- Tôi tin.
Quan Doãn liếc mắt nhìn đám người đông nghìn nghịt xung quanh, vẫn như cũ không chút hoang mang,
- Lần trước Lưu Bảo Gia bị ông bắt đi, tôi liền nói với Vương Xa Quân một câu. Anh mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó, Xa Quân còn không tin. Hiện tại Xa Quân đang ở đây, ông hỏi cậu ấy một chút, nếu ngay cả tôi ông cũng đưa đi, ông sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng gì?
Vương Xa Quân đã khôi phục lại từ trạng thái giả chết trên mặt đất từ lâu, đã đứng lên, trốn giữa đám người, không dám lộ diện, cũng không còn muốn chạy, mà muốn âm thầm quan sát tình thế phát triển, không ngờ lại bị Quan Doãn điểm danh. Gã đành phải kiên trì đến cùng đứng dậy, miễn cưỡng cười:
- Quan Doãn, sự việc hôm nay, tôi thấy nên cho qua đi. Đồn trưởng Tiền, đều là bạn bè với nhau, đều lùi một bước, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm găng lên quá cũng không tốt.
Ánh mắt Tiền Ái Lâm âm u liếc nhìn Vương Xa Quân. Quan hệ giữa Vương Xa Quân và Tiền Nhất Thiên cũng không tồi, trong lòng y cũng biết. Hiện tại Tiền Nhất Thiên đang ngã trên mặt đất, Vương Xa Quân chẳng những coi như không có việc gì, còn hoà giải ba phải. Trong lòng y liền rất có ý kiến với Vương Xa Quân, cho rằng Vương Xa Quân không phải bạn chí cốt, không có trách nhiệm, bất mãn nói:
- Xa Quân, bị ngã người xuống đất, vậy mà cậu không việc gì, có bản lĩnh à.
Vương Xa Quân trong lòng thầm mắng Tiền Ái Lâm đúng là đồ heo ngu ngốc, bây giờ là lúc nào mà còn so đo này nọ, không thấy Quan Doãn đang bày trò, chuẩn bị một cạm bẫy lớn sao. Với hiểu biết của gã về Quan Doãn, nếu không phải Quan Doãn đã chuẩn bị đầy đủ, sớm có sách lược ứng đối, thì sẽ không bình tĩnh như vậy. Hơn nữa nói cho cùng sự tình hôm nay vẫn là do Tiền Nhất Thiên sai trước.
Trong lòng Vương Xa Quân âm thầm hối hận, làm sao lại uống rượu vào rồi nhất thời thất thố, lang thang cùng với Tiền Nhất Thiên ở Trung học số 1, gã có thân phận gì chứ? Đường đường là thông tin viên của Bí thư huyện ủy, còn muốn đùa giỡn mấy em nữ sinh ở trước cổng trường giống như mấy tên du côn lưu manh trên phố, rơi vào trong tai cậu, cũng sẽ bị mắng một trận.
Chủ yếu còn có một điểm, trong tiềm thức gã không muốn thừa nhận là, gã bị vẻ bình tĩnh mà lạnh lùng ra tay vừa rồi của Quan Doãn dọa cho một trận. Gã nhìn rõ hơn hết so với ai khác, đừng thấy người động thủ chính là ba người Lưu Bảo Gia, trên thực tế người chỉ huy chính là Quan Doãn không hề nói lời nào.
- Vốn không phải chuyện của tôi, tôi lại không trêu ghẹo em của Quan Doãn.
Vương Xa Quân rất lưu manh mà thanh minh cho mình, cũng là ám chỉ với Tiền Ái Lâm, thấy chuyển biến tốt hãy thu tay, sự việc là do Tiền Nhất Thiên sai trước, đuối lý. Hơn nữa gã cũng thấy rõ tình thế, không thể lấp liếm chuyện này được, nếu không dễ bị dính nước bẩn vào thân.
Tiền Ái Lâm liền rõ ràng vài phần, cậu của Vương Xa Quân là chỗ lớn nhất để gã ỷ lại, hiện tại Vương Xa Quân rõ ràng lùi về phía sau, y liền biết sự việc không xong rồi, lùi người lại nói với Quan Doãn:
- Nếu Xa Quân đã nói như vậy, thôi thì như thế này đi. Trước tiên đưa Nhất Thiên đi bệnh viện, Quan Doãn cậu và Xa Quân ở lại, giải thích tình huống một chút. Mấy người Bảo Gia, cũng đừng đi vội, bổ sung giải thích một chút tình huống...
