“Thước tỷ tỷ?!” Màu máu loang lổ hòa cùng nước nước, cổ tay trắng noãn nhẹ run lên, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tuyệt mỹ nhõ nhắn bởi vì đau nhức mà có vẻ tái nhợt.
“Huyết!!!” Thiên Tầm nhìn thấy máu liền một trận mê muội, liền không có tri giác, ngã xuống.
Loảng xoãng một tiếng, hàn đao rơi xuống đất.
Mưa, lại lớn hơn nữa, mấy đóa hoa nhài đổ nát trên mặt đất phũ đầy máu tanh, xem đến đau lòng người.
“Thước tỷ tỷ, ngươi không sao chứ, Thước tỷ tỷ.” Nhìn đên vết thương trên tay Huyền Mệ, Mạc Ngôn thanh âm run run.
Tê kéo một tiếng, Thanh Lãnh đem làn váy xé rách, vì nàng bao lại miệng vết thương.
“Chủ tử, Huyền Mễ chủ tử vết thương không sao.” Vết đao tuy sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hắc y nhấn chết tiệt, ta đây muốn nhìn xem ngươi rốt cục là có bộ dáng gì?” Trọng Hoàn Nhĩ nguyên bản trốn tránh ở phía sau bây giờ hổn hển nhảy ra.
Vòng eo mảnh khảnh giống như rắn nước vặn vẹo qua lại, đi đến trước mặt Thiên Tầm, hung hăn kéo mặt nạ bảo hộ trên mặt Thiên Tầm xuống.
“A!!!” Không thể tin được trừng lớn đôi mắt “Nàng?!!!”
Khuôn mặt gầy yếu tái nhợt.
Trên trán đã muốn bị mưa làm cho ướt nhẹp, bọt nước lăn lộn.
An ổn nằm trên mặt đất giống như đang ngủ.
Trọng Hoàn Nhĩ quá sợ hãi làm cho Mạc Ngôn nghi hoặc đứng dậy “Vương phi???” Không thể tin được “Làm sao có thể là vương phi.”
Tiếng động kinh hô làm cho mọi người đều vây lại.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được thích khách lại chính là tân Vương phi.
Ở chổ hắc ám, thân ảnh thon dài tràn đầy thần bí.
Cặp con ngươi kia hàn chứa đầy sự mỉa mai làm cho người ta đọc không hiểu được.
http://lygiasontrang.wordpress.com
Ngô, tay chân trên người đều cứng ngắc không thể cử động được.
Mở to hai mắt chỉ cảm thấy trước mắt một mảng mênh mang.
“Tỉnh?!” Trên đỉnh đầu là hàn ý lạnh lùng.
Hướng tới thanh âm nhìn lại, là vẻ mặt tức giận của Phượng Quyết Dạ.
Hắn, một thân trường bào màu đen khí chất bất phàm, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám coi thường.
“Đem đến cho nàng xem.”
Còn chưa chờ Thiên Tầm ngồi dậy, một cái hòm nâu được đem đến đặt tại bên chân của nàng.
“Là cái gì?!” Nàng không thể hiểu được.
“Vương phi, đồ vật của chính mình ngươi cũng không nhớ hay sao?” Mở miệng chính là Thanh Lãnh đứng phía sau Phượng Quyết Dạ.
Đem hòm mở ra, một trận mùi vị kỳ quái xông thẳng vào mũi.
“Đây là cái gì?” Hương vị tuy có vẻ kỳ quái, nhưng cũng không đến khó ngửi.
“Vương phi chẳng lẽ thật sự không biết?!” Một ánh mắt chán ghét, Thanh Lãnh chính là hận ý.
Thiếu chút nữa, nàng đã chết trong tay nữ nhân này.
Nhìn thật lỹ biến hóa trên mặt Thiên Tầm, Phượng Quyết Dạ trong lòng bốc lện lửa giận.
Bên trong hòm chính là quyên hoa, quyên hoa chỉ có người của Tố Lập Quốc mới có.
Nghe đồn quyên hoa này chỉ có khi người của Tố Lập Quốc chạm đến mới có thể sinh trưởng, nếu là người ngoại quốc, chỉ nhẹ nhàng chạm đến liền lập tức héo đi.
Nàng, chẳng lẽ chính là gián điệp của Tố Lập Quốc?
Không có khả năng, không có khả năng ——
“Hoa này, ta không biết.” Đây không phải chỉ là đóa hoa bình thường hay sao? Tuy rằng nàng không biết đây là hoa gì.
“Vương phi, đây là quyên hoa, chỉ có Tố Lạp Quốc mới có quyên hoa, chẳng lẽ Vương phi ngươi không biết?!”
Trong lòng, liền trở nên trầm tĩnh.
Nàng tuy không biết ý nghĩa trong lời nói của Thanh Lãnh, nhìn Phượng Quyết Dạ vẫn chưa nói lời nào, ngay cả người mù cũng biết tình huống trước mắt là như thế nào.
“Thứ này không phải là của ta, các ngươi tin hay không cũng chẳng sao, của ta nhất định ta sẽ nhận, không phải của ta có đánh chết ta cũng sẽ không thừa nhận.” Động thân đứng lên, nàng chính là ngông nghênh.
Đau khổ đã đến hay sao? Theo lời nói của song diện tỳ hưu đau khổ có phải đã đến rồi đúng không?
Nêu kiên cường nhất định phải kiên cường, Nàng nhất định sẽ không cho người khác khi dễ.
