Buổi chiều.
Trong nhà.
Một trận gió thổi làm cho đám mây trên trời siu vẹo, cũng như tâm tình của Đổng Học Bân lúc này, có chút quấn quýt nửa vời.
Đi nhà chị Khương?
Giả mạo chồng chị Khương?
Cái này nghĩ thế nào cũng thấy có chút ...
Đổng Học Bân trong lúc nhất thời rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm sao cho được, thật ra theo suy nghĩ của hắn thì hắn không muốn đi, cũng muốn đẩy chuyện này qua điện thoại, nhưng không có biện pháp, Đổng Học Bân thật sự là nói không nên lời, Khương Phương Phương cho tới bây giờ cũng chưa từng cầu mình chuyện gì, chị Khương người ta là một đại huyện trưởng vừa làm cơm cho mình vừa giặt quần áo cho mình, từ sau khi Đổng Học Bân tới huyện Trinh Thủy thì đã chăm sóc cho hắn không ít, hầu như là rất cẩn thận, Đổng Học Bân thiếu cô ấy không ít, lúc này chị Khương người ta mở miệng muốn hắn hỗ trợ, Đổng Học Bân cũng không thể không đi, không có cách, hắn là một người rất trọng mặt mũi, cho nên mới kiên trì đáp ứng, hiện tại chỉ có thể nhắm mắt đưa đò.
Thay quần áo thôi.
Mặc cái gì đây?
Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân mở tủ quần áo quan sát một hồi, chọn vài bộ quần áo lấy ra thử thử, nhưng cũng không biết chồng chị Khương trước đây mặc theo phong cách gì.
Tích tích tích.
Tin nhắn tới.
Là Khương Phương Phương gửi địa chỉ nhà mẹ cô ấy tới.
Đổng Học Bân vừa nhìn, lập tức cầm điện thoại gọi cho cô ấy, nhưng vừa vang lên một tiếng chuông, đã bị bên kia cúp, khiến cho Đổng Học Bân nghi hoặc.
Tích tích, tin nhắn lại tới.
Khương Phương Phương: mẹ tôi đang ở bên cạnh, tôi không tiện nói.
Đổng Học Bân lập tức trả lời : cũng là muốn hỏi một chút tôi nên mặc cái gì? Kiểu tóc thế nào?
Khương Phương Phương sau một lát mới trả lời : đều có thể, mẹ tôi không nhớ rõ ràng như vậy đâu.
Đổng Học Bân: vậy được, bên tôi cũng xong rồi, vậy khi nào tôi xuất phát?
Khương Phương Phương: hiện tại có thể đến đây, đến lúc đó nhớ nói ít, xưng hô cũng chú ý một chút, gọi mẹ tôi là mẹ, còn nữa, còn tôi tên là Lưu Thao.
Đổng Học Bân: được, tôi nhớ ky.
Khương Phương Phương: việc này xong tôi sẽ mời cậu ăn. Cảm ơn cậu.
Đổng Học Bân: ai da, không có việc gì đâu, coi ngài khách khí kìa.
Khương Phương Phương: cứ như vậy đi, không uống rượu chứ? Lái xe chú ý an toàn.
Đổng Học Bân: được, vậy tôi xuất phát.
Tốc độ gửi tin nhắn của Khương huyện trưởng rất chậm, phỏng chừng bên kia vừa phải gửi tin vừa phải lo cho mẹ. Hai người nói xong lúc này cũng đã một giờ, Đổng Học Bân buông điện thoại di động xuống nhìn đồng hồ, mau chóng thay quần áo sửa soạn lại, cũng không kịp tắm, nhìn gương chải một kiểu tóc thành thục một chút, sau đó lục lục trong nhà, tìm kiếm hoa quả và đồ mà người khác đưa, mở cửa xuống lầu lái xe, lúc này mới đi qua theo địa chỉ mà Khương Phương Phương gửi tới, cách khá xa, mà với tình hình giao thông bên này, phỏng chừng phải một tiếng mới tới.
...
Hai giờ.
Dưới lầu nhà Khương mẫu.
