Tuấn Lãng dẫn Vy Vy tới một nơi cực kỳ lạnh lẽo, đó là một căn phòng bên trong có một chiếc hồ rất lớn, hơi lạnh của mặt nước bốc lên cả căn phòng vừa bước vào sự lạnh lẽo đã bao trùm lấy cô.
“Sư huynh à sao huynh lại đưa ta tới đây?”
Tiểu Bạch cũng lén lút đi theo.
“Tiểu Bạch đi vào đây luôn đi, đệ tưởng đệ đi theo mà ta không biết sao?”
Tiểu Bạch đành bước vào.
Tuấn Lãng quay sang nói với Vy Vy “Muội thật sự đã quên người đó rồi sao?”
“Ai ạ?”
“Ta nè!!!” Giọng nói từ đâu vang lên
Trương Bá trong nguyên thần hình rồng chui từ dưới nước lên bay lượn mấy vòng rồi hiện thân người đứng trước mặt Vy Vy.
“Con nhỏ này sao cô có thể quên ta được chứ? Rõ ràng là nhờ có ta mà cô mới có thể tu thành chính quả mà.”
Vy Vy liền ôm trầm lấy Trương Bá trước sự ngỡ ngàng mắt mở to của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch tách hai người ra.
“Ai cho nàng ôm ấp người khác thế hả?”
Trương Bá nhìn một lượt Tiểu Bạch “Tên nhóc này là ai?”
Tiểu Bạch đang định giải thích nhưng Trương Bá cũng chẳng quan tâm “Thôi kệ hắn đi, nhìn sắc mặt cô thế này chắc cô cũng vừa ý với đồ ta tặng lắm phải không?”
Vy Vy gật đầu “Rất hài lòng.”
“Hài lòng là phải rồi…”
Tuấn Lãng định ra ngoài trao trả không gian cho hai người họ “Thôi hai người nói chuyện đi ta ra ngoài trước.”
Trương Bá vội vàng đuổi “Đi đi… mang theo cả tên nhóc này nữa.”
“Tiểu Bạch ra ngoài thôi.”Tuấn Lãng gọi.
Tiểu Bạch mặt hậm hực không muốn ra, anh vội nắm chặt lấy vạt áo của Vy Vy “Ta không đi.”
Trương Bá khó hiểu nhìn Tiểu Bạch “Ngươi ở đây làm gì? Chủ nhân với linh thú gặp nhau đâu phải chuyện của ngươi.”
“Ta không đi!”
“Thôi được rồi, huynh ấy không đi thì thôi.” Vy Vy đành phải để Tiểu Bạch ở lại.
Tuấn Lãng cùng đành đi ra ngoài, đi gặp người mà anh đang nhung nhớ - Linh Lung tỷ.
Vy Vy nhìn theo bóng lưng vội vã đi gặp người thương đó Tuấn Lãng thực sự rất giống hình ảnh của Du Hạo khi anh tới gặp cô.
Mặc dù kiếp này anh gương mặt vừa quen vừa lạ đó không yêu cô nhưng thật sự rất khó để bản thân cô chấp nhận người đàn ông đang cầm chặt vạt áo của mình lại là Du Hạo của kiếp sau, người mà yêu cô còn hơn mạng sống của mình.
Trương Bá nhận thấy ánh mắt kỳ lạ trong mắt linh thú của mình anh khẽ hỏi
“Nè cô thích tên mặt hoa da phấn đó à?”
Vy Vy cũng trêu đùa “Mặt hoa da phấn cũng tốt mà chẳng may khi có cãi nhau chỉ cần nhìn vào gương mặt đó thì cũng không hề muốn cãi nhau nữa.”
“Cô nói thật à?” Trương Bá ngạc nhiên.
“Thật mà.”
Vy Vy kéo Trương Bá ngồi xuống ghế “Thôi nói về vết thương của huynh đi, vết thương sao rồi? Ta thấy huynh bị thương khá nặng đó.”
