Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 746: Gương mặt thật của ngụy quân tử (5)
/2169
|
Edit: Sahara
"Cút ngay!" Lâm Nguyên vung một chưởng lên người của người nọ, tức thì, người nọ liền nôn ra một ngụm máu tươi, thân mình không ngừng thối lui về sau.
"Lâm Nguyên, ngươi thật là độc ác! Ta cứ tưởng ngươi chẳng qua là lừa gạt người khác mà thôi! Nào ngờ ngay cả chuyện lấy người khác làm lá chắn mà ngươi cũng có thể làm ra được. Ngươi chắc chắc phải đền mạng cho người đã chết!"
Những người này sở dĩ căm phẫn như vậy cũng chẳng phải vì người vừa mới chết kia. Mà là vì trong Vô Hồi Chi Sâm này nguy hiểm quá nhiều, hiện giờ kẻ chết là người khác, nhưng ai có thể đảm bảo, người kế kiếp không phải là mình?
Đối mặt với sự chỉ trích của đám đông, Lâm Nguyên vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng mà đứng, còn nói rất dõng dạc: "để hắn ta chết thay ta thì như thế nào? Các ngươi cứ để tay lên ngực mình mà tự hỏi, bằng vào loại người có thực lực như hắn, trên đoạn đường tiếp theo có thể giúp ích được gì cho chúng ta? Ngược lại, ta còn sống mới chính là lợi ích lớn nhất của các ngươi!"
"Ngươi đánh rắm!"
Đệ đệ của người vừa chết lúc nãy phẫn nộ hét lên, lần thì hai tấn công về phía của Lâm Nguyên.
Tuy nhiên, lần này người nọ còn chưa kịp đến gần thì đã bị đòn công kích của Lâm Nguyên đánh cho văng ra một khoảng cách còn xa hơn cả khi nãy. Khóe miệng người nọ không ngừng trào ra máu tươi.
Những người còn lại không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ mà trừng Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên cười lạnh: "ta làm như thế cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, ai mà ngờ được các ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Nếu như ta chết, thực lực trong đội ngũ của chúng ta sẽ bị giảm đi một nửa, đến lúc đó, các ngươi cũng chỉ có thể chờ toàn quân bị diệt mà thôi!"
Mọi người đều biết lời nói này của Lâm Nguyên xác thật là có đạo lý, nhưng nghĩ đến một màn vừa rồi, bọn họ không làm sao ngăn được cảm giác phẫn nộ trong lòng mình được.
Tuy nhiên, lúc này đây, không có người nào đứng ra nói chuyện thay cho người vừa chết lúc nãy nữa....
Xột xoạt....
Hoa ăn thịt sau khi tiêu hóa xong người kia, liền nhắm về phía Lâm Nguyên, tiến hành công kích lần hai.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác liền rút kinh nghiệm mà lập tức lùi về sau, sợ sẽ bị Lâm Nguyên kéo ra làm kẻ chết thay.
Vân Lạc Phong nhìn một màn này bằng thái độ thờ ơ lạnh nhạt: "Long Phi, có phải ngươi cố tình dẫn dụ Lâm Nguyên vào cái bẫy này phải không?"
Long Phi gật đầu: "trong Vô Hồi Chi Sâm của chúng ta bất kỳ một cây thảo dược trân quý nào cũng sẽ có linh thú bảo vệ. Chẳng qua canh giữ nơi này chính là đóa hoa ăn thịt người kia. Thật ra Vô Hồi Chi Sâm vốn không hề nguy hiểm như những gì mọi người luôn tưởng tượng, chỉ cần không động vào đồ vật trong Vô Hồi Chi Sâm thì những linh thú cường đại tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công con người!"
Nguyên nhân cũng chính vì sau khi nhìn thấy được những dược liệu trân quý hay là bảo vật gì gì đó, con người liền không khống chế được lòng tham và dục vọng của mình, cho nên linh thú bảo hộ mới tấn công bọn họ.
