[Một]
Nhân dịp cuối năm tác giả có buổi phỏng vấn nho nhỏ, quyết định sai Tỳ chạy đi gom người lại.
Tỳ: Ngươi muốn chết theo cách nào?
WoW: Chết cũng có nhiều cách?
Tỳ: Rất nhiều. Đảm bảo đều khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra đời.
Kèm theo vài hình ảnh minh họa chân thực sắc nét.
WoW: Tui nghĩ là tui bắt đầu hối hận (vì đã viết ra cậu...)
Sau hai mươi ba giây thuyết phục.
WoW: Tui đang viết một quyển khác trong đó cậu là (một trong nhiều) nhân vật chính, sẽ xuất hiện liên tục a~
Tỳ: Hừm...thành giao.
Người thông minh chỉ cần ý, người ham lợi chỉ cần lợi, nhân vật ít xuất hiện chỉ cần cho xuất hiện. Quy tắc vạn sự đều xong của Đôi Cánh Gió.
-------
Tỳ đến một trường cấp ba bình thường khi đang trong giờ lên lớp.
Học sinh được một trận xôn xao, nữ sinh mắt sáng hơn đèn pha, nam sinh mặt đen hơn mực tàu.
Phản ứng của giống XX: “Oa Oa trai đẹp!! Trai đẹp!!”
Phản ứng của giống XY: “Mẹ nó. Cũng đâu phải gái đẹp!”
Không thể không cảm thán con người là một sinh vật duy mỹ có chọn lọc giới tính.
Trong một lớp học, ngay vị trí sát cửa sổ, hai cô bé ngồi trước ngồi sau đồng loạt cúi gằm.
Lan Chi: (trong đầu đã chửi thề một trăm lẻ một lần) Ngu xuẩn! Đúng là đồ con hoang! Kế hoạch mà bại lộ tao thiến mày!!
À lúc này bạn ấy vẫn chưa hiện thân phận.
Huyền Giang: Làm sao giờ?? Nghỉ học nhiều quá có khi nào bị hạ thành tích không? Thậm chí rất có thể sẽ lưu ban. Học phí một năm là bao nhiêu? Liệu học lại có phải đóng quỹ lớp không?
Bạn trẻ này luôn trong trạng thái tiêu cực....
Tỳ thành công gọi được hai người. Nhưng dưới sự kiên trì của Huyền Giang, hai bạn gái vẫn ở lại học đến hết giờ, rồi tự đến điểm tập kết sau.
Vậy đi, người ta dù gì cũng là nhân vật chính quyển này, vẫn nên cho người ta chút ít đặc quyền a.
------
Tỳ không trông thấy Hoàng Kiếm ở lớp học. Tên nhóc cá biệt được bạn bè khẳng định ‘tuần không trốn ba buổi thì nó không yên tâm’. Vậy nên y quyết định dịch chuyển đến một trường khác.
Đây là trường chuyên đào tạo tài năng nghệ thuật. Trai xinh gái đẹp tuyệt nhiên không thiếu, cái thiếu chính là người không gắn mi đắp phấn, nhìn trên TV tranh ảnh khó lòng phân biệt nhưng nhìn trực tiếp lập tức nhận ra. Vậy nên dù là đến đây Tỳ vẫn rất thu hút ánh mắt.
Mọi người: Tên này dùng mỹ phẩm loại gì? Sao trông tự nhiên đến vậy? Tui cũng muốn mua! Chuyên gia phân tích đâu? Chuyên gia đâu?
Nếu ai biết thứ hằng ngày y ăn là linh hồn có hay không người muốn thử a.
Hoàng Kiếm, Minh Giáp không biết Tỳ, vậy nhưng hai người lại dễ dàng cảm ứng được y.
“Đù má! Nguy hiểm vọt mau vọt mau!!”
“Ông..CMN bỏ lại đống hàng đi! Vác nặng thế chạy sao kịp!”
“Không được! Phải giao nốt bốn chuyến nữa!”
“Ngu ngốc! Đần độn!” Bạn trẻ Minh Giáp hậm hực tự động khuân nửa gánh hành lý nặng trịch.
“Ông.. tự nhiên sao vậy?? Má nó chảy nước mũi đừng bôi vào áo tôi!”
“Hức hức..ông làm tui cảm động quá..hức hức..”
“Nín..nín ngay! Có..gì.. đâu mà..mà..”
Tình bạn nghĩa hiệp thật đáng tuyên dương a. Nhưng có ai chú ý là Tỳ đuổi đến nơi rồi mà hai bạn nhỏ còn chưa đi được vài mét đâu. Nếu đây là trong chiến đấu thực thì...e hèm, xác định đi!
“Mấy chú có thiếp mời.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, kẻ kia bóng dáng khuất dần.
------
Lần này cũng đến một ngôi trường nhưng không phải cấp ba mà là đại học.
Tìm giảng viên trường đại học rất dễ miễn là người cần tìm hôm nay có tiết. Không may hôm nay Hạ Vũ trống lịch.
Lượn vài vòng Tỳ rốt cục bắt gặp người kia ở một tiệm thuốc xa xa trường. Hơn nữa bên cạnh còn có viên cảnh sát mặc đồng phục, đằng sau rõ ràng là xe cơ động.
“Thế nào ngồi xe cảnh sát đi mua thuốc có phấn khích không?”
“Phấn cái đầu cậu! Chẳng khác gì tội phạm bị áp giải.”
“Này, cho chú nói lại! Anh đây chẳng qua thấy chú đột ngột lên cơn nên gấp rút dùng xe công làm việc tư đấy nhá. Kể cả còi xin nhường đường cũng gắn vào. Chú còn không mau mau cảm ơn!”
“Chết tiệt! Rõ ràng ngay trước cổng trường tôi cũng có tiệm thuốc. Cậu là muốn hại tôi đau chết đi!”
