Cả hai vừa mới xuống núi, một đám gia phó của Triệu gia đứng đợi ở dưới chân núi, nhìn thấy thiếu gia nhà mình đều nhẹ nhàng thở ra, mồm năm miệng mười mà ồn ào khuyên người trở về.
“Các ngươi trở về đi, nói cho nhóm bá phụ và phụ thân ta là ta muốn tìm một nơi yên lặng để ngộ đạo, đừng tới tìm ta.” Triệu Hi phất phất tay, giống như đuổi ruồi bọ mà đuổi đám người trong nhà trở về.
“Cửu thiếu gia, ngài cũng đừng nghĩ quẩn trong lòng a!” Nước mắt vòng quanh, lão quản gia sụt sùi nói, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, chỉ sợ là Cửu thiếu gia nhất thời buồn bực mà nghĩ quẩn, “Ngài về nhà trước đi ạ, nói rõ với các lão gia rồi lại đi cũng không muộn mà!”
Vài gã sai vặt đi theo cũng nóng ruột đến thượng hỏa, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Triệu Hi nhanh chóng thối lui, nấp ở phía sau lưng Lâu Cảnh, đẩy hắn lên phía trước, “Đi mau, tẹo nữa bá phụ ta mà đuổi theo là đi không nổi đâu á!”
“Ngươi còn đang trong hiếu kì đấy, có đi được không?” Lâu Cảnh cười nhìn hắn.
“Hiếu ở trong lòng, tới chỗ nào cũng là giữ đạo hiếu cả thôi.” Triệu Hi ưỡn ngực, vỗ vỗ một thân áo trắng.
Triệu Đoan nghe nói Triệu Hi muốn đi theo Lâu Cảnh, không hề nổi trận lôi đình như mọi người dự đoán mà vuốt vuốt râu mép, trầm ngâm một lát rồi nói: “Để hắn đi đi.”
Quản gia cả kinh nói không lên lời, “Nhưng mà, lão gia...”
“Ngươi đi thu thập cho hắn một chút lộ phí và hành lý, mau chóng đuổi theo đưa cho hắn đi.” Triệu Đoan khoát tay áo, cho quản gia đi xuống.
“Nhị ca, ngài không thể nuông chiều nó như thế được.” Phụ thân của Triệu Hi, cũng chính là Thất lão gia của Triệu gia, hầm hừ muốn đuổi theo tóm nhi tử về.
“Ta đã có suy tính.” Triệu Đoan thở dài.
Thất lão gia vừa mới nhấc chân bước ra khỏi cửa nửa bước, nghe thế liền rụt về ngay. Kỳ thật trong nhà này, hắn mới chính là người cưng chiều Triệu Hi nhất, ngay từ thuở nhỏ, nhi tử hắn đã đặc biệt khác với người thường, thông minh tuyệt đỉnh, Thất lão gia kiêu ngạo cực kì, không nỡ đánh, không nỡ mắng dù chỉ nửa câu, hiện giờ tỏ ra giận dữ như thế cũng là vì còn bận tâm đến gia tộc mà thôi, nếu Nhị ca đã lên tiếng nói vậy, tự nhiên là hắn vui vẻ để cục cưng rời đi rồi.
“Nhị ca, thế tử Lâu gia là muốn đi theo Mân vương, Kí Minh đi cùng, sợ là...” Ngũ lão gia có chút lo lắng, thế cục trong kinh càng ngày càng khẩn trương, Trần gia tỏ ra vô cùng ngang ngược và liều lĩnh, ngay cả Triệu gia cũng phải tránh đi mũi nhọn, nếu đẩy Triệu Hi vào trận doanh của Mân vương như vậy thì chẳng phải là lần hồi hương này của bọn họ đã uổng phí sao?
“Thế hệ này của Triệu gia, liền trông cậy vào Kí Minh rồi.” Triệu Đoan đứng ở trước cửa chính đường, nhìn nhìn dinh thự gia tộc, trầm giọng nói.
Quan trường thường thường chú ý đến xuất thân, này xuất thân, bao gồm cả gia tộc, ân sư, thi đậu Tiến sĩ năm nào..., nếu chỉ là một quan viên thông thường, mấy thứ trên cũng là đủ rồi, nhưng nếu muốn nhập vào bái tướng, thậm chí lên đến tam công tam cô, vậy thì cần phải có một cái xuất thân nữa -- đó chính là nhận chủ.
