Ngày hôm sau.
Buổi sáng, tám giờ hơn.
Trời trong nắng ấm, là một ngày trời đẹp.
Trong nhà ở cũ Đổng gia, Đổng Học Bân ngồi dậy khỏi giường, ngáp một cái, chuyện đầu tiên cũng là lấy ra điếu thuốc ngậm vào miệng nằm trong chăn phà khói, trong phòng vắng vẻ chỉ còn một mình hắn, chị Từ tối hôm qua đã đi, bất quá tuy rằng Từ Yến nói rằng chỉ được bốn mươi phút, nhưng cuối cùng hai người lăn qua lăn lại trong phòng khách xong còn tiếp tục vào phòng ngủ mà lăn qua lăn lại, thời gian cụ thể thì Đổng Học Bân cũng không nhớ, dù sao thì cũng hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, cũng không biết có làm lỡ công việc của chị Từ hay không, Đổng Học Bân sau khi gây họa xong thì ôm thân thể đầy ấp của chị Từ ngủ khò đi, mở mắt ra đã là hừng đông, cũng không biết chị Từ đi lúc nào.
Ơ?
Trên bàn có cái gì?
Đổng Học Bân thoáng nhìn, phát hiện có một tấm giấy, dùng gạt tàn thuốc đè lên, liền đưa tay lấy nhìn.
Chị đi.
Tên nhóc cậu ngủ đi.
... Từ Yến.
Đổng Học Bân mỉm cười, đem tờ giấy cất vào.
Lúc này, điện thoại di động kêu lên.
Đổng Học Bân lập tức dụi tàn thuốc đưa tay lấy điện thoại di động, là Diêu Thúy gọi tới.
A lô. Đổng Học Bân tiếp.
Học Bân, tôi Diêu Thúy.
Ha ha, tôi biết.
Tôi đang ở cơ quan, các lãnh đạo bảo tôi hỏi một chút thân thể của cậu khôi phục thế nào.
Cũng được, bác sĩ nói dưỡng một thời gian là tốt rồi, không có vấn đề gì lớn, sao, cơ quan có việc?
Cũng không có gì, cũng là số tiền của trung ương. Ý của cấp trên là nên dùng số tiền đó như thế nào, hơn nữa rất nhiều lãnh đạo cán bộ phía dưới hương trấn và huyện cũng đều nhìn chằm chằm số tiền này, hầu như mỗi ngày đều có người tìm tới, nhưng tăng nhiều cháo ít, cũng không có khả năng đều chi cho từng phòng ban, trong huyện mở họp vài lần, ngay cả Mông bí thư bên kia không có chủ ý. Sau đó kết quả cuộc họp thường uỷ thương lượng chính là chờ trên cuộc họp thường uỷ tháng sau sẽ thảo luận số tiền này dùng như thế nào, cậu là lãnh đạo chủ quản tài chính, tiền cũng là cậu lấy về tới. Cho nên ngày hôm qua thư ký của Khương huyện trưởng đi tìm tôi, tôi thấy ý tứ hình như là Khương huyện trưởng có ý định cho cậu tham gia cuộc họp thường uỷ tháng sau, bất quá thân thể cậu. . .
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.Khương huyện trưởng muốn tôi trở lại?
Không rõ ràng lắm, nhưng nghe ý của thư ký Khương huyện trưởng. . . Hình như là vậy.
Được, tôi đã biết, còn có hơn mười ngày mà? Vậy đến lúc đó tôi về.
Cậu bị thương ít nhất phải nghĩ dưỡng ba bốn tháng, cậu đừng miễn cưỡng, lỡ như khôi phục không tốt. . .
Không có việc gì, dù sao đến lúc đó tôi đi xem, số tiền này dùng như thế nào cũng phải suy nghĩ, cuộc họp thường uỷ tôi khẳng định phải đi.
Vậy được, dù sao cậu cũng chú ý nghỉ ngơi.
