Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 633: Phong cách của Thiên Nhai khi lên sân khấu (4)
/2169
|
Edit: Sahara
Khuôn mặt của Lâm Nhã Đình rốt cuộc cũng có một chút thay đổi, không còn tiếp tục duy trì vẻ ngoài ưu nhã được nữa, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong đang đứng dưới đài, đáy mắt dâng lên một tia hận ý.
"Vân Lạc Phong, ta đồng ý điều kiện của ngươi!"
Cho dù y thuật của Vân Lạc Phong có giỏi thế nào thì cũng không thể chữa lành được từng này người bệnh chỉ trong thời gian nửa nén nhang.
Hơn nữa, cho dù cô ta có thành công thì đã sao kia chứ? Đến lúc đó, Y Sư Hiệp Hội không thừa nhận, cô ta cũng không làm gì được! Suy cho cùng, Y Sư Hiệp Hội cũng tuyệt đối sẽ không để cho Y Thành biến mất.
"Vinh lão, ông đến giúp con một chuyện!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Vinh lão, chậm rãi nói.
"Chuyện gì?" Vinh lão mỉm cười, cất tiếng dò hỏi.
"Con viết cho ông một số phương thuốc, ông dựa theo phương thuốc con đưa để sắc thuốc giúp con. Trước thời gian nửa nén nhang nhất định phải sắc xong!"
"Được, Vân nha đầu, con cứ yên tâm, ta nhất định hoàn thành tốt việc con giao!"
Thần sắc trên mặt Vinh lão có phần nặng nề hơn một chút, ông biết chuyện này quan hệ trọng đại, thế mà Vân Lạc Phong có thể yên tâm giao chuyện này cho ông đi làm, đây là phải có bao nhiêu tín nhiệm kia chứ?
Cho nên, Ông tuyệt đối sẽ không làm cho Vân nha đầu thất vọng!
"Nhân thủ của Y Các sợ là không đủ đâu!" Lam Hoành trưởng lão từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng lúc này lại đột ngột lên tiếng: "ta để cho đệ tử dưới tọa của mình đi giúp các ngươi!"
Nếu đổi thành một trưởng lão nào đó đề nghị giúp đỡ, Vinh lão nhất định sẽ cự tuyệt, ai mà biết được bọn họ có giở thủ đoạn gì trong thuốc hay không chứ?
Nhưng Lam Hoành trưởng lão thì không giống như vậy, ông ta là người trong sạch ngay thẳng duy nhất ở trong Y Sư Hiệp Hội này.
Năm đó, Y Thành đuổi giết Vân Thanh Nhã, thời điểm mà Y Sư Hiệp Hội đứng ra che chở cho Y Thành, chỉ có mình ông ấy là đưa ra ý kiến phản đối. Cũng chính vì tính tình ngay thẳng chính trực này của mình mà Lam Hoành trưởng lão không được những người khác trong Y Sư Hiệp Hội ưa thích.
Lát sau, một đệ tử trong Y Sư Hiệp Hội đã đem tới một cái lư hương, trên lư hương kia có cấm một cây nhang đang cháy, gió phất nhẹ qua, mùi huân hương lan tỏa thơm ngát động lòng người.
"Ngươi có thể bắt đầu được rồi!"
Lâm Nhã Đình phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt đầy hàn khí dừng trên người của Vân Lạc Phong, khóe môi khẽ cong cong thành một nụ cười mỉm.
Trong Y Sư Hiệp Hội này, bất luận là kẻ nào đối đầu với Lâm Nhã Đình cô, thì chỉ có kết cục thất bại thảm hại mà thôi.
Vân Lạc Phong im lặng không nói không rằng, lấy một bao ngân châm từ trong ống tay áo ra, dùng lửa tiêu độc, sau đó thì châm lên người một bệnh nhân.
"Cô ta... Cô ta không có bắt mạch thì đã thi châm rồi?"
"Cái này rõ ràng là coi thường mạng người, còn chưa biết đối phương bị bệnh gì, sao có thể tùy tiện chữa trị như vậy được chứ?"
"Xem ra Thu Bình nói không sai, nữ nhân này căn bản là không có năng lực gì cả.... "
Mọi người đều bị hành động của Vân Lạc Phong làm cho sợ ngây người, ngay cả các trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội cũng đồng loạt cau mày. Trong mắt tất cả bọn họ, hành động này của Vân Lạc Phong quả thật là không xem sinh mệnh của bệnh nhân ra gì!
Đồng dạng là y sư, bọn họ sao có thể cho phép Vân Lạc Phong qua loa như vậy được!
Vân Lạc Phong nhanh chóng thi châm cho một người, sau đó lại lao đến trước mặt một người khác, tốc độ kia của cô thật sự là quá nhanh, mắt thường căn bản không thể nào theo kịp.
Nửa nén nhang còn chưa hết, Vân Lạc Phong đã thi châm xong cho tất cả người bệnh tại đây, sau đó, người của Y Các và đệ tử của Lam Hoành cũng đã sắc xong thuốc mang lên.
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh chén thuốc, ngửi một chút, sau đó liền chỉ định chén thuốc nào đưa tới cho người bệnh nào dùng.
"Chỉ cần uống xong chén thuốc này, bệnh của các ngươi sẽ lập tức khang phục, cơ thể khỏe mạnh lại như xưa!"
Trong lúc Vân Lạc Phong nói những lời này, thì những người bệnh kia cũng đã từng người từng người bưng lấy chén thuốc được đưa đến trước mặt uống vào, tức thì, bọn họ cảm giác được đau đớn trên người dần dần thuyên giảm đi rất nhiều.