Triệu Đoan là thần tử do một tay Duệ Tông hoàng đế bồi dưỡng, lưu cho Thuần Đức đế trấn thủ triều đình, năm đó hoàng tự điêu linh, chỉ còn lại một người thừa kế là Thuần Đức đế, nên cũng không tồn tại vấn đề lựa chọn lập trường. Nhưng hiện tại bất đồng, cuộc chiến đoạt vị diễn ra âm thầm nhưng sóng ngầm cực kì mãnh liệt, muốn nhận được quyền thế phú quý thì lập trường là chuyện quan trọng nhất, có điều...
Vua nào triều thần nấy, Triệu Đoan và Tiêu Thừa Quân, thủy chung đều là quan hệ lợi ích không xa không gần, Tiêu Thừa Quân sẽ không hoàn toàn tin hắn, mà ngay từ đầu hắn cũng không tập trung tâm ý vào Tiêu Thừa Quân, hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi, đơn giản là không đi tranh, công trạng của kẻ bề tôi đi theo vua từ những ngày đầu tiên này, liền để Triệu Hi đi thôi.
“Mân vương có thể thành, Triệu gia sẽ vinh quang hơn bây giờ, nếu không thành, có ta ở đây, cái nhà này cũng sẽ không đổ.” Triệu Đoan vuốt ve chòm râu, cười nhàn nhạt.
Lâu Cảnh nhìn Triệu gia đưa hành trang và ngựa tới, híp híp mắt, lại nhìn sang Triệu Hi, thấy hắn cũng tỏ ra kinh ngạc sửng sốt, lúc này lãnh ý trong mắt mới tán đi. Lão hồ ly của Triệu gia kia định tính toán cái gì, hắn cũng chẳng muốn để ý tới, chỉ cần Triệu Hi không biết chuyện này, không hề bàn bạc trước với bọn họ là được.
Vì sự chậm trễ này, mắt thấy mặt trời đã ngả về Tây, hai người liền nhanh chóng lên ngựa hướng thẳng tới Việt Thành.
Việt Châu chính là vùng đất lắm cá nhiều thóc, là đất lành của Giang Nam, so với Mân Châu cằn cỗi xa xôi kia, phồn hoa không chỉ là gấp đôi.
Trời sập tối, đèn hoa rực rỡ mới lên, Việt Thành lại càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Dòng nước yên ả chảy xuôi, cầu nhỏ dọc ngang giăng khắp thành, tửu quán ca phường, đình đài lầu các, ồn ào náo động không thua kém gì kinh thành, thậm chí so với hoàng thành dưới chân thiên tử, chỉ thiếu vài phần uy nghiêm, nhiều hơn vài phần tùy ý và hoang phí.
Trong phủ thứ sử, Tiêu Thừa Quân cau mày, bởi vì y gặp được hai người không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thế tử Tĩnh Nam hầu Kỷ Châm, cũng chính là huynh trưởng của Hoàng hậu, giờ phút này đang luống cuống tay chân mà dỗ dành bé con trong ngực.
“Ô... Ta muốn phụ thân cơ... oa oa a...” Cả đường đi đều rất ngoan ngoãn, nhưng vừa nhìn thấy một người có ngoại hình cực kì tương tự với phụ thân mình, Tiêu Kỳ Thụy liền khóc hô ầm ĩ muốn nhào vào người đại bá.
Tiêu Thừa Quân rất là đau đầu, vươn tay ôm vật nhỏ vào trong ngực.
Thứ sử Việt Châu, cũng chính là ngoại công của Tiêu Thừa Quân, một ông lão có gương mặt hiền hòa, nhìn thấy ngoại tôn nhiều năm không thấy, liền cảm thấy nhìn thế nào cũng là không đủ, “Thời gian trước Hoàng hậu nương nương gửi thư đến đây, nói là sẽ có người đến nơi này ở tạm hai ngày, chờ điện hạ tới đón, không ngờ điện hạ lại tới đây nhanh như vậy.”
(ngoại công: ông ngoại, ngoại tôn: cháu ngoại trai)
Tiêu Kỳ Thụy nằm trong ngực đại bá, lập tức ngừng gào khóc, chỉ thút tha thút thít nắm chặt vạt áo y không buông tay.
