Nói chuyện một hồi cũng tới lúc đến chùa chiền, Lan thị mới mặc kệ cái gì con thỏ, dẫn đầu hạ cỗ kiệu. Hòa Linh nhướng mày, Xảo Nguyệt vội vàng đem mành xốc lên,“Tiểu thư, bên ngoài có chút gió, thân thể người không khỏe, chi bằng mang theo áo choàng đi!”
Hòa Linh gật đầu rồi thận trọng xuống xe ngựa. Xảo Nguyệt như nghe được trong nháy mắt có tiếng hút không khí.
Lão phu nhân Vương thị nhíu mi nhìn Hòa Linh, Hòa Linh cười tủm tỉm,“Tổ mẫu.”
Người của tướng quân phủ đều mặc một thân trắng trong thuần khiết, chỉ có Hòa Linh, đỏ rực sáng chói. Tuy rằng mới 12 tuổi, nhưng mà nàng đã rất đẹp rồi. Người vốn đã đẹp nay lại mặc đồ đỏ thẫm, thật khiến người khác như đui mù.
Trong lòng lão phu nhân kỳ thật cũng không vừa ý, nói chung người lớn tuổi thích kiểu người hiểu chuyện, dịu ngoan. Tuy thể hiện một chút cũng không phải không thể nhưng cái mà lão phu nhân muốn thể hiện ở đây là chỉ phương diện tài hoa chứ không phải dung mạo. Hòa Linh như vậy, thật sự không khiến bà ta hài lòng lắm. Lãnh đạm gật đầu, lão phu nhân mang theo các vị nữ quyến tiến vào đại điện thăm viếng. Từ kiếp trước bị trúng độc, Hòa Linh không còn tin tưởng thần linh. Nàng cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao lão thiên gia vẫn không hậu đãi nàng? Bởi vậy, đã mười mấy năm rồi nàng chưa từng đặt chân tới chùa miếu, lần này đến cảm thấy thật mới mẻ.
Hòa Linh đứng ở cuối cùng, đi theo mọi người cùng nhau vào thăm viếng, thăm viếng xong, lão phu nhân tìm đại sư để giải quẻ. Hòa Linh không đi, cũng không quan tâm lão phu nhân hỏi cái gì, chuyện đó cùng nàng không có quan hệ. Trên đại điện người đến nối liền không dứt, rất nhiều người đi qua Hòa Linh, đều phải ngoái lại nhìn một chút, Hòa Linh đều lơ đễnh không thèm để tâm. Giải que xong, lão phu nhân cùng mấy vị phu nhânlại đi nghe đại sư giảng phật, lúc này Hòa Linh lại càng không muốn đi .
Giảng phật quá buồn tẻ và khó hiểu, các cô nương tất nhiên không vui, có Hòa Linh dẫn đầu, mọi người cũng đều thuận thế không đi. Lão phu nhân đành không miễn cưỡng, dặn Trí Tín an bài mấy người đi thiện phòng. Người đi bái phật không ít, bình thường các cô nương gia đều ở thiện phòng, cũng không có cái gì không ổn.
Trí Tín đưa vài vị muội muội vào thiện phòng, mỉm cười nói:“Bọn muội muội ở chỗ này ăn chút trà quả, chờ trong chốc lát, tổ mẫu và các phu nhân chắc cũng cần khoảng một canh giờ mới ra.”
Hòa Ngọc gật đầu,“Bọn muội đã biết. Đại ca, huynh cũng ngồi đi a!”
Từ trước đến nay,Trí Tín đối với vị muội muội này yêu thương nhất, Hòa Ngọc đã nói như vậy, hắn cũng thuận thế ngồi xuống. Trí Tín vừa ngồi xuống, Hòa Tuyết lập tức không chút nào che giấu hỏi:“Đại ca, muội nghe nói, hôm nay Cẩn Chi công tử cũng tới nơi này bái phật, huynh không phải đi tiếp đón công tử ấy sao?” Tuy rằng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đến thời điểm hôn phối, nhưng nàng ta cũng biết, người nọ là người cực phẩm như thế nào, khó kiếm như thế nào, chỉ hận không thể lập tức gả cho người ta. Nhưng ai cũng trông mong vào chuyện tốt này, nàng ta không thể chậm chân được.
