Edit: Sahara
Không bao lâu sau, một nam tử trẻ tuổi, diện mạo tuấn mỹ chậm rãi tiến vào đại sảnh.
Hoàng hôn chiếu lên thân ảnh của nam tử kia, đem cái bóng dưới đất của hắn kéo dài ra! Không biết có phải bởi vì chịu nỗi đau diệt tộc hay không, mà gương mặt của Thiên Ngọc càng âm trầm hơn trước kia rất nhiều, trong đôi mắt của hắn giăng đầy tơ máu.
Cho đến khi nhìn thấy lão giả đang ngồi trên cao giữa sảnh đường, thần sắc trên mặt hắn mới hòa hoãn lại vài phần. Hắn khẽ hé môi, chậm rãi gọi: "ngoại tổ phụ, hiện tại, cháu chỉ còn lại mỗi mình người là người thân mà
Âm!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, lão giả bỗng cảm thấy đầu óc quay mòng, đợi khi ông ta hồi thần trở lại thì sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, ông ta run run hỏi: "ý của ngươi là, mẫu thân của ngươi...."
"Mẫu thân đã chết rồi, toàn bộ Thiên gia đều diệt vong!"
Thiên Ngọc không thể ngờ được rằng, hắn chỉ mới rời khỏi Thiên gia nửa tháng thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy!
Thời điểm hắn ở bên ngoài nghe được hung tin này, hắn vẫn chưa tin, nhưng lại không dám trở về Thiên gia để xác minh, vì sợ bản thân sẽ gặp phải độc thủ của kẻ thù! Cho nên hắn một bên thì hỏi thăm, tra xét chân tướng việc này, một bên thì lên đường đi đến thành Hoàng Tuyền để gặp ngoại tổ phụ của mình.
"Là ai?"
Lão giả đánh một chưởng xuống mặt bàn, tức thì, cái bàn liền gẫy làm đôi, gương mặt già nua của ông ta vì tức giận mà nhìn thật dữ tợn: "nói cho ta biết! Là ai giết mẫu thân của ngươi? Ta phải bắt kẻ đó trả giá gấp trăm lần!"
Ánh mắt của Thiên Ngọc lúc này có phần phức tạp, nhưng nhiều hơn là hận ý thấu xương.
"Là Vân Lạc Phong và Thiên Nhai!"
Nhớ tới nữ tử có diện mạo khuynh thành kia, Thiên Ngọc liền siết chặt nắm tay lại, móng tay đâm thủng cả lòng bàn tay, bật ra máu tươi.
"Nguyên nhân?" lão giả lúc này đã bình phục lại tinh thần, cơn giận cũng đã dịu đi đôi chút, thần sắc có phần lạnh lùng hơn, nhìn Thiên Ngọc hỏi.
"Bởi vì Vân Lạc Phong có một thị nữ tên là Chung Linh Nhi, là người thuộc chi thứ của Thiên gia. Ả ta muốn đem Chung Linh Nhi gả cho một thuộc hạ dưới trướng của mình nhưng Chung Linh Nhi lại không đồng ý! Thiên Hạo của chi thứ Thiên gia vì muốn bảo vệ con gái của mình, nên lén lút đưa Chung Linh Nhi trở về Thiên gia, vì vậy mà chọc giận tới Vân Lạc Phong. Ả ta liền liên thủ cùng tên phản đồ của Thiên gia, đuổi giết tới tận cửa Thiên gia. Sau đó thì tiêu diệt toàn bộ trên dưới Thiên gia, một người cũng không tha!"
Thiên Ngọc từ nhỏ sống trong vũng bùn của Thiên gia, thì làm sao có thể không nhiễm bẩn. Đối với chuyện thay đen đổi trắng như thế này, hắn nói vô cùng thuận miệng.
Hơn nữa, sự thật của chuyện này, ngoại trừ Vân Lạc Phong thì cũng chỉ có người của Thiên gia biết. Người bên ngoài chỉ biết rằng Thiên gia bị diệt, chứ không biết được nguyên nhân thật sự là gì? Cho nên, cho dù Thiên Võ Các có cho người tra xét thế nào thì cũng không tra được gì.