Nói còn chưa dứt lời, Tiền Nhất Thiên đột nhiên đứng lên từ dưới mặt đất, liền đá một cước vào Lưu Bảo Gia:
- Mẹ nó, hại tao gãy ngón tay, Lưu Bảo Gia tao rủa cả mười tám đời tổ tông nhà mày.
Lưu Bảo Gia sao có thể để cho gã đá trúng sao? Liền vọt ngay sang một bên, nói lại một câu:
- Tao cũng rủa cả mười tám đời tổ tông nhà mày!
Một câu nói liền khiến sắc mặt Tiền Ái Lâm xanh mét, tuy rằng y không thể xem như tổ tông của Tiền Nhất Thiên, nhưng cũng là chú của gã, tổ tông của Tiền Nhất Thiên cũng là tổ tông của y.
Tiền Nhất Thiên không đá trúng Lưu Bảo Gia, xoay người lại đá Quan Doãn. Xem như gã hiểu, vừa rồi Quan Doãn đã đánh cho gã một chút tín hiệu, tất cả hết thảy đều là Quan Doãn đang âm thầm thao tác:
- Quan Doãn, tao cho...
Chưa nói hết Quan Doãn giương tay lên vừa vặn đánh một bạt tai:
- Tiền Nhất Thiên, anh còn dám làm ầm ĩ lên nữa, cho dù có Đồn trưởng Tiền ở đây, hôm nay cũng phải đánh anh đến tâm phục khẩu phục!
Tiền Ái Lâm nổi giận, ngay mặt đánh cháu trai y không khác gì với ngay mặt đánh y, y đột nhiên móc súng lục ra, giơ tay chỉ vào Quan Doãn:
- Quan Doãn, anh còn dám động thủ, tin tôi nổ súng hay không?
Đám người vây xem lập tức phát ra một loạt những tiếng hô kinh ngạc, ngay cả Vương Xa Quân cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
- Có dũng khí thì ông cứ nổ súng, muốn động vào anh Quan, cứ bắn chết tôi trước đã!
Lưu Bảo Gia chợt lao tới trước mặt Quan Doãn, dùng chính thân mình chặn súng lục của Tiền Ái Lâm,
- Tuy nhiên tôi dám nói, Đồn trưởng Tiền, chỉ cần một tiếng súng của ông vang lên, hai người anh em của tôi cho dù liều mạng cũng phải đánh chết ông và Tiền Nhất Thiên tại chỗ.
Có anh em xả thân cứu giúp, Quan Doãn rất lấy làm vui mừng.
- Còn có tôi!
- Còn có tôi!
Lôi Tấn Lực và Lý Lý một trước một sau đều che ở trước người Quan Doãn, chắn kín bưng quanh người Quan Doãn, đều không chút do dự tự nguyện hy sinh chính mình để Quan Doãn sống. Tình nghĩa anh em như thế, sinh tử gắn bó, không rời không vứt bỏ, khiến vô số người ở hiện trường thay đổi sắc mặt và cảm động.
Ánh mắt Vương Xa Quân lóe lên không ngừng, tâm tư chìm nổi, Quan Doãn có ba người anh em tốt như vậy, gã ghen tị muốn chết. Con người khi còn sống, quyền lực tất nhiên là quan trọng, nhưng tình anh em gắn bó sinh tử, cũng là một trong những của cải quan trọng nhất cả đời. Quan Doãn, thằng ranh này, quá may mắn.
Quan Doãn nhẹ nhàng tách ra khỏi ba người anh em, đứng trước mặt Tiền Ái Lâm, chỉ nói một câu:
- Đồn trưởng Tiền, thu súng lại đi, trong súng của ông không có đạn, hù dọa không được ai đâu. Còn nữa, Lý Nhị Cẩu, Địch Đại Phôi tuy rằng chạy tới huyện Trực Toàn, nhưng trước khi bọn họ chạy trốn, đều nói lời thật. Sự việc đốt tiệm Trần thị, đã không thể giấu diếm được nữa rồi.
