Edit: Sahara
Vân Tiêu im lặng, đưa tay vào trong ống tay áo của mình.
Thấy hành động này của Vân Tiêu, hai mắt Lâm Nguyên tức khắc liền sáng lên. Ông ta cho rằng Vân Tiêu đã nghĩ thông suốt, tính toán sẽ ra tay trợ giúp ông ta.
Tuy nhiên, rất nhanh thì cả khuôn mặt ông ta đều cứng đơ như bị đóng băng.
Chỉ thấy Vân Tiêu lấy từ ống tay áo của mình ra một trái cây màu đỏ, dùng khăn tay lau chùi tỉ mỉ sạch sẽ, rồi đưa đến trước mặt của Vân Lạc Phong.
"Đã lau sạch, nàng có thể ăn!"
Lâm Nguyên suýt nữa là hộc máu.
Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng ở đó lấy lòng của một nữ nhân hả? Ngươi cho rằng ngươi có thực lực cường đại thì có thể đi ngang đi dọc trong Vô Hồi Chi Sâm này sao? Sự hung hiểm trong này, đâu phải là thứ ngươi có thể tùy tiện xem thường!
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, đưa tay ra cầm lấy trái cây mà Vân Tiêu đưa tới, sau đó há miệng cắn một miếng.
Cô chính là thích nhìn cái bộ dạng tức muốn hộc máu kia của Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên thu hồi lại tầm mắt, không thèm nhìn đám người của Vân Lạc Phong nữa, mà tập trung tinh thần đối phó với hoa ăn thịt kia.
Cuối cùng Lâm Nguyên cũng chộp được sơ hở của hoa ăn thịt, lập tức vung kiếm lên hạ xuống, chém đứt rễ của hoa ăn thịt.
Hoa ăn thịt muốn vươn lá ra che chắn cho bộ rễ của mình, đáng tiếc là không kịp, bộ rễ đã bị Lâm Nguyên một kiếm chặt đứt mất rồi, hoa ăn thịt chỉ có thể từ từ trở nên khô héo.
"Khụ khụ!"
Lâm Nguyên lùi về sau mấy bước, ho ra một ngụm máu, tiếp theo ông ta đưa lên lau khuôn mặt của mình, tuy nhiên, hiện tại đã chẳng thể nào phân biệt được trên mặt ông ta là máu hay là mồ hôi nữa.
"Cuối cùng cũng kết thúc!"
Trận chiến này, ông ta tổn thất thật nặng mà! Còn mất đi cả một cánh tay! Đối với linh sư, mất đi một cánh tay chính là không khác gì mất đi một nửa thực lực!
Cũng may là còn có số thảo dược kia!
Nhìn vào mảnh đất thảo dược nhỏ trước mặt, nôi tâm Lâm Nguyên khá phấn khích, ông ta lảo đảo tiến lên phía trước, muốn hái hết số thảo dược còn lại.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa âm u màu lục từ dưới mặt đất bừng cháy lên, chớp mắt thì tất cả những thảo dược kia đều biến thành tro tàn.
Lâm Nguyên ngây ngẩn cả người, bàn tay đang vươn ra cứng đơ giữa khoảng không, kinh ngạc mà nhìn số thảo dược kia bị lửa đốt thành tro, trong khoảnh khắc, một cổ lửa giận đầy phẫn nộ cũng bừng cháy lên trong lòng ông ta.
"Là ai? Là ai cả gan đốt thảo dược của ta?"
Lâm Nguyên rất là phẫn nộ!
Số thảo dược này là do rất nhiều tính mạng của người phủ thành chủ, cộng thêm một cánh tay của ông ta đổi về, thế mà, chớp mắt thì tất cả đã tan thành mây khói.
"Ngại quá, trượt tay!"
Ngay lúc Lâm Nguyên đang chìm trong cơn phẫn nộ, thì một giọng nói tà mị bỗng vang lên từ phía sau ông ta, làm cho ông ta càng thêm phẫn nộ, lửa giận càng cháy mảnh liệt hơn.
