Thịnh rất thích uống rượu.
Trong thời gian sống dài đằng đẵng của bản thân, không ít thứ đã sớm trở nên nhàm chán, không ít thứ hắn chẳng thể nhớ nổi.
Thế nhưng hương vị của từng vò từng chai hắn đã nếm qua lại không một lần phai nhạt trong tiềm thức.
Có loại vô cùng ngon có loại vô cùng dở, hắn vẫn nhớ như in.
Đôi khi đang làm việc một hương rượu hiện lên trong tâm trí, hắn lập tức giống như tên nghiện mà gạt bỏ tất cả , nhảy phắt đi tìm mùi vị nồng say kia.
Khi tìm được Thịnh sẽ thỏa mãn nhấp một hụm, cuối cùng lại bất mãn thở dài...
Rượu ngon phải có bạn hiền.
Bạn hiền không thấy hảo tửu cũng chỉ như nước lã, trôi qua cổ họng là mất, không say không sưa còn gì là tư vị.
Hắn nói như thế với một người, người kia liền cười bảo
“Chỉ là bạn nhậu tìm ai chả được?”
“Tìm ai? Tìm những kẻ kém ta cả trăm thế hệ sao?”
Thịnh dận dỗi ôm bình rượu, quay lưng làm tiếp một hơi, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Thật chẳng xứng danh tri kỷ.”
Người nam nhân cười vang, với lấy vò rượu đằng sau hào sảng đổ ra hai bát lớn. Động tác tuy mạnh bạo nhưng một giọt cũng không tràn, cung cách thập phần gọn ghẽ khiến người nhìn vào ngưỡng mộ.
Thịnh không cần liếc mắt cũng biết cách châm tửu này đã hoàn toàn bị mai một, thế gian còn tồn tại, cũng duy chỉ có y.
Người nam nhân vừa rót vừa nói
“Nước lấy từ băng vạn năm trên núi Thánh, sử dụng bạch liên mẫu vương ở đầm Rồng làm chất dẫn. Men pha trộn bởi ba trăm loại dược thảo có chu kì cứ ba mươi bảy năm mới cùng một lần đơm mầm. Cuối cùng chưng cất trong ống trúc nghìn tuổi. Giữ lửa liên tục bốn trăm tám mươi tám ngày mới nấu được hai vò. Nay ta và ngươi cùng chia sẻ một vò chẳng lẽ chưa đủ coi là tri kỷ?”
Thịnh khịt mũi quay đầu nhìn, chớp mắt đã không khỏi trầm trồ.
Mùi hương lan tỏa khắp không gian thanh lãnh như băng lại nồng nàn tựa hỏa, thật là chưa uống đã say.
Khói bốc lên nhàn nhạt lành lạnh, nhưng sờ vào đáy bát lại cảm thấy lạ thường ấm áp.
“Rượu này tên gọi Phi Nhiên tửu, phi trong phi lý, nhiên trong tự nhiên, bản thân sự tồn tại của nó đã thực khó tin, hương vị của nó lại càng phi thực.”Người nam nhân tựa tiếu phi tiếu khe khẽ vỗ sàn, bát rượu nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Thịnh.
“Hảo tửu! Độc nhất vô nhị!”
Thịnh vỗ đùi khen một câu, ngửa cổ cạn sạch, lập tức thỏa mãn híp mắt.
Người nam nhân chưa vội nâng bát, chỉ cười nhẹ, rót thêm cho bạn
“Ngươi cũng đâu chờ ta uống cùng. Cái tên này.”
“Rượu quý vậy để ta uống nhiều hơn đi, coi như báo đáp công lao ta sắp tới sẽ trông trừng học trò ngươi, Bình An huynh đệ.”
Người vừa được gọi tên Bình An không ai khác ngoài vị thầy cực kỳ cường đại của Thuần Linh cùng Thái Phương.
Y chính là kẻ bí ẩn trong số những kẻ bí ẩn nhất, kẻ mạnh trong số những kẻ mạnh nhất, người quyền lực trong số những người quyền lực nhất.
Khi nhắc đến y, chẳng một ai trong hai giới Quỷ Thần lại không vừa kính vừa sợ, tôn nghiêm gọi bốn tiếng Đại Ẩn Pháp Vương. Học trò của Đại Ẩn Pháp Vương bất kể có trong giới hay không đều được kính trọng coi là công tử.
Đại Ẩn Pháp Vương là do thiên hạ tự phong tự gọi, Bình An đến giờ chưa một lần nói về bản thân, kể cả với Thịnh. Ngoài vô tình được nghe tên Bình An ra, hắn cũng chẳng biết gì thêm về y.
