Mặc dù bên cạnh có Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực nhưng bây giờ đã bật hết hoả lực, mấy tuyến cùng tác chiến, Quan Doãn vẫn thấy không đủ người. Nhớ tới việc Tô Mặc Ngu nguyện ý đi theo hắn, làm hồng nhan tri kỷ của mình, bây giờ hắn có suy nghĩ bức thiết mà từ trước đến nay chưa từng có là có hồng nhan tri kỷ hay không không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có người một mực trung thành với mình.
Uỷ ban Kỷ luật Thành phố làm việc ở trên tầng, hội nghị kéo dài mấy tiếng liền, đến gần trưa mới kết thúc. Hội nghị cuối cùng đạt đến nhận thức chung gì, Quan Doãn không thể hiểu hết, nhưng hắn biết đã đến lúc hắn và Bạch Sa đối mặt trực tiếp.
Thấy thời gian đã đến, Quan Doãn liền bước ra khỏi văn phòng, gọi điện cho Tề Ngang Dương, vừa gọi vừa đi thang máy xuống lầu. Ngẩng đầu thấy Bạch Sa đang đi xuống, Quan Doãn liền có ý lớn tiếng nói:
- Cư Dịch dạo này thế nào?
Vừa nói xong liền nhìn trộm Bạch Sa, thấy nụ cười niềm nở của Bạch Sa lập tức cứng lại, Quan Doãn cười thầm, kế sách rung cây doạ khỉ có hiệu quả rồi.
Quan Doãn giả bộ không thấy Bạch Sa, tiếp tục nói chuyện với Tề Ngang Dương:
- Trần Nam cũng thật là, nếu đã ngủ với Cư Dịch thì phải có trách nhiệm. Mặc dù cô ấy từng ngủ với mấy người đàn ông, mặc dù Trần Nam không phải quan lớn hay người có tiền nhưng anh ta còn trẻ, tuổi tác tương đương với Cư Dịch, hay anh làm mối cho bọn họ.
Bước chân Bạch Sa dừng lại ở lối rẽ ở góc cầu thang, lên cũng không phải, xuống cũng không được, chảy mồ hôi lạnh.
Không ai biết đường đường là một Uỷ viên thường vụ của Thành uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Thành phố như Bạch Sa lại sợ Quan Doãn như sợ hổ!
Trước đây, lúc Bạch Sa ngồi trên bục phát biểu về vấn đề cán bộ đảng viên phải liêm khiết tuân theo quy tắc, không được phạm vào tác phong cuộc sống, trong lòng hưng phấn, tưởng là có thể nắm được điểm yếu của Tưởng Tuyết Tùng rồi, Trần Vũ Tường vừa đổ, Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ mất hết thanh danh, danh tiếng sụt giảm.
Đương nhiên, Bạch Sa cũng biết, một khi động đến Trần Vũ Tường tức là ngửa bài với Tưởng Tuyết Tùng. Nhưng bây giờ chứng cớ rõ ràng, không bắt Trần Vũ Tường thì đợi đến lúc nào? Hơn nữa Chủ tịch Thành phố Hô Diên cũng như vậy, nếu cần thiết có thể yêu cầu Uỷ ban Kỷ luật tỉnh bỏ qua Thành uỷ Hoàng Lương, trực tiếp liên hợp với Uỷ ban Kỷ luật Thành phố tham gia vào vấn đề Hoa Tửu Tường, mục đích là làm cho Tưởng Tuyết Tùng hai mặt đều có địch!