Tiêu Thừa Quân sờ sờ cục bột mũm mĩm trong ngực, trầm giọng hỏi: “Trong kinh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ khi Trần quý phi độc hại Hoàng thái tôn đến hiện tại, trong kinh có thể nói là gió thổi mây phun.
Trần quý phi bị cấm túc trong cung Loan Nghi, gấp đến độ tóc đều phải trắng.
Bề ngoài thì nhìn như là Hoàng hậu đã nới rộng lưới ra một đường, muốn chậm rãi điều tra, nhưng kì thực chính là muốn bào ra gốc gác của nàng, sau đó dồn nàng vào chỗ chết.
La Cát là tổng quản trong cung của nàng, từ khi nàng tiến cung liền theo bên người hầu hạ, những chuyện ngấm ngầm không thể lộ ra ánh sáng trong những năm gần đây, hắn cực kì rõ ràng, một khi hắn thụ hình rồi chịu không nổi mà cung khai một hai chuyện ra, Trần quý phi liền gặp họa lớn.
“Không được, nhanh chóng chuyển lời cho phụ thân, bảo hắn phải nghĩ biện pháp cứu La Cát trong lao ra, nếu thật sự cứu không được...” Trong mắt Trần quý phi hiện ra vài phần hung lệ, “Giết hắn!”
(hung lệ: khốc liệt và tàn bạo)
Người báo tin giật mình hoảng sợ, vội vàng rời đi, nhưng trong lòng cũng nhịn không được mà có chút thỏ tử hồ bi. La Cát đi theo Trần quý phi nhiều năm như vậy, lúc gặp phải hoàn cảnh này, nói giết liền giết, quả nhiên là khiến cho người ta giá lạnh trong lòng. Có điều, tiểu thái giám này còn chưa kịp cảm khái xong, đã bị người bắt được.
(Thố tử hồ bi (thỏ chết chồn buồn), sự thương yêu của đồng loại trước cảnh âm dương cách biệt.)
“Lén la lén lút, đang muốn làm gì hả?” Câu hỏi này là của thị vệ trong cung.
Tiểu thái giám vội vàng đi theo cười làm lành, “Nương nương phân phó tiểu nhân xuất cung làm mấy việc lặt vặt.” Thường ngày, người của Trần quý phi là không ai dám ngăn đón, nhưng hiện giờ Trần quý phi bị cấm túc, người trong cung nàng cũng phải cụp đuôi làm người.
“Gần đây trong cung có người muốn mưu hại Hoàng thái tôn, Hoàng hậu nương nương có chỉ, ai cũng không được phép xuất cung.” Thị vệ cười lạnh, “Giam hắn lại, chờ ngày mai sẽ xử trí.”
“Các ngươi dám! Ta chính là...” Tiểu thái giám còn muốn tranh luận, đã bị bị miệng tha đi rồi.
Nội thị tỉnh làm việc tương đối nhanh nhẹn, nhất là mấy việc tra hình bức cung này.
Thẩm Liên nhìn bản cung khai được tiểu thái giám trình lên, lạnh lùng cười, “Chỉ có mấy việc lông gà vỏ tỏi thế này thôi à? Đám các ngươi đúng là lũ vô dụng!”
“Công công bớt giận!” Tiểu thái giám vội vàng bồi tội, “Vẫn đang xét hỏi đấy ạ, đây là lời khai từ đêm hôm qua, những cái khác còn tra hỏi đâu.”
Tiểu thái giám lặng lẽ lau lau mồ hôi, mấy năm nay Trần quý phi mưu hại hoàng tự, giết hại phi tần, cho Hoàng Thượng uống rượu tráng dương, bằng này thứ mà chỉ tính là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, vậy thì việc nào mới được tính là chuyện lớn đây?
“Hừ.” Thẩm Liên hừ lạnh một tiếng, “Có thế mà cũng không hiểu!”
Nội thường thị của nội thị tỉnh thấy thế, vội răn dạy tiểu thái giám kia: “Hoàng Thượng cho nội thị tỉnh thẩm vấn, khẳng định không phải là hỏi những việc nhỏ như cung nhân tranh giành tình nhân, hiểu chưa?”
Tiểu thái giám lập tức sáng tỏ, vội vàng chạy đi.
