Edit: Sahara
Trong gian phòng mật thất yên tĩnh, một nam nhân tuổi trung niên đang khoanh chân ngồi trên bồ tịch* nhắm mắt dưỡng thần.
(**Bồ tịch là miếng đệm hình tròn thường lót chân để quỳ á! Trong phim cổ trang nào cũng có, bạn nào ko nhớ hình dạng mời seach google)
Quanh thân hắn có luồng linh khí nhàn nhạt đang lượn lờ, bị lỗ chân lông lúc đóng lúc mở của hắn hút vào bên trong cơ thể! Nhưng mà, thời điểm linh khí tiến vào cơ thể thì đột nhiên gương mặt của hắn ta lại biến sắc, dường như là có hàng vạn con kiến đang bò khắp bên trong thân thể hắn không ngừng cắn xé.
"Vẫn không được!"
Từng giọt từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, hắn ta từ từ mở hai mắt ra, đột ngột đấm mạng một quyền xuống đất, oán hận mà nói: "đáng hận! Chẳng lẽ cả đời nay của ta cũng không thể hấp thụ linh khí để tu luyện nữa hay sao? Mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại cảnh giới Thiên Linh Giả sơ giai?"
Thịch thịch thịch!
Phía ngoài mật thất truyền tới ba tiếng gõ cửa, âm thanh này làm nam nhân trung niên hồi thần lại ngay tức khắc, đôi đồng tử cũng khôi phục lại sự sắc bén vốn có, lạnh giọng nói: "vào đi!"
Bất luận thế nào thì chuyện hắn không thể tu luyện được nữa cũng không thể truyền ra ngoài, nếu không, không chỉ bang chúng trong bang hoảng loạn, mà e là vị trí thứ mười một ở thành Hoàng Tuyền này cũng khó mà giữ được.
Tuy nhiên, hắn đột phá đến Thiên Linh Giả sơ giai cũng đã có sáu năm thời gian rồi, nếu còn tiếp tục chưa đột phá, thì cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Lúc đó, chuyện hắn không cách nào tu luyện cũng không thể nào giấu giếm được nữa.
Kẹt.....
Cánh cửa nặng trịch của mật thất từ từ mở ra, hai huynh đệ Bàng Phi từ bên ngoài tiến vào. Tuy nhiên, khi nam nhân trung niên liếc mắt về phía hai người bọn họ thì lại nhìn thấy ngoại trừ hai huynh đệ Bàng Phi, còn có hai tiểu nữ tử khác theo sau bọn họ cùng tiến vào.
Trong hai tiểu nữ tử kia, người đứng đầu hiển nhiên là chính là người mặc bạch y. Người này có diện mạo khuynh quốc khuynh thành, nếu nói là đệ nhất mỹ nhân thì cũng không quá chút nào. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ta đang treo ý cười lười biếng, khí thế trên người toát lên thần thái tự tin mà cương trực.
"Bàng Phi, Bàng Thanh Nhiễm!" nam nhân trung niên đột ngột biến sắc, lạnh lùng quát lớn: "là ai cho phép các ngươi đưa người ngoài vào bang phái? Lại còn dám đưa đến trước mặt của ta?"
Nhìn thấy lão đại nhà mình giận dữ, Bàng Phi sợ đến mức không dám nói một câu nào, cứ đứng yên tại chỗ mà run rẩy.
Bàng Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, rồi bước lên trước hai bước, chắp nắm tay hơi khom người, sau đó mới cung kính đáp: "lão đại, hai vị cô nương này nói là muốn gặp lão đại, cho nên thuộc hạ mới đưa hai người họ tới đây, mong lão đại thứ tội!"
"Hừ!" nam nhân trung niên kia hừ một tiếng, lạnh lùng quét mắt về phía Vân Lạc Phong: "ta không quen ngươi, không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi đến tìm ta với mục đích gì, nhưng nơi này của ta không phải là chỗ ngươi muốn đến là đến, mau chóng cút đi cho ta!"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa lưng vào cạnh cửa, tà tứ quét mắt nhìn sắc mặt nam nhân trung niên đang tức giận đến xanh mét.
