Chuyện có người độc hại Hoàng thái tôn, rất nhanh liền truyền khắp triều dã. Trong triều là một mảnh ồn ào bàn tán không ngớt, vừa mới lập Hoàng thái tôn, đã có người không thể đợi được mà xuống tay rồi. Thuần Đức đế vô cùng tức giận, cộng thêm mới sáng ra đã bị Dương Hựu Đình dong dài mà thượng tấu “Hậu cung không xong thì triều đình cũng bất ổn, sủng tín độc phụ thì hoàng tự gặp nguy”, càng khiến hắn nghẹn một bụng hỏa khí.
“Tra, điều tra rõ ràng ngay cho trẫm, trẫm thật muốn nhìn, là kẻ nào to gan như vậy!” Thuần Đức đế vừa đến cung Phượng Nghi liền phát hỏa ngay tức khắc.
Kỷ Hoàng hậu lạnh mắt nhìn Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng theo kiểu sấm to mưa nhỏ, chờ hắn yên ổn lại, mới chậm rãi quét mắt một vòng nhìn nhóm cung phi phía dưới, “Là ai hạ độc thủ, thần đã có hiểu biết ít nhiều. Hôm nay thỉnh Hoàng thượng tới đây làm chứng, là vì vụ việc này rất nghiêm trọng, chuyện Hoàng thái tôn có quan hệ đến vận mệnh quốc gia, không phải là mấy việc nhỏ nhặt như hậu cung tranh giành tình nhân.”
Phi tần có cấp bậc cao thì được ngồi, còn những người có cấp bậc thấp thì phải đứng ở phía sau, mỗi người đều là mắt nhìn mũi, mũi xem tâm, không ai dám nhiều lời, chỉ sợ việc này sẽ dính vào đầu mình.
Trần quý phi tỏ ra rất bình tĩnh, bởi nàng xem ra, Hoàng hậu làm một trận trượng lớn như vậy, đơn giản là tra xét không được cái gì, chờ nàng lòi đuôi mà thôi. Chỉ cần nàng thề sống thề chết mà nói việc này không liên quan gì đến mình, nhất định Hoàng hậu sẽ chẳng làm gì được nàng. Dù sao Xuân Phúc cũng đã chết rồi, chết thì không có đối chứng, nàng hoàn toàn có thể cắn ngược một hơi mà nói đây là Hoàng hậu bày mưu để hãm hại nàng.
“Trong cháo bột của Hoàng thái tôn có kịch độc hạc đỉnh hồng, thái giám hạ độc đã cung khai, chính là một vị cung phi ra lệnh.” Ngữ khí của Hoàng hậu rét lạnh như hàn băng vạn năm, gằn từng tiếng mà gõ vào trong lòng mọi người. Mặc dù không hề tham dự vào chuyện này, nhưng nhóm cung phi nghe xong cũng cảm thấy lạnh buốt cả người, trong lòng càng thấp thỏm không yên, chẳng may thái giám kia thuận miệng cắn loạn, lúc ấy biết làm thế nào cho phải?
“Là ai?” Thuần Đức đế đen mặt hỏi.
“Trần quý phi.” Kỷ Chước dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng bâng quơ mà trực tiếp nói thẳng ra. Thuần Đức đế cũng là sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ diễn một vòng luẩn quẩn cực lớn, làm nền thật lâu cơ đấy.
Trần quý phi mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất, “Hoàng Thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết gì cả a!”
Kế tiếp, không đợi mọi người phản ứng, chưởng sự thái giám của cung Phượng Nghi bước tới, đặt toàn bộ tài vật và hạc đỉnh hồng lục soát được từ phòng của Xuân Phúc ra trước mặt mọi người.
“Thời gian trước Trần quý phi chưởng quản lục cung, Xuân Phúc từng tiếp xúc qua với đại thái giám La Cát bên cung Loan Nghi, tháng trước Xuân Phúc chủ động nhận chuyển vài thứ cho một tiểu thái giám ở cung Loan Nghi.” Chưởng sự thái giám nắm rõ hành tung của Xuân Phúc đến nhất thanh nhị sở. (rất rõ ràng)
Sắc mặt của Trần quý phi rất không dễ nhìn, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, tỏ ra buồn bã mà nhìn Thuần Đức đế, “Những năm gần đây, thần thiếp chưa từng có chút bất kính nào với Hoàng hậu, sao Hoàng hậu nương nương lại muốn giá họa cho ta như vậy? Hiện giờ chết không có đối chứng, người cung Phượng Nghi nói là ai thì tự nhiên chính là người đó, thần thiếp hết đường chối cãi...”