Tỳ chẳng buồn nghe hết cuộc đối thoại, sau khi vứt lại thiếp mời liền lập tức rời đi. Chậc lưỡi nghĩ con người thật quá phiền phức.
------
Tỳ đi đến một khu công trình đang xây dở, không tìm được người. Lại chạy tới công ty vệ sỹ, không tìm được người. Lại bỏ tới công xưởng, không tìm được người. Văn phòng vận chuyển, không tìm được người. Công ty quảng cáo, không tìm được người... Y rốt cuộc nâng mi.
Người có thể chạy qua chạy lại nhiều nơi như vậy chỉ có kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời Trường Ngân thôi.
Để nuôi em gái cùng thuê nhà, với một người không bằng cấp, xem chừng rất vất vả.
Vậy thôi kiếm anh ta sau.
------
Tỳ thật không muốn gặp Thuần Linh. Chủng loại có thể bình tĩnh mặt đối mặt với Thuần công tử chắc chắn không phải Quỷ. Mặc dù Thuần công tử không giống kiểu lạm sát quỷ vô tội(??) thế nhưng ai biết được tâm trạng hỉ nộ vô thường nó thế nào.
Vậy nên y quyết định tìm đến số 21 phố Hòa Giác, nghe mấy bán quỷ nói đấy là nơi làm ăn của bạn thân Thuần công tử.
Ủa mà đóng cửa rồi?
Còn treo biển cho thuê nhà?
Thông tin cập nhập của quỷ cũng quá lỗi thời, rõ ràng người sống nơi này đã chuyển đi cả trước khi Tỳ xuất hiện cơ mà.
May rằng dinh thự gia tộc Kiều Xuân dễ tìm vô cùng. Tỳ áp dụng phương pháp quỷ không biết(?) thần không hay vượt qua lớp lớp bảo vệ khắt khe tiến vào trong phòng ngủ tam thiếu gia.
Tiếc cho y, bây giờ đang là một giờ trưa.
Một giờ trưa thì sao?
Thì là giờ ngủ trưa của Kiều thiếu gia chứ sao!
Cảnh báo! Cảnh báo! Nội dung đang diễn ra không phù hợp với trẻ em, người già, phụ nữ mang thai hoặc cho con bú, người huyết áp cao, người có tiền sử bệnh tim, người lương thiện, người vô tội...
Màn hình đen.
Màn hình sáng.
“Được rồi, ta sẽ thông báo cho anh Trường và tiểu Linh.”
Thái Phương chớp chớp đôi mắt đẹp, lười biếng vươn mình, nhìn không ra một kẻ vừa gây tội ác. Hơn nữa nạn nhân lại là quỷ trên quỷ, quả thật khiến người khác kinh ngạc.
“Phải biết rằng kể cả tiểu Linh cũng không làm phiền khi ta đang ngủ đâu. Ngươi hiểu rõ?”
Thái Phương giọng điệu hờ hững khiến Tỳ không khỏi thầm than trạm tình báo của quỷ quá chi tắc trách! Con người này khi nào thích màu hồng? Khi nào yêu hello kitty? Khi nào ưa bĩu môi làm nũng?? Rõ ràng là nhìn đâu cũng không giống!!
“Hiểu.” Tỳ đáp, quỷ dị trở ra, dáng dấp vội vã.
Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
[Hai]
WoW: Hoan nghênh mọi người đã tập trung đầy đủ!
Phía dưới la ó: Không đầy đủ! Không đầy đủ! Chúng tôi thậm chí tên còn chưa được nêu!
WoW: Hả? Ý mọi người là bá tước và Đại Ẩn Pháp Vương? Hai quý nhân kia đang uống rượu, thật không tiện làm phiền.
Phía dưới la ó: Không phải họ! Là chúng tôi!
WoW: Xin lỗi nếu là nhân vật quần chúng thì tui chịu thôi, đến tên tui còn chả nhớ. (Ngoáy mũi)
Phía dưới la ó: Tốt lắm! tốt lắm! Chúng tôi đả đảo chúng tôi đình công! Cho mấy nhân vật kia tự diễn với nhau! Xem truyện này thành cái thá gì!
WoW: A a a, xin lỗi mà. Đừng như vậy lỗi của tui chứ không phải truyện. Các bạn thông cảm bỏ qua đi...(Chạy ra ôm chân).
Phía dưới(mềm lòng): Thôi được, nhớ phải cho chúng tôi vào phần phỏng vấn đấy!
WoW: Tất nhiên, tất nhiên. Nhưng mà... tui không nhớ tên mấy người thật a.
Phía dưới(xách dao): Đừng cản để tui lên chém chết đồ khốn kiếp này!!
-------
WoW: Một lần nữa hoan nghênh mọi người đến dự đông đủ!
Bốp bốp bốp(tự vỗ tay)
Đông Dương: Đông đủ? Có thấy ai đâu mà đông đủ?
Hạ Vũ: Chúng ta đến sớm nhất thì phải?
Tác giả nhìn quanh ngoại trừ đàn đàn nhân vật phụ chen chúc dưới khán đàn vác dao đe dọa thì bên trên sân khấu hai hàng sô pha đều trống không.
WoW: Sao thế này? Cả Tỳ cũng không thấy?
Phía dưới: Tỳ đại nhân đi làm nhiệm vụ. Ngài ấy bận lắm đâu được như ngươi!
WoW: Ta lại rảnh chắc! Mất bao nhiêu thời gian chơi!
Phía dưới(đen mặt): Mẹ nó ngươi đúng là không có liêm sỉ...
Ai- yang, Ê- tun(nhao nhao): Để chúng ta tham gia hộ! Chúng ta rảnh lắm!
WoW(Ngoáy mũi): Các ngươi là ai?
Ai- yang(gào thét): Mex!! Cẩu xực!