Quan trọng hơn là, hắn vì đảm bảo cho mức độ đáng tin trong lời nói của mình cho nên đã lệnh cho số ít thuộc hạ của Thiên gia mà hắn mang theo lúc trước đi tung tin đồn khắp nơi. Khiến cho hình tượng của Vân Lạc Phong trở thành một kẻ bị vạn người chỉ trích.
"Giỏi cho một Vân Lạc Phong! Giỏi cho một Thiên Nhai!"
Lão giả giận quá hóa cười, đáy mắt ngập tràn sát khí: "hai kẻ kia, chẳng những bức ép con gái nhà lành, cưỡng ép nữ nhi của dòng thứ Thiên gia gả cho một tên thuộc hạ thấp hèn, mà còn làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế! Thiên Ngọc, cháu yên tâm, ngoại tổ phụ nhất định sẽ trả thù cho mẫu thân của cháu, khiến những kẻ đó phải chết không có đất chôn!"
Ông ta chỉ nói là báo thù cho mẫu thân của Thiên Ngọc, chứ không hề đề cập đến Thiên gia, cho thấy, sự tồn vong của Thiên gia đối với ông ta mà nói, chẳng có gì là đáng kể.
Bất quá, chỉ cần giết được Vân Lạc Phong và Thiên Nhai, thì vì ai cũng không có gì quan trọng.
"Người đâu! Đưa biểu thiếu gia xuống dưới nghỉ ngơi đi!" cả người lão giả kia phát ra hàn khí lạnh đến thấu xương, tuy nhiên, lúc nhìn về phía Thiên Ngọc thì có hòa hoãn lại đôi chút: "Thiên Ngọc, nếu Thiên gia đã không còn nữa, vậy từ nay về sau cháu sẽ là người của Đường gia ta, họ của cháu cũng nên đổi lại, về sau tên của cháu là Đường Thiên Ngọc!"
"Dạ, ngoại tổ phụ!"
Đường Thiên Ngọc cúi đầu, cung kính đáp.
Không bao lâu sau, một nam tử trẻ tuổi, diện mạo tuấn mỹ chậm rãi tiến vào đại sảnh.
Hoàng hôn chiếu lên thân ảnh của nam tử kia, đem cái bóng dưới đất của hắn kéo dài ra! Không biết có phải bởi vì chịu nỗi đau diệt tộc hay không, mà gương mặt của Thiên Ngọc càng âm trầm hơn trước kia rất nhiều, trong đôi mắt của hắn giăng đầy tơ máu.
Cho đến khi nhìn thấy lão giả đang ngồi trên cao giữa sảnh đường, thần sắc trên mặt hắn mới hòa hoãn lại vài phần. Hắn khẽ hé môi, chậm rãi gọi: "ngoại tổ phụ, hiện tại, cháu chỉ còn lại mỗi mình người là người thân mà
Âm!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, lão giả bỗng cảm thấy đầu óc quay mòng, đợi khi ông ta hồi thần trở lại thì sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, ông ta run run hỏi: "ý của ngươi là, mẫu thân của ngươi...."
"Mẫu thân đã chết rồi, toàn bộ Thiên gia đều diệt vong!"
Thiên Ngọc không thể ngờ được rằng, hắn chỉ mới rời khỏi Thiên gia nửa tháng thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy!
Thời điểm hắn ở bên ngoài nghe được hung tin này, hắn vẫn chưa tin, nhưng lại không dám trở về Thiên gia để xác minh, vì sợ bản thân sẽ gặp phải độc thủ của kẻ thù! Cho nên hắn một bên thì hỏi thăm, tra xét chân tướng việc này, một bên thì lên đường đi đến thành Hoàng Tuyền để gặp ngoại tổ phụ của mình.
"Là ai?"
Lão giả đánh một chưởng xuống mặt bàn, tức thì, cái bàn liền gẫy làm đôi, gương mặt già nua của ông ta vì tức giận mà nhìn thật dữ tợn: "nói cho ta biết! Là ai giết mẫu thân của ngươi? Ta phải bắt kẻ đó trả giá gấp trăm lần!"