Bạch Sa cũng bất cần, lời của Hô Diên Ngạo Bác là:
- Chủ tịch tỉnh Trần cũng quan tâm đến sự kiện Hoa Tửu Tường, Tưởng Tuyết Tùng có bảo vệ Trần Vũ Tường thì sự việc cũng lớn chuyện rồi, ông ta cũng không che nổi. Chủ nhiệm Bạch, yên tâm đi điều tra lập án, thế cục ở tỉnh gần đây có chút biến động, Bí thư Tưởng đến lúc đó tự thân khó bảo toàn, chẳng có thời gian mà để ý đến Trần Vũ Tường đâu…
Dưới sự giúp đỡ của Hô Diên Ngạo Bác, Bạch Sa lại nói chuyện điện thoại với Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, khéo léo tìm hiểu tin tức. Quả thật Bắc Kinh có thể có thay đổi lớn, sẽ ảnh hưởng đến thế cục tỉnh, sự điều chỉnh của Tỉnh uỷ sẽ ảnh hưởng đến người đứng sau của Tưởng Tuyết Tùng. Tưởng Tuyết Tùng vốn dĩ hôm nay đã về Hoàng Lương nhưng vì xảy ra chuyện nên hoãn lại hai ngày. Nghe nói là gặp sóng gió, đang giải quyết hậu quả.
Cục diện quốc gia gió thổi cỏ lay, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến các tỉnh, tỉnh Yến gần Bắc Kinh nhất, bị ảnh hưởng sớm nhất. Thế cục các tỉnh thay đổi rồi lại lan đến các thành phố trực thuộc. Chưa chắc đã ảnh hưởng đến Uỷ viên thường vụ của các thành phố trực thuộc nhưng các nhân vật số 1, số 2 nhất định đứng mũi chịu sào. Bạch Sa biết được sự đắc ý trong lời nói của Hô Diên Ngạo Bác, thế cục một khi có biến, địa vị của Hô Diên Ngạo Bác sẽ càng ổn định, còn Tưởng Tuyết Tùng rất có thể đứng không vững.
Bạch Sa liền cực kỳ hăng hái, nếu có thể mượn việc đả kích Trần Vũ Tường mà đạp đổ Tưởng Tuyết Tùng, đến lúc đó Hô Diên Ngạo Bác thuận thế thay chỗ, địa vị của y nhất định như mặt trời ban trưa. Hơn nữa nếu xét xử vụ án Trần Vũ Tường, được sự tán đồng của Trần Hằng Phong, sau này y lại càng thuận buồm xuôi gió, ai mà không biết Trần Hằng Phong đến tỉnh Yến chắc chắn là muốn tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh uỷ nhiệm kỳ tiếp theo.
Ai ngờ hội nghị Uỷ ban Kỷ luật kéo dài cả nửa ngày, Bạch Sa luôn ám chỉ sẽ lập án vụ Trần Vũ Tường, mấy Phó bí thư đều không đồng ý, không những không đồng ý, giọng nói phản đối cũng rất gay gắt, cuối cùng không thống nhất được. Rơi vào đường cùng, Bạch Sa quyết định tránh khỏi hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật trước, âm thầm điều tra vụ việc Trần Vũ Tường, đợi y nắm được chứng cứ rõ ràng, cũng không thành lập vụ án Hoa Tửu Tường nữa, trực tiếp bắt luôn cả Trần Vũ Tường.
Đúng, cứ làm như vậy, Bạch Sa ôm một bụng tức xuống lầu, khả năng không chế Uỷ ban Kỷ luật của y còn chưa đủ, mấy Phó bí thư sợ quyền uy của Tưởng Tuyết Tùng đều không dám động đến Trần Vũ Tường, điều này làm y vô cùng khó chịu, định tối tìm Lưu Nhật Phượng giải toả tâm trạng, dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Lưu Nhật Phượng là tam phu nhân của Bạch Sa, cũng là người Bạch Sa cưng chiều nhất, không chỉ xinh đẹp, quan trọng nhất là dịu dàng quan tâm, rất biết an ủi chí lớn của một người già nhưng tâm không già như Bạch Sa.
Chỉ có điều Bạch Sa hoàn toàn không ngờ đến, hứng thú vừa mới xuất hiện liền bị Quan Doãn đổ một gáo nước lạnh, giội một cái lạnh thấu tim!
