Kỳ thật đối với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, Quan Doãn tuy không thích bọn họ nhưng không hề có ác cảm, xem họ như người dưng, chỉ giữa hắn và Trịnh Thiến Tắc đụng chạm qua lại, hắn không có thành kiến với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là tốt lắm rồi.
Ngay cả như vậy, với tính cách Quan Doãn, phần lớn sẽ không ra mặt cứu bọn họ, dù sao bọn họ cũng là con át chủ bài của Trịnh Thiên Tắc, có thể trở thành át chủ bài của Trịnh Thiên Tắc, cho dù trong tay không ai mệnh lệnh, nhất định cũng làm qua không ít chuyện xấu.
Nhưng trong lúc đó chợt nghe Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm từng theo Lãnh Tử Thiên, mà Lãnh Tử Thiên không ngại đường xa vạn dặm từ Bắc Kinh quay về trụ ở Hoàng Lương, thật là trùng hợp, Quan Doãn càng thêm hứng thú, gật đầu nói:
- Quay đầu lại tôi hỏi một chút, tôi không dám cam đoan có thể giúp, về cục diện Sở Công an tỉnh, tôi không phải quen thuộc lắm
Sở Triều Huy không nói, chỉ gật đầu, y cũng không rành lắm về mạng lưới quan hệ của Quan Doãn, cho rằng Quan Doãn và sở công an tỉnh không có quan hệ nhiều, Quan Doãn là thư ký số một của Thành ủy, cũng chỉ là thư ký số một của Thành ủy Hoàng Lương, sĩ diện của thư ký số một của Thành ủy không dùng được ở sở công an tỉnh.
Trên thực tế, Quan Doãn cũng có quan hệ ở tỉnh, cũng có tiếng nói, chỉ có điều hắn không muốn tận dụng tới mối quan hệ này mà thôi.
Lên tới lầu, bước vào phòng bệnh 525, người vợ tên Vạn Hồng của Sở Triều Huy đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt Vạn Hồng vàng vọt, bộ dạng này là do nằm trên giường bệnh lâu ngày, cô nằm viện có mấy ngày, mà khí sắc chuyển biến tốt hơn so với trước, nhưng so với người bình thường, vẫn rất yếu.
Nhìn thấy Quan Doãn bước vào —— Mặc dù cô không biết Quan Doãn là ai, nhưng thấy Quan Doãn được mọi người vây xung quanh, đại khái đoán được cái gì —— vội muốn xuống giường chào, Quan Doãn tiến về phía trước một bước:
- Chị dâu, đừng nhúc nhích, em tới thăm chị, chị thấy khỏe chưa?
- Cậu chính là đại ân nhân thư ký Quan?
Vạn Hồng vừa nói đã rơi lệ, lại giãy dụa muốn đứng lên,
- Tôi muốn quỳ tạ ơn cậu, cậu là ân nhân của cả nhà chúng tôi.
- Chị dâu chị không nên nghĩ như vậy. Sở Triều Huy đã đi theo em, chuyện của anh cũng là chuyện của em.
Quan Doãn trong lòng xúc động, dân chúng là những người lương thiện. Chỉ cần có ăn có mặc, bọn họ sẽ hạnh phúc, chỉ cần không bị ép đến con đường cùng. Bọn họ cũng sẽ cố gắng gìn giữ hạnh phúc, trừ phi thật sự không đường có thể đi, mới có thể khiếu oan hoặc là đi vào con đường phạm tội.
Nếu một quốc gia không bảo đảm được hạnh phúc cho dân, quốc gia lại kêu gọi dân chúng yêu nước, có hò hét cũng vô dụng, ít nhiều người trí thức lấy hình ảnh người mẹ để so sánh với tổ quốc, nhưng phần lớn dân chúng cố gắng tận trung với mẹ, nhưng người mẹ ngược lại không có đem ánh hào quang hoặc là sự yêu thương cho mỗi người con.
