Ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu. Nếu nói ba người Lưu Bảo Gia là tướng tài. Vậy Quan Doãn chính là chủ soái trấn giữ. Không có Quan Doãn đứng giữa chỉ huy, ba người Lưu Bảo Gia liên hợp có thể đối phó bảy tám người cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu Quan Doãn ở đây, không cần hắn ra tay, chỉ cần hắn vừa đứng trước mặt, lòng tin của Lưu Bảo Gia có thể tăng lên gấp bội, sức chiến đấu của ba người cũng tăng gấp mấy lần, dễ dàng đối phó mười mấy người chứ không phải nói chơi.
Ngàn quân cũng tốt, ba người cũng tốt, bất kỳ cái gì cũng cần một linh hồn. Một linh hồn tồn tại, sẽ làm sĩ khí của một đoàn thể thêm lớn mạnh.
Sau khi ba người Lưu Bảo Gia chia tay Quan Doãn ở quán ăn xong, nói muốn đi hóng gió. Thật ra trong lòng Lưu Bảo Gia vẫn không bỏ qua cho Tiền Nhất Thiên. Trước kia, anh ta và Tiền Nhất Thiên đã có thù oán. Hơn nữa, vừa rồi anh ta lại bị Tiền Ái Lâm bắt giam, trong lòng vẫn còn ghi hận. Hôm nay nhìn thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân ở cùng một chỗ, khẳng định không có việc gì tốt. Anh ta và Lôi Tấn Lực, Lý Lý cùng nhau lặng lẽ quay trở về Mỹ Thực Lâm.
Không ngờ khi đi ra lại không thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân nữa. Họ hỏi mấy người đứng gần đó. Có người nói thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân đi trường Trung học số 1 huyện Khổng.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ tan học ca đêm. Không cần nghĩ cũng biết, chắc Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân uống rượu say khướt lại đi đùa giỡn nữ sinh ở trường Trung học số 1.
Nếu bình thường, Lưu Bảo Gia sẽ mặc kệ việc Tiền Nhất Thiên đến trường Trung học số 1 đùa giỡn với một cô bé nhà ai đó. Nhưng hôm nay, anh ta cảm thấy không thoải mái, đang tính phá Tiền Nhất Thiên một chút. Anh ta và Lôi Tấn Lực, cùng Lý Lý đi tới trường Trung học số 1. Mới đến cổng trường Trung học số 1, họ đã phát hiện Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân dẫn theo một đám người đang vây quanh một cô gái. Vừa đến gần, anh ta nhất thời nổi trận lôi đình. Không ngờ là em Dung
Lôi Tấn Lực càng thêm tức giận, cúi đầu tìm một cục gạch định ném về phía Tiền Nhất Thiên. Tuy nhiên, Lưu Bảo Gia rút kinh nghiệm qua cuộc đánh nhau lần trước. Anh ta bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy tốt nhất vẫn nên để Lý Lý thông báo với Quan Doãn trước, để Quan Doãn quyết định nên đánh hay nên nói chuyện.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực ra mặt đúng lúc ngăn cản hành động thái quá của Tiền Nhất Thiên đối với em Dung. Tiền Nhất Thiên không đi, cũng không dám ra tay với Lưu Bảo Gia. Cũng vì Lưu Bảo Gia ra mặt, Tiền Nhất Thiên có thể khúm núm ba phần. Nếu đổi lại là người khác, Tiền Nhất Thiên dẫn theo bảy tám người, đã sớm đánh Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến đầu rơi máu chảy.
Không chỉ Tiền Nhất Thiên cho rằng Quan Doãn tới đây cũng không dám làm gì anh ta. Ngay cả Vương Xa Quân cũng nghĩ Quan Doãn sẽ không động thủ. Không ngờ, Quan Doãn chỉ vừa xuất hiện, sau ba câu, đã động thủ. Chẳng những động thủ, hơn nữa hắn ra tay rất độc!
Lý Lý xông vào Vương Xa Quân, đánh ngã Vương Xa Quân, thật ra là bảo vệ Vương Xa Quân. Thân phận của anh ta là cháu Phó Bí thư huyện ủy, lại là thông tín viên của Bí thư huyện ủy, cũng không thể ngang hàng với một kẻ lưu manh như Tiền Nhất Thiên.
