Edit: Sahara
*** tác giả đặt tên chương gì mà nhìn vào cứ như là đang trả lời lời cầu hôn í!!! Xiệt tình!!!!
_____
Ngay khi bang chủ Bắc Đẩu Bang vọt tới ngay trước mặt Vân Lạc Phong, thì một cổ lực lượng cường đại đánh thẳng vào linh hồn của hắn ta, khiến hắn rùng mình một cái rồi đầu óc liền trống rỗng, sau đó, không biết từ lúc nào mà Vân Lạc Phong đã đến phía sau của hắn, cô giơ chân lên, đạp mạnh lên mông của hắn ta khiến hắn bay thẳng vào vách tường trước mặt.
Huynh đệ Bàng Phi vốn đang chờ để chế nhạo Vân Lạc Phong. Trong mắt của bọn họ, lão đại là một cường giả Thiên Linh Giả, Vân Lạc Phong làm sao có thể chống lại được lão đại nhà bọn họ được?
Vậy mà không ngờ, nữ tử này chỉ cần dùng một chân thì đã khiến cho lão đại giống như một con thằn lằn đu trên vách tường, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Hai huynh đệ tức khắc liền ngây ngẩn cả người, bị dọa sợ đến nỗi mặt mày đều trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm đứng đó mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, ngay cả một câu cũng không nói được nên lời.
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, nhìn bang chủ Bắc Đẩu Bang đang dán sát vào vách tường, cười một cách vô cùng thoải mái mà hỏi: "bây giờ ngươi cảm thấy ta đã có đủ thực lực để thay thế ngươi chưa?"
Bang chủ Bắc Đẩu Bang trượt từ trên vách tường trượt xuống, bàn tay ôm lấy cái mông của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi mà quay lại trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "nếu ngươi muốn đến Bỉ Ngạn Sơn thì phải tìm các thế lực nằm trong mười hạng đầu của thành Hoàng Tuyền, Bắc Đẩu Bang của ta chỉ đứng thứ mười một, sợ là không giúp gì được cho ngươi đâu!"
Vân Lạc Phong khoanh tay cười nhàn nhạt: "ta là người trời sinh ra đã lười biếng, không thích tìm kiếm vất vả làm gì cho mất thời gian, vừa hay người của Bắc Đẩu Bang các ngươi lại đụng phải ta ở thành môn, cho nên ta liền chọn lấy Bắc Đẩu Bang các ngươi!"
"Còn về mười hạng đầu...." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt thập phần tự tin: "cái này cũng chẳng phải việc gì khó!"
Ý chính là, chỉ cần Vân Lạc Phong cô tiếp nhận Bắc Đẩu Bang, thì việc muốn xếp vào mười hạng đầu không phải là vấn đề.
"Ha ha!" bang chủ Bắc Đẩu Bang cười lạnh hai tiếng: "cho dù ngươi đánh bại được ta, nhưng muốn làm cho Bắc Đẩu Bang tiến vào mười hạng đầu thì không có dễ dàng như thế! Ngươi tuổi còn trẻ thì đừng quá tự cao tự đại, nếu không, sớm muộn gì rồi cũng tự chuốc họa vào thân!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà tứ liếc nhìn bang chủ Bắc Đẩu Bang: "ta có thể làm cho Bắc Đẩu Bang tiến vào mười hạng đầu hay không, không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm! Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là thuần phục ta, hai, chính là để ta diệt Bắc Đẩu Bang của ngươi!"
Chết, hay là thuần phục?
Sắc mặt của bang chủ Bắc Đẩu Bang tức khắc liền đại biến, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
Hai huynh đệ Bàng Phi cũng không ngờ là Vân Lạc Phong lại có dã tâm lớn đến như vậy, sắc mặt của bọn họ lúc này cũng không khá hơn bang chủ Bắc Đẩu Bang là bao. Trong lòng họ lại càng thêm hối hận vì đã đưa Vân Lạc Phong đến gặp lão đại nhà mình.
"Tiểu nha đầu, ngươi không cảm thấy là mình rất quá đáng hay sao?" bang chủ Bắc Đẩu Bang nghẹn một bụng lửa giận, lạnh giọng nói: "vừa mở miệng là muốn Bắc Đẩu Bang ta thuần phục ngươi, hành vi như vậy có khác gì là cường đạo kia chứ?"
"Thành Hoàng Tuyền, luận thực lực, không luận đạo lý! Ở nơi này, nắm đấm chính là vương pháp! Một thế lực hôm qua còn tồn tại, hôm nay đã diệt vong thì có gì là lạ?" ý cười trong mắt Vân Lạc Phong càng sâu thêm: "cho nên, cho dù ta có diệt Bắc Đẩu Bang của ngươi thì cũng không có gì là không đúng!"
