- Bí thư Viên, anh đừng nói như vậy, tôi biết rõ anh đang muốn tìm hiểu tình huống của đảng ủy chính quyền xã, nhưng tất cả tôi đều đã nói rõ ràng với anh rồi. Nói thế nào đây nhỉ, đây là lần đầu tiên tôi gặp một lãnh đạo như bí thư Viên, tôi là người có hơi tin vào số mệnh, cổ ngữ có câu nói "người tri kỷ là kẻ biết hy sinh", hôm qua bí thư Viên đã gánh trách nhiệm cho tôi trên hội nghị, ôti rất cảm kích, về tình về lý thì tôi đều phải nói ra sự thật!
- Ủy viên Hùng, không nên khách khí, cám ơn anh đã nói thật.
Trên cánh đồng yên tĩnh bát ngát, Hùng Khai Thắng bắt đầu cất lời, từng tầng sương mù trước mắt Viên Tự Lập bắt đầu tản dần ra, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân chính nằm ở đâu.
Liễu Hà là một xã được huyện Tuyên Thi cực kỳ coi trọng, trước nay bí thư đảng ủy xã đều được lựa chọn đề bạt rất khắt khe. Trong xã có nhà máy xi măng, nhà máy rượu, nhà máy thuốc lá, tất cả đều cho ra hiệu quả kinh tế và lợi ích rất tốt, tài chính thu vào rất cao, hằng năm công tác kinh tế ở Liễu Hà đều đứng đầu toàn huyện. Đoạn Kim Ba đến nhận chức năm 1990, chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải lại đến nhận chức từ năm 1989, khi Đoạn Kim Ba đến nhận chức thì cực kỳ mạnh mẽ vang dội, thường làm gương tốt, hay thị sát công tác quản lý trong xã, hơn nữa lại rất quan tâm đến cán bộ công nhân viên chức, được tất cả cán bộ đảng ủy chính quyền xã tôn kính. Nhưng tiệc vui chóng tàn, thời gian dài thì Đoạn Kim Ba chợt bộc lộ khuyết điểm, vốn chẳng ai là người hoàn mỹ, ai cũng có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm của Đoạn Kim Ba thật sự làm người ta khó thể chịu được. Người này chuyên quyền độc đoán, tham tài, háo sắc, đặc biệt là phương diện phối hợp với chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải, hắn nắm không đúng mức. Trong mắt hắn thì tất cả công tác đều phải do đảng ủy quyết định, tất cả thành viên ban ngành chỉ phục vụ cho bí thư, kể cả chủ tịch cũng không ngoại lệ. Căn cứ vào nguyên nhân như vậy mà mâu thuẫn giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải chợt bùng lên và khó thể tránh né. Đoạn Kim Ba là tâm phúc của chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa, Chu Nghĩa Hải lại là người đi ra từ phòng tổ chức, kẻ nào cũng có hậu trường rất mạnh, nhưng Đoạn Kim Ba dù sao cũng là bí thư, nhiều khi vì đại cục nên Chu Nghĩa Hải cũng chỉ có nước nhẫn nhịn mà thôi. Mâu thuẫn dù sao cũng đã bộc phát, về vấn đề biên chế nhân viên, Đoạn Kim Ba điều từ các xã thị trấn khác đến Liễu Hà bốn người, lẽ ra đó là biên chế thuộc quyền của chủ tịch, chuyện này cuối cùng cũng bị Chu Nghĩa Hải phát hiện ra, nhưng Đoạn Kim Ba lại trực tiếp ký tên, đưa người vào. Kết quả là Chu Nghĩa Hải phát giác tài chính gia tăng, chất vấn Đoạn Kim Ba, Đoạn Kim Ba lại hời hợt nói ra nguyên nhân, điều này làm cho Chu Nghĩa Hải chợt nổi giận, hai người đúng lúc đang ăn cơm ở căn tin, Chu Nghĩa Hải đẩy ngã bát đũa. Sau sự việc đó thì Đoạn Kim Ba cũng có chút hạn chế, ví dụ như vấn đề về nhân sự, trước đó phó bí thư đoàn thể có quan hệ khá tốt với Chu Nghĩa Hải, vì vậy mà Đoạn Kim Ba đề nghị nhân tuyển mới, không được thông qua. Vì thế mà hắn mới nghĩ ra biện pháp đẩy phó bí thư đi, hơn nữa tự mình lên phòng tổ chức huyện ủy đề cử phó chủ tịch Trần Bình làm phó bí thư đoàn thể. Sau khi Chu Nghĩa Hải biết rõ tình huống thì chạy đến phòng tổ chức nói một câu, nếu Trần Bình được đưa lên làm phó bí thư đoàn thể thì Chu Nghĩa Hải sẽ từ chức. Vì Trần Bình là bạn tốt của Đoạn Kim Ba, nếu Trần Bình là phó bí thư đoàn thể, Chu Nghĩa Hải sẽ không còn sức chống đỡ. Khốn nổi lần này Viên Tự Lập được điều đến làm phó bí thư đoàn thể xã Liễu Hà, Đoạn Kim Ba không đặt được mục đích nên rất căm thù Viên Tự Lập. Sau này Đoạn Kim Ba biết Viên Tự Lập không phải là người của Chu Nghĩa Hải, nhưng vì Viên Tự Lập cản trở sự chuyên quyền của hắn, vì vậy hắn phải lập tức ra đòn phủ đầu.
