Phượng Quyết Dạ theo thói quen khép hờ hai mắt nhìn Thiên Tầm, trong mắt hiện lên thần sắc tán dương.
Tà vọng tươi cười hiện lên bên môi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Tầm trong lòng liền hiểu rõ.
Nàng cùng Sơ nhi rất giống nhau, gặp chuyện liền không giống cô nương bình thường, mà là trầm ổn bình tĩnh, ở trên người nàng, hắn càng ngày càng thấy nàng cùng Sơ nhi có nhiều chổ tương tự.
Tính cách tuy rằng không mềm mại như Sơ nhi, nhưng là cũng không phải không thể chế phục được.
Bất quá, cho dù là như vậy, hắn đối với sự tình vẫn là muốn làm cho ra lẽ.
“Như vậy, còn chuyện mật đạo?” Tà nghễ liếc mắt một cái nhìn đến mật đạo sớm đã mớ ra bên chân Thiên Tầm, bên trong tối om không thấy rõ cái gì, chỉ nghe thấy một cổ không khí ẩm ướt xông vào mũi.
Làm cho người khác bị nghẹn đến khó chịu.
Theo tầm mắt Phượng Quyết Dạ nhìn đến, quả nhiên, ở bên mép giường của nàng có mộ lổ hổng hơn nữa thước.
Mật đạo, nơi này có mật đạo vì sao nàng lại không biết?!
Dạ vương phủ này rốt cuộc là nơi nào, trong phòng nàng như thế nào có nhiều thứ chính nàng cũng không biết đó là cái gì.
“Nếu ta nói không biết, ngươi có tin hay không?” Nàng chính là không đáp mà chỉ hỏi lại, vẻ mặt thong dong mỉm cười nhìn Phượng Quyết Dạ.
Phượng Quyết Dạ cũng như nàng không nói mà chỉ mỉm cười, hai người cứ như vậy mỉm cười nhìn nhau.
Trong phòng, tuy là không có tiếng động, nhưng là còn yêu lặng hơn hơi thở.
Hắc y trên người Thiên Tầm còn chưa kịp thay, ẩm ướt dán tại trên người, khiến cho người như nhìn thấy Lạc thần xu6a1t thủy mềm mại mà xinh đẹp.
Làn da trắng nõn bị hắc y bao phủ càng làm rõ sự tương phản.
Cho dù Thiên Tầm hiện tại có nhiều điểm chật vật nhưng cũng không làm cho nàng suy sút một chút mỹ cảm. Hắc y kia ở trên người nàng càng tạo nên một loại phong tình mê người.
Trong lòng bàn tay đã muốn ướt đẫm mồ hôi, trong lúc hai người đối diện nhìn lẫn nhau, Thanh Lãnh âm thầm nóng vội.
“Quyết Dạ, ngươi, thật sự tin tưởng nàng sao? Huyền Mễ chính là bị nàng làm bị thương, còn có ta, thiếu chút nữa cũng đã chết dưới đao của nàng, chuyện này mọi người trong Vương phủ đều có thể nhìn thấy!!!” Bàn tay trắng nõn chỉ thẳng Thiên Tầm, một chút cũng không nhận thấy chính mình là đang làm càng.
Lúc này Thanh Lãnh chỉ biết đến một người, Vũ Thiên Tầm, mọi thứ khác nàng không cần biết.
“Thanh Lãnh, ngươi đi ra ngoài trước, thay bổn Vương nhìn xem thương thế Huyền Mễ như thế nào?” Ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Tầm, tầm mắt dừng trên quần áo bị nước mưa làm ướt nhẹp của nàng.
“Quyết Dạ, ngươi chẳng lẽ đã quên, Huyền Mễ tỷ tỷ là do nàng làm bị thương, mà ta, thiếu chút nữa cũng chết dưới đao của nàng, còn có thị vệ trong phủ, nều là do nàng làm bị thương, Quyết Dạ, nàng, nàng nhất định là địch quốc phái đến —–“
“Câm miệng.” Đột nhiên quay đầu, con ngươi đã muốn nheo lại, đây là biểu hiện hắn hiện tại đang rất giận, hắn không thịch bị người khác bác bỏ lời nói của chính mình.
Phượng Quyết Dạ thình lình tức giận làm cho Thanh Lãnh sửng sốt, hắn, chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với nàng như vậy, cho dù thời điểm Thanh Sơ còn sống cũng chưa từng có.