“Sao Trần quý phi lại biết là chết không có đối chứng?” Lạnh lùng liếc nhìn Trần thị đang khóc đến lê hoa đái vũ, Kỷ Chước thờ ơ bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trần quý phi sửng sốt, nàng có ân với Xuân Phúc, tiểu thái giám kia đã lập lời thề vì nàng mà máu chảy đầu rơi, huống hồ người nhà Xuân Phúc còn đang nằm trong tay nàng, một khi bị phát hiện, nhất định Xuân Phúc sẽ lập tức uống thuốc độc tự sát, mấy ngày nay không nghe ngóng được tin tức gì về hắn, nàng tự nhiên cho rằng hắn đã chết rồi, chẳng lẽ là...
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trần quý phi cảm thấy cả người chợt phát lạnh, khẽ cắn môi quay đầu lại, liền thấy gương mặt tái nhợt của Xuân Phúc đập thẳng vào mắt, sợ tới mức suýt nữa đã hét lên chói tai.
Dường như Xuân Phúc chưa bị dùng hình tra tấn, nhưng nhìn hắn hốc hác và tiều tụy đến lợi hại, hữu khí vô lực mà quỳ xuống, cũng không đợi người hỏi, liền triệt để đem chuyện Trần quý phi sai khiến hắn như thế nào, muốn hắn hại chết Hoàng thái tôn ra sao, hai năm rõ mười mà nói rành mạch, “... Mỗi lần đều là La công công liên lạc với ta, bảo ta nhớ kỹ mọi việc xảy ra trong cung Phượng Nghi. Tiểu nhân không biết chữ, lúc gặp mặt La công công mới có thể nói...”
“Xem ra La Cát của cung Loan Nghi không thoát khỏi liên quan rồi.” Kỷ Chước nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Thuần Đức đế, biết hắn không tin, hẳn là trong lòng vẫn muốn che trở cho Trần quý phi, liền không định cho hắn có cơ hội mở miệng, nhanh chóng nói tiếp: “Hoàng Thượng, theo thần thấy, không bằng giao La Cát cho nội thị tỉnh đi, bảo Thẩm Liên đến thẩm tra, miễn cho Trần quý phi bị oan uổng.”
Từ lúc nhìn thấy Trần quý phi quỳ trên mặt đất, Thuần Đức đế liền sầm mặt xuống, từ trước đến nay hắn vẫn rất tín nhiệm Trần quý phi, cho rằng nữ nhân này cực kì ôn hòa thuần hậu, mặc dù có chút tâm cơ nhưng cũng chẳng đi đến đâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, tự nhiên cũng không tin chuyện này là thật, nghe thấy Hoàng hậu nói sẽ giao cho Thẩm Liên điều tra, sắc mặt mới dịu đi một chút, “Hoàng hậu nói có lý, đây là việc nghiêm trọng, phải giao cho nội thị tỉnh điều tra.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng a!” Trần quý phi nghe được lời ấy, sắc mặt liền đại biến, “Không có lý do mà bắt chưởng sự thái giám trong cung thần thiếp, này có khác gì gán cho thần thiếp tội danh hãm hại Hoàng thái tôn đâu a?”
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì, cứ để nội thị tỉnh điều tra rõ ràng đi, trước khi có kết quả, tạm thời cấm túc Trần quý phi ở cung Loan Nghi, không có chiếu không được rời cung.” Thuần Đức đế không kiên nhẫn mà khoát tay, lập tức phất tay áo rời đi.
Thẩm Liên vừa mới từ Thanh Châu trở về, thế cục trong triều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, Triệu Đoan đi rồi, lão thất phu Trần Thế Xương đắc ý cực kì, điều này làm cho Thẩm Liên bất mãn hết sức.
Vì hãm hại Thái tử, Trần Thế Xương đã biến Thanh Châu thành một mớ hỗn loạn, cuối cùng lại để hắn phải đi lau dọn cục diện rối rắm kia, số tiền thu được từ việc tu sửa sông ngòi cũng vì đám nạn dân làm loạn mà thiệt hại không ít.
“Khởi bẩm công công, trong cung đưa một người đến, nói là để nội thị tỉnh điều tra kĩ lưỡng.” Một tiểu thái giám tiến đến bẩm báo, “Nghe nói là điều tra về chuyện Trần quý phi độc hại Hoàng thái tôn, trong cung đưa chưởng sự thái giám La Cát của cung Loan Nghi tới đây để thẩm vấn.”
“Nga?” Thẩm Liên nhướng mày, hai mắt chuyển chuyển, gương mặt gầy gò lộ ra một tia cười lạnh lẽo, “Đi, chúng ta đi xem.”
Vào thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhưng ở phía Nam thì vẫn oi bức như trước.
Lâu Cảnh mang theo phu quân nhà mình, chọn đường nhỏ có nhiều bóng cây mà đi, nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất, vừa đi vừa dừng, mất năm ngày mới đến Việt Châu.