“Hoàng Thượng sai chúng ta làm việc, tự nhiên là phải làm cho thật thỏa đáng rồi.” Thẩm Liên bưng chén trà lên, trong mắt nổi lên tia nguy hiểm, nhếch môi cười lạnh, ngày mai vào triều, đương nhiên là phải tặng cho hữu tướng một “niềm vui lớn” rồi.
Trong kinh thay đổi bất ngờ, mắt thấy sắp diễn ra một trận đánh ác liệt đến nơi, Kỷ Chước tuyên bố ra ngoài là Hoàng thái tôn trúng độc, cần đến nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh, bí mật đưa Tiêu Kỳ Thụy đến phủ Tĩnh Nam hầu, giao cho huynh trưởng Kỷ Châm.
“... Mau chóng đưa đến tay Mân vương, vạn mong huynh trưởng chiếu cố tốt cho đứa nhỏ này, không thể tiết lộ hành tung, nhớ lấy nhớ lấy. Đệ Đệ Hàn Chi.” Tiêu Thừa Quân đọc thư do chính tay Kỷ Hoàng hậu viết, dần dần nắm chặt nắm tay, hẳn là phụ hậu dự cảm được nguy hiểm nên mới làm vậy.
“Đại nhân, ngoài cửa có hai vị công tử cầu kiến, nói là họ Lâu.” Gã sai vặt vội vàng báo lại.
Tiêu gia ngoại công nghe vậy, lập tức cười rộ lên, “Mau mau mời vào, là Vương phi đến đây đi?”
“Khụ khụ...” Tiêu Thừa Quân ho nhẹ hai tiếng, “Ngoại công, hiện giờ không thể gọi là Vương phi đâu.” Thân vương là không thể cưới nam thê, bây giờ y và Lâu Cảnh còn không được coi là một đôi phu phu quang minh chính đại.
“Phụ thân xinh đẹp!” Tiêu Kỳ Thụy tựa vào trong ngực đại bá, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nhìn xung quanh, thoáng thấy Lâu Cảnh, nhất thời hưng phấn không thôi, lập tức reo to, nhoài người ra muốn theo hắn.
“Thụy nhi!” Ba bước chuyển thành hai bước, Lâu Cảnh nhanh nhẹn tiến đến bên người Tiêu Thừa Quân, ôm bé con vào lòng, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Cưỡi ngựa na ~!” Tiêu Kỳ Thụy vươn bàn tay mập mạp kéo kéo sợ dây rũ xuống từ kim quan trên đầu Lâu Cảnh, cười toe toét chỉ chỉ Kỷ Châm đang ngồi một bên.
Lâu Cảnh nhìn theo cánh tay nhỏ bé mập mập kia, mày kiếm mắt ưng, một thân trang phục đó, chính là thế tử Tĩnh Nam hầu Kỷ Châm! Không khỏi cùng Tiêu Thừa quân liếc nhau, nhìn ra trong mắt y là một mảnh sầu lo, cũng nhịn không được mà cau mày.
“Đây là thế tử An Quốc công đi, quả thật là tuấn tú lịch sự.” Thứ sử Việt Châu có râu tóc bạc trắng, là một người hòa ái dễ gần, tủm tỉm cười mà nhìn hắn.
Lúc này Lâu Cảnh mới nhớ tới, thứ sử Việt Châu, chính là sinh phụ của Thục Phi, là ngoại công của phu quân nhà mình, liền không dám chậm trễ, nhanh nhẹn tiến lên chào, “Ngoại công!”
(sinh phụ: bố/ cha đẻ)
Một tiếng “ngoại công” này thốt ra, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
“Tốt, tốt, tốt.” Tiêu gia ngoại công cũng rất vui vẻ, lôi kéo Lâu Cảnh nhìn lại nhìn.
Một già một trẻ mới gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu, Kỷ Châm nhìn xem mà buồn cười, Tiêu Thừa Quân cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Còn chưa có qua cửa đâu, đã vội vàng gọi ngoại công thế rồi!” Triệu Hi hì hì đi ra trêu chọc.
“Đây không phải là tiểu Cửu Triệu gia sao? Ngươi cũng tới a!” Tiêu gia ngoại công móm mém cười.
Triệu Hi nhanh chóng bước lên phía trước hành lễ, gương mặt nghiêm nghị, quỳ gối trước mặt Tiêu Thừa Quân, “Hạ quan ra mắt Mân vương điện hạ.”