Chức vụ phó bí thư đoàn thể là rất mấu chốt, vì trong ban ngành một xã thì ba người bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể là lãnh đạo chủ chốt, nói cách khác thì các phó bí thư khác có thể được phân công điều chỉnh một cách dễ dãi, nhưng nếu phân công một phó bí thư đoàn thể, muốn điều chỉnh nhất định phải có sự đồng ý của huyện ủy. Nếu nói từ mức độ nhất định thì bí thư đảng ủy xã, chủ tịch xã mâu thuẫn với nhau, lúc này vị trí và thái độ của phó bí thư đoàn thể là rất quan trọng. Vì phó bí thư đoàn thể có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, nếu phó bí thư hướng về phía ai thì người đó sẽ chiếm thượng phong. Dựa theo đạo lý bình thường thì phó bí thư đoàn thể là người phụ tá đắc lực và giữ gìn quyền uy của bí thư, nhưng tình huống thật sự cũng không phải là như vậy, vì vậy mới nói vị trí phó bí thư này cũng rất khó ngồi yên. Tuy là ba lãnh đạo đứng đầu nhưng thật ra lại rơi vào cảnh khốn cùng, cần phải có quan hệ linh hoạt với cả chủ tịch và bí thư. Trong đảng ủy chính quyền ngoài bí thư và chủ tịch còn có rất nhiều cấp phó, nếu nói một cách nghiêm khắc, nếu làm tốt quan hệ với bí thư và chủ tịch thì sau này còn có bát cháo, nếu không làm tốt thì cấp phó cũng giống như cán sự, không có quyền lực thực tế.
Nói về vấn đề phân công cho Viên Tự Lập thì rõ ràng Đoạn Kim Ba đã chơi trò dối trá, dựa theo sắp xếp bình thường thì Viên Tự Lập sẽ phải được quản lý cơ quan và hai đến ba ban ngành trong xã, những thứ đó mới được gọi là quyền lực thực tế. Ví dụ như việc phân công quản lý cơ quan thì chuyện ăn uống, vận chuyển, sắp xếp xe cộ...Cũng có được quyền tự do quyết định. Nếu được phân công quản lý đơn vị thì không cần phải nói, có vị khách nào đến, trong huyện chiêu đãi ai cũng đều có thể nghĩ biện pháp, thậm chí ngay cả chuyện hút thuốc ngày thường cũng được đơn vị nghĩ biện pháp giải quyết. Bây giờ Viên Tự Lập được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc nhưng chẳng bằng không quản lý thứ gì. Vì những ban ngành kia phần lớn đều đã có người trông nom cụ thể, thứ hai là không thể kiếm tiền, chỉ có thể dùng tiền, chỉ cần bí thư hay chủ tịch tìm lý do tùy tiện cũng bị xem nhẹ. Hôm nay từ trung ương đến địa phương đều nói đến vấn đề công tác kinh tế, đề nói lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, công tác đảng đã rời xa trung tâm từ lâu. Khi thời đại ngày càng phát triển thì các tình huống này sẽ ngày càng rõ ràng. Viên Tự Lập nếu được phân công quản lý cơ quan thì sẽ có thê nghĩ ra biện pháp, lấy được chút tiền, thực hiện nhiều việc, nhưng hôm nay không có xu nào, đừng mong quản được thứ gì.