Tiền Ái Lâm há to miệng, nhìn Quan Doãn một cách khó có thể tin, bị Quan Doãn nói cho một hồi mà sợ đến lỗ tai cứ nghe vang lên ong ong. Lý Nhị Cẩu và Địch Đại Phôi chính là hai trong bốn người trong vụ việc tiệm Trần Thị bị đốt. Trong lòng dấy lên từng đợt hối hận và khủng hoảng, càng làm cho gã thiếu chút nữa đứng thẳng cũng không xong chính là, Lưu Bảo Gia cũng lạnh lùng cười tiếp một câu:
- Đồn trưởng Tiền, nhà của Lý Kim Liên, gần đây chắc ông qua lại không ít, để lại không ít dấu chân, ảnh chụp phỏng chừng cũng có.
Lý Kim Liên là một quả phụ ở phố sau của thị trấn mà Tiền Ái Lâm phải lòng.
Lời nói của Quan Doãn và Lưu Bảo Gia liền như hai trọng quyền, một quyền đánh trúng má trái của Tiền Ái Lâm, một quyền đánh trúng má phải. Tiền Ái Lâm ngây ra như phỗng sửng sốt một lát, lặng lẽ thu súng lục lại, còn làm ra vẻ tươi cười, vung tay lên, không nói được một lời mà xoay người bước đi.
Cả đám người cùng chấn động, sau khi Tiền Ái Lâm và vài tên cảnh sát mặt xám xịt lôi Tiền Nhất Thiên đi, thì đột nhiên tiếng vỗ tay phát ra như sấm. Nhất là không ít nữ sinh trung học số 1, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quan Doãn không tha như muốn phóng điện. Trong nháy mắt, hình tượng của Quan Doãn trong cảm nhận của nữ sinh trung học số 1 huyện Khổng trở nên vô cùng cao lớn và hoàn mỹ.
Một câu của Quan Doãn đã dọa Tiền Ái Lâm phải lùi bước, ba người Lưu Bảo Gia dũng cảm đánh côn đồ ở cổng trường trung học số 1, trong một đêm truyền khắp thị trấn. Đến ngày hôm sau, lại truyền khắp toàn huyện, nhất là một câu cảnh cáo đầy khí phách của Quan Doãn: "Về sau ai còn dám đến trường trung học số 1 càn quấy, kết cục của Tiền Nhất Thiên sẽ là kết cục của mấy người đó", khiến toàn bộ côn đồ ở thị trấn sợ sệt.
Sau có người không phục, cho rằng Quan Doãn là tên mặt dầy nói mạnh miệng, vô tư đến trước cổng trường trung học số 1 rêu rao, kết quả đã bị người ta đánh cho ngã nhào, răng rụng đầy đất. Từ nay về sau, tệ nạn hãm hại người nhiều năm ở trung học số 1 rốt cục có thể chữa khỏi, không còn có tên côn đồ nào dám đến cổng trường trung học số 1 trêu ghẹo thiếu nữ, làm hại con gái nhà lành nữa.
Một trận phong ba cứ như vậy mà yên ắng, đám người dần dần tan đi, ngay cả Quan Doãn và đám người Lưu Bảo Gia cũng biến mất trong ánh hoàng hôn. Vương Xa Quân mới một mình bước những bước chân nặng nề, từng bước từng bước quay về Huyện ủy. Biến cố đêm nay, khiến gã chịu đả kích lớn, không chỉ có Quan Doãn mạnh mẽ, cứng rắn ra tay, ép cho Tiền Ái Lâm mất mặt trước mặt mọi người không nói, còn bị tan vỡ toàn diện. Hơn nữa bên cạnh Quan Doãn có ba người tùy tùng rất trung thành và tận tâm với Quan Doãn, lần đầu tiên khiến Vương Xa Quân cảm thấy bản thân thật cô đơn.
Một hảo hán có ba người giúp, ai không muốn bên người có mấy anh em thật tốt đi theo? Vương Xa Quân luôn nghĩ rằng ngoại trừ bằng cấp không bằng Quan Doãn, thì chiều cao và bối cảnh đều mạnh hơn so với Quan Doãn rất nhiều. Bây giờ mới phát hiện, kỳ thật so sánh với Quan Doãn thì gã còn có một chỗ thiếu sót, chính là rất thế đơn lực bạc.
Chỉ có một người cậu còn chưa đủ, thời điểm mấu chốt, vẫn là cần mấy người bạn đứng ra mới được. Vừa rồi cảnh tượng Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đứng ra vì Quan Doãn, nói thật, gã thật sự là cảm động. Cảm động rất nhiều, nhưng cũng vô cùng ghen tị.
