Ôn lâm ngồi bên cạnh vừa muốn xem nửa không muốn xem
Quan Doãn quay lại nhìn Ôn Lâm, gật đầu, Ôn Lâm mới lại gần hắn, kê đầu gần đầu Quan Doãn cùng xem bức thư.
Nhân sinh gặp gỡ quả thật kì diệu, Quan Doãn không nghĩ đến, hắn không cùng Kim Nhất Giai xem bức thư mà cô để lại, cũng không xem một mình, bây giờ lại cùng Ôn Lâm xem, hắn nghĩ có lẽ Hạ Lai cũng không ngờ tới việc này
Quan Doãn để cho Ôn Lâm xem bức thư, thật sự không phải do anh không tôn trọng Hạ Lai, mà là do anh hy vọng Ôn Lâm sẽ đồng ý ra nước ngoài làm bạn với Hạ Lai, nên để Ôn Lâm xem và cảm nhận những đau khổ trong cuộc đời của Hạ Lai , như thế sẽ tác động đến lòng tốt của Ôn Lâm
Thư của Hạ Lai không dài, một tờ giấy của Hạ Lai, chữ ngắn nhưng tình dài
Chữ của Hạ Lai nhẹ nhàng mà phóng khoáng, chỉ là khi đặt bút và nhấc bút, nhu nhược không sức lực, trên tờ giấy mơ hồ có thể thấy loang lổ những giọt nước mắt, có thể thấy khi viết thư, tâm trạng cô rất đau khổ và bất đắc dĩ
“Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp, đời người làm sao có thể quay về thời gian ban đầu được, anh có nhớ mảnh giấy đầu tiên lúc trước ở phòng tự học ta truyền cho nhau không? Trên đó chỉ có một câu - vì ai gió lộ lập trung tiêu -lúc đó em không hiểu ý gì, đợi đến khi hết tiết học, nhìn thấy ánh nến quay chung quanh, dưới tay anh nắm hoa tươi, đứng trong gió rét lạnh rung, con tim em lúc đó đã bị anh khuất phục, vì ai gió lộ lập trung tiêu, hóa ra là vì em”
“Sự tài tình của anh, sự chăm sóc của anh, sự kiên trì của anh, tất cả đều là những lý do làm em cảm động,anh là người luôn giữ lời hứa, người con trai trọng tình trọng nghĩa, đúng như tên của anh, Doãn cung khắc nhường, thành tín, khiêm tốn và biết nhẫn nhịn, là kiểu con trai hoàn mĩ trong lòng em, sau khi yêu anh, em nghĩ nếu làm được vợ anh, cuộc đời còn có gì để đòi hỏi, em tưởng tượng một ngày sống cùng anh trong căn nhà hướng ra biển xuân về hoa nở khắp nơi, mỗi buổi sáng chuẩn bị bữa sáng cho anh, buổi tối đợi anh về, làm người vợ ngoan hiền, là người vợ suốt trọn đời luôn yêu quý anh.”
Ứớc mơ thật đẹp, mọi người con gái khi đang yêu đều có những tưởng tưởng như vậy, nước mắt Quan Doãn tuôn rơi, nghĩ đến thời gian tươi đẹp tay trong tay với Hạ Lai, nhưng là ký ức thì khó có thể quay về, như việc đã qua thì khó có thể quay lại, trong lòng đau như cắt, thật giống như một câu trong thư của Hạ Lai - đời người nếu được như lúc mới gặp, đời người mãi mãi sẽ không thể quay về lúc mới gặp nhau - chuyện đời thay đổi lòng cố nhân, lại nói lòng cố nhân dễ thay đổi, tình cảm của hắn với Hạ Lai vẫn chưa đổi, cái biến đổi chỉ có sự ấm lạnh của thế gian, sự buồn vui của cuộc sống
“Quan Doãn, anh có biết khi em quyết định rời xa anh, trong lòng em đau đớn như thế nào không? Giống như dùng dao để cắt mất miếng thịt trên người vậy, em ba ngày không ăn không uống, khó chịu đến mức muốn chết đi được, em không nỡ rời xa anh, em muốn ở bên cạnh anh và làm người cô dâu đẹp nhất của anh, nhưng… em không thể, sau khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện về, em đã biết em và anh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, kiếp này chỉ có thể gặp thoáng qua, anh Quan Doãn thân yêu của em, đã từng có lúc, em nghĩ em đã chết rồi, em yêu anh hơn cả chính bản thân mình, em nguyện được chết vì anh còn hơn phải làm anh tổn hương.”