Taychân cứng ngắc đã bắt đầu khôi phục lại linh hoạt, không biết vì sao, tứ chi đau nhức không giống như của chính mình.
“Huyết!!!” Thiên Tầm nhìn thấy máu liền một trận mê muội, liền không có tri giác, ngã xuống.
Loảng xoãng một tiếng, hàn đao rơi xuống đất.
Mưa, lại lớn hơn nữa, mấy đóa hoa nhài đổ nát trên mặt đất phũ đầy máu tanh, xem đến đau lòng người.
“Thước tỷ tỷ, ngươi không sao chứ, Thước tỷ tỷ.” Nhìn đên vết thương trên tay Huyền Mệ, Mạc Ngôn thanh âm run run.
Tê kéo một tiếng, Thanh Lãnh đem làn váy xé rách, vì nàng bao lại miệng vết thương.
“Chủ tử, Huyền Mễ chủ tử vết thương không sao.” Vết đao tuy sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hắc y nhấn chết tiệt, ta đây muốn nhìn xem ngươi rốt cục là có bộ dáng gì?” Trọng Hoàn Nhĩ nguyên bản trốn tránh ở phía sau bây giờ hổn hển nhảy ra.
Vòng eo mảnh khảnh giống như rắn nước vặn vẹo qua lại, đi đến trước mặt Thiên Tầm, hung hăn kéo mặt nạ bảo hộ trên mặt Thiên Tầm xuống.
“A!!!” Không thể tin được trừng lớn đôi mắt “Nàng?!!!”
Khuôn mặt gầy yếu tái nhợt.
Trên trán đã muốn bị mưa làm cho ướt nhẹp, bọt nước lăn lộn.
An ổn nằm trên mặt đất giống như đang ngủ.
Trọng Hoàn Nhĩ quá sợ hãi làm cho Mạc Ngôn nghi hoặc đứng dậy “Vương phi???” Không thể tin được “Làm sao có thể là vương phi.”
Tiếng động kinh hô làm cho mọi người đều vây lại.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được thích khách lại chính là tân Vương phi.
Ở chổ hắc ám, thân ảnh thon dài tràn đầy thần bí.
Cặp con ngươi kia hàn chứa đầy sự mỉa mai làm cho người ta đọc không hiểu được.
http://lygiasontrang.wordpress.com
Ngô, tay chân trên người đều cứng ngắc không thể cử động được.
Mở to hai mắt chỉ cảm thấy trước mắt một mảng mênh mang.
“Tỉnh?!” Trên đỉnh đầu là hàn ý lạnh lùng.
Hướng tới thanh âm nhìn lại, là vẻ mặt tức giận của Phượng Quyết Dạ.
Hắn, một thân trường bào màu đen khí chất bất phàm, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám coi thường.
“Đem đến cho nàng xem.”
Còn chưa chờ Thiên Tầm ngồi dậy, một cái hòm nâu được đem đến đặt tại bên chân của nàng.
“Là cái gì?!” Nàng không thể hiểu được.
“Vương phi, đồ vật của chính mình ngươi cũng không nhớ hay sao?” Mở miệng chính là Thanh Lãnh đứng phía sau Phượng Quyết Dạ.
Đem hòm mở ra, một trận mùi vị kỳ quái xông thẳng vào mũi.
“Đây là cái gì?” Hương vị tuy có vẻ kỳ quái, nhưng cũng không đến khó ngửi.
“Vương phi chẳng lẽ thật sự không biết?!” Một ánh mắt chán ghét, Thanh Lãnh chính là hận ý.
Thiếu chút nữa, nàng đã chết trong tay nữ nhân này.
Nhìn thật lỹ biến hóa trên mặt Thiên Tầm, Phượng Quyết Dạ trong lòng bốc lện lửa giận.
Bên trong hòm chính là quyên hoa, quyên hoa chỉ có người của Tố Lập Quốc mới có.
Nghe đồn quyên hoa này chỉ có khi người của Tố Lập Quốc chạm đến mới có thể sinh trưởng, nếu là người ngoại quốc, chỉ nhẹ nhàng chạm đến liền lập tức héo đi.
Nàng, chẳng lẽ chính là gián điệp của Tố Lập Quốc?
Không có khả năng, không có khả năng ——
“Hoa này, ta không biết.” Đây không phải chỉ là đóa hoa bình thường hay sao? Tuy rằng nàng không biết đây là hoa gì.
“Vương phi, đây là quyên hoa, chỉ có Tố Lạp Quốc mới có quyên hoa, chẳng lẽ Vương phi ngươi không biết?!”
Trong lòng, liền trở nên trầm tĩnh.
Nàng tuy không biết ý nghĩa trong lời nói của Thanh Lãnh, nhìn Phượng Quyết Dạ vẫn chưa nói lời nào, ngay cả người mù cũng biết tình huống trước mắt là như thế nào.
“Thứ này không phải là của ta, các ngươi tin hay không cũng chẳng sao, của ta nhất định ta sẽ nhận, không phải của ta có đánh chết ta cũng sẽ không thừa nhận.” Động thân đứng lên, nàng chính là ngông nghênh.
Đau khổ đã đến hay sao? Theo lời nói của song diện tỳ hưu đau khổ có phải đã đến rồi đúng không?
Nêu kiên cường nhất định phải kiên cường, Nàng nhất định sẽ không cho người khác khi dễ.
Taychân cứng ngắc đã bắt đầu khôi phục lại linh hoạt, không biết vì sao, tứ chi đau nhức không giống như của chính mình.
/20
|