Long Phi suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "nếu tên ngụy quân tử kia không nhổ cây thảo dược kia đi, hoa ăn thịt cũng sẽ không tấn công ông ta!"
Nam nhân đi về phía đám thảo dược đầu tiên xem như vận khí khá tốt, bị Lâm Nguyên một chưởng đánh bay đi, nếu không, người bị hoa ăn thịt tấn công lúc này chính là hắn ta. Xét ra thì cũng nhờ Lâm Nguyên mà hắn mới tránh được một kiếp.
Tham lam chính là lời nguyền rủa đáng sợ mà nhân loại vĩnh viễn đều không thể tránh khỏi.
Mà lúc này đây, cuộc chiến bên phía Lâm Nguyên càng lúc càng kịch liệt.
Người của phủ thành chủ đại đa số đều đã trở thành chất dinh dưỡng cho hoa ăn thịt, chỉ còn mỗi Lâm Nguyên là vẫn còn đang sống chết vật lộn cùng đóa hoa khổng lồ kia.
Dù vậy, tình trạng của Lâm Nguyên cũng chẳng khá khẩm được bao nhiêu, vết thương lớn nhỏ thì không nói, một cánh tay của ông ta hiện tại đã bị đóa hoa kia nuốt mất rồi.
"Không được, cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ chết mất thôi!" Lâm Nguyên cắn cắn môi, cuối cùng vì mạng sống mà lựa chọn mặt dày quay sang nhìn về phía Vân Tiêu: "xin các người giúp ta một tay!"
Vân Tiêu trước sau chưa từng liếc mắt nhìn tới Lâm Nguyên, vẻ mặt trước sau vẫn lãnh khốc như một, tựa như không có nghe thấy lời cầu cứu của ông ta.
Sắc mặt của Lâm Nguyên càng thêm khó coi: "sự hung hiểm trong Vô Hồi Chi Sâm này các người không thể nào tưởng tượng ra được đâu. Nếu như ta chết, tất cả các người cũng không thoát được số phận giống ta!"
"Cút ngay!" Lâm Nguyên vung một chưởng lên người của người nọ, tức thì, người nọ liền nôn ra một ngụm máu tươi, thân mình không ngừng thối lui về sau.
"Lâm Nguyên, ngươi thật là độc ác! Ta cứ tưởng ngươi chẳng qua là lừa gạt người khác mà thôi! Nào ngờ ngay cả chuyện lấy người khác làm lá chắn mà ngươi cũng có thể làm ra được. Ngươi chắc chắc phải đền mạng cho người đã chết!"
Những người này sở dĩ căm phẫn như vậy cũng chẳng phải vì người vừa mới chết kia. Mà là vì trong Vô Hồi Chi Sâm này nguy hiểm quá nhiều, hiện giờ kẻ chết là người khác, nhưng ai có thể đảm bảo, người kế kiếp không phải là mình?
Đối mặt với sự chỉ trích của đám đông, Lâm Nguyên vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng mà đứng, còn nói rất dõng dạc: "để hắn ta chết thay ta thì như thế nào? Các ngươi cứ để tay lên ngực mình mà tự hỏi, bằng vào loại người có thực lực như hắn, trên đoạn đường tiếp theo có thể giúp ích được gì cho chúng ta? Ngược lại, ta còn sống mới chính là lợi ích lớn nhất của các ngươi!"
"Ngươi đánh rắm!"
Đệ đệ của người vừa chết lúc nãy phẫn nộ hét lên, lần thì hai tấn công về phía của Lâm Nguyên.
Tuy nhiên, lần này người nọ còn chưa kịp đến gần thì đã bị đòn công kích của Lâm Nguyên đánh cho văng ra một khoảng cách còn xa hơn cả khi nãy. Khóe miệng người nọ không ngừng trào ra máu tươi.