Trượt tay?
Trượt tay cái muội muội nhà ngươi!
Ngươi trượt tay thì đã đốt sạch hết thảo dược của ta? Vậy nếu như không trượt tay thì có phải ngươi sẽ đốt hết cả khu rừng này phải không?
"Ngươi cố ý?" Lâm Nguyên quay phắt người lại, nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn mắt nhìn Lâm Nguyên: "ta vốn là muốn đốt đóa hoa ăn thịt kia, ai ngờ lại trượt tay, đốt nhằn chỗ!"
Vân Lạc Phong cô chính là cố ý đó, vậy thì sao hả?
Dù một mồi lửa thiêu rụi hết số thảo dược kia, cô cũng quyết không để chúng rơi vào tay Lâm Nguyên.
"Thiêu thì thiêu!" Vân Tiêu lãnh khốc liếc nhìn Lâm Nguyên một cái, rồi nhanh chóng đem tầm mắt dời đến trên người Vân Lạc Phong: "còn không phải chỉ là mấy cây thảo dược tầm thường thôi sao? Có gì ghê gớm?"
Mấy cây thảo dược....tầm thường?
Nghe thấy lời nói cuồng vọng của Vân Tiêu mà tất cả những người còn lại không khỏi phải sững sờ.
Một cây thảo dược bất kỳ ở đây đem ra ngoài bán cũng sẽ thu được một khoảng tiền khổng lồ, vậy mà nam nhân này lại coi khinh như thế?
Trách sao hai người họ lại là phu thê!
Bất kể là diện mạo bên ngoài hay là cốt cách bên trong đều giống nhau đến thế kia mà!
Cuồng vọng, kiêu ngạo, bá đạo vô cùng!
Cũng chỉ có mỗi hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nói có thể nói ra những lời nói kiêu căng đến thế. Đối với những người khác mà nói, dù có cho bọn họ lá gan bằng trời, bọn họ cũng không dám nói như vậy.
Vân Tiêu im lặng, đưa tay vào trong ống tay áo của mình.
Thấy hành động này của Vân Tiêu, hai mắt Lâm Nguyên tức khắc liền sáng lên. Ông ta cho rằng Vân Tiêu đã nghĩ thông suốt, tính toán sẽ ra tay trợ giúp ông ta.
Tuy nhiên, rất nhanh thì cả khuôn mặt ông ta đều cứng đơ như bị đóng băng.
Chỉ thấy Vân Tiêu lấy từ ống tay áo của mình ra một trái cây màu đỏ, dùng khăn tay lau chùi tỉ mỉ sạch sẽ, rồi đưa đến trước mặt của Vân Lạc Phong.
"Đã lau sạch, nàng có thể ăn!"
Lâm Nguyên suýt nữa là hộc máu.
Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng ở đó lấy lòng của một nữ nhân hả? Ngươi cho rằng ngươi có thực lực cường đại thì có thể đi ngang đi dọc trong Vô Hồi Chi Sâm này sao? Sự hung hiểm trong này, đâu phải là thứ ngươi có thể tùy tiện xem thường!
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt, đưa tay ra cầm lấy trái cây mà Vân Tiêu đưa tới, sau đó há miệng cắn một miếng.
Cô chính là thích nhìn cái bộ dạng tức muốn hộc máu kia của Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên thu hồi lại tầm mắt, không thèm nhìn đám người của Vân Lạc Phong nữa, mà tập trung tinh thần đối phó với hoa ăn thịt kia.
Cuối cùng Lâm Nguyên cũng chộp được sơ hở của hoa ăn thịt, lập tức vung kiếm lên hạ xuống, chém đứt rễ của hoa ăn thịt.
Hoa ăn thịt muốn vươn lá ra che chắn cho bộ rễ của mình, đáng tiếc là không kịp, bộ rễ đã bị Lâm Nguyên một kiếm chặt đứt mất rồi, hoa ăn thịt chỉ có thể từ từ trở nên khô héo.