Cũng không biết chuyện của cậu ở Thành phố Hoàng Lương tiến triển thế nào rồi? Vương Xa Quân bị gió đêm thổi vào, lại tỉnh táo không ít, gã càng thêm nhận thức, sự việc hôm nay không hề tầm thường. Quan Doãn ẩn nhẫn ở Huyện ủy đã hơn một năm, chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện, cho dù hiện tại xoay người, cũng còn cố ý duy trì khiêm tốn. Gã quen biết Quan Doãn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quan Doãn cả vú lấp miệng em trước mặt mọi người như thế, bức bách được đường đường Trưởng đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành đến mức á khẩu không trả lời được, cuối cùng mặt mày xám xịt chạy lấy người... Sau lưng, khẳng định có ẩn ý.
Chẳng lẽ là muốn đẩy ngã Tiền Ái Lâm, khiến Thôi Ngọc Cường một lần nữa đứng vào hàng ngũ sao? Vương Xa Quân cũng không phải là lăn lộn hơn một năm ở Huyện ủy một cách vô ích, coi như cũng hiểu biết thế cục Huyện ủy khá thấu triệt. Sau khi hiểu được các mắt xích trong đó, gã liền nghĩ ngày mai khi gặp được cậu, phải nói cho cậu chuyện vừa mới xảy ra.
Quan Doãn trở lại ký túc xá, lại luyện tập thư pháp trong chốc lát và đọc mấy lần thơ cổ mới ngủ được. Trước khi ngủ lại nghĩ tới Ôn Lâm tìm hắn vốn có việc muốn nói, đầu tiên cũng không nghĩ là làm ra sự kiện náo động gì. Sau đó lại bởi vì em gái, hắn và Tiền Ái Lâm trình diễn một hồi tuồng đao thật súng thật, cuối cùng Ôn Lâm đành đi về nhà, chưa nói được sự việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong Huyện ủy bắt đầu có tin tức lưu truyền, nói là tối hôm qua Tiền Ái Lâm rút súng nhắm vào một vị cán bộ Phó phòng của Huyện ủy ở cổng trường trung học số 1 huyện Khổng, ngay trước mặt vô số giáo viên và học sinh trường trung học số 1, ảnh hưởng vô cùng xấu. Toàn thể giáo viên và học sinh trường trung học số 1 huyện Khổng vô cùng bất mãn với hành vi của Tiền Ái Lâm, chuẩn bị cùng nhau đề xuất kháng nghị với Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn tám giờ, khi Lý Vĩnh Xương bình tĩnh tự tin sải bước đi vào văn phòng, Ôn Lâm đã chuẩn bị xong xuôi nước ấm và vệ sinh phòng. Ông ta thản nhiên liếc mắt nhìn Ôn Lâm, nhớ tới tối hôm qua ở Thành phố Hoàng Lương hết thảy mọi việc đều tiến triển thuận lợi, tâm trạng khá tốt, nói:
- Ôn Lâm, tối hôm qua tôi đã gặp dì cả của cô ở Thành phố, mọi chuyện của cô ấy đều tốt cả, cô ấy bảo cô đừng nhớ cô ấy quá.
- Cảm ơn Bí thư Lý.
Ôn Lâm hiểu rõ, Lý Vĩnh Xương đang ám chỉ với cô là tối hôm qua ông ta đi thành phố, ngụ ý chính là ông ta có quan hệ vững ở thành phố, tuy rằng hiện tại tình thế ở Huyện ủy có biến đổi, nhưng ông ta sẽ vẫn sừng sững không ngã.
- Đúng rồi, có một chuyện thế này, đối với cô mà nói có lẽ là một cơ hội...
Lý Vĩnh Xương nhìn Ôn Lâm đầy thâm ý trong chốc lát, mới thong thả nói,
- Thư ký của Bí thư Tưởng sang năm trong vòng sáu tháng cuối năm sẽ ra bên ngoài, từ bây giờ, văn phòng Thành ủy bắt đầu xem xét thư ký mới cho Bí thư Tưởng. Tôi cảm thấy điều kiện của cô khá được, có thể tranh thủ một phen.
