Quan Vận

Chương 331: Ra tay

/556


Sáng sớm Quách Vĩ Toàn đã đi vào Thành ủy, trước tiên dạo qua các văn phòng chúc tết một lượt. Sau khi đi tới đi lui, chúc tết ồn ào, hỏi han tâm sự, anh ta lại dường như chẳng có việc gì đi đến văn phòng của Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác. Đúng lúc không có Hô Diên Ngạo Bác ở đó, chỉ có Lưu Dương.

-Thư ký Lưu, chúc mừng năm mới.

Quách Vĩ Toàn chủ động chào Lưu Dương. Làm thư ký số hai Thành ủy, Lưu Dương cũng đường đường xếp hàng thứ hai trong các thư ký ở Thành ủy, hơn nữa cậu ta rất được Hô Diên Ngạo Bác tin tưởng, cũng là cây cầu cuối cùng mà các cán bộ trung tầng muốn nói chuyện với Hô Diên Ngạo Bác không thể bỏ qua.

-Trưởng ban thư ký, chúc mừng năm mới.

Lưu Dương vội vàng tươi cười đón chào. Lời dạy bảo của Vương Hướng Đông lần trước cậu ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng, biết Quách Vĩ Toàn sau này là nhân vật quan trọng trong bộ máy chính phủ, cậu ta không dám chậm trễ. Dù có Hô Diên Ngạo Bác làm chỗ dựa, nếu chẳng may Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, tất nhiên sẽ luôn có nhiều thời gian cùng làm việc với anh ta, có rất nhiều việc cậu ta phải nghe theo sự sắp xếp của Quách Vĩ Toàn.

-Chủ tịch thành phố Hô Diên không có đây à?

Quách Vĩ Toàn lướt mắt nhìn vào bên trong.

-Tôi còn chưa chúc Tết Chủ tịch thành phố Hô Diên nữa.

-Chủ tịch thành phố Hô Diên đi rồi, có lẽ phải một lúc nữa mới quay về.

Lưu Dương định đi pha trà.

-Trưởng ban thư ký dùng chén trà nhé? Trà Ô Long mới đến đó.

-Thôi khỏi, tôi không quen uống trà Ô Long, không làm phiền thư ký Lưu đâu.

Vừa nói, Quách Vĩ Toàn vừa lấy ra một gói đồ:

-Nghe nói dạ dày của Chủ tịch thành phố Hô Diên không khỏe, vừa lúc tôi có một loại trà có thể dưỡng dạ dày, để ngài ấy nếm thử, dùng rất được. Thường nói thập vị cửu dưỡng, bệnh dạ dày cần phải chú ý nhiều đến dưỡng sinh.

Một gói trà dưỡng dạ dày chẳng đáng là bao nhưng cũng là một món quà đáng quý, Lưu Dương liền nhận lấy:

-Tôi thay mặt Chủ tịch thành phố Hô Diên nhận trước, cảm ơn Trưởng ban thư ký.

-Khách sáo làm gì. Sau này, công tác cũng phải có sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Hô Diên. Quan tâm sức khỏe lãnh đạo cũng là quan tâm đến sức khỏe chúng ta.

Quách Vĩ Toàn cười ha hả nói, còn cố ý ra vẻ thân thiết vỗ vai Lưu Dương.

-Thư ký Lưu, cứ quay lại ngồi cho khỏe đi.

Lưu Dương cũng không nghĩ gì nhiều về việc Quách Vĩ Toàn cố ý gần gũi và ra vẻ thân thiết. Nếu Quách Vĩ Toàn từ Phó Trưởng ban thư ký lên làm Trưởng ban thư ký, tất nhiên cũng nên gia tăng cảm tình giao lưu với Chủ tịch thành phố Hô Diên, cho dù anh ta là người của Tưởng Tuyết Tùng cũng phải có mối quan hệ tốt với Chủ tịch thành phố Hô Diên, nếu không, công tác sẽ khó triển khai.

