Luận tuổi tác thật, Trí Tín không lớn hơn Hòa Linh, Hòa Linh rất nhanh phát hiện có chỗ không ổn .... Trong giọng nói của hắn, người bên ngoài sẽ phát hiện ra có tình ý.
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, không biết vì sao, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, nguyên lai, Sở Trí Tín thích Triệu Uyển Oánh, trách không được hắn đối xử như thế với đại tẩu.
“Hòa Linh , tỷ vừa cười cái gì.” Hòa Tuyết chất vấn.
Hòa Chân tự cho là thông minh nói,“Linh nhi thấy Tạ công tử, đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ trước kia của mình đều sai rồi nên mới cười chăng?”
Hòa Linh nắm chặt khăn tay, trợn mắt,“Tỷ đang nói chính mình đấy à?” Thật đúng là một chút cũng không nể mặt, nếu như để Xảo Nguyệt, Xảo Âm nhìn thấy bộ dáng của tiểu thư bọn họ bây giờ, với ai cũng không hề khách khí .
Ngay lập tức, hốc mắt Hòa Chân đỏ lên, mẫu thân nàng vào cửa khi đã có thai, là vì có nàng, nên mẫu thân mới được gả, bởi vậy mọi người đều xem thường nàng. Chỉ có Hòa Linh đối xử với nàng tốt một chút, bất quá nhìn lại thì Hòa Linh cũng không nguyện ý giao hảo với người khác. Ngẫm đến nhiều ngày, quả thật thái độ của Hòa Linh đã khác trước.
“Sao muội lại nói vậy, các muội muội cũng đừng khổ sở, Linh nhi hẳn là không có ác ý .” Hòa Ngọc trấn an, nàng mặc một bộ váy tím, mặt trên thêu những bông hoa lam nhỏ, trông vô cùng tươi mát, giai nhân lịch sự tao nhã như thế, sao Tạ Cẩn Chi không thích nàng cho được chứ!
“Được rồi, là ta không hiểu chuyện, bất quá những gì ta nói đều là lời nói thật nha, các người dám nói không thích Tạ Cẩn Chi sao?” Hòa Linh đánh giá mỗi người, khuôn mặt Hòa Tuyết đương nhiên là đỏ bừng. Này nàng còn chưa nói hết đâu đã khiến cho vài cô nương xuân tâm nhộn nhạo, đúng là người một nhà.
“Muội nói bậy bạ gì đó!” Trí Tín cũng có vài phần xấu hổ, Hòa Tuyết đấu khẩu với Hòa Linh :“Ngươi chỉ biết nói chúng ta, chẳng lẽ chính ngươi không thích sao? Làm bộ làm tịch , hừ!”
Hòa Linh đột nhiên đứng lên:“Tại sao ta phải thích hắn. Đối với cái loại người tiểu bạch kiểm, nhu nhược, ta một chút cũng không cảm thấy hứng thú. Thật ra ta cảm thấy, các ngươi không có bao nhiêu hy vọng đâu. Không phát hiện ra sao, bên cạnh hắn còn có tiểu biểu muội. Aiz...... Bất quá các ngươi cũng đừng vội mất hy vọng, Tạ Cẩn Chi thích biểu muội hắn cũng không quan hệ a, các ngươi có thể phái Trí Tín đại ca.Đại ca anh tuấn nho nhã, cũng rất bất phàm, đại ca theo đuổi vị Triệu tiểu thư, nói không chừng Triệu tiểu thư sẽ không cần Cẩn Chi công tử nữa. Đến lúc đó Triệu gia biểu muội từ bỏ Cẩn Chi công tử, Cẩn Chi công tử còn có thể cưới muội muội của Trí Tín đại ca. Ngươi xem xem, cách này thật tốt!”