Quan Doãn thành khẩn, Vạn Hồng ngược lại cho mình làm như vậy là thất lễ, nếu không phải Quan Doãn giúp đỡ, cả nhà bọn họ chỉ còn đi đến con đường cùng, trong mắt của cô, Quan Doãn chính là đại ân nhân, ân huệ cao ngất trời. Mặc kệ Quan Doãn khuyên như thế nào, cô đều không muốn đứng lên. Muốn dập đầu để bày tỏ sự cảm kích với hắn.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đứng một bên hai mắt ươn ướt, vốn Lưu Bảo Gia còn chưa hiểu hết việc Quan Doãn giúp Sở Triều Huy, cảm thấy Quan Doãn yếu đuối, hiện tại thấy tình người được bộc lộ ra, mới cảm nhận được tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa vẫn còn lưu mãi trên tay người.
Quan Doãn cố tình đè Vạn Hồng xuống, hắn cũng không muốn một người mẹ lớn hơn hắn mấy tuổi lại quỳ trước mặt hắn. Hắn chịu không nổi hành động một người mẹ thật thà quỳ xuống lạy hắn. Bỗng nhiên, một bé trai khoảng năm sáu tuổi từ bên ngoài chạy vào, đầu cu cậu rối bời, tuy rằng tắm rồi, do không được chăm sóc cẩn thận, nên bù xù, cái mũi đỏ bừng, ánh mắt thật to, sắc mặt tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng.
Không cần đoán cũng biết, đứa bé là Sở Vũ con trai của Sở Triều Huy.
Sở Vũ vừa bước vào cửa đã ngây người, hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Quan Doãn, hai mắt thật to đảo mấy vòng, cũng không biết nghĩ gì, chạy mấy bước đến trước mặt Quan Doãn, bùm một tiếng quỳ xuống, giọng nói non nớt quanh quẩn trong đầu của mỗi người:
- Cảm ơn chú Quan đã giúp cả nhà con, sau này con lớn, con nhất định học giỏi, báo đáp đại ân đại đức của chú Quan.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Bảo Gia mặc dù không tự nhận mình là một tên ra gì, y cũng chưa từng làm qua người tốt, khi đánh nhau cũng không nương tay, cho dù bị đánh đến toàn thân đầy đất, cũng chưa hề xin tha thứ, cũng không hề rơi lệ, nhưng khi đứa bé nói ra những lời chân chất, lấy động tác dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn, nước mắt của y không ngừng tuôn chảy.
Điều kiện gia đình của Lưu Bảo Gia không tệ, chưa nhận thức được nỗi quẫn bách hay là nỗi thống khổ của một người anh hùng vì đồng tiền mà làm cho nhụt chí, cũng chưa nhận thức được Quan Doãn giúp cả gia đình Sở Triều Huy là cứu vãn niềm hy vọng của một gia đình. Bây giờ y đã hiểu, có đôi khi trong cuộc sống giữa con người với nhau cũng nên có sự đồng cảm, như vậy mới gọi là một cuộc sống trọn vẹn.
Tuy rằng là anh em cùng Quan Doãn lớn lên, nhưng vào lúc này, Lưu Bảo Gia mới thật sự ngưỡng mộ Quan Doãn, cả hai người đứng cùng một chỗ, đều có hai tay hai chân và ngũ quan, xem ra không có nhiều khác biệt, nhưng trên thực tế sự nông sâu trong tư tưởng lại có cách biệt một trời một vực.
Quan Doãn vội đỡ Sở Vũ , lấy tay sờ đầu đứa bé:
- Được, chú nhận cái cúi đầu của cháu, sau này cháu phải học thật giỏi, trước bày tỏ lòng biết ơn với đất nước, sau là báo hiếu với cha mẹ, làm một người công dân chính trực có ích cho xã hội, nhớ rõ chưa?
- Dạ con nhớ rồi.