Đây là một tiểu khu ngoại thành, xa thêm chút nữa phỏng chừng là nông thôn rồi, xung quanh không nhiều người lắm, tiểu khu nhìn qua có vẻ rất cũ, điều kiện của huyện Trinh Thủy tuy không tốt, nhưng mà làm huyện trưởng, kiếm một nhà ở trông ổn ổn một chút cũng không có vấn đề gì, ít nhất là theo Đổng Học Bân thấy, trong huyện cũng có mấy tiểu khu coi nư có thể, ít nhất là sạch sẽ và hoàn cảnh không tồi, nhưng Khương huyện trưởng thì không có, cha mẹ cô ấy vẫn ở chổ này, từ cái này cũng có thể nhìn ra Khương Phương Phương là một quan viên thanh liêm, tuyệt đối không phải giả vờ giả vịt, hơn nữa suy nghĩ một chút, chỉ dựa vào chút tiền lương cảu cô ấy, vừa điều trị bệnh ung thư cho cha vừa phải mướn bảo mẫu để chăm sóc cho mẹ, kinh tế trong nhà khẳng định là không dư dả, cha của Đổng Học Bân cũng qua đời vì bệnh ung thử, hắn hiển nhiên là biết bệnh này tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Ài.
Cả nhà đều phải dựa vào một mình chị Khương chống.
Đừng nói là nữ, ngay cả đàn ông cũng không chịu được.
Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân thở dài thật sâu, đã không còn suy nghĩ không tình nguyện cái gì, nếu như có thể, hắn cũng muốn phân ưu giúp chị Khương một ít.
Đi thôi!
Hôm nay mặc kệ giá nào!
Đổng Học Bân xuống xe, cầm bánh kem và hoa quả đi lên lầu.
Trong hành lang đều là đất, còn có rác do người ta ném ra, hầu như là chiếm đầy đường đi, cửa sổ trên hàng hiên cũng cực kỳ bẩn, có vài cái thậm chí đều nát.
Lầu ba.
Đổng Học Bân đứng ở cửa tìm chuông cửa, cuối cùng vẫn không tìm được, vì vậy đành đưa tay gõ cửa, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Không ai mở cửa.
Đổng Học Bân lại gõ cửa.
Lúc này mới nghe bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cửa mở ra, để lộ thân ảnh của Khương Phương Phương : Tới rồi à?
Ừm Đổng Học Bân ôm đồ nhìn vào trong.
Vào đi Khương Phương Phương nghiêng người một chút, thấp giọng : Mẹ tôi đang nằm, cậu vào phòng khách chờ một chút, tùy tiện ngồi đi, tôi đi gọi bà
Ừm, được'
Trà pha rồi đấy, cậu uống đi
Được, ngài đừng quản ti6
Hai người nói rất khẽ, cứ như là kẻ trộm vậy.
Chờ Khương Phương Phương nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ đi vào, Đổng Học Bân đi qua ngồi xuống sô pha, mói bắt đầu quan sát ở đây, nhà cô ấy hình như là loại một phòng khách, một phòng vệ sinh, một phòng ngủ và một buồng ngủ, không tới năm mươi mét, trong phòng đều là gia cụ cũ bằng gõ, vừa nhìn cũng là nhà của người già, trong không khí bay ra mùi thuốc đông y, ở trên bàn thờ còn có tấm ảnh chụp đen trắng của cha chị Khương.
Lúc này, tiếng nói chuyện của hai mẹ con trong phòng truyền ra.
Mẹ
Hừ
Mẹ uống thuốc đi
Mẹ không uống
Mẹ nhanh nghe lời đi, uống thuốc vào rồi nói
Đem đi cho mẹ! Mẹ cái gì cũng không uống
Cơm mẹ không ăn thuốc cũng không uống, mẹ muốn con gấp chết có phải không?
Con không đưa tiểu Thao tới đây cho mẹ mẹ cái gì cũng không uống
Tối qua mẹ đã không ăn không uống thuốc, ngày hôm nay lại không uống, mẹ bị lên huyết áp con cũng mặc kệ đó? Dù sao thì khó chịu tự mẹ biết
Mẹ không cần con quản, nha đầu vô tâm nhãn này, tiểu Thao là một đứa nhỏ tốt, khẳng định là hai đứa cãi nhau, nếu không tiểu Thao là một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy sao có thể mấy tháng không đến thăm ba mẹ? Ba con hiện tại đi mà tiểu Thao cũng không tới! Con thật sự cho rằng mẹ bị ngốc sao? Khẳng định là hai đứa có vấn đề, con nhanh chóng tìm tiểu Thao về đây cho mẹ, chờ ngày nào đó mẹ chết, còn ai chăm sóc cho con hả? Cũng chỉ có tiểu Thao, mẹ nói con nè Phương Phương, lần này con đừng gạt mẹ, con không cho tiểu Thao để đây, không cho mẹ thấy hai đứa vẫn tốt đẹp, thì mẹ sẽ không ăn cơm!