Lời này của Hòa Linh có nồng đậm ác ý, nhưng trừ mấy cô nương đúng là hoàn toàn chưa phản ứng, ngay cả Sở Trí Tín cũng hoảng hốt đứng lên, hắn chưa hẳn phát hiện ra ác ý của Hòa Linh. Chính là bị lời nói của nàng mê hoặc, hôm qua cùng Cẩn Chi đi tiếp biểu muội, đó là lần đầu tiên hắn gặp Triệu tiểu thư, chỉ liếc mắt một cái, hắn cảm thấy cái liếc mắt ấy kéo dài cả một vạn năm. Dung nhan trong treo, mềm mại như nước, khắc thật sâu trong lòng hắn.
Hòa Linh không coi ai ra gì duỗi người,“Các ngươi ngồi đi, ta đi dạo chung quanh.”
Hòa Ngọc nhíu mày:“Muội đi một mình, không khỏi quá không an toàn.”
“Nhị tỷ suy nghĩ nhiều, nơi này là thánh địa của phật môn , chẳng lẽ kẻ xấu còn dám bắt người vơ vét tài sản? Tuy cũng không phải không có, nhưng cũng không có loại người nào cả gan như vậy, đổi được vài đồng tiền mà còn phải gánh vác hậu quả thật lớn.” Nói xong, Hòa Linh trực tiếp ra khỏi đình,
Muội đi trong chốc lát rồi sẽ về thiện phòng, mọi người không cần phải xen vào .”
Kỳ thật nàng còn thích tranh luận với bọn họ, khiến cho người khác không thoải mái nàng rất thống khoái, dù sao nàng sẽ không để mình chịu thiệt. Chính là, cơ hội này rất hiếm có, khó được xuất môn, nàng nên đi dạo thăm thú khắp nơi. Hòa Linh khoác áo choàng, đội mũ trên đầu, xa xa nhìn lại, giống như tiểu cô nương nho nhỏ.
“Mọi người có cảm giác gì không, ngũ muội muội có điểm...... Có điểm kỳ quái.” Hòa Khánh thắc mắc.
Hòa Ngọc nhìn về phương xa, trầm tư một chút:“Có lẽ là do trúng độc, chuyện này đối với nàng là đả kích quá lớn đi.”
“Gì chứ, chẳng lẽ nàng trúng độc là do chúng ta gây ra sao!” Hòa Tuyết trợn mắt,“Nàng đi rồi rất tốt. Kẻ đáng ghét nhất cuối cùng cũng đi!”
Hòa Chân cắn môi.
Hòa Tuyết hừ một tiếng, đến gần bên cạnh Trí Tín,“Đại ca, huynh nói cho bọn muội nghe chuyện của Tạ công tử đi?” Nếu như không phải vì tuổi còn nhỏ, nàng ta sợ phạm vào điều kiêng ki thì nàng còn muốn nhìn thấy tận mắt nữa cơ
Trí Tín đang đắm chìm trong nụ cười của Triệu Uyển Oánh, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lời nói vừa rồi của Hòa Linh, đúng là...... Có một tia động tâm. Hắn, hắn cũng là vì muội muội nha!
......................................................................................................
Hòa Linh vừa đi vừa hát điệu hát dân gian, tâm tình thật không tệ.
Nhưng còn chưa đi được bao lâu, chỉ thấy một nam tử lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây, mà bên cạnh hắn, nữ tử nhu nhược đang chăm chú nhìn hắn, một khung cảnh đẹp tột cùng.
Hòa Linh cảm thấy, lão thiên gia đại khái là đang đùa giỡn nàng, bằng không sao lại gặp hai người này nữa! Bất quá, nàng không định tránh ra, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người kia. Tạ Cẩn Chi nhận thấy được có người đang nhìn, hắn quay đầu lại đây, hơi hơi nhíu mi, lại là tiểu cô nương kia.
Triệu Uyển Oánh động lòng người nói,“Biểu ca. Chúng ta trở về được không? Mấy vị tiểu thư Sở gia, có chút kỳ quái.” Triệu Uyển Oánh nắm chặt khăn ta,“Biểu ca......”
Tạ Cẩn Chi trầm mặc một chút, ôn nhu cười:“Được!”
