Lãnh Tử Thiên? Quan Doãn kinh ngạc, Lãnh Tử Thiên cũng muốn đến Hoàng Lương kiếm ăn sao?
-Sao lại thế, tôi không nghe thấy tin tức gì cả.
Quan Doãn hỏi
-Tin tức của anh thật là nhanh.
-Anh em cùng đánh giặc, có người muốn làm hại chú, nếu tanh không ra mặt thì còn có thể là ai nữa?
Tề Ngang Dương cười,
-Tin tức của anh trước giờ đều rất nhạy bén, sao, không phục à?
-Phục, em là tôi phục sát đất cái tài bắt cá hai tay của anh
Quan Doãn cười trêu chọc.
-Ấy, sao lại nhắc chuyện ấy, còn bảo là anh em nữa chứ?
Tề Ngang Dương cười haha,
-Nhưng chú cũng đâu khác, anh thấy việc bắt cá hai tay cũng không phải chuyện tệ, ngược lại, anh còn nghĩ đó là chuyện tốt, con người sống trên đời, có hai việc nếu vượt qua được, thì không còn việc gì phải lo lắng nữa, một là tình yêu, hai là sự sống, chuyện sống chết, chúng ta ở Bát Lý Đồn đã vượt qua rồi, còn chuyện tình yêu, tôi với Lý Mộng Hàm coi như cũng đã trải qua rồi, cuộc đời tôi, chết không tiếc nuối.
-Hây, người lớn thế này rồi, cách nói chuyện cũng không biết
Quan Doãn chửi một câu rồi lại cười,
-Lý Mộng Hàm lại bị anh lừa rồi sao?
-Làm sao có thể gọi là lừa được, cái này gọi là lấy thật lòng đổi chân tình.
Tề Ngang Dương cảm khái một câu:
-Anh dành hết tình cảm mấy mươi năm cho cô ấy, anh chú nếu như còn không làm được cho cô ấy cảm động, thì anh chẳng phải sống uổng rồi sao?
-Thôi được rồi, vào việc chính thôi, em không quan tâm chuyện tình cảm cá nhân của anh.
Quan Doãn trực tiếp đánh vào sự nhiệt tình tăng vọt của Tề Ngang Dương
-Thật không đủ nghĩa khí.
Tề Ngang Dương cười ha hả.
-Ngày mai anh đi Hoàng Lương, Lý Mộng Hàm sẽ đi cùng anh, đến lúc đó chú phải nể mặt, đừng nói xấu anh, còn việc Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương đầu tư, cũng là cô ấy nói cho anh biết, nếu không anh cũng không biết, cho nên chú cũng cần cám ơn cô ấy.
-Lý Mộng Hàm cũng đến?
Quan Doãn không khỏi nhức đầu,
-Anh đến là để giúp đỡ hay bàn chuyện yêu đương vậy?
-Cả hai.
Tề Ngang Dương cười haha,
-Chú cứ đợi đi. Tin tức mà Mộng Hàm mang đến, sẽ không làm chú thất vọng đâu.
Nghe xong cuộc gọi của Tề Ngang Dương, Quan Doãn nhất thời chẳng còn tâm trí để ăn cơm, ngồi trong thư phòng trầm tư hơn mười mấy phút, lại gọi một cú điện thoại. Mặc xong quần áo, lặng yên đi ra ngoài
Lần trước sau khi rước trộm vào nhà, cũng không thể gọi là trộm, với thân thủ của Khuất Văn Lâm. Ở khắp Hoàng Lương nơi mà y không đặt chân đến được thật không nhiều. Quan Doãn cũng hơi chút gia cố phòng hộ, Quan Doãn đã có thói quen trước khi ra ngoài đều ngó trước ngó sau, tuy các thế lực ngầm ở Hoàng Lương bây giờ phần lớn đều đã bị tiêu diệt sạch, ngoài Hoàng Hán ra, Trịnh Thiên Tắc chắc cũng không còn trợ thủ đắc lực nào nữa. Hơn nữa, Trịnh Thiên Tắc bây giờ chắc cũng không còn tâm trí đâu để làm khó dễ gì hắn nữa.
