tác cũng xong rồi? Còn đi nữa hay không hả?
Đổng Học Bân nhìn Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương hơi lalắcy động đầu, hình như khiến cho chính hắn quyết định.
Đổng Học Bân suy nghĩ, thấy ánh mắt chờ đợi của lão nhân gia, tâm cũng mềm lại, Không đi nữa mẹ, lần này chổ nào cũng không đi, sau này có thời gian con sẽ tới đây thăm mẹ.
Khương mẫu nắm hắn tay nói: Được, được, bất quá mẹ bên này cũng không cần hai đứa quan tâm, có bảo mẫu mà, mẹ cũng là lo lắng Phương Phương, con trở về là tốt rồi, nhất định phải chăm sóc Phương Phương, đừng thấy con bé hiện tại làm huyện trưởng, thật ra đều là hư ảo, cái gì là thật? Sống mới là thật, củi gạo dầu diêm đường muối trà mới là thật, hai đứa nếu như sống tốt, mẹ mới thật sự không lo lắng.
Khương Phương Phương nói: Mẹ không có lo lắng muốn làm gì sao?
Khương mẫu cười nói: Đương nhiên là một mình mẹ sống qua ngày tiêu dao, đỡ phải mỗi ngày cứ thấy mặt của nha đầu con, phiền, ha ha.
Khương Phương Phương cũng cười nói: Coi mẹ vui vẻ kìa.
Khương mẫu vỗ vỗ tay của Đổng Học Bân, Con rể mẹ đã trở về, mẹ có thể mất hứng sao, được rồi Phương Phương, con gọi bảo mẫu đi, bảo cô ấy trở về làm cơm, không, quên đi, cũng là con xuống bếp `, ngày hôm nay không cần người ngoài, ba mẹ con chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Được, bất quá mẹ đã quên một chuyện rồi?
Chuyện gì? Khương mẫu nói.
Khương Phương Phương cầm chén thuốc Đông y nói: Uống thuốc, uống nước, ăn.
Đổng Học Bân cũng giúp khuyên nhủ: Đúng vậy mẹ, mẹ nhanh chóng uống thuốc đi.
Được, được, nghe con gái con rể của mẹ, ha ha. Khương mẫu tâm tình rất không tồi, không nói hai lời bưng cái chén thuốc Đông y uống một hơi, hà hơi, khương mẫu bắt chuyện với con gái nói: Nhanh chóng đem cho mẹ cái bánh màn thầu đi, đói chết mẹ.
Khương Phương Phương và Đổng Học Bân đều bị bà lão chọc cười.
Thấy bọn họ cười, Khương mẫu trừng con gái, Cũng không phải tại con sao, sớm gọi tiểu Thao trở về mẹ còn cần đói bụng?
Được, con đem cơm cho mẹ, chứ để trễ quá mẹ cũng ăn không vô, đều đã ba giờ rồi. Khương Phương Phương phải đi phòng bếp.
Cơm vừa lên, Khương mẫu liền ăn, Tiểu Thao, con cũng ăn đi?
Không được mẹ, con vừa ăn xong, không đói bụng. Đổng Học Bân nói.
Vậy mẹ cũng mặc kệ hai đứa, hai vợ chồng con cũng không cần quản mẹ, đi ra xem TV đi, tiểu Thao trở về, hai vợ chồng khẳng định phải thân thiết, mẹ hiểu mà.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, ho khan một tiếng.
Được rồi Phương Phương, đem thuốc cho mẹ. Khương mẫu nói.
Khương Phương Phương bất đắc dĩ nói: Mẹ vừa uống xong, đã quên rồi sao?
Thật sao? Khương mẫu à một tiếng.
Nói tiếp vài câu, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương mới ra phòng ngủ.
Vừa đi ra, Khương Phương Phương liền nhìn hắn, Sinh nhật của người nhà tôi, làm sao cậu biết?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Biết cái gì, tôi xem qua hồ sơ của ngài, cũng là ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, trí nhớ tôi cũng được, nên đều nhớ kỹ. Lại nói dối rồi.
Khương Phương Phương vuốt vuốt tóc, Vậy thím Chu đâu?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Đây là phân tích, ngài cũng không biết, lão nhân gia hỏi như vậy khẳng định có đạo lý, cho nên tôi nghĩ khẳng định là cùng ngày, ngài thì loại ra, chỉ còn lại cha mẹ của ngài, ngài cha vừa qua đời, tôi nghĩ mẹ ngài khẳng định không muốn nói cái này, cho nên chỉ còn lại sinh nhật của mẹ ngài, tôi chỉ đoán mò một chút, không ngờ rằng thật đúng là trúng.