“Ta chờ ngươi ở phủ thứ sử Việt Châu.” Đến ngã rẽ, Tiêu Thừa Quân ghìm ngựa, đường bên trái dẫn tới thủ phủ Việt Thành của Việt Châu, còn bên phải là đường đi đến phủ đệ của Triệu gia -- Cô Tô.
Nay Triệu Đoan đã về quê ở ẩn, một bộ dáng không liên quan đến sự đời, sợ lây dính thị phi; y là một thân vương, tự nhiên sẽ không khuất tôn hàng quý mà đi nịnh bợ Triệu gia.
(Khuất tôn hàng quý: 屈尊降贵, chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.)
“Ta sẽ đến tìm ngươi trước khi trời tối.” Lâu Cảnh hôn lên mặt phu quân một cái, hắn muốn đi thăm Triệu Hi một chút, trêu chọc tên đó vài câu, cũng không có chuyện gì quan trọng, sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Mười sáu U Vân vệ phân ra làm hai tốp, trái phải tách ra đi theo hai người, rầm rập rời đi.
Ở thành Cô Tô, Triệu gia là một gia tộc có thế lực rất lớn, tùy tiện hỏi thăm một người trên đường cũng có thể tìm được Triệu phủ.
Triệu gia đã kinh doanh ở Việt Châu suốt mấy đời, phủ đệ chiếm một diện tích cực lớn, được xây dựng trên một sườn núi, xa xa nhìn qua, tường trắng ngói xám, so le chằng chịt, rất đồ sộ.
Lần này Lâu Cảnh cũng không leo tường, mà đi vào từ cửa chính, đầu tiên là đến viếng Triệu lão thái gia vừa mới mất không lâu.
(Mố? Thế những lần trước là anh leo tường vào nhà người ta đấy à? Chẳng trách lần đầu xuất hiện, Triệu Hi kia cũng trèo tường vào thăm bạn tốt.)
“Thế tử vẫn luôn khỏe chứ?” Triệu đoan nhìn thấy Lâu Cảnh, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, tươi cười cùng hắn hàn huyên.
“Dạ vẫn tốt, vẫn tốt ạ.” Lâu Cảnh khách khí hai câu, liền ngỏ ý muốn đến gặp Triệu Hi.
Triệu Đoan còn muốn trò chuyện một lát, hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của Mân vương, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Lâu Cảnh đánh gãy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, cho người đưa Lâu Cảnh đi tìm Cửu thiếu gia.
“Lão gia, không tốt, không thấy Cửu thiếu gia đâu cả!” Gã sai vặt đi trước thông báo cho Triệu Hi nghiêng ngả lảo đảo mà chạy lại.
“Không thấy?” Triệu Đoan sửng sốt, đang êm đang đẹp, sao tự nhiên lại không thấy đâu? “Hoảng cái gì, sao không đến sân khác tìm xem.”
“Không, không ạ...” Gã sai vặt lắp ba lắp bắp, nói không lên lời, vội vàng đưa tờ giấy trong tay ra.
Triệu Đoan ngạc nhiên cầm tờ giấy, vừa mới nhìn thoáng qua, suýt chút nữa đã thở không nổi, trong thư viết thế này: triều đình ngu ngốc, trong nhà hỗn loạn, không còn lòng dạ nào mà nghiên cứu học vấn, hắn muốn đi tới địa phương hắn nên đi, tìm học vấn đích thực của hắn.
Triệu Hi, không ngờ tên này còn bày trò viết thư để lại rồi chuồn ra ngoài, lạc khoản là ngày hôm qua!
(lạc khoản 落款 ghi tên để lại)
“Trong nhà hơi lộn xộn nên không phát hiện ra Kí Minh đã chạy đi lúc nào, thật khiến thế tử chê cười rồi.” Triệu Đoan tức giận đến dựng râu mép, còn phải ra vẻ trấn định mà giải thích với Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh liếc liếc mắt nhìn cái thư kia, buồn cười không thôi, “Ta biết hắn ở nơi nào, không bằng để ta đi tìm hắn cho.”
Ngoài thành Cô Tô có một ngôi chùa tên là Hàn Sơn.
Vượt qua con sông ở ngoại thành sang bờ bên kia, sẽ gặp những bậc thang được tạc trên đá núi, đi hết các bậc đá sẽ gặp một cái sân đầy rêu xanh, tiếng tụng kinh vang lên không ngừng bên tai, cây cổ thụ che rợp một khoảng trời, thanh đăng cổ phật, thập phần u tĩnh, khiến tâm tình người ta cũng trở nên bình lặng.
Trong thiền phòng, một thiền sư đức cao vọng trọng đang cùng một người trẻ tuổi biện kinh luận đạo. (tranh luận/ bàn luận về kinh Phật ~ bạn đoán zậy.)
(Đạo Phật lấy thanh tĩnh xét tỏ chân lí làm tôn chỉ nên gọi là thiền.)