Tiêu Thừa Quân thấy Triệu Hi, cùng Lâu Cảnh nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, nâng tay ra hiệu cho hắn đứng lên.
“Các ngươi trở về đi, nói cho nhóm bá phụ và phụ thân ta là ta muốn tìm một nơi yên lặng để ngộ đạo, đừng tới tìm ta.” Triệu Hi phất phất tay, giống như đuổi ruồi bọ mà đuổi đám người trong nhà trở về.
“Cửu thiếu gia, ngài cũng đừng nghĩ quẩn trong lòng a!” Nước mắt vòng quanh, lão quản gia sụt sùi nói, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, chỉ sợ là Cửu thiếu gia nhất thời buồn bực mà nghĩ quẩn, “Ngài về nhà trước đi ạ, nói rõ với các lão gia rồi lại đi cũng không muộn mà!”
Vài gã sai vặt đi theo cũng nóng ruột đến thượng hỏa, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Triệu Hi nhanh chóng thối lui, nấp ở phía sau lưng Lâu Cảnh, đẩy hắn lên phía trước, “Đi mau, tẹo nữa bá phụ ta mà đuổi theo là đi không nổi đâu á!”
“Ngươi còn đang trong hiếu kì đấy, có đi được không?” Lâu Cảnh cười nhìn hắn.
“Hiếu ở trong lòng, tới chỗ nào cũng là giữ đạo hiếu cả thôi.” Triệu Hi ưỡn ngực, vỗ vỗ một thân áo trắng.
Triệu Đoan nghe nói Triệu Hi muốn đi theo Lâu Cảnh, không hề nổi trận lôi đình như mọi người dự đoán mà vuốt vuốt râu mép, trầm ngâm một lát rồi nói: “Để hắn đi đi.”
Quản gia cả kinh nói không lên lời, “Nhưng mà, lão gia...”
“Ngươi đi thu thập cho hắn một chút lộ phí và hành lý, mau chóng đuổi theo đưa cho hắn đi.” Triệu Đoan khoát tay áo, cho quản gia đi xuống.
“Nhị ca, ngài không thể nuông chiều nó như thế được.” Phụ thân của Triệu Hi, cũng chính là Thất lão gia của Triệu gia, hầm hừ muốn đuổi theo tóm nhi tử về.
“Ta đã có suy tính.” Triệu Đoan thở dài.
Thất lão gia vừa mới nhấc chân bước ra khỏi cửa nửa bước, nghe thế liền rụt về ngay. Kỳ thật trong nhà này, hắn mới chính là người cưng chiều Triệu Hi nhất, ngay từ thuở nhỏ, nhi tử hắn đã đặc biệt khác với người thường, thông minh tuyệt đỉnh, Thất lão gia kiêu ngạo cực kì, không nỡ đánh, không nỡ mắng dù chỉ nửa câu, hiện giờ tỏ ra giận dữ như thế cũng là vì còn bận tâm đến gia tộc mà thôi, nếu Nhị ca đã lên tiếng nói vậy, tự nhiên là hắn vui vẻ để cục cưng rời đi rồi.
“Nhị ca, thế tử Lâu gia là muốn đi theo Mân vương, Kí Minh đi cùng, sợ là...” Ngũ lão gia có chút lo lắng, thế cục trong kinh càng ngày càng khẩn trương, Trần gia tỏ ra vô cùng ngang ngược và liều lĩnh, ngay cả Triệu gia cũng phải tránh đi mũi nhọn, nếu đẩy Triệu Hi vào trận doanh của Mân vương như vậy thì chẳng phải là lần hồi hương này của bọn họ đã uổng phí sao?
“Thế hệ này của Triệu gia, liền trông cậy vào Kí Minh rồi.” Triệu Đoan đứng ở trước cửa chính đường, nhìn nhìn dinh thự gia tộc, trầm giọng nói.
Quan trường thường thường chú ý đến xuất thân, này xuất thân, bao gồm cả gia tộc, ân sư, thi đậu Tiến sĩ năm nào..., nếu chỉ là một quan viên thông thường, mấy thứ trên cũng là đủ rồi, nhưng nếu muốn nhập vào bái tướng, thậm chí lên đến tam công tam cô, vậy thì cần phải có một cái xuất thân nữa -- đó chính là nhận chủ.