Điều này vẫn luôn như bức tường kính ngăn cách giữa tình bạn của hai người. Mang danh tri kỉ đã lâu đến vậy, ngay cả khuôn mặt y Thịnh cũng chưa từng được mục sở. * (chiêm ngưỡng.)
Khác với Thịnh do đặc thù công việc nên thường xuyên biến hóa, lấy hình dạng người khác trở thành của mình. Bình An trước sau vẫn ở nguyên bộ dạng thật, chính là một nửa gương mặt luôn bị che lấp.
Thân hình Bình An không thuộc chuẩn mực bình thường. Y cao đến hơn ba mét, dáng người cực kỳ kinh diễm, dẻo dai mà tinh tế, giống như một tác phẩm tuyệt mỹ tuyệt khắc khổng lồ hoàn hảo của tạo hóa. Mái tóc dài đen tuyền bóng bẩy hờ hững buộc sau lưng, lúc nhìn luôn tưởng châu bảo phát sáng. Phong thái đậm chất tôn quý mà phóng khoáng, cao lãnh lại thân thiết, quả là một con người độc nhất.
Thân thể bẩm sinh cao lớn quý giá giống như Bình An thực sự trong giới Quỷ Thần đều không có nên người người lại càng thêm tôn kính y, lấy y là chuẩn mực để tôn thờ, nghĩ rằng trước sau chỉ có duy độc Đại Ẩn Pháp Vương.
Chẳng qua họ chưa được nhìn thấy bộ dáng thật của Thịnh.
“Bá tước Issjon đã có lời, Bình An đương nhiên đáp ứng.”
Issjon chính là tên thật của Thịnh. Thân phận thật của Issjon cũng không phải rõ ràng. Tuy vậy đối với Bình An toàn bộ bản thân Issjon y không có gì là không biết, bởi vì chính y đã mang hắn tới thế giới này.
Bá tước Issjon đang còn mải mê thưởng rượu. Thân hình cao lớn không kém cạnh Bình An, so với Bình An lại nhiều hơn vài phần bắp thịt, cân đối mà dũng mãnh.
Đôi mắt đỏ rực, mái tóc đỏ rực, làn da đỏ rực lại lạnh lẽo, phong thái quý tộc ngạo nghễ.
Bá tước Issjon nhe hai chiếc nanh trắng buốt, hướng Bình An cười
“Lần này ngươi có quà cho ta không?”
“Thì rượu đây còn gì?”
Bình An giả vờ không hiểu nâng chén tự châm tự uống.
Issjon hừ hừ hai tiếng, đôi mắt lạnh thêm vài tầng
“Đừng đùa nữa Bình An huynh đệ. Ta có thể vì ngươi mà ăn chay một chút, nhưng không thể vì ngươi mà nhịn cả đời được.”
Bình An còn định đùa thêm vài câu, chính là bộ dạng của Issjon báo hiệu hắn sắp nổi nóng rồi nên y cũng lười gây sự.
Y đứng dậy, mở ra chiếc rương lớn đằng sau ném tới bốn năm quả cầu sóng sánh mang màu hồng ngọc cho Issjon.
“Lần này nhiều thế?”Issjon hài lòng ngắm nghía vật phẩm.
“Một nửa là do tiểu Phương kiếm về một nửa ta tình cờ có được.”
Bình An thích thú nhìn bạn.
“Cứ dùng thỏa mái, cũng đã lâu rồi ngươi chỉ uống linh hồn, chắc khát lắm?”
“Còn phải nói, linh hồn ô uế như vậy, toàn phế phẩm!”
Issjon hơi nhếch môi đôi nanh trắng càng thêm dài, cắm sâu vào quả cầu trên tay.
Bá tước Issjon, bá tước ma cà rồng, vị thần trực thuộc dòng tộc hoang dại của bóng đêm phương Tây chính là hắn.
Ba giới này bản chất không tồn tại ma cà rồng nên sự có mặt của bá tước Issjon thực sự vô cùng phi lý, ngoại trừ Bình An ra, không ai biết được sự thật. Đến cả Thuần Linh cũng chỉ là lờ mờ đoán.
Issjon dùng xong bữa, thỏa mãn ôm bụng. Với máu chất lượng thượng đẳng thế này hắn có thể duy trì trong hai năm.
Hai người tiếp tục đối ẩm. Rượu qua mấy tuần liền trông tới đáy vò.