Nàng không cam lòng!!! Môi run run, nàng rất nhanh vọt tới bắt lấy áo Thiên Tầm, lúc này Thanh Lãnh đã muốn lâm vào trạng thái điên cuồng: “Vũ Thiên Tầm, ngươi là gián điệp, là gián điệp!!! Ngươi vốn không xứng làm Dạ Vương phi, không xứng!!!”
Phẫn nộ ở trước mặt Thiên Tầm kêu gào, gương mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, không biết là bởi vì kích động hay là phẫn nộ. Bắt lấy Thanh Lãnh đang nắm chặt vạt áo chính mình, mạnh mẽ dứt ra, Thiên Tầm vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nàng, lúc này nàng giống như là tôn thần ở giữa trời đất. “Vô luận ta có xứng hay không xứng làm Dạ Vương phi, vô luận là ngươi có xứng hay không, nhưng ngươi cũng không có khả năng trở thành Dạ Vương phi, mời ngươi không cằn năm lần bảy lượt nói xấu ta, ta thật sự không biết ngươi vì sao lại hận ta như vậy, nhưng là ta nói với ngươi, ta một ngày còn là Dạ vương phi là sẽ không bao giờ phản bội phu quân của ta, một ngày ta còn là Dạ vương phi thì sẽ không bao giờ trở thành gián điệp như lời ngươi nói.”
Nàng hận nhất chính là bị người vu oan, gián điệp địch quốc?! Hừ — Thật đúng là đề cao nàng quá.
Môi mấp máy, Thiên Tầm nói làm cho Thanh Lãnh không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận nhìn nàng.
“Tốt lắm, hiện tại bản Vương phi muốn cùng Vương gia nói chuyện, những người không có liên qua, mời lui ra ngoài.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Lãnh, lời nói trong lúc đó có thêm hai chữ ‘bản phi’.
Cổ họng như bị cái gì ngăn chặn, muốn nói nhưng là không biết nên nói cái gì.
“Ngươi, ngươi.” Từ khi nào có người dám nói với nàng như vậy.
“Ngươi cái gì?! Đang đứng ở trước mặt ngươi chính là Dạ Vương phi, mà ngươi, tại trong phủ là là khách mà thôi, về sao nhìn thấy bản Vương phi nếu còn không chút kiên kị như vừa rồi, đừng trách bản Vương phi không niệm tình.” Muốn khi dễ Vụ Thiên Tầm nàng, quả thực chính mà nằm mơ.
Nàng một người ở thời đại mới chẳng lẽ còn không đấu lại một nữ tử cổ đại này.
Thấy Thiên Tầm không giống như bình thường, Thanh Lãnh nhát gan trốn phía sau Phượng Quyết Dạ.
“Quyết Dạ.” ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phượng Quyết Dạ, điềm đạm đáng yêu.
Thanh Lãnh thần sắc thoáng thê lương làm cho Thiên Tầm khóe miệng khe cong.
Chỉ biết có như vậy sao? Dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia tranh thủ đồng tình sao?
Nhu nhược, đôi khi cũng có thể xem là một loại vũ khí.
“Từ giờ trở đi mời ngươi gọi phu quân của bàn Vương phi là Vương gia, Quyết Dạ, tên này chỉ có bản phi mới có thể gọi, bởi vì, bản phi mới chính là chủ mẫu của Dạ vương phủ này, chỉ có bản phi, mới có thể gọi tên Vương gia! Người nói có phải không? Quyết Dạ?”
Quay đầu, một cái ánh mắt kiều mỵ nhìn về phía Phượng Quyết Dạ đang bàng quang xem trò hay, thanh âm nũng nụi kia làm cho lòng người tê dại.
Trên dung mạo khuynh thành kia là nụ cười khuynh quốc, Thiên Tầm giống như một viên ngọc, lúc nào củng có thể tản ra quang huy thanh nhã.
Cho dù nàng hiện tại có điểm chật vật nhưng là lại không tổn hao gì đến vẻ đẹp của nàng.
“Người đâu?” Đem cửa phòng mở ra, lúc này Thiên Tầm mới hiện ra bộ dáng mà một đương gia chủ mẫu nên có. “Đưa Thanh Lãnh cô nương về phòng, bản phi cùng Vương gia có chuyện quan trọng cần nói với nhau, bất luận là kẻ nào cũng không được quấy rầy, nếu không phạt trượng hình.”