Triệu Đoan là thần tử do một tay Duệ Tông hoàng đế bồi dưỡng, lưu cho Thuần Đức đế trấn thủ triều đình, năm đó hoàng tự điêu linh, chỉ còn lại một người thừa kế là Thuần Đức đế, nên cũng không tồn tại vấn đề lựa chọn lập trường. Nhưng hiện tại bất đồng, cuộc chiến đoạt vị diễn ra âm thầm nhưng sóng ngầm cực kì mãnh liệt, muốn nhận được quyền thế phú quý thì lập trường là chuyện quan trọng nhất, có điều...
Vua nào triều thần nấy, Triệu Đoan và Tiêu Thừa Quân, thủy chung đều là quan hệ lợi ích không xa không gần, Tiêu Thừa Quân sẽ không hoàn toàn tin hắn, mà ngay từ đầu hắn cũng không tập trung tâm ý vào Tiêu Thừa Quân, hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi, đơn giản là không đi tranh, công trạng của kẻ bề tôi đi theo vua từ những ngày đầu tiên này, liền để Triệu Hi đi thôi.
“Mân vương có thể thành, Triệu gia sẽ vinh quang hơn bây giờ, nếu không thành, có ta ở đây, cái nhà này cũng sẽ không đổ.” Triệu Đoan vuốt ve chòm râu, cười nhàn nhạt.
Lâu Cảnh nhìn Triệu gia đưa hành trang và ngựa tới, híp híp mắt, lại nhìn sang Triệu Hi, thấy hắn cũng tỏ ra kinh ngạc sửng sốt, lúc này lãnh ý trong mắt mới tán đi. Lão hồ ly của Triệu gia kia định tính toán cái gì, hắn cũng chẳng muốn để ý tới, chỉ cần Triệu Hi không biết chuyện này, không hề bàn bạc trước với bọn họ là được.
Vì sự chậm trễ này, mắt thấy mặt trời đã ngả về Tây, hai người liền nhanh chóng lên ngựa hướng thẳng tới Việt Thành.
Việt Châu chính là vùng đất lắm cá nhiều thóc, là đất lành của Giang Nam, so với Mân Châu cằn cỗi xa xôi kia, phồn hoa không chỉ là gấp đôi.
Trời sập tối, đèn hoa rực rỡ mới lên, Việt Thành lại càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Dòng nước yên ả chảy xuôi, cầu nhỏ dọc ngang giăng khắp thành, tửu quán ca phường, đình đài lầu các, ồn ào náo động không thua kém gì kinh thành, thậm chí so với hoàng thành dưới chân thiên tử, chỉ thiếu vài phần uy nghiêm, nhiều hơn vài phần tùy ý và hoang phí.
Trong phủ thứ sử, Tiêu Thừa Quân cau mày, bởi vì y gặp được hai người không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thế tử Tĩnh Nam hầu Kỷ Châm, cũng chính là huynh trưởng của Hoàng hậu, giờ phút này đang luống cuống tay chân mà dỗ dành bé con trong ngực.
“Ô... Ta muốn phụ thân cơ... oa oa a...” Cả đường đi đều rất ngoan ngoãn, nhưng vừa nhìn thấy một người có ngoại hình cực kì tương tự với phụ thân mình, Tiêu Kỳ Thụy liền khóc hô ầm ĩ muốn nhào vào người đại bá.
Tiêu Thừa Quân rất là đau đầu, vươn tay ôm vật nhỏ vào trong ngực.
Thứ sử Việt Châu, cũng chính là ngoại công của Tiêu Thừa Quân, một ông lão có gương mặt hiền hòa, nhìn thấy ngoại tôn nhiều năm không thấy, liền cảm thấy nhìn thế nào cũng là không đủ, “Thời gian trước Hoàng hậu nương nương gửi thư đến đây, nói là sẽ có người đến nơi này ở tạm hai ngày, chờ điện hạ tới đón, không ngờ điện hạ lại tới đây nhanh như vậy.”
(ngoại công: ông ngoại, ngoại tôn: cháu ngoại trai)
Tiêu Kỳ Thụy nằm trong ngực đại bá, lập tức ngừng gào khóc, chỉ thút tha thút thít nắm chặt vạt áo y không buông tay.
Tiêu Thừa Quân sờ sờ cục bột mũm mĩm trong ngực, trầm giọng hỏi: “Trong kinh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ khi Trần quý phi độc hại Hoàng thái tôn đến hiện tại, trong kinh có thể nói là gió thổi mây phun.