Ôn Lâm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Quan Doãn liếc mắt nhìn đám người đông nghìn nghịt xung quanh, vẫn như cũ không chút hoang mang,
- Lần trước Lưu Bảo Gia bị ông bắt đi, tôi liền nói với Vương Xa Quân một câu. Anh mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó, Xa Quân còn không tin. Hiện tại Xa Quân đang ở đây, ông hỏi cậu ấy một chút, nếu ngay cả tôi ông cũng đưa đi, ông sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng gì?
Vương Xa Quân đã khôi phục lại từ trạng thái giả chết trên mặt đất từ lâu, đã đứng lên, trốn giữa đám người, không dám lộ diện, cũng không còn muốn chạy, mà muốn âm thầm quan sát tình thế phát triển, không ngờ lại bị Quan Doãn điểm danh. Gã đành phải kiên trì đến cùng đứng dậy, miễn cưỡng cười:
- Quan Doãn, sự việc hôm nay, tôi thấy nên cho qua đi. Đồn trưởng Tiền, đều là bạn bè với nhau, đều lùi một bước, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm găng lên quá cũng không tốt.
Ánh mắt Tiền Ái Lâm âm u liếc nhìn Vương Xa Quân. Quan hệ giữa Vương Xa Quân và Tiền Nhất Thiên cũng không tồi, trong lòng y cũng biết. Hiện tại Tiền Nhất Thiên đang ngã trên mặt đất, Vương Xa Quân chẳng những coi như không có việc gì, còn hoà giải ba phải. Trong lòng y liền rất có ý kiến với Vương Xa Quân, cho rằng Vương Xa Quân không phải bạn chí cốt, không có trách nhiệm, bất mãn nói:
- Xa Quân, bị ngã người xuống đất, vậy mà cậu không việc gì, có bản lĩnh à.
Vương Xa Quân trong lòng thầm mắng Tiền Ái Lâm đúng là đồ heo ngu ngốc, bây giờ là lúc nào mà còn so đo này nọ, không thấy Quan Doãn đang bày trò, chuẩn bị một cạm bẫy lớn sao. Với hiểu biết của gã về Quan Doãn, nếu không phải Quan Doãn đã chuẩn bị đầy đủ, sớm có sách lược ứng đối, thì sẽ không bình tĩnh như vậy. Hơn nữa nói cho cùng sự tình hôm nay vẫn là do Tiền Nhất Thiên sai trước.
Trong lòng Vương Xa Quân âm thầm hối hận, làm sao lại uống rượu vào rồi nhất thời thất thố, lang thang cùng với Tiền Nhất Thiên ở Trung học số 1, gã có thân phận gì chứ? Đường đường là thông tin viên của Bí thư huyện ủy, còn muốn đùa giỡn mấy em nữ sinh ở trước cổng trường giống như mấy tên du côn lưu manh trên phố, rơi vào trong tai cậu, cũng sẽ bị mắng một trận.
Chủ yếu còn có một điểm, trong tiềm thức gã không muốn thừa nhận là, gã bị vẻ bình tĩnh mà lạnh lùng ra tay vừa rồi của Quan Doãn dọa cho một trận. Gã nhìn rõ hơn hết so với ai khác, đừng thấy người động thủ chính là ba người Lưu Bảo Gia, trên thực tế người chỉ huy chính là Quan Doãn không hề nói lời nào.
- Vốn không phải chuyện của tôi, tôi lại không trêu ghẹo em của Quan Doãn.
Vương Xa Quân rất lưu manh mà thanh minh cho mình, cũng là ám chỉ với Tiền Ái Lâm, thấy chuyển biến tốt hãy thu tay, sự việc là do Tiền Nhất Thiên sai trước, đuối lý. Hơn nữa gã cũng thấy rõ tình thế, không thể lấp liếm chuyện này được, nếu không dễ bị dính nước bẩn vào thân.
Tiền Ái Lâm liền rõ ràng vài phần, cậu của Vương Xa Quân là chỗ lớn nhất để gã ỷ lại, hiện tại Vương Xa Quân rõ ràng lùi về phía sau, y liền biết sự việc không xong rồi, lùi người lại nói với Quan Doãn:
- Nếu Xa Quân đã nói như vậy, thôi thì như thế này đi. Trước tiên đưa Nhất Thiên đi bệnh viện, Quan Doãn cậu và Xa Quân ở lại, giải thích tình huống một chút. Mấy người Bảo Gia, cũng đừng đi vội, bổ sung giải thích một chút tình huống...