Mẹ
Lấy đi đi!
Nghe vậy, Đổng Học Bân thở dài, bệnh của bà lão quả thật quá nghiêm trọng, mấy tháng không thấy tới thăm? Lưu Thao đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà lão người hồ đồ, nhưng tâm không hồ đồ, Đổng Học Bân nghe ra được, bà ấy sở dĩ ồn ào đòi con rể, cũng là muốn nhìn con rể và con gái tốt đẹp, bà ấy mới có thể yên tâm. Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng không chịu nổi nữa, hắn rõ ràng, chị Khương làm sao mà không hy vọng được đoàn tụ với chồng, nhưng hiện tại hai người đã không thuộc về một thế giới, căn bản là không có cách nào, Khương mẫu không biết, mỗi một câu nói của bà như đâm vào trong lòng của Khương huyện trưởng, giống như một cái gai vậy, trong lòng Khương huyện trưởng khẳng định không dễ chịu, đây là điều mà hỏi cũng không cần phải hỏi.
Không đợi chị Khương gọi.
Đổng Học Bân đứng dậy đi qua, là lúc cần hắn rồi.
Trong phòng ngủ nhỏ, một bà lão hơn sáu mươi tuổi đang tựa ở đầu giường ồn ào với con gái, Khương Phương Phương ở bên cạnh bưng chén thuốc dỗ bà uống.
Đổng Học Bân đứng ở cửa nhìn.
Khương mẫu và Khương Phương Phương cũng nhận thấy có người, đều nhìn qua.
Khương Phương Phương liền cho hắn một ánh mắt, Đổng Học Bân hiểu ý, lập tức nhìn về phía bà lão : Mẹ Tiếng gọi này cũng hơi có chút vặn vẹo, nhưng cũng bó tay thôi.
Khương mẫu ngây người ra : Tiểu Thao? Con là tiểu Thao?
Đổng Học Bân đi lên nói Là con đây mẹ, con tới rồi
Khương mẫu lập tức ngồi dậy, nhìn hắn hơn nửa ngày, bỗng nhiên lắc đầu nói : Không đúng! Không đúng! Nghiêng đầu nhìn Khương Phương Phương : Có phải con tìm người tới gạt mẹ hay không?
Trời ạ, ai nói bà lão này hồ đồ?
Đổng Học Bân nghe vậy, trong lòng cũng hoảng hốt.
Nhưng biểu tình của Khương Phương Phương rất tự nhiên, tiện tay lấy ra một bức ảnh bên trong bóp : Anh ấy là tiểu Thao, mẹ không nhận ra sao? Mẹ xem ảnh đi
Khương mẫu cúi đầu nhìn, vẫn lắc đầu : Người không thay đổi, nhưng sao cảm giác không giống Nói xong, lại dùng sức nhìn Đổng Học Bân.
Cảm giác có thể giống mới là lạ, bà lão đã nhiều năm không gặp con rể Lưu Thao của mình, bà vẫn cho rằng mới mấy tháng không gặp, hiện tại cho dù là Lưu Thao thật sự khởi tử hồi sinh đứng trước mặt bà, bà phỏng chừng cũng phải chần chờ một chút, huống chi Đổng Học Bân lúc đầu vốn đã là giả rồi.
Khương Phương Phương đem chén thuốc đặt trên bàn, thản nhiên nói : Mẹ muốn tiểu Thao tới, hiện tại anh ấy đã tới, mẹ còn hoài nghi cái này hoài nghi cái kia
Khương mẫu nghi hoặc nói : Thật sự là tiểu Thao?
Mẹ, thật sự là con Đổng Học Bân nói.
Khương mẫu nhìn hắn : Vậy mẹ hỏi con, sinh nhật của mẹ là bao nhiêu
Sinh nhật? Đổng Học Bân trợn tròn mắt.