Khương Phương Phương cười nhạt, Tìm cậu tới thật đúng là tốt, loại năng lực tùy cơ ứng biến này thật đúng là không ai so được với cậu. . . “ . . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Thời gian chợt lui!
Sau khi dùng BACK Đổng Học Bân đã lui về thời gian của một phút trước!
Đã lâu rồi không dùng BACK kiểu này, Đổng Học Bân nhất thời có cảm giác không thích ứng, cũng may hắn vẫn đều đứng trong phòng ngủ của Khương mẫu không cử động, cho nên đầu óc sau khi choáng một chút thì ổn định thân thể, cuối cùng cũng không ngã xuống, sau đó nhìn về phía Khương mẫu trên giường và Khương Phương Phương.
Con không được nói cho nó biết
Mẹ, tiểu Thao làm sao nhớ được sinh nhật của mẹ
Nó làm sao mà không nhớ? Mỗi năm đều là nó làm sinh nhật cho mẹ và ba con
Đó cũng là do con nhắc anh ấy thôi, anh ấy công tác bận rộn như vậy, không nhớ những cái này đâu
Nghe đế đó, Đổng Học Bân đột nhiên chen lời vào, nói : Sao không nhớ? Con có quên sinh nhật của ai cũng không thể quên sinh nhật của mẹ được
Khương Phương Phương ngẩn ra, hiển nhiên là cô ấy biết mình không có nói qua ngày sinh nhật của mẹ cho Đổng Học Bân, cho nên Đổng Học Bân không có khả năng biết được.
Khương mẫu nói : Vậy sinh nhật của mẹ bao nhiêu?
Đổng Học Bân nói : Ngày 4 tháng 7
Khương Phương Phương sửng sốt một chút, nhìn hắn thật sâu.
Khương mẫu cũng không lòng vòng, tiếp tục hỏi : Vậy sinh nhật của con bao nhiêu?
Của con ngày 1 tháng 2
Còn Phương Phương
Của Phương Phương là ngày 15 tháng 1
Ba của nó?
Sinh nhật âm lịch của ba con là hai mươi bảy tháng giêng!
Được! Khương mẫu hít vào một hơi, nhìn hắn nói : Vậy mẹ hỏi con lại một lần cuối cùng, thím Chu dưới lầu chúng ta, sinh nhật của bả là bao nhiêu?
Khương Phương Phương ngắt lời : Sinh nhật của thím Chu con cũng không biết, quan hệ với nhà chúng ta cũng bình thường, trên cơ bản là không qua lại, tiểu Thao làm sao mà biết?
Khương mẫu không nói chuyện, cứ như thế nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: Sinh nhật của thím Chu cũng như mẹ, là ngày bốn tháng bảy.
Khương Phương Phương hiển nhiên cũng không biết, Mẹ, thật sao?
Khương mẫu gật đầu, nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, Phải, đúng vậy. Đều nói đúng, lần kia sinh nhật của mẹ con không có tới, cũng là tiểu Thao đến đây làm cho mẹ. Cơm nước xong tiểu Thao dẫn mẹ và ba con xuống lầu đi dạo vừa lúc gặp phải người nhà thím Chu bọn họ, mới biết được thím Chu cũng là sinh nhật ngay ngày hôm đó, chuyện này chỉ có tiểu Thao biết, con đương nhiên không biết. Lão thái thái kích động nói: Thật sự là tiểu Thao!
Đổng Học Bân ngồi vào bên giường, Mẹ.
A! A! Khương mẫu bắt được tay của Đổng Học Bân, Đứa nhỏ ngoan, con cuối cùng cũng đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về!
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Bên kia công tác bận quá, đi đến mấy tháng, cho nên không phải không muốn trở về thăm mẹ. Thật sự là không có điều kiện.
Đi công tác? Thảo nào.
Chuyện của ba con không đến được, con. . .
Không trách con, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Xin lỗi mẹ, con. . . Về trể.
Khương mẫu cũng rơi nước mắt xuống. Lau khóe mắt cầm lấy tay của Đổng Học Bân liên tiếp vỗ vỗ, Ba con đi, đó là mạng của ổng, thân thể của mẹ con cũng biết, phỏng chừng cũng sống không được vài năm, mẹ hiện tại cũng là lo lắng cho Phương Phương. Con mấy tháng cũng không tới, con biết mẹ lo lắng thế nào không? Mẹ biết hai vợ chồng con khẳng định cãi nhau, bất quá vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường họp, không có gì mà không qua được.
Khiến cho mẹ lo lắng.
Thấy con rồi mẹ cũng yên lòng, yên lòng. Khương mẫu bỗng nhiên nói: Được rồi, lần này đi công tác cũng xong rồi? Còn đi nữa hay không hả?