Trí Tín mỉm cười:“Tiểu nha đầu.” Cũng không nói đi hay không đi.
Hòa Linh không thèm để ý tới bọn họ, thẳng tay cầm lấy trà quả, nói là trà quả, bất quá chính là điểm tâm trong chùa làm. Hòa Linh đoan trang bỏ tay xuống, cũng không ăn.
Hòa Tuyết thấy vậy, hừ lạnh nói:“Già mồm!” Cao thấp đánh giá Hòa Linh một phen liền ghen tị nói:“Mọi người đều đến đây bái phật, ăn mặc thanh nhã lịch thiệp , không giống người nào đó, ăn mặc yêu khí, không biết là muốn câu dẫn ai!”
Hòa Linh chả buồn liếc nàng ta, tự nhiên nói:“Đã sớm nghe qua, cái gì gọi là suy bụng ta ra bụng người. Hiện tại ta thấy lời này nói quả nhiên có đạo lý.”
Hòa Tuyết thay đổi sắc mặt, cả giận nói:“Ngươi có ý tứ gì!”
Hòa Linh ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Tuyết,“Ngươi nói xem ta có ý tứ gì?”
Trí Tín hoà giải:“Được rồi, hai tiểu nha đầu các muội quy củ một chút. Nơi này là chùa chiền, chú ý giữ đúng mực.”
Hòa Linh không còn là tiểu cô nương ngày xưa, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trí Tín, mềm giọng hỏi:“Lời này của đại ca nói không đúng lắm. Muội không phải không biết quy củ, cũng đâu có tuân thủ không đúng mực. Người tuổi nhỏ mà đã tư xuân , cũng không phải là muội!”
“Ngươi!” hốc mắtHòa Tuyết phiếm đỏ, nàng ta tức giận thở dốc, Trí Tín lớn tiếng kêu,“Hòa Linh!”
Hòa Linh cũng không sợ Trí Tín, trái lại , nàng trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn mang theo ý cười,“Đại ca có chuyện gì phân phó?” Hòa Linh thích cười, nhưng trong nụ cười của nàng lạnh như băng, âm trầm như vậy làm cho Trí Tín đúng là không biết nói lời nào.
“Đại con thỏ bị bệnh, nhị con thỏ xem, tam con thỏ......” Hòa Linh nói xong liền cúi đầu hát điệu hát dân gian, tay đùa nghịch trà bánh giống như tất cả mọi chuyện đều bình thường!
Hòa Ngọc, Hòa Khánh cùng Hòa Chân ba người vẫn chưa đáp lời, chỉ quan sát tình hình, cũng không dám mở miệng. Hòa Tuyết uất hận nhìn chằm chằm Hòa Linh. Thời điểm trước khi Hòa Mai chưa gả, Hòa Linh không chấp nhặt với Hòa Tuyết, bởi vậy cho tới bây giờ nàng ta nháo thế nào cũng được. Giờ Hòa Mai gả đi rồi, Hòa Linh lại đột nhiên thay đổi tính tình, lần này mọi người lại không biết làm thế nào mới phải.
Trí Tín là một đại nam tử, tuổi tác không lớn, đối với việc xử lý hậu trạch không có kinh nghiệm, hắn dịu đi một chút rồi mới nói:“Hôm nay thời tiết không tệ, Hòa Ngọc, muội dẫn các muội muội khác ra ngoài dạo đi!” Hắn tưởng là, Hòa Linh thân thể không tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài, ai ngờ vừa dứt lời, Hòa Linh đã đứng dậy,“Đi thôi!”
Hắn hơi hơi nhíu mi, nhưng thật ra không biết tiếp theo phải làm sao.
Hòa Linh làm sao không biết ý tứ của Trí Tín, nhưng cái người cứ thích xem người khác không thoải mái, đặc biệt dám giở trò trước mặt nàng, từ trước đến nay nàng tuyệt không khách khí .
Hòa Linh hừ một tiếng rồ bước ra cửa, Hòa Tuyết dậm chân đi sau.