Khương Phương Phương có thể cũng không ngờ rằng mẹ của mình lúc không hồ đồ thì đúng là không hồ đồ, lông mi khẽ động, nhìn Đổng Học Bân, tay đặt trên giường hơi rút về, tựa như muốn ra hiệu cho Đổng Học Bân, nhưng sau một khắc, bà lão liền chụp lấy tay của con gái.
Con không được nhắc nó
Mẹ, tiểu Thao làm sao nhớ được sinh nhật của mẹ
Nó làm sao mà không nhớ? Mỗi năm đều là nó làm sinh nhật cho mẹ và ba con
Đó cũng là do con nhắc anh ấy thôi, anh ấy công tác bận rộn như vậy, không nhớ những cái này đâu
Khương mẫu nhìn Đổng Học Bân nói : Tốt lắm, tiểu Thao, sinh nhật của con con sẽ không quên chứ? Là ngày nào?
Đổng Học Bân làm sao mà biết mấy cái này, nghẹn họng ngay lập tức.
Mẹ đã nói nó không phải tiểu Thao mà! Sinh nhật của mẹ là ngày 4 tháng 7! Sinh nhật của tiểu Thao là ngày 1 tháng 2! Cho dù quên của mẹ! Nó sao có thể quên luôn sinh nhật của mình chứ! Bà lão nổi giận, chỉ vào con gái nói : Con thật sự coi mẹ là kẻ ngu sao! Còn tìm người đến gạt mẹ!
Khương Phương Phương không nói chuyện.
Chẹp, lộ hàng rồi. Đổng Học Bân lau mồ hôi trên trán, bị vạch trần rồi nên hắn nghĩ mình vừa ngốc vừa xấu hổ, muốn cáo từ rời đi, nhưng mà sau khi thấy được biểu tình không nói được một lời của Khương Phương Phương, trong lòng Đổng Học Bân nặng lại, bỗng nhiên có chút đau, cũng có chút yêu thương, nói đến bên mép cũng nuốt trở lại.
Hí mắt, Đổng Học Bân làm ra quyết định!
Hỏi sinh nhật?
Được?
BACK một phút đồng hồ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong nhà.
Một trận gió thổi làm cho đám mây trên trời siu vẹo, cũng như tâm tình của Đổng Học Bân lúc này, có chút quấn quýt nửa vời.
Đi nhà chị Khương?
Giả mạo chồng chị Khương?
Cái này nghĩ thế nào cũng thấy có chút ...
Đổng Học Bân trong lúc nhất thời rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm sao cho được, thật ra theo suy nghĩ của hắn thì hắn không muốn đi, cũng muốn đẩy chuyện này qua điện thoại, nhưng không có biện pháp, Đổng Học Bân thật sự là nói không nên lời, Khương Phương Phương cho tới bây giờ cũng chưa từng cầu mình chuyện gì, chị Khương người ta là một đại huyện trưởng vừa làm cơm cho mình vừa giặt quần áo cho mình, từ sau khi Đổng Học Bân tới huyện Trinh Thủy thì đã chăm sóc cho hắn không ít, hầu như là rất cẩn thận, Đổng Học Bân thiếu cô ấy không ít, lúc này chị Khương người ta mở miệng muốn hắn hỗ trợ, Đổng Học Bân cũng không thể không đi, không có cách, hắn là một người rất trọng mặt mũi, cho nên mới kiên trì đáp ứng, hiện tại chỉ có thể nhắm mắt đưa đò.
Thay quần áo thôi.
Mặc cái gì đây?
Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân mở tủ quần áo quan sát một hồi, chọn vài bộ quần áo lấy ra thử thử, nhưng cũng không biết chồng chị Khương trước đây mặc theo phong cách gì.
Tích tích tích.
Tin nhắn tới.
Là Khương Phương Phương gửi địa chỉ nhà mẹ cô ấy tới.
Đổng Học Bân vừa nhìn, lập tức cầm điện thoại gọi cho cô ấy, nhưng vừa vang lên một tiếng chuông, đã bị bên kia cúp, khiến cho Đổng Học Bân nghi hoặc.
Tích tích, tin nhắn lại tới.
Khương Phương Phương: mẹ tôi đang ở bên cạnh, tôi không tiện nói.