“Nhất hoa nhất thế giới, nhất hiệp nhất bồ đề*, nếu đã không có kiến thức sâu rộng thì làm sao có thể ngộ ra thế giới từ một đoá hoa?” Triệu Hi cầm mấy quyển kinh Phật đang giở lưng chừng, hỏi lão hoà thượng đầu bóng lưỡng trước mặt mình.
(*: Một giới vốn dĩ tựa như một đoá hoa (giới diện), một chiếc lá cũng tịnh ra được một gốc Bồ Đề, ý chỉ Như Lai giác ngộ thành phật ở gốc bồ đề.)
“Tướng từ tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển**, nếu trong lòng có thể nhìn thấu cả thiên hạ, thì tự nhiên cũng sẽ ngộ ra được một thế giới từ một đóa hoa.” Lão thiền sư từ tốn nói.
(**: Tướng mạo hành xử là từ tâm trạng suy nghĩ mà hình thành, cảnh vật là vì tâm trạng mà thay đổi.)
“Vậy ngộ ra được thế giới, thì lại làm sao?” Triệu Hi kiên quyết hỏi.
“Tu thân, tích đức thôi, dần dần sẽ thành đạo lớn.” Lão thiền sư chắp hai bàn tay, thành kính nói.
“Chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất tăng bất giảm***, Phật chỉ nói suông vậy thôi, làm gì có căn cứ, còn nói cái gì mà tu thân, tu đạo lớn, kết quả không phải chỉ là công dã tràng sao?” Triệu Hi đối đáp trôi chảy, vẫn ôm một bụng đầy ngờ vực, “Vậy ngồi yên nhìn thiên hạ tranh đấu, lại dùng tấm lòng mà nhìn thiên hạ, há chẳng phải là ếch ngồi đáy giếng sao? Thương xót chúng sinh, lại cho chúng sinh toàn những điều vô căn cứ, căn bản là nói chuyện không thông.”
(***: Câu này là 1 đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh, đoạn ngay sau “sắc tức thị không, không tức thị sắc”, nghĩa là “tướng không của các Pháp không tự sinh ra, không tự mất đi, không tăng cũng không giảm (giống thuyết bảo toàn của mình.) Đây là câu nói về vạn vật, đoạn sau hình như giải nghĩa, giống như trong chân không thì không có sắc, không có thọ....)
Thiền sư bị hỏi đến sửng sốt, thật lâu sau mới nói: “Thí chủ còn có vướng bận với hồng trần, tất nhiên là không thể hiểu ra.”
Triệu Hi cau mày, cùng lão thiền sư nhìn nhau, đều chìm sâu vào suy ngẫm.
Lúc Lâu Cảnh tìm thấy Triệu Hi, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng như vầy: Triệu Hi mặc một thân quần áo tơ trắng mộc mạc, đôi mắt tròn tròn mở to nhìn chằm chằm về phía lão thiền sư đang ngồi tĩnh lặng như pho tượng ở đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ, trông rõ buồn cười. Lâu Cảnh đưa tay ra hiệu cho người phía sau dừng lại, chờ xem Triệu Hi muốn làm cái gì.
Lặng im thật lâu sau, Triệu Hi bỗng nhiên mở miệng: “Xin hỏi thiền sư, tại sao ngài lại xuất gia?”
“Thế đạo gian nan, thê ly tử tán.” Lão thiền sư thở dài, nhớ lại những năm tháng khó khăn trong quá khứ, trong lòng là một mảnh bi thương.
(thế đạo: Đường lối trải qua ở đời./ Tình thái và trạng huống trong xã hội)
Triệu Hi trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng lên, ném một đống kinh Phật xuống, cúi người thi lễ với lão thiền sư, xoay người bước đi, lưu lại lão thiền sư trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên, một lúc lâu sau quay về thẫn thờ.
“Ủa, ngươi không xuất gia à?” Lâu Cảnh túm lấy Triệu Hi đương phăm phăm đi ra, vui vẻ hỏi.
“Lâu Cảnh! Ngươi đến vừa đúng lúc!” Triệu Hi thấy hắn, trước mắt nhất thời sáng ngời, lôi kéo hắn đi ra ngoài, “Đi một chút đi, ta làm quân sư cho ngươi.”
“Chẳng phải ngươi còn muốn truy tìm con đường lớn gì gì đó sao?” Lâu Cảnh ngạc nhiên hỏi, sao tên này hiểu ra nhanh dữ vậy?
“Ta nghĩ thông rồi, con đường lớn của ta không phải là làm hòa thượng, mà hẳn là làm đại quan, nhập vào nội các làm bái tướng, được phong làm tam công tam cô lưu danh sử sách.” Triệu Hi quơ quơ nắm tay, hùng hồn nói.