Từ khoảng cách của Hòa Linh cũng không thể nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm bên này, đến khi hai người rời đi, nàng tự nhiên nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Xảo Nguyệt không nhịn được hỏi:“Tiểu thư, sao người lại chán ghét Tạ công tử a, bộ dáng hắn rõ ràng là nhìn tốt lắm.”
Biểu hiện chán ghét rõ ràng như thế, thật sự kì lạ!
“Khuôn mặt đẹp một chút thì có thể lấy ra ăn sao?” Hòa Linh dường như không có việc gì, tiếp tục đi, không biết ,đại khái nàng không hề để tâm. Nàng vuốt tường, cũng không biết làm gì,“Đại con thỏ bị bệnh, nhị con thỏ xem......”
“Mấy vị tiểu thư, tựa hồ cũng thực ái mộ Tạ công tử. Nhưng theo nô tỳ , Triệu gia tiểu thư là mỹ nhân, lại có địa vị biểu muội, sợ là người khác không thể sánh bằng .” Xảo Nguyệt công bằng nói.
Hòa Linh dừng bước chân, nhìn thẳng Xảo Nguyệt, Xảo Nguyệt hồn nhiên hiểu được, lập tức quỳ xuống:“Tiểu thư, nô tỳ không nên hồ ngôn loạn ngữ.”
Hòa Linh từ trên cao nhìn xuống Xảo Nguyệt:“Nói ra cũng không có gì. Dù sao......”
“Sao ạ?” Xảo Nguyệt khó hiểu.
Hòa Linh cười lạnh một chút,“Dù sao......nói xong cũng đến lúc phải chết.”
Ách...... Hiện trường nhất thời lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Xảo Nguyệt Xảo Âm nhìn xung quanh, thấy không có người, cuối cùng mới yên tâm lại.
“Đại con thỏ đã chết, nhị con thỏ xem......” Hòa Linh tiếp tục đi.
***
Cao Chí Tân xoa cánh tay, nhìn thân ảnh của tiểu thư Sở gia đi xa, nhịn không được mở miệng hỏi:“Biểu, biểu ca, này...... Nàng đang hát cái gì vậy?”
Đứng ở bên cạnh Cao Chí Tân không phải người ngoài, đúng là người cùng Tạ Cẩn Chi nổi danh -Lục Hàn, Lục Hàn mặc một thân áo xanh, hai tay chắp sau lưng, trên mặt là biểu tình khó hiểu. Hai người bọn hắn đứng ở trên tường cao,“Con thỏ!”
Cao Chí Tân tỏ vẻ, chính mình chưa từng nghe qua ca từ, nghe giai điệu kia, như là đồng dao, nhưng lúc hát ra thật kì quái!“Đệ nghĩ chắc không phải đồng dao đâu!”
“Chính là đồng dao. Chỉ là một loại đồng dao hắc ám thôi.” Ngữ khí lạnh nhạt, Lục Hàn thấy rất hứng thú nhìn tiểu thân ảnh đo đỏ đã đi xa, nói:“Có ý tứ.”
Cao Chí Tân dùng sức nhi nhéo cánh tay:“Có ý tứ? cái gì có ý tứ a. Thật sự là dọa chết người. Huynh xem nàng, mới mười tuổi đi, như thế nào âm trầm thế a! Không phải nói là ôn nhu sao? Không phải nói là đáng yêu sao? Không phải nói là hồn nhiên sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy! Thật sự là...... Thật sự là, đệ thật sự là nằm mơ rồi !” Hắn cảm giác, chính mình vừa mở ra một cánh cửa mới. Vạn vạn không thể tưởng được, tiểu cô nương hiện tại thế nhưng là người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lục Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, Cao Chí Tân bị nhìn đến quái dị, khó hiểu nói:“Đệ, đệ làm sao?”