"Khụ khụ!"
Lâm Nguyên lùi về sau mấy bước, ho ra một ngụm máu, tiếp theo ông ta đưa lên lau khuôn mặt của mình, tuy nhiên, hiện tại đã chẳng thể nào phân biệt được trên mặt ông ta là máu hay là mồ hôi nữa.
"Cuối cùng cũng kết thúc!"
Trận chiến này, ông ta tổn thất thật nặng mà! Còn mất đi cả một cánh tay! Đối với linh sư, mất đi một cánh tay chính là không khác gì mất đi một nửa thực lực!
Cũng may là còn có số thảo dược kia!
Nhìn vào mảnh đất thảo dược nhỏ trước mặt, nôi tâm Lâm Nguyên khá phấn khích, ông ta lảo đảo tiến lên phía trước, muốn hái hết số thảo dược còn lại.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa âm u màu lục từ dưới mặt đất bừng cháy lên, chớp mắt thì tất cả những thảo dược kia đều biến thành tro tàn.
Lâm Nguyên ngây ngẩn cả người, bàn tay đang vươn ra cứng đơ giữa khoảng không, kinh ngạc mà nhìn số thảo dược kia bị lửa đốt thành tro, trong khoảnh khắc, một cổ lửa giận đầy phẫn nộ cũng bừng cháy lên trong lòng ông ta.
"Là ai? Là ai cả gan đốt thảo dược của ta?"
Lâm Nguyên rất là phẫn nộ!
Số thảo dược này là do rất nhiều tính mạng của người phủ thành chủ, cộng thêm một cánh tay của ông ta đổi về, thế mà, chớp mắt thì tất cả đã tan thành mây khói.
"Ngại quá, trượt tay!"
Ngay lúc Lâm Nguyên đang chìm trong cơn phẫn nộ, thì một giọng nói tà mị bỗng vang lên từ phía sau ông ta, làm cho ông ta càng thêm phẫn nộ, lửa giận càng cháy mảnh liệt hơn.
Trượt tay?
Trượt tay cái muội muội nhà ngươi!
Ngươi trượt tay thì đã đốt sạch hết thảo dược của ta? Vậy nếu như không trượt tay thì có phải ngươi sẽ đốt hết cả khu rừng này phải không?
"Ngươi cố ý?" Lâm Nguyên quay phắt người lại, nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn mắt nhìn Lâm Nguyên: "ta vốn là muốn đốt đóa hoa ăn thịt kia, ai ngờ lại trượt tay, đốt nhằn chỗ!"
Vân Lạc Phong cô chính là cố ý đó, vậy thì sao hả?
Dù một mồi lửa thiêu rụi hết số thảo dược kia, cô cũng quyết không để chúng rơi vào tay Lâm Nguyên.
"Thiêu thì thiêu!" Vân Tiêu lãnh khốc liếc nhìn Lâm Nguyên một cái, rồi nhanh chóng đem tầm mắt dời đến trên người Vân Lạc Phong: "còn không phải chỉ là mấy cây thảo dược tầm thường thôi sao? Có gì ghê gớm?"
Mấy cây thảo dược....tầm thường?
Nghe thấy lời nói cuồng vọng của Vân Tiêu mà tất cả những người còn lại không khỏi phải sững sờ.
Một cây thảo dược bất kỳ ở đây đem ra ngoài bán cũng sẽ thu được một khoảng tiền khổng lồ, vậy mà nam nhân này lại coi khinh như thế?
Trách sao hai người họ lại là phu thê!
Bất kể là diện mạo bên ngoài hay là cốt cách bên trong đều giống nhau đến thế kia mà!
Cuồng vọng, kiêu ngạo, bá đạo vô cùng!
Cũng chỉ có mỗi hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nói có thể nói ra những lời nói kiêu căng đến thế. Đối với những người khác mà nói, dù có cho bọn họ lá gan bằng trời, bọn họ cũng không dám nói như vậy.
/2169
|