Sở Vũ gật đầu, lời nói của Quan Doãn như gieo một hạt mầm trong đầu đứa bé, và vô số năm sau sẽ nở hoa kết quả. Khi Sở Vũ đứng ở trên bục cao nhất, người mà trong lòng y biết ơn và cảm tạ chính là Quan Doãn.
Quan Doãn lại an ủi Vạn Hồng mấy câu, khi đứng dậy bước ra, cửa phòng vang lên, có y tá đến kiểm tra phòng.
Bình thường y tá đến kiểm tra phòng chỉ là một người, Vạn Hồng tuy là dân chúng thấp cổ bé họng, lại được sự đãi ngộ đặc biệt, hai người y tá đến kiểm tra phòng, hai người tướng mạo xinh đẹp, da trắng, là Vũ Thu và Nhã Mỹ.
Quan Doãn cố ý gọi điện thoại để Vũ Thu và Nhã Mỹ đến chăm sóc cho Vạn Hồng, lúc ấy là Vũ Thu nghe điện thoại, cô không phục lắm liên tục phê bình Quan Doãn, Quan Doãn đi cửa sau, nhân phẩm không tốt, nhưng vừa để điện thoại xuống đã xem lời nói của Quan Doãn như là thánh chỉ, cùng Nhã Mỹ mỗi ngày mấy lần đến kiểm tra phòng, chăm sóc Vạn Hồng như những người thân.
Vũ Thu không ngờ Quan Doãn đến, ngẩng đầu thấy mặt Quan Doãn đang cười tủm tỉm, tim đập nhanh, vẻ mặt xấu hổ.
Vũ Thu và Nhã Mỹ mặc bộ đồ y tá, xinh đẹp làm xao động lòng người, bộ y phục trắng toát làm tăng thêm vẻ đẹp của các cô. Hai cô được mệnh danh là hai y tá có tiếng ở bệnh viện thành phố, và cũng nỗi danh trong toàn hệ thống đội y tế của Hoàng Lương, khiến vô số người thèm đến chảy nước miếng. Nếu các cô không phải là cháu gái của Thôi Đồng, sợ là sớm đã bị điều đến chăm sóc các cán bộ sáu bảy mươi tuổi đã về hưu, sau đó bị một số người tuổi đã già nhưng tâm không già có những lời khiếm nhã.
- Thư ký Quan đến rồi.
Nhã Mỹ trên mặt hồ nghi liếc Vũ Thu một cái, nghĩ thầm Vũ Thu mặt đỏ thẹn thùng là vì sao, cô từ trước đến nay chẳng hề sợ qua Quan Doãn sao? Đến chào Quan Doãn, ánh mắt Nhã Mỹ lại liếc về Lưu Bảo Gia người đứng đằng sau Quan Doãn, thấy vóc dáng Lưu Bảo Gia cường tráng, khuôn mặt thân thể cường tráng, nhất là đôi mắt trầm lắng mà khôi ngô tuấn tú, toàn thân lại lộ ra vẻ đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ, trong phút chốc đã khiến tim cô đập loạn nhịp.
Lưu Bảo Gia cũng chú ý tới Nhã Mỹ, chỉ nhìn thoáng qua, đã bị vẻ đẹp nhã nhặn lịch sự hớp hồn, mặc dù trước kia y cũng từng gặp qua Nhã Mỹ, nhưng lần trước là hộ tống Hạ Lai đi đến thành phố Yến, sống chết còn chưa biết, không còn cảm xúc mà bay bướm cho nên không thấy sự tồn tại của Nhã Mỹ. Nhưng bây giờ đầu óc y ong ong, thiếu chút nữa mất đi tự chủ. Đầu óc y đần độn hơn hai mươi năm, y không phải là không có cảm giác với gái đẹp, nhưng cảm giác bị đánh trúng như hiện tại thì trước nay chưa từng gặp qua, y biết, người mà y cuối cùng chờ đợi chính là cô.
