Vy Vy cũng không biết làm gì thì ngay lúc đó Tuấn Lãng xuất hiện, chẳng hiểu gì lý do gì mà anh lại xuất hiện ở đây.
“Vy Vy để ta!!!”
Nhanh tay nhanh mắt trong chớp mắt Diệp phu nhân đó bị Tuấn Lãng trói chặt lại.
“Sư huynh, sao huynh lại ở đây?” Vy Vy khá ngạc nhiên vì cô cho rằng lúc này Tuấn Lãng người đang đứng trước mặt cô phải đang phải ở Trạch An Viên hỗ trợ cô đối phó với Diệp phu nhân.
Tuấn Lãng có ý cười “Sao thế? Nàng thấy nhớ ta sao?”
Nét mặt vốn đã căng thẳng của Vy Vy bỗng tái mét lại, trên gương mặt trắng cắt không cong giọt máu.
Du Hạo?
Không phải, chắc chắn không phải.
Cô đang suy nghĩ cái quái gì thế này.
“Để ta mang bà ta về Trạch An Viên.”
“Được…” Cô khẽ trả lời trong vô thức, có lẽ trong đầu cô hình ảnh Du Hạo chẳng hiểu vì lý do gì cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Tuấn Lãng định đi thì bỗng quay lại “Vy Vy lần này nàng lập được công lớn chắc chắn ta sẽ xin sư tôn cho cưới nàng.”
“Hả???”
Diệp Hắc cũng chết lặng, anh nhìn Vy Vy rồi nhìn Tuấn Lãng vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Tất nhiên ngạc nhiên không kém chính là Vy Vy, cô vốn nghĩ rằng người mà Tuấn Lãng thích không phải mình mà là Linh Lung tỷ tỷ, thế nên khi nghe lời tỏ tình bất ngờ đó thì dù là ai trong khoảng khắc đó cũng sẽ ngạc nhiên như cô lúc này.
Diệp Hắc chỉ có thể lặng lẽ nhìn Vy Vy, ánh mắt anh rất thâm tình nhưng cũng có đôi chút lo lắng.
Về Trạch An Viên mọi người ai lấy đều nhìn Vy Vy một cách rất kỳ lạ.
Họ trụm ba trụm bảy lại xì xào chuyện gì đó, khi thấy cô tới gần thì lại tản ra như không có chuyện gì.
Trương Bá chẳng biết chuyện gì trên tay vẫn cầm hai chiếc bánh bao thơm phức ăn luôn mồm.
“Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?” Trương Bá vừa cắn miếng bánh vừa hỏi Vy Vy.
Vy Vy cũng nhún vai vì chẳng hiểu chuyện gì.
“Đã thu xếp ổn thỏa cho Diệp thiếu gia kia chưa?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra phía sau Vy Vy.
Là Linh Lung tỷ
Lúc này quả thật người Vy Vy không muốn đụng mặt nhất chính là Linh Lung, một phần vì hổ thẹn một phần vì ngại ngùng.
“Dạ…muội để huynh ấy ở Đông Viện rồi ạ.”
“Ừm muội làm tốt lắm.” Thế nhưng Linh Lung lại nhìn trước ngó sau “Vậy muội có nhìn thấy Tuấn Lãng sư huynh và Tiểu Bạch không? Ta tìm họ cả ngày mà chẳng thấy đâu.”
“Không ạ!”
Linh Lung khẽ thở dài “Tiểu Bạch không biết đưa sư huynh đi đâu rồi, chẳng biết họ ở đâu mà tìm…”
“Có chuyện gì sao Linh Lung tỷ?”
Linh Lung cũng chỉ đành lắc đầu, cô không muốn để cho Vy Vy lo lắng.
Thấy rằng hỏi Vy Vy không có ích gì nên Linh Lung cũng đành đi trước có lẽ cô có chuyện gì đó khá gấp cần tìm hai người họ để giải quyết.
Trương Bá khẽ nói “Chắc chắn ở Trạch An Viên này xảy ra chuyện gì rồi đó”
“Hay huynh đi thám thính đi, ta mệt quá ta muốn về nghỉ ngơi trước”
Trương Bá tỵ nạnh “Ủa nhưng cô mới là linh thú của ta mà, nếu muốn nghỉ thì cũng phải là ta được nghỉ chứ!”
Chưa để Vy Vy đồng ý Trương Bá cũng chạy vội về hồ băng của mình.
Nằm dài trên chiếc giường êm ái tất nhiên Vy Vy không thể nào chợp mắt được.
Cô đang suy nghĩ về lời tỏ tình đường đột đó của Tuấn Lãng sư huynh.
Từ hành động lần lời nói đều rất giống Du Hạo, rõ ràng là hai người khác nhau nhưng tại sao trong lúc đó lại giống nhau tới mức như vậy.
