“Của quan khách hết 5 lượng 5 hào!”
Vy Vy gật đầu tấm tắc khen “Đồ ăn chỗ ông ngon thật đó nhé, chắc chắn bọn ta sẽ quay lại nhiều lần nữa…” Cô vừa nói giả bộ sờ xoạng bản thân, rồi đột nhiên giả bộ “À các sư huynh sư tỷ ta ở đằng kia họ nói là muốn trả giúp ta bữa này, có gì lát họ ăn xong rồi tính luôn bàn ta nhé!”
Dù nghi hoặc nhưng thấy y phục Vy Vy cũng khá giống họ với cả vừa rồi cô con rất tự nhiên ngồi xuống nói chuyện với họ nên ông chủ cũng đành đồng ý thả cô ra ngoài.
Bước ra ngoài cô vội vã chạy thật nhanh sợ rằng họ phát hiện cô không phải người của Đông Trạch Viên thì có lẽ cái mạng nhỏ này của cô sẽ không còn mất.
Đang chạy thì cô va phải nhóm người Tiểu Bạch và Tuấn Lãng.
“Sao cô lại ở đây!!!” Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi
Vy Vy chỉ biết lảng tránh câu hỏi và ánh mắt thăm dò của Tiểu Bạch, cô khẽ mỉm cười nhìn Tuấn Lãng.
“Sao các anh lại ở đây? Thật là trùng hợp đó!”
Tuấn Lãng cũng chỉ gật đầu mỉm cười không đáp, còn Tiểu Bạch thì luôn nhìn Vy Vy một cách chăm chú, giống như muốn nhìn thấu tâm can của cô vậy.
Đột nhiên một cơn gió ở đâu thổi tới.
Nhận thấy trong gió có yêu khí nên Tuấn Lãng liền nói.
“Nơi này không tiện ở lâu cô nương nên về Đông Trạch Viên thì tốt hơn!” Anh quay sang nói với Tiểu Bạch “Đệ bảo vệ Triệu cô nương đi, còn các đệ khác đi theo ta!”
Chưa để Tiểu Bạch đồng ý thì Tuấn Lãng và nhóm đệ tử chạy vội đi đâu đó.
“Đi thôi nhìn gì nữa!”
Vy Vy thắc mắc “Có chuyện gì à? Sao tôi thấy Tuấn Lãng lại gấp gáp đến thế?”
Tiểu Bạch vừa đi vừa giải thích, Vy Vy lẽo đẽo theo sau “Thì nhiệm vụ của Trạch An Viên là bắt và áp giải toàn bộ yêu quái này về hành quyết, vừa rồi chắc sư huynh phát hiện ra có yêu quái gần đây nên mới vội vàng đi bắt.”
Chẳng hiểu sao Vy Vy lại nghĩ đến tên Trương Bá có gương mặt giống A Minh kia, hắn cũng là yêu mà lại còn là yêu sống ở Đông Trạch Viên hàng ngàn năm.
Nếu hắn bị bắt thì có lẽ khế ước kết linh thú này sẽ được hủy bỏ, hoặc là không. Hắn chết có thể cô cũng chết.
“Ôi!” Vy Vy lỡ lời thốt lên, Tiểu Bạch vội quay sang “Sao thế?”
Cô lắc đầu.
Tiểu Bạch thở phào một hơi “Thế là làm ta tưởng cô bị sao!”
Vy Vy hơi hiếu kỳ “Cậu… lo cho tôi thế cơ à?”
“Lo chứ!”
Cô hơi giật mình, có lẽ cũng đã lâu lắm rồi cô chưa được ai tỏ tình ngoài Du Hạo.
Thấy Vy Vy nhìn bản thân anh vội phải sửa câu trả lời “Tất nhiên là ta phải lo cho cô rồi, cô là người được Tuấn Lãng sư huynh giao phó cho ta, nếu cô mệnh hệ gì thì há chẳng phải người bị phạt là ta đây sao!”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thâm ý của Tiểu Bạch.
“Cô đừng có hiểu lầm đó nhé, ta tuyệt đối sẽ không thích cô đâu, người không có lai lịch như cô chẳng may dính vào lại phiền thức lắm!”
“Thì tôi cũng có nói gì đâu mà…”
Hai người im lặng đi trên đường.
Rõ ràng trước khi cô tới đây với Trương Bá đường phố vẫn còn tấp nập người ra người vô trông cực kỳ náo nhiệt, sao càng đi thì con đường ngày càng vắng vẻ thế này.
Hiếu kỳ hỏi Tiểu Bạch thì anh mới giải thích “Ban đêm là lúc yêu ma quỷ quái hoành hành thế nên chẳng có người dân nào dám ra ngoài đường khi vào đêm.”
Nghe anh nói thế thì cô cũng chỉ biết thế.