Lục Hàn hơi hơi cúi đầu, rồi lập tức ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười:“Đệ không biết là, cứ như vậy mới có ý tứ sao? Hơn nữa, ta nhớ rõ ta đã nói với đệ. Làm việc...... Không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”
Cao Chí Tân cảm khái:“Đệ biết không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nhưng là, đây cũng quá hai mặt a! Bất quá, nàng mắng cũng thật sảng khoái. Đệ cũng không quen nhìn Tạ Cẩn Chi kia ra vẻ thanh cao đạm bạc.”
Lục Hàn không nói nhiều đã nhảy xuống.
Cao Chí Tân truy vấn:“Biểu ca, huynh muốn làm gì a! Huynh không phải đang nhìn chằm chằm cái tên Tạ Cẩn Chi kia sao?”
“Ta chưa bao giờ nói là vì nhìn chằm chằm Tạ Cẩn Chi mà ta mới đến.” Lục Hàn đi theo hướng của Hòa Linh.
“Huynh hoài nghi nàng đang tìm cái gì?” Cao Chí Tân rất nhanh đã hiểu. Hắn cũng không phải người mù.
Lục Hàn chưa nói cái gì, hắn vuốt tường, học động tác của Hòa Linh,“Đi thôi, chúng ta đi tìm mèo nhỏ.”
Cao Chí Tân vò đầu:“Huynh vừa nói như vậy, đệ cảm giác chúng ta chính là sói.” Bọn họ có hai người, phong thái Lục Hàn khẳng định không có người ta nói hắn là sói, nhưng cũng chỉ có thể là hắn . Ai nói hắn có bộ dạng xấu đâu! Thật sự là lòng chua xót dữ dội mà.
“Tìm được cái gì sao?”
Lục Hàn vẫn chưa dừng lại bước chân, hắn nói nhỏ:“Ta chưa bao giờ biết nàng đang tìm cái gì.chỉ là ở trong cảm nhận của ta, nàng vì cái gì muốn làm như vậy! Nhưng thực đáng tiếc, ta đã từng này tuổi, đoán không ra tâm tư tiểu cô nương .”
Phốc, Cao Chí Tân muốn phun máu!
Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, không biết vì sao, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, nguyên lai, Sở Trí Tín thích Triệu Uyển Oánh, trách không được hắn đối xử như thế với đại tẩu.
“Hòa Linh , tỷ vừa cười cái gì.” Hòa Tuyết chất vấn.
Hòa Chân tự cho là thông minh nói,“Linh nhi thấy Tạ công tử, đột nhiên cảm thấy những suy nghĩ trước kia của mình đều sai rồi nên mới cười chăng?”
Hòa Linh nắm chặt khăn tay, trợn mắt,“Tỷ đang nói chính mình đấy à?” Thật đúng là một chút cũng không nể mặt, nếu như để Xảo Nguyệt, Xảo Âm nhìn thấy bộ dáng của tiểu thư bọn họ bây giờ, với ai cũng không hề khách khí .
Ngay lập tức, hốc mắt Hòa Chân đỏ lên, mẫu thân nàng vào cửa khi đã có thai, là vì có nàng, nên mẫu thân mới được gả, bởi vậy mọi người đều xem thường nàng. Chỉ có Hòa Linh đối xử với nàng tốt một chút, bất quá nhìn lại thì Hòa Linh cũng không nguyện ý giao hảo với người khác. Ngẫm đến nhiều ngày, quả thật thái độ của Hòa Linh đã khác trước.
“Sao muội lại nói vậy, các muội muội cũng đừng khổ sở, Linh nhi hẳn là không có ác ý .” Hòa Ngọc trấn an, nàng mặc một bộ váy tím, mặt trên thêu những bông hoa lam nhỏ, trông vô cùng tươi mát, giai nhân lịch sự tao nhã như thế, sao Tạ Cẩn Chi không thích nàng cho được chứ!