(bái tướng: 拜相 Nhậm mệnh làm tể tướng)
Hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng, cùng cao tăng bàn luận về kinh Phật một ngày một đêm, cuối cùng Triệu Hi - Triệu Kí Minh đã hiểu ra, cuối cùng vẫn là con đường lúc ban đầu -- làm đại quan.
“Tra, điều tra rõ ràng ngay cho trẫm, trẫm thật muốn nhìn, là kẻ nào to gan như vậy!” Thuần Đức đế vừa đến cung Phượng Nghi liền phát hỏa ngay tức khắc.
Kỷ Hoàng hậu lạnh mắt nhìn Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng theo kiểu sấm to mưa nhỏ, chờ hắn yên ổn lại, mới chậm rãi quét mắt một vòng nhìn nhóm cung phi phía dưới, “Là ai hạ độc thủ, thần đã có hiểu biết ít nhiều. Hôm nay thỉnh Hoàng thượng tới đây làm chứng, là vì vụ việc này rất nghiêm trọng, chuyện Hoàng thái tôn có quan hệ đến vận mệnh quốc gia, không phải là mấy việc nhỏ nhặt như hậu cung tranh giành tình nhân.”
Phi tần có cấp bậc cao thì được ngồi, còn những người có cấp bậc thấp thì phải đứng ở phía sau, mỗi người đều là mắt nhìn mũi, mũi xem tâm, không ai dám nhiều lời, chỉ sợ việc này sẽ dính vào đầu mình.
Trần quý phi tỏ ra rất bình tĩnh, bởi nàng xem ra, Hoàng hậu làm một trận trượng lớn như vậy, đơn giản là tra xét không được cái gì, chờ nàng lòi đuôi mà thôi. Chỉ cần nàng thề sống thề chết mà nói việc này không liên quan gì đến mình, nhất định Hoàng hậu sẽ chẳng làm gì được nàng. Dù sao Xuân Phúc cũng đã chết rồi, chết thì không có đối chứng, nàng hoàn toàn có thể cắn ngược một hơi mà nói đây là Hoàng hậu bày mưu để hãm hại nàng.
“Trong cháo bột của Hoàng thái tôn có kịch độc hạc đỉnh hồng, thái giám hạ độc đã cung khai, chính là một vị cung phi ra lệnh.” Ngữ khí của Hoàng hậu rét lạnh như hàn băng vạn năm, gằn từng tiếng mà gõ vào trong lòng mọi người. Mặc dù không hề tham dự vào chuyện này, nhưng nhóm cung phi nghe xong cũng cảm thấy lạnh buốt cả người, trong lòng càng thấp thỏm không yên, chẳng may thái giám kia thuận miệng cắn loạn, lúc ấy biết làm thế nào cho phải?
“Là ai?” Thuần Đức đế đen mặt hỏi.
“Trần quý phi.” Kỷ Chước dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng bâng quơ mà trực tiếp nói thẳng ra. Thuần Đức đế cũng là sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ diễn một vòng luẩn quẩn cực lớn, làm nền thật lâu cơ đấy.
Trần quý phi mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất, “Hoàng Thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết gì cả a!”
Kế tiếp, không đợi mọi người phản ứng, chưởng sự thái giám của cung Phượng Nghi bước tới, đặt toàn bộ tài vật và hạc đỉnh hồng lục soát được từ phòng của Xuân Phúc ra trước mặt mọi người.
“Thời gian trước Trần quý phi chưởng quản lục cung, Xuân Phúc từng tiếp xúc qua với đại thái giám La Cát bên cung Loan Nghi, tháng trước Xuân Phúc chủ động nhận chuyển vài thứ cho một tiểu thái giám ở cung Loan Nghi.” Chưởng sự thái giám nắm rõ hành tung của Xuân Phúc đến nhất thanh nhị sở. (rất rõ ràng)
Sắc mặt của Trần quý phi rất không dễ nhìn, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ, tỏ ra buồn bã mà nhìn Thuần Đức đế, “Những năm gần đây, thần thiếp chưa từng có chút bất kính nào với Hoàng hậu, sao Hoàng hậu nương nương lại muốn giá họa cho ta như vậy? Hiện giờ chết không có đối chứng, người cung Phượng Nghi nói là ai thì tự nhiên chính là người đó, thần thiếp hết đường chối cãi...”
“Sao Trần quý phi lại biết là chết không có đối chứng?” Lạnh lùng liếc nhìn Trần thị đang khóc đến lê hoa đái vũ, Kỷ Chước thờ ơ bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trần quý phi sửng sốt, nàng có ân với Xuân Phúc, tiểu thái giám kia đã lập lời thề vì nàng mà máu chảy đầu rơi, huống hồ người nhà Xuân Phúc còn đang nằm trong tay nàng, một khi bị phát hiện, nhất định Xuân Phúc sẽ lập tức uống thuốc độc tự sát, mấy ngày nay không nghe ngóng được tin tức gì về hắn, nàng tự nhiên cho rằng hắn đã chết rồi, chẳng lẽ là...