Koonnggg…
Tiếng chuông tập hợp của Trạch An Viên.
Vy Vy trồm dậy trong sự mệt mỏi “Không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
Cô đã nói rõ cho các sư tôn của Trạch An Viên về xuất thân cũng như đến đây với mục đích gì nhưng mà mọi người vẫn tin tưởng cô, giao cho cô nhiệm vụ đi bắt Diệp phu nhân đó. Họ còn đồng ý thu nhận cô trở thành đệ tử nhập môn của nơi này.
Đã là đệ tử nên Vy Vy cũng có nghĩa vụ như những người khác, nghe thấy tiếng chuông cô cũng vội vã mở cửa chạy đi.
Thế nhưng đang đi tập hợp – vì không biết thuật ngự kiếm nên chỉ có thể đi bộ thì Vy Vy bắt gặp Diệp Hắc đang lủi thủi một mình ngồi trên chiếc xe lăn đứng nhìn cây lớn đang trụi lá ở sân vườn Đông Viện.
Vy Vy tiến tới chậm rãi, đặt chân vào nền tuyết trắng xóa lạnh lẽo, chắc là Diệp Hắc đang nhớ tới mẫu thân của mình.
“Diệp Hắc sao huynh lại một mình ở đây?”
Diệp Hắc quay ra với gương mặt trắng bệnh, Vy Vy vội cởi chiếc áo choàng lông thú của mình ra đắp cho anh.
Giọng nói của cô có phần trách móc “Ở Đông Viện này xung quanh đều lạnh giá còn có tuyết sao huynh lại ở đây còn mặc phong phanh như vậy?”
“Vy Vy nàng nhìn cây cổ thụ đó đi.”
Cô nhìn theo ánh mắt anh.
“Nó thật giống ta phải không?”
Yếu ớt, yếu đuối, không thể vượt qua nghịch cảnh chỉ có thể chờ chết, chết già, chết mòn trong một góc vườn không ai quan tâm, không ai để ý.
Vy Vy ngồi xuống nhìn vào ánh mắt buồn rười rượi của Diệp Hắc “Huynh với cây đó không giống nhau, cây đó không qua quan tâm để ý nhưng huynh thì khác, huynh có ta…”
Trái tim vốn yếu ớt của Diệp Hắc được rung lên.
Koongggg…
Tiếng chuông đó có lẽ là tiếng chuông tình yêu đã cắm rễ vào trong trái tim của anh.
“Vy Vy để ta!!!”
Nhanh tay nhanh mắt trong chớp mắt Diệp phu nhân đó bị Tuấn Lãng trói chặt lại.
“Sư huynh, sao huynh lại ở đây?” Vy Vy khá ngạc nhiên vì cô cho rằng lúc này Tuấn Lãng người đang đứng trước mặt cô phải đang phải ở Trạch An Viên hỗ trợ cô đối phó với Diệp phu nhân.
Tuấn Lãng có ý cười “Sao thế? Nàng thấy nhớ ta sao?”
Nét mặt vốn đã căng thẳng của Vy Vy bỗng tái mét lại, trên gương mặt trắng cắt không cong giọt máu.
Du Hạo?
Không phải, chắc chắn không phải.
Cô đang suy nghĩ cái quái gì thế này.
“Để ta mang bà ta về Trạch An Viên.”
“Được…” Cô khẽ trả lời trong vô thức, có lẽ trong đầu cô hình ảnh Du Hạo chẳng hiểu vì lý do gì cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Tuấn Lãng định đi thì bỗng quay lại “Vy Vy lần này nàng lập được công lớn chắc chắn ta sẽ xin sư tôn cho cưới nàng.”
“Hả???”
Diệp Hắc cũng chết lặng, anh nhìn Vy Vy rồi nhìn Tuấn Lãng vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Tất nhiên ngạc nhiên không kém chính là Vy Vy, cô vốn nghĩ rằng người mà Tuấn Lãng thích không phải mình mà là Linh Lung tỷ tỷ, thế nên khi nghe lời tỏ tình bất ngờ đó thì dù là ai trong khoảng khắc đó cũng sẽ ngạc nhiên như cô lúc này.
Diệp Hắc chỉ có thể lặng lẽ nhìn Vy Vy, ánh mắt anh rất thâm tình nhưng cũng có đôi chút lo lắng.
Về Trạch An Viên mọi người ai lấy đều nhìn Vy Vy một cách rất kỳ lạ.
Họ trụm ba trụm bảy lại xì xào chuyện gì đó, khi thấy cô tới gần thì lại tản ra như không có chuyện gì.
Trương Bá chẳng biết chuyện gì trên tay vẫn cầm hai chiếc bánh bao thơm phức ăn luôn mồm.
“Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?” Trương Bá vừa cắn miếng bánh vừa hỏi Vy Vy.
Vy Vy cũng nhún vai vì chẳng hiểu chuyện gì.
“Đã thu xếp ổn thỏa cho Diệp thiếu gia kia chưa?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra phía sau Vy Vy.
Là Linh Lung tỷ
Lúc này quả thật người Vy Vy không muốn đụng mặt nhất chính là Linh Lung, một phần vì hổ thẹn một phần vì ngại ngùng.
“Dạ…muội để huynh ấy ở Đông Viện rồi ạ.”
“Ừm muội làm tốt lắm.” Thế nhưng Linh Lung lại nhìn trước ngó sau “Vậy muội có nhìn thấy Tuấn Lãng sư huynh và Tiểu Bạch không? Ta tìm họ cả ngày mà chẳng thấy đâu.”
“Không ạ!”
Linh Lung khẽ thở dài “Tiểu Bạch không biết đưa sư huynh đi đâu rồi, chẳng biết họ ở đâu mà tìm…”
“Có chuyện gì sao Linh Lung tỷ?”
Linh Lung cũng chỉ đành lắc đầu, cô không muốn để cho Vy Vy lo lắng.
Thấy rằng hỏi Vy Vy không có ích gì nên Linh Lung cũng đành đi trước có lẽ cô có chuyện gì đó khá gấp cần tìm hai người họ để giải quyết.
Trương Bá khẽ nói “Chắc chắn ở Trạch An Viên này xảy ra chuyện gì rồi đó”
“Hay huynh đi thám thính đi, ta mệt quá ta muốn về nghỉ ngơi trước”
Trương Bá tỵ nạnh “Ủa nhưng cô mới là linh thú của ta mà, nếu muốn nghỉ thì cũng phải là ta được nghỉ chứ!”
Chưa để Vy Vy đồng ý Trương Bá cũng chạy vội về hồ băng của mình.
Nằm dài trên chiếc giường êm ái tất nhiên Vy Vy không thể nào chợp mắt được.
Cô đang suy nghĩ về lời tỏ tình đường đột đó của Tuấn Lãng sư huynh.
Từ hành động lần lời nói đều rất giống Du Hạo, rõ ràng là hai người khác nhau nhưng tại sao trong lúc đó lại giống nhau tới mức như vậy.
Koonnggg…
Tiếng chuông tập hợp của Trạch An Viên.
Vy Vy trồm dậy trong sự mệt mỏi “Không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
Cô đã nói rõ cho các sư tôn của Trạch An Viên về xuất thân cũng như đến đây với mục đích gì nhưng mà mọi người vẫn tin tưởng cô, giao cho cô nhiệm vụ đi bắt Diệp phu nhân đó. Họ còn đồng ý thu nhận cô trở thành đệ tử nhập môn của nơi này.
Đã là đệ tử nên Vy Vy cũng có nghĩa vụ như những người khác, nghe thấy tiếng chuông cô cũng vội vã mở cửa chạy đi.
Thế nhưng đang đi tập hợp – vì không biết thuật ngự kiếm nên chỉ có thể đi bộ thì Vy Vy bắt gặp Diệp Hắc đang lủi thủi một mình ngồi trên chiếc xe lăn đứng nhìn cây lớn đang trụi lá ở sân vườn Đông Viện.
Vy Vy tiến tới chậm rãi, đặt chân vào nền tuyết trắng xóa lạnh lẽo, chắc là Diệp Hắc đang nhớ tới mẫu thân của mình.
“Diệp Hắc sao huynh lại một mình ở đây?”
Diệp Hắc quay ra với gương mặt trắng bệnh, Vy Vy vội cởi chiếc áo choàng lông thú của mình ra đắp cho anh.
Giọng nói của cô có phần trách móc “Ở Đông Viện này xung quanh đều lạnh giá còn có tuyết sao huynh lại ở đây còn mặc phong phanh như vậy?”
“Vy Vy nàng nhìn cây cổ thụ đó đi.”
Cô nhìn theo ánh mắt anh.
“Nó thật giống ta phải không?”
Yếu ớt, yếu đuối, không thể vượt qua nghịch cảnh chỉ có thể chờ chết, chết già, chết mòn trong một góc vườn không ai quan tâm, không ai để ý.
Vy Vy ngồi xuống nhìn vào ánh mắt buồn rười rượi của Diệp Hắc “Huynh với cây đó không giống nhau, cây đó không qua quan tâm để ý nhưng huynh thì khác, huynh có ta…”
Trái tim vốn yếu ớt của Diệp Hắc được rung lên.
Koongggg…
Tiếng chuông đó có lẽ là tiếng chuông tình yêu đã cắm rễ vào trong trái tim của anh.
/126
|