“Được rồi, là ta không hiểu chuyện, bất quá những gì ta nói đều là lời nói thật nha, các người dám nói không thích Tạ Cẩn Chi sao?” Hòa Linh đánh giá mỗi người, khuôn mặt Hòa Tuyết đương nhiên là đỏ bừng. Này nàng còn chưa nói hết đâu đã khiến cho vài cô nương xuân tâm nhộn nhạo, đúng là người một nhà.
“Muội nói bậy bạ gì đó!” Trí Tín cũng có vài phần xấu hổ, Hòa Tuyết đấu khẩu với Hòa Linh :“Ngươi chỉ biết nói chúng ta, chẳng lẽ chính ngươi không thích sao? Làm bộ làm tịch , hừ!”
Hòa Linh đột nhiên đứng lên:“Tại sao ta phải thích hắn. Đối với cái loại người tiểu bạch kiểm, nhu nhược, ta một chút cũng không cảm thấy hứng thú. Thật ra ta cảm thấy, các ngươi không có bao nhiêu hy vọng đâu. Không phát hiện ra sao, bên cạnh hắn còn có tiểu biểu muội. Aiz...... Bất quá các ngươi cũng đừng vội mất hy vọng, Tạ Cẩn Chi thích biểu muội hắn cũng không quan hệ a, các ngươi có thể phái Trí Tín đại ca.Đại ca anh tuấn nho nhã, cũng rất bất phàm, đại ca theo đuổi vị Triệu tiểu thư, nói không chừng Triệu tiểu thư sẽ không cần Cẩn Chi công tử nữa. Đến lúc đó Triệu gia biểu muội từ bỏ Cẩn Chi công tử, Cẩn Chi công tử còn có thể cưới muội muội của Trí Tín đại ca. Ngươi xem xem, cách này thật tốt!”
Lời này của Hòa Linh có nồng đậm ác ý, nhưng trừ mấy cô nương đúng là hoàn toàn chưa phản ứng, ngay cả Sở Trí Tín cũng hoảng hốt đứng lên, hắn chưa hẳn phát hiện ra ác ý của Hòa Linh. Chính là bị lời nói của nàng mê hoặc, hôm qua cùng Cẩn Chi đi tiếp biểu muội, đó là lần đầu tiên hắn gặp Triệu tiểu thư, chỉ liếc mắt một cái, hắn cảm thấy cái liếc mắt ấy kéo dài cả một vạn năm. Dung nhan trong treo, mềm mại như nước, khắc thật sâu trong lòng hắn.
Hòa Linh không coi ai ra gì duỗi người,“Các ngươi ngồi đi, ta đi dạo chung quanh.”
Hòa Ngọc nhíu mày:“Muội đi một mình, không khỏi quá không an toàn.”
“Nhị tỷ suy nghĩ nhiều, nơi này là thánh địa của phật môn , chẳng lẽ kẻ xấu còn dám bắt người vơ vét tài sản? Tuy cũng không phải không có, nhưng cũng không có loại người nào cả gan như vậy, đổi được vài đồng tiền mà còn phải gánh vác hậu quả thật lớn.” Nói xong, Hòa Linh trực tiếp ra khỏi đình,
Muội đi trong chốc lát rồi sẽ về thiện phòng, mọi người không cần phải xen vào .”
Kỳ thật nàng còn thích tranh luận với bọn họ, khiến cho người khác không thoải mái nàng rất thống khoái, dù sao nàng sẽ không để mình chịu thiệt. Chính là, cơ hội này rất hiếm có, khó được xuất môn, nàng nên đi dạo thăm thú khắp nơi. Hòa Linh khoác áo choàng, đội mũ trên đầu, xa xa nhìn lại, giống như tiểu cô nương nho nhỏ.
“Mọi người có cảm giác gì không, ngũ muội muội có điểm...... Có điểm kỳ quái.” Hòa Khánh thắc mắc.
Hòa Ngọc nhìn về phương xa, trầm tư một chút:“Có lẽ là do trúng độc, chuyện này đối với nàng là đả kích quá lớn đi.”