Lý Lý ra tay chỉ là hư chiêu, sau đó Lôi Tấn Lực mới thực sự ra tay. Còn lại chính là hư thật kết hợp. Hư, là muốn đánh ngã Tiền Nhất Thiên, khiến Lưu Bảo Gia ra tay thật mạnh. Thực, là đợi Lưu Bảo Gia đắc thủ rồi, anh ta lại ra tay càng thêm ngoan độc.
Lưu Bảo Gia đắc thủ, mấy người đi theo Tiền Nhất Thiên giận tím mặt, xoay người đánh trả Quan Doãn và Lưu Bảo Gia. Lôi Tấn Lực đứng tại chỗ tránh, rồi lại xông tới đánh. Lúc thì xông vào bên cạnh, lúc ở ngay trước mặt Tiền Nhất Thiên, khi thì lại ở phía sau ba người đi cùng Tiền Nhất Thiên. Thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lúc một khác.
Thể lực Lôi Tấn Lực mạnh, công phu tốt, lại có lòng mà không có dạ. Một đòn đánh xuống, nhất thời khiến ba người đụng vào nhau rồi bay ra ngoài. Lôi Tấn Lực một đòn đắc thủ, Lý Lý chuyển động cơ thể, cũng như gió cuốn mây tan gia nhập vào đoàn người. Anh ta xông vào bên trái, đánh ngã một người, đẩy bên phải, một người bị đẩy ra. Chỉ một lát, dưới sự càn quét của Lôi Tấn Lực và Lý Lý, bảy tám người đi theo Tiền Nhất Thiên đã có tới năm, sáu người gục ngã.
Còn lại hai, ba người không xông vào, đang đứng gần Quan Doãn. Lưu Bảo Gia một quyền đá ngược vào một người, lại nghiêng người một cước đá bay một người. Người cuối cùng còn lại bị anh ta dọa cho choáng váng, hai chân phát run, không ngừng lùi bước, đũng quần đã ướt một mảng —— Bình thường, những người gã khi dễ đều là cá nhỏ tôm nhỏ, sao có thể thấy ba người như Lưu Bảo Gia từng quyền từng quyền đánh mạnh vào da thịt như vậy. Gã đứng ngay tại chỗ, sợ tới mức tiểu cả ra quần.
Sau bảy đấm tám đá, cuộc chiến đã kết thúc. Vương Xa Quân chỉ sợ tới mức kinh hồn bạt vía, nằm trên mặt đất rõ ràng không định đứng lên. Đứng lên chỉ có bị đánh thêm, không bằng giả chết. Tiền Nhất Thiên bị gẫy một ngón tay, đau nói không ra lời, chỉ biết ôm ngón tay ngồi dưới đất, nước mắt, nước mũi và mồ hôi đều ra, khuôn mặt biến thành thịt ba chỉ trông thật ghê tởm.
Sau khi Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý động thủ xong, đều tự trở về vị trí cũ, đứng xung quanh Quan Doãn, nghiễm nhiên để Quan Doãn đứng bên trong, bảo vệ Quan Doãn, không để hắn chịu chút uy hiếp nào. Ai thấy đều biết, tuy rằng Quan Doãn cũng không hề động thủ, nhưng người chỉ huy cuộc chiến đấu này, thật ra chính là hắn.
Quan Doãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người đang đứng xem. Có giáo viên, học sinh, cũng có tên côn đồ khác trong phố cổ. Hắn lại nhìn đám thiếu niên hư hỏng đang nằm ngã trái, ngã phải trên mặt đất, cao giọng nói:
- Chuyện hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy. Mọi người ở phố cổ nghe đây. Về sau ai còn dám đến trường Trung học số 1 làm loạn, kết cục của Tiền Nhất Thiên chính là kết cục của các người. Không, các người sẽ còn thê thảm hơn so với Tiền Nhất Thiên. Bởi vì không ai trong các người có một người bác là Đồn trưởng Đồn công an!