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trần quý phi cảm thấy cả người chợt phát lạnh, khẽ cắn môi quay đầu lại, liền thấy gương mặt tái nhợt của Xuân Phúc đập thẳng vào mắt, sợ tới mức suýt nữa đã hét lên chói tai.
Dường như Xuân Phúc chưa bị dùng hình tra tấn, nhưng nhìn hắn hốc hác và tiều tụy đến lợi hại, hữu khí vô lực mà quỳ xuống, cũng không đợi người hỏi, liền triệt để đem chuyện Trần quý phi sai khiến hắn như thế nào, muốn hắn hại chết Hoàng thái tôn ra sao, hai năm rõ mười mà nói rành mạch, “... Mỗi lần đều là La công công liên lạc với ta, bảo ta nhớ kỹ mọi việc xảy ra trong cung Phượng Nghi. Tiểu nhân không biết chữ, lúc gặp mặt La công công mới có thể nói...”
“Xem ra La Cát của cung Loan Nghi không thoát khỏi liên quan rồi.” Kỷ Chước nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Thuần Đức đế, biết hắn không tin, hẳn là trong lòng vẫn muốn che trở cho Trần quý phi, liền không định cho hắn có cơ hội mở miệng, nhanh chóng nói tiếp: “Hoàng Thượng, theo thần thấy, không bằng giao La Cát cho nội thị tỉnh đi, bảo Thẩm Liên đến thẩm tra, miễn cho Trần quý phi bị oan uổng.”
Từ lúc nhìn thấy Trần quý phi quỳ trên mặt đất, Thuần Đức đế liền sầm mặt xuống, từ trước đến nay hắn vẫn rất tín nhiệm Trần quý phi, cho rằng nữ nhân này cực kì ôn hòa thuần hậu, mặc dù có chút tâm cơ nhưng cũng chẳng đi đến đâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, tự nhiên cũng không tin chuyện này là thật, nghe thấy Hoàng hậu nói sẽ giao cho Thẩm Liên điều tra, sắc mặt mới dịu đi một chút, “Hoàng hậu nói có lý, đây là việc nghiêm trọng, phải giao cho nội thị tỉnh điều tra.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng a!” Trần quý phi nghe được lời ấy, sắc mặt liền đại biến, “Không có lý do mà bắt chưởng sự thái giám trong cung thần thiếp, này có khác gì gán cho thần thiếp tội danh hãm hại Hoàng thái tôn đâu a?”
“Rốt cục là xảy ra chuyện gì, cứ để nội thị tỉnh điều tra rõ ràng đi, trước khi có kết quả, tạm thời cấm túc Trần quý phi ở cung Loan Nghi, không có chiếu không được rời cung.” Thuần Đức đế không kiên nhẫn mà khoát tay, lập tức phất tay áo rời đi.
Thẩm Liên vừa mới từ Thanh Châu trở về, thế cục trong triều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, Triệu Đoan đi rồi, lão thất phu Trần Thế Xương đắc ý cực kì, điều này làm cho Thẩm Liên bất mãn hết sức.
Vì hãm hại Thái tử, Trần Thế Xương đã biến Thanh Châu thành một mớ hỗn loạn, cuối cùng lại để hắn phải đi lau dọn cục diện rối rắm kia, số tiền thu được từ việc tu sửa sông ngòi cũng vì đám nạn dân làm loạn mà thiệt hại không ít.
“Khởi bẩm công công, trong cung đưa một người đến, nói là để nội thị tỉnh điều tra kĩ lưỡng.” Một tiểu thái giám tiến đến bẩm báo, “Nghe nói là điều tra về chuyện Trần quý phi độc hại Hoàng thái tôn, trong cung đưa chưởng sự thái giám La Cát của cung Loan Nghi tới đây để thẩm vấn.”
“Nga?” Thẩm Liên nhướng mày, hai mắt chuyển chuyển, gương mặt gầy gò lộ ra một tia cười lạnh lẽo, “Đi, chúng ta đi xem.”
Vào thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhưng ở phía Nam thì vẫn oi bức như trước.
Lâu Cảnh mang theo phu quân nhà mình, chọn đường nhỏ có nhiều bóng cây mà đi, nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất, vừa đi vừa dừng, mất năm ngày mới đến Việt Châu.
“Ta chờ ngươi ở phủ thứ sử Việt Châu.” Đến ngã rẽ, Tiêu Thừa Quân ghìm ngựa, đường bên trái dẫn tới thủ phủ Việt Thành của Việt Châu, còn bên phải là đường đi đến phủ đệ của Triệu gia -- Cô Tô.