“Gì chứ, chẳng lẽ nàng trúng độc là do chúng ta gây ra sao!” Hòa Tuyết trợn mắt,“Nàng đi rồi rất tốt. Kẻ đáng ghét nhất cuối cùng cũng đi!”
Hòa Chân cắn môi.
Hòa Tuyết hừ một tiếng, đến gần bên cạnh Trí Tín,“Đại ca, huynh nói cho bọn muội nghe chuyện của Tạ công tử đi?” Nếu như không phải vì tuổi còn nhỏ, nàng ta sợ phạm vào điều kiêng ki thì nàng còn muốn nhìn thấy tận mắt nữa cơ
Trí Tín đang đắm chìm trong nụ cười của Triệu Uyển Oánh, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lời nói vừa rồi của Hòa Linh, đúng là...... Có một tia động tâm. Hắn, hắn cũng là vì muội muội nha!
......................................................................................................
Hòa Linh vừa đi vừa hát điệu hát dân gian, tâm tình thật không tệ.
Nhưng còn chưa đi được bao lâu, chỉ thấy một nam tử lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây, mà bên cạnh hắn, nữ tử nhu nhược đang chăm chú nhìn hắn, một khung cảnh đẹp tột cùng.
Hòa Linh cảm thấy, lão thiên gia đại khái là đang đùa giỡn nàng, bằng không sao lại gặp hai người này nữa! Bất quá, nàng không định tránh ra, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người kia. Tạ Cẩn Chi nhận thấy được có người đang nhìn, hắn quay đầu lại đây, hơi hơi nhíu mi, lại là tiểu cô nương kia.
Triệu Uyển Oánh động lòng người nói,“Biểu ca. Chúng ta trở về được không? Mấy vị tiểu thư Sở gia, có chút kỳ quái.” Triệu Uyển Oánh nắm chặt khăn ta,“Biểu ca......”
Tạ Cẩn Chi trầm mặc một chút, ôn nhu cười:“Được!”
Từ khoảng cách của Hòa Linh cũng không thể nghe thấy bọn họ nói cái gì, nhưng nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm bên này, đến khi hai người rời đi, nàng tự nhiên nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Xảo Nguyệt không nhịn được hỏi:“Tiểu thư, sao người lại chán ghét Tạ công tử a, bộ dáng hắn rõ ràng là nhìn tốt lắm.”
Biểu hiện chán ghét rõ ràng như thế, thật sự kì lạ!
“Khuôn mặt đẹp một chút thì có thể lấy ra ăn sao?” Hòa Linh dường như không có việc gì, tiếp tục đi, không biết ,đại khái nàng không hề để tâm. Nàng vuốt tường, cũng không biết làm gì,“Đại con thỏ bị bệnh, nhị con thỏ xem......”
“Mấy vị tiểu thư, tựa hồ cũng thực ái mộ Tạ công tử. Nhưng theo nô tỳ , Triệu gia tiểu thư là mỹ nhân, lại có địa vị biểu muội, sợ là người khác không thể sánh bằng .” Xảo Nguyệt công bằng nói.
Hòa Linh dừng bước chân, nhìn thẳng Xảo Nguyệt, Xảo Nguyệt hồn nhiên hiểu được, lập tức quỳ xuống:“Tiểu thư, nô tỳ không nên hồ ngôn loạn ngữ.”
Hòa Linh từ trên cao nhìn xuống Xảo Nguyệt:“Nói ra cũng không có gì. Dù sao......”
“Sao ạ?” Xảo Nguyệt khó hiểu.
Hòa Linh cười lạnh một chút,“Dù sao......nói xong cũng đến lúc phải chết.”
Ách...... Hiện trường nhất thời lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Xảo Nguyệt Xảo Âm nhìn xung quanh, thấy không có người, cuối cùng mới yên tâm lại.
“Đại con thỏ đã chết, nhị con thỏ xem......” Hòa Linh tiếp tục đi.
***
Cao Chí Tân xoa cánh tay, nhìn thân ảnh của tiểu thư Sở gia đi xa, nhịn không được mở miệng hỏi:“Biểu, biểu ca, này...... Nàng đang hát cái gì vậy?”