Issjon dốc ngư%E
Trong thời gian sống dài đằng đẵng của bản thân, không ít thứ đã sớm trở nên nhàm chán, không ít thứ hắn chẳng thể nhớ nổi.
Thế nhưng hương vị của từng vò từng chai hắn đã nếm qua lại không một lần phai nhạt trong tiềm thức.
Có loại vô cùng ngon có loại vô cùng dở, hắn vẫn nhớ như in.
Đôi khi đang làm việc một hương rượu hiện lên trong tâm trí, hắn lập tức giống như tên nghiện mà gạt bỏ tất cả , nhảy phắt đi tìm mùi vị nồng say kia.
Khi tìm được Thịnh sẽ thỏa mãn nhấp một hụm, cuối cùng lại bất mãn thở dài...
Rượu ngon phải có bạn hiền.
Bạn hiền không thấy hảo tửu cũng chỉ như nước lã, trôi qua cổ họng là mất, không say không sưa còn gì là tư vị.
Hắn nói như thế với một người, người kia liền cười bảo
“Chỉ là bạn nhậu tìm ai chả được?”
“Tìm ai? Tìm những kẻ kém ta cả trăm thế hệ sao?”
Thịnh dận dỗi ôm bình rượu, quay lưng làm tiếp một hơi, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Thật chẳng xứng danh tri kỷ.”
Người nam nhân cười vang, với lấy vò rượu đằng sau hào sảng đổ ra hai bát lớn. Động tác tuy mạnh bạo nhưng một giọt cũng không tràn, cung cách thập phần gọn ghẽ khiến người nhìn vào ngưỡng mộ.
Thịnh không cần liếc mắt cũng biết cách châm tửu này đã hoàn toàn bị mai một, thế gian còn tồn tại, cũng duy chỉ có y.
Người nam nhân vừa rót vừa nói
“Nước lấy từ băng vạn năm trên núi Thánh, sử dụng bạch liên mẫu vương ở đầm Rồng làm chất dẫn. Men pha trộn bởi ba trăm loại dược thảo có chu kì cứ ba mươi bảy năm mới cùng một lần đơm mầm. Cuối cùng chưng cất trong ống trúc nghìn tuổi. Giữ lửa liên tục bốn trăm tám mươi tám ngày mới nấu được hai vò. Nay ta và ngươi cùng chia sẻ một vò chẳng lẽ chưa đủ coi là tri kỷ?”
Thịnh khịt mũi quay đầu nhìn, chớp mắt đã không khỏi trầm trồ.
Mùi hương lan tỏa khắp không gian thanh lãnh như băng lại nồng nàn tựa hỏa, thật là chưa uống đã say.
Khói bốc lên nhàn nhạt lành lạnh, nhưng sờ vào đáy bát lại cảm thấy lạ thường ấm áp.
“Rượu này tên gọi Phi Nhiên tửu, phi trong phi lý, nhiên trong tự nhiên, bản thân sự tồn tại của nó đã thực khó tin, hương vị của nó lại càng phi thực.”Người nam nhân tựa tiếu phi tiếu khe khẽ vỗ sàn, bát rượu nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Thịnh.
“Hảo tửu! Độc nhất vô nhị!”
Thịnh vỗ đùi khen một câu, ngửa cổ cạn sạch, lập tức thỏa mãn híp mắt.
Người nam nhân chưa vội nâng bát, chỉ cười nhẹ, rót thêm cho bạn
“Ngươi cũng đâu chờ ta uống cùng. Cái tên này.”
“Rượu quý vậy để ta uống nhiều hơn đi, coi như báo đáp công lao ta sắp tới sẽ trông trừng học trò ngươi, Bình An huynh đệ.”
Người vừa được gọi tên Bình An không ai khác ngoài vị thầy cực kỳ cường đại của Thuần Linh cùng Thái Phương.
Y chính là kẻ bí ẩn trong số những kẻ bí ẩn nhất, kẻ mạnh trong số những kẻ mạnh nhất, người quyền lực trong số những người quyền lực nhất.
Khi nhắc đến y, chẳng một ai trong hai giới Quỷ Thần lại không vừa kính vừa sợ, tôn nghiêm gọi bốn tiếng Đại Ẩn Pháp Vương. Học trò của Đại Ẩn Pháp Vương bất kể có trong giới hay không đều được kính trọng coi là công tử.
Đại Ẩn Pháp Vương là do thiên hạ tự phong tự gọi, Bình An đến giờ chưa một lần nói về bản thân, kể cả với Thịnh. Ngoài vô tình được nghe tên Bình An ra, hắn cũng chẳng biết gì thêm về y.