Hai tấm vương bài cuối cùng bây giờ nằm trong tay của sở công an tỉnh, Trịnh Thiên Tắc lại bị tai nạn giao thông. Bây giờ chắc chắn y chỉ còn có thể tự lo cho bản thân mình thôi.
Quan Doãn đi ra viện số hai thành ủy. Vừa ra cửa lớn quay bên phải, phát hiện phía trước có một bóng dáng rất quen thuộc, hồi chiều mới bình luận là thân hình của Thái Diễm Lệ không nóng bỏng bằng Diệp Lâm, trước mắt không xa người đang lẻ loi đi một mình không phải Diệp Lâm thì có thể là ai? Bóng đêm bao bọc thân hình của cô ấy, bộ trang phục dày mùa đông không che dấu được dáng người xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, chỉ cần nhìn vào bóng dáng, mơ hồ có thể thấy sự tao nhã lúc còn trẻ của cô ấy.
Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh Tưởng Tuyết Tùng nóng giận đối với Diệp Lâm, trong lòng Quan Doãn có cảm giác rất lạ, có một số việc mặc dù ta thấy nhưng cũng không phá được, Tưởng Tuyết Tùng và Diệp Lâm bất kể là có dính líu gì với nhau trong quá khứ, thì cũng không được mang đến nơi làm việc, đặc biệt là trong lúc tình thế cấp bách này, không thể để người mượn cớ, có lẽ Hô Diên Ngạo Bác đang theo dõi rất sắt sao sự việc của Tưởng Tuyết Tùng và Diệp Lâm.
Quan Doãn cố ý bước nhẹ, hắn không muốn nói chuyện với Diệp Lâm, để tránh xấu hổ, cũng may là Diệp Lâm cũng không thấy hắn, một mình đi theo con đường hướng về phía nam, cô ấy đi rất chậm, như trong lòng đang có chuyện gì nặng nề, đi không xa lắm, cô quẹo phải, quẹo vào một cái ngõ rồi không thấy đâu nữa.
Quan Doãn lắc đầu, Diệp Lâm ngồi được vào vị trí phó trưởng ban tổ chức thành ủy thật không dễ, với độ tuổi của cô ấy, tiến thêm bước nữa đảm nhiện ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức cũng không phải là không được, nhưng với tình cảnh bây giờ, e là cô ấy vướng mắc chuyện tình cảm, khó có thể tự kềm chế rồi.
Vừa đi về phía trước không xa, điện thoại lại reo lên, thì ra là điện thoại của Ôn Lâm, Quan Doãn cười, liền nghe điện thoại
-Bé Lâm, lại nhớ anh rồi sao
-Không có đâu, ai nhớ anh chứ
Ôn Lâm cười khúc khích, sau đó âm thanh lại cô đơn thêm vài phần,
-Ngày mai em phải đi Hoàng Lương một chuyến
-Sao vậy?
Quan Doãn có thể nghe thấy Ôn Lâm cảm xúc phập phồng rất lớn.
-Lúc nãy dì em gọi tới, kêu em tới thăm dì, vốn dĩ em rất bận, mấy hôm nay nhiều chuyện đã lên lịch trình, kế hoạch lớn ở huyện Khổng đã bắt đầu triển khai rồi, nhưng em nghe thấy giọng dì rất lạ, hình như dì ấy rất đau buồn,
Ôn Lâm bất đắc dĩ nói,
-Dì thân với em nhất, có chuyện gì trong lòng đều nói với em, không bao giờ nói với người khác.
-Đúng là em cũng nên đến thăm dì ấy
Quan Doãn thở dài nói
-Trưởng ban Diệp … ôi, một lời khó nói hết
-Vậy ngày mai em sẽ đến, anh đừng nghĩ là em đến thăm anh nha, em thật sự không nhớ anh đâu.