Những người còn lại không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ mà trừng Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên cười lạnh: "ta làm như thế cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, ai mà ngờ được các ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Nếu như ta chết, thực lực trong đội ngũ của chúng ta sẽ bị giảm đi một nửa, đến lúc đó, các ngươi cũng chỉ có thể chờ toàn quân bị diệt mà thôi!"
Mọi người đều biết lời nói này của Lâm Nguyên xác thật là có đạo lý, nhưng nghĩ đến một màn vừa rồi, bọn họ không làm sao ngăn được cảm giác phẫn nộ trong lòng mình được.
Tuy nhiên, lúc này đây, không có người nào đứng ra nói chuyện thay cho người vừa chết lúc nãy nữa....
Xột xoạt....
Hoa ăn thịt sau khi tiêu hóa xong người kia, liền nhắm về phía Lâm Nguyên, tiến hành công kích lần hai.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác liền rút kinh nghiệm mà lập tức lùi về sau, sợ sẽ bị Lâm Nguyên kéo ra làm kẻ chết thay.
Vân Lạc Phong nhìn một màn này bằng thái độ thờ ơ lạnh nhạt: "Long Phi, có phải ngươi cố tình dẫn dụ Lâm Nguyên vào cái bẫy này phải không?"
Long Phi gật đầu: "trong Vô Hồi Chi Sâm của chúng ta bất kỳ một cây thảo dược trân quý nào cũng sẽ có linh thú bảo vệ. Chẳng qua canh giữ nơi này chính là đóa hoa ăn thịt người kia. Thật ra Vô Hồi Chi Sâm vốn không hề nguy hiểm như những gì mọi người luôn tưởng tượng, chỉ cần không động vào đồ vật trong Vô Hồi Chi Sâm thì những linh thú cường đại tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công con người!"
Nguyên nhân cũng chính vì sau khi nhìn thấy được những dược liệu trân quý hay là bảo vật gì gì đó, con người liền không khống chế được lòng tham và dục vọng của mình, cho nên linh thú bảo hộ mới tấn công bọn họ.
Long Phi suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "nếu tên ngụy quân tử kia không nhổ cây thảo dược kia đi, hoa ăn thịt cũng sẽ không tấn công ông ta!"
Nam nhân đi về phía đám thảo dược đầu tiên xem như vận khí khá tốt, bị Lâm Nguyên một chưởng đánh bay đi, nếu không, người bị hoa ăn thịt tấn công lúc này chính là hắn ta. Xét ra thì cũng nhờ Lâm Nguyên mà hắn mới tránh được một kiếp.
Tham lam chính là lời nguyền rủa đáng sợ mà nhân loại vĩnh viễn đều không thể tránh khỏi.
Mà lúc này đây, cuộc chiến bên phía Lâm Nguyên càng lúc càng kịch liệt.
Người của phủ thành chủ đại đa số đều đã trở thành chất dinh dưỡng cho hoa ăn thịt, chỉ còn mỗi Lâm Nguyên là vẫn còn đang sống chết vật lộn cùng đóa hoa khổng lồ kia.
Dù vậy, tình trạng của Lâm Nguyên cũng chẳng khá khẩm được bao nhiêu, vết thương lớn nhỏ thì không nói, một cánh tay của ông ta hiện tại đã bị đóa hoa kia nuốt mất rồi.
"Không được, cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ chết mất thôi!" Lâm Nguyên cắn cắn môi, cuối cùng vì mạng sống mà lựa chọn mặt dày quay sang nhìn về phía Vân Tiêu: "xin các người giúp ta một tay!"
Vân Tiêu trước sau chưa từng liếc mắt nhìn tới Lâm Nguyên, vẻ mặt trước sau vẫn lãnh khốc như một, tựa như không có nghe thấy lời cầu cứu của ông ta.
Sắc mặt của Lâm Nguyên càng thêm khó coi: "sự hung hiểm trong Vô Hồi Chi Sâm này các người không thể nào tưởng tượng ra được đâu. Nếu như ta chết, tất cả các người cũng không thoát được số phận giống ta!"
/2169
|