Đổng Học Bân lập tức trả lời : cũng là muốn hỏi một chút tôi nên mặc cái gì? Kiểu tóc thế nào?
Khương Phương Phương sau một lát mới trả lời : đều có thể, mẹ tôi không nhớ rõ ràng như vậy đâu.
Đổng Học Bân: vậy được, bên tôi cũng xong rồi, vậy khi nào tôi xuất phát?
Khương Phương Phương: hiện tại có thể đến đây, đến lúc đó nhớ nói ít, xưng hô cũng chú ý một chút, gọi mẹ tôi là mẹ, còn nữa, còn tôi tên là Lưu Thao.
Đổng Học Bân: được, tôi nhớ ky.
Khương Phương Phương: việc này xong tôi sẽ mời cậu ăn. Cảm ơn cậu.
Đổng Học Bân: ai da, không có việc gì đâu, coi ngài khách khí kìa.
Khương Phương Phương: cứ như vậy đi, không uống rượu chứ? Lái xe chú ý an toàn.
Đổng Học Bân: được, vậy tôi xuất phát.
Tốc độ gửi tin nhắn của Khương huyện trưởng rất chậm, phỏng chừng bên kia vừa phải gửi tin vừa phải lo cho mẹ. Hai người nói xong lúc này cũng đã một giờ, Đổng Học Bân buông điện thoại di động xuống nhìn đồng hồ, mau chóng thay quần áo sửa soạn lại, cũng không kịp tắm, nhìn gương chải một kiểu tóc thành thục một chút, sau đó lục lục trong nhà, tìm kiếm hoa quả và đồ mà người khác đưa, mở cửa xuống lầu lái xe, lúc này mới đi qua theo địa chỉ mà Khương Phương Phương gửi tới, cách khá xa, mà với tình hình giao thông bên này, phỏng chừng phải một tiếng mới tới.
...
Hai giờ.
Dưới lầu nhà Khương mẫu.
Đây là một tiểu khu ngoại thành, xa thêm chút nữa phỏng chừng là nông thôn rồi, xung quanh không nhiều người lắm, tiểu khu nhìn qua có vẻ rất cũ, điều kiện của huyện Trinh Thủy tuy không tốt, nhưng mà làm huyện trưởng, kiếm một nhà ở trông ổn ổn một chút cũng không có vấn đề gì, ít nhất là theo Đổng Học Bân thấy, trong huyện cũng có mấy tiểu khu coi nư có thể, ít nhất là sạch sẽ và hoàn cảnh không tồi, nhưng Khương huyện trưởng thì không có, cha mẹ cô ấy vẫn ở chổ này, từ cái này cũng có thể nhìn ra Khương Phương Phương là một quan viên thanh liêm, tuyệt đối không phải giả vờ giả vịt, hơn nữa suy nghĩ một chút, chỉ dựa vào chút tiền lương cảu cô ấy, vừa điều trị bệnh ung thư cho cha vừa phải mướn bảo mẫu để chăm sóc cho mẹ, kinh tế trong nhà khẳng định là không dư dả, cha của Đổng Học Bân cũng qua đời vì bệnh ung thử, hắn hiển nhiên là biết bệnh này tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Ài.
Cả nhà đều phải dựa vào một mình chị Khương chống.
Đừng nói là nữ, ngay cả đàn ông cũng không chịu được.
Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân thở dài thật sâu, đã không còn suy nghĩ không tình nguyện cái gì, nếu như có thể, hắn cũng muốn phân ưu giúp chị Khương một ít.
Đi thôi!
Hôm nay mặc kệ giá nào!
Đổng Học Bân xuống xe, cầm bánh kem và hoa quả đi lên lầu.
Trong hành lang đều là đất, còn có rác do người ta ném ra, hầu như là chiếm đầy đường đi, cửa sổ trên hàng hiên cũng cực kỳ bẩn, có vài cái thậm chí đều nát.
Lầu ba.
Đổng Học Bân đứng ở cửa tìm chuông cửa, cuối cùng vẫn không tìm được, vì vậy đành đưa tay gõ cửa, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Không ai mở cửa.
Đổng Học Bân lại gõ cửa.
Lúc này mới nghe bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cửa mở ra, để lộ thân ảnh của Khương Phương Phương : Tới rồi à?