WoW(chạy chối chết): Cứu mạng a cứu mạng!
Đông Dương, Hạ Vũ đã ra ngoài liên lạc mọi người nên không thấy cảnh tượng kinh dị trên.
-------
WoW: Hức...cám..ơn..đã..tham..dự..hức..đầy ..đủ...
Huyền Giang: Ôi chao. Thế này là thế nào?
Lan Chi(đầy vẻ sợ hãi): Ai...ai..lại ác đến vậy! Giang Giang đáng sợ quá. (nép vào)
WoW(cả người nổi da gà): Lan Chi cô nương, làm ơn đừng như vậy.
Hoàng Kiếm: Thế này có tính là đi làm thêm không? Trả lương theo giờ hay theo ca?
Minh Giáp: Hình như không phải đâu. Bên trên ghi thiếp mời đến dự tiệc mà, bình thường đi kiểu này còn mất thêm tiền đấy.
Hoàng Kiếm(mặt bí xị): Tác giả, tui rỗng túi à nha.
WoW(xua tay): Đừng lo đừng lo, tuy không trả tiền lương nhưng sau phỏng vấn còn tổ chức tiệc cuối năm. Sẽ có nhiều thịt.
Hoàng Kiếm: Vậy sao không nhanh lên!
WoW: Muốn nhanh lắm a. Nhưng tại sao chỉ có mấy cô cậu, người lớn đâu hết rồi? Đông Dương? Hạ Vũ? Vừa thấy ngồi đây mà?
Phía dưới(chạy ra ngó): Đang uống bia bên ngoài kìa.
WoW(ôm đầu): Trời đất! Loạn loạn rồi!
------
WoW: Mau mau đem cửa khép kín lần này để xem ai chạy được!
Phía dưới(nịnh hót): Cửa đã khép. Khóa hai lần nha!
WoW: Tốt, tốt. Nào các bạn, chúng ta bắt đầu.
Bốp bốp bốp(tự vỗ tay).
Huyền Giang: Em là nhân vật chính quyển này(có hơi nghi ngờ). Tất cả mọi người em đã từng gặp qua nhưng một số chưa biết rõ nhau, hay để từng người giới thiệu đã.
WoW: Ý kiến hay. Xin mời các vị tự giới thiệu.
Lan Chi(e lệ): Xin chào, mình là Lan Chi. Năm nay mười tám, hiện đang là học sinh lớp 12. Bạn tốt của Giang.
WoW(nổi da gà): Tiếp!!
Hoàng Kiếm(khoác vai bạn): Tui là Hoàng Kiếm, cậu ta là Minh Giáp. Hoàng Kiếm Minh Giáp, rong ruổi giang sơn bách chiến bất bại!
Phía dưới (ôm bụng cười như điên): Ha ha lũ tự kỷ!!
Minh Giáp(đỏ bừng mặt, cố gắng dứt ra): Tôi không quen nó!
WoW: Trật tự! Trật tự! Có cái danh tự mà cũng cười. Có biết hồi tui đặt bút suy nghĩ phải đấu tranh vất vả thế nào không?!
Hoàng Kiếm, Minh Giáp cùng lúc lao lên. Bên công bên thủ hài hòa thuận mắt.
“Mịa nó! Hóa ra tại ngươi! Tại ngươi mà chúng ta phải xấu hổ với người xung quanh mười mấy năm trời! Có biết lúc bị gọi lên bảng nhục nhã thế nào không??”
WoW(bị kiếm kề sát cổ, mồ hôi đầm đìa): Stop! Stop! Có gì từ từ nói. Quân tử động khẩu không động thủ!
Minh Giáp(kéo bạn): Bỏ đi. Chúng ta về.
Hoàng Kiếm: Nhưng mà thịt...
Minh Giáp: Ra ngoài ăn chực mấy anh lớn.
Hoàng Kiếm(mắt sáng): Được đó!
WoW: Khoan đã! Mấy người kia đâu rồi? Các người chuồn theo đường nào vậy??
Huyền Giang(nhíu mày): Cái gương sừng sững kia trông quen quen...
WoW: A! Quỷ Tâm kính! Sao lại có thể dùng Cổ Đại Quỷ Khí để trốn về chứ! Mặt mũi tui đâu rồi...
[Ba]
Cuối cùng tác giả quyết định tổ chức tiệc cuối năm trước tiên. Ông bà ta nói không sai ‘có thực mới vực được đạo’, người (cùng quỷ) tham gia lần này hết sức đông đủ.
WoW(miệng đầy thức ăn): Hoan nghênh..hoan nghênh! Xin tự giới thiệu tui là tác giả!
Bốp bốp bốp(hậu trường vỗ tay nhiệt liệt).
WoW(biểu tình vặn vẹo): Tui thấy phản ứng mọi người khác quá. Thời đại này thật thực dụng.
Phía dưới(vui vẻ nhai nuốt): Không phải thực dụng. Là thực tế!
Trường Ngân(người phủ hơi nước): Chuẩn bị cả phòng tắm?
WoW: Thấy tâm lý không? Thấy tâm lý không?
Trường Ngân(cười): Vậy bể bơi nước nóng đâu?
WoW: Cái kia...Tui chỉ mời mọi người đến phỏng vấn thôi mà.
Trường Ngân(tự nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa gác chân nhấc tay): Lần sau nhớ chuẩn bị đầy đủ. À phải gọi thêm nhiều em xinh xắn làm phong cảnh cho sôi động. Sô pha chật kiểu này muốn ngủ thì thế nào? Ban nhạc đâu? DIễn viên đâu? Ca sỹ đâu?
WoW: Tui chỉ mời mọi người đến phỏng vấn thôi mà!
Huyền Giang: Đừng để ý, da mặt anh ấy không phải dày vừa đâu.
Trường Ngân: Gì chứ, Thuần Linh và Kitty cũng đồng ý đấy.