Hai người họ lại nói chuyện rất vui vẻ. Truyện Kiếm Hiệp
Tiểu Bạch đứng đó chẳng biết làm gì.
Anh khẽ chạm vào gương mặt của mình nhìn hình bóng bản thân phản chiếu dưới nước, mặc dù anh cũng có thể coi là ưa nhìn nhưng quả thật khi so với Tuấn Lãng bản thân anh không thể nào sánh nổi, một người là hoa còn một người là cỏ.
Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Tiểu Bạch, dù tâm can anh đã kịch liệt phản đối nhưng nhớ lại những gì Vy Vy nói về gương mặt xinh đẹp đó thì anh đã hạ quyết tâm.
Quyết tâm cướp gương mặt đó.
…
Vy Vy ở lại nói chuyện và hỏi thăm sức khỏe của Trương Bá còn Tiểu Bạch quyết định đi làm cái ý định không nên có này.
Người anh gặp lại là Đường Nguyệt.
“Tiểu Bạch…đột nhiên huynh tới gặp muội…muội vui quá.”
“Giúp huynh một việc.”
“Việc gì?”
“Đi lấy thạch hân tán giúp huynh.”
Đường Nguyệt ngạc nhiên “Thạch hân tán sao? Thứ thuốc đó chỉ có cha muội có thôi… thuốc đó rất nguy hiểm, chắc chắn cha muội sẽ không cho động chẳng phải chuyện này huynh cũng biết sao? Chẳng lẽ huynh bảo muội đi ăn trộm sao?
Tiểu Bạch dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đó cô cũng hiểu ra ý đó là thật.
Đường Nguyệt do dự “Không được đâu Tiểu Bạch, nếu ta dùng cho yêu thì may ra không sao nhưng nếu dùng cho người thì hậu quả không biết thế nào mà lần đâu…”
“Nếu muội không làm thì để ta tự đi lấy.” Tiểu Bạch giả bộ định đi
Đường Nguyệt vội nắm lấy tay Tiểu Bạch cản anh lại “Để muội…để muội lấy nó về giúp huynh.”
…
Nơi để dược liệu của Trạch An Viên được canh chừng rất nghiêm ngặt nhưng vì Đường Nguyệt là con gái sư tôn nên khi cô bước vào chẳng ai dám nói gì.
Bên trong là hàng nghìn hàng vạn loại thuốc khác nhau tìm loại thuốc mà Tiểu Bạch nhờ cũng khó như lên trời.
Đó là loại thuốc rất nguy hiểm nên chắc chắn sẽ được để một nơi khó kiếm, may mắn thay Đường Nguyệt còn đủ thông minh để suy nghĩ ra điều đó.
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn Thạch hân tán được đặt sau nơi nuôi cổ trùng thử thuốc.
Bước vào nơi cổ trùng ở, bên trong là hàng nghìn rắn rết to nhỏ khác nhau đang năn dài trên tường.
Xung quanh bức tường, trần, sàn là hàng nhìn con bò lên nhau mà di chuyển, bức tường trắng bị rán rể bò lên che đi nên rất khó để lộ diện màu sắc vốn có.
Dù kinh tởm nhưng vì Tiểu Bạch nên cô vẫn phải bước chân vào căn phòng đó.
Tạo kết giới cho mình để bản thân cho thể không chạm vào chúng, thi thoảng có nhìe con rắn rơi từ trần nhà xuống thật sự khiến Đường Nguyệt một phen phát hoảng.
Đường Nguyệt nhìn kỹ thì cuối cùng cũng thấy trong bước tường bát quái chính là nơi cha cô đặt những loại thuốc nguy hiểm.
Dù rất nhiều rắn rết bò xung quanh mấy lọ thuốc nhưng vì tình yêu cô có thể làm mọi thứ.
Nhanh tay lấy lọ Thạch hân tán ra rồi cô cũng chạy trước ra ngoài.
Nhưng chẳng may kết giới của Đường Nguyệt biến mất có lẽ do sợ hãi lên cô đã niệm sai nên cô đã ngã xuống sàn toàn là những con lăn trườn bò đó.