Ừm Đổng Học Bân ôm đồ nhìn vào trong.
Vào đi Khương Phương Phương nghiêng người một chút, thấp giọng : Mẹ tôi đang nằm, cậu vào phòng khách chờ một chút, tùy tiện ngồi đi, tôi đi gọi bà
Ừm, được'
Trà pha rồi đấy, cậu uống đi
Được, ngài đừng quản ti6
Hai người nói rất khẽ, cứ như là kẻ trộm vậy.
Chờ Khương Phương Phương nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ đi vào, Đổng Học Bân đi qua ngồi xuống sô pha, mói bắt đầu quan sát ở đây, nhà cô ấy hình như là loại một phòng khách, một phòng vệ sinh, một phòng ngủ và một buồng ngủ, không tới năm mươi mét, trong phòng đều là gia cụ cũ bằng gõ, vừa nhìn cũng là nhà của người già, trong không khí bay ra mùi thuốc đông y, ở trên bàn thờ còn có tấm ảnh chụp đen trắng của cha chị Khương.
Lúc này, tiếng nói chuyện của hai mẹ con trong phòng truyền ra.
Mẹ
Hừ
Mẹ uống thuốc đi
Mẹ không uống
Mẹ nhanh nghe lời đi, uống thuốc vào rồi nói
Đem đi cho mẹ! Mẹ cái gì cũng không uống
Cơm mẹ không ăn thuốc cũng không uống, mẹ muốn con gấp chết có phải không?
Con không đưa tiểu Thao tới đây cho mẹ mẹ cái gì cũng không uống
Tối qua mẹ đã không ăn không uống thuốc, ngày hôm nay lại không uống, mẹ bị lên huyết áp con cũng mặc kệ đó? Dù sao thì khó chịu tự mẹ biết
Mẹ không cần con quản, nha đầu vô tâm nhãn này, tiểu Thao là một đứa nhỏ tốt, khẳng định là hai đứa cãi nhau, nếu không tiểu Thao là một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy sao có thể mấy tháng không đến thăm ba mẹ? Ba con hiện tại đi mà tiểu Thao cũng không tới! Con thật sự cho rằng mẹ bị ngốc sao? Khẳng định là hai đứa có vấn đề, con nhanh chóng tìm tiểu Thao về đây cho mẹ, chờ ngày nào đó mẹ chết, còn ai chăm sóc cho con hả? Cũng chỉ có tiểu Thao, mẹ nói con nè Phương Phương, lần này con đừng gạt mẹ, con không cho tiểu Thao để đây, không cho mẹ thấy hai đứa vẫn tốt đẹp, thì mẹ sẽ không ăn cơm!
Mẹ
Lấy đi đi!
Nghe vậy, Đổng Học Bân thở dài, bệnh của bà lão quả thật quá nghiêm trọng, mấy tháng không thấy tới thăm? Lưu Thao đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà lão người hồ đồ, nhưng tâm không hồ đồ, Đổng Học Bân nghe ra được, bà ấy sở dĩ ồn ào đòi con rể, cũng là muốn nhìn con rể và con gái tốt đẹp, bà ấy mới có thể yên tâm. Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cũng không chịu nổi nữa, hắn rõ ràng, chị Khương làm sao mà không hy vọng được đoàn tụ với chồng, nhưng hiện tại hai người đã không thuộc về một thế giới, căn bản là không có cách nào, Khương mẫu không biết, mỗi một câu nói của bà như đâm vào trong lòng của Khương huyện trưởng, giống như một cái gai vậy, trong lòng Khương huyện trưởng khẳng định không dễ chịu, đây là điều mà hỏi cũng không cần phải hỏi.
Không đợi chị Khương gọi.
Đổng Học Bân đứng dậy đi qua, là lúc cần hắn rồi.
Trong phòng ngủ nhỏ, một bà lão hơn sáu mươi tuổi đang tựa ở đầu giường ồn ào với con gái, Khương Phương Phương ở bên cạnh bưng chén thuốc dỗ bà uống.
Đổng Học Bân đứng ở cửa nhìn.
Khương mẫu và Khương Phương Phương cũng nhận thấy có người, đều nhìn qua.
Khương Phương Phương liền cho hắn một ánh mắt, Đổng Học Bân hiểu ý, lập tức nhìn về phía bà lão : Mẹ Tiếng gọi này cũng hơi có chút vặn vẹo, nhưng cũng bó tay thôi.