Bạch Sa vốn định xoay người lên lầu, lại thấy Quan Doãn ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía y, nhất thời dừng bước. Không được, không được để lộ có tật giật mình, phải giả vờ Cư Dịch và y không có chút quan hệ nào, dù sao Quan Doãn cũng không biết nghe đồn từ đâu, hắn lại không có chứng cứ xác thực thì làm được gì y? Vừa nghĩ như vậy, Bạch Sa lại có chút dũng khí, bước xuống dưới một bậc.
- Đúng vậy, tôi cũng biết Cư Dịch miệng rộng, cái gì mà lần thứ nhất 11 giây, lần thứ hai 36 giây. Cô ấy còn nói người con trai đầu tiên của cô ấy mỗi lần đều rất chuẩn, đều là 11 giây, thật lưu manh. Sau này lấy ngày 11 tháng 11 là ngày lưu manh luôn đi, người con gái này thật đáo để.
Quan Doãn để ý từng nhất cử nhất động của Bạch Sa, giọng hơi đè thấp xuống vài phần, nhưng vẫn đủ để Bạch Sa nghe rõ, không tin là không thể làm Bạch Sa ngừng trượt dốc:
- Đúng rồi, Ngang Dương, chuyện này không được để cho Bí thư Tề biết, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của một uỷ viên thường vụ Thành phố Hoàng Lương và một Đại cục trưởng…
Lời này rất rõ ràng, mồ hôi trên đầu Bạch Sa vừa mới thu lại bây giờ lại chảy ra, Quan Doãn không chỉ biết chuyện y và Cư Dịch, còn biết chuyện đồi bại của y. Cái mụ thối tha Cư Dịch này, quả thực là người mang đến sự xui xẻo, cái gì cũng nói, không biết liêm sỉ.
Bạch Sa nghĩ đến sự tình đến đây chấm dứt rồi, không ngờ sau khi ánh mắt Quan Doãn nhìn lướt qua y, dường như không nhìn thấy y, tiếp tục gọi điện thoại, lúc này Bạch Sa không rõ Quan Doãn có ý nói bóng nói gió với y thì y phí công ở chốn quan trường mười mấy năm.
Trong nháy mắt Bạch Sa cực kỳ tức giận, y ở chốn quan trường mười mấy năm rồi, làm gì có chuyện chịu sự uy hiếp của tên nhóc mới chân ướt chân ráo vào chốn quan trường như Quan Dõan chứ? Quan Doãn quả là khinh người quá đáng!
Có điều… Quan Doãn chính là quá khinh người!
- Đúng rồi, chuyện Cư Dịch quay video lần trước là thật hay giả?
Quan Doãn tiếp tục đè thấp giọng, vẻ mặt thần bí, còn cố ý che ống nghe giống như sợ người khác nghe thấy.
- Cái gì là thật hả? Video trong tay cậu à? Nhất định phải giữ gìn cho cẩn thận, đừng để truyền ra ngoài. Một khi công khai, Bạch… và Trịnh… sẽ thân bại danh liệt.
Bạch cái gì, và Trịnh cái gì, Quan Doãn nói vừa nhanh vừa hàm hồ, Bạch Sa không nghe rõ. Nhưng y không cần nghe cũng biết, Bạch là y, Trịnh là Trịnh Thiên Tắc, y và Trịnh Thiên Tắc từng cùng xài chung một người con gái là Cư Dịch.
Cư Dịch lại còn quay video nữa? Là video gì Bạch Sa không cần nghĩ cũng biết, cái gì mà 11 giây, 36 giây, làm gì có thằng đàn ông nào không hiểu là chuyện gì. Y tức đến mức sôi máu, người nhoáng cái đứng không vững, ngã xuống cầu thang. Xong rồi, xong rồi, nếu bị Cư Dịch quay video thật thì y và Trịnh Thiên Tắc đâu chỉ thân bại danh liệt, hoàn toàn là một nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời. Chưa nói đến chuyện chức vụ không giữ được, cả đời cũng hủy luôn.