Ôn Lâm giấu đầu lòi đuôi, hì hì cười,
-Vừa lúc em định đến Hoàng Lương mua một chiếc xe, anh giúp em lựa nha.
-Anh thay mặt toàn thể nhân dân Hoàng Lương chào đón em Lâm, em có thể đến, anh cầu còn không được đó chứ.
-Em là chị của anh đó.
Ôn Lâm cười ha hả, cúp điện thoại
Quan Doãn cất điện thoại, dựng áo lên, một mình bước nhanh trong bóng đêm, xung quanh người đi vội vàng, không ai biết hắn chính là thư ký số một thành ủy đại danh đỉnh đỉnh, mỗi người đều sống trong thế giới của riêng mình với hỉ nộ ái ố, thế giới của người khác có đặc sắc đến mấy, cũng chỉ là chuyện dư thừa
Lúc đi qua tiệm bán bánh nướng của ông cụ Dung, tiệm bánh vẫn đóng kín cửa, vừa lúc gặp hai ông cụ đang nói chuyện, trong đó một người tiếc nuối nói,
-Ông cụ Dung cũng không biết đã đi đâu, đây cũng khá lâu không mở cửa rồi, bánh nướng của ông ấy là chính tông nhất, những nhà khác đều không làm được
-Ai biết được, sợ là không tới nữa?
-Sao có thể thế được? Nhất định sẽ tới, tôi vẫn đang đợi ông ấy.
Nếu như cho hai ông già ấy biết thân phận vô cùng hiển hách của ông cụ Dung lúc trước, không biết hai ông ấy sẽ có cảm tưởng thế nào? Nhiều khi không biết vẫn hạnh phúc hơn là biết, nan đắc hồ đồ đúng là một câu danh ngôn chí lý.
Cũng không biết tại sao ông cụ Dung còn lưu lại Bắc Kinh, chẳng lẽ bệnh tình của ông lão vẫn chưa bớt, Quan Doãn khẽ lắc đầu, sau chuyến đi Bắc Kinh, bất kể ông cụ Dung có nhận lại Dung gia hay không, hắn cũng không thể để ông cụ Dung tiếp tục bán bánh nướng nữa, một ông già đã trải qua những tang thương của cuộc đời, nếm trải quá nhiều đau thương chia cách, nếu còn để ông ấy tiếp tục ở ngoài chịu phong sương, thì thật sự là hắn quá bất hiếu
Lại đi về phía trước mười mấy phút, Quan Doãn cuối cùng đã đến được nơi mà hắn muốn đến, Bệnh biện thành phố
Sở Triều Huy, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đứng trước bệnh viện chờ đợi đã lâu
-Lãnh đạo
-Anh Quan
Mấy người thấy Quan Doãn đến, cùng tiến về phía trươc chào hỏi, từ cách chào hỏi khác nhau có thể thấy mối quan hệ xa gần khác nhau của họ với Quan Doãn
Sau khi Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia trở lại Hoàng Lương, không đến gặp Quan Doãn ngay, mà tự đi giải quyết một số việc, cũng là Quan Doãn cố ý cho họ nghỉ ngơi một thời gian, dù gì bây giờ cũng không có việc gì quan trọng.
Vợ của Sở Triều Huy được Quan Doãn sắp xếp ở bệnh viện thành phố. Thân phận của Sở triều Huy đã bị Quách Vĩ Toàn giao cho cục an ninh quốc gia, nhưng việc phê duyệt cần có thời gian, tạm thời vẫn chưa phê được, nhưng vấn đề có lẽ không lớn.
Quan Doãn lần này cố ý đến bệnh viện thành phố là để thăm vợ của Sở Triều Huy.
-Đi , đi thăm chị dâu trước, Quan Doãn vỗ vai của Sở Triều Huy,
- Cậu và Bảo Gia ở thành phố Yến đã cực khổ rồi
Sở Triều Huy xoa tay:
-Không cực khổ gì đâu, cám ơn lãnh đạo.