Nói còn chưa dứt lời, Tiền Nhất Thiên đột nhiên đứng lên từ dưới mặt đất, liền đá một cước vào Lưu Bảo Gia:
- Mẹ nó, hại tao gãy ngón tay, Lưu Bảo Gia tao rủa cả mười tám đời tổ tông nhà mày.
Lưu Bảo Gia sao có thể để cho gã đá trúng sao? Liền vọt ngay sang một bên, nói lại một câu:
- Tao cũng rủa cả mười tám đời tổ tông nhà mày!
Một câu nói liền khiến sắc mặt Tiền Ái Lâm xanh mét, tuy rằng y không thể xem như tổ tông của Tiền Nhất Thiên, nhưng cũng là chú của gã, tổ tông của Tiền Nhất Thiên cũng là tổ tông của y.
Tiền Nhất Thiên không đá trúng Lưu Bảo Gia, xoay người lại đá Quan Doãn. Xem như gã hiểu, vừa rồi Quan Doãn đã đánh cho gã một chút tín hiệu, tất cả hết thảy đều là Quan Doãn đang âm thầm thao tác:
- Quan Doãn, tao cho...
Chưa nói hết Quan Doãn giương tay lên vừa vặn đánh một bạt tai:
- Tiền Nhất Thiên, anh còn dám làm ầm ĩ lên nữa, cho dù có Đồn trưởng Tiền ở đây, hôm nay cũng phải đánh anh đến tâm phục khẩu phục!
Tiền Ái Lâm nổi giận, ngay mặt đánh cháu trai y không khác gì với ngay mặt đánh y, y đột nhiên móc súng lục ra, giơ tay chỉ vào Quan Doãn:
- Quan Doãn, anh còn dám động thủ, tin tôi nổ súng hay không?
Đám người vây xem lập tức phát ra một loạt những tiếng hô kinh ngạc, ngay cả Vương Xa Quân cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
- Có dũng khí thì ông cứ nổ súng, muốn động vào anh Quan, cứ bắn chết tôi trước đã!
Lưu Bảo Gia chợt lao tới trước mặt Quan Doãn, dùng chính thân mình chặn súng lục của Tiền Ái Lâm,
- Tuy nhiên tôi dám nói, Đồn trưởng Tiền, chỉ cần một tiếng súng của ông vang lên, hai người anh em của tôi cho dù liều mạng cũng phải đánh chết ông và Tiền Nhất Thiên tại chỗ.
Có anh em xả thân cứu giúp, Quan Doãn rất lấy làm vui mừng.
- Còn có tôi!
- Còn có tôi!
Lôi Tấn Lực và Lý Lý một trước một sau đều che ở trước người Quan Doãn, chắn kín bưng quanh người Quan Doãn, đều không chút do dự tự nguyện hy sinh chính mình để Quan Doãn sống. Tình nghĩa anh em như thế, sinh tử gắn bó, không rời không vứt bỏ, khiến vô số người ở hiện trường thay đổi sắc mặt và cảm động.
Ánh mắt Vương Xa Quân lóe lên không ngừng, tâm tư chìm nổi, Quan Doãn có ba người anh em tốt như vậy, gã ghen tị muốn chết. Con người khi còn sống, quyền lực tất nhiên là quan trọng, nhưng tình anh em gắn bó sinh tử, cũng là một trong những của cải quan trọng nhất cả đời. Quan Doãn, thằng ranh này, quá may mắn.
Quan Doãn nhẹ nhàng tách ra khỏi ba người anh em, đứng trước mặt Tiền Ái Lâm, chỉ nói một câu:
- Đồn trưởng Tiền, thu súng lại đi, trong súng của ông không có đạn, hù dọa không được ai đâu. Còn nữa, Lý Nhị Cẩu, Địch Đại Phôi tuy rằng chạy tới huyện Trực Toàn, nhưng trước khi bọn họ chạy trốn, đều nói lời thật. Sự việc đốt tiệm Trần thị, đã không thể giấu diếm được nữa rồi.