“Xin lỗi, Quan Doãn, tình yêu của anh dành cho em, cái tốt của anh, những gì anh đã hi sinh vì em, em sẽ mãi mãi khắc sau trong tim, anh sẽ mãi mãi là người bạn trai duy nhất trong cuộc đời em.
Cho dù không được làm vợ anh, em cũng sẽ ở nơi phương xa cầu chúc cho anh được hạnh phúc, mãi mãi xem anh là người bạn trai duy nhất, mãi mãi”
Ôn Lâm đã khóc không thành tiếng, cuộc đời đau thương của Hạ Lai hiện lên qua những nét chữ cứng cáp, đập vào mặt cô, làm cho cô cảm nhận được những gì mà Hạ Lai đã hy sinh vì tình yêu, và cô đã thực sự hiểu tại sao Quan Doãn từ đầu đến cuối lại nắm lấy tay Hạ Lai không buông, cô và Quan Doãn là thanh mai trúc mã, chỉ là lời hứa trước kia đã là chuyện xa xưa, và mối tình đầu của Quan Doãn và Hạ Lai mới là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
Mối tình đầu, mãi mãi chỉ có một, là thứ tình cảm đẹp nhất trong cuộc đời mà không ai có thể thay thế được.
Ôn Lâm lúc trước vốn không phục tại sao trong mắt Quan Doãn cô luôn không bằng Hạ Lai, bây giờ cô hiểu rồi, tình cảm giữa cô và Quan Doãn, nước chảy thành sông, thiếu một thứ vẻ đẹp rộng lớn mạnh mẽ, thiếu sự đau khổ và vui vẻ của đời người, nên dĩ nhiên thiếu đi sự đau xót khắc cốt ghi tâm
Ôn Lâm bây giờ không những không còn thù địch gì Hạ Lâm, mà ngược lại, trong mắt cô, sự bi thương của Hạ Lai đã lay động cô, cô nghĩ Hạ Lai tuy mềm yếu, tuy không đủ dũng khí, nhưng lại là người con gái làm cho người khác phải thổn thức và kính phục
Đến khi Ôn Lâm đọc xong câu cuối trong bức thư của Hạ Lai, dường như không còn cầm được nước mắt, suýt nữa khóc đến ngất xỉu
“Sau khi từ bệnh viện thành phố Yến quay trở về Bắc Kinh, em đã suy nghĩ rất nhiều, vượt qua sự trở ngại của gia đình để ở bên cạnh anh, dĩ nhiên là phải có dũng khí rất lớn, nhưng so với cái chết thì có đáng gì đâu? Thật đấy, Quan Doãn, em đã quyết định bỏ mặc tất cả để được làm vợ anh, và cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặc với gia đình, sau khi từ bệnh viên kiểm tra sức khỏe trở về thì em lại một lần nữa như rơi xuống vực sâu, bác sĩ nói, em rơi từ tầng ba xuống mà không bị thương thì đã là kì tích, nhưng chấn động mạnh đã ảnh hưởng tới khả năng sinh sản, có nghĩa là, rất có khả năng cả đời này không thể có cơ hội làm mẹ”
“Ông trời lại chơi một trò đùa tàn khốc, Quan Doãn, Tại sao? Tại sao mỗi lần em quyết định sống cùng anh thì đều gặp phải khó khăn trắc trở. Tại sao? Em khóc đến thương tâm muốn chết, anh là con một trong nhà, nếu anh lấy một người vợ không thể sinh, thì Quan gia sau này sẽ không có người nối dõi, em cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân, em không thể ích kỉ vì lợi ích bản thân mà làm hại anh, hại nhà họ Quan, ngoại trừ cách rời xa anh, em thật sự không còn lựa chọn nào khác”
“Xin lỗi Quan Doãn, là do chúng ta có duyên không phận, kiếp này em không thể làm vợ anh, mong kiếp sau nếu còn có thể gặp nhau, mong anh sẽ nhớ đến em, em sẽ dùng cả cuộc đời để đền đáp tình cảm mà kiếp này anh đã dành cho em, xin lỗi, em thật sự xin lỗi…”
Nước mắt rơi, thư ngắn nhưng tình dài, có thể tưởng tưởng Hạ Lai lúc đó bị dày vò và đau khổ đến mức nào, ai nói Hạ Lai yếu đuối? Cô là người con gái kiên cường nhất, không ích kỉ và yêu hắn nhất mà hắn từng gặp!