Lưu Bảo Gia và Nhã Mỹ vừa gặp đã yêu, trong nháy mắt tình yêu như nhóm lửa, Quan Doãn cũng nhìn thấy điều đó, hắn âm thầm cười, cũng không nói ra, đứng dậy đi đến trước mặt Vũ Thu, giơ tay đẩy bả vai Vũ Thu:
- Vũ Thu, lại đây một chút, anh có lời muốn nói với em.
Vũ Thu sợ tới mức run rẩy, hai tay ôm ở trước ngực:
- Anh, anh, anh muốn làm gì?
Trên mặt sợ hãi như dê đợi làm thịt, khiến cho người ta thấy mà thương xót.
Quan Doãn mỉm cười, Vũ Thu xem như hoàn toàn sợ hắn rồi, hắn nhẹ nhàng đẩy Vũ Thu qua một bên, nói:
- Đừng sợ, tôi không thất lễ với cô, tôi rất cảm ơn cô, cảm ơn cô thay tôi chăm sóc chị dâu, cô là một người con gái hiền lành tốt bụng.
- Tôi tốt hay không, không cần anh lo?
Vũ Thu to tiếng, liếc mắt nhìn Quan Doãn.
- Chăm sóc Vạn Hồng là nhiệm vụ của tôi, không cần anh cảm ơn. Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có gì tôi phải đi làm việc.
- Còn chứ.
Quan Doãn nghiêm túc nói,
- Lần trước khi đi đến thành phố Yến, em đã thua cuộc anh, em vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình.
Trong buổi đánh cuộc nếu Vũ Thu thua, cô phải kính Quan Doãn ba chén trà, uống ba chén rượu, kêu ba tiếng anh trai, sau khi trở về, Quan Doãn vẫn chưa nhắc đến chuyện này, cô tính quên việc này, không ngờ Quan Doãn nhắc lại chuyện xưa, khiến cô vô cùng tức giận:
- Chó già nhớ rõ chuyện ngàn năm.
Quan Doãn làm bộ không nghe thấy lời cô mắng, cười nói:
- Món nợ này tôi cho cô thiếu, khi nào tâm tình của tôi tốt, tôi sẽ đòi nợ cô.
- Tùy anh, đồ đồi bại.
Vũ Thu trắng trợn liếc mắt nhìn Quan Doãn, có gì lớn lao đâu, trả thì trả.
Đưa Quan Doãn xuống lầu, Vũ Thu và Nhã Mỹ cùng xuống lầu, khi đang chào tạm biệt, Vũ Thu chợt nhớ tới điều gì, kéo tay Quan Doãn nói:
- Có hai chuyện kỳ quái, em cần báo cho anh biết.
- Mau, tôi đang nghe đây.
- Ngày hôm qua Trịnh Thiên Tắc đến bệnh viện khám bệnh, bệnh không nặng, nhưng y cũng ở lại bệnh viện, buổi tối Thái Diễm Lệ đến thăm y.
Vũ Thu hấp háy đôi mắt to tròn, giống như tranh công nhìn nhìn Quan Doãn.
- Thái Diễm Lệ vừa đi, Hoàng Hán đã đến thăm Trịnh Thiên Tắc rồi. Hoàng Hán đến trước, Hồng Nhan Hinh theo sau. Hai người bọn họ giả bộ người đến trước người đến sau, tuy nhiên không thể gạt được tôi, tôi biết bọn họ là đi cùng đấy. Sau khi thăm Trịnh Thiên Tắc xong, Hoàng Hán đứng bên ngoài đợi, Hồng Nhan Hinh đi ra sau, sau đó hai người leo lên một chiếc xe đi
Nếu Thái diễm Lệ đến thăm Trịnh Thiên Tắc thì Quan Doãn có thể hiểu được, nhưng hành động Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh cùng đến, khiến hắn vô cùng bất ngờ, lẽ nào Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh đã liên kết với nhau.