Tiền Ái Lâm há to miệng, nhìn Quan Doãn một cách khó có thể tin, bị Quan Doãn nói cho một hồi mà sợ đến lỗ tai cứ nghe vang lên ong ong. Lý Nhị Cẩu và Địch Đại Phôi chính là hai trong bốn người trong vụ việc tiệm Trần Thị bị đốt. Trong lòng dấy lên từng đợt hối hận và khủng hoảng, càng làm cho gã thiếu chút nữa đứng thẳng cũng không xong chính là, Lưu Bảo Gia cũng lạnh lùng cười tiếp một câu:
- Đồn trưởng Tiền, nhà của Lý Kim Liên, gần đây chắc ông qua lại không ít, để lại không ít dấu chân, ảnh chụp phỏng chừng cũng có.
Lý Kim Liên là một quả phụ ở phố sau của thị trấn mà Tiền Ái Lâm phải lòng.
Lời nói của Quan Doãn và Lưu Bảo Gia liền như hai trọng quyền, một quyền đánh trúng má trái của Tiền Ái Lâm, một quyền đánh trúng má phải. Tiền Ái Lâm ngây ra như phỗng sửng sốt một lát, lặng lẽ thu súng lục lại, còn làm ra vẻ tươi cười, vung tay lên, không nói được một lời mà xoay người bước đi.
Cả đám người cùng chấn động, sau khi Tiền Ái Lâm và vài tên cảnh sát mặt xám xịt lôi Tiền Nhất Thiên đi, thì đột nhiên tiếng vỗ tay phát ra như sấm. Nhất là không ít nữ sinh trung học số 1, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quan Doãn không tha như muốn phóng điện. Trong nháy mắt, hình tượng của Quan Doãn trong cảm nhận của nữ sinh trung học số 1 huyện Khổng trở nên vô cùng cao lớn và hoàn mỹ.
Một câu của Quan Doãn đã dọa Tiền Ái Lâm phải lùi bước, ba người Lưu Bảo Gia dũng cảm đánh côn đồ ở cổng trường trung học số 1, trong một đêm truyền khắp thị trấn. Đến ngày hôm sau, lại truyền khắp toàn huyện, nhất là một câu cảnh cáo đầy khí phách của Quan Doãn: "Về sau ai còn dám đến trường trung học số 1 càn quấy, kết cục của Tiền Nhất Thiên sẽ là kết cục của mấy người đó", khiến toàn bộ côn đồ ở thị trấn sợ sệt.
Sau có người không phục, cho rằng Quan Doãn là tên mặt dầy nói mạnh miệng, vô tư đến trước cổng trường trung học số 1 rêu rao, kết quả đã bị người ta đánh cho ngã nhào, răng rụng đầy đất. Từ nay về sau, tệ nạn hãm hại người nhiều năm ở trung học số 1 rốt cục có thể chữa khỏi, không còn có tên côn đồ nào dám đến cổng trường trung học số 1 trêu ghẹo thiếu nữ, làm hại con gái nhà lành nữa.
Một trận phong ba cứ như vậy mà yên ắng, đám người dần dần tan đi, ngay cả Quan Doãn và đám người Lưu Bảo Gia cũng biến mất trong ánh hoàng hôn. Vương Xa Quân mới một mình bước những bước chân nặng nề, từng bước từng bước quay về Huyện ủy. Biến cố đêm nay, khiến gã chịu đả kích lớn, không chỉ có Quan Doãn mạnh mẽ, cứng rắn ra tay, ép cho Tiền Ái Lâm mất mặt trước mặt mọi người không nói, còn bị tan vỡ toàn diện. Hơn nữa bên cạnh Quan Doãn có ba người tùy tùng rất trung thành và tận tâm với Quan Doãn, lần đầu tiên khiến Vương Xa Quân cảm thấy bản thân thật cô đơn.
Một hảo hán có ba người giúp, ai không muốn bên người có mấy anh em thật tốt đi theo? Vương Xa Quân luôn nghĩ rằng ngoại trừ bằng cấp không bằng Quan Doãn, thì chiều cao và bối cảnh đều mạnh hơn so với Quan Doãn rất nhiều. Bây giờ mới phát hiện, kỳ thật so sánh với Quan Doãn thì gã còn có một chỗ thiếu sót, chính là rất thế đơn lực bạc.
Chỉ có một người cậu còn chưa đủ, thời điểm mấu chốt, vẫn là cần mấy người bạn đứng ra mới được. Vừa rồi cảnh tượng Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý đứng ra vì Quan Doãn, nói thật, gã thật sự là cảm động. Cảm động rất nhiều, nhưng cũng vô cùng ghen tị.