Thái Phương(nhào tới): Đã bảo em không phải Kitty!
Tỳ(rùng mình).
Thuần Linh(âm trầm liếc mắt): Cần làm gì thì làm đi.
WoW(rùng mình).
-------
WoW: Thể theo nguyện vọng của Thuần công tử, chúng ta hiện tại bắt đầu.
Phía dưới(bình thản mở mắt nhìn).
WoW: Sao vậy? Sao không ai vỗ tay?
Phía dưới(xoa bụng): No quá.
WoW(bị tổn thương): Bốp bốp bốp(tự vỗ tay).
Hạ Vũ(quay sang nói nhỏ): Tối phải trực đúng không?
Đông Dương(nửa say nửa tỉnh): hic...Trường Ngân..hic..khá lắm..
Trường Ngân(mắt đỏ): Quá khen...quá khen...
Hạ Vũ(nói lớn hơn): Tối nay phải trực đúng không?
Đông Dương(ôm vai bạn): Không không...uống giùm...uống giùm.
Trường Ngân: A, vầy không được..Kitty! Kitty đâu?
Thái Phương(đặt bịch lên bàn một bình rượu thuốc): Em uống không tốt nhưng có mang thêm rượu đây.
Thuần Linh(nhăn mi): Tiểu Phương, rượu của tớ...
Thái Phương(cười lấy lòng): Tiệc vui mà tiếc gì bình rượu.
Thuần Linh(ánh mắt mờ mịt): Không phải, loại này nặng lắm. Uống xong sẽ rất khó chịu.
Hạ Vũ: Cái gì?
Thái Phương(cười khoa tay): Ha ha không có gì. Nâng chén đi mọi người, anh Trường để em đặc biệt rót cho anh.
Tỳ(nghĩ trong đầu): Này có tính là trả thù vì bị gọi thành Hello Kitty không?
Hoàng Kiếm(hớn hở): Em với, em với!
Minh Giáp(tò mò): Thứ này uống nhiều sẽ say?
Hoàng Kiếm(trừng mắt): Ông chưa thử bao giờ?
Minh Giáp: Ở nhà tôi bia rượu hầu như không được đụng. Không tốt cho giọng cùng thân thể.
Hoàng Kiếm(vỗ vai): Ông thật đáng thương. Bố tui uống rượu suốt á, vẫn khỏe như vâm.
Huyền Giang(cười khinh thường): Hoàng Kiếm cái đấy mới không phải thành tích!
Lan Chi và Tỳ bốn mắt trừng nhau, cùng nhớ về một vị chủ nhân coi rượu tựa nước súc miệng, sáng trưa chiều tối.
-------
WoW: Cuối cùng mọi người cũng chịu ngồi yên.
Phía dưới: Là nằm yên đi. Nhìn xem ai cũng xỉn quắc cần câu kìa.
WoW(mặt đau khổ): Vầy là sao Thuần công tử? Tại sao cả người không uống cũng xỉn?
Thuần Linh: Rượu này là thầy cho ta. Nghe nói người bình thường chỉ cần ngửi hương đã say rồi.
Phía dưới: Rượu của Đại Ẩn Pháp Vương?? Quý hiếm hảo quý hiếm!
WoW(bừng tỉnh): Thuần công tử lại không việc gì?
Thuần Linh(quét mắt khinh bỉ): Ta là người bình thường?
WoW(đổ mồ hôi): Tất..tất nhiên không.
-------
Hội nghị tạm dừng(đã bắt đầu đâu?). Mọi người(tác giả cùng nhân vật quần chúng) chạy đi nấu canh giải rượu.
WoW(mắt rưng rưng): Cảm động, thật cảm động. Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình a.
Phía dưới(nghĩ thầm): Thực chất chúng tôi chỉ nhanh nhanh muốn được điểm mặt trong phần phỏng vấn thôi.
WoW(hô lớn): Anh em canh cũng sắp xong, nghỉ ngơi một lát đã.
Phía dưới(gật cái rụp): Được được.
Căn phòng bỗng chốc lặng ngắt. Tác giả cảm thấy buồn chán, chợt nghĩ hôm nay vội vã một giọt cồn cũng chưa động qua.
WoW(mở nút chai gần nhất): Anh em, tui là người trọng tình nghĩa, hôm nay chia tay, ngày sau khó lòng gặp lại, thôi thì xin kính mỗi người một ly.
Phía dưới(có chút cảm động): Tác giả đã có lời tụi tôi xin nhận!
WoW(ngửa đầu uống cạn): Ha ha, ở đời tri kỉ khó cầu. Gặp được nhau chính là phúc phận lớn nhất! Hôm nay không say không về!
Phía dưới(đồng loạt nâng ly): Không say không về!
Khí thế mười phần, hào sảng ngất trời, tình như thủ túc, cắt máu ăn thề.
Tác giả uống đến quên trời quên đất cũng quên luôn mục đích chính của ngày hôm nay.
Thôi kệ vui là được ha ha ha!
-----
Thuần Linh lành lạnh liếc nhìn một đám ngổn ngang úp trên ngửa dưới, không khí nơi nơi bốc lên mùi vị gay mũi. Trên tay cậu là dược liệu vừa điều chế nhằm cho vào trong canh. Canh nay đã cạn, dược cũng chẳng còn tác dụng.
Thuần Linh he hé mắt, con ngươi tựa băng sương buốt giá, giọng nói trầm thấp ẩn ẩn nộ khí
“Ta cho triệu tập ngươi, Cuồng Long Thần Thủy!!”
Sáng hôm sau, bác lao công đến quét dọn hội trường đã vô cùng sửng sốt.
“Sạch quá...”
Sạch đến nỗi không sót lại bất cứ thứ gì!