Theo sau Sở Triều Huy lại nói thêm một câu, càng làm cho Quan Doãn rất kinh ngạc:
- Lãnh đạo, theo tin tức đáng tin, Triệu Bưu hẳn là mất tích.
Ngay cả như vậy, với tính cách Quan Doãn, phần lớn sẽ không ra mặt cứu bọn họ, dù sao bọn họ cũng là con át chủ bài của Trịnh Thiên Tắc, có thể trở thành át chủ bài của Trịnh Thiên Tắc, cho dù trong tay không ai mệnh lệnh, nhất định cũng làm qua không ít chuyện xấu.
Nhưng trong lúc đó chợt nghe Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm từng theo Lãnh Tử Thiên, mà Lãnh Tử Thiên không ngại đường xa vạn dặm từ Bắc Kinh quay về trụ ở Hoàng Lương, thật là trùng hợp, Quan Doãn càng thêm hứng thú, gật đầu nói:
- Quay đầu lại tôi hỏi một chút, tôi không dám cam đoan có thể giúp, về cục diện Sở Công an tỉnh, tôi không phải quen thuộc lắm
Sở Triều Huy không nói, chỉ gật đầu, y cũng không rành lắm về mạng lưới quan hệ của Quan Doãn, cho rằng Quan Doãn và sở công an tỉnh không có quan hệ nhiều, Quan Doãn là thư ký số một của Thành ủy, cũng chỉ là thư ký số một của Thành ủy Hoàng Lương, sĩ diện của thư ký số một của Thành ủy không dùng được ở sở công an tỉnh.
Trên thực tế, Quan Doãn cũng có quan hệ ở tỉnh, cũng có tiếng nói, chỉ có điều hắn không muốn tận dụng tới mối quan hệ này mà thôi.
Lên tới lầu, bước vào phòng bệnh 525, người vợ tên Vạn Hồng của Sở Triều Huy đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt Vạn Hồng vàng vọt, bộ dạng này là do nằm trên giường bệnh lâu ngày, cô nằm viện có mấy ngày, mà khí sắc chuyển biến tốt hơn so với trước, nhưng so với người bình thường, vẫn rất yếu.
Nhìn thấy Quan Doãn bước vào —— Mặc dù cô không biết Quan Doãn là ai, nhưng thấy Quan Doãn được mọi người vây xung quanh, đại khái đoán được cái gì —— vội muốn xuống giường chào, Quan Doãn tiến về phía trước một bước:
- Chị dâu, đừng nhúc nhích, em tới thăm chị, chị thấy khỏe chưa?
- Cậu chính là đại ân nhân thư ký Quan?
Vạn Hồng vừa nói đã rơi lệ, lại giãy dụa muốn đứng lên,
- Tôi muốn quỳ tạ ơn cậu, cậu là ân nhân của cả nhà chúng tôi.
- Chị dâu chị không nên nghĩ như vậy. Sở Triều Huy đã đi theo em, chuyện của anh cũng là chuyện của em.
Quan Doãn trong lòng xúc động, dân chúng là những người lương thiện. Chỉ cần có ăn có mặc, bọn họ sẽ hạnh phúc, chỉ cần không bị ép đến con đường cùng. Bọn họ cũng sẽ cố gắng gìn giữ hạnh phúc, trừ phi thật sự không đường có thể đi, mới có thể khiếu oan hoặc là đi vào con đường phạm tội.
Nếu một quốc gia không bảo đảm được hạnh phúc cho dân, quốc gia lại kêu gọi dân chúng yêu nước, có hò hét cũng vô dụng, ít nhiều người trí thức lấy hình ảnh người mẹ để so sánh với tổ quốc, nhưng phần lớn dân chúng cố gắng tận trung với mẹ, nhưng người mẹ ngược lại không có đem ánh hào quang hoặc là sự yêu thương cho mỗi người con.