Khuôn mặt của Lâm Nhã Đình rốt cuộc cũng có một chút thay đổi, không còn tiếp tục duy trì vẻ ngoài ưu nhã được nữa, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong đang đứng dưới đài, đáy mắt dâng lên một tia hận ý.
"Vân Lạc Phong, ta đồng ý điều kiện của ngươi!"
Cho dù y thuật của Vân Lạc Phong có giỏi thế nào thì cũng không thể chữa lành được từng này người bệnh chỉ trong thời gian nửa nén nhang.
Hơn nữa, cho dù cô ta có thành công thì đã sao kia chứ? Đến lúc đó, Y Sư Hiệp Hội không thừa nhận, cô ta cũng không làm gì được! Suy cho cùng, Y Sư Hiệp Hội cũng tuyệt đối sẽ không để cho Y Thành biến mất.
"Vinh lão, ông đến giúp con một chuyện!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại nhìn Vinh lão, chậm rãi nói.
"Chuyện gì?" Vinh lão mỉm cười, cất tiếng dò hỏi.
"Con viết cho ông một số phương thuốc, ông dựa theo phương thuốc con đưa để sắc thuốc giúp con. Trước thời gian nửa nén nhang nhất định phải sắc xong!"
"Được, Vân nha đầu, con cứ yên tâm, ta nhất định hoàn thành tốt việc con giao!"
Thần sắc trên mặt Vinh lão có phần nặng nề hơn một chút, ông biết chuyện này quan hệ trọng đại, thế mà Vân Lạc Phong có thể yên tâm giao chuyện này cho ông đi làm, đây là phải có bao nhiêu tín nhiệm kia chứ?
Cho nên, Ông tuyệt đối sẽ không làm cho Vân nha đầu thất vọng!
"Nhân thủ của Y Các sợ là không đủ đâu!" Lam Hoành trưởng lão từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng lúc này lại đột ngột lên tiếng: "ta để cho đệ tử dưới tọa của mình đi giúp các ngươi!"
Nếu đổi thành một trưởng lão nào đó đề nghị giúp đỡ, Vinh lão nhất định sẽ cự tuyệt, ai mà biết được bọn họ có giở thủ đoạn gì trong thuốc hay không chứ?
Nhưng Lam Hoành trưởng lão thì không giống như vậy, ông ta là người trong sạch ngay thẳng duy nhất ở trong Y Sư Hiệp Hội này.
Năm đó, Y Thành đuổi giết Vân Thanh Nhã, thời điểm mà Y Sư Hiệp Hội đứng ra che chở cho Y Thành, chỉ có mình ông ấy là đưa ra ý kiến phản đối. Cũng chính vì tính tình ngay thẳng chính trực này của mình mà Lam Hoành trưởng lão không được những người khác trong Y Sư Hiệp Hội ưa thích.
Lát sau, một đệ tử trong Y Sư Hiệp Hội đã đem tới một cái lư hương, trên lư hương kia có cấm một cây nhang đang cháy, gió phất nhẹ qua, mùi huân hương lan tỏa thơm ngát động lòng người.
"Ngươi có thể bắt đầu được rồi!"
Lâm Nhã Đình phất tay áo ngồi xuống, ánh mắt đầy hàn khí dừng trên người của Vân Lạc Phong, khóe môi khẽ cong cong thành một nụ cười mỉm.
Trong Y Sư Hiệp Hội này, bất luận là kẻ nào đối đầu với Lâm Nhã Đình cô, thì chỉ có kết cục thất bại thảm hại mà thôi.
Vân Lạc Phong im lặng không nói không rằng, lấy một bao ngân châm từ trong ống tay áo ra, dùng lửa tiêu độc, sau đó thì châm lên người một bệnh nhân.
"Cô ta... Cô ta không có bắt mạch thì đã thi châm rồi?"
"Cái này rõ ràng là coi thường mạng người, còn chưa biết đối phương bị bệnh gì, sao có thể tùy tiện chữa trị như vậy được chứ?"
"Xem ra Thu Bình nói không sai, nữ nhân này căn bản là không có năng lực gì cả.... "
Mọi người đều bị hành động của Vân Lạc Phong làm cho sợ ngây người, ngay cả các trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội cũng đồng loạt cau mày. Trong mắt tất cả bọn họ, hành động này của Vân Lạc Phong quả thật là không xem sinh mệnh của bệnh nhân ra gì!
Đồng dạng là y sư, bọn họ sao có thể cho phép Vân Lạc Phong qua loa như vậy được!
Vân Lạc Phong nhanh chóng thi châm cho một người, sau đó lại lao đến trước mặt một người khác, tốc độ kia của cô thật sự là quá nhanh, mắt thường căn bản không thể nào theo kịp.
Nửa nén nhang còn chưa hết, Vân Lạc Phong đã thi châm xong cho tất cả người bệnh tại đây, sau đó, người của Y Các và đệ tử của Lam Hoành cũng đã sắc xong thuốc mang lên.
Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh chén thuốc, ngửi một chút, sau đó liền chỉ định chén thuốc nào đưa tới cho người bệnh nào dùng.
"Chỉ cần uống xong chén thuốc này, bệnh của các ngươi sẽ lập tức khang phục, cơ thể khỏe mạnh lại như xưa!"
Trong lúc Vân Lạc Phong nói những lời này, thì những người bệnh kia cũng đã từng người từng người bưng lấy chén thuốc được đưa đến trước mặt uống vào, tức thì, bọn họ cảm giác được đau đớn trên người dần dần thuyên giảm đi rất nhiều.
/2169
|