Đột nhiên một bóng trắng thù lù ở đâu xuất hiện, ả ta dùng móng vuốt nhọn hoắt giơ lên ngay trước mặt Vy Vy, may mắn thay Tiểu Bạch nhanh tay đã kéo cô lại phía sau tránh được một nhát của ả.
Tiểu Bạch thầm lặng đứng trước Vy Vy, bảo vệ cho cô khỏi tên yêu quái không mặt này.
Có lẽ vừa rồi ả ta ưng ý gương mặt của Vy Vy nên mới định lột da của cô để chiếm làm của riêng tùy ả sử dụng.
Tiểu Bạch rút thanh kiếm ra, thanh kiếm trừ yêu sáng loáng.
Anh nhanh như chớp lao tới định chém nữ quái không da thành trăm mảnh nhưng ả ta lại có một cơ thể rất nhanh nhẹn lại còn dẻo dai. Những nhát kiếm đó của Tiểu Bạch chỉ như chiếu sáng lướt qua cơ thể ả.
Ả hét toáng lên khiến Tiểu Bạch và Vy Vy nhức đến tận óc, thứ âm thanh vang chói đó thật kinh khủng.
Tiểu Bạch vội phát tín hiệu báo cho các sư huynh đệ đến chi viện nhưng ả ta rất nhanh, rất nhanh lao tới chô Vy Vy nhân lúc Tiểu Bạch không để ý.
Vy Vy cũng không phải người thường cô vội né thoát khỏi những lần ả ta túm lấy nhưng sức lực người thường làm sao có thể đọ lại một con yêu quái.
Đến cuối thì cô vẫn bị bắt vào tay ả.
Khi Tiểu Bạch phát hiện Vy Vy sắp bị yêu nữ lột da thì anh mới vội phản ứng phi thanh kiếm trên tay về phía Vy Vy.
Thế nhưng vẫn không thể làm gì ả, ả vẫn né được một cách mượt mà.
Vy Vy vội vàng chộp lấy thật nhanh thanh kiếm của Tiểu Bạch cứa một phát vào cánh tay bọc đầy thịt thối của ả.
Ả hét lên trong đau đớn, vội vã lùi lại có lẽ ả đang suy nghĩ đối phó với thanh kiếm trên tay Vy Vy hiện giờ.
Tiểu Bạch đang thì vội vàng chiến đấu vậy mà đột nhiên anh khựng lại khi nhìn thấy Vy Vy cầm nổi thanh kiếm của mình.
“Còn đứng ngẩn người ở làm gì vậy hả?” Vy Vy hét lên kéo Tiểu Bạch về hiện thực
Vy Vy gật đầu tấm tắc khen “Đồ ăn chỗ ông ngon thật đó nhé, chắc chắn bọn ta sẽ quay lại nhiều lần nữa…” Cô vừa nói giả bộ sờ xoạng bản thân, rồi đột nhiên giả bộ “À các sư huynh sư tỷ ta ở đằng kia họ nói là muốn trả giúp ta bữa này, có gì lát họ ăn xong rồi tính luôn bàn ta nhé!”
Dù nghi hoặc nhưng thấy y phục Vy Vy cũng khá giống họ với cả vừa rồi cô con rất tự nhiên ngồi xuống nói chuyện với họ nên ông chủ cũng đành đồng ý thả cô ra ngoài.
Bước ra ngoài cô vội vã chạy thật nhanh sợ rằng họ phát hiện cô không phải người của Đông Trạch Viên thì có lẽ cái mạng nhỏ này của cô sẽ không còn mất.
Đang chạy thì cô va phải nhóm người Tiểu Bạch và Tuấn Lãng.
“Sao cô lại ở đây!!!” Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi
Vy Vy chỉ biết lảng tránh câu hỏi và ánh mắt thăm dò của Tiểu Bạch, cô khẽ mỉm cười nhìn Tuấn Lãng.
“Sao các anh lại ở đây? Thật là trùng hợp đó!”
Tuấn Lãng cũng chỉ gật đầu mỉm cười không đáp, còn Tiểu Bạch thì luôn nhìn Vy Vy một cách chăm chú, giống như muốn nhìn thấu tâm can của cô vậy.
Đột nhiên một cơn gió ở đâu thổi tới.
Nhận thấy trong gió có yêu khí nên Tuấn Lãng liền nói.
“Nơi này không tiện ở lâu cô nương nên về Đông Trạch Viên thì tốt hơn!” Anh quay sang nói với Tiểu Bạch “Đệ bảo vệ Triệu cô nương đi, còn các đệ khác đi theo ta!”
Chưa để Tiểu Bạch đồng ý thì Tuấn Lãng và nhóm đệ tử chạy vội đi đâu đó.
“Đi thôi nhìn gì nữa!”
Vy Vy thắc mắc “Có chuyện gì à? Sao tôi thấy Tuấn Lãng lại gấp gáp đến thế?”