Trần quý phi bị cấm túc trong cung Loan Nghi, gấp đến độ tóc đều phải trắng.
Bề ngoài thì nhìn như là Hoàng hậu đã nới rộng lưới ra một đường, muốn chậm rãi điều tra, nhưng kì thực chính là muốn bào ra gốc gác của nàng, sau đó dồn nàng vào chỗ chết.
La Cát là tổng quản trong cung của nàng, từ khi nàng tiến cung liền theo bên người hầu hạ, những chuyện ngấm ngầm không thể lộ ra ánh sáng trong những năm gần đây, hắn cực kì rõ ràng, một khi hắn thụ hình rồi chịu không nổi mà cung khai một hai chuyện ra, Trần quý phi liền gặp họa lớn.
“Không được, nhanh chóng chuyển lời cho phụ thân, bảo hắn phải nghĩ biện pháp cứu La Cát trong lao ra, nếu thật sự cứu không được...” Trong mắt Trần quý phi hiện ra vài phần hung lệ, “Giết hắn!”
(hung lệ: khốc liệt và tàn bạo)
Người báo tin giật mình hoảng sợ, vội vàng rời đi, nhưng trong lòng cũng nhịn không được mà có chút thỏ tử hồ bi. La Cát đi theo Trần quý phi nhiều năm như vậy, lúc gặp phải hoàn cảnh này, nói giết liền giết, quả nhiên là khiến cho người ta giá lạnh trong lòng. Có điều, tiểu thái giám này còn chưa kịp cảm khái xong, đã bị người bắt được.
(Thố tử hồ bi (thỏ chết chồn buồn), sự thương yêu của đồng loại trước cảnh âm dương cách biệt.)
“Lén la lén lút, đang muốn làm gì hả?” Câu hỏi này là của thị vệ trong cung.
Tiểu thái giám vội vàng đi theo cười làm lành, “Nương nương phân phó tiểu nhân xuất cung làm mấy việc lặt vặt.” Thường ngày, người của Trần quý phi là không ai dám ngăn đón, nhưng hiện giờ Trần quý phi bị cấm túc, người trong cung nàng cũng phải cụp đuôi làm người.
“Gần đây trong cung có người muốn mưu hại Hoàng thái tôn, Hoàng hậu nương nương có chỉ, ai cũng không được phép xuất cung.” Thị vệ cười lạnh, “Giam hắn lại, chờ ngày mai sẽ xử trí.”
“Các ngươi dám! Ta chính là...” Tiểu thái giám còn muốn tranh luận, đã bị bị miệng tha đi rồi.
Nội thị tỉnh làm việc tương đối nhanh nhẹn, nhất là mấy việc tra hình bức cung này.
Thẩm Liên nhìn bản cung khai được tiểu thái giám trình lên, lạnh lùng cười, “Chỉ có mấy việc lông gà vỏ tỏi thế này thôi à? Đám các ngươi đúng là lũ vô dụng!”
“Công công bớt giận!” Tiểu thái giám vội vàng bồi tội, “Vẫn đang xét hỏi đấy ạ, đây là lời khai từ đêm hôm qua, những cái khác còn tra hỏi đâu.”
Tiểu thái giám lặng lẽ lau lau mồ hôi, mấy năm nay Trần quý phi mưu hại hoàng tự, giết hại phi tần, cho Hoàng Thượng uống rượu tráng dương, bằng này thứ mà chỉ tính là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, vậy thì việc nào mới được tính là chuyện lớn đây?
“Hừ.” Thẩm Liên hừ lạnh một tiếng, “Có thế mà cũng không hiểu!”
Nội thường thị của nội thị tỉnh thấy thế, vội răn dạy tiểu thái giám kia: “Hoàng Thượng cho nội thị tỉnh thẩm vấn, khẳng định không phải là hỏi những việc nhỏ như cung nhân tranh giành tình nhân, hiểu chưa?”
Tiểu thái giám lập tức sáng tỏ, vội vàng chạy đi.
“Hoàng Thượng sai chúng ta làm việc, tự nhiên là phải làm cho thật thỏa đáng rồi.” Thẩm Liên bưng chén trà lên, trong mắt nổi lên tia nguy hiểm, nhếch môi cười lạnh, ngày mai vào triều, đương nhiên là phải tặng cho hữu tướng một “niềm vui lớn” rồi.