Yên tâm đi. Năng lực khôi phục của tôi tốt lắm.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cầm điện thoại di động mở ghi chú ghi lại đơn giản một chút, tiền là hắn lấy về tới, hắn đương nhiên biết số tiền này dùng như thế nào, hơn nữa Khương huyện trưởng phỏng chừng là đã có suy nghĩ. Nhưng bởi vì xấu hổ trước đó, cô ấy có thể không gọi điện thoại cho mình để tự mình nói, lúc này mới cho thư ký tìm thư ký của mình nói một câu, muốn cho mình trong cuộc họp thường uỷ ủng hộ đề nghị của cô ấy? Đổng Học Bân đương nhiên là nghĩa bất dung từ, cho dù giữa hai người xuất hiện chút mờ ám không thể dự liệu, nhưng hai người dù sao vẫn là cùng một trận doanh. Sớm buộc cùng một chỗ.
Còn hơn mười ngày.
Cũng không vội vã trở về.
Đổng Học Bân duỗi lưng một cái, liền rời giường rửa mặt, tự mình làm chút điểm tâm, trạng thái tinh thần có vẻ vô cùng tốt, duy nhất không được tự nhiên cũng là vết thương trên người còn đang mơ hồ làm đau, có đôi khi không cẩn thận động một chút, cánh tay và chân đều đau.
Quên đi.
Khôi phục rất tốt.
Đổng Học Bân nghĩ dù sao cũng không đi bệnh viện kiểm tra, khôi phục được cũng là khôi phục được, cùng lắm thì thích hợp giả vờ giả vịt, không cho người nhìn ra là được. . . Đổng Học Bân đem vết thương trên người khôi phục!
Đương nhiên, hắn cũng không làm ra loại vết thương không đau không ngứa, mà chỉ là đem ý niệm của REVERSE tập trung ở tại xương sườn cánh tay và chổ gãy xương trên chân, những cái này mới là muốn chết, cái khác để lại cho người khác xem, dù sao cũng đều nói là đã khép lại, cũng phải lưu lại một chút, nếu không cởi quần áo ra một thân trơn bóng, cái này cũng sẽ lộ hết, Đổng Học Bân vẫn rất cẩn thận trong vấn đề này.
Sau vài phút.
Đổng Học Bân hoạt động cánh tay, giơ giơ chân, được rồi, chổ đầu khớp xương đã không còn đau đớn, thương thế đều tốt rồi.
Ài.
Thoải mái.
Bị thương không ít ngày, Đổng Học Bân ngày hôm nay rốt cuộc giải thoát, cầm quần áo Từ Yến làm cho hắn đi phòng vệ sinh soi gương, cuối cùng chọn một bộ mặc vào nhìn hiệu quả một chút, rất thích khẽ gật đầu, bất quá cuối cùng thằng nhãi này cũng không dám mặc ở nhà, vẫn là thay quần áo của mình, đó chính là quần áo tự tay chị Từ làm ra, Đổng Học Bân rất yêu thương, rất sợ làm quần áo dơ không giặt được.
Ngày hôm nay làm gì nhĩ?
Đã lâu không trở về, tùy tiện đi dạo thôi.
Đổng Học Bân đi dạo, sau khi đi lòng vòng thì vào trong nhà sách nhìn một chút, công tác lâu như vậy, Đổng Học Bân chưa từng chủ động bổ sung kiến thức cho mình, thật vất vả nghỉ ngơi một thời gian như thế cũng không thể lãng phí, không ai ở bên cạnh nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, xem vài quyển sách thôi.
《 Hậu Hắc học 》.
《Nghệ thuật lãnh đạo》.
Nhưng mà nhìn nửa ngày, Đổng Học Bân cũng nhìn không vào, tùy tiện lật lật một chút là không muốn nhìn, không phải sách mà hắn cảm thấy hứng thú.
Cuối cùng đi quầy sách y học.
Đổng Học Bân cũng lật lật xem các loại sách trung y và xoa bóp huyệt vị các loại, dừng chân xem chăm chú, hắn cứ tự xưng là biết y thuật, cũng chữa bệnh cho không ít người, gió cũng chém thành bão rồi, Đổng Học Bân cũng sợ sau này bị lộ, người ta lỡ như thấy mình ngay cả tri thức cơ bản nhất đều không rõ ràng, sẽ hoài nghi mình làm sao chữa bệnh cho người khác, đều là phiền phức, Đổng Học Bân cũng không hiểu mấy cái này, hắn là sinh viên khoa học tự nhiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc qua những cái này, học cũng không có khả năng, chỉ cần lý giải một ít là được.