Nay Triệu Đoan đã về quê ở ẩn, một bộ dáng không liên quan đến sự đời, sợ lây dính thị phi; y là một thân vương, tự nhiên sẽ không khuất tôn hàng quý mà đi nịnh bợ Triệu gia.
(Khuất tôn hàng quý: 屈尊降贵, chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.)
“Ta sẽ đến tìm ngươi trước khi trời tối.” Lâu Cảnh hôn lên mặt phu quân một cái, hắn muốn đi thăm Triệu Hi một chút, trêu chọc tên đó vài câu, cũng không có chuyện gì quan trọng, sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Mười sáu U Vân vệ phân ra làm hai tốp, trái phải tách ra đi theo hai người, rầm rập rời đi.
Ở thành Cô Tô, Triệu gia là một gia tộc có thế lực rất lớn, tùy tiện hỏi thăm một người trên đường cũng có thể tìm được Triệu phủ.
Triệu gia đã kinh doanh ở Việt Châu suốt mấy đời, phủ đệ chiếm một diện tích cực lớn, được xây dựng trên một sườn núi, xa xa nhìn qua, tường trắng ngói xám, so le chằng chịt, rất đồ sộ.
Lần này Lâu Cảnh cũng không leo tường, mà đi vào từ cửa chính, đầu tiên là đến viếng Triệu lão thái gia vừa mới mất không lâu.
(Mố? Thế những lần trước là anh leo tường vào nhà người ta đấy à? Chẳng trách lần đầu xuất hiện, Triệu Hi kia cũng trèo tường vào thăm bạn tốt.)
“Thế tử vẫn luôn khỏe chứ?” Triệu đoan nhìn thấy Lâu Cảnh, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, tươi cười cùng hắn hàn huyên.
“Dạ vẫn tốt, vẫn tốt ạ.” Lâu Cảnh khách khí hai câu, liền ngỏ ý muốn đến gặp Triệu Hi.
Triệu Đoan còn muốn trò chuyện một lát, hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của Mân vương, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Lâu Cảnh đánh gãy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, cho người đưa Lâu Cảnh đi tìm Cửu thiếu gia.
“Lão gia, không tốt, không thấy Cửu thiếu gia đâu cả!” Gã sai vặt đi trước thông báo cho Triệu Hi nghiêng ngả lảo đảo mà chạy lại.
“Không thấy?” Triệu Đoan sửng sốt, đang êm đang đẹp, sao tự nhiên lại không thấy đâu? “Hoảng cái gì, sao không đến sân khác tìm xem.”
“Không, không ạ...” Gã sai vặt lắp ba lắp bắp, nói không lên lời, vội vàng đưa tờ giấy trong tay ra.
Triệu Đoan ngạc nhiên cầm tờ giấy, vừa mới nhìn thoáng qua, suýt chút nữa đã thở không nổi, trong thư viết thế này: triều đình ngu ngốc, trong nhà hỗn loạn, không còn lòng dạ nào mà nghiên cứu học vấn, hắn muốn đi tới địa phương hắn nên đi, tìm học vấn đích thực của hắn.
Triệu Hi, không ngờ tên này còn bày trò viết thư để lại rồi chuồn ra ngoài, lạc khoản là ngày hôm qua!
(lạc khoản 落款 ghi tên để lại)
“Trong nhà hơi lộn xộn nên không phát hiện ra Kí Minh đã chạy đi lúc nào, thật khiến thế tử chê cười rồi.” Triệu Đoan tức giận đến dựng râu mép, còn phải ra vẻ trấn định mà giải thích với Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh liếc liếc mắt nhìn cái thư kia, buồn cười không thôi, “Ta biết hắn ở nơi nào, không bằng để ta đi tìm hắn cho.”
Ngoài thành Cô Tô có một ngôi chùa tên là Hàn Sơn.
Vượt qua con sông ở ngoại thành sang bờ bên kia, sẽ gặp những bậc thang được tạc trên đá núi, đi hết các bậc đá sẽ gặp một cái sân đầy rêu xanh, tiếng tụng kinh vang lên không ngừng bên tai, cây cổ thụ che rợp một khoảng trời, thanh đăng cổ phật, thập phần u tĩnh, khiến tâm tình người ta cũng trở nên bình lặng.
Trong thiền phòng, một thiền sư đức cao vọng trọng đang cùng một người trẻ tuổi biện kinh luận đạo. (tranh luận/ bàn luận về kinh Phật ~ bạn đoán zậy.)
(Đạo Phật lấy thanh tĩnh xét tỏ chân lí làm tôn chỉ nên gọi là thiền.)
“Nhất hoa nhất thế giới, nhất hiệp nhất bồ đề*, nếu đã không có kiến thức sâu rộng thì làm sao có thể ngộ ra thế giới từ một đoá hoa?” Triệu Hi cầm mấy quyển kinh Phật đang giở lưng chừng, hỏi lão hoà thượng đầu bóng lưỡng trước mặt mình.