Quan Doãn nói năng có khí phách. Hắn nói vừa xong, thấy từ phía xa xa có đèn báo động của xe cảnh sát đang lóe sáng. Hắn biết, cuối cùng Tiền Ái Lâm cũng chạy tới. Hắn bình tĩnh quay đầu lại nhìn em Dung và Ôn Lâm nói một câu:
- Các cô đi trước. Chuyện còn lại để tôi xử lý cho.
Em Dung đã khôi phục lại sự trấn tĩnh. Cô lau khô nước mắt, kiên cường nói:
- Anh, anh cẩn thận một chút, vạn nhất không xong, cũng đừng cứng rắn chống lại, không ăn thiệt trước mắt, về sau có khi còn cơ hội quay về.
Đúng là một em gái tốt, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa, biết tầm quan trọng của sự ẩn nhẫn. Cô khiến Quan Doãn không khỏi ngạc nhiên.
Ôn Lâm thè lưỡi với Quan Doãn:
- Hiện tại, em cũng cảm thấy hơi sợ anh. Anh quá lợi hại. Trước kia còn cảm thấy anh không nam tính cho lắm. Hiện giờ mới biết, thì ra anh che dấu rất sâu. Vừa rồi anh rất uy phong, có khí thế chỉ huy thiên quân vạn mã.
- Giờ cậu mới biết sao? Anh mình rất lợi hại. Mình đã sớm cảm thấy nhất định sẽ có ngày anh ấy một bước lên may. Hiện giờ, anh ấy là rồng nằm ẩn trong đầm nước sâu, không bao lâu nữa sẽ bay thẳng lên trời.
Em Dung vô cùng ngưỡng mộ nhìn Quan Doãn.
- Anh ấy chính là anh hùng của mình.
Ôn Lâm lặng lẽ cười, đồng ý với cách nói của em Dung.
- Thật ra, anh ấy cũng anh hùng của mình.
Nói vừa xong, mặt tự nhiên ửng đỏ. Quan Doãn hiểu được ám chỉ trong câu nói đó, nhưng hắn chỉ cười, toàn bộ... không nói cũng hiểu được.
Ôn Lâm và em Dung vừa mới đi, Tiền Ái Lâm đã chạy tới. Ông ta mặc cảnh phục, còn dẫn theo hơn mười người cảnh sát. Tiền Ái Lâm uy phong lẫm lẫm, vừa đến hiện trường, đã thể hiện vẻ cao cao tại thượng của một Trưởng đồn công an trước mặt đám người vây quanh.
- Sao vậy, đang làm gì vậy?
Tiền Ái Lâm lớn tiếng, tách đám người ra, vẻ mặt uy nghiêm.
- Ai tụ tập gây sự? Ai đánh nhau ẩu đả? Ai dám ở trước của Trường Trung học số 1...
Nói được một nửa, ông ta phát hiện Tiền Nhất Thiên đang ôm tay phải, ngồi dưới đất, mặt đã nhăn nhó biến dạng. Ông ta nhất thời nhảy dựng lên:
- Ai làm? Con mẹ nó, ai đã ra tay? Mau lăn ra đây. Dù thế nào hôm nay ông đây cũng phải cho nó một trận.
- Là tôi...
Một tiếng trả lời thản nhiên vang lên. Lưu Bảo Gia chợt xuất hiện, đi tới trước mặt Tiền Ái Lâm.
- Đồn trưởng Tiền, hôm nay ông muốn cho tôi một trận thế nào vậy?
Ai đã thông báo cho Tiền Ái Lâm tới đây đã không quan trọng, quan trọng là ... Ông ta đến đây, khẳng định không hỏi rõ trắng đen đã thiên vị Tiền Nhất Thiên.
Vừa rồi, Tiền Ái Lâm thấy cháu thảm hại như vậy, gấp quá hỏa công tâm. Hiện giờ, ông ta ngẩng đầu vừa thấy Lưu Bảo Gia, trong lòng nhất thời run lên. Không hiểu sao, dáng vẻ bệ vệ chợt thấp xuống vài phần:
- Bảo Gia... Sao lại là cậu?
- Sao không thể là tôi?
Dáng vẻ Lưu Bảo Gia bệ vệ kiêu ngạo.