Trong kinh thay đổi bất ngờ, mắt thấy sắp diễn ra một trận đánh ác liệt đến nơi, Kỷ Chước tuyên bố ra ngoài là Hoàng thái tôn trúng độc, cần đến nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh, bí mật đưa Tiêu Kỳ Thụy đến phủ Tĩnh Nam hầu, giao cho huynh trưởng Kỷ Châm.
“... Mau chóng đưa đến tay Mân vương, vạn mong huynh trưởng chiếu cố tốt cho đứa nhỏ này, không thể tiết lộ hành tung, nhớ lấy nhớ lấy. Đệ Đệ Hàn Chi.” Tiêu Thừa Quân đọc thư do chính tay Kỷ Hoàng hậu viết, dần dần nắm chặt nắm tay, hẳn là phụ hậu dự cảm được nguy hiểm nên mới làm vậy.
“Đại nhân, ngoài cửa có hai vị công tử cầu kiến, nói là họ Lâu.” Gã sai vặt vội vàng báo lại.
Tiêu gia ngoại công nghe vậy, lập tức cười rộ lên, “Mau mau mời vào, là Vương phi đến đây đi?”
“Khụ khụ...” Tiêu Thừa Quân ho nhẹ hai tiếng, “Ngoại công, hiện giờ không thể gọi là Vương phi đâu.” Thân vương là không thể cưới nam thê, bây giờ y và Lâu Cảnh còn không được coi là một đôi phu phu quang minh chính đại.
“Phụ thân xinh đẹp!” Tiêu Kỳ Thụy tựa vào trong ngực đại bá, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nhìn xung quanh, thoáng thấy Lâu Cảnh, nhất thời hưng phấn không thôi, lập tức reo to, nhoài người ra muốn theo hắn.
“Thụy nhi!” Ba bước chuyển thành hai bước, Lâu Cảnh nhanh nhẹn tiến đến bên người Tiêu Thừa Quân, ôm bé con vào lòng, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Cưỡi ngựa na ~!” Tiêu Kỳ Thụy vươn bàn tay mập mạp kéo kéo sợ dây rũ xuống từ kim quan trên đầu Lâu Cảnh, cười toe toét chỉ chỉ Kỷ Châm đang ngồi một bên.
Lâu Cảnh nhìn theo cánh tay nhỏ bé mập mập kia, mày kiếm mắt ưng, một thân trang phục đó, chính là thế tử Tĩnh Nam hầu Kỷ Châm! Không khỏi cùng Tiêu Thừa quân liếc nhau, nhìn ra trong mắt y là một mảnh sầu lo, cũng nhịn không được mà cau mày.
“Đây là thế tử An Quốc công đi, quả thật là tuấn tú lịch sự.” Thứ sử Việt Châu có râu tóc bạc trắng, là một người hòa ái dễ gần, tủm tỉm cười mà nhìn hắn.
Lúc này Lâu Cảnh mới nhớ tới, thứ sử Việt Châu, chính là sinh phụ của Thục Phi, là ngoại công của phu quân nhà mình, liền không dám chậm trễ, nhanh nhẹn tiến lên chào, “Ngoại công!”
(sinh phụ: bố/ cha đẻ)
Một tiếng “ngoại công” này thốt ra, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
“Tốt, tốt, tốt.” Tiêu gia ngoại công cũng rất vui vẻ, lôi kéo Lâu Cảnh nhìn lại nhìn.
Một già một trẻ mới gặp lần đầu mà như đã quen từ lâu, Kỷ Châm nhìn xem mà buồn cười, Tiêu Thừa Quân cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Còn chưa có qua cửa đâu, đã vội vàng gọi ngoại công thế rồi!” Triệu Hi hì hì đi ra trêu chọc.
“Đây không phải là tiểu Cửu Triệu gia sao? Ngươi cũng tới a!” Tiêu gia ngoại công móm mém cười.
Triệu Hi nhanh chóng bước lên phía trước hành lễ, gương mặt nghiêm nghị, quỳ gối trước mặt Tiêu Thừa Quân, “Hạ quan ra mắt Mân vương điện hạ.”
Tiêu Thừa Quân thấy Triệu Hi, cùng Lâu Cảnh nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, nâng tay ra hiệu cho hắn đứng lên.
/102
|