《 Trung y học 》.
《 Nhân thể huyệt vị 》.
《 Y học kết cấu 》.
《 Các loại giải phẫu》.
《Phân loại giải phẫu ngoại khoa》.
《 Thần bí của xoa bóp Trung y 》.
Đổng Học Bân cũng không quản Trung y Tây y, một hơi mua hơn mười quyển sách, còn mang đĩa CD, sau khi về đến nhà thì lật ra mà xem, Đổng Học Bân phát hiện hắn xem những quyển sách này còn thú vị hơn mấy cái 《 lãnh đạo nghệ thuật 》, không làm gì thì ngồi xem sách đi, dù sao bình thường đã tiếp xúc quá nhiều phiền, thời gian nghỉ ngơi lại nghiên cứu lãnh đạo cái gì nghệ thuật, cũng quá mệt mỏi.
Một quyển. . .
Hai quyển. . .
Ba quyển. . .
Đổng Học Bân đọc sách rất nhanh, cũng là ôm tâm tính lý giải là được, cũng không cần học bằng cách nhớ và vân vân, kết quả từ buổi sáng đến chiều tối thì xem đủ ba quyển sách, hơn trăm ngàn chữ mà thôi, không tính nhiều. Cuối cùng Đổng Học Bân phát hiện hắn vẫn thích xem Tây y, bởi vì Tây y tương đối quy củ, thiết bị chữa bệnh? Cũng là nhiều như vậy. Thuốc tây? Đều là cố định. Quá trình giải phẫu? Cũng đều là có trình tự. Nhưng trung y không giống, thật sự có chút phiền phức, chỉ là một trăm huyệt vị cũng đủ để đầu óc Đổng Học Bân choáng váng, kê đơn lấy thuốc và vân vân cũng vậy, bệnh gì còn phải căn cứ tình huống khác biệt của bệnh nhân, có đôi khi đều là một người bệnh, nhưng đàn ông và đàn bà, người gầy cùng người béo thậm chí đều có cách kê thuốc khác nhau, Đổng Học Bân làm gì hiểu mấy cái nghiên cứu đó, hèn chi đều là lão trung y lão trung y, không có vài chục năm công phu thật sự là học không được cái này, Tây y coi như dễ hiểu một chút, ít nhất là có đường lối.
Đổng Học Bân cũng có tự hiểu lấy mình, cũng không nghiên cứu trung y, sau khi xem sách nói về huyệt vị xong liền bắt đầu xem Tây y.
Hừng đông ba giờ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, có chút mệt, nhưng cũng không phải loại cảm giác mệt muốn ngủ, chủ yếu là ngày hôm qua chiếm được thỏa mãn vô cùng trên người chị Từ, lại ngủ một giấc rất ngon, hơn nữa thương thế trên thân thể được hắn toàn bộ khôi phục lại, tinh thần của Đổng Học Bân cũng rất sảng khoái.
Tiếp tục xem thôi.
Bốn giờ ngủ.
Đổng Học Bân lại mở ra quyển sách thứ tư ... là về giải phẫu của, còn là một sách ngoại văn phiên dịch. Tuy rằng trong sách cơ bản đều là tiếng Trung, bất quá rất nhiều thuật ngữ và một ít từ cũng là dùng tiếng Anh đánh dấu. Hút thuốc nâng cao tinh thần nhi, ngồi xuống ghế sô pha Đổng Học Bân vừa đọc thầm vừa lật sách.
Công dụng và cách dùng của kiềm cầm máu, là. . .
Nhớ kỹ nhớ kỹ, từ tiếng Anh phía sau cũng bị Đổng Học Bân niệm ra, khi niệm xong từ đơn SLOWER này, Đổng Học Bân trong lòng khẽ động, vô thức liên tưởng đến năng lực của mình, chớp chớp con mắt, lại lập lại SLOWER một lần.