Nước mắt của Quan Doãn lại lần nữa làm ướt giấy, nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đau khổ đến mức ấy thôi, cuộc đời của một người con trai, nhất định phải vì con gái mà đau khổ khóc qua một lần, Hạ Lai, chính là người con gái đầu tiên làm hắn phải khóc
Nước mắt con trai, quý tựa ngàn vàng, tim như thép, tâm can vỡ, Quan Doãn lòng như lửa đốt, trước giờ chưa từng vì ai mà đau khổ đến thế, Hạ Lai… cô ấy vốn không nên gánh lấy nhiều bất hạnh như vậy, cô ấy là một người con gái tốt, cả đời cô chỉ sống vì người khác, vì ba mẹ, vì hắn, mà trước giờ chưa từng quan tâm đến bản thân mình.
Ôn Lâm không đành lòng xem tiếp, cô nằm sấp trên giường, khóc đến nói không ra lời
Cuối thư, chữ viết của Hạ Lai đã ngoáy đến mức gần như không đọc được, tình yêu và sự đau khổ của cô, sự không đành lòng và tiếc nuối của cô, Quan Doãn đều hiểu rõ.
“Trên trần nhà phòng vệ sinh nữ ở lầu ba của học viện Tiến Thủ, có tất cả chứng cứ về học viện Tiến Thủ em đã thu thập được, kết cục của những người xấu trong học viện Tiến Thủ như thế nào em không quan tâm, em chỉ hận một người - Trịnh Lệnh Đông!”
Trịnh Lệnh Đông, tay của Quan Doãn rung nhẹ, nắm chặt, do dùng quá sức, đốt ngón tay trỏ nên trắng, móng tay thậm chí đâm vào da thịt cũng không thấy đau
Sáng hôm sau, Quan Doãn để Ôn Lâm ở nhà đợi hắn, hắn từ sớm đã đến thành ủy, vừa đến văn phòng, đã nghe được ba tin:
thứ nhất là nhân vật nữ chính Lỗ Dương Dương trong sự việc hoa tửu tường đột nhiên mất tích, không rõ tông tích, điều đó có nghĩa là nhân chứng quan trọng trong sự việc này đã biến mất
Thứ hai là Trần Vũ Tường từ sớm đã từ tỉnh thành đi tới huyện khổng
Thứ ba là ủy ban kỷ luật đã chính thức nhận được báo cáo nhằm vào tác phong sống của Trần Vũ Tường, Bạch Sa từ sáng đã đến thành ủy, triển khai khẩn cấp hội nghị thường vụ ủy ban kỷ luật, chính thức thảo luận về việc lập án đối với vụ việc của Trần Vũ Tường
Do đó, vụ việc hoa tửu tường tuy nhân vật nữ chính đã mất tích, nhưng sau khi ủy ban kỷ luật thành phố chính thức tham gia, tính chất của vụ việc đã thay đổi nhiều, rốt cuộc đã được nâng lên thành vấn đề chính trị.
