Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 634: Phong cách của Thiên Nhai khi lên Sân khấu (5)
/2169
|
Edit: Sahara
"Ta đến xem bệnh tình của bọn họ!"
Lam Hoành bước nhanh đến trước mặt những người bệnh kia, ngón tay nhẹ nhàng để lên mạch đập của bọn họ, sau khi cảm nhận được bệnh tình của bọn họ đều có chuyển biến, biểu cảm trên mặt của ông liền có chút khó tả.
Các trưởng lão khác thấy vậy, cũng sôi nổi đi lên, cùng nhau bắt mạch cho các bệnh nhân ở đây.
"Sao lại thế? Sao lại thế?" La Phù cũng bị kết quả do chính mình chẩn đoán ra dọa cho khiếp đảm, bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, khuôn mặt liên tục biến sắc: "đây là chuyện không có khả năng xảy ra! Các bệnh nhân khác đâu? Mau để ta chẩn mạch cho bệnh nhân khác!"
Nghĩ đến đây, La Phù liền đẩy một vị trưởng lão đang bắt mạch cho người bệnh gần đó ra, bá chiếm lấy chỗ của ông ta.
Vốn dĩ, La Phù chỉ có khiếp đảm mà thôi, nhưng hiện tại, ông ta xem như hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước khi khảo nghiệm bắt đầu, La Phù cũng đã từng xem qua tình trạng của những người này, bệnh tật trong cơ thể bọn họ, ông ta rõ ràng hơn ai hết! Hiện tại, ông ta cảm nhận được, bệnh tình của những người này đang dần dần khang phục lại.
Nha đầu kia thật sự chỉ trong nửa nén nhang thì đã trị khỏi được cho tất cả những người bệnh này?
Lại còn chưa từng bắt mạch, chấn đoán bệnh tình của bọn họ!
Gương mặt già nua của La Phù tái nhợt một mảnh, bước chân lảo đảo suýt chút nữa là té ngã xuống đất, ánh mắt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng nhìn lên Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, rồi bất giác cười khổ một tiếng.
Lần này, Lâm Nhã Đình quả thật là quá sơ ý! Nhưng, thật sự thì cũng không có ai ngờ được, y thuật của nha đầu này lại cao siêu đến mức độ này.
Sợ là ngay cả hội trưởng cũng không bằng được Vân Lạc Phong!
"Kỳ tích, quả thật là kỳ tích!" hai mắt của Lam Hoành phát sáng mà nhìn Vân Lạc Phong: "nha đầu, ngươi có hứng thú gia nhập vào phái của ta hay không?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "ta không muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội!"
"Như vậy a..."
Lam Hoành có chút tiếc hận, nhưng lại không có nói gì thêm, ông chỉ cười khẽ mà nói: "nếu sau này ngươi muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi!"
Một câu này, Lâm Nhã Đình cũng đã từng nói với Vân Lạc Phong, nhưng cảm giác mà hai người bọn họ mang tới cho cô lại hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Nhã Đình mang đến cho Vân Lạc Phong cảm giác giống như là cô ta đang bố thí ân huệ, mà vị Lam Hoành trưởng lão này lại cho cô cảm giác được ông ấy rất chân thành, thật tâm yêu mến người tài.
Vân Lạc Phong cười cười, không có trả lời lại Lam Hoành, ánh mắt của cô di chuyển về phía Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, nhướng mày hỏi: "ta thắng rồi, có phải ngươi nên thực hiện lời hứa rồi không?"
Lâm Nhã Đình hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn nội tâm đang muốn phát điên, sự đố kỵ và không cam lòng của mình, lạnh giọng nói: "Long Tinh Kiếm, ta có thể cho ngươi!"
"Y Thành?" Vân Lạc Phong như cười như không mà hỏi.
"Xin lỗi, chuyện của Y Thành ta không làm chủ được!"
Nói cách khác, chính là cô ta sẽ không giao Y Thành ra.
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng được một tấc lại lấn một thước." Thu Bình nhìn thấy Lâm Nhã Đình bị khi dễ, liền nhảy dựng lên: "Y Thành là thế lực phía dưới của Y Sư Hiệp Hội chúng ta! Nếu chúng ta giao Y Thành cho ngươi, vậy thể diện của Y Sư Hiệp Hội còn biết để ở chỗ nào? Ngươi nên biết chiếm được thứ tốt rồi thì thu tay, để tránh tự dẫn lửa đốt mình!"
Ầm!!
Ngay khi Thu Bình vừa nói xong, đột nhiên, Vân Lạc Phong đang đứng trên quảng trường phất tay một cái, tức thì, một đạo linh lực cường đại được bắn ra từ bàn tay của Vân Lạc Phong, đánh thẳng vào người của Thu Bình, khiến hắn ta rớt từ trên đài cao xuống.
"Ngươi nói nhiều quá!"
Vân Lạc Phong giương mắt nhìn Thu Bình, ánh mắt kia cao ngạo không ai sánh bằng.
"Vân Lạc Phong!" sắc mặt Lâm Nhã Đình trong nháy mắt liền lạnh xuống: "ta đối với ngươi hết nhịn rồi lại nhịn, không ngờ ngươi càng lúc lại càng vô lễ! Lại dám to gan ở trong Y Sư Hiệp Hội mà công khai đả thương người khác, quả thật là không xem Y Sư Hiệp Hội chúng ta ra gì mà!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại, tà tà liếc nhìn Lâm Nhã Đình: "Y Sư Hiệp Hội? Còn không phải chỉ là một nơi không biết tuân thủ lời hứa sao? Ta mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không đồng ý thì Y Thành.... Cũng biến mất!"
"Ta đến xem bệnh tình của bọn họ!"