"Ta tới đây, hiển nhiên là có dụng ý riêng của mình!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "ta nghe nói, chỉ có mười thế lực đứng đầu thành Hoàng Tuyền mới có tư cách tiến vào Bỉ Ngạn Sơn."
Bởi vì thành trì này có tên là Hoàng Tuyền, cho nên ngọn núi bên trong thành liền được mọi người đặt tên là Bỉ Ngạn.
Trong Bỉ Ngạn Sơn, thảo dược hoang dã rất nhiều, nhưng thảo dược trân quý thật sự thì lại có hạn, cho nên trong thành Hoàng Tuyền liền hình thành một quy tắc bất thành văn, chính là chỉ có mười thế lực đứng đầu mới có tư cách tiến vào Bỉ Ngạn Sơn.
Mà việc tiến vào Bỉ Ngạn Sơn cũng trở thành một sự minh chứng cho thực lực của một thế lực trong thành Hoàng Tuyền.
Đây mới chính là nguyên nhân Vân Lạc Phong đòi gặp một bang chủ Bắc Đẩu Bang.
"Ngươi có ý gì?" ánh mắt bang chủ Bắc Đẩu Bang càng lạnh xuống vài phần, hắn ta trầm giọng hỏi.
"Ý tứ của ta rất đơn giản!" Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt, ý cười bên môi càng sâu hơn: "chính là.... Thay thế vị trí của ngươi!"
Vân Lạc Phong vừa dứt lời thì khí thế trên người bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng triển khai mạnh mẽ, hắn ta đứng phắt dậy, mắt đầy lửa giận, nói: "tiểu nha đầu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Thay thế ta? Hừ, ta thật muốn xem thử, ngươi lấy bản lĩnh gì mà đòi thay thế vị trí của ta!"
Dứt lời, bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng không hề chần chờ, bắt đầu động thủ một cách nhanh chóng, cả người như một thanh lợi kiếm sắc bén, bắn thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Trong gian phòng mật thất yên tĩnh, một nam nhân tuổi trung niên đang khoanh chân ngồi trên bồ tịch* nhắm mắt dưỡng thần.
(**Bồ tịch là miếng đệm hình tròn thường lót chân để quỳ á! Trong phim cổ trang nào cũng có, bạn nào ko nhớ hình dạng mời seach google)
Quanh thân hắn có luồng linh khí nhàn nhạt đang lượn lờ, bị lỗ chân lông lúc đóng lúc mở của hắn hút vào bên trong cơ thể! Nhưng mà, thời điểm linh khí tiến vào cơ thể thì đột nhiên gương mặt của hắn ta lại biến sắc, dường như là có hàng vạn con kiến đang bò khắp bên trong thân thể hắn không ngừng cắn xé.
"Vẫn không được!"
Từng giọt từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, hắn ta từ từ mở hai mắt ra, đột ngột đấm mạng một quyền xuống đất, oán hận mà nói: "đáng hận! Chẳng lẽ cả đời nay của ta cũng không thể hấp thụ linh khí để tu luyện nữa hay sao? Mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại cảnh giới Thiên Linh Giả sơ giai?"
Thịch thịch thịch!
Phía ngoài mật thất truyền tới ba tiếng gõ cửa, âm thanh này làm nam nhân trung niên hồi thần lại ngay tức khắc, đôi đồng tử cũng khôi phục lại sự sắc bén vốn có, lạnh giọng nói: "vào đi!"
Bất luận thế nào thì chuyện hắn không thể tu luyện được nữa cũng không thể truyền ra ngoài, nếu không, không chỉ bang chúng trong bang hoảng loạn, mà e là vị trí thứ mười một ở thành Hoàng Tuyền này cũng khó mà giữ được.
Tuy nhiên, hắn đột phá đến Thiên Linh Giả sơ giai cũng đã có sáu năm thời gian rồi, nếu còn tiếp tục chưa đột phá, thì cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Lúc đó, chuyện hắn không cách nào tu luyện cũng không thể nào giấu giếm được nữa.
Kẹt.....