Ngôi chùa này ba mặt dựa vào núi, khí hậu vô cùng tốt, buổi trưa ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, phơi nắng có cảm giác rất ấm áp. Chùa quanh năm được hương khói nhưng cũng từng sửa chữa lại, rất nhiều chỗ tiến hành tu bổ đơn giản, khắp nơi để lộ phong cách cổ xưa. Buổi chiều ít người thắp hương bái Phật, gió xuân phảng phất trên mặt, sợi tóc bay trong gió, Hòa Linh cảm thấy giống như mình không còn ở nhân gian.
Nàng thật sự là lâu lắm không tới nơi này, hiện tại nhìn, đúng là cảm thấy có vài phần mới mẻ. Tâm tình thoải mái, Hòa Linh đi nhìn một chút, cũng không quan tâm đám người Hòa Ngọc ở phía sau.
Hòa Tuyết cắn môi:“Nhị tỷ, chúng ta đi bên kia đi, bên kia hoa nhiều hơn, nếu là ngắm cảnh, tất nhiên nên đi những nơi xinh đẹp”
Hòa Ngọc ho nhẹ một tiếng:“Linh nhi thân mình yếu ớt, chúng ta nếu đi chỗ khác, không thể đứng cùng một chỗ với muội ấy. Bằng không có chuyện gì, chúng ta ăn nói thế nào với tổ mẫu?” Nàng nhìn bóng dáng Hòa Linh, chỉ thấytiểu cô nương đỏ rực ở phía trước căn bản là mặc kệ mọi người, thở dài nói:“Phía trước còn có cái đình, chúng ta ra đình nghỉ tạm một chút, khi đó, nhị tỷ sẽ cùng muội đi ngắm hoa được?”
Hòa Tuyết gật đầu, lập tức trào phúng:“Tứ tỷ tỷ, chẳng phải quan hệ giữa tỷ với ngũ tỷ rất tốt sao? Sao không thấy nàng quan tâm tỷ đâu! Ha ha a!” Đối với tỷ tỷ chi thứ hai, Hòa Tuyết cho tới bây giờ không hề khách khí .
Hòa Chân cắn môi, tội nghiệp,“Lục muội muội, đừng nói ngũ muội như vậy. Muội muốn mọi người hiểu lầm ta sao?”
Hòa Tuyết cười lạnh:“Ai ui, hiểu lầm? Tỷ thật đúng là hay nói giỡn!” Hòa Tuyết không thích Hòa Linh, đương nhiên cũng không thích Hòa Chân, các nàng có cái thân phận gì, thế nhưng cùng nàng gọi tỷ muội, ngẫm lại thật ghê tởm. Mẫu thân nàng là môn đệ thư hương, bọn họ đâu phải, mẫu thân các nàng người là nữ nhi thương hộ, kẻ khác là đậu hũ Tây Thi, thân phận như vậy, nói đi nói lại đều dọa người, cũng không biết năm đó tổ phụ, tổ mẫu nghĩ như thế nào mà đáp ứng hôn sự như vậy.
“Tốt lắm. Ở bên ngoài, chú ý đúng mực.” Trí Tín mở miệng, đối với các muội muội, hắn đều không hài lòng, nhìn xem, hai vị muội muội trong nhà hắn, Hòa Mai và Hòa Ngọc biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có tài hoa, quả nhiên nữ nhi phải do mẫu thân dạy bảo. Chi thứ hai tam phòng không cần nói, tứ phòng...... Tứ thẩm ôn nhu khéo léo nhưng thật ra quá mức nuông chiều, mới dạy dỗ ra Hòa Tuyết không hiểu chuyện.
“Đại ca, muội......” Hòa Tuyết muốn cãi lại, đang nói đột nhiên ngừng lại, nàng không thể tin nhìn phía trước, cả người đều ngây dại. Theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Trí Tín tiến lên từng bước mỉm cười tiếp đón, người nọ chẳng phải là Tạ công tử đây sao.
Các cô nương Sở gia cũng giật mình, đã nghe qua Sở công tử xuất sắc, nhưng giờ đem so sánh thật không bằng một phần vạn công tử nhà người ta. Tạ công tử một thân áo trắng, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ quả thực không giống người phàm, khí chất quanh thân lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Mà cô nương bên cạnh Tạ công tử cũng một thân áo trắng, thanh nhã như nước.