Hết Q1.(1/1/2016)
Nhân dịp cuối năm tác giả có buổi phỏng vấn nho nhỏ, quyết định sai Tỳ chạy đi gom người lại.
Tỳ: Ngươi muốn chết theo cách nào?
WoW: Chết cũng có nhiều cách?
Tỳ: Rất nhiều. Đảm bảo đều khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra đời.
Kèm theo vài hình ảnh minh họa chân thực sắc nét.
WoW: Tui nghĩ là tui bắt đầu hối hận (vì đã viết ra cậu...)
Sau hai mươi ba giây thuyết phục.
WoW: Tui đang viết một quyển khác trong đó cậu là (một trong nhiều) nhân vật chính, sẽ xuất hiện liên tục a~
Tỳ: Hừm...thành giao.
Người thông minh chỉ cần ý, người ham lợi chỉ cần lợi, nhân vật ít xuất hiện chỉ cần cho xuất hiện. Quy tắc vạn sự đều xong của Đôi Cánh Gió.
-------
Tỳ đến một trường cấp ba bình thường khi đang trong giờ lên lớp.
Học sinh được một trận xôn xao, nữ sinh mắt sáng hơn đèn pha, nam sinh mặt đen hơn mực tàu.
Phản ứng của giống XX: “Oa Oa trai đẹp!! Trai đẹp!!”
Phản ứng của giống XY: “Mẹ nó. Cũng đâu phải gái đẹp!”
Không thể không cảm thán con người là một sinh vật duy mỹ có chọn lọc giới tính.
Trong một lớp học, ngay vị trí sát cửa sổ, hai cô bé ngồi trước ngồi sau đồng loạt cúi gằm.
Lan Chi: (trong đầu đã chửi thề một trăm lẻ một lần) Ngu xuẩn! Đúng là đồ con hoang! Kế hoạch mà bại lộ tao thiến mày!!
À lúc này bạn ấy vẫn chưa hiện thân phận.
Huyền Giang: Làm sao giờ?? Nghỉ học nhiều quá có khi nào bị hạ thành tích không? Thậm chí rất có thể sẽ lưu ban. Học phí một năm là bao nhiêu? Liệu học lại có phải đóng quỹ lớp không?
Bạn trẻ này luôn trong trạng thái tiêu cực....
Tỳ thành công gọi được hai người. Nhưng dưới sự kiên trì của Huyền Giang, hai bạn gái vẫn ở lại học đến hết giờ, rồi tự đến điểm tập kết sau.
Vậy đi, người ta dù gì cũng là nhân vật chính quyển này, vẫn nên cho người ta chút ít đặc quyền a.
------
Tỳ không trông thấy Hoàng Kiếm ở lớp học. Tên nhóc cá biệt được bạn bè khẳng định ‘tuần không trốn ba buổi thì nó không yên tâm’. Vậy nên y quyết định dịch chuyển đến một trường khác.
Đây là trường chuyên đào tạo tài năng nghệ thuật. Trai xinh gái đẹp tuyệt nhiên không thiếu, cái thiếu chính là người không gắn mi đắp phấn, nhìn trên TV tranh ảnh khó lòng phân biệt nhưng nhìn trực tiếp lập tức nhận ra. Vậy nên dù là đến đây Tỳ vẫn rất thu hút ánh mắt.
Mọi người: Tên này dùng mỹ phẩm loại gì? Sao trông tự nhiên đến vậy? Tui cũng muốn mua! Chuyên gia phân tích đâu? Chuyên gia đâu?
Nếu ai biết thứ hằng ngày y ăn là linh hồn có hay không người muốn thử a.
Hoàng Kiếm, Minh Giáp không biết Tỳ, vậy nhưng hai người lại dễ dàng cảm ứng được y.
“Đù má! Nguy hiểm vọt mau vọt mau!!”
“Ông..CMN bỏ lại đống hàng đi! Vác nặng thế chạy sao kịp!”
“Không được! Phải giao nốt bốn chuyến nữa!”
“Ngu ngốc! Đần độn!” Bạn trẻ Minh Giáp hậm hực tự động khuân nửa gánh hành lý nặng trịch.
“Ông.. tự nhiên sao vậy?? Má nó chảy nước mũi đừng bôi vào áo tôi!”
“Hức hức..ông làm tui cảm động quá..hức hức..”
“Nín..nín ngay! Có..gì.. đâu mà..mà..”
Tình bạn nghĩa hiệp thật đáng tuyên dương a. Nhưng có ai chú ý là Tỳ đuổi đến nơi rồi mà hai bạn nhỏ còn chưa đi được vài mét đâu. Nếu đây là trong chiến đấu thực thì...e hèm, xác định đi!
“Mấy chú có thiếp mời.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, kẻ kia bóng dáng khuất dần.
------
Lần này cũng đến một ngôi trường nhưng không phải cấp ba mà là đại học.
Tìm giảng viên trường đại học rất dễ miễn là người cần tìm hôm nay có tiết. Không may hôm nay Hạ Vũ trống lịch.
Lượn vài vòng Tỳ rốt cục bắt gặp người kia ở một tiệm thuốc xa xa trường. Hơn nữa bên cạnh còn có viên cảnh sát mặc đồng phục, đằng sau rõ ràng là xe cơ động.
“Thế nào ngồi xe cảnh sát đi mua thuốc có phấn khích không?”
“Phấn cái đầu cậu! Chẳng khác gì tội phạm bị áp giải.”
“Này, cho chú nói lại! Anh đây chẳng qua thấy chú đột ngột lên cơn nên gấp rút dùng xe công làm việc tư đấy nhá. Kể cả còi xin nhường đường cũng gắn vào. Chú còn không mau mau cảm ơn!”
“Chết tiệt! Rõ ràng ngay trước cổng trường tôi cũng có tiệm thuốc. Cậu là muốn hại tôi đau chết đi!”