Đồng thời thành viên ban ngành đều có cái nhìn riêng, Viên Tự Lập đã bị lạnh nhạt thì tất cả mọi người đều hiểu, thậm chí những người phụ trách các thôn cũng hiểu. Nếu tiếp tục như vậy thì tình huống của Viên Tự Lập rõ ràng là không ổn, sau thời gian dài thì phó bí thư đoàn thể sẽ chỉ còn là một bình hoa, cũng không làm được gì, thậm chí những công tác được phân công quản lý cũng chịu ảnh hưởng. Bí thư đoàn thể trước đó cũng gặp phải tình huống như vậy, vì thế mà công tác đảng của xã Liễu Hà luôn rớt lại phía sau, tạo thành đối lập rất rõ ràng với công tác kinh tế.
Trong các thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền xã thì có trên tám phần theo chân Đoạn Kim Ba, đây cũng là vì sau khi Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải phát sinh mâu thuẫn, huyện ủy đã đặc biệt tổ chức hội nghị sinh hoạt dân chủ ở đảng ủy xã, yêu cầu tất cả mọi người đoàn kết quanh đảng ủy xã. Vì nguyên nhân như vậy mà dù thành viên ban ngành có đồng ý hay không cũng đều tỏ rõ thái độ giúp đỡ công tác của đảng ủy xã, thực tế chính là giúp đỡ công tác của bí thư. Nhưng Viên Tự Lập lại đến xã Liễu Hà, đảng ủy có thêm nhân tốt mất thăng bằng, các thành viên ban ngành còn lại cũng muốn xem thái độ của Viên Tự Lập. Nếu Viên Tự Lập giúp đỡ Đoạn Kim Ba thì tất cả thành viên ban ngành còn do dự sẽ chẳng còn gì nhiều lời, nếu Viên Tự Lập hướng về phía Chu Nghĩa Hải, như vậy ban ngành xã Liễu Hà sẽ phân chia, đến lúc đó huyện ủy truy cứu trách nhiệm thì người có hại chỉ là Viên Tự Lập, vì hắn là phó bí thư đoàn thể.
Hùng Khai Thắng đặc biệt nhắc nhở Viên Tự Lập phải chú ý phó bí thư Trịnh Kiến Thiết và ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa, còn vì nguyên nhân gì thì Hùng Khai Thắng không nói rõ, Viên Tự Lập cũng không hỏi, rất nhiều chuyện cần chính mình đi quan sát.
Có rất nhiều tin đồn về Đoạn Kim Ba, ví dụ như vấn đề ăn cơm, khi ăn cơm ở huyện thành thì Đoạn Kim Ba thường xuyên chiêu đãi người phụ trách các đơn vị, lấy ra hóa đơn để chi trả, khi Chu Nghĩa Hải phải ký tên thì đã từng ném vỡ bút. Trên vấn đề nam nữ thì càng nhiều tin đồn, xã Liễu Hà có quốc lộ 318, kinh tế ven đường rất phát đạt, không riêng gì quán cơm, cũng có không ít thiếu nữ kiếm tiền dựa vào tư sắc, trong đó không thiếu các cô xinh đẹp, nghe nói Đoạn Kim Ba đã vài lần đến "hốt hàng", thậm chí còn có người trông thấy "gái" đi ra từ phòng ngủ của hắn.
Viên Tự Lập cảm thấy khổ sở, không biết vì nguyên nhân gì mà mình được điều đến một địa phương rối loạn thế này? Cái gì là kinh tế phát đạt, đãi ngộ cuộc sống cao, tất cả đều là giả dối, quan trọng là công tác có thoải mái hay không mà thôi. Viên Tự Lập nghĩ mình còn quá trẻ, mới hai mươi ba tuổi mà phải gặp cục diện thế này, thật sự không biết phó chủ tịch thành phố Triệu Thiên Nhiên sẽ nghĩ thế nào. Lúc này hắn không thể nào thay đổi được cục diện, bây giờ Chu Nghĩa Hải và Đoạn Kim Ba là nước lửa không dung, cũng vì thế mà phó bí thư đoàn thể trước đó phải rời khỏi đây, bây giờ người đến nhận chức bắt buộc phải có thái độ rõ ràng. Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không quan tâm đến những tin đồn về cuộc sống của Đoạn Kim Ba, hắn thấy điều này không có vấn đề gì, đàn ông thường là như vậy, luôn có một sở thích đặc biệt gì đó. Viên Tự Lập chỉ quan tâm đến tình cảnh của mình, Đoạn Kim Ba rõ ràng có tâm tính không tốt, dù là vấn đề sắp xếp công tác hay những lời nói trên hội nghị đều cố gắng hạ thấp Viên Tự Lập, phải biết rằng Đoạn Kim Ba bây giờ cần sự giúp đỡ của Viên Tự Lập, điều này làm cho Viên Tự Lập chợt nghĩ ra một chỗ dựa.