Cũng không biết Trí Tín nói gì đó, Tạ công tử hơi gật đầu hướng các cô nương Sở gia.
Hòa Linh ngẩng đầu, vừa mới thấy một màn như vậy, Tạ công tử và vịbiểu muội mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm đứng chung một chỗ, đúng là một đôi bích nhân. Đại khái là nhận ra ánh mắt của Hòa Linh, Tạ công tử nhìn lại đây, Hòa Linh nhướng mày, lập tức...... tiếp tục đi tới. Nàng không có tâm tình cùng người này quen biết.
Trí Tín đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Chi, xấu hổ cười nói:“Ngũ muội muội mới gặp chuyện không may, tính cách có chút cổ quái, Cẩn Chi huynh chớ cùng tiểu cô nương chấp nhặt.”
Tạ Cẩn Chi nhìn bóng dáng lửa đỏ kia biến mất, thanh âm ôn nhuận trong sáng,“Ta tất nhiên sẽ không!” Lời tuy là thế, Tạ Cẩn Chi lại cảm thấy, kia trong nụ cười của cô nương kia, tràn đầy trào phúng. Bọn họ đâu có giống như đã quen biết đi?
“Biểu ca, muội có chút mệt mỏi, không bằng, chúng ta trở về nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Triệu Uyển Oánh nhu thuận mở miệng.
“Được.” Tạ Cẩn Chi mỉm cười, ôn nhu nói.
Khác với Tạ Cẩn Chi, Sở gia tỷ muội thật ra đều tụ tập ở tại trong đình, Hòa Tuyết dẫn đầu hỏi:“Đại ca, nữ nhân bên cạnh Tạ công tử là ai a!”
“Đó là biểu muội của huynh ấy, Triệu tiểu thư.” Trí Tín ngữ khí thản nhiên , tựa hồ không muốn nói thêm.
Hòa Linh vốn là ngồi ở ngoài đình, đưa lưng về phía mọi người đang ngắm cảnh, nàng nghe được ngữ khí của Trí Tín. Hòa Linh đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Trí Tín nhìn lại, ánh mắt dò xét Hòa Linh nhưng khuôn mặt lại thoáng đỏ.
Hòa Linh gật đầu rồi thận trọng xuống xe ngựa. Xảo Nguyệt như nghe được trong nháy mắt có tiếng hút không khí.
Lão phu nhân Vương thị nhíu mi nhìn Hòa Linh, Hòa Linh cười tủm tỉm,“Tổ mẫu.”
Người của tướng quân phủ đều mặc một thân trắng trong thuần khiết, chỉ có Hòa Linh, đỏ rực sáng chói. Tuy rằng mới 12 tuổi, nhưng mà nàng đã rất đẹp rồi. Người vốn đã đẹp nay lại mặc đồ đỏ thẫm, thật khiến người khác như đui mù.
Trong lòng lão phu nhân kỳ thật cũng không vừa ý, nói chung người lớn tuổi thích kiểu người hiểu chuyện, dịu ngoan. Tuy thể hiện một chút cũng không phải không thể nhưng cái mà lão phu nhân muốn thể hiện ở đây là chỉ phương diện tài hoa chứ không phải dung mạo. Hòa Linh như vậy, thật sự không khiến bà ta hài lòng lắm. Lãnh đạm gật đầu, lão phu nhân mang theo các vị nữ quyến tiến vào đại điện thăm viếng. Từ kiếp trước bị trúng độc, Hòa Linh không còn tin tưởng thần linh. Nàng cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao lão thiên gia vẫn không hậu đãi nàng? Bởi vậy, đã mười mấy năm rồi nàng chưa từng đặt chân tới chùa miếu, lần này đến cảm thấy thật mới mẻ.