Bang chủ Bắc Đẩu Bang quả thật đã bị Vân Lạc Phong chọc tức đến mức phát điên lên, cả người hắn ta run rẩy không thôi. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi quyết định lựa chọn im lặng, không nói thêm một lời nào nữa!
"Một...." Vân Lạc Phong thấy bang chủ Bắc Đẩu Bang không trả lời câu hỏi của mình thì cũng không quan tâm tới, chỉ bắt đầu đếm: "hai...., ba....."
Giọng nói Vân Lạc Phong trong trẻo êm tai, làm tâm người nghe không tự chủ được mà mềm nhũn ra, thế nhưng, vào tai bang chủ Bắc Đẩu Bang thì lại trở thành một loại áp lực cực kỳ nặng nề, áp lực kia cứ như là một ngọn núi to lớn, nháy mắt đã nghiền nát sự kiên trì của hắn.
"Ta đồng ý!"
Ba chữ này vừa dứt, thì cơ thể bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng giống như bị người ta rút hết sức lực, toàn bộ thân mình lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất.
Đã có can đảm bước chân vào thành Hoàng Tuyền này thì bang chủ Bắc Đẩu Bang đâu sợ hãi gì cái chết, nhưng hắn thật sự không thể đành lòng nhìn thế lực do một tay mình gầy dựng bị hủy trong một sớm một chiều.
"Được!" Vân Lạc Phong vui vẻ mỉm cười, nụ cười của cô vẫn xinh đẹp rực rỡ động lòng người, xinh đẹp đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng vì sợ sẽ sơ ý mà lún sâu vào đấy: "nếu ngươi đã đồng ý rồi thì từ nay về sau, vị trí của ngươi chính là của ta!"
_____
***văn án của Sa:
Vân Lạc Phong: "một.. Hai...ba"
Bang chủ: "ta đồng ý!"
Vân Lạc Phong: "được! Nếu ngươi đã đồng ý thì từ nay về sau, ngươi chính là của ta!"
Tiêu Ca: "......" xách dao
Sa: "......." chạy....
*** tác giả đặt tên chương gì mà nhìn vào cứ như là đang trả lời lời cầu hôn í!!! Xiệt tình!!!!
_____
Ngay khi bang chủ Bắc Đẩu Bang vọt tới ngay trước mặt Vân Lạc Phong, thì một cổ lực lượng cường đại đánh thẳng vào linh hồn của hắn ta, khiến hắn rùng mình một cái rồi đầu óc liền trống rỗng, sau đó, không biết từ lúc nào mà Vân Lạc Phong đã đến phía sau của hắn, cô giơ chân lên, đạp mạnh lên mông của hắn ta khiến hắn bay thẳng vào vách tường trước mặt.
Huynh đệ Bàng Phi vốn đang chờ để chế nhạo Vân Lạc Phong. Trong mắt của bọn họ, lão đại là một cường giả Thiên Linh Giả, Vân Lạc Phong làm sao có thể chống lại được lão đại nhà bọn họ được?
Vậy mà không ngờ, nữ tử này chỉ cần dùng một chân thì đã khiến cho lão đại giống như một con thằn lằn đu trên vách tường, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Hai huynh đệ tức khắc liền ngây ngẩn cả người, bị dọa sợ đến nỗi mặt mày đều trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm đứng đó mà nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, ngay cả một câu cũng không nói được nên lời.
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, nhìn bang chủ Bắc Đẩu Bang đang dán sát vào vách tường, cười một cách vô cùng thoải mái mà hỏi: "bây giờ ngươi cảm thấy ta đã có đủ thực lực để thay thế ngươi chưa?"
Bang chủ Bắc Đẩu Bang trượt từ trên vách tường trượt xuống, bàn tay ôm lấy cái mông của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi mà quay lại trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "nếu ngươi muốn đến Bỉ Ngạn Sơn thì phải tìm các thế lực nằm trong mười hạng đầu của thành Hoàng Tuyền, Bắc Đẩu Bang của ta chỉ đứng thứ mười một, sợ là không giúp gì được cho ngươi đâu!"
Vân Lạc Phong khoanh tay cười nhàn nhạt: "ta là người trời sinh ra đã lười biếng, không thích tìm kiếm vất vả làm gì cho mất thời gian, vừa hay người của Bắc Đẩu Bang các ngươi lại đụng phải ta ở thành môn, cho nên ta liền chọn lấy Bắc Đẩu Bang các ngươi!"