Viên Tự Lập là thư ký của Triệu Thiên Nhiên, nếu Triệu Thiên Nhiên còn ở huyện Tuyên Thi, như vậy thái độ của Đoạn Kim Ba chắc chắn sẽ khác biệt. Nhưng bây giờ Triệu Thiên Nhiên đã đã rời khỏi huyện Tuyên Thi đến thành phố Hoài Dương, dù là thăng chức nhưng người đi thì cảnh không còn, hơn nữa Hoài Dương cách xa xã Liễu Hà, hai bên không cùng một tầng, Viên Tự Lập chỉ đi theo Triệu Thiên Nhiên vài tháng, cũng không ai tin hắn sẽ có quan hệ rất tốt với Triệu Thiên Nhiên. Căn cứ vào nguyên nhân này mà thấy ngay hắn là người không có rễ, một người như vậy không có gì đáng kiêng kỵ, chỉ cần cố gắng chèn ép là được. Viên Tự Lập đã sớm hiểu đạo lý này, trên quan trường thường coi trọng bối cảnh, chỗ dựa, còn năng lực chỉ là vị trí thứ yếu. Người Trung Quốc là như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một người thì sẽ biết ngay, muốn làm ở nhà nước phải xem vào quan hệ.
Viên Tự Lập bắt đầu suy xét đối sách, nếu đi tìm phó chủ tịch Triệu Thiên Nhiên để kể khổ thì rõ ràng là biểu hiện mềm yếu, mà chủ tịch Triệu có thể làm gì được? Điều mình đi sao? Biện pháp duy nhất lúc này là tran thủ vị trí, tranh thủ quyền lực. Nếu Đoạn Kim Ba có thái độ như vậy thì sẽ làm cho nước đục lên, cá tiến vào. Lúc này hắn không được mềm yếu, không cần phải nghĩ biện pháp điều hòa mâu thuẫn giữa bí thư và chủ tịch, bây giờ điều hắn cần làm là một thái độ rõ ràng, trên quan trường dù là chuyện lớn hay nhỏ đều không dễ làm, hắn cần phải tỏ rõ thái độ nếu không sẽ bị ép ra bã.
Viên Tự Lập so sánh lợi hại giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải, nếu theo Đoạn Kim Ba thì lợi thế, nhưng Đoạn Kim Ba sẽ quan tâm đến hắn sao? Nếu hắn làm như vậy thì sẽ làm Đoạn Kim Ba cho rằng đó là lẽ đương nhiên, sẽ không có tâm tính cảm kích, thâm chí còn chẳng trọng dụng. Chu Nghĩa Hải thì khác, trước mắt hắn rơi vào thế yếu, lúc này nếu Viên Tự Lập trợ giúp Chu Nghĩa Hải thì sẽ thu được hiệu quả khó tưởng.
Viên Tự Lập chậm rãi hướng về phía Chu Nghĩa Hải.
- Ủy viên Hùng, không nên khách khí, cám ơn anh đã nói thật.
Trên cánh đồng yên tĩnh bát ngát, Hùng Khai Thắng bắt đầu cất lời, từng tầng sương mù trước mắt Viên Tự Lập bắt đầu tản dần ra, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân chính nằm ở đâu.