Hòa Linh đứng ở cuối cùng, đi theo mọi người cùng nhau vào thăm viếng, thăm viếng xong, lão phu nhân tìm đại sư để giải quẻ. Hòa Linh không đi, cũng không quan tâm lão phu nhân hỏi cái gì, chuyện đó cùng nàng không có quan hệ. Trên đại điện người đến nối liền không dứt, rất nhiều người đi qua Hòa Linh, đều phải ngoái lại nhìn một chút, Hòa Linh đều lơ đễnh không thèm để tâm. Giải que xong, lão phu nhân cùng mấy vị phu nhânlại đi nghe đại sư giảng phật, lúc này Hòa Linh lại càng không muốn đi .
Giảng phật quá buồn tẻ và khó hiểu, các cô nương tất nhiên không vui, có Hòa Linh dẫn đầu, mọi người cũng đều thuận thế không đi. Lão phu nhân đành không miễn cưỡng, dặn Trí Tín an bài mấy người đi thiện phòng. Người đi bái phật không ít, bình thường các cô nương gia đều ở thiện phòng, cũng không có cái gì không ổn.
Trí Tín đưa vài vị muội muội vào thiện phòng, mỉm cười nói:“Bọn muội muội ở chỗ này ăn chút trà quả, chờ trong chốc lát, tổ mẫu và các phu nhân chắc cũng cần khoảng một canh giờ mới ra.”
Hòa Ngọc gật đầu,“Bọn muội đã biết. Đại ca, huynh cũng ngồi đi a!”
Từ trước đến nay,Trí Tín đối với vị muội muội này yêu thương nhất, Hòa Ngọc đã nói như vậy, hắn cũng thuận thế ngồi xuống. Trí Tín vừa ngồi xuống, Hòa Tuyết lập tức không chút nào che giấu hỏi:“Đại ca, muội nghe nói, hôm nay Cẩn Chi công tử cũng tới nơi này bái phật, huynh không phải đi tiếp đón công tử ấy sao?” Tuy rằng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đến thời điểm hôn phối, nhưng nàng ta cũng biết, người nọ là người cực phẩm như thế nào, khó kiếm như thế nào, chỉ hận không thể lập tức gả cho người ta. Nhưng ai cũng trông mong vào chuyện tốt này, nàng ta không thể chậm chân được.
Trí Tín mỉm cười:“Tiểu nha đầu.” Cũng không nói đi hay không đi.
Hòa Linh không thèm để ý tới bọn họ, thẳng tay cầm lấy trà quả, nói là trà quả, bất quá chính là điểm tâm trong chùa làm. Hòa Linh đoan trang bỏ tay xuống, cũng không ăn.
Hòa Tuyết thấy vậy, hừ lạnh nói:“Già mồm!” Cao thấp đánh giá Hòa Linh một phen liền ghen tị nói:“Mọi người đều đến đây bái phật, ăn mặc thanh nhã lịch thiệp , không giống người nào đó, ăn mặc yêu khí, không biết là muốn câu dẫn ai!”
Hòa Linh chả buồn liếc nàng ta, tự nhiên nói:“Đã sớm nghe qua, cái gì gọi là suy bụng ta ra bụng người. Hiện tại ta thấy lời này nói quả nhiên có đạo lý.”
Hòa Tuyết thay đổi sắc mặt, cả giận nói:“Ngươi có ý tứ gì!”
Hòa Linh ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Tuyết,“Ngươi nói xem ta có ý tứ gì?”
Trí Tín hoà giải:“Được rồi, hai tiểu nha đầu các muội quy củ một chút. Nơi này là chùa chiền, chú ý giữ đúng mực.”
Hòa Linh không còn là tiểu cô nương ngày xưa, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trí Tín, mềm giọng hỏi:“Lời này của đại ca nói không đúng lắm. Muội không phải không biết quy củ, cũng đâu có tuân thủ không đúng mực. Người tuổi nhỏ mà đã tư xuân , cũng không phải là muội!”
“Ngươi!” hốc mắtHòa Tuyết phiếm đỏ, nàng ta tức giận thở dốc, Trí Tín lớn tiếng kêu,“Hòa Linh!”
Hòa Linh cũng không sợ Trí Tín, trái lại , nàng trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn mang theo ý cười,“Đại ca có chuyện gì phân phó?” Hòa Linh thích cười, nhưng trong nụ cười của nàng lạnh như băng, âm trầm như vậy làm cho Trí Tín đúng là không biết nói lời nào.