Mất mặt chết đi được, theo lời của Cư Dịch chính là mất mặt hết cả tổ tông.
- Chủ nhiệm Bạch, chúc mừng năm mới.
Bạch Sa đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì Quan Doãn giống như vừa mới phát hiện ra y, vội ngắt điện thoại, vẻ mặt tươi cười chào hỏi y. Nụ cười của Quan Doãn vô cùng chân thành mà khiêm tốn, không những rạng rỡ như ánh mặt trời, hơn nữa còn vô cùng cung kính.
Nhưng ở trong mắt Bạch Sa, nụ cười của Quan Doãn dưới ánh mặt trời lại ẩn chứa một sự âm hiểm không lộ ra, dường như đằng sau nụ cười ẩn giấu một phi đao chí mạng, một đao, trúng vào tim y.
- Chào thư ký Quan, chúc mừng năm mới.
Bạch Sa miễn cưỡng cười, giơ tay ra bắt tay với Quan Doãn:
- Vừa nãy thấy cậu gọi điện thoại náo nhiệt quá.
Quan Doãn cười ha hả:
- Nói chuyện với một người bạn ở tỉnh. Đúng rồi, Chủ nhiệm Bạch cũng từng gặp cậu ấy, lần trước ở khách sạn Triệu Vương, cậu ấy đi cùng tôi, là Tề Ngang Dương…
Vốn dĩ Bạch Sa vất vả lắm mới ổn định lại tinh thần, câu nói của Quan Doãn lại làm y suýt nữa thì ngã chổng mông xuống đất. Được lắm, Tề Ngang Dương Tề đại công tử, chả trách vừa nãy Quan Doãn nói đừng để Bí thư Tề biết, hóa ra là chỉ Bí thư Tề Toàn. Nếu để Bí thư Tề biết chuyện của y và Cư Dịch, y còn muốn lên chức ư? Nằm mơ đi!
Bí thư Tề là Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách nhân sự, việc thăng chức của tất cả các Phó giám đốc cấp sở trở lên đều phải qua tay ông ta.
Bạch Sa bây giờ đầu không toát mồ hôi nữa, chuyển thành chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Bây giờ y hoàn toàn hiểu rõ một điểm, điện thoại của Quan Doãn là cố ý để y nghe được, là tuyên bố thẳng với y, nếu y dám làm lớn vụ Hoa Tửu Tường, vậy thì chuyện Cư Dịch cũng có khả năng bị lộ. Nếu chuyện Cư Dịch lộ ra, y thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật giảng giải về vấn đề tác phong cuộc sống liền biến thành trò cười cho thiên hạ.
- Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.
Bạch Sa gần như nói năng lộn xộn rồi. Y nhiệt tình vỗ vai Quan Doãn:
- Thư ký Quan, năm mới đến rồi, cậu cũng không về nhà đón Tết cùng mọi người, vất vả cho cậu rồi. Lát nữa đi đâu ngồi một chút, tôi mời.
Thật sao, đường đường là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại chủ động mời một Thư Ký ăn cơm, Quan Doãn được sủng ái mà lo sợ nói:
- Sao dám để Chủ nhiệm Bạch mời, tôi mời, tôi mời!
Không phải vấn đề ai mời mà chỉ cần Bạch Sa chủ động nói muốn ngồi ăn cơm với Quan Doãn liền chứng minh sự tình có thể hòa hoãn, cũng thể hiện rõ sự tự tin của Bạch Sa dao động rồi.
Tiễn Bạch Sa xong, Quan Doãn trong lòng mừng thầm. Mặc dù không thể vì chuyện này mà làm cho Bạch Sa chuyển hướng ngay lập tức, nếu thêm chút cố gắng nữa, công phá Bạch Sa chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong trận quyết thắng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, Bạch Sa sẽ là một nhân vật cực kỳ mấu chốt.