Cũng rõ hơn chút, bất kể việc nhân vật chính Lỗ Dương Dương mất tích là do ai làm, là do Tưởng Tuyết Tùng sắp đặt hay Trần Vũ Tường đáp trả, đều không quan trọng, điều quan trọng là, đối phương không cho Trần Vũ Tường cơ hội để thở, nếu như ủy ban kỷ luật chính thức lập án vụ việc hoa tửu tường,Trần Vũ Tường nhất định khó thoát nạn
Xử phạt một gã chủ tịch huyện, ủy ban kỷ luật quả thật có quyền điều tra lớn, nhưng nhất định phải có sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng mới được, ủy ban kỷ luật tuy có sự độc lập nhất định, nhưng không thể quên điều quan trọng nhất, điều lệ quy định tương quan rõ ràng, ủy ban kỷ luật dưới sự lãnh đạo của cấp đảng ủy và cấp thường ủy, thực hiện công tác ủy ban kỷ luật
Ngụ ý chính là, bất kỳ cử động trọng đại nào của ủy ban kỷ luật, nhất định phải dưới sự lãnh đạo của đảng ủy đồng cấp, xin chú ý là lãnh đạo chứ không phải giám sát, Tưởng Tuyết Tùng có quyền lãnh đạo tuyết đối đối với Bạch Sa
Nhưng không hề nghi ngờ, Bạch Sa triển khai hội nghị thường vụ ủy ban kỷ luật để nghiên cứu vấn đề của Trần Vũ Tường, rõ ràng là không thông qua sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng, Tưởng Tuyết Tình không thể đồng ý cho ủy ban kỷ luật lập án điều ra Trần Vũ Tường trước khi vụ việc chưa được điều tra rõ ràng, nếu đã lập án, thì Trần Vũ tường coi như xong
Bạch Sa chưa thông qua sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng mà đã dám tự ý làm loạn, Quan Doãn lạnh lùng cười,đấu tranh, cuối cùng đã phát triển đến giai đoạn đao quang kiếm ảnh, Bạch Sa đã chắc chắn lập trường, thật muốn đứng chung một hướng với Hô Diên Ngạo Bác rồi, y không muốn chừa đường rút nữa rồi
Bạch Sa nếu thật sự muốn động đến Trần Vũ Tường, có nghĩa là đã chạm đến điểm mấu chốt của Tưởng Tuyết Tùng, thân tín của Tưởng tuyết Tùng bị ủy ban kỷ luật lập án, chính là công khai vẻ mặt y, nếu như Tưởng Tuyết Tùng không bảo vệ được Trần Vũ Tường, uy vọng của gã rong thành ủy coi như mất hết
Như vậy trong trận đấu cuối cùng với Hô Diên Ngạo Bác, mặc kệ Tưởng Tuyết Tùng có thắng hay không, y cũng sẽ mất đi lòng người, đúng vậy, một bí thư thành ủy mà ngay cả thân tín mình cũng không bảo vệ được thì ai còn dám đi theo?
Vụ việc của ủy ban kỷ luật, Quan Doãn không thể nhúng tay vào, hắn tin là Tưởng Tuyết Tùng sẽ còn kế hoạch tiếp theo, nhưng hắn cũng không thể ngồi yên, nên thêm một ít dầu vào lửa thôi, Quan Doãn nhấc điện thoại lên, gọi cho Lưu Bảo Gia
- Bảo gia, cậuhãy đích thân đến thành phố Yến, thay tôi chuyển lời với Trinh Lệnh Đông
Quan Doãn đã quyết định, đã đến lúc để Trịnh Lệnh Đông nợ máu phải trả bằng máu, nếu như y vẫn không chịu cung cấp toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trinh Thiên Tắc, hậu quả tự chịu
-- Vâng, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ,
Lưu Bảo gia vừa nghe là đã biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, vui mừng một cách kì lạ
-Còn nữa, cậu gọi Lôi Tấn Lực và Sở Triều Huy cùng đến gặp tôi
Sự thật về học viện Tiến Thủ, đã đến lúc phải cho mọi người biết rồi.