Sau một khắc, Đổng Học Bân cảm giác được trong đầu tựa như có kích thích!
Đổng Học Bân sửng sốt một chút, cái này rõ ràng là cảm giác hắn mỗi lần dùng chỉ lệnh mới có thể sản sinh ra, sao có thể? Mình không ra lệnh mà?
Mở ra MENU nhìn.
Thời gian còn thừa. . .
Hai phút ba mươi lăm giây!
Hai phút ba mươi bốn giây!
Hai phút ba mươi ba giây!
Đang giảm đi từng chút từng chút!
Hai ngón tay của Đổng Học Bân còn đang kẹp lấy điếu thuốc, có chút không có phản ứng, vừa rồi mình nói cái chỉ lệnh gì. . . Là gì nhĩ. . . Sau đó hắn mới cảm giác được thuốc trên tay rớt, Đổng Học Bân phản xạ có điều kiện lượm một chút, nhưng khiến cho hắn ngạc nhiên chính là, điếu thuốc trên tay lại có thể giống như tác dụng của thoát ly trọng lực, không có trực tiếp rớt xuống, mà là chậm rãi bay giữa không trung, chậm hơn rất nhiều so với tốc độ bình thường, dưới cái nhìn trừng to mắt ra của Đổng Học Bân từng chút từng chút rơi xuống, giống như một cọng lông chim, sau vài giây mới rơi xuống mặt đất. . . Là cái gì?
Là giảm bớt và chậm lại!
Hơn nữa tốc độ rơi xuống của điếu thuốc lá, Đổng Học Bân thoáng cái rõ ràng ... mình lại tìm ra một chỉ lệnh! Nhìn lại rèm cửa sổ bị gió thổi, đã dùng một tốc độ rất không bình thường đong đưa, dường như là thả chậm động tác, Đổng Học Bân trong lòng không khỏi vui vẻ. . . Thì ra là thời gian giảm tốc!
Ha ha! Sách y học này thật đúng là không xem không! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi sáng, tám giờ hơn.
Trời trong nắng ấm, là một ngày trời đẹp.
Trong nhà ở cũ Đổng gia, Đổng Học Bân ngồi dậy khỏi giường, ngáp một cái, chuyện đầu tiên cũng là lấy ra điếu thuốc ngậm vào miệng nằm trong chăn phà khói, trong phòng vắng vẻ chỉ còn một mình hắn, chị Từ tối hôm qua đã đi, bất quá tuy rằng Từ Yến nói rằng chỉ được bốn mươi phút, nhưng cuối cùng hai người lăn qua lăn lại trong phòng khách xong còn tiếp tục vào phòng ngủ mà lăn qua lăn lại, thời gian cụ thể thì Đổng Học Bân cũng không nhớ, dù sao thì cũng hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, cũng không biết có làm lỡ công việc của chị Từ hay không, Đổng Học Bân sau khi gây họa xong thì ôm thân thể đầy ấp của chị Từ ngủ khò đi, mở mắt ra đã là hừng đông, cũng không biết chị Từ đi lúc nào.
Ơ?
Trên bàn có cái gì?
Đổng Học Bân thoáng nhìn, phát hiện có một tấm giấy, dùng gạt tàn thuốc đè lên, liền đưa tay lấy nhìn.
Chị đi.
Tên nhóc cậu ngủ đi.
... Từ Yến.
Đổng Học Bân mỉm cười, đem tờ giấy cất vào.
Lúc này, điện thoại di động kêu lên.
Đổng Học Bân lập tức dụi tàn thuốc đưa tay lấy điện thoại di động, là Diêu Thúy gọi tới.
A lô. Đổng Học Bân tiếp.
Học Bân, tôi Diêu Thúy.
Ha ha, tôi biết.
Tôi đang ở cơ quan, các lãnh đạo bảo tôi hỏi một chút thân thể của cậu khôi phục thế nào.
Cũng được, bác sĩ nói dưỡng một thời gian là tốt rồi, không có vấn đề gì lớn, sao, cơ quan có việc?