“Tiểu Bạch…Cứu muội…!!!”
“Sư huynh à sao huynh lại đưa ta tới đây?”
Tiểu Bạch cũng lén lút đi theo.
“Tiểu Bạch đi vào đây luôn đi, đệ tưởng đệ đi theo mà ta không biết sao?”
Tiểu Bạch đành bước vào.
Tuấn Lãng quay sang nói với Vy Vy “Muội thật sự đã quên người đó rồi sao?”
“Ai ạ?”
“Ta nè!!!” Giọng nói từ đâu vang lên
Trương Bá trong nguyên thần hình rồng chui từ dưới nước lên bay lượn mấy vòng rồi hiện thân người đứng trước mặt Vy Vy.
“Con nhỏ này sao cô có thể quên ta được chứ? Rõ ràng là nhờ có ta mà cô mới có thể tu thành chính quả mà.”
Vy Vy liền ôm trầm lấy Trương Bá trước sự ngỡ ngàng mắt mở to của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch tách hai người ra.
“Ai cho nàng ôm ấp người khác thế hả?”
Trương Bá nhìn một lượt Tiểu Bạch “Tên nhóc này là ai?”
Tiểu Bạch đang định giải thích nhưng Trương Bá cũng chẳng quan tâm “Thôi kệ hắn đi, nhìn sắc mặt cô thế này chắc cô cũng vừa ý với đồ ta tặng lắm phải không?”
Vy Vy gật đầu “Rất hài lòng.”
“Hài lòng là phải rồi…”
Tuấn Lãng định ra ngoài trao trả không gian cho hai người họ “Thôi hai người nói chuyện đi ta ra ngoài trước.”
Trương Bá vội vàng đuổi “Đi đi… mang theo cả tên nhóc này nữa.”
“Tiểu Bạch ra ngoài thôi.”Tuấn Lãng gọi.
Tiểu Bạch mặt hậm hực không muốn ra, anh vội nắm chặt lấy vạt áo của Vy Vy “Ta không đi.”
Trương Bá khó hiểu nhìn Tiểu Bạch “Ngươi ở đây làm gì? Chủ nhân với linh thú gặp nhau đâu phải chuyện của ngươi.”
“Ta không đi!”
“Thôi được rồi, huynh ấy không đi thì thôi.” Vy Vy đành phải để Tiểu Bạch ở lại.
Tuấn Lãng cùng đành đi ra ngoài, đi gặp người mà anh đang nhung nhớ - Linh Lung tỷ.
Vy Vy nhìn theo bóng lưng vội vã đi gặp người thương đó Tuấn Lãng thực sự rất giống hình ảnh của Du Hạo khi anh tới gặp cô.
Mặc dù kiếp này anh gương mặt vừa quen vừa lạ đó không yêu cô nhưng thật sự rất khó để bản thân cô chấp nhận người đàn ông đang cầm chặt vạt áo của mình lại là Du Hạo của kiếp sau, người mà yêu cô còn hơn mạng sống của mình.
Trương Bá nhận thấy ánh mắt kỳ lạ trong mắt linh thú của mình anh khẽ hỏi
“Nè cô thích tên mặt hoa da phấn đó à?”
Vy Vy cũng trêu đùa “Mặt hoa da phấn cũng tốt mà chẳng may khi có cãi nhau chỉ cần nhìn vào gương mặt đó thì cũng không hề muốn cãi nhau nữa.”
“Cô nói thật à?” Trương Bá ngạc nhiên.
“Thật mà.”
Vy Vy kéo Trương Bá ngồi xuống ghế “Thôi nói về vết thương của huynh đi, vết thương sao rồi? Ta thấy huynh bị thương khá nặng đó.”
Hai người họ lại nói chuyện rất vui vẻ. Truyện Kiếm Hiệp
Tiểu Bạch đứng đó chẳng biết làm gì.