Tà vọng tươi cười hiện lên bên môi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Tầm trong lòng liền hiểu rõ.
Nàng cùng Sơ nhi rất giống nhau, gặp chuyện liền không giống cô nương bình thường, mà là trầm ổn bình tĩnh, ở trên người nàng, hắn càng ngày càng thấy nàng cùng Sơ nhi có nhiều chổ tương tự.
Tính cách tuy rằng không mềm mại như Sơ nhi, nhưng là cũng không phải không thể chế phục được.
Bất quá, cho dù là như vậy, hắn đối với sự tình vẫn là muốn làm cho ra lẽ.
“Như vậy, còn chuyện mật đạo?” Tà nghễ liếc mắt một cái nhìn đến mật đạo sớm đã mớ ra bên chân Thiên Tầm, bên trong tối om không thấy rõ cái gì, chỉ nghe thấy một cổ không khí ẩm ướt xông vào mũi.
Làm cho người khác bị nghẹn đến khó chịu.
Theo tầm mắt Phượng Quyết Dạ nhìn đến, quả nhiên, ở bên mép giường của nàng có mộ lổ hổng hơn nữa thước.
Mật đạo, nơi này có mật đạo vì sao nàng lại không biết?!
Dạ vương phủ này rốt cuộc là nơi nào, trong phòng nàng như thế nào có nhiều thứ chính nàng cũng không biết đó là cái gì.
“Nếu ta nói không biết, ngươi có tin hay không?” Nàng chính là không đáp mà chỉ hỏi lại, vẻ mặt thong dong mỉm cười nhìn Phượng Quyết Dạ.
Phượng Quyết Dạ cũng như nàng không nói mà chỉ mỉm cười, hai người cứ như vậy mỉm cười nhìn nhau.
Trong phòng, tuy là không có tiếng động, nhưng là còn yêu lặng hơn hơi thở.
Hắc y trên người Thiên Tầm còn chưa kịp thay, ẩm ướt dán tại trên người, khiến cho người như nhìn thấy Lạc thần xu6a1t thủy mềm mại mà xinh đẹp.
Làn da trắng nõn bị hắc y bao phủ càng làm rõ sự tương phản.
Cho dù Thiên Tầm hiện tại có nhiều điểm chật vật nhưng cũng không làm cho nàng suy sút một chút mỹ cảm. Hắc y kia ở trên người nàng càng tạo nên một loại phong tình mê người.
Trong lòng bàn tay đã muốn ướt đẫm mồ hôi, trong lúc hai người đối diện nhìn lẫn nhau, Thanh Lãnh âm thầm nóng vội.
“Quyết Dạ, ngươi, thật sự tin tưởng nàng sao? Huyền Mễ chính là bị nàng làm bị thương, còn có ta, thiếu chút nữa cũng đã chết dưới đao của nàng, chuyện này mọi người trong Vương phủ đều có thể nhìn thấy!!!” Bàn tay trắng nõn chỉ thẳng Thiên Tầm, một chút cũng không nhận thấy chính mình là đang làm càng.
Lúc này Thanh Lãnh chỉ biết đến một người, Vũ Thiên Tầm, mọi thứ khác nàng không cần biết.
“Thanh Lãnh, ngươi đi ra ngoài trước, thay bổn Vương nhìn xem thương thế Huyền Mễ như thế nào?” Ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Tầm, tầm mắt dừng trên quần áo bị nước mưa làm ướt nhẹp của nàng.
“Quyết Dạ, ngươi chẳng lẽ đã quên, Huyền Mễ tỷ tỷ là do nàng làm bị thương, mà ta, thiếu chút nữa cũng chết dưới đao của nàng, còn có thị vệ trong phủ, nều là do nàng làm bị thương, Quyết Dạ, nàng, nàng nhất định là địch quốc phái đến —–“
“Câm miệng.” Đột nhiên quay đầu, con ngươi đã muốn nheo lại, đây là biểu hiện hắn hiện tại đang rất giận, hắn không thịch bị người khác bác bỏ lời nói của chính mình.
Phượng Quyết Dạ thình lình tức giận làm cho Thanh Lãnh sửng sốt, hắn, chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với nàng như vậy, cho dù thời điểm Thanh Sơ còn sống cũng chưa từng có.