Khương mẫu ngây người ra : Tiểu Thao? Con là tiểu Thao?
Đổng Học Bân đi lên nói Là con đây mẹ, con tới rồi
Khương mẫu lập tức ngồi dậy, nhìn hắn hơn nửa ngày, bỗng nhiên lắc đầu nói : Không đúng! Không đúng! Nghiêng đầu nhìn Khương Phương Phương : Có phải con tìm người tới gạt mẹ hay không?
Trời ạ, ai nói bà lão này hồ đồ?
Đổng Học Bân nghe vậy, trong lòng cũng hoảng hốt.
Nhưng biểu tình của Khương Phương Phương rất tự nhiên, tiện tay lấy ra một bức ảnh bên trong bóp : Anh ấy là tiểu Thao, mẹ không nhận ra sao? Mẹ xem ảnh đi
Khương mẫu cúi đầu nhìn, vẫn lắc đầu : Người không thay đổi, nhưng sao cảm giác không giống Nói xong, lại dùng sức nhìn Đổng Học Bân.
Cảm giác có thể giống mới là lạ, bà lão đã nhiều năm không gặp con rể Lưu Thao của mình, bà vẫn cho rằng mới mấy tháng không gặp, hiện tại cho dù là Lưu Thao thật sự khởi tử hồi sinh đứng trước mặt bà, bà phỏng chừng cũng phải chần chờ một chút, huống chi Đổng Học Bân lúc đầu vốn đã là giả rồi.
Khương Phương Phương đem chén thuốc đặt trên bàn, thản nhiên nói : Mẹ muốn tiểu Thao tới, hiện tại anh ấy đã tới, mẹ còn hoài nghi cái này hoài nghi cái kia
Khương mẫu nghi hoặc nói : Thật sự là tiểu Thao?
Mẹ, thật sự là con Đổng Học Bân nói.
Khương mẫu nhìn hắn : Vậy mẹ hỏi con, sinh nhật của mẹ là bao nhiêu
Sinh nhật? Đổng Học Bân trợn tròn mắt.
Khương Phương Phương có thể cũng không ngờ rằng mẹ của mình lúc không hồ đồ thì đúng là không hồ đồ, lông mi khẽ động, nhìn Đổng Học Bân, tay đặt trên giường hơi rút về, tựa như muốn ra hiệu cho Đổng Học Bân, nhưng sau một khắc, bà lão liền chụp lấy tay của con gái.
Con không được nhắc nó
Mẹ, tiểu Thao làm sao nhớ được sinh nhật của mẹ
Nó làm sao mà không nhớ? Mỗi năm đều là nó làm sinh nhật cho mẹ và ba con
Đó cũng là do con nhắc anh ấy thôi, anh ấy công tác bận rộn như vậy, không nhớ những cái này đâu
Khương mẫu nhìn Đổng Học Bân nói : Tốt lắm, tiểu Thao, sinh nhật của con con sẽ không quên chứ? Là ngày nào?
Đổng Học Bân làm sao mà biết mấy cái này, nghẹn họng ngay lập tức.
Mẹ đã nói nó không phải tiểu Thao mà! Sinh nhật của mẹ là ngày 4 tháng 7! Sinh nhật của tiểu Thao là ngày 1 tháng 2! Cho dù quên của mẹ! Nó sao có thể quên luôn sinh nhật của mình chứ! Bà lão nổi giận, chỉ vào con gái nói : Con thật sự coi mẹ là kẻ ngu sao! Còn tìm người đến gạt mẹ!
Khương Phương Phương không nói chuyện.
Chẹp, lộ hàng rồi. Đổng Học Bân lau mồ hôi trên trán, bị vạch trần rồi nên hắn nghĩ mình vừa ngốc vừa xấu hổ, muốn cáo từ rời đi, nhưng mà sau khi thấy được biểu tình không nói được một lời của Khương Phương Phương, trong lòng Đổng Học Bân nặng lại, bỗng nhiên có chút đau, cũng có chút yêu thương, nói đến bên mép cũng nuốt trở lại.
Hí mắt, Đổng Học Bân làm ra quyết định!
Hỏi sinh nhật?
Được?
BACK một phút đồng hồ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|