Tiểu Bạch vừa đi vừa giải thích, Vy Vy lẽo đẽo theo sau “Thì nhiệm vụ của Trạch An Viên là bắt và áp giải toàn bộ yêu quái này về hành quyết, vừa rồi chắc sư huynh phát hiện ra có yêu quái gần đây nên mới vội vàng đi bắt.”
Chẳng hiểu sao Vy Vy lại nghĩ đến tên Trương Bá có gương mặt giống A Minh kia, hắn cũng là yêu mà lại còn là yêu sống ở Đông Trạch Viên hàng ngàn năm.
Nếu hắn bị bắt thì có lẽ khế ước kết linh thú này sẽ được hủy bỏ, hoặc là không. Hắn chết có thể cô cũng chết.
“Ôi!” Vy Vy lỡ lời thốt lên, Tiểu Bạch vội quay sang “Sao thế?”
Cô lắc đầu.
Tiểu Bạch thở phào một hơi “Thế là làm ta tưởng cô bị sao!”
Vy Vy hơi hiếu kỳ “Cậu… lo cho tôi thế cơ à?”
“Lo chứ!”
Cô hơi giật mình, có lẽ cũng đã lâu lắm rồi cô chưa được ai tỏ tình ngoài Du Hạo.
Thấy Vy Vy nhìn bản thân anh vội phải sửa câu trả lời “Tất nhiên là ta phải lo cho cô rồi, cô là người được Tuấn Lãng sư huynh giao phó cho ta, nếu cô mệnh hệ gì thì há chẳng phải người bị phạt là ta đây sao!”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thâm ý của Tiểu Bạch.
“Cô đừng có hiểu lầm đó nhé, ta tuyệt đối sẽ không thích cô đâu, người không có lai lịch như cô chẳng may dính vào lại phiền thức lắm!”
“Thì tôi cũng có nói gì đâu mà…”
Hai người im lặng đi trên đường.
Rõ ràng trước khi cô tới đây với Trương Bá đường phố vẫn còn tấp nập người ra người vô trông cực kỳ náo nhiệt, sao càng đi thì con đường ngày càng vắng vẻ thế này.
Hiếu kỳ hỏi Tiểu Bạch thì anh mới giải thích “Ban đêm là lúc yêu ma quỷ quái hoành hành thế nên chẳng có người dân nào dám ra ngoài đường khi vào đêm.”
Nghe anh nói thế thì cô cũng chỉ biết thế.
Đột nhiên một bóng trắng thù lù ở đâu xuất hiện, ả ta dùng móng vuốt nhọn hoắt giơ lên ngay trước mặt Vy Vy, may mắn thay Tiểu Bạch nhanh tay đã kéo cô lại phía sau tránh được một nhát của ả.
Tiểu Bạch thầm lặng đứng trước Vy Vy, bảo vệ cho cô khỏi tên yêu quái không mặt này.
Có lẽ vừa rồi ả ta ưng ý gương mặt của Vy Vy nên mới định lột da của cô để chiếm làm của riêng tùy ả sử dụng.
Tiểu Bạch rút thanh kiếm ra, thanh kiếm trừ yêu sáng loáng.
Anh nhanh như chớp lao tới định chém nữ quái không da thành trăm mảnh nhưng ả ta lại có một cơ thể rất nhanh nhẹn lại còn dẻo dai. Những nhát kiếm đó của Tiểu Bạch chỉ như chiếu sáng lướt qua cơ thể ả.
Ả hét toáng lên khiến Tiểu Bạch và Vy Vy nhức đến tận óc, thứ âm thanh vang chói đó thật kinh khủng.
Tiểu Bạch vội phát tín hiệu báo cho các sư huynh đệ đến chi viện nhưng ả ta rất nhanh, rất nhanh lao tới chô Vy Vy nhân lúc Tiểu Bạch không để ý.
Vy Vy cũng không phải người thường cô vội né thoát khỏi những lần ả ta túm lấy nhưng sức lực người thường làm sao có thể đọ lại một con yêu quái.
Đến cuối thì cô vẫn bị bắt vào tay ả.
Khi Tiểu Bạch phát hiện Vy Vy sắp bị yêu nữ lột da thì anh mới vội phản ứng phi thanh kiếm trên tay về phía Vy Vy.
Thế nhưng vẫn không thể làm gì ả, ả vẫn né được một cách mượt mà.
Vy Vy vội vàng chộp lấy thật nhanh thanh kiếm của Tiểu Bạch cứa một phát vào cánh tay bọc đầy thịt thối của ả.
Ả hét lên trong đau đớn, vội vã lùi lại có lẽ ả đang suy nghĩ đối phó với thanh kiếm trên tay Vy Vy hiện giờ.
Tiểu Bạch đang thì vội vàng chiến đấu vậy mà đột nhiên anh khựng lại khi nhìn thấy Vy Vy cầm nổi thanh kiếm của mình.
“Còn đứng ngẩn người ở làm gì vậy hả?” Vy Vy hét lên kéo Tiểu Bạch về hiện thực
/126
|