"Còn về mười hạng đầu...." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt thập phần tự tin: "cái này cũng chẳng phải việc gì khó!"
Ý chính là, chỉ cần Vân Lạc Phong cô tiếp nhận Bắc Đẩu Bang, thì việc muốn xếp vào mười hạng đầu không phải là vấn đề.
"Ha ha!" bang chủ Bắc Đẩu Bang cười lạnh hai tiếng: "cho dù ngươi đánh bại được ta, nhưng muốn làm cho Bắc Đẩu Bang tiến vào mười hạng đầu thì không có dễ dàng như thế! Ngươi tuổi còn trẻ thì đừng quá tự cao tự đại, nếu không, sớm muộn gì rồi cũng tự chuốc họa vào thân!"
Vân Lạc Phong mỉm cười tà tứ liếc nhìn bang chủ Bắc Đẩu Bang: "ta có thể làm cho Bắc Đẩu Bang tiến vào mười hạng đầu hay không, không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm! Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là thuần phục ta, hai, chính là để ta diệt Bắc Đẩu Bang của ngươi!"
Chết, hay là thuần phục?
Sắc mặt của bang chủ Bắc Đẩu Bang tức khắc liền đại biến, hai bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
Hai huynh đệ Bàng Phi cũng không ngờ là Vân Lạc Phong lại có dã tâm lớn đến như vậy, sắc mặt của bọn họ lúc này cũng không khá hơn bang chủ Bắc Đẩu Bang là bao. Trong lòng họ lại càng thêm hối hận vì đã đưa Vân Lạc Phong đến gặp lão đại nhà mình.
"Tiểu nha đầu, ngươi không cảm thấy là mình rất quá đáng hay sao?" bang chủ Bắc Đẩu Bang nghẹn một bụng lửa giận, lạnh giọng nói: "vừa mở miệng là muốn Bắc Đẩu Bang ta thuần phục ngươi, hành vi như vậy có khác gì là cường đạo kia chứ?"
"Thành Hoàng Tuyền, luận thực lực, không luận đạo lý! Ở nơi này, nắm đấm chính là vương pháp! Một thế lực hôm qua còn tồn tại, hôm nay đã diệt vong thì có gì là lạ?" ý cười trong mắt Vân Lạc Phong càng sâu thêm: "cho nên, cho dù ta có diệt Bắc Đẩu Bang của ngươi thì cũng không có gì là không đúng!"
Bang chủ Bắc Đẩu Bang quả thật đã bị Vân Lạc Phong chọc tức đến mức phát điên lên, cả người hắn ta run rẩy không thôi. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi quyết định lựa chọn im lặng, không nói thêm một lời nào nữa!
"Một...." Vân Lạc Phong thấy bang chủ Bắc Đẩu Bang không trả lời câu hỏi của mình thì cũng không quan tâm tới, chỉ bắt đầu đếm: "hai...., ba....."
Giọng nói Vân Lạc Phong trong trẻo êm tai, làm tâm người nghe không tự chủ được mà mềm nhũn ra, thế nhưng, vào tai bang chủ Bắc Đẩu Bang thì lại trở thành một loại áp lực cực kỳ nặng nề, áp lực kia cứ như là một ngọn núi to lớn, nháy mắt đã nghiền nát sự kiên trì của hắn.
"Ta đồng ý!"
Ba chữ này vừa dứt, thì cơ thể bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng giống như bị người ta rút hết sức lực, toàn bộ thân mình lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất.
Đã có can đảm bước chân vào thành Hoàng Tuyền này thì bang chủ Bắc Đẩu Bang đâu sợ hãi gì cái chết, nhưng hắn thật sự không thể đành lòng nhìn thế lực do một tay mình gầy dựng bị hủy trong một sớm một chiều.
"Được!" Vân Lạc Phong vui vẻ mỉm cười, nụ cười của cô vẫn xinh đẹp rực rỡ động lòng người, xinh đẹp đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng vì sợ sẽ sơ ý mà lún sâu vào đấy: "nếu ngươi đã đồng ý rồi thì từ nay về sau, vị trí của ngươi chính là của ta!"
_____
***văn án của Sa:
Vân Lạc Phong: "một.. Hai...ba"
Bang chủ: "ta đồng ý!"
Vân Lạc Phong: "được! Nếu ngươi đã đồng ý thì từ nay về sau, ngươi chính là của ta!"
Tiêu Ca: "......" xách dao
Sa: "......." chạy....
/2169
|