Cánh cửa nặng trịch của mật thất từ từ mở ra, hai huynh đệ Bàng Phi từ bên ngoài tiến vào. Tuy nhiên, khi nam nhân trung niên liếc mắt về phía hai người bọn họ thì lại nhìn thấy ngoại trừ hai huynh đệ Bàng Phi, còn có hai tiểu nữ tử khác theo sau bọn họ cùng tiến vào.
Trong hai tiểu nữ tử kia, người đứng đầu hiển nhiên là chính là người mặc bạch y. Người này có diện mạo khuynh quốc khuynh thành, nếu nói là đệ nhất mỹ nhân thì cũng không quá chút nào. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ta đang treo ý cười lười biếng, khí thế trên người toát lên thần thái tự tin mà cương trực.
"Bàng Phi, Bàng Thanh Nhiễm!" nam nhân trung niên đột ngột biến sắc, lạnh lùng quát lớn: "là ai cho phép các ngươi đưa người ngoài vào bang phái? Lại còn dám đưa đến trước mặt của ta?"
Nhìn thấy lão đại nhà mình giận dữ, Bàng Phi sợ đến mức không dám nói một câu nào, cứ đứng yên tại chỗ mà run rẩy.
Bàng Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, rồi bước lên trước hai bước, chắp nắm tay hơi khom người, sau đó mới cung kính đáp: "lão đại, hai vị cô nương này nói là muốn gặp lão đại, cho nên thuộc hạ mới đưa hai người họ tới đây, mong lão đại thứ tội!"
"Hừ!" nam nhân trung niên kia hừ một tiếng, lạnh lùng quét mắt về phía Vân Lạc Phong: "ta không quen ngươi, không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi đến tìm ta với mục đích gì, nhưng nơi này của ta không phải là chỗ ngươi muốn đến là đến, mau chóng cút đi cho ta!"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa lưng vào cạnh cửa, tà tứ quét mắt nhìn sắc mặt nam nhân trung niên đang tức giận đến xanh mét.
"Ta tới đây, hiển nhiên là có dụng ý riêng của mình!" Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "ta nghe nói, chỉ có mười thế lực đứng đầu thành Hoàng Tuyền mới có tư cách tiến vào Bỉ Ngạn Sơn."
Bởi vì thành trì này có tên là Hoàng Tuyền, cho nên ngọn núi bên trong thành liền được mọi người đặt tên là Bỉ Ngạn.
Trong Bỉ Ngạn Sơn, thảo dược hoang dã rất nhiều, nhưng thảo dược trân quý thật sự thì lại có hạn, cho nên trong thành Hoàng Tuyền liền hình thành một quy tắc bất thành văn, chính là chỉ có mười thế lực đứng đầu mới có tư cách tiến vào Bỉ Ngạn Sơn.
Mà việc tiến vào Bỉ Ngạn Sơn cũng trở thành một sự minh chứng cho thực lực của một thế lực trong thành Hoàng Tuyền.
Đây mới chính là nguyên nhân Vân Lạc Phong đòi gặp một bang chủ Bắc Đẩu Bang.
"Ngươi có ý gì?" ánh mắt bang chủ Bắc Đẩu Bang càng lạnh xuống vài phần, hắn ta trầm giọng hỏi.
"Ý tứ của ta rất đơn giản!" Vân Lạc Phong khẽ híp híp hai mắt, ý cười bên môi càng sâu hơn: "chính là.... Thay thế vị trí của ngươi!"
Vân Lạc Phong vừa dứt lời thì khí thế trên người bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng triển khai mạnh mẽ, hắn ta đứng phắt dậy, mắt đầy lửa giận, nói: "tiểu nha đầu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Thay thế ta? Hừ, ta thật muốn xem thử, ngươi lấy bản lĩnh gì mà đòi thay thế vị trí của ta!"
Dứt lời, bang chủ Bắc Đẩu Bang cũng không hề chần chờ, bắt đầu động thủ một cách nhanh chóng, cả người như một thanh lợi kiếm sắc bén, bắn thẳng về phía Vân Lạc Phong.
/2169
|