Cũng không có gì, cũng là số tiền của trung ương. Ý của cấp trên là nên dùng số tiền đó như thế nào, hơn nữa rất nhiều lãnh đạo cán bộ phía dưới hương trấn và huyện cũng đều nhìn chằm chằm số tiền này, hầu như mỗi ngày đều có người tìm tới, nhưng tăng nhiều cháo ít, cũng không có khả năng đều chi cho từng phòng ban, trong huyện mở họp vài lần, ngay cả Mông bí thư bên kia không có chủ ý. Sau đó kết quả cuộc họp thường uỷ thương lượng chính là chờ trên cuộc họp thường uỷ tháng sau sẽ thảo luận số tiền này dùng như thế nào, cậu là lãnh đạo chủ quản tài chính, tiền cũng là cậu lấy về tới. Cho nên ngày hôm qua thư ký của Khương huyện trưởng đi tìm tôi, tôi thấy ý tứ hình như là Khương huyện trưởng có ý định cho cậu tham gia cuộc họp thường uỷ tháng sau, bất quá thân thể cậu. . .
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.Khương huyện trưởng muốn tôi trở lại?
Không rõ ràng lắm, nhưng nghe ý của thư ký Khương huyện trưởng. . . Hình như là vậy.
Được, tôi đã biết, còn có hơn mười ngày mà? Vậy đến lúc đó tôi về.
Cậu bị thương ít nhất phải nghĩ dưỡng ba bốn tháng, cậu đừng miễn cưỡng, lỡ như khôi phục không tốt. . .
Không có việc gì, dù sao đến lúc đó tôi đi xem, số tiền này dùng như thế nào cũng phải suy nghĩ, cuộc họp thường uỷ tôi khẳng định phải đi.
Vậy được, dù sao cậu cũng chú ý nghỉ ngơi.
Yên tâm đi. Năng lực khôi phục của tôi tốt lắm.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cầm điện thoại di động mở ghi chú ghi lại đơn giản một chút, tiền là hắn lấy về tới, hắn đương nhiên biết số tiền này dùng như thế nào, hơn nữa Khương huyện trưởng phỏng chừng là đã có suy nghĩ. Nhưng bởi vì xấu hổ trước đó, cô ấy có thể không gọi điện thoại cho mình để tự mình nói, lúc này mới cho thư ký tìm thư ký của mình nói một câu, muốn cho mình trong cuộc họp thường uỷ ủng hộ đề nghị của cô ấy? Đổng Học Bân đương nhiên là nghĩa bất dung từ, cho dù giữa hai người xuất hiện chút mờ ám không thể dự liệu, nhưng hai người dù sao vẫn là cùng một trận doanh. Sớm buộc cùng một chỗ.
Còn hơn mười ngày.
Cũng không vội vã trở về.
Đổng Học Bân duỗi lưng một cái, liền rời giường rửa mặt, tự mình làm chút điểm tâm, trạng thái tinh thần có vẻ vô cùng tốt, duy nhất không được tự nhiên cũng là vết thương trên người còn đang mơ hồ làm đau, có đôi khi không cẩn thận động một chút, cánh tay và chân đều đau.
Quên đi.
Khôi phục rất tốt.
Đổng Học Bân nghĩ dù sao cũng không đi bệnh viện kiểm tra, khôi phục được cũng là khôi phục được, cùng lắm thì thích hợp giả vờ giả vịt, không cho người nhìn ra là được. . . Đổng Học Bân đem vết thương trên người khôi phục!
Đương nhiên, hắn cũng không làm ra loại vết thương không đau không ngứa, mà chỉ là đem ý niệm của REVERSE tập trung ở tại xương sườn cánh tay và chổ gãy xương trên chân, những cái này mới là muốn chết, cái khác để lại cho người khác xem, dù sao cũng đều nói là đã khép lại, cũng phải lưu lại một chút, nếu không cởi quần áo ra một thân trơn bóng, cái này cũng sẽ lộ hết, Đổng Học Bân vẫn rất cẩn thận trong vấn đề này.
Sau vài phút.