Quan Doãn quay lại nhìn Ôn Lâm, gật đầu, Ôn Lâm mới lại gần hắn, kê đầu gần đầu Quan Doãn cùng xem bức thư.
Nhân sinh gặp gỡ quả thật kì diệu, Quan Doãn không nghĩ đến, hắn không cùng Kim Nhất Giai xem bức thư mà cô để lại, cũng không xem một mình, bây giờ lại cùng Ôn Lâm xem, hắn nghĩ có lẽ Hạ Lai cũng không ngờ tới việc này
Quan Doãn để cho Ôn Lâm xem bức thư, thật sự không phải do anh không tôn trọng Hạ Lai, mà là do anh hy vọng Ôn Lâm sẽ đồng ý ra nước ngoài làm bạn với Hạ Lai, nên để Ôn Lâm xem và cảm nhận những đau khổ trong cuộc đời của Hạ Lai , như thế sẽ tác động đến lòng tốt của Ôn Lâm
Thư của Hạ Lai không dài, một tờ giấy của Hạ Lai, chữ ngắn nhưng tình dài
Chữ của Hạ Lai nhẹ nhàng mà phóng khoáng, chỉ là khi đặt bút và nhấc bút, nhu nhược không sức lực, trên tờ giấy mơ hồ có thể thấy loang lổ những giọt nước mắt, có thể thấy khi viết thư, tâm trạng cô rất đau khổ và bất đắc dĩ
“Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp, đời người làm sao có thể quay về thời gian ban đầu được, anh có nhớ mảnh giấy đầu tiên lúc trước ở phòng tự học ta truyền cho nhau không? Trên đó chỉ có một câu - vì ai gió lộ lập trung tiêu -lúc đó em không hiểu ý gì, đợi đến khi hết tiết học, nhìn thấy ánh nến quay chung quanh, dưới tay anh nắm hoa tươi, đứng trong gió rét lạnh rung, con tim em lúc đó đã bị anh khuất phục, vì ai gió lộ lập trung tiêu, hóa ra là vì em”
“Sự tài tình của anh, sự chăm sóc của anh, sự kiên trì của anh, tất cả đều là những lý do làm em cảm động,anh là người luôn giữ lời hứa, người con trai trọng tình trọng nghĩa, đúng như tên của anh, Doãn cung khắc nhường, thành tín, khiêm tốn và biết nhẫn nhịn, là kiểu con trai hoàn mĩ trong lòng em, sau khi yêu anh, em nghĩ nếu làm được vợ anh, cuộc đời còn có gì để đòi hỏi, em tưởng tượng một ngày sống cùng anh trong căn nhà hướng ra biển xuân về hoa nở khắp nơi, mỗi buổi sáng chuẩn bị bữa sáng cho anh, buổi tối đợi anh về, làm người vợ ngoan hiền, là người vợ suốt trọn đời luôn yêu quý anh.”
Ứớc mơ thật đẹp, mọi người con gái khi đang yêu đều có những tưởng tưởng như vậy, nước mắt Quan Doãn tuôn rơi, nghĩ đến thời gian tươi đẹp tay trong tay với Hạ Lai, nhưng là ký ức thì khó có thể quay về, như việc đã qua thì khó có thể quay lại, trong lòng đau như cắt, thật giống như một câu trong thư của Hạ Lai - đời người nếu được như lúc mới gặp, đời người mãi mãi sẽ không thể quay về lúc mới gặp nhau - chuyện đời thay đổi lòng cố nhân, lại nói lòng cố nhân dễ thay đổi, tình cảm của hắn với Hạ Lai vẫn chưa đổi, cái biến đổi chỉ có sự ấm lạnh của thế gian, sự buồn vui của cuộc sống
“Quan Doãn, anh có biết khi em quyết định rời xa anh, trong lòng em đau đớn như thế nào không? Giống như dùng dao để cắt mất miếng thịt trên người vậy, em ba ngày không ăn không uống, khó chịu đến mức muốn chết đi được, em không nỡ rời xa anh, em muốn ở bên cạnh anh và làm người cô dâu đẹp nhất của anh, nhưng… em không thể, sau khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện về, em đã biết em và anh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, kiếp này chỉ có thể gặp thoáng qua, anh Quan Doãn thân yêu của em, đã từng có lúc, em nghĩ em đã chết rồi, em yêu anh hơn cả chính bản thân mình, em nguyện được chết vì anh còn hơn phải làm anh tổn hương.”