“Đại con thỏ bị bệnh, nhị con thỏ xem, tam con thỏ......” Hòa Linh nói xong liền cúi đầu hát điệu hát dân gian, tay đùa nghịch trà bánh giống như tất cả mọi chuyện đều bình thường!
Hòa Ngọc, Hòa Khánh cùng Hòa Chân ba người vẫn chưa đáp lời, chỉ quan sát tình hình, cũng không dám mở miệng. Hòa Tuyết uất hận nhìn chằm chằm Hòa Linh. Thời điểm trước khi Hòa Mai chưa gả, Hòa Linh không chấp nhặt với Hòa Tuyết, bởi vậy cho tới bây giờ nàng ta nháo thế nào cũng được. Giờ Hòa Mai gả đi rồi, Hòa Linh lại đột nhiên thay đổi tính tình, lần này mọi người lại không biết làm thế nào mới phải.
Trí Tín là một đại nam tử, tuổi tác không lớn, đối với việc xử lý hậu trạch không có kinh nghiệm, hắn dịu đi một chút rồi mới nói:“Hôm nay thời tiết không tệ, Hòa Ngọc, muội dẫn các muội muội khác ra ngoài dạo đi!” Hắn tưởng là, Hòa Linh thân thể không tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài, ai ngờ vừa dứt lời, Hòa Linh đã đứng dậy,“Đi thôi!”
Hắn hơi hơi nhíu mi, nhưng thật ra không biết tiếp theo phải làm sao.
Hòa Linh làm sao không biết ý tứ của Trí Tín, nhưng cái người cứ thích xem người khác không thoải mái, đặc biệt dám giở trò trước mặt nàng, từ trước đến nay nàng tuyệt không khách khí .
Hòa Linh hừ một tiếng rồ bước ra cửa, Hòa Tuyết dậm chân đi sau.
Ngôi chùa này ba mặt dựa vào núi, khí hậu vô cùng tốt, buổi trưa ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, phơi nắng có cảm giác rất ấm áp. Chùa quanh năm được hương khói nhưng cũng từng sửa chữa lại, rất nhiều chỗ tiến hành tu bổ đơn giản, khắp nơi để lộ phong cách cổ xưa. Buổi chiều ít người thắp hương bái Phật, gió xuân phảng phất trên mặt, sợi tóc bay trong gió, Hòa Linh cảm thấy giống như mình không còn ở nhân gian.
Nàng thật sự là lâu lắm không tới nơi này, hiện tại nhìn, đúng là cảm thấy có vài phần mới mẻ. Tâm tình thoải mái, Hòa Linh đi nhìn một chút, cũng không quan tâm đám người Hòa Ngọc ở phía sau.
Hòa Tuyết cắn môi:“Nhị tỷ, chúng ta đi bên kia đi, bên kia hoa nhiều hơn, nếu là ngắm cảnh, tất nhiên nên đi những nơi xinh đẹp”
Hòa Ngọc ho nhẹ một tiếng:“Linh nhi thân mình yếu ớt, chúng ta nếu đi chỗ khác, không thể đứng cùng một chỗ với muội ấy. Bằng không có chuyện gì, chúng ta ăn nói thế nào với tổ mẫu?” Nàng nhìn bóng dáng Hòa Linh, chỉ thấytiểu cô nương đỏ rực ở phía trước căn bản là mặc kệ mọi người, thở dài nói:“Phía trước còn có cái đình, chúng ta ra đình nghỉ tạm một chút, khi đó, nhị tỷ sẽ cùng muội đi ngắm hoa được?”
Hòa Tuyết gật đầu, lập tức trào phúng:“Tứ tỷ tỷ, chẳng phải quan hệ giữa tỷ với ngũ tỷ rất tốt sao? Sao không thấy nàng quan tâm tỷ đâu! Ha ha a!” Đối với tỷ tỷ chi thứ hai, Hòa Tuyết cho tới bây giờ không hề khách khí .
Hòa Chân cắn môi, tội nghiệp,“Lục muội muội, đừng nói ngũ muội như vậy. Muội muốn mọi người hiểu lầm ta sao?”