Trở lại văn phòng, Quan Doãn vừa mới ngồi xuống, rót một chén trà, liền nghe được có người gõ cửa, mở cửa vừa thấy không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng ngoài cửa rõ ràng là Hô Diên Ngạo Bác
Uỷ ban Kỷ luật Thành phố làm việc ở trên tầng, hội nghị kéo dài mấy tiếng liền, đến gần trưa mới kết thúc. Hội nghị cuối cùng đạt đến nhận thức chung gì, Quan Doãn không thể hiểu hết, nhưng hắn biết đã đến lúc hắn và Bạch Sa đối mặt trực tiếp.
Thấy thời gian đã đến, Quan Doãn liền bước ra khỏi văn phòng, gọi điện cho Tề Ngang Dương, vừa gọi vừa đi thang máy xuống lầu. Ngẩng đầu thấy Bạch Sa đang đi xuống, Quan Doãn liền có ý lớn tiếng nói:
- Cư Dịch dạo này thế nào?
Vừa nói xong liền nhìn trộm Bạch Sa, thấy nụ cười niềm nở của Bạch Sa lập tức cứng lại, Quan Doãn cười thầm, kế sách rung cây doạ khỉ có hiệu quả rồi.
Quan Doãn giả bộ không thấy Bạch Sa, tiếp tục nói chuyện với Tề Ngang Dương:
- Trần Nam cũng thật là, nếu đã ngủ với Cư Dịch thì phải có trách nhiệm. Mặc dù cô ấy từng ngủ với mấy người đàn ông, mặc dù Trần Nam không phải quan lớn hay người có tiền nhưng anh ta còn trẻ, tuổi tác tương đương với Cư Dịch, hay anh làm mối cho bọn họ.
Bước chân Bạch Sa dừng lại ở lối rẽ ở góc cầu thang, lên cũng không phải, xuống cũng không được, chảy mồ hôi lạnh.
Không ai biết đường đường là một Uỷ viên thường vụ của Thành uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Thành phố như Bạch Sa lại sợ Quan Doãn như sợ hổ!
Trước đây, lúc Bạch Sa ngồi trên bục phát biểu về vấn đề cán bộ đảng viên phải liêm khiết tuân theo quy tắc, không được phạm vào tác phong cuộc sống, trong lòng hưng phấn, tưởng là có thể nắm được điểm yếu của Tưởng Tuyết Tùng rồi, Trần Vũ Tường vừa đổ, Tưởng Tuyết Tùng chắc chắn sẽ mất hết thanh danh, danh tiếng sụt giảm.
Đương nhiên, Bạch Sa cũng biết, một khi động đến Trần Vũ Tường tức là ngửa bài với Tưởng Tuyết Tùng. Nhưng bây giờ chứng cớ rõ ràng, không bắt Trần Vũ Tường thì đợi đến lúc nào? Hơn nữa Chủ tịch Thành phố Hô Diên cũng như vậy, nếu cần thiết có thể yêu cầu Uỷ ban Kỷ luật tỉnh bỏ qua Thành uỷ Hoàng Lương, trực tiếp liên hợp với Uỷ ban Kỷ luật Thành phố tham gia vào vấn đề Hoa Tửu Tường, mục đích là làm cho Tưởng Tuyết Tùng hai mặt đều có địch!
Bạch Sa cũng bất cần, lời của Hô Diên Ngạo Bác là:
- Chủ tịch tỉnh Trần cũng quan tâm đến sự kiện Hoa Tửu Tường, Tưởng Tuyết Tùng có bảo vệ Trần Vũ Tường thì sự việc cũng lớn chuyện rồi, ông ta cũng không che nổi. Chủ nhiệm Bạch, yên tâm đi điều tra lập án, thế cục ở tỉnh gần đây có chút biến động, Bí thư Tưởng đến lúc đó tự thân khó bảo toàn, chẳng có thời gian mà để ý đến Trần Vũ Tường đâu…
Dưới sự giúp đỡ của Hô Diên Ngạo Bác, Bạch Sa lại nói chuyện điện thoại với Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, khéo léo tìm hiểu tin tức. Quả thật Bắc Kinh có thể có thay đổi lớn, sẽ ảnh hưởng đến thế cục tỉnh, sự điều chỉnh của Tỉnh uỷ sẽ ảnh hưởng đến người đứng sau của Tưởng Tuyết Tùng. Tưởng Tuyết Tùng vốn dĩ hôm nay đã về Hoàng Lương nhưng vì xảy ra chuyện nên hoãn lại hai ngày. Nghe nói là gặp sóng gió, đang giải quyết hậu quả.