Quan Doãn thành khẩn, Vạn Hồng ngược lại cho mình làm như vậy là thất lễ, nếu không phải Quan Doãn giúp đỡ, cả nhà bọn họ chỉ còn đi đến con đường cùng, trong mắt của cô, Quan Doãn chính là đại ân nhân, ân huệ cao ngất trời. Mặc kệ Quan Doãn khuyên như thế nào, cô đều không muốn đứng lên. Muốn dập đầu để bày tỏ sự cảm kích với hắn.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đứng một bên hai mắt ươn ướt, vốn Lưu Bảo Gia còn chưa hiểu hết việc Quan Doãn giúp Sở Triều Huy, cảm thấy Quan Doãn yếu đuối, hiện tại thấy tình người được bộc lộ ra, mới cảm nhận được tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa vẫn còn lưu mãi trên tay người.
Quan Doãn cố tình đè Vạn Hồng xuống, hắn cũng không muốn một người mẹ lớn hơn hắn mấy tuổi lại quỳ trước mặt hắn. Hắn chịu không nổi hành động một người mẹ thật thà quỳ xuống lạy hắn. Bỗng nhiên, một bé trai khoảng năm sáu tuổi từ bên ngoài chạy vào, đầu cu cậu rối bời, tuy rằng tắm rồi, do không được chăm sóc cẩn thận, nên bù xù, cái mũi đỏ bừng, ánh mắt thật to, sắc mặt tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng.
Không cần đoán cũng biết, đứa bé là Sở Vũ con trai của Sở Triều Huy.
Sở Vũ vừa bước vào cửa đã ngây người, hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Quan Doãn, hai mắt thật to đảo mấy vòng, cũng không biết nghĩ gì, chạy mấy bước đến trước mặt Quan Doãn, bùm một tiếng quỳ xuống, giọng nói non nớt quanh quẩn trong đầu của mỗi người:
- Cảm ơn chú Quan đã giúp cả nhà con, sau này con lớn, con nhất định học giỏi, báo đáp đại ân đại đức của chú Quan.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Bảo Gia mặc dù không tự nhận mình là một tên ra gì, y cũng chưa từng làm qua người tốt, khi đánh nhau cũng không nương tay, cho dù bị đánh đến toàn thân đầy đất, cũng chưa hề xin tha thứ, cũng không hề rơi lệ, nhưng khi đứa bé nói ra những lời chân chất, lấy động tác dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn, nước mắt của y không ngừng tuôn chảy.
Điều kiện gia đình của Lưu Bảo Gia không tệ, chưa nhận thức được nỗi quẫn bách hay là nỗi thống khổ của một người anh hùng vì đồng tiền mà làm cho nhụt chí, cũng chưa nhận thức được Quan Doãn giúp cả gia đình Sở Triều Huy là cứu vãn niềm hy vọng của một gia đình. Bây giờ y đã hiểu, có đôi khi trong cuộc sống giữa con người với nhau cũng nên có sự đồng cảm, như vậy mới gọi là một cuộc sống trọn vẹn.
Tuy rằng là anh em cùng Quan Doãn lớn lên, nhưng vào lúc này, Lưu Bảo Gia mới thật sự ngưỡng mộ Quan Doãn, cả hai người đứng cùng một chỗ, đều có hai tay hai chân và ngũ quan, xem ra không có nhiều khác biệt, nhưng trên thực tế sự nông sâu trong tư tưởng lại có cách biệt một trời một vực.
Quan Doãn vội đỡ Sở Vũ , lấy tay sờ đầu đứa bé:
- Được, chú nhận cái cúi đầu của cháu, sau này cháu phải học thật giỏi, trước bày tỏ lòng biết ơn với đất nước, sau là báo hiếu với cha mẹ, làm một người công dân chính trực có ích cho xã hội, nhớ rõ chưa?
- Dạ con nhớ rồi.
Sở Vũ gật đầu, lời nói của Quan Doãn như gieo một hạt mầm trong đầu đứa bé, và vô số năm sau sẽ nở hoa kết quả. Khi Sở Vũ đứng ở trên bục cao nhất, người mà trong lòng y biết ơn và cảm tạ chính là Quan Doãn.