Đổng Học Bân nhìn Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương hơi lalắcy động đầu, hình như khiến cho chính hắn quyết định.
Đổng Học Bân suy nghĩ, thấy ánh mắt chờ đợi của lão nhân gia, tâm cũng mềm lại, Không đi nữa mẹ, lần này chổ nào cũng không đi, sau này có thời gian con sẽ tới đây thăm mẹ.
Khương mẫu nắm hắn tay nói: Được, được, bất quá mẹ bên này cũng không cần hai đứa quan tâm, có bảo mẫu mà, mẹ cũng là lo lắng Phương Phương, con trở về là tốt rồi, nhất định phải chăm sóc Phương Phương, đừng thấy con bé hiện tại làm huyện trưởng, thật ra đều là hư ảo, cái gì là thật? Sống mới là thật, củi gạo dầu diêm đường muối trà mới là thật, hai đứa nếu như sống tốt, mẹ mới thật sự không lo lắng.
Khương Phương Phương nói: Mẹ không có lo lắng muốn làm gì sao?
Khương mẫu cười nói: Đương nhiên là một mình mẹ sống qua ngày tiêu dao, đỡ phải mỗi ngày cứ thấy mặt của nha đầu con, phiền, ha ha.
Khương Phương Phương cũng cười nói: Coi mẹ vui vẻ kìa.
Khương mẫu vỗ vỗ tay của Đổng Học Bân, Con rể mẹ đã trở về, mẹ có thể mất hứng sao, được rồi Phương Phương, con gọi bảo mẫu đi, bảo cô ấy trở về làm cơm, không, quên đi, cũng là con xuống bếp `, ngày hôm nay không cần người ngoài, ba mẹ con chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Được, bất quá mẹ đã quên một chuyện rồi?
Chuyện gì? Khương mẫu nói.
Khương Phương Phương cầm chén thuốc Đông y nói: Uống thuốc, uống nước, ăn.
Đổng Học Bân cũng giúp khuyên nhủ: Đúng vậy mẹ, mẹ nhanh chóng uống thuốc đi.
Được, được, nghe con gái con rể của mẹ, ha ha. Khương mẫu tâm tình rất không tồi, không nói hai lời bưng cái chén thuốc Đông y uống một hơi, hà hơi, khương mẫu bắt chuyện với con gái nói: Nhanh chóng đem cho mẹ cái bánh màn thầu đi, đói chết mẹ.
Khương Phương Phương và Đổng Học Bân đều bị bà lão chọc cười.
Thấy bọn họ cười, Khương mẫu trừng con gái, Cũng không phải tại con sao, sớm gọi tiểu Thao trở về mẹ còn cần đói bụng?
Được, con đem cơm cho mẹ, chứ để trễ quá mẹ cũng ăn không vô, đều đã ba giờ rồi. Khương Phương Phương phải đi phòng bếp.
Cơm vừa lên, Khương mẫu liền ăn, Tiểu Thao, con cũng ăn đi?
Không được mẹ, con vừa ăn xong, không đói bụng. Đổng Học Bân nói.
Vậy mẹ cũng mặc kệ hai đứa, hai vợ chồng con cũng không cần quản mẹ, đi ra xem TV đi, tiểu Thao trở về, hai vợ chồng khẳng định phải thân thiết, mẹ hiểu mà.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, ho khan một tiếng.
Được rồi Phương Phương, đem thuốc cho mẹ. Khương mẫu nói.
Khương Phương Phương bất đắc dĩ nói: Mẹ vừa uống xong, đã quên rồi sao?
Thật sao? Khương mẫu à một tiếng.
Nói tiếp vài câu, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương mới ra phòng ngủ.
Vừa đi ra, Khương Phương Phương liền nhìn hắn, Sinh nhật của người nhà tôi, làm sao cậu biết?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Biết cái gì, tôi xem qua hồ sơ của ngài, cũng là ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, trí nhớ tôi cũng được, nên đều nhớ kỹ. Lại nói dối rồi.
Khương Phương Phương vuốt vuốt tóc, Vậy thím Chu đâu?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Đây là phân tích, ngài cũng không biết, lão nhân gia hỏi như vậy khẳng định có đạo lý, cho nên tôi nghĩ khẳng định là cùng ngày, ngài thì loại ra, chỉ còn lại cha mẹ của ngài, ngài cha vừa qua đời, tôi nghĩ mẹ ngài khẳng định không muốn nói cái này, cho nên chỉ còn lại sinh nhật của mẹ ngài, tôi chỉ đoán mò một chút, không ngờ rằng thật đúng là trúng.
Khương Phương Phương cười nhạt, Tìm cậu tới thật đúng là tốt, loại năng lực tùy cơ ứng biến này thật đúng là không ai so được với cậu. . . “ . . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|