- Đồn trưởng Tiền, trong chuyện ngày hôm nay, tôi thừa nhận là do tôi động thủ trước. Đây, có bản lĩnh thì dẫn tôi đi. Ngón út của Tiền Nhất Thiên cũng do tôi làm. Vừa rồi cho dù ông ở đây, tôi cũng sẽ không làm khác được!
Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích. Từ lúc Tiền Ái Lâm đảm nhiệm Đồn trường tới nay, chưa có bất kỳ người nào dám náo loạn xong còn kiêu ngạo trước mặt ông ta như thế. Ông ta vốn định nể mặt Lưu Ái Quốc, nhường nhịn anh ta một chút. Không ngờ Lưu Bảo Gia đả thương người còn dám ngông cuồng như vậy. Tiền Ái Lâm giận tím mặt:
- Được, cậu thừa nhận cậu đánh người. Tôi sẽ theo ý cậu... Người đâu, dẫn đi!
- Chậm đã!
Quan Doãn trấn tĩnh bước lên trước nửa bước.
- Đồn trưởng Tiền, trước khi sự thật chưa được điều tra rõ ràng, tôi hy vọng ông không cần dẫn người đi như vậy.
Tiền Ái Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, vô cùng khinh miệt nói:
- Quan Doãn, cậu lấy thân phận gì mà nói chuyện với tôi?
- Tôi lấy cả hai tư cách là người nhà người bị hại và Trưởng phòng Phòng thư ký Văn phòng Huyện ủy!
Hai mắt Quan Doãn nhìn thẳng Tiền Ái Lâm. Tuy hắn mới hơn 20 tuổi. Tiền Ái Lâm hơn 40 tuổi. Xét về tuổi tác và kinh nghiệm, hắn không thể so sánh với ông ta. Nhưng khí thế của hắn không hề thua kém Tiền Ái Lâm dù chỉ nửa phần. Thậm chí, dường như còn cao hơn Tiền Ái Lâm.
Về công, cấp bậc của Quan Doãn cao hơn so với Tiền Ái Lâm. Về tư, Tiền Nhất Thiên mạo phạm em Dung trước. Về công hay về tư, hắn cũng không đuối lý. Tất nhiên, trong lòng vô cùng tự tin. Hơn nữa, nếu chuyện hôm nay hắn làm lớn chuyện, dám trước mặt Tiền Ái Lâm thừa nhận đã hủy một ngón tay của Tiền Nhất Thiên, lại càng không sợ vạch trần bộ mặt của Tiền Ái Lâm.
Giống như lời Lãnh Phong đã nói với Quan Doãn, phải sử dụng mưu kế một cách công khai, không cần ngầm mưu hại. Tuy rằng cãi nhau ầm ĩ theo ý nguyện của Lãnh Phong, nhưng đối phương gây sự trước, cũng không phải do Quan Doãn mong muốn. Cũng may, Quan Doãn nhớ kỹ vài điều. Muốn đánh, phải đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục. Hắn muốn thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Tiền Ái Lâm. Đồng thời, cũng muốn chính thức châm mồi lửa cho Tiền Ái Lâm.
Cũng lúc này, tin tưởng hành trình thành phố Hoàng Lương của Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn sẽ có thu hoạch nhất định. Như vậy có thể đoán được, tình thế hỗn loạn ở huyện Khổng sẽ có sự thay đổi mới. Hơn nữa, sau khi hội nghị Ủy ban thường vụ kết thúc, Lý Vĩnh Xương lập tức khởi hành đi tới thành phố trước. Điều này chứng minh ông ta thay đổi vô cùng mãnh liệt, cũng không nghĩ sẽ buông tha lợi ích khổng lồ ở huyện Khổng.
Mùa thu năm nay, huyện Khổng nhất định sẽ chịu đựng một trận mưa dai dẳng.
- Người nhà của người bị hại? Người nhà của cậu bị hại cái gì?
Tiền Ái Lâm cố gắng trấn tĩnh, cảm giác đã bị áp bức lăng nhục lớn nhất từ khi sinh ra tới nay. Ngón tay của cháu trai bị phế bỏ. Quan Doãn này mới hai mấy tuổi, một cọng râu trên miệng còn chưa có, đã muốn cưỡi lên cổ ông ta. Ông ta thực sự muốn dọa cho hắn một trận. Nghĩ vậy, ông ta dùng tay vỗ vào khẩu súng gài bên hông, đe dọa hắn.