Ánh mắt của Thiên Ngọc lúc này có phần phức tạp, nhưng nhiều hơn là hận ý thấu xương.
"Là Vân Lạc Phong và Thiên Nhai!"
Nhớ tới nữ tử có diện mạo khuynh thành kia, Thiên Ngọc liền siết chặt nắm tay lại, móng tay đâm thủng cả lòng bàn tay, bật ra máu tươi.
"Nguyên nhân?" lão giả lúc này đã bình phục lại tinh thần, cơn giận cũng đã dịu đi đôi chút, thần sắc có phần lạnh lùng hơn, nhìn Thiên Ngọc hỏi.
"Bởi vì Vân Lạc Phong có một thị nữ tên là Chung Linh Nhi, là người thuộc chi thứ của Thiên gia. Ả ta muốn đem Chung Linh Nhi gả cho một thuộc hạ dưới trướng của mình nhưng Chung Linh Nhi lại không đồng ý! Thiên Hạo của chi thứ Thiên gia vì muốn bảo vệ con gái của mình, nên lén lút đưa Chung Linh Nhi trở về Thiên gia, vì vậy mà chọc giận tới Vân Lạc Phong. Ả ta liền liên thủ cùng tên phản đồ của Thiên gia, đuổi giết tới tận cửa Thiên gia. Sau đó thì tiêu diệt toàn bộ trên dưới Thiên gia, một người cũng không tha!"
Thiên Ngọc từ nhỏ sống trong vũng bùn của Thiên gia, thì làm sao có thể không nhiễm bẩn. Đối với chuyện thay đen đổi trắng như thế này, hắn nói vô cùng thuận miệng.
Hơn nữa, sự thật của chuyện này, ngoại trừ Vân Lạc Phong thì cũng chỉ có người của Thiên gia biết. Người bên ngoài chỉ biết rằng Thiên gia bị diệt, chứ không biết được nguyên nhân thật sự là gì? Cho nên, cho dù Thiên Võ Các có cho người tra xét thế nào thì cũng không tra được gì.
Quan trọng hơn là, hắn vì đảm bảo cho mức độ đáng tin trong lời nói của mình cho nên đã lệnh cho số ít thuộc hạ của Thiên gia mà hắn mang theo lúc trước đi tung tin đồn khắp nơi. Khiến cho hình tượng của Vân Lạc Phong trở thành một kẻ bị vạn người chỉ trích.
"Giỏi cho một Vân Lạc Phong! Giỏi cho một Thiên Nhai!"
Lão giả giận quá hóa cười, đáy mắt ngập tràn sát khí: "hai kẻ kia, chẳng những bức ép con gái nhà lành, cưỡng ép nữ nhi của dòng thứ Thiên gia gả cho một tên thuộc hạ thấp hèn, mà còn làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như thế! Thiên Ngọc, cháu yên tâm, ngoại tổ phụ nhất định sẽ trả thù cho mẫu thân của cháu, khiến những kẻ đó phải chết không có đất chôn!"
Ông ta chỉ nói là báo thù cho mẫu thân của Thiên Ngọc, chứ không hề đề cập đến Thiên gia, cho thấy, sự tồn vong của Thiên gia đối với ông ta mà nói, chẳng có gì là đáng kể.
Bất quá, chỉ cần giết được Vân Lạc Phong và Thiên Nhai, thì vì ai cũng không có gì quan trọng.
"Người đâu! Đưa biểu thiếu gia xuống dưới nghỉ ngơi đi!" cả người lão giả kia phát ra hàn khí lạnh đến thấu xương, tuy nhiên, lúc nhìn về phía Thiên Ngọc thì có hòa hoãn lại đôi chút: "Thiên Ngọc, nếu Thiên gia đã không còn nữa, vậy từ nay về sau cháu sẽ là người của Đường gia ta, họ của cháu cũng nên đổi lại, về sau tên của cháu là Đường Thiên Ngọc!"
"Dạ, ngoại tổ phụ!"
Đường Thiên Ngọc cúi đầu, cung kính đáp.
/2169
|