Tỳ chẳng buồn nghe hết cuộc đối thoại, sau khi vứt lại thiếp mời liền lập tức rời đi. Chậc lưỡi nghĩ con người thật quá phiền phức.
------
Tỳ đi đến một khu công trình đang xây dở, không tìm được người. Lại chạy tới công ty vệ sỹ, không tìm được người. Lại bỏ tới công xưởng, không tìm được người. Văn phòng vận chuyển, không tìm được người. Công ty quảng cáo, không tìm được người... Y rốt cuộc nâng mi.
Người có thể chạy qua chạy lại nhiều nơi như vậy chỉ có kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời Trường Ngân thôi.
Để nuôi em gái cùng thuê nhà, với một người không bằng cấp, xem chừng rất vất vả.
Vậy thôi kiếm anh ta sau.
------
Tỳ thật không muốn gặp Thuần Linh. Chủng loại có thể bình tĩnh mặt đối mặt với Thuần công tử chắc chắn không phải Quỷ. Mặc dù Thuần công tử không giống kiểu lạm sát quỷ vô tội(??) thế nhưng ai biết được tâm trạng hỉ nộ vô thường nó thế nào.
Vậy nên y quyết định tìm đến số 21 phố Hòa Giác, nghe mấy bán quỷ nói đấy là nơi làm ăn của bạn thân Thuần công tử.
Ủa mà đóng cửa rồi?
Còn treo biển cho thuê nhà?
Thông tin cập nhập của quỷ cũng quá lỗi thời, rõ ràng người sống nơi này đã chuyển đi cả trước khi Tỳ xuất hiện cơ mà.
May rằng dinh thự gia tộc Kiều Xuân dễ tìm vô cùng. Tỳ áp dụng phương pháp quỷ không biết(?) thần không hay vượt qua lớp lớp bảo vệ khắt khe tiến vào trong phòng ngủ tam thiếu gia.
Tiếc cho y, bây giờ đang là một giờ trưa.
Một giờ trưa thì sao?
Thì là giờ ngủ trưa của Kiều thiếu gia chứ sao!
Cảnh báo! Cảnh báo! Nội dung đang diễn ra không phù hợp với trẻ em, người già, phụ nữ mang thai hoặc cho con bú, người huyết áp cao, người có tiền sử bệnh tim, người lương thiện, người vô tội...
Màn hình đen.
Màn hình sáng.
“Được rồi, ta sẽ thông báo cho anh Trường và tiểu Linh.”
Thái Phương chớp chớp đôi mắt đẹp, lười biếng vươn mình, nhìn không ra một kẻ vừa gây tội ác. Hơn nữa nạn nhân lại là quỷ trên quỷ, quả thật khiến người khác kinh ngạc.
“Phải biết rằng kể cả tiểu Linh cũng không làm phiền khi ta đang ngủ đâu. Ngươi hiểu rõ?”
Thái Phương giọng điệu hờ hững khiến Tỳ không khỏi thầm than trạm tình báo của quỷ quá chi tắc trách! Con người này khi nào thích màu hồng? Khi nào yêu hello kitty? Khi nào ưa bĩu môi làm nũng?? Rõ ràng là nhìn đâu cũng không giống!!
“Hiểu.” Tỳ đáp, quỷ dị trở ra, dáng dấp vội vã.
Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
[Hai]
WoW: Hoan nghênh mọi người đã tập trung đầy đủ!
Phía dưới la ó: Không đầy đủ! Không đầy đủ! Chúng tôi thậm chí tên còn chưa được nêu!
WoW: Hả? Ý mọi người là bá tước và Đại Ẩn Pháp Vương? Hai quý nhân kia đang uống rượu, thật không tiện làm phiền.
Phía dưới la ó: Không phải họ! Là chúng tôi!
WoW: Xin lỗi nếu là nhân vật quần chúng thì tui chịu thôi, đến tên tui còn chả nhớ. (Ngoáy mũi)
Phía dưới la ó: Tốt lắm! tốt lắm! Chúng tôi đả đảo chúng tôi đình công! Cho mấy nhân vật kia tự diễn với nhau! Xem truyện này thành cái thá gì!
WoW: A a a, xin lỗi mà. Đừng như vậy lỗi của tui chứ không phải truyện. Các bạn thông cảm bỏ qua đi...(Chạy ra ôm chân).
Phía dưới(mềm lòng): Thôi được, nhớ phải cho chúng tôi vào phần phỏng vấn đấy!
WoW: Tất nhiên, tất nhiên. Nhưng mà... tui không nhớ tên mấy người thật a.
Phía dưới(xách dao): Đừng cản để tui lên chém chết đồ khốn kiếp này!!
-------
WoW: Một lần nữa hoan nghênh mọi người đến dự đông đủ!
Bốp bốp bốp(tự vỗ tay)
Đông Dương: Đông đủ? Có thấy ai đâu mà đông đủ?
Hạ Vũ: Chúng ta đến sớm nhất thì phải?
Tác giả nhìn quanh ngoại trừ đàn đàn nhân vật phụ chen chúc dưới khán đàn vác dao đe dọa thì bên trên sân khấu hai hàng sô pha đều trống không.
WoW: Sao thế này? Cả Tỳ cũng không thấy?
Phía dưới: Tỳ đại nhân đi làm nhiệm vụ. Ngài ấy bận lắm đâu được như ngươi!
WoW: Ta lại rảnh chắc! Mất bao nhiêu thời gian chơi!
Phía dưới(đen mặt): Mẹ nó ngươi đúng là không có liêm sỉ...
Ai- yang, Ê- tun(nhao nhao): Để chúng ta tham gia hộ! Chúng ta rảnh lắm!
WoW(Ngoáy mũi): Các ngươi là ai?
Ai- yang(gào thét): Mex!! Cẩu xực!