Lam Hoành bước nhanh đến trước mặt những người bệnh kia, ngón tay nhẹ nhàng để lên mạch đập của bọn họ, sau khi cảm nhận được bệnh tình của bọn họ đều có chuyển biến, biểu cảm trên mặt của ông liền có chút khó tả.
Các trưởng lão khác thấy vậy, cũng sôi nổi đi lên, cùng nhau bắt mạch cho các bệnh nhân ở đây.
"Sao lại thế? Sao lại thế?" La Phù cũng bị kết quả do chính mình chẩn đoán ra dọa cho khiếp đảm, bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, khuôn mặt liên tục biến sắc: "đây là chuyện không có khả năng xảy ra! Các bệnh nhân khác đâu? Mau để ta chẩn mạch cho bệnh nhân khác!"
Nghĩ đến đây, La Phù liền đẩy một vị trưởng lão đang bắt mạch cho người bệnh gần đó ra, bá chiếm lấy chỗ của ông ta.
Vốn dĩ, La Phù chỉ có khiếp đảm mà thôi, nhưng hiện tại, ông ta xem như hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước khi khảo nghiệm bắt đầu, La Phù cũng đã từng xem qua tình trạng của những người này, bệnh tật trong cơ thể bọn họ, ông ta rõ ràng hơn ai hết! Hiện tại, ông ta cảm nhận được, bệnh tình của những người này đang dần dần khang phục lại.
Nha đầu kia thật sự chỉ trong nửa nén nhang thì đã trị khỏi được cho tất cả những người bệnh này?
Lại còn chưa từng bắt mạch, chấn đoán bệnh tình của bọn họ!
Gương mặt già nua của La Phù tái nhợt một mảnh, bước chân lảo đảo suýt chút nữa là té ngã xuống đất, ánh mắt ông ta đầy vẻ tuyệt vọng nhìn lên Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, rồi bất giác cười khổ một tiếng.
Lần này, Lâm Nhã Đình quả thật là quá sơ ý! Nhưng, thật sự thì cũng không có ai ngờ được, y thuật của nha đầu này lại cao siêu đến mức độ này.
Sợ là ngay cả hội trưởng cũng không bằng được Vân Lạc Phong!
"Kỳ tích, quả thật là kỳ tích!" hai mắt của Lam Hoành phát sáng mà nhìn Vân Lạc Phong: "nha đầu, ngươi có hứng thú gia nhập vào phái của ta hay không?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "ta không muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội!"
"Như vậy a..."
Lam Hoành có chút tiếc hận, nhưng lại không có nói gì thêm, ông chỉ cười khẽ mà nói: "nếu sau này ngươi muốn gia nhập Y Sư Hiệp Hội thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ vô cùng hoan nghênh ngươi!"
Một câu này, Lâm Nhã Đình cũng đã từng nói với Vân Lạc Phong, nhưng cảm giác mà hai người bọn họ mang tới cho cô lại hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Nhã Đình mang đến cho Vân Lạc Phong cảm giác giống như là cô ta đang bố thí ân huệ, mà vị Lam Hoành trưởng lão này lại cho cô cảm giác được ông ấy rất chân thành, thật tâm yêu mến người tài.
Vân Lạc Phong cười cười, không có trả lời lại Lam Hoành, ánh mắt của cô di chuyển về phía Lâm Nhã Đình đang ngồi trên đài cao, nhướng mày hỏi: "ta thắng rồi, có phải ngươi nên thực hiện lời hứa rồi không?"
Lâm Nhã Đình hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn nội tâm đang muốn phát điên, sự đố kỵ và không cam lòng của mình, lạnh giọng nói: "Long Tinh Kiếm, ta có thể cho ngươi!"
"Y Thành?" Vân Lạc Phong như cười như không mà hỏi.
"Xin lỗi, chuyện của Y Thành ta không làm chủ được!"
Nói cách khác, chính là cô ta sẽ không giao Y Thành ra.
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng được một tấc lại lấn một thước." Thu Bình nhìn thấy Lâm Nhã Đình bị khi dễ, liền nhảy dựng lên: "Y Thành là thế lực phía dưới của Y Sư Hiệp Hội chúng ta! Nếu chúng ta giao Y Thành cho ngươi, vậy thể diện của Y Sư Hiệp Hội còn biết để ở chỗ nào? Ngươi nên biết chiếm được thứ tốt rồi thì thu tay, để tránh tự dẫn lửa đốt mình!"
Ầm!!
Ngay khi Thu Bình vừa nói xong, đột nhiên, Vân Lạc Phong đang đứng trên quảng trường phất tay một cái, tức thì, một đạo linh lực cường đại được bắn ra từ bàn tay của Vân Lạc Phong, đánh thẳng vào người của Thu Bình, khiến hắn ta rớt từ trên đài cao xuống.
"Ngươi nói nhiều quá!"
Vân Lạc Phong giương mắt nhìn Thu Bình, ánh mắt kia cao ngạo không ai sánh bằng.
"Vân Lạc Phong!" sắc mặt Lâm Nhã Đình trong nháy mắt liền lạnh xuống: "ta đối với ngươi hết nhịn rồi lại nhịn, không ngờ ngươi càng lúc lại càng vô lễ! Lại dám to gan ở trong Y Sư Hiệp Hội mà công khai đả thương người khác, quả thật là không xem Y Sư Hiệp Hội chúng ta ra gì mà!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại, tà tà liếc nhìn Lâm Nhã Đình: "Y Sư Hiệp Hội? Còn không phải chỉ là một nơi không biết tuân thủ lời hứa sao? Ta mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không đồng ý thì Y Thành.... Cũng biến mất!"
/2169
|