Anh khẽ chạm vào gương mặt của mình nhìn hình bóng bản thân phản chiếu dưới nước, mặc dù anh cũng có thể coi là ưa nhìn nhưng quả thật khi so với Tuấn Lãng bản thân anh không thể nào sánh nổi, một người là hoa còn một người là cỏ.
Một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Tiểu Bạch, dù tâm can anh đã kịch liệt phản đối nhưng nhớ lại những gì Vy Vy nói về gương mặt xinh đẹp đó thì anh đã hạ quyết tâm.
Quyết tâm cướp gương mặt đó.
…
Vy Vy ở lại nói chuyện và hỏi thăm sức khỏe của Trương Bá còn Tiểu Bạch quyết định đi làm cái ý định không nên có này.
Người anh gặp lại là Đường Nguyệt.
“Tiểu Bạch…đột nhiên huynh tới gặp muội…muội vui quá.”
“Giúp huynh một việc.”
“Việc gì?”
“Đi lấy thạch hân tán giúp huynh.”
Đường Nguyệt ngạc nhiên “Thạch hân tán sao? Thứ thuốc đó chỉ có cha muội có thôi… thuốc đó rất nguy hiểm, chắc chắn cha muội sẽ không cho động chẳng phải chuyện này huynh cũng biết sao? Chẳng lẽ huynh bảo muội đi ăn trộm sao?
Tiểu Bạch dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đó cô cũng hiểu ra ý đó là thật.
Đường Nguyệt do dự “Không được đâu Tiểu Bạch, nếu ta dùng cho yêu thì may ra không sao nhưng nếu dùng cho người thì hậu quả không biết thế nào mà lần đâu…”
“Nếu muội không làm thì để ta tự đi lấy.” Tiểu Bạch giả bộ định đi
Đường Nguyệt vội nắm lấy tay Tiểu Bạch cản anh lại “Để muội…để muội lấy nó về giúp huynh.”
…
Nơi để dược liệu của Trạch An Viên được canh chừng rất nghiêm ngặt nhưng vì Đường Nguyệt là con gái sư tôn nên khi cô bước vào chẳng ai dám nói gì.
Bên trong là hàng nghìn hàng vạn loại thuốc khác nhau tìm loại thuốc mà Tiểu Bạch nhờ cũng khó như lên trời.
Đó là loại thuốc rất nguy hiểm nên chắc chắn sẽ được để một nơi khó kiếm, may mắn thay Đường Nguyệt còn đủ thông minh để suy nghĩ ra điều đó.
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn Thạch hân tán được đặt sau nơi nuôi cổ trùng thử thuốc.
Bước vào nơi cổ trùng ở, bên trong là hàng nghìn rắn rết to nhỏ khác nhau đang năn dài trên tường.
Xung quanh bức tường, trần, sàn là hàng nhìn con bò lên nhau mà di chuyển, bức tường trắng bị rán rể bò lên che đi nên rất khó để lộ diện màu sắc vốn có.
Dù kinh tởm nhưng vì Tiểu Bạch nên cô vẫn phải bước chân vào căn phòng đó.
Tạo kết giới cho mình để bản thân cho thể không chạm vào chúng, thi thoảng có nhìe con rắn rơi từ trần nhà xuống thật sự khiến Đường Nguyệt một phen phát hoảng.
Đường Nguyệt nhìn kỹ thì cuối cùng cũng thấy trong bước tường bát quái chính là nơi cha cô đặt những loại thuốc nguy hiểm.
Dù rất nhiều rắn rết bò xung quanh mấy lọ thuốc nhưng vì tình yêu cô có thể làm mọi thứ.
Nhanh tay lấy lọ Thạch hân tán ra rồi cô cũng chạy trước ra ngoài.
Nhưng chẳng may kết giới của Đường Nguyệt biến mất có lẽ do sợ hãi lên cô đã niệm sai nên cô đã ngã xuống sàn toàn là những con lăn trườn bò đó.
“Tiểu Bạch…Cứu muội…!!!”
/126
|