Đứng ở bên cạnh Cao Chí Tân không phải người ngoài, đúng là người cùng Tạ Cẩn Chi nổi danh -Lục Hàn, Lục Hàn mặc một thân áo xanh, hai tay chắp sau lưng, trên mặt là biểu tình khó hiểu. Hai người bọn hắn đứng ở trên tường cao,“Con thỏ!”
Cao Chí Tân tỏ vẻ, chính mình chưa từng nghe qua ca từ, nghe giai điệu kia, như là đồng dao, nhưng lúc hát ra thật kì quái!“Đệ nghĩ chắc không phải đồng dao đâu!”
“Chính là đồng dao. Chỉ là một loại đồng dao hắc ám thôi.” Ngữ khí lạnh nhạt, Lục Hàn thấy rất hứng thú nhìn tiểu thân ảnh đo đỏ đã đi xa, nói:“Có ý tứ.”
Cao Chí Tân dùng sức nhi nhéo cánh tay:“Có ý tứ? cái gì có ý tứ a. Thật sự là dọa chết người. Huynh xem nàng, mới mười tuổi đi, như thế nào âm trầm thế a! Không phải nói là ôn nhu sao? Không phải nói là đáng yêu sao? Không phải nói là hồn nhiên sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy! Thật sự là...... Thật sự là, đệ thật sự là nằm mơ rồi !” Hắn cảm giác, chính mình vừa mở ra một cánh cửa mới. Vạn vạn không thể tưởng được, tiểu cô nương hiện tại thế nhưng là người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lục Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, Cao Chí Tân bị nhìn đến quái dị, khó hiểu nói:“Đệ, đệ làm sao?”
Lục Hàn hơi hơi cúi đầu, rồi lập tức ngẩng đầu, khóe miệng mang theo ý cười:“Đệ không biết là, cứ như vậy mới có ý tứ sao? Hơn nữa, ta nhớ rõ ta đã nói với đệ. Làm việc...... Không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”
Cao Chí Tân cảm khái:“Đệ biết không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nhưng là, đây cũng quá hai mặt a! Bất quá, nàng mắng cũng thật sảng khoái. Đệ cũng không quen nhìn Tạ Cẩn Chi kia ra vẻ thanh cao đạm bạc.”
Lục Hàn không nói nhiều đã nhảy xuống.
Cao Chí Tân truy vấn:“Biểu ca, huynh muốn làm gì a! Huynh không phải đang nhìn chằm chằm cái tên Tạ Cẩn Chi kia sao?”
“Ta chưa bao giờ nói là vì nhìn chằm chằm Tạ Cẩn Chi mà ta mới đến.” Lục Hàn đi theo hướng của Hòa Linh.
“Huynh hoài nghi nàng đang tìm cái gì?” Cao Chí Tân rất nhanh đã hiểu. Hắn cũng không phải người mù.
Lục Hàn chưa nói cái gì, hắn vuốt tường, học động tác của Hòa Linh,“Đi thôi, chúng ta đi tìm mèo nhỏ.”
Cao Chí Tân vò đầu:“Huynh vừa nói như vậy, đệ cảm giác chúng ta chính là sói.” Bọn họ có hai người, phong thái Lục Hàn khẳng định không có người ta nói hắn là sói, nhưng cũng chỉ có thể là hắn . Ai nói hắn có bộ dạng xấu đâu! Thật sự là lòng chua xót dữ dội mà.
“Tìm được cái gì sao?”
Lục Hàn vẫn chưa dừng lại bước chân, hắn nói nhỏ:“Ta chưa bao giờ biết nàng đang tìm cái gì.chỉ là ở trong cảm nhận của ta, nàng vì cái gì muốn làm như vậy! Nhưng thực đáng tiếc, ta đã từng này tuổi, đoán không ra tâm tư tiểu cô nương .”
Phốc, Cao Chí Tân muốn phun máu!
/26
|