Đổng Học Bân hoạt động cánh tay, giơ giơ chân, được rồi, chổ đầu khớp xương đã không còn đau đớn, thương thế đều tốt rồi.
Ài.
Thoải mái.
Bị thương không ít ngày, Đổng Học Bân ngày hôm nay rốt cuộc giải thoát, cầm quần áo Từ Yến làm cho hắn đi phòng vệ sinh soi gương, cuối cùng chọn một bộ mặc vào nhìn hiệu quả một chút, rất thích khẽ gật đầu, bất quá cuối cùng thằng nhãi này cũng không dám mặc ở nhà, vẫn là thay quần áo của mình, đó chính là quần áo tự tay chị Từ làm ra, Đổng Học Bân rất yêu thương, rất sợ làm quần áo dơ không giặt được.
Ngày hôm nay làm gì nhĩ?
Đã lâu không trở về, tùy tiện đi dạo thôi.
Đổng Học Bân đi dạo, sau khi đi lòng vòng thì vào trong nhà sách nhìn một chút, công tác lâu như vậy, Đổng Học Bân chưa từng chủ động bổ sung kiến thức cho mình, thật vất vả nghỉ ngơi một thời gian như thế cũng không thể lãng phí, không ai ở bên cạnh nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, xem vài quyển sách thôi.
《 Hậu Hắc học 》.
《Nghệ thuật lãnh đạo》.
Nhưng mà nhìn nửa ngày, Đổng Học Bân cũng nhìn không vào, tùy tiện lật lật một chút là không muốn nhìn, không phải sách mà hắn cảm thấy hứng thú.
Cuối cùng đi quầy sách y học.
Đổng Học Bân cũng lật lật xem các loại sách trung y và xoa bóp huyệt vị các loại, dừng chân xem chăm chú, hắn cứ tự xưng là biết y thuật, cũng chữa bệnh cho không ít người, gió cũng chém thành bão rồi, Đổng Học Bân cũng sợ sau này bị lộ, người ta lỡ như thấy mình ngay cả tri thức cơ bản nhất đều không rõ ràng, sẽ hoài nghi mình làm sao chữa bệnh cho người khác, đều là phiền phức, Đổng Học Bân cũng không hiểu mấy cái này, hắn là sinh viên khoa học tự nhiên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc qua những cái này, học cũng không có khả năng, chỉ cần lý giải một ít là được.
《 Trung y học 》.
《 Nhân thể huyệt vị 》.
《 Y học kết cấu 》.
《 Các loại giải phẫu》.
《Phân loại giải phẫu ngoại khoa》.
《 Thần bí của xoa bóp Trung y 》.
Đổng Học Bân cũng không quản Trung y Tây y, một hơi mua hơn mười quyển sách, còn mang đĩa CD, sau khi về đến nhà thì lật ra mà xem, Đổng Học Bân phát hiện hắn xem những quyển sách này còn thú vị hơn mấy cái 《 lãnh đạo nghệ thuật 》, không làm gì thì ngồi xem sách đi, dù sao bình thường đã tiếp xúc quá nhiều phiền, thời gian nghỉ ngơi lại nghiên cứu lãnh đạo cái gì nghệ thuật, cũng quá mệt mỏi.
Một quyển. . .
Hai quyển. . .
Ba quyển. . .
Đổng Học Bân đọc sách rất nhanh, cũng là ôm tâm tính lý giải là được, cũng không cần học bằng cách nhớ và vân vân, kết quả từ buổi sáng đến chiều tối thì xem đủ ba quyển sách, hơn trăm ngàn chữ mà thôi, không tính nhiều. Cuối cùng Đổng Học Bân phát hiện hắn vẫn thích xem Tây y, bởi vì Tây y tương đối quy củ, thiết bị chữa bệnh? Cũng là nhiều như vậy. Thuốc tây? Đều là cố định. Quá trình giải phẫu? Cũng đều là có trình tự. Nhưng trung y không giống, thật sự có chút phiền phức, chỉ là một trăm huyệt vị cũng đủ để đầu óc Đổng Học Bân choáng váng, kê đơn lấy thuốc và vân vân cũng vậy, bệnh gì còn phải căn cứ tình huống khác biệt của bệnh nhân, có đôi khi đều là một người bệnh, nhưng đàn ông và đàn bà, người gầy cùng người béo thậm chí đều có cách kê thuốc khác nhau, Đổng Học Bân làm gì hiểu mấy cái nghiên cứu đó, hèn chi đều là lão trung y lão trung y, không có vài chục năm công phu thật sự là học không được cái này, Tây y coi như dễ hiểu một chút, ít nhất là có đường lối.