Lúc nói chuyện, ánh mắt đã ươn ướt, y sau khi xuất ngũ, chạy qua ban dân chính, cũng chạy qua rất nhiều cơ quan chính phủ, không có một người hay một cơ quan đơn vị nào muốn giúp đỡ y, y vì tổ quốc đã hy sinh tuổi thanh xuân và nhiệt huyết, lúc cần tổ quốc quan tâm, tổ quốc lại đóng kín cửa, hỏi sao lại không làm cho y tuyệt vọng đối với xã hội?
Cũng may, y chỉ đem sự bất mãn chôn xuống đáy lòng, một mình bày bán hàng kiếm sống, chỉ muốn dùng chính bàn tay mình để nuôi sống bản thân, không muốn làm phiền tổ quốc, nhưng có người ngay cả cơ hội bày bán hàng cũng không cho y, suýt nữa buộc y đi đến đường cùng
Có nhiều khi, phạm tội và cố gắng không ngừng chỉ trong một ý niệm, nếu như y không có một người vợ hiền lành, có lẽ trong lúc tức giận y đã báo thù xã hội, với khả năng của y, cướp bóc và trộm cướp đều không phải vấn đề, nhưng y đã vượt qua tất cả, coi như chờ được mây tan thấy ánh mặt trời.
Nhưng Sở Triều Huy cũng không phải chưa từng nghĩ qua, lỡ như không gặp được quý nhân như Quan Doãn, y có lẽ chăng cũng sẽ đi theo con đường phạm tội hoặc là vẽ đường cho hươu chạy, y không dám nghĩ tiếp, đối mặt với sự khó khăn của cuộc sống, không phải y không đủ kiên cường, mà là do xã hội đã cài đặt cho y quá nhiều chướng ngại
Sở Triều Huy đối với Quan Doãn là cảm kích tột đỉnh, ngoài việc sắp xếp công việc cho y, giúp y có một công việc để nuôi sống bản thân, Quan Doãn còn sắp xếp cho vợ y ở bệnh viện, không những được miễn tất cả chi phí chữa bệnh, còn tìm việc cho vợ y, ở cục lao động thành phố làm việc, tuy vẫn chưa phải công việc chính thức, nhưng thu nhập và phúc lợi vẫn làm cho nhiều người phải mơ ước, và sau một năm còn có thể chuyển lên thành chính thức, có nghĩa là, sau khi gặp Quan Doãn, cuộc đời của y chuyển hướng lớn, một thay đổi to lớn.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ… Sở Triều Huy không tiện mở lời, trong lòng chỉ có một ý niệm chắc chắn, từ nay về sau, nghe Quan Doãn như thiên lôi sai đâu đánh đó, quyết không hai lòng.
Trong lúc lên lầu, Sở Triều Huy do dự, nói
-Lãnh đạo, có câu này có lẽ không nên nói, nhưng tôi vẫn muốn, hy vọng anh có thể ra mặt bảo vệ Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, tôi và họ lúc trước là chiến hữu, bản chất hai người họ không xấu, chỉ là theo sai người, nếu như có thể cứu hai người họ ra, tôi cam đoan có thể thu phục bọn họ.
Thu phục họ cái gì, cũng không cần nói rõ, Quan Doãn tự hiểu rồi, hơi trầm ngâm, Quan Doãn hỏi,
- Đới Kiên cường và Khuất Văn Lâm có giết qua người chưa?
Nếu đã giết người rồi thì không còn chỗ để thương lượng nữa.
-Chưa
Sở Triều Huy nói chắc chắn
- Bọn họ trước khi theo Trịnh Thiên Tắc, có ở Bắc Kinh làm một thời gian, nghe nói là làm cho một thế gia công tử, sau này không biết thế nào lại đắc tội với người đó, nên bị đuổi rồi.
Quan Doãn tâm niệm vừa động:
-Theo ai?