Quan Doãn lại an ủi Vạn Hồng mấy câu, khi đứng dậy bước ra, cửa phòng vang lên, có y tá đến kiểm tra phòng.
Bình thường y tá đến kiểm tra phòng chỉ là một người, Vạn Hồng tuy là dân chúng thấp cổ bé họng, lại được sự đãi ngộ đặc biệt, hai người y tá đến kiểm tra phòng, hai người tướng mạo xinh đẹp, da trắng, là Vũ Thu và Nhã Mỹ.
Quan Doãn cố ý gọi điện thoại để Vũ Thu và Nhã Mỹ đến chăm sóc cho Vạn Hồng, lúc ấy là Vũ Thu nghe điện thoại, cô không phục lắm liên tục phê bình Quan Doãn, Quan Doãn đi cửa sau, nhân phẩm không tốt, nhưng vừa để điện thoại xuống đã xem lời nói của Quan Doãn như là thánh chỉ, cùng Nhã Mỹ mỗi ngày mấy lần đến kiểm tra phòng, chăm sóc Vạn Hồng như những người thân.
Vũ Thu không ngờ Quan Doãn đến, ngẩng đầu thấy mặt Quan Doãn đang cười tủm tỉm, tim đập nhanh, vẻ mặt xấu hổ.
Vũ Thu và Nhã Mỹ mặc bộ đồ y tá, xinh đẹp làm xao động lòng người, bộ y phục trắng toát làm tăng thêm vẻ đẹp của các cô. Hai cô được mệnh danh là hai y tá có tiếng ở bệnh viện thành phố, và cũng nỗi danh trong toàn hệ thống đội y tế của Hoàng Lương, khiến vô số người thèm đến chảy nước miếng. Nếu các cô không phải là cháu gái của Thôi Đồng, sợ là sớm đã bị điều đến chăm sóc các cán bộ sáu bảy mươi tuổi đã về hưu, sau đó bị một số người tuổi đã già nhưng tâm không già có những lời khiếm nhã.
- Thư ký Quan đến rồi.
Nhã Mỹ trên mặt hồ nghi liếc Vũ Thu một cái, nghĩ thầm Vũ Thu mặt đỏ thẹn thùng là vì sao, cô từ trước đến nay chẳng hề sợ qua Quan Doãn sao? Đến chào Quan Doãn, ánh mắt Nhã Mỹ lại liếc về Lưu Bảo Gia người đứng đằng sau Quan Doãn, thấy vóc dáng Lưu Bảo Gia cường tráng, khuôn mặt thân thể cường tráng, nhất là đôi mắt trầm lắng mà khôi ngô tuấn tú, toàn thân lại lộ ra vẻ đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ, trong phút chốc đã khiến tim cô đập loạn nhịp.
Lưu Bảo Gia cũng chú ý tới Nhã Mỹ, chỉ nhìn thoáng qua, đã bị vẻ đẹp nhã nhặn lịch sự hớp hồn, mặc dù trước kia y cũng từng gặp qua Nhã Mỹ, nhưng lần trước là hộ tống Hạ Lai đi đến thành phố Yến, sống chết còn chưa biết, không còn cảm xúc mà bay bướm cho nên không thấy sự tồn tại của Nhã Mỹ. Nhưng bây giờ đầu óc y ong ong, thiếu chút nữa mất đi tự chủ. Đầu óc y đần độn hơn hai mươi năm, y không phải là không có cảm giác với gái đẹp, nhưng cảm giác bị đánh trúng như hiện tại thì trước nay chưa từng gặp qua, y biết, người mà y cuối cùng chờ đợi chính là cô.