Đổng Học Bân cũng có tự hiểu lấy mình, cũng không nghiên cứu trung y, sau khi xem sách nói về huyệt vị xong liền bắt đầu xem Tây y.
Hừng đông ba giờ.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, có chút mệt, nhưng cũng không phải loại cảm giác mệt muốn ngủ, chủ yếu là ngày hôm qua chiếm được thỏa mãn vô cùng trên người chị Từ, lại ngủ một giấc rất ngon, hơn nữa thương thế trên thân thể được hắn toàn bộ khôi phục lại, tinh thần của Đổng Học Bân cũng rất sảng khoái.
Tiếp tục xem thôi.
Bốn giờ ngủ.
Đổng Học Bân lại mở ra quyển sách thứ tư ... là về giải phẫu của, còn là một sách ngoại văn phiên dịch. Tuy rằng trong sách cơ bản đều là tiếng Trung, bất quá rất nhiều thuật ngữ và một ít từ cũng là dùng tiếng Anh đánh dấu. Hút thuốc nâng cao tinh thần nhi, ngồi xuống ghế sô pha Đổng Học Bân vừa đọc thầm vừa lật sách.
Công dụng và cách dùng của kiềm cầm máu, là. . .
Nhớ kỹ nhớ kỹ, từ tiếng Anh phía sau cũng bị Đổng Học Bân niệm ra, khi niệm xong từ đơn SLOWER này, Đổng Học Bân trong lòng khẽ động, vô thức liên tưởng đến năng lực của mình, chớp chớp con mắt, lại lập lại SLOWER một lần.
Sau một khắc, Đổng Học Bân cảm giác được trong đầu tựa như có kích thích!
Đổng Học Bân sửng sốt một chút, cái này rõ ràng là cảm giác hắn mỗi lần dùng chỉ lệnh mới có thể sản sinh ra, sao có thể? Mình không ra lệnh mà?
Mở ra MENU nhìn.
Thời gian còn thừa. . .
Hai phút ba mươi lăm giây!
Hai phút ba mươi bốn giây!
Hai phút ba mươi ba giây!
Đang giảm đi từng chút từng chút!
Hai ngón tay của Đổng Học Bân còn đang kẹp lấy điếu thuốc, có chút không có phản ứng, vừa rồi mình nói cái chỉ lệnh gì. . . Là gì nhĩ. . . Sau đó hắn mới cảm giác được thuốc trên tay rớt, Đổng Học Bân phản xạ có điều kiện lượm một chút, nhưng khiến cho hắn ngạc nhiên chính là, điếu thuốc trên tay lại có thể giống như tác dụng của thoát ly trọng lực, không có trực tiếp rớt xuống, mà là chậm rãi bay giữa không trung, chậm hơn rất nhiều so với tốc độ bình thường, dưới cái nhìn trừng to mắt ra của Đổng Học Bân từng chút từng chút rơi xuống, giống như một cọng lông chim, sau vài giây mới rơi xuống mặt đất. . . Là cái gì?
Là giảm bớt và chậm lại!
Hơn nữa tốc độ rơi xuống của điếu thuốc lá, Đổng Học Bân thoáng cái rõ ràng ... mình lại tìm ra một chỉ lệnh! Nhìn lại rèm cửa sổ bị gió thổi, đã dùng một tốc độ rất không bình thường đong đưa, dường như là thả chậm động tác, Đổng Học Bân trong lòng không khỏi vui vẻ. . . Thì ra là thời gian giảm tốc!
Ha ha! Sách y học này thật đúng là không xem không! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|