-Để tôi nghĩ
Sở Triều Huy cuối đầu nghĩ, nghĩ ra rồi
-Lãnh Tử Thiên.
-Sao lại thế, tôi không nghe thấy tin tức gì cả.
Quan Doãn hỏi
-Tin tức của anh thật là nhanh.
-Anh em cùng đánh giặc, có người muốn làm hại chú, nếu tanh không ra mặt thì còn có thể là ai nữa?
Tề Ngang Dương cười,
-Tin tức của anh trước giờ đều rất nhạy bén, sao, không phục à?
-Phục, em là tôi phục sát đất cái tài bắt cá hai tay của anh
Quan Doãn cười trêu chọc.
-Ấy, sao lại nhắc chuyện ấy, còn bảo là anh em nữa chứ?
Tề Ngang Dương cười haha,
-Nhưng chú cũng đâu khác, anh thấy việc bắt cá hai tay cũng không phải chuyện tệ, ngược lại, anh còn nghĩ đó là chuyện tốt, con người sống trên đời, có hai việc nếu vượt qua được, thì không còn việc gì phải lo lắng nữa, một là tình yêu, hai là sự sống, chuyện sống chết, chúng ta ở Bát Lý Đồn đã vượt qua rồi, còn chuyện tình yêu, tôi với Lý Mộng Hàm coi như cũng đã trải qua rồi, cuộc đời tôi, chết không tiếc nuối.
-Hây, người lớn thế này rồi, cách nói chuyện cũng không biết
Quan Doãn chửi một câu rồi lại cười,
-Lý Mộng Hàm lại bị anh lừa rồi sao?
-Làm sao có thể gọi là lừa được, cái này gọi là lấy thật lòng đổi chân tình.
Tề Ngang Dương cảm khái một câu:
-Anh dành hết tình cảm mấy mươi năm cho cô ấy, anh chú nếu như còn không làm được cho cô ấy cảm động, thì anh chẳng phải sống uổng rồi sao?
-Thôi được rồi, vào việc chính thôi, em không quan tâm chuyện tình cảm cá nhân của anh.
Quan Doãn trực tiếp đánh vào sự nhiệt tình tăng vọt của Tề Ngang Dương
-Thật không đủ nghĩa khí.
Tề Ngang Dương cười ha hả.
-Ngày mai anh đi Hoàng Lương, Lý Mộng Hàm sẽ đi cùng anh, đến lúc đó chú phải nể mặt, đừng nói xấu anh, còn việc Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương đầu tư, cũng là cô ấy nói cho anh biết, nếu không anh cũng không biết, cho nên chú cũng cần cám ơn cô ấy.
-Lý Mộng Hàm cũng đến?
Quan Doãn không khỏi nhức đầu,
-Anh đến là để giúp đỡ hay bàn chuyện yêu đương vậy?
-Cả hai.
Tề Ngang Dương cười haha,
-Chú cứ đợi đi. Tin tức mà Mộng Hàm mang đến, sẽ không làm chú thất vọng đâu.
Nghe xong cuộc gọi của Tề Ngang Dương, Quan Doãn nhất thời chẳng còn tâm trí để ăn cơm, ngồi trong thư phòng trầm tư hơn mười mấy phút, lại gọi một cú điện thoại. Mặc xong quần áo, lặng yên đi ra ngoài
Lần trước sau khi rước trộm vào nhà, cũng không thể gọi là trộm, với thân thủ của Khuất Văn Lâm. Ở khắp Hoàng Lương nơi mà y không đặt chân đến được thật không nhiều. Quan Doãn cũng hơi chút gia cố phòng hộ, Quan Doãn đã có thói quen trước khi ra ngoài đều ngó trước ngó sau, tuy các thế lực ngầm ở Hoàng Lương bây giờ phần lớn đều đã bị tiêu diệt sạch, ngoài Hoàng Hán ra, Trịnh Thiên Tắc chắc cũng không còn trợ thủ đắc lực nào nữa. Hơn nữa, Trịnh Thiên Tắc bây giờ chắc cũng không còn tâm trí đâu để làm khó dễ gì hắn nữa.