Cục diện quốc gia gió thổi cỏ lay, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến các tỉnh, tỉnh Yến gần Bắc Kinh nhất, bị ảnh hưởng sớm nhất. Thế cục các tỉnh thay đổi rồi lại lan đến các thành phố trực thuộc. Chưa chắc đã ảnh hưởng đến Uỷ viên thường vụ của các thành phố trực thuộc nhưng các nhân vật số 1, số 2 nhất định đứng mũi chịu sào. Bạch Sa biết được sự đắc ý trong lời nói của Hô Diên Ngạo Bác, thế cục một khi có biến, địa vị của Hô Diên Ngạo Bác sẽ càng ổn định, còn Tưởng Tuyết Tùng rất có thể đứng không vững.
Bạch Sa liền cực kỳ hăng hái, nếu có thể mượn việc đả kích Trần Vũ Tường mà đạp đổ Tưởng Tuyết Tùng, đến lúc đó Hô Diên Ngạo Bác thuận thế thay chỗ, địa vị của y nhất định như mặt trời ban trưa. Hơn nữa nếu xét xử vụ án Trần Vũ Tường, được sự tán đồng của Trần Hằng Phong, sau này y lại càng thuận buồm xuôi gió, ai mà không biết Trần Hằng Phong đến tỉnh Yến chắc chắn là muốn tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh uỷ nhiệm kỳ tiếp theo.
Ai ngờ hội nghị Uỷ ban Kỷ luật kéo dài cả nửa ngày, Bạch Sa luôn ám chỉ sẽ lập án vụ Trần Vũ Tường, mấy Phó bí thư đều không đồng ý, không những không đồng ý, giọng nói phản đối cũng rất gay gắt, cuối cùng không thống nhất được. Rơi vào đường cùng, Bạch Sa quyết định tránh khỏi hội nghị thường vụ Uỷ ban Kỷ luật trước, âm thầm điều tra vụ việc Trần Vũ Tường, đợi y nắm được chứng cứ rõ ràng, cũng không thành lập vụ án Hoa Tửu Tường nữa, trực tiếp bắt luôn cả Trần Vũ Tường.
Đúng, cứ làm như vậy, Bạch Sa ôm một bụng tức xuống lầu, khả năng không chế Uỷ ban Kỷ luật của y còn chưa đủ, mấy Phó bí thư sợ quyền uy của Tưởng Tuyết Tùng đều không dám động đến Trần Vũ Tường, điều này làm y vô cùng khó chịu, định tối tìm Lưu Nhật Phượng giải toả tâm trạng, dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Lưu Nhật Phượng là tam phu nhân của Bạch Sa, cũng là người Bạch Sa cưng chiều nhất, không chỉ xinh đẹp, quan trọng nhất là dịu dàng quan tâm, rất biết an ủi chí lớn của một người già nhưng tâm không già như Bạch Sa.
Chỉ có điều Bạch Sa hoàn toàn không ngờ đến, hứng thú vừa mới xuất hiện liền bị Quan Doãn đổ một gáo nước lạnh, giội một cái lạnh thấu tim!
Bạch Sa vốn định xoay người lên lầu, lại thấy Quan Doãn ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía y, nhất thời dừng bước. Không được, không được để lộ có tật giật mình, phải giả vờ Cư Dịch và y không có chút quan hệ nào, dù sao Quan Doãn cũng không biết nghe đồn từ đâu, hắn lại không có chứng cứ xác thực thì làm được gì y? Vừa nghĩ như vậy, Bạch Sa lại có chút dũng khí, bước xuống dưới một bậc.