WoW(chạy chối chết): Cứu mạng a cứu mạng!
Đông Dương, Hạ Vũ đã ra ngoài liên lạc mọi người nên không thấy cảnh tượng kinh dị trên.
-------
WoW: Hức...cám..ơn..đã..tham..dự..hức..đầy ..đủ...
Huyền Giang: Ôi chao. Thế này là thế nào?
Lan Chi(đầy vẻ sợ hãi): Ai...ai..lại ác đến vậy! Giang Giang đáng sợ quá. (nép vào)
WoW(cả người nổi da gà): Lan Chi cô nương, làm ơn đừng như vậy.
Hoàng Kiếm: Thế này có tính là đi làm thêm không? Trả lương theo giờ hay theo ca?
Minh Giáp: Hình như không phải đâu. Bên trên ghi thiếp mời đến dự tiệc mà, bình thường đi kiểu này còn mất thêm tiền đấy.
Hoàng Kiếm(mặt bí xị): Tác giả, tui rỗng túi à nha.
WoW(xua tay): Đừng lo đừng lo, tuy không trả tiền lương nhưng sau phỏng vấn còn tổ chức tiệc cuối năm. Sẽ có nhiều thịt.
Hoàng Kiếm: Vậy sao không nhanh lên!
WoW: Muốn nhanh lắm a. Nhưng tại sao chỉ có mấy cô cậu, người lớn đâu hết rồi? Đông Dương? Hạ Vũ? Vừa thấy ngồi đây mà?
Phía dưới(chạy ra ngó): Đang uống bia bên ngoài kìa.
WoW(ôm đầu): Trời đất! Loạn loạn rồi!
------
WoW: Mau mau đem cửa khép kín lần này để xem ai chạy được!
Phía dưới(nịnh hót): Cửa đã khép. Khóa hai lần nha!
WoW: Tốt, tốt. Nào các bạn, chúng ta bắt đầu.
Bốp bốp bốp(tự vỗ tay).
Huyền Giang: Em là nhân vật chính quyển này(có hơi nghi ngờ). Tất cả mọi người em đã từng gặp qua nhưng một số chưa biết rõ nhau, hay để từng người giới thiệu đã.
WoW: Ý kiến hay. Xin mời các vị tự giới thiệu.
Lan Chi(e lệ): Xin chào, mình là Lan Chi. Năm nay mười tám, hiện đang là học sinh lớp 12. Bạn tốt của Giang.
WoW(nổi da gà): Tiếp!!
Hoàng Kiếm(khoác vai bạn): Tui là Hoàng Kiếm, cậu ta là Minh Giáp. Hoàng Kiếm Minh Giáp, rong ruổi giang sơn bách chiến bất bại!
Phía dưới (ôm bụng cười như điên): Ha ha lũ tự kỷ!!
Minh Giáp(đỏ bừng mặt, cố gắng dứt ra): Tôi không quen nó!
WoW: Trật tự! Trật tự! Có cái danh tự mà cũng cười. Có biết hồi tui đặt bút suy nghĩ phải đấu tranh vất vả thế nào không?!
Hoàng Kiếm, Minh Giáp cùng lúc lao lên. Bên công bên thủ hài hòa thuận mắt.
“Mịa nó! Hóa ra tại ngươi! Tại ngươi mà chúng ta phải xấu hổ với người xung quanh mười mấy năm trời! Có biết lúc bị gọi lên bảng nhục nhã thế nào không??”
WoW(bị kiếm kề sát cổ, mồ hôi đầm đìa): Stop! Stop! Có gì từ từ nói. Quân tử động khẩu không động thủ!
Minh Giáp(kéo bạn): Bỏ đi. Chúng ta về.
Hoàng Kiếm: Nhưng mà thịt...
Minh Giáp: Ra ngoài ăn chực mấy anh lớn.
Hoàng Kiếm(mắt sáng): Được đó!
WoW: Khoan đã! Mấy người kia đâu rồi? Các người chuồn theo đường nào vậy??
Huyền Giang(nhíu mày): Cái gương sừng sững kia trông quen quen...
WoW: A! Quỷ Tâm kính! Sao lại có thể dùng Cổ Đại Quỷ Khí để trốn về chứ! Mặt mũi tui đâu rồi...
[Ba]
Cuối cùng tác giả quyết định tổ chức tiệc cuối năm trước tiên. Ông bà ta nói không sai ‘có thực mới vực được đạo’, người (cùng quỷ) tham gia lần này hết sức đông đủ.
WoW(miệng đầy thức ăn): Hoan nghênh..hoan nghênh! Xin tự giới thiệu tui là tác giả!
Bốp bốp bốp(hậu trường vỗ tay nhiệt liệt).
WoW(biểu tình vặn vẹo): Tui thấy phản ứng mọi người khác quá. Thời đại này thật thực dụng.
Phía dưới(vui vẻ nhai nuốt): Không phải thực dụng. Là thực tế!
Trường Ngân(người phủ hơi nước): Chuẩn bị cả phòng tắm?
WoW: Thấy tâm lý không? Thấy tâm lý không?
Trường Ngân(cười): Vậy bể bơi nước nóng đâu?
WoW: Cái kia...Tui chỉ mời mọi người đến phỏng vấn thôi mà.
Trường Ngân(tự nhiên ngồi xuống ghế chủ tọa gác chân nhấc tay): Lần sau nhớ chuẩn bị đầy đủ. À phải gọi thêm nhiều em xinh xắn làm phong cảnh cho sôi động. Sô pha chật kiểu này muốn ngủ thì thế nào? Ban nhạc đâu? DIễn viên đâu? Ca sỹ đâu?
WoW: Tui chỉ mời mọi người đến phỏng vấn thôi mà!
Huyền Giang: Đừng để ý, da mặt anh ấy không phải dày vừa đâu.