Cũng không biết chuyện của cậu ở Thành phố Hoàng Lương tiến triển thế nào rồi? Vương Xa Quân bị gió đêm thổi vào, lại tỉnh táo không ít, gã càng thêm nhận thức, sự việc hôm nay không hề tầm thường. Quan Doãn ẩn nhẫn ở Huyện ủy đã hơn một năm, chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện, cho dù hiện tại xoay người, cũng còn cố ý duy trì khiêm tốn. Gã quen biết Quan Doãn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quan Doãn cả vú lấp miệng em trước mặt mọi người như thế, bức bách được đường đường Trưởng đồn công an thị trấn ở vùng sát cổng thành đến mức á khẩu không trả lời được, cuối cùng mặt mày xám xịt chạy lấy người... Sau lưng, khẳng định có ẩn ý.
Chẳng lẽ là muốn đẩy ngã Tiền Ái Lâm, khiến Thôi Ngọc Cường một lần nữa đứng vào hàng ngũ sao? Vương Xa Quân cũng không phải là lăn lộn hơn một năm ở Huyện ủy một cách vô ích, coi như cũng hiểu biết thế cục Huyện ủy khá thấu triệt. Sau khi hiểu được các mắt xích trong đó, gã liền nghĩ ngày mai khi gặp được cậu, phải nói cho cậu chuyện vừa mới xảy ra.
Quan Doãn trở lại ký túc xá, lại luyện tập thư pháp trong chốc lát và đọc mấy lần thơ cổ mới ngủ được. Trước khi ngủ lại nghĩ tới Ôn Lâm tìm hắn vốn có việc muốn nói, đầu tiên cũng không nghĩ là làm ra sự kiện náo động gì. Sau đó lại bởi vì em gái, hắn và Tiền Ái Lâm trình diễn một hồi tuồng đao thật súng thật, cuối cùng Ôn Lâm đành đi về nhà, chưa nói được sự việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong Huyện ủy bắt đầu có tin tức lưu truyền, nói là tối hôm qua Tiền Ái Lâm rút súng nhắm vào một vị cán bộ Phó phòng của Huyện ủy ở cổng trường trung học số 1 huyện Khổng, ngay trước mặt vô số giáo viên và học sinh trường trung học số 1, ảnh hưởng vô cùng xấu. Toàn thể giáo viên và học sinh trường trung học số 1 huyện Khổng vô cùng bất mãn với hành vi của Tiền Ái Lâm, chuẩn bị cùng nhau đề xuất kháng nghị với Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện.
Hơn tám giờ, khi Lý Vĩnh Xương bình tĩnh tự tin sải bước đi vào văn phòng, Ôn Lâm đã chuẩn bị xong xuôi nước ấm và vệ sinh phòng. Ông ta thản nhiên liếc mắt nhìn Ôn Lâm, nhớ tới tối hôm qua ở Thành phố Hoàng Lương hết thảy mọi việc đều tiến triển thuận lợi, tâm trạng khá tốt, nói:
- Ôn Lâm, tối hôm qua tôi đã gặp dì cả của cô ở Thành phố, mọi chuyện của cô ấy đều tốt cả, cô ấy bảo cô đừng nhớ cô ấy quá.
- Cảm ơn Bí thư Lý.
Ôn Lâm hiểu rõ, Lý Vĩnh Xương đang ám chỉ với cô là tối hôm qua ông ta đi thành phố, ngụ ý chính là ông ta có quan hệ vững ở thành phố, tuy rằng hiện tại tình thế ở Huyện ủy có biến đổi, nhưng ông ta sẽ vẫn sừng sững không ngã.
- Đúng rồi, có một chuyện thế này, đối với cô mà nói có lẽ là một cơ hội...
Lý Vĩnh Xương nhìn Ôn Lâm đầy thâm ý trong chốc lát, mới thong thả nói,
- Thư ký của Bí thư Tưởng sang năm trong vòng sáu tháng cuối năm sẽ ra bên ngoài, từ bây giờ, văn phòng Thành ủy bắt đầu xem xét thư ký mới cho Bí thư Tưởng. Tôi cảm thấy điều kiện của cô khá được, có thể tranh thủ một phen.
Ôn Lâm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
/556
|