Nhưng chẳng qua người trong trận doanh của Tưởng Tuyết Tùng đến thể hiện thiện ý với Chủ tịch thành phố Hô Diên khiến trong lòng Lưu Dương vô cùng dễ chịu. Ai cũng muốn trận doanh của mình lớn mạnh hơn. Quách Vĩ Toàn là dòng chính do một tay Tưởng Tuyết Tùng cất nhắc, sẽ không thấy khó bảo toàn mà dần dần muốn tìm Chủ tịch thành phố Hô Diên làm chỗ dựa. Chỉ cần vận tác thích đáng, kế hoạch Tưởng Tuyết Tùng muốn Quách Vĩ Toàn len lỏi vào bộ máy Ủy ban nhân dân nằm vùng, có lẽ còn có thể bị Chủ tịch thành phố Hô Diên tương kế tựu kế thu phục luôn Quách Vĩ Toàn

Quách Vĩ Toàn tán gẫu thêm mấy câu nữa rồi xoay người rời đi. Anh ta mới đi đến cửa, bỗng nhiên đứng lại, nhỏ giọng nói:

-Thư ký Lưu, cậu có nghe được tin tức của Trịnh Lệnh Đông không?

Lưu Dương sửng sốt:

-Không có, Trưởng ban thư ký Quách có tin tức gì sao?

Quách Vĩ Toàn muốn nói lại thôi:

-Thôi đi, không được đâu, chỉ là tin đồn thôi, vô dụng mà.

Biểu hiện của Quách Vĩ Toàn càng thần bí, Lưu Dương càng hiếu kỳ, huống chi thiện ý mà Quách Vĩ Toàn lộ rõ vừa rồi, khiến cậu ta cảm giác được quan hệ với Quách Vĩ Toàn đã gần gũi thêm không ít, liền kéo Quách Vĩ Toàn lại:

-Trưởng ban thư ký có chuyện gì cứ nói hết cho xong, đừng nói một nửa làm cho người ta phải đoán. Tin tức nghe đồn cũng có thể tham khảo được.

-Coi như chỉ nói lén thôi đó, không được nói công khai đâu. Cậu cũng đừng nói cho Chủ tịch thành phố Hô Diên biết.

Quách Vĩ Toàn lui vào phòng, nắm chặt vai Lưu Dương, dường như anh ta và Lưu Dương vô cùng thân thiết khăng khít vậy.

-Đêm qua, trong lúc ăn cơm với vài người, đã vô tình nghe được rằng hành tung của Trịnh Lệnh Đông đã nằm toàn bộ trong lòng bàn tay Quan Doãn. Tôi cho là lời nói lúc say, cũng không tin. Nhưng sau đó lại nghe được, Quan Doãn chẳng những nắm được hành tung của Trịnh Lệnh Đông, mà Trịnh Lệnh Đông vốn chẳng chạy đâu xa, ngay tại thành phố Yến thôi.

Trước kia, khi Quách Vĩ Toàn công tác ở huyện, có rất nhiều thủ đoạn lôi kéo người khác, muôn hình vạn trạng. Dù Lưu Dương có là thư ký số hai Thành ủy, Quách Vĩ Toàn đến đối phó với cậu ta, chẳng phải nói đùa, anh ta cứ có thái độ nửa thật nửa giả, ba phần thân thiết lại cộng thêm bốn phần thần bí, không khỏi khiến Lưu Dương không thể tin là thật. Hơn nữa, lời của Quách Vĩ Toàn chính là lời nói thật.

Quách Vĩ Toàn nói xong, Lưu Dương lập tức sợ ngây người.

Dù Quách Vĩ Toàn luôn nhấn mạnh là lời say chỉ nghe được ở bàn rượu, nhưng Lưu Dương cũng đã tin hơn phân nửa. Sự thật chứng minh, những tin đồn bị cho là vô căn cứ, cuối cùng đều gần với sự thật nhất. Đương nhiên, cậu ta cũng không phải không hoài nghi Quách Vĩ Toàn cố ý để lộ tin tức. Nhưng mặc kệ Quách Vĩ Toàn có ý gì, tin tức này quả thật quan trọng đến kinh người, vì thế cậu ta ngây ngẩn cả nửa ngày không nói được một câu.

Nếu thật sự Trịnh Lệnh Đông nằm trong tay Quan Doãn, Quan Doãn không phải chỉ lợi hại mà còn sâu không lường được. Lưu Dương kinh hãi, toát cả mồ hôi lạnh. Quan Doãn nắm Trịnh Lệnh Đông trong tay, ý muốn cuối cùng thế nào, thì không cần phải nghĩ, Quan Doãn muốn giành hết quyền chủ động hoàn toàn về tay mình trong sự kiện Học viện Tiến Thủ.