Nàng không cam lòng!!! Môi run run, nàng rất nhanh vọt tới bắt lấy áo Thiên Tầm, lúc này Thanh Lãnh đã muốn lâm vào trạng thái điên cuồng: “Vũ Thiên Tầm, ngươi là gián điệp, là gián điệp!!! Ngươi vốn không xứng làm Dạ Vương phi, không xứng!!!”
Phẫn nộ ở trước mặt Thiên Tầm kêu gào, gương mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, không biết là bởi vì kích động hay là phẫn nộ. Bắt lấy Thanh Lãnh đang nắm chặt vạt áo chính mình, mạnh mẽ dứt ra, Thiên Tầm vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nàng, lúc này nàng giống như là tôn thần ở giữa trời đất. “Vô luận ta có xứng hay không xứng làm Dạ Vương phi, vô luận là ngươi có xứng hay không, nhưng ngươi cũng không có khả năng trở thành Dạ Vương phi, mời ngươi không cằn năm lần bảy lượt nói xấu ta, ta thật sự không biết ngươi vì sao lại hận ta như vậy, nhưng là ta nói với ngươi, ta một ngày còn là Dạ vương phi là sẽ không bao giờ phản bội phu quân của ta, một ngày ta còn là Dạ vương phi thì sẽ không bao giờ trở thành gián điệp như lời ngươi nói.”
Nàng hận nhất chính là bị người vu oan, gián điệp địch quốc?! Hừ — Thật đúng là đề cao nàng quá.
Môi mấp máy, Thiên Tầm nói làm cho Thanh Lãnh không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận nhìn nàng.
“Tốt lắm, hiện tại bản Vương phi muốn cùng Vương gia nói chuyện, những người không có liên qua, mời lui ra ngoài.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Lãnh, lời nói trong lúc đó có thêm hai chữ ‘bản phi’.
Cổ họng như bị cái gì ngăn chặn, muốn nói nhưng là không biết nên nói cái gì.
“Ngươi, ngươi.” Từ khi nào có người dám nói với nàng như vậy.
“Ngươi cái gì?! Đang đứng ở trước mặt ngươi chính là Dạ Vương phi, mà ngươi, tại trong phủ là là khách mà thôi, về sao nhìn thấy bản Vương phi nếu còn không chút kiên kị như vừa rồi, đừng trách bản Vương phi không niệm tình.” Muốn khi dễ Vụ Thiên Tầm nàng, quả thực chính mà nằm mơ.
Nàng một người ở thời đại mới chẳng lẽ còn không đấu lại một nữ tử cổ đại này.
Thấy Thiên Tầm không giống như bình thường, Thanh Lãnh nhát gan trốn phía sau Phượng Quyết Dạ.
“Quyết Dạ.” ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phượng Quyết Dạ, điềm đạm đáng yêu.
Thanh Lãnh thần sắc thoáng thê lương làm cho Thiên Tầm khóe miệng khe cong.
Chỉ biết có như vậy sao? Dùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia tranh thủ đồng tình sao?
Nhu nhược, đôi khi cũng có thể xem là một loại vũ khí.
“Từ giờ trở đi mời ngươi gọi phu quân của bàn Vương phi là Vương gia, Quyết Dạ, tên này chỉ có bản phi mới có thể gọi, bởi vì, bản phi mới chính là chủ mẫu của Dạ vương phủ này, chỉ có bản phi, mới có thể gọi tên Vương gia! Người nói có phải không? Quyết Dạ?”
Quay đầu, một cái ánh mắt kiều mỵ nhìn về phía Phượng Quyết Dạ đang bàng quang xem trò hay, thanh âm nũng nụi kia làm cho lòng người tê dại.
Trên dung mạo khuynh thành kia là nụ cười khuynh quốc, Thiên Tầm giống như một viên ngọc, lúc nào củng có thể tản ra quang huy thanh nhã.
Cho dù nàng hiện tại có điểm chật vật nhưng là lại không tổn hao gì đến vẻ đẹp của nàng.
“Người đâu?” Đem cửa phòng mở ra, lúc này Thiên Tầm mới hiện ra bộ dáng mà một đương gia chủ mẫu nên có. “Đưa Thanh Lãnh cô nương về phòng, bản phi cùng Vương gia có chuyện quan trọng cần nói với nhau, bất luận là kẻ nào cũng không được quấy rầy, nếu không phạt trượng hình.”
/20
|