- Các cậu tụ tập gây sự, đả thương người qua đường, có tin tôi sẽ bắt cả Trưởng phòng như cậu không?
Ngàn quân cũng tốt, ba người cũng tốt, bất kỳ cái gì cũng cần một linh hồn. Một linh hồn tồn tại, sẽ làm sĩ khí của một đoàn thể thêm lớn mạnh.
Sau khi ba người Lưu Bảo Gia chia tay Quan Doãn ở quán ăn xong, nói muốn đi hóng gió. Thật ra trong lòng Lưu Bảo Gia vẫn không bỏ qua cho Tiền Nhất Thiên. Trước kia, anh ta và Tiền Nhất Thiên đã có thù oán. Hơn nữa, vừa rồi anh ta lại bị Tiền Ái Lâm bắt giam, trong lòng vẫn còn ghi hận. Hôm nay nhìn thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân ở cùng một chỗ, khẳng định không có việc gì tốt. Anh ta và Lôi Tấn Lực, Lý Lý cùng nhau lặng lẽ quay trở về Mỹ Thực Lâm.
Không ngờ khi đi ra lại không thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân nữa. Họ hỏi mấy người đứng gần đó. Có người nói thấy Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân đi trường Trung học số 1 huyện Khổng.
Nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ tan học ca đêm. Không cần nghĩ cũng biết, chắc Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân uống rượu say khướt lại đi đùa giỡn nữ sinh ở trường Trung học số 1.
Nếu bình thường, Lưu Bảo Gia sẽ mặc kệ việc Tiền Nhất Thiên đến trường Trung học số 1 đùa giỡn với một cô bé nhà ai đó. Nhưng hôm nay, anh ta cảm thấy không thoải mái, đang tính phá Tiền Nhất Thiên một chút. Anh ta và Lôi Tấn Lực, cùng Lý Lý đi tới trường Trung học số 1. Mới đến cổng trường Trung học số 1, họ đã phát hiện Tiền Nhất Thiên và Vương Xa Quân dẫn theo một đám người đang vây quanh một cô gái. Vừa đến gần, anh ta nhất thời nổi trận lôi đình. Không ngờ là em Dung
Lôi Tấn Lực càng thêm tức giận, cúi đầu tìm một cục gạch định ném về phía Tiền Nhất Thiên. Tuy nhiên, Lưu Bảo Gia rút kinh nghiệm qua cuộc đánh nhau lần trước. Anh ta bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy tốt nhất vẫn nên để Lý Lý thông báo với Quan Doãn trước, để Quan Doãn quyết định nên đánh hay nên nói chuyện.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực ra mặt đúng lúc ngăn cản hành động thái quá của Tiền Nhất Thiên đối với em Dung. Tiền Nhất Thiên không đi, cũng không dám ra tay với Lưu Bảo Gia. Cũng vì Lưu Bảo Gia ra mặt, Tiền Nhất Thiên có thể khúm núm ba phần. Nếu đổi lại là người khác, Tiền Nhất Thiên dẫn theo bảy tám người, đã sớm đánh Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đến đầu rơi máu chảy.
Không chỉ Tiền Nhất Thiên cho rằng Quan Doãn tới đây cũng không dám làm gì anh ta. Ngay cả Vương Xa Quân cũng nghĩ Quan Doãn sẽ không động thủ. Không ngờ, Quan Doãn chỉ vừa xuất hiện, sau ba câu, đã động thủ. Chẳng những động thủ, hơn nữa hắn ra tay rất độc!
Lý Lý xông vào Vương Xa Quân, đánh ngã Vương Xa Quân, thật ra là bảo vệ Vương Xa Quân. Thân phận của anh ta là cháu Phó Bí thư huyện ủy, lại là thông tín viên của Bí thư huyện ủy, cũng không thể ngang hàng với một kẻ lưu manh như Tiền Nhất Thiên.