(*: Một giới vốn dĩ tựa như một đoá hoa (giới diện), một chiếc lá cũng tịnh ra được một gốc Bồ Đề, ý chỉ Như Lai giác ngộ thành phật ở gốc bồ đề.)
“Tướng từ tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển**, nếu trong lòng có thể nhìn thấu cả thiên hạ, thì tự nhiên cũng sẽ ngộ ra được một thế giới từ một đóa hoa.” Lão thiền sư từ tốn nói.
(**: Tướng mạo hành xử là từ tâm trạng suy nghĩ mà hình thành, cảnh vật là vì tâm trạng mà thay đổi.)
“Vậy ngộ ra được thế giới, thì lại làm sao?” Triệu Hi kiên quyết hỏi.
“Tu thân, tích đức thôi, dần dần sẽ thành đạo lớn.” Lão thiền sư chắp hai bàn tay, thành kính nói.
“Chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất tăng bất giảm***, Phật chỉ nói suông vậy thôi, làm gì có căn cứ, còn nói cái gì mà tu thân, tu đạo lớn, kết quả không phải chỉ là công dã tràng sao?” Triệu Hi đối đáp trôi chảy, vẫn ôm một bụng đầy ngờ vực, “Vậy ngồi yên nhìn thiên hạ tranh đấu, lại dùng tấm lòng mà nhìn thiên hạ, há chẳng phải là ếch ngồi đáy giếng sao? Thương xót chúng sinh, lại cho chúng sinh toàn những điều vô căn cứ, căn bản là nói chuyện không thông.”
(***: Câu này là 1 đoạn trong Bát Nhã Ba La Mật Đa tâm kinh, đoạn ngay sau “sắc tức thị không, không tức thị sắc”, nghĩa là “tướng không của các Pháp không tự sinh ra, không tự mất đi, không tăng cũng không giảm (giống thuyết bảo toàn của mình.) Đây là câu nói về vạn vật, đoạn sau hình như giải nghĩa, giống như trong chân không thì không có sắc, không có thọ....)
Thiền sư bị hỏi đến sửng sốt, thật lâu sau mới nói: “Thí chủ còn có vướng bận với hồng trần, tất nhiên là không thể hiểu ra.”
Triệu Hi cau mày, cùng lão thiền sư nhìn nhau, đều chìm sâu vào suy ngẫm.
Lúc Lâu Cảnh tìm thấy Triệu Hi, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng như vầy: Triệu Hi mặc một thân quần áo tơ trắng mộc mạc, đôi mắt tròn tròn mở to nhìn chằm chằm về phía lão thiền sư đang ngồi tĩnh lặng như pho tượng ở đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ, trông rõ buồn cười. Lâu Cảnh đưa tay ra hiệu cho người phía sau dừng lại, chờ xem Triệu Hi muốn làm cái gì.
Lặng im thật lâu sau, Triệu Hi bỗng nhiên mở miệng: “Xin hỏi thiền sư, tại sao ngài lại xuất gia?”
“Thế đạo gian nan, thê ly tử tán.” Lão thiền sư thở dài, nhớ lại những năm tháng khó khăn trong quá khứ, trong lòng là một mảnh bi thương.
(thế đạo: Đường lối trải qua ở đời./ Tình thái và trạng huống trong xã hội)
Triệu Hi trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng lên, ném một đống kinh Phật xuống, cúi người thi lễ với lão thiền sư, xoay người bước đi, lưu lại lão thiền sư trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên, một lúc lâu sau quay về thẫn thờ.
“Ủa, ngươi không xuất gia à?” Lâu Cảnh túm lấy Triệu Hi đương phăm phăm đi ra, vui vẻ hỏi.
“Lâu Cảnh! Ngươi đến vừa đúng lúc!” Triệu Hi thấy hắn, trước mắt nhất thời sáng ngời, lôi kéo hắn đi ra ngoài, “Đi một chút đi, ta làm quân sư cho ngươi.”
“Chẳng phải ngươi còn muốn truy tìm con đường lớn gì gì đó sao?” Lâu Cảnh ngạc nhiên hỏi, sao tên này hiểu ra nhanh dữ vậy?
“Ta nghĩ thông rồi, con đường lớn của ta không phải là làm hòa thượng, mà hẳn là làm đại quan, nhập vào nội các làm bái tướng, được phong làm tam công tam cô lưu danh sử sách.” Triệu Hi quơ quơ nắm tay, hùng hồn nói.
(bái tướng: 拜相 Nhậm mệnh làm tể tướng)
Hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng, cùng cao tăng bàn luận về kinh Phật một ngày một đêm, cuối cùng Triệu Hi - Triệu Kí Minh đã hiểu ra, cuối cùng vẫn là con đường lúc ban đầu -- làm đại quan.
/102
|