Điều này vẫn luôn như bức tường kính ngăn cách giữa tình bạn của hai người. Mang danh tri kỉ đã lâu đến vậy, ngay cả khuôn mặt y Thịnh cũng chưa từng được mục sở. * (chiêm ngưỡng.)
Khác với Thịnh do đặc thù công việc nên thường xuyên biến hóa, lấy hình dạng người khác trở thành của mình. Bình An trước sau vẫn ở nguyên bộ dạng thật, chính là một nửa gương mặt luôn bị che lấp.
Thân hình Bình An không thuộc chuẩn mực bình thường. Y cao đến hơn ba mét, dáng người cực kỳ kinh diễm, dẻo dai mà tinh tế, giống như một tác phẩm tuyệt mỹ tuyệt khắc khổng lồ hoàn hảo của tạo hóa. Mái tóc dài đen tuyền bóng bẩy hờ hững buộc sau lưng, lúc nhìn luôn tưởng châu bảo phát sáng. Phong thái đậm chất tôn quý mà phóng khoáng, cao lãnh lại thân thiết, quả là một con người độc nhất.
Thân thể bẩm sinh cao lớn quý giá giống như Bình An thực sự trong giới Quỷ Thần đều không có nên người người lại càng thêm tôn kính y, lấy y là chuẩn mực để tôn thờ, nghĩ rằng trước sau chỉ có duy độc Đại Ẩn Pháp Vương.
Chẳng qua họ chưa được nhìn thấy bộ dáng thật của Thịnh.
“Bá tước Issjon đã có lời, Bình An đương nhiên đáp ứng.”
Issjon chính là tên thật của Thịnh. Thân phận thật của Issjon cũng không phải rõ ràng. Tuy vậy đối với Bình An toàn bộ bản thân Issjon y không có gì là không biết, bởi vì chính y đã mang hắn tới thế giới này.
Bá tước Issjon đang còn mải mê thưởng rượu. Thân hình cao lớn không kém cạnh Bình An, so với Bình An lại nhiều hơn vài phần bắp thịt, cân đối mà dũng mãnh.
Đôi mắt đỏ rực, mái tóc đỏ rực, làn da đỏ rực lại lạnh lẽo, phong thái quý tộc ngạo nghễ.
Bá tước Issjon nhe hai chiếc nanh trắng buốt, hướng Bình An cười
“Lần này ngươi có quà cho ta không?”
“Thì rượu đây còn gì?”
Bình An giả vờ không hiểu nâng chén tự châm tự uống.
Issjon hừ hừ hai tiếng, đôi mắt lạnh thêm vài tầng
“Đừng đùa nữa Bình An huynh đệ. Ta có thể vì ngươi mà ăn chay một chút, nhưng không thể vì ngươi mà nhịn cả đời được.”
Bình An còn định đùa thêm vài câu, chính là bộ dạng của Issjon báo hiệu hắn sắp nổi nóng rồi nên y cũng lười gây sự.
Y đứng dậy, mở ra chiếc rương lớn đằng sau ném tới bốn năm quả cầu sóng sánh mang màu hồng ngọc cho Issjon.
“Lần này nhiều thế?”Issjon hài lòng ngắm nghía vật phẩm.
“Một nửa là do tiểu Phương kiếm về một nửa ta tình cờ có được.”
Bình An thích thú nhìn bạn.
“Cứ dùng thỏa mái, cũng đã lâu rồi ngươi chỉ uống linh hồn, chắc khát lắm?”
“Còn phải nói, linh hồn ô uế như vậy, toàn phế phẩm!”
Issjon hơi nhếch môi đôi nanh trắng càng thêm dài, cắm sâu vào quả cầu trên tay.
Bá tước Issjon, bá tước ma cà rồng, vị thần trực thuộc dòng tộc hoang dại của bóng đêm phương Tây chính là hắn.
Ba giới này bản chất không tồn tại ma cà rồng nên sự có mặt của bá tước Issjon thực sự vô cùng phi lý, ngoại trừ Bình An ra, không ai biết được sự thật. Đến cả Thuần Linh cũng chỉ là lờ mờ đoán.
Issjon dùng xong bữa, thỏa mãn ôm bụng. Với máu chất lượng thượng đẳng thế này hắn có thể duy trì trong hai năm.
Hai người tiếp tục đối ẩm. Rượu qua mấy tuần liền trông tới đáy vò.
Issjon dốc ngư%E
/42
|