Lý Lý ra tay chỉ là hư chiêu, sau đó Lôi Tấn Lực mới thực sự ra tay. Còn lại chính là hư thật kết hợp. Hư, là muốn đánh ngã Tiền Nhất Thiên, khiến Lưu Bảo Gia ra tay thật mạnh. Thực, là đợi Lưu Bảo Gia đắc thủ rồi, anh ta lại ra tay càng thêm ngoan độc.
Lưu Bảo Gia đắc thủ, mấy người đi theo Tiền Nhất Thiên giận tím mặt, xoay người đánh trả Quan Doãn và Lưu Bảo Gia. Lôi Tấn Lực đứng tại chỗ tránh, rồi lại xông tới đánh. Lúc thì xông vào bên cạnh, lúc ở ngay trước mặt Tiền Nhất Thiên, khi thì lại ở phía sau ba người đi cùng Tiền Nhất Thiên. Thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lúc một khác.
Thể lực Lôi Tấn Lực mạnh, công phu tốt, lại có lòng mà không có dạ. Một đòn đánh xuống, nhất thời khiến ba người đụng vào nhau rồi bay ra ngoài. Lôi Tấn Lực một đòn đắc thủ, Lý Lý chuyển động cơ thể, cũng như gió cuốn mây tan gia nhập vào đoàn người. Anh ta xông vào bên trái, đánh ngã một người, đẩy bên phải, một người bị đẩy ra. Chỉ một lát, dưới sự càn quét của Lôi Tấn Lực và Lý Lý, bảy tám người đi theo Tiền Nhất Thiên đã có tới năm, sáu người gục ngã.
Còn lại hai, ba người không xông vào, đang đứng gần Quan Doãn. Lưu Bảo Gia một quyền đá ngược vào một người, lại nghiêng người một cước đá bay một người. Người cuối cùng còn lại bị anh ta dọa cho choáng váng, hai chân phát run, không ngừng lùi bước, đũng quần đã ướt một mảng —— Bình thường, những người gã khi dễ đều là cá nhỏ tôm nhỏ, sao có thể thấy ba người như Lưu Bảo Gia từng quyền từng quyền đánh mạnh vào da thịt như vậy. Gã đứng ngay tại chỗ, sợ tới mức tiểu cả ra quần.
Sau bảy đấm tám đá, cuộc chiến đã kết thúc. Vương Xa Quân chỉ sợ tới mức kinh hồn bạt vía, nằm trên mặt đất rõ ràng không định đứng lên. Đứng lên chỉ có bị đánh thêm, không bằng giả chết. Tiền Nhất Thiên bị gẫy một ngón tay, đau nói không ra lời, chỉ biết ôm ngón tay ngồi dưới đất, nước mắt, nước mũi và mồ hôi đều ra, khuôn mặt biến thành thịt ba chỉ trông thật ghê tởm.
Sau khi Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý động thủ xong, đều tự trở về vị trí cũ, đứng xung quanh Quan Doãn, nghiễm nhiên để Quan Doãn đứng bên trong, bảo vệ Quan Doãn, không để hắn chịu chút uy hiếp nào. Ai thấy đều biết, tuy rằng Quan Doãn cũng không hề động thủ, nhưng người chỉ huy cuộc chiến đấu này, thật ra chính là hắn.
Quan Doãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người đang đứng xem. Có giáo viên, học sinh, cũng có tên côn đồ khác trong phố cổ. Hắn lại nhìn đám thiếu niên hư hỏng đang nằm ngã trái, ngã phải trên mặt đất, cao giọng nói:
- Chuyện hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy. Mọi người ở phố cổ nghe đây. Về sau ai còn dám đến trường Trung học số 1 làm loạn, kết cục của Tiền Nhất Thiên chính là kết cục của các người. Không, các người sẽ còn thê thảm hơn so với Tiền Nhất Thiên. Bởi vì không ai trong các người có một người bác là Đồn trưởng Đồn công an!
Quan Doãn nói năng có khí phách. Hắn nói vừa xong, thấy từ phía xa xa có đèn báo động của xe cảnh sát đang lóe sáng. Hắn biết, cuối cùng Tiền Ái Lâm cũng chạy tới. Hắn bình tĩnh quay đầu lại nhìn em Dung và Ôn Lâm nói một câu:
- Các cô đi trước. Chuyện còn lại để tôi xử lý cho.