“Xin lỗi, Quan Doãn, tình yêu của anh dành cho em, cái tốt của anh, những gì anh đã hi sinh vì em, em sẽ mãi mãi khắc sau trong tim, anh sẽ mãi mãi là người bạn trai duy nhất trong cuộc đời em.
Cho dù không được làm vợ anh, em cũng sẽ ở nơi phương xa cầu chúc cho anh được hạnh phúc, mãi mãi xem anh là người bạn trai duy nhất, mãi mãi”
Ôn Lâm đã khóc không thành tiếng, cuộc đời đau thương của Hạ Lai hiện lên qua những nét chữ cứng cáp, đập vào mặt cô, làm cho cô cảm nhận được những gì mà Hạ Lai đã hy sinh vì tình yêu, và cô đã thực sự hiểu tại sao Quan Doãn từ đầu đến cuối lại nắm lấy tay Hạ Lai không buông, cô và Quan Doãn là thanh mai trúc mã, chỉ là lời hứa trước kia đã là chuyện xa xưa, và mối tình đầu của Quan Doãn và Hạ Lai mới là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
Mối tình đầu, mãi mãi chỉ có một, là thứ tình cảm đẹp nhất trong cuộc đời mà không ai có thể thay thế được.
Ôn Lâm lúc trước vốn không phục tại sao trong mắt Quan Doãn cô luôn không bằng Hạ Lai, bây giờ cô hiểu rồi, tình cảm giữa cô và Quan Doãn, nước chảy thành sông, thiếu một thứ vẻ đẹp rộng lớn mạnh mẽ, thiếu sự đau khổ và vui vẻ của đời người, nên dĩ nhiên thiếu đi sự đau xót khắc cốt ghi tâm
Ôn Lâm bây giờ không những không còn thù địch gì Hạ Lâm, mà ngược lại, trong mắt cô, sự bi thương của Hạ Lai đã lay động cô, cô nghĩ Hạ Lai tuy mềm yếu, tuy không đủ dũng khí, nhưng lại là người con gái làm cho người khác phải thổn thức và kính phục
Đến khi Ôn Lâm đọc xong câu cuối trong bức thư của Hạ Lai, dường như không còn cầm được nước mắt, suýt nữa khóc đến ngất xỉu
“Sau khi từ bệnh viện thành phố Yến quay trở về Bắc Kinh, em đã suy nghĩ rất nhiều, vượt qua sự trở ngại của gia đình để ở bên cạnh anh, dĩ nhiên là phải có dũng khí rất lớn, nhưng so với cái chết thì có đáng gì đâu? Thật đấy, Quan Doãn, em đã quyết định bỏ mặc tất cả để được làm vợ anh, và cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặc với gia đình, sau khi từ bệnh viên kiểm tra sức khỏe trở về thì em lại một lần nữa như rơi xuống vực sâu, bác sĩ nói, em rơi từ tầng ba xuống mà không bị thương thì đã là kì tích, nhưng chấn động mạnh đã ảnh hưởng tới khả năng sinh sản, có nghĩa là, rất có khả năng cả đời này không thể có cơ hội làm mẹ”
“Ông trời lại chơi một trò đùa tàn khốc, Quan Doãn, Tại sao? Tại sao mỗi lần em quyết định sống cùng anh thì đều gặp phải khó khăn trắc trở. Tại sao? Em khóc đến thương tâm muốn chết, anh là con một trong nhà, nếu anh lấy một người vợ không thể sinh, thì Quan gia sau này sẽ không có người nối dõi, em cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân, em không thể ích kỉ vì lợi ích bản thân mà làm hại anh, hại nhà họ Quan, ngoại trừ cách rời xa anh, em thật sự không còn lựa chọn nào khác”
“Xin lỗi Quan Doãn, là do chúng ta có duyên không phận, kiếp này em không thể làm vợ anh, mong kiếp sau nếu còn có thể gặp nhau, mong anh sẽ nhớ đến em, em sẽ dùng cả cuộc đời để đền đáp tình cảm mà kiếp này anh đã dành cho em, xin lỗi, em thật sự xin lỗi…”
Nước mắt rơi, thư ngắn nhưng tình dài, có thể tưởng tưởng Hạ Lai lúc đó bị dày vò và đau khổ đến mức nào, ai nói Hạ Lai yếu đuối? Cô là người con gái kiên cường nhất, không ích kỉ và yêu hắn nhất mà hắn từng gặp!