Hai tấm vương bài cuối cùng bây giờ nằm trong tay của sở công an tỉnh, Trịnh Thiên Tắc lại bị tai nạn giao thông. Bây giờ chắc chắn y chỉ còn có thể tự lo cho bản thân mình thôi.
Quan Doãn đi ra viện số hai thành ủy. Vừa ra cửa lớn quay bên phải, phát hiện phía trước có một bóng dáng rất quen thuộc, hồi chiều mới bình luận là thân hình của Thái Diễm Lệ không nóng bỏng bằng Diệp Lâm, trước mắt không xa người đang lẻ loi đi một mình không phải Diệp Lâm thì có thể là ai? Bóng đêm bao bọc thân hình của cô ấy, bộ trang phục dày mùa đông không che dấu được dáng người xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, chỉ cần nhìn vào bóng dáng, mơ hồ có thể thấy sự tao nhã lúc còn trẻ của cô ấy.
Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh Tưởng Tuyết Tùng nóng giận đối với Diệp Lâm, trong lòng Quan Doãn có cảm giác rất lạ, có một số việc mặc dù ta thấy nhưng cũng không phá được, Tưởng Tuyết Tùng và Diệp Lâm bất kể là có dính líu gì với nhau trong quá khứ, thì cũng không được mang đến nơi làm việc, đặc biệt là trong lúc tình thế cấp bách này, không thể để người mượn cớ, có lẽ Hô Diên Ngạo Bác đang theo dõi rất sắt sao sự việc của Tưởng Tuyết Tùng và Diệp Lâm.
Quan Doãn cố ý bước nhẹ, hắn không muốn nói chuyện với Diệp Lâm, để tránh xấu hổ, cũng may là Diệp Lâm cũng không thấy hắn, một mình đi theo con đường hướng về phía nam, cô ấy đi rất chậm, như trong lòng đang có chuyện gì nặng nề, đi không xa lắm, cô quẹo phải, quẹo vào một cái ngõ rồi không thấy đâu nữa.
Quan Doãn lắc đầu, Diệp Lâm ngồi được vào vị trí phó trưởng ban tổ chức thành ủy thật không dễ, với độ tuổi của cô ấy, tiến thêm bước nữa đảm nhiện ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức cũng không phải là không được, nhưng với tình cảnh bây giờ, e là cô ấy vướng mắc chuyện tình cảm, khó có thể tự kềm chế rồi.
Vừa đi về phía trước không xa, điện thoại lại reo lên, thì ra là điện thoại của Ôn Lâm, Quan Doãn cười, liền nghe điện thoại
-Bé Lâm, lại nhớ anh rồi sao
-Không có đâu, ai nhớ anh chứ
Ôn Lâm cười khúc khích, sau đó âm thanh lại cô đơn thêm vài phần,
-Ngày mai em phải đi Hoàng Lương một chuyến
-Sao vậy?
Quan Doãn có thể nghe thấy Ôn Lâm cảm xúc phập phồng rất lớn.
-Lúc nãy dì em gọi tới, kêu em tới thăm dì, vốn dĩ em rất bận, mấy hôm nay nhiều chuyện đã lên lịch trình, kế hoạch lớn ở huyện Khổng đã bắt đầu triển khai rồi, nhưng em nghe thấy giọng dì rất lạ, hình như dì ấy rất đau buồn,
Ôn Lâm bất đắc dĩ nói,
-Dì thân với em nhất, có chuyện gì trong lòng đều nói với em, không bao giờ nói với người khác.
-Đúng là em cũng nên đến thăm dì ấy
Quan Doãn thở dài nói
-Trưởng ban Diệp … ôi, một lời khó nói hết
-Vậy ngày mai em sẽ đến, anh đừng nghĩ là em đến thăm anh nha, em thật sự không nhớ anh đâu.