Em Dung đã khôi phục lại sự trấn tĩnh. Cô lau khô nước mắt, kiên cường nói:
- Anh, anh cẩn thận một chút, vạn nhất không xong, cũng đừng cứng rắn chống lại, không ăn thiệt trước mắt, về sau có khi còn cơ hội quay về.
Đúng là một em gái tốt, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa, biết tầm quan trọng của sự ẩn nhẫn. Cô khiến Quan Doãn không khỏi ngạc nhiên.
Ôn Lâm thè lưỡi với Quan Doãn:
- Hiện tại, em cũng cảm thấy hơi sợ anh. Anh quá lợi hại. Trước kia còn cảm thấy anh không nam tính cho lắm. Hiện giờ mới biết, thì ra anh che dấu rất sâu. Vừa rồi anh rất uy phong, có khí thế chỉ huy thiên quân vạn mã.
- Giờ cậu mới biết sao? Anh mình rất lợi hại. Mình đã sớm cảm thấy nhất định sẽ có ngày anh ấy một bước lên may. Hiện giờ, anh ấy là rồng nằm ẩn trong đầm nước sâu, không bao lâu nữa sẽ bay thẳng lên trời.
Em Dung vô cùng ngưỡng mộ nhìn Quan Doãn.
- Anh ấy chính là anh hùng của mình.
Ôn Lâm lặng lẽ cười, đồng ý với cách nói của em Dung.
- Thật ra, anh ấy cũng anh hùng của mình.
Nói vừa xong, mặt tự nhiên ửng đỏ. Quan Doãn hiểu được ám chỉ trong câu nói đó, nhưng hắn chỉ cười, toàn bộ... không nói cũng hiểu được.
Ôn Lâm và em Dung vừa mới đi, Tiền Ái Lâm đã chạy tới. Ông ta mặc cảnh phục, còn dẫn theo hơn mười người cảnh sát. Tiền Ái Lâm uy phong lẫm lẫm, vừa đến hiện trường, đã thể hiện vẻ cao cao tại thượng của một Trưởng đồn công an trước mặt đám người vây quanh.
- Sao vậy, đang làm gì vậy?
Tiền Ái Lâm lớn tiếng, tách đám người ra, vẻ mặt uy nghiêm.
- Ai tụ tập gây sự? Ai đánh nhau ẩu đả? Ai dám ở trước của Trường Trung học số 1...
Nói được một nửa, ông ta phát hiện Tiền Nhất Thiên đang ôm tay phải, ngồi dưới đất, mặt đã nhăn nhó biến dạng. Ông ta nhất thời nhảy dựng lên:
- Ai làm? Con mẹ nó, ai đã ra tay? Mau lăn ra đây. Dù thế nào hôm nay ông đây cũng phải cho nó một trận.
- Là tôi...
Một tiếng trả lời thản nhiên vang lên. Lưu Bảo Gia chợt xuất hiện, đi tới trước mặt Tiền Ái Lâm.
- Đồn trưởng Tiền, hôm nay ông muốn cho tôi một trận thế nào vậy?
Ai đã thông báo cho Tiền Ái Lâm tới đây đã không quan trọng, quan trọng là ... Ông ta đến đây, khẳng định không hỏi rõ trắng đen đã thiên vị Tiền Nhất Thiên.
Vừa rồi, Tiền Ái Lâm thấy cháu thảm hại như vậy, gấp quá hỏa công tâm. Hiện giờ, ông ta ngẩng đầu vừa thấy Lưu Bảo Gia, trong lòng nhất thời run lên. Không hiểu sao, dáng vẻ bệ vệ chợt thấp xuống vài phần:
- Bảo Gia... Sao lại là cậu?
- Sao không thể là tôi?
Dáng vẻ Lưu Bảo Gia bệ vệ kiêu ngạo.
- Đồn trưởng Tiền, trong chuyện ngày hôm nay, tôi thừa nhận là do tôi động thủ trước. Đây, có bản lĩnh thì dẫn tôi đi. Ngón út của Tiền Nhất Thiên cũng do tôi làm. Vừa rồi cho dù ông ở đây, tôi cũng sẽ không làm khác được!
Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích. Từ lúc Tiền Ái Lâm đảm nhiệm Đồn trường tới nay, chưa có bất kỳ người nào dám náo loạn xong còn kiêu ngạo trước mặt ông ta như thế. Ông ta vốn định nể mặt Lưu Ái Quốc, nhường nhịn anh ta một chút. Không ngờ Lưu Bảo Gia đả thương người còn dám ngông cuồng như vậy. Tiền Ái Lâm giận tím mặt:
- Được, cậu thừa nhận cậu đánh người. Tôi sẽ theo ý cậu... Người đâu, dẫn đi!
- Chậm đã!
Quan Doãn trấn tĩnh bước lên trước nửa bước.
- Đồn trưởng Tiền, trước khi sự thật chưa được điều tra rõ ràng, tôi hy vọng ông không cần dẫn người đi như vậy.
Tiền Ái Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, vô cùng khinh miệt nói:
- Quan Doãn, cậu lấy thân phận gì mà nói chuyện với tôi?
- Tôi lấy cả hai tư cách là người nhà người bị hại và Trưởng phòng Phòng thư ký Văn phòng Huyện ủy!
Hai mắt Quan Doãn nhìn thẳng Tiền Ái Lâm. Tuy hắn mới hơn 20 tuổi. Tiền Ái Lâm hơn 40 tuổi. Xét về tuổi tác và kinh nghiệm, hắn không thể so sánh với ông ta. Nhưng khí thế của hắn không hề thua kém Tiền Ái Lâm dù chỉ nửa phần. Thậm chí, dường như còn cao hơn Tiền Ái Lâm.
Về công, cấp bậc của Quan Doãn cao hơn so với Tiền Ái Lâm. Về tư, Tiền Nhất Thiên mạo phạm em Dung trước. Về công hay về tư, hắn cũng không đuối lý. Tất nhiên, trong lòng vô cùng tự tin. Hơn nữa, nếu chuyện hôm nay hắn làm lớn chuyện, dám trước mặt Tiền Ái Lâm thừa nhận đã hủy một ngón tay của Tiền Nhất Thiên, lại càng không sợ vạch trần bộ mặt của Tiền Ái Lâm.
Giống như lời Lãnh Phong đã nói với Quan Doãn, phải sử dụng mưu kế một cách công khai, không cần ngầm mưu hại. Tuy rằng cãi nhau ầm ĩ theo ý nguyện của Lãnh Phong, nhưng đối phương gây sự trước, cũng không phải do Quan Doãn mong muốn. Cũng may, Quan Doãn nhớ kỹ vài điều. Muốn đánh, phải đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục. Hắn muốn thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Tiền Ái Lâm. Đồng thời, cũng muốn chính thức châm mồi lửa cho Tiền Ái Lâm.
Cũng lúc này, tin tưởng hành trình thành phố Hoàng Lương của Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn sẽ có thu hoạch nhất định. Như vậy có thể đoán được, tình thế hỗn loạn ở huyện Khổng sẽ có sự thay đổi mới. Hơn nữa, sau khi hội nghị Ủy ban thường vụ kết thúc, Lý Vĩnh Xương lập tức khởi hành đi tới thành phố trước. Điều này chứng minh ông ta thay đổi vô cùng mãnh liệt, cũng không nghĩ sẽ buông tha lợi ích khổng lồ ở huyện Khổng.
Mùa thu năm nay, huyện Khổng nhất định sẽ chịu đựng một trận mưa dai dẳng.
- Người nhà của người bị hại? Người nhà của cậu bị hại cái gì?
Tiền Ái Lâm cố gắng trấn tĩnh, cảm giác đã bị áp bức lăng nhục lớn nhất từ khi sinh ra tới nay. Ngón tay của cháu trai bị phế bỏ. Quan Doãn này mới hai mấy tuổi, một cọng râu trên miệng còn chưa có, đã muốn cưỡi lên cổ ông ta. Ông ta thực sự muốn dọa cho hắn một trận. Nghĩ vậy, ông ta dùng tay vỗ vào khẩu súng gài bên hông, đe dọa hắn.
- Các cậu tụ tập gây sự, đả thương người qua đường, có tin tôi sẽ bắt cả Trưởng phòng như cậu không?
/556
|