Lại nghĩ đến tiếng pháo nửa đêm hôm qua trong Học viện Tiến Thủ, Lưu Dương lập tức nghĩ thông suốt. Không thể nghi ngờ gì, tiếng pháo tối qua chắc chắn có liên quan đến Quan Doãn. Chẳng lẽ đó là dự báo trước về việc Quan Doãn và Trịnh Lệnh Đông liên kết?

Không được, không thể để cho Quan Doãn thực hiện được. Nếu lời của Quách Vĩ Toàn là thật, Quan Doãn thật sự nắm được Trịnh Lệnh Đông trong tay, như vậy chẳng khác nào Quan Doãn đảo lộn khách thành chủ, muốn mượn việc Học viện Tiến Thủ để sau đó nắm toàn bộ quyền chủ động. Từ đó, việc Chủ tịch thành phố Hô Diên muốn nhen nhóm chuyện bắn tỉa Tưởng Tuyết Tùng rất có thể bị sự kiện phát nổ trong Học viện Tiến Thủ làm cho rối loạn.

Chủ tịch thành phố Hô Diên đến tối mới biết được việc này, xem ra phải nói trước. Lưu Dương cố gắng trấn tĩnh, ra vẻ thần bí gật đầu:

-Ha ha, rất thú vị. Giờ tin đồn về thư lý Quan hiện giờ rất nhiều. Có người nói hắn là thiên tài quan trường, có người nói hắn là quan thần tái thế, còn có người nói hắn biết tính toán… Những lời đó nghe xong rồi thôi.

Quách Vĩ Toàn cũng cười:

-Đúng đấy, nghe qua rồi thôi, tôi cũng là nói lời say, thư ký Lưu cứ xem như chuyện cười là được rồi

-Nói đến chuyện cười, tôi cũng nghe được một chuyện cười về thư ký Quan.

Lưu Dương hạ giọng, còn cố ý nhìn ra cửa, vờ như quan hệ rất thân thiết với Quách Vĩ Toàn.

-Trưởng ban thư ký cũng đừng loan ra, nếu để thư ký Quan biết được tôi nói chuyện của hắn, thì quan hệ không tốt đâu.

-Nào có chứ?

Quách Vĩ Toàn vỗ vỗ vai Lưu Dương:

-Nói tới quan hệ, thì ai gần hơn chứ?

Lưu Dương ngầm hiểu mà cười:

-Chủ tịch huyện Trần bị Lỗ Dương Dương làm một bài vè, thư ký Quan cũng bị làm một bài rồi…

Bị người làm bài vè rồi sao? Thật là hàm súc, bị ai làm chứ? Quách Vĩ Toàn không đoán ra được, cười hỏi:

-Vè thế nào? Có hay không?

-Thơ hay hay dở tôi không đánh giá được.

Lưu Dương khẽ nói:

-Rốt cuộc có ý gì tôi nghe cũng không hiểu lắm, chỉ vừa nghe đã cảm thấy thú vị, liền đọc cho Trưởng ban thư ký nghe một chút, nghe qua rồi thôi: Bạc hạnh quan lang phong lưu tâm, Hạ nữ tẩu hậu đăng Kim môn, bất kiến chi đầu xuân tình lạc, chích hữu Khổng huyện khốc Ôn Lâm.

Lưu Dương không biết thơ có ý gì mới là lạ. Ai viết bài thơ này không cần tìm hiểu, có lẽ chính là của Lưu Dương cũng không chừng. Nhưng nói thật, Quách Vĩ Toàn cũng không hiểu hết là có ý gì, chỉ nghe rõ được một sự thật là Ôn Lâm khóc. Hiển nhiên là nhắc tới Ôn Lâm khóc, nhưng sao Ôn Lâm lại phải khóc? Đương nhiên là ám chỉ Quan Doãn bạc tình với cô ấy.

Quách Vĩ Toàn liền vội vàng tìm Quan Doãn, trước hết nói rõ cho Quan Doãn biết. Hắn hiểu rất rõ, bài thơ kẻ bạc tình này là món ăn thứ hai sau món khai vị là hoa tửu tường. Hô Diên Ngạo Bác từng bước ép sát, bước tiếp theo e là thật sự muốn động đến Tưởng Tuyết Tùng.

Quan Doãn mới sắp xếp xong bước tiếp theo của Trịnh Lệnh Đông, không ngờ mọi chuyện lại tới dồn dập, hơn nữa lại nhằm vào hắn, nhất thời khiến hắn kinh hoàng.