Nước mắt của Quan Doãn lại lần nữa làm ướt giấy, nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đau khổ đến mức ấy thôi, cuộc đời của một người con trai, nhất định phải vì con gái mà đau khổ khóc qua một lần, Hạ Lai, chính là người con gái đầu tiên làm hắn phải khóc
Nước mắt con trai, quý tựa ngàn vàng, tim như thép, tâm can vỡ, Quan Doãn lòng như lửa đốt, trước giờ chưa từng vì ai mà đau khổ đến thế, Hạ Lai… cô ấy vốn không nên gánh lấy nhiều bất hạnh như vậy, cô ấy là một người con gái tốt, cả đời cô chỉ sống vì người khác, vì ba mẹ, vì hắn, mà trước giờ chưa từng quan tâm đến bản thân mình.
Ôn Lâm không đành lòng xem tiếp, cô nằm sấp trên giường, khóc đến nói không ra lời
Cuối thư, chữ viết của Hạ Lai đã ngoáy đến mức gần như không đọc được, tình yêu và sự đau khổ của cô, sự không đành lòng và tiếc nuối của cô, Quan Doãn đều hiểu rõ.
“Trên trần nhà phòng vệ sinh nữ ở lầu ba của học viện Tiến Thủ, có tất cả chứng cứ về học viện Tiến Thủ em đã thu thập được, kết cục của những người xấu trong học viện Tiến Thủ như thế nào em không quan tâm, em chỉ hận một người - Trịnh Lệnh Đông!”
Trịnh Lệnh Đông, tay của Quan Doãn rung nhẹ, nắm chặt, do dùng quá sức, đốt ngón tay trỏ nên trắng, móng tay thậm chí đâm vào da thịt cũng không thấy đau
Sáng hôm sau, Quan Doãn để Ôn Lâm ở nhà đợi hắn, hắn từ sớm đã đến thành ủy, vừa đến văn phòng, đã nghe được ba tin:
thứ nhất là nhân vật nữ chính Lỗ Dương Dương trong sự việc hoa tửu tường đột nhiên mất tích, không rõ tông tích, điều đó có nghĩa là nhân chứng quan trọng trong sự việc này đã biến mất
Thứ hai là Trần Vũ Tường từ sớm đã từ tỉnh thành đi tới huyện khổng
Thứ ba là ủy ban kỷ luật đã chính thức nhận được báo cáo nhằm vào tác phong sống của Trần Vũ Tường, Bạch Sa từ sáng đã đến thành ủy, triển khai khẩn cấp hội nghị thường vụ ủy ban kỷ luật, chính thức thảo luận về việc lập án đối với vụ việc của Trần Vũ Tường
Do đó, vụ việc hoa tửu tường tuy nhân vật nữ chính đã mất tích, nhưng sau khi ủy ban kỷ luật thành phố chính thức tham gia, tính chất của vụ việc đã thay đổi nhiều, rốt cuộc đã được nâng lên thành vấn đề chính trị.