- Đúng vậy, tôi cũng biết Cư Dịch miệng rộng, cái gì mà lần thứ nhất 11 giây, lần thứ hai 36 giây. Cô ấy còn nói người con trai đầu tiên của cô ấy mỗi lần đều rất chuẩn, đều là 11 giây, thật lưu manh. Sau này lấy ngày 11 tháng 11 là ngày lưu manh luôn đi, người con gái này thật đáo để.
Quan Doãn để ý từng nhất cử nhất động của Bạch Sa, giọng hơi đè thấp xuống vài phần, nhưng vẫn đủ để Bạch Sa nghe rõ, không tin là không thể làm Bạch Sa ngừng trượt dốc:
- Đúng rồi, Ngang Dương, chuyện này không được để cho Bí thư Tề biết, dù sao chuyện này cũng liên quan đến thanh danh của một uỷ viên thường vụ Thành phố Hoàng Lương và một Đại cục trưởng…
Lời này rất rõ ràng, mồ hôi trên đầu Bạch Sa vừa mới thu lại bây giờ lại chảy ra, Quan Doãn không chỉ biết chuyện y và Cư Dịch, còn biết chuyện đồi bại của y. Cái mụ thối tha Cư Dịch này, quả thực là người mang đến sự xui xẻo, cái gì cũng nói, không biết liêm sỉ.
Bạch Sa nghĩ đến sự tình đến đây chấm dứt rồi, không ngờ sau khi ánh mắt Quan Doãn nhìn lướt qua y, dường như không nhìn thấy y, tiếp tục gọi điện thoại, lúc này Bạch Sa không rõ Quan Doãn có ý nói bóng nói gió với y thì y phí công ở chốn quan trường mười mấy năm.
Trong nháy mắt Bạch Sa cực kỳ tức giận, y ở chốn quan trường mười mấy năm rồi, làm gì có chuyện chịu sự uy hiếp của tên nhóc mới chân ướt chân ráo vào chốn quan trường như Quan Dõan chứ? Quan Doãn quả là khinh người quá đáng!
Có điều… Quan Doãn chính là quá khinh người!
- Đúng rồi, chuyện Cư Dịch quay video lần trước là thật hay giả?
Quan Doãn tiếp tục đè thấp giọng, vẻ mặt thần bí, còn cố ý che ống nghe giống như sợ người khác nghe thấy.
- Cái gì là thật hả? Video trong tay cậu à? Nhất định phải giữ gìn cho cẩn thận, đừng để truyền ra ngoài. Một khi công khai, Bạch… và Trịnh… sẽ thân bại danh liệt.
Bạch cái gì, và Trịnh cái gì, Quan Doãn nói vừa nhanh vừa hàm hồ, Bạch Sa không nghe rõ. Nhưng y không cần nghe cũng biết, Bạch là y, Trịnh là Trịnh Thiên Tắc, y và Trịnh Thiên Tắc từng cùng xài chung một người con gái là Cư Dịch.
Cư Dịch lại còn quay video nữa? Là video gì Bạch Sa không cần nghĩ cũng biết, cái gì mà 11 giây, 36 giây, làm gì có thằng đàn ông nào không hiểu là chuyện gì. Y tức đến mức sôi máu, người nhoáng cái đứng không vững, ngã xuống cầu thang. Xong rồi, xong rồi, nếu bị Cư Dịch quay video thật thì y và Trịnh Thiên Tắc đâu chỉ thân bại danh liệt, hoàn toàn là một nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời. Chưa nói đến chuyện chức vụ không giữ được, cả đời cũng hủy luôn.
Mất mặt chết đi được, theo lời của Cư Dịch chính là mất mặt hết cả tổ tông.
- Chủ nhiệm Bạch, chúc mừng năm mới.