Hắn không chỉ khiếp sợ một bài thơ kẻ bạc tình, mà là sợ kẻ làm thơ đã biết được lịch trình của hắn quá rõ ràng, một lưới gom hết cả ba người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, rõ ràng cũng bỏ không ít công phu. Để đối phó hắn, những người khác có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Bạc hạnh quan lang phong lưu tâm, Hạ nữ tẩu hậu đăng Kim môn, bất kiến chi đầu xuân tình lạc, chích hữu Khổng huyện khốc Ôn Lâm. Hay cho câu bạc hạnh quan lang phong lưu tâm! Hắn thật sự là kẻ bạc tình sao? Câu Hạ nữ tẩu hậu đăng Kim môn chỉ việc sau khi Hạ Lai đi xa hắn đến Kim gia để cầu hôn.

Bất kiến chi đầu xuân tình lạc, rõ ràng là cười hắn xuân tình rạo rực, bên người chưa bao giờ thiếu phụ nữ, theo đuổi hết người này tới người khác, chỉ quên mất ở huyện Khổng còn Ôn Lâm đang khóc.

Chích hữu Khổng huyện khốc Ôn Lâm, lại liên tưởng đến cô gái trong bồn cảnh khá giống Ôn Lâm, Quan Doãn gần như phẫn nộ. Hô Diên Ngạo Bác khí thế hung hăng, muốn lần lượt chém rơi thân tín và thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, xem như là vạch mặt được Tưởng Tuyết Tùng rồi sao?

Được rồi, chuyện hoa tử tường của Trần Vũ Tường không thể xem như bị hãm hại. Dù sao Trần Vũ Tường đúng là có việc trong người, nhưng chỉ dựa vào vài đoạn tình cảm của hắn, chính là cố tình gây sự, chính là hành vi vô sỉ, là dùng bất cứ thủ đoạn nào để bôi nhọ người khác.

Hô Diên Ngạo Bác… Nếu đã muốn dùng thủ đoạn đối phó với hắn, hắn cũng sẽ không vô lễ có qua mà không có lại. Quan Doãn giận quá thành cười, nhạt nhẽo nói:

-Cám ơn Trưởng ban thư ký đã chuyển lời. Chuyện tối hôm qua có phải đã tung ra rồi không?

Quách Vĩ Toàn thấy sắc mặt của Quan Doãn thay đổi trong thoáng chốc, đã trấn tĩnh lại, trong lòng thầm khâm phục Quan Doãn rất bình tĩnh. Với tuổi tác của Quan Doãn mà đã có bản lĩnh ứng biến như vậy, anh ta quả nhiên là không nhìn lầm hắn. Tin rằng dù sóng to gió lớn thế nào, Quan Doãn cuối cùng cũng có thể đón gió lướt sóng, cuối cùng có thể qua ải.

-Thư ký Lưu đã biết, Chủ tịch thành phố Hô Diên sẽ biết ngay thôi.

Quách Vĩ Toàn khẽ mỉm cười:

-Chủ tịch thành phố Hô diên mà biết, Trịnh Thiên Tắc chắc chắn cũng sẽ biết.

Đang trò chuyện thì có người gõ cửa. Quan Doãn mở cửa ra nhìn thấy một người đầu to lưng dài, mang giày Tây – Vương Hướng Đông.

-Chào Bí thư Vương.

Quan Doãn thấy Vương Hướng Đông, thầm nghĩ rằng Vương Hướng Đông xuất hiện thật đúng lúc. Nếu hắn đoán không sai, Vương Hướng Đông đến đây vì chuyện ba cái tát.

-Thư ký Quan, buổi tối có thời gian cùng ngồi với nhau một chút không? Vĩ Toàn cũng đi cùng đi. Không có người ngoài đâu, tôi hẹn mấy người bạn cùng ngồi chơi, giới thiệu cho thư ký Quan quen biết.

Giọng nói của Vương Hướng Đông rất lớn, có lẽ cũng truyền ra bên ngoài.

-Vừa rồi tôi có nghe được bài thơ, dường như nói đến thư ký Quan, cũng khá thú vị đó…

Đồn đãi đi thật nhanh, Quan Doãn chỉ biết, chuyện hoa tửu tường còn chưa yên, giờ lại đến sóng gió kẻ bạc tình nổi lên.

/556

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status