Cũng rõ hơn chút, bất kể việc nhân vật chính Lỗ Dương Dương mất tích là do ai làm, là do Tưởng Tuyết Tùng sắp đặt hay Trần Vũ Tường đáp trả, đều không quan trọng, điều quan trọng là, đối phương không cho Trần Vũ Tường cơ hội để thở, nếu như ủy ban kỷ luật chính thức lập án vụ việc hoa tửu tường,Trần Vũ Tường nhất định khó thoát nạn
Xử phạt một gã chủ tịch huyện, ủy ban kỷ luật quả thật có quyền điều tra lớn, nhưng nhất định phải có sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng mới được, ủy ban kỷ luật tuy có sự độc lập nhất định, nhưng không thể quên điều quan trọng nhất, điều lệ quy định tương quan rõ ràng, ủy ban kỷ luật dưới sự lãnh đạo của cấp đảng ủy và cấp thường ủy, thực hiện công tác ủy ban kỷ luật
Ngụ ý chính là, bất kỳ cử động trọng đại nào của ủy ban kỷ luật, nhất định phải dưới sự lãnh đạo của đảng ủy đồng cấp, xin chú ý là lãnh đạo chứ không phải giám sát, Tưởng Tuyết Tùng có quyền lãnh đạo tuyết đối đối với Bạch Sa
Nhưng không hề nghi ngờ, Bạch Sa triển khai hội nghị thường vụ ủy ban kỷ luật để nghiên cứu vấn đề của Trần Vũ Tường, rõ ràng là không thông qua sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng, Tưởng Tuyết Tình không thể đồng ý cho ủy ban kỷ luật lập án điều ra Trần Vũ Tường trước khi vụ việc chưa được điều tra rõ ràng, nếu đã lập án, thì Trần Vũ tường coi như xong
Bạch Sa chưa thông qua sự đồng ý của Tưởng Tuyết Tùng mà đã dám tự ý làm loạn, Quan Doãn lạnh lùng cười,đấu tranh, cuối cùng đã phát triển đến giai đoạn đao quang kiếm ảnh, Bạch Sa đã chắc chắn lập trường, thật muốn đứng chung một hướng với Hô Diên Ngạo Bác rồi, y không muốn chừa đường rút nữa rồi
Bạch Sa nếu thật sự muốn động đến Trần Vũ Tường, có nghĩa là đã chạm đến điểm mấu chốt của Tưởng Tuyết Tùng, thân tín của Tưởng tuyết Tùng bị ủy ban kỷ luật lập án, chính là công khai vẻ mặt y, nếu như Tưởng Tuyết Tùng không bảo vệ được Trần Vũ Tường, uy vọng của gã rong thành ủy coi như mất hết
Như vậy trong trận đấu cuối cùng với Hô Diên Ngạo Bác, mặc kệ Tưởng Tuyết Tùng có thắng hay không, y cũng sẽ mất đi lòng người, đúng vậy, một bí thư thành ủy mà ngay cả thân tín mình cũng không bảo vệ được thì ai còn dám đi theo?
Vụ việc của ủy ban kỷ luật, Quan Doãn không thể nhúng tay vào, hắn tin là Tưởng Tuyết Tùng sẽ còn kế hoạch tiếp theo, nhưng hắn cũng không thể ngồi yên, nên thêm một ít dầu vào lửa thôi, Quan Doãn nhấc điện thoại lên, gọi cho Lưu Bảo Gia
- Bảo gia, cậuhãy đích thân đến thành phố Yến, thay tôi chuyển lời với Trinh Lệnh Đông
Quan Doãn đã quyết định, đã đến lúc để Trịnh Lệnh Đông nợ máu phải trả bằng máu, nếu như y vẫn không chịu cung cấp toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trinh Thiên Tắc, hậu quả tự chịu
-- Vâng, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ,
Lưu Bảo gia vừa nghe là đã biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, vui mừng một cách kì lạ
-Còn nữa, cậu gọi Lôi Tấn Lực và Sở Triều Huy cùng đến gặp tôi
Sự thật về học viện Tiến Thủ, đã đến lúc phải cho mọi người biết rồi.
/556
|