Hòa Tuyết cười lạnh:“Ai ui, hiểu lầm? Tỷ thật đúng là hay nói giỡn!” Hòa Tuyết không thích Hòa Linh, đương nhiên cũng không thích Hòa Chân, các nàng có cái thân phận gì, thế nhưng cùng nàng gọi tỷ muội, ngẫm lại thật ghê tởm. Mẫu thân nàng là môn đệ thư hương, bọn họ đâu phải, mẫu thân các nàng người là nữ nhi thương hộ, kẻ khác là đậu hũ Tây Thi, thân phận như vậy, nói đi nói lại đều dọa người, cũng không biết năm đó tổ phụ, tổ mẫu nghĩ như thế nào mà đáp ứng hôn sự như vậy.
“Tốt lắm. Ở bên ngoài, chú ý đúng mực.” Trí Tín mở miệng, đối với các muội muội, hắn đều không hài lòng, nhìn xem, hai vị muội muội trong nhà hắn, Hòa Mai và Hòa Ngọc biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có tài hoa, quả nhiên nữ nhi phải do mẫu thân dạy bảo. Chi thứ hai tam phòng không cần nói, tứ phòng...... Tứ thẩm ôn nhu khéo léo nhưng thật ra quá mức nuông chiều, mới dạy dỗ ra Hòa Tuyết không hiểu chuyện.
“Đại ca, muội......” Hòa Tuyết muốn cãi lại, đang nói đột nhiên ngừng lại, nàng không thể tin nhìn phía trước, cả người đều ngây dại. Theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Trí Tín tiến lên từng bước mỉm cười tiếp đón, người nọ chẳng phải là Tạ công tử đây sao.
Các cô nương Sở gia cũng giật mình, đã nghe qua Sở công tử xuất sắc, nhưng giờ đem so sánh thật không bằng một phần vạn công tử nhà người ta. Tạ công tử một thân áo trắng, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ quả thực không giống người phàm, khí chất quanh thân lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Mà cô nương bên cạnh Tạ công tử cũng một thân áo trắng, thanh nhã như nước.
Cũng không biết Trí Tín nói gì đó, Tạ công tử hơi gật đầu hướng các cô nương Sở gia.
Hòa Linh ngẩng đầu, vừa mới thấy một màn như vậy, Tạ công tử và vịbiểu muội mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm đứng chung một chỗ, đúng là một đôi bích nhân. Đại khái là nhận ra ánh mắt của Hòa Linh, Tạ công tử nhìn lại đây, Hòa Linh nhướng mày, lập tức...... tiếp tục đi tới. Nàng không có tâm tình cùng người này quen biết.
Trí Tín đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Chi, xấu hổ cười nói:“Ngũ muội muội mới gặp chuyện không may, tính cách có chút cổ quái, Cẩn Chi huynh chớ cùng tiểu cô nương chấp nhặt.”
Tạ Cẩn Chi nhìn bóng dáng lửa đỏ kia biến mất, thanh âm ôn nhuận trong sáng,“Ta tất nhiên sẽ không!” Lời tuy là thế, Tạ Cẩn Chi lại cảm thấy, kia trong nụ cười của cô nương kia, tràn đầy trào phúng. Bọn họ đâu có giống như đã quen biết đi?
“Biểu ca, muội có chút mệt mỏi, không bằng, chúng ta trở về nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Triệu Uyển Oánh nhu thuận mở miệng.
“Được.” Tạ Cẩn Chi mỉm cười, ôn nhu nói.
Khác với Tạ Cẩn Chi, Sở gia tỷ muội thật ra đều tụ tập ở tại trong đình, Hòa Tuyết dẫn đầu hỏi:“Đại ca, nữ nhân bên cạnh Tạ công tử là ai a!”
“Đó là biểu muội của huynh ấy, Triệu tiểu thư.” Trí Tín ngữ khí thản nhiên , tựa hồ không muốn nói thêm.
Hòa Linh vốn là ngồi ở ngoài đình, đưa lưng về phía mọi người đang ngắm cảnh, nàng nghe được ngữ khí của Trí Tín. Hòa Linh đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Trí Tín nhìn lại, ánh mắt dò xét Hòa Linh nhưng khuôn mặt lại thoáng đỏ.
/26
|