Ôn Lâm giấu đầu lòi đuôi, hì hì cười,
-Vừa lúc em định đến Hoàng Lương mua một chiếc xe, anh giúp em lựa nha.
-Anh thay mặt toàn thể nhân dân Hoàng Lương chào đón em Lâm, em có thể đến, anh cầu còn không được đó chứ.
-Em là chị của anh đó.
Ôn Lâm cười ha hả, cúp điện thoại
Quan Doãn cất điện thoại, dựng áo lên, một mình bước nhanh trong bóng đêm, xung quanh người đi vội vàng, không ai biết hắn chính là thư ký số một thành ủy đại danh đỉnh đỉnh, mỗi người đều sống trong thế giới của riêng mình với hỉ nộ ái ố, thế giới của người khác có đặc sắc đến mấy, cũng chỉ là chuyện dư thừa
Lúc đi qua tiệm bán bánh nướng của ông cụ Dung, tiệm bánh vẫn đóng kín cửa, vừa lúc gặp hai ông cụ đang nói chuyện, trong đó một người tiếc nuối nói,
-Ông cụ Dung cũng không biết đã đi đâu, đây cũng khá lâu không mở cửa rồi, bánh nướng của ông ấy là chính tông nhất, những nhà khác đều không làm được
-Ai biết được, sợ là không tới nữa?
-Sao có thể thế được? Nhất định sẽ tới, tôi vẫn đang đợi ông ấy.
Nếu như cho hai ông già ấy biết thân phận vô cùng hiển hách của ông cụ Dung lúc trước, không biết hai ông ấy sẽ có cảm tưởng thế nào? Nhiều khi không biết vẫn hạnh phúc hơn là biết, nan đắc hồ đồ đúng là một câu danh ngôn chí lý.
Cũng không biết tại sao ông cụ Dung còn lưu lại Bắc Kinh, chẳng lẽ bệnh tình của ông lão vẫn chưa bớt, Quan Doãn khẽ lắc đầu, sau chuyến đi Bắc Kinh, bất kể ông cụ Dung có nhận lại Dung gia hay không, hắn cũng không thể để ông cụ Dung tiếp tục bán bánh nướng nữa, một ông già đã trải qua những tang thương của cuộc đời, nếm trải quá nhiều đau thương chia cách, nếu còn để ông ấy tiếp tục ở ngoài chịu phong sương, thì thật sự là hắn quá bất hiếu
Lại đi về phía trước mười mấy phút, Quan Doãn cuối cùng đã đến được nơi mà hắn muốn đến, Bệnh biện thành phố
Sở Triều Huy, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đứng trước bệnh viện chờ đợi đã lâu
-Lãnh đạo
-Anh Quan
Mấy người thấy Quan Doãn đến, cùng tiến về phía trươc chào hỏi, từ cách chào hỏi khác nhau có thể thấy mối quan hệ xa gần khác nhau của họ với Quan Doãn
Sau khi Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia trở lại Hoàng Lương, không đến gặp Quan Doãn ngay, mà tự đi giải quyết một số việc, cũng là Quan Doãn cố ý cho họ nghỉ ngơi một thời gian, dù gì bây giờ cũng không có việc gì quan trọng.
Vợ của Sở Triều Huy được Quan Doãn sắp xếp ở bệnh viện thành phố. Thân phận của Sở triều Huy đã bị Quách Vĩ Toàn giao cho cục an ninh quốc gia, nhưng việc phê duyệt cần có thời gian, tạm thời vẫn chưa phê được, nhưng vấn đề có lẽ không lớn.
Quan Doãn lần này cố ý đến bệnh viện thành phố là để thăm vợ của Sở Triều Huy.
-Đi , đi thăm chị dâu trước, Quan Doãn vỗ vai của Sở Triều Huy,
- Cậu và Bảo Gia ở thành phố Yến đã cực khổ rồi
Sở Triều Huy xoa tay:
-Không cực khổ gì đâu, cám ơn lãnh đạo.