Trường Ngân: Gì chứ, Thuần Linh và Kitty cũng đồng ý đấy.
Thái Phương(nhào tới): Đã bảo em không phải Kitty!
Tỳ(rùng mình).
Thuần Linh(âm trầm liếc mắt): Cần làm gì thì làm đi.
WoW(rùng mình).
-------
WoW: Thể theo nguyện vọng của Thuần công tử, chúng ta hiện tại bắt đầu.
Phía dưới(bình thản mở mắt nhìn).
WoW: Sao vậy? Sao không ai vỗ tay?
Phía dưới(xoa bụng): No quá.
WoW(bị tổn thương): Bốp bốp bốp(tự vỗ tay).
Hạ Vũ(quay sang nói nhỏ): Tối phải trực đúng không?
Đông Dương(nửa say nửa tỉnh): hic...Trường Ngân..hic..khá lắm..
Trường Ngân(mắt đỏ): Quá khen...quá khen...
Hạ Vũ(nói lớn hơn): Tối nay phải trực đúng không?
Đông Dương(ôm vai bạn): Không không...uống giùm...uống giùm.
Trường Ngân: A, vầy không được..Kitty! Kitty đâu?
Thái Phương(đặt bịch lên bàn một bình rượu thuốc): Em uống không tốt nhưng có mang thêm rượu đây.
Thuần Linh(nhăn mi): Tiểu Phương, rượu của tớ...
Thái Phương(cười lấy lòng): Tiệc vui mà tiếc gì bình rượu.
Thuần Linh(ánh mắt mờ mịt): Không phải, loại này nặng lắm. Uống xong sẽ rất khó chịu.
Hạ Vũ: Cái gì?
Thái Phương(cười khoa tay): Ha ha không có gì. Nâng chén đi mọi người, anh Trường để em đặc biệt rót cho anh.
Tỳ(nghĩ trong đầu): Này có tính là trả thù vì bị gọi thành Hello Kitty không?
Hoàng Kiếm(hớn hở): Em với, em với!
Minh Giáp(tò mò): Thứ này uống nhiều sẽ say?
Hoàng Kiếm(trừng mắt): Ông chưa thử bao giờ?
Minh Giáp: Ở nhà tôi bia rượu hầu như không được đụng. Không tốt cho giọng cùng thân thể.
Hoàng Kiếm(vỗ vai): Ông thật đáng thương. Bố tui uống rượu suốt á, vẫn khỏe như vâm.
Huyền Giang(cười khinh thường): Hoàng Kiếm cái đấy mới không phải thành tích!
Lan Chi và Tỳ bốn mắt trừng nhau, cùng nhớ về một vị chủ nhân coi rượu tựa nước súc miệng, sáng trưa chiều tối.
-------
WoW: Cuối cùng mọi người cũng chịu ngồi yên.
Phía dưới: Là nằm yên đi. Nhìn xem ai cũng xỉn quắc cần câu kìa.
WoW(mặt đau khổ): Vầy là sao Thuần công tử? Tại sao cả người không uống cũng xỉn?
Thuần Linh: Rượu này là thầy cho ta. Nghe nói người bình thường chỉ cần ngửi hương đã say rồi.
Phía dưới: Rượu của Đại Ẩn Pháp Vương?? Quý hiếm hảo quý hiếm!
WoW(bừng tỉnh): Thuần công tử lại không việc gì?
Thuần Linh(quét mắt khinh bỉ): Ta là người bình thường?
WoW(đổ mồ hôi): Tất..tất nhiên không.
-------
Hội nghị tạm dừng(đã bắt đầu đâu?). Mọi người(tác giả cùng nhân vật quần chúng) chạy đi nấu canh giải rượu.
WoW(mắt rưng rưng): Cảm động, thật cảm động. Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình a.
Phía dưới(nghĩ thầm): Thực chất chúng tôi chỉ nhanh nhanh muốn được điểm mặt trong phần phỏng vấn thôi.
WoW(hô lớn): Anh em canh cũng sắp xong, nghỉ ngơi một lát đã.
Phía dưới(gật cái rụp): Được được.
Căn phòng bỗng chốc lặng ngắt. Tác giả cảm thấy buồn chán, chợt nghĩ hôm nay vội vã một giọt cồn cũng chưa động qua.
WoW(mở nút chai gần nhất): Anh em, tui là người trọng tình nghĩa, hôm nay chia tay, ngày sau khó lòng gặp lại, thôi thì xin kính mỗi người một ly.
Phía dưới(có chút cảm động): Tác giả đã có lời tụi tôi xin nhận!
WoW(ngửa đầu uống cạn): Ha ha, ở đời tri kỉ khó cầu. Gặp được nhau chính là phúc phận lớn nhất! Hôm nay không say không về!
Phía dưới(đồng loạt nâng ly): Không say không về!
Khí thế mười phần, hào sảng ngất trời, tình như thủ túc, cắt máu ăn thề.
Tác giả uống đến quên trời quên đất cũng quên luôn mục đích chính của ngày hôm nay.
Thôi kệ vui là được ha ha ha!
-----
Thuần Linh lành lạnh liếc nhìn một đám ngổn ngang úp trên ngửa dưới, không khí nơi nơi bốc lên mùi vị gay mũi. Trên tay cậu là dược liệu vừa điều chế nhằm cho vào trong canh. Canh nay đã cạn, dược cũng chẳng còn tác dụng.
Thuần Linh he hé mắt, con ngươi tựa băng sương buốt giá, giọng nói trầm thấp ẩn ẩn nộ khí
“Ta cho triệu tập ngươi, Cuồng Long Thần Thủy!!”
Sáng hôm sau, bác lao công đến quét dọn hội trường đã vô cùng sửng sốt.
“Sạch quá...”
Sạch đến nỗi không sót lại bất cứ thứ gì!
Hết Q1.(1/1/2016)
/42
|