Bạch Sa đang cảm thấy trời đất quay cuồng thì Quan Doãn giống như vừa mới phát hiện ra y, vội ngắt điện thoại, vẻ mặt tươi cười chào hỏi y. Nụ cười của Quan Doãn vô cùng chân thành mà khiêm tốn, không những rạng rỡ như ánh mặt trời, hơn nữa còn vô cùng cung kính.
Nhưng ở trong mắt Bạch Sa, nụ cười của Quan Doãn dưới ánh mặt trời lại ẩn chứa một sự âm hiểm không lộ ra, dường như đằng sau nụ cười ẩn giấu một phi đao chí mạng, một đao, trúng vào tim y.
- Chào thư ký Quan, chúc mừng năm mới.
Bạch Sa miễn cưỡng cười, giơ tay ra bắt tay với Quan Doãn:
- Vừa nãy thấy cậu gọi điện thoại náo nhiệt quá.
Quan Doãn cười ha hả:
- Nói chuyện với một người bạn ở tỉnh. Đúng rồi, Chủ nhiệm Bạch cũng từng gặp cậu ấy, lần trước ở khách sạn Triệu Vương, cậu ấy đi cùng tôi, là Tề Ngang Dương…
Vốn dĩ Bạch Sa vất vả lắm mới ổn định lại tinh thần, câu nói của Quan Doãn lại làm y suýt nữa thì ngã chổng mông xuống đất. Được lắm, Tề Ngang Dương Tề đại công tử, chả trách vừa nãy Quan Doãn nói đừng để Bí thư Tề biết, hóa ra là chỉ Bí thư Tề Toàn. Nếu để Bí thư Tề biết chuyện của y và Cư Dịch, y còn muốn lên chức ư? Nằm mơ đi!
Bí thư Tề là Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách nhân sự, việc thăng chức của tất cả các Phó giám đốc cấp sở trở lên đều phải qua tay ông ta.
Bạch Sa bây giờ đầu không toát mồ hôi nữa, chuyển thành chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Bây giờ y hoàn toàn hiểu rõ một điểm, điện thoại của Quan Doãn là cố ý để y nghe được, là tuyên bố thẳng với y, nếu y dám làm lớn vụ Hoa Tửu Tường, vậy thì chuyện Cư Dịch cũng có khả năng bị lộ. Nếu chuyện Cư Dịch lộ ra, y thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật giảng giải về vấn đề tác phong cuộc sống liền biến thành trò cười cho thiên hạ.
- Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.
Bạch Sa gần như nói năng lộn xộn rồi. Y nhiệt tình vỗ vai Quan Doãn:
- Thư ký Quan, năm mới đến rồi, cậu cũng không về nhà đón Tết cùng mọi người, vất vả cho cậu rồi. Lát nữa đi đâu ngồi một chút, tôi mời.
Thật sao, đường đường là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại chủ động mời một Thư Ký ăn cơm, Quan Doãn được sủng ái mà lo sợ nói:
- Sao dám để Chủ nhiệm Bạch mời, tôi mời, tôi mời!
Không phải vấn đề ai mời mà chỉ cần Bạch Sa chủ động nói muốn ngồi ăn cơm với Quan Doãn liền chứng minh sự tình có thể hòa hoãn, cũng thể hiện rõ sự tự tin của Bạch Sa dao động rồi.
Tiễn Bạch Sa xong, Quan Doãn trong lòng mừng thầm. Mặc dù không thể vì chuyện này mà làm cho Bạch Sa chuyển hướng ngay lập tức, nếu thêm chút cố gắng nữa, công phá Bạch Sa chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong trận quyết thắng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, Bạch Sa sẽ là một nhân vật cực kỳ mấu chốt.
Trở lại văn phòng, Quan Doãn vừa mới ngồi xuống, rót một chén trà, liền nghe được có người gõ cửa, mở cửa vừa thấy không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng ngoài cửa rõ ràng là Hô Diên Ngạo Bác
/556
|