Lúc nói chuyện, ánh mắt đã ươn ướt, y sau khi xuất ngũ, chạy qua ban dân chính, cũng chạy qua rất nhiều cơ quan chính phủ, không có một người hay một cơ quan đơn vị nào muốn giúp đỡ y, y vì tổ quốc đã hy sinh tuổi thanh xuân và nhiệt huyết, lúc cần tổ quốc quan tâm, tổ quốc lại đóng kín cửa, hỏi sao lại không làm cho y tuyệt vọng đối với xã hội?
Cũng may, y chỉ đem sự bất mãn chôn xuống đáy lòng, một mình bày bán hàng kiếm sống, chỉ muốn dùng chính bàn tay mình để nuôi sống bản thân, không muốn làm phiền tổ quốc, nhưng có người ngay cả cơ hội bày bán hàng cũng không cho y, suýt nữa buộc y đi đến đường cùng
Có nhiều khi, phạm tội và cố gắng không ngừng chỉ trong một ý niệm, nếu như y không có một người vợ hiền lành, có lẽ trong lúc tức giận y đã báo thù xã hội, với khả năng của y, cướp bóc và trộm cướp đều không phải vấn đề, nhưng y đã vượt qua tất cả, coi như chờ được mây tan thấy ánh mặt trời.
Nhưng Sở Triều Huy cũng không phải chưa từng nghĩ qua, lỡ như không gặp được quý nhân như Quan Doãn, y có lẽ chăng cũng sẽ đi theo con đường phạm tội hoặc là vẽ đường cho hươu chạy, y không dám nghĩ tiếp, đối mặt với sự khó khăn của cuộc sống, không phải y không đủ kiên cường, mà là do xã hội đã cài đặt cho y quá nhiều chướng ngại
Sở Triều Huy đối với Quan Doãn là cảm kích tột đỉnh, ngoài việc sắp xếp công việc cho y, giúp y có một công việc để nuôi sống bản thân, Quan Doãn còn sắp xếp cho vợ y ở bệnh viện, không những được miễn tất cả chi phí chữa bệnh, còn tìm việc cho vợ y, ở cục lao động thành phố làm việc, tuy vẫn chưa phải công việc chính thức, nhưng thu nhập và phúc lợi vẫn làm cho nhiều người phải mơ ước, và sau một năm còn có thể chuyển lên thành chính thức, có nghĩa là, sau khi gặp Quan Doãn, cuộc đời của y chuyển hướng lớn, một thay đổi to lớn.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ… Sở Triều Huy không tiện mở lời, trong lòng chỉ có một ý niệm chắc chắn, từ nay về sau, nghe Quan Doãn như thiên lôi sai đâu đánh đó, quyết không hai lòng.
Trong lúc lên lầu, Sở Triều Huy do dự, nói
-Lãnh đạo, có câu này có lẽ không nên nói, nhưng tôi vẫn muốn, hy vọng anh có thể ra mặt bảo vệ Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, tôi và họ lúc trước là chiến hữu, bản chất hai người họ không xấu, chỉ là theo sai người, nếu như có thể cứu hai người họ ra, tôi cam đoan có thể thu phục bọn họ.
Thu phục họ cái gì, cũng không cần nói rõ, Quan Doãn tự hiểu rồi, hơi trầm ngâm, Quan Doãn hỏi,
- Đới Kiên cường và Khuất Văn Lâm có giết qua người chưa?
Nếu đã giết người rồi thì không còn chỗ để thương lượng nữa.
-Chưa
Sở Triều Huy nói chắc chắn
- Bọn họ trước khi theo Trịnh Thiên Tắc, có ở Bắc Kinh làm một thời gian, nghe nói là làm cho một thế gia công tử, sau này không biết thế nào lại đắc tội với người đó, nên bị đuổi rồi.
Quan Doãn tâm niệm vừa động:
-Theo ai?
-Để tôi nghĩ
Sở Triều Huy cuối đầu nghĩ, nghĩ ra rồi
-Lãnh Tử Thiên.
/556
|