Lưu Bảo Gia và Nhã Mỹ vừa gặp đã yêu, trong nháy mắt tình yêu như nhóm lửa, Quan Doãn cũng nhìn thấy điều đó, hắn âm thầm cười, cũng không nói ra, đứng dậy đi đến trước mặt Vũ Thu, giơ tay đẩy bả vai Vũ Thu:
- Vũ Thu, lại đây một chút, anh có lời muốn nói với em.
Vũ Thu sợ tới mức run rẩy, hai tay ôm ở trước ngực:
- Anh, anh, anh muốn làm gì?
Trên mặt sợ hãi như dê đợi làm thịt, khiến cho người ta thấy mà thương xót.
Quan Doãn mỉm cười, Vũ Thu xem như hoàn toàn sợ hắn rồi, hắn nhẹ nhàng đẩy Vũ Thu qua một bên, nói:
- Đừng sợ, tôi không thất lễ với cô, tôi rất cảm ơn cô, cảm ơn cô thay tôi chăm sóc chị dâu, cô là một người con gái hiền lành tốt bụng.
- Tôi tốt hay không, không cần anh lo?
Vũ Thu to tiếng, liếc mắt nhìn Quan Doãn.
- Chăm sóc Vạn Hồng là nhiệm vụ của tôi, không cần anh cảm ơn. Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có gì tôi phải đi làm việc.
- Còn chứ.
Quan Doãn nghiêm túc nói,
- Lần trước khi đi đến thành phố Yến, em đã thua cuộc anh, em vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình.
Trong buổi đánh cuộc nếu Vũ Thu thua, cô phải kính Quan Doãn ba chén trà, uống ba chén rượu, kêu ba tiếng anh trai, sau khi trở về, Quan Doãn vẫn chưa nhắc đến chuyện này, cô tính quên việc này, không ngờ Quan Doãn nhắc lại chuyện xưa, khiến cô vô cùng tức giận:
- Chó già nhớ rõ chuyện ngàn năm.
Quan Doãn làm bộ không nghe thấy lời cô mắng, cười nói:
- Món nợ này tôi cho cô thiếu, khi nào tâm tình của tôi tốt, tôi sẽ đòi nợ cô.
- Tùy anh, đồ đồi bại.
Vũ Thu trắng trợn liếc mắt nhìn Quan Doãn, có gì lớn lao đâu, trả thì trả.
Đưa Quan Doãn xuống lầu, Vũ Thu và Nhã Mỹ cùng xuống lầu, khi đang chào tạm biệt, Vũ Thu chợt nhớ tới điều gì, kéo tay Quan Doãn nói:
- Có hai chuyện kỳ quái, em cần báo cho anh biết.
- Mau, tôi đang nghe đây.
- Ngày hôm qua Trịnh Thiên Tắc đến bệnh viện khám bệnh, bệnh không nặng, nhưng y cũng ở lại bệnh viện, buổi tối Thái Diễm Lệ đến thăm y.
Vũ Thu hấp háy đôi mắt to tròn, giống như tranh công nhìn nhìn Quan Doãn.
- Thái Diễm Lệ vừa đi, Hoàng Hán đã đến thăm Trịnh Thiên Tắc rồi. Hoàng Hán đến trước, Hồng Nhan Hinh theo sau. Hai người bọn họ giả bộ người đến trước người đến sau, tuy nhiên không thể gạt được tôi, tôi biết bọn họ là đi cùng đấy. Sau khi thăm Trịnh Thiên Tắc xong, Hoàng Hán đứng bên ngoài đợi, Hồng Nhan Hinh đi ra sau, sau đó hai người leo lên một chiếc xe đi
Nếu Thái diễm Lệ đến thăm Trịnh Thiên Tắc thì Quan Doãn có thể hiểu được, nhưng hành động Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh cùng đến, khiến hắn vô cùng bất ngờ, lẽ nào Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh đã liên kết với nhau.
Theo sau Sở Triều Huy lại nói thêm một câu, càng làm cho Quan Doãn rất kinh ngạc:
- Lãnh đạo, theo tin tức đáng tin, Triệu Bưu hẳn là mất tích.
/556
|