Liễu Hà là một xã được huyện Tuyên Thi cực kỳ coi trọng, trước nay bí thư đảng ủy xã đều được lựa chọn đề bạt rất khắt khe. Trong xã có nhà máy xi măng, nhà máy rượu, nhà máy thuốc lá, tất cả đều cho ra hiệu quả kinh tế và lợi ích rất tốt, tài chính thu vào rất cao, hằng năm công tác kinh tế ở Liễu Hà đều đứng đầu toàn huyện. Đoạn Kim Ba đến nhận chức năm 1990, chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải lại đến nhận chức từ năm 1989, khi Đoạn Kim Ba đến nhận chức thì cực kỳ mạnh mẽ vang dội, thường làm gương tốt, hay thị sát công tác quản lý trong xã, hơn nữa lại rất quan tâm đến cán bộ công nhân viên chức, được tất cả cán bộ đảng ủy chính quyền xã tôn kính. Nhưng tiệc vui chóng tàn, thời gian dài thì Đoạn Kim Ba chợt bộc lộ khuyết điểm, vốn chẳng ai là người hoàn mỹ, ai cũng có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm của Đoạn Kim Ba thật sự làm người ta khó thể chịu được. Người này chuyên quyền độc đoán, tham tài, háo sắc, đặc biệt là phương diện phối hợp với chủ tịch xã Chu Nghĩa Hải, hắn nắm không đúng mức. Trong mắt hắn thì tất cả công tác đều phải do đảng ủy quyết định, tất cả thành viên ban ngành chỉ phục vụ cho bí thư, kể cả chủ tịch cũng không ngoại lệ. Căn cứ vào nguyên nhân như vậy mà mâu thuẫn giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải chợt bùng lên và khó thể tránh né. Đoạn Kim Ba là tâm phúc của chủ tịch huyện Vương Vọng Hoa, Chu Nghĩa Hải lại là người đi ra từ phòng tổ chức, kẻ nào cũng có hậu trường rất mạnh, nhưng Đoạn Kim Ba dù sao cũng là bí thư, nhiều khi vì đại cục nên Chu Nghĩa Hải cũng chỉ có nước nhẫn nhịn mà thôi. Mâu thuẫn dù sao cũng đã bộc phát, về vấn đề biên chế nhân viên, Đoạn Kim Ba điều từ các xã thị trấn khác đến Liễu Hà bốn người, lẽ ra đó là biên chế thuộc quyền của chủ tịch, chuyện này cuối cùng cũng bị Chu Nghĩa Hải phát hiện ra, nhưng Đoạn Kim Ba lại trực tiếp ký tên, đưa người vào. Kết quả là Chu Nghĩa Hải phát giác tài chính gia tăng, chất vấn Đoạn Kim Ba, Đoạn Kim Ba lại hời hợt nói ra nguyên nhân, điều này làm cho Chu Nghĩa Hải chợt nổi giận, hai người đúng lúc đang ăn cơm ở căn tin, Chu Nghĩa Hải đẩy ngã bát đũa. Sau sự việc đó thì Đoạn Kim Ba cũng có chút hạn chế, ví dụ như vấn đề về nhân sự, trước đó phó bí thư đoàn thể có quan hệ khá tốt với Chu Nghĩa Hải, vì vậy mà Đoạn Kim Ba đề nghị nhân tuyển mới, không được thông qua. Vì thế mà hắn mới nghĩ ra biện pháp đẩy phó bí thư đi, hơn nữa tự mình lên phòng tổ chức huyện ủy đề cử phó chủ tịch Trần Bình làm phó bí thư đoàn thể. Sau khi Chu Nghĩa Hải biết rõ tình huống thì chạy đến phòng tổ chức nói một câu, nếu Trần Bình được đưa lên làm phó bí thư đoàn thể thì Chu Nghĩa Hải sẽ từ chức. Vì Trần Bình là bạn tốt của Đoạn Kim Ba, nếu Trần Bình là phó bí thư đoàn thể, Chu Nghĩa Hải sẽ không còn sức chống đỡ. Khốn nổi lần này Viên Tự Lập được điều đến làm phó bí thư đoàn thể xã Liễu Hà, Đoạn Kim Ba không đặt được mục đích nên rất căm thù Viên Tự Lập. Sau này Đoạn Kim Ba biết Viên Tự Lập không phải là người của Chu Nghĩa Hải, nhưng vì Viên Tự Lập cản trở sự chuyên quyền của hắn, vì vậy hắn phải lập tức ra đòn phủ đầu.
Chức vụ phó bí thư đoàn thể là rất mấu chốt, vì trong ban ngành một xã thì ba người bí thư, chủ tịch và phó bí thư đoàn thể là lãnh đạo chủ chốt, nói cách khác thì các phó bí thư khác có thể được phân công điều chỉnh một cách dễ dãi, nhưng nếu phân công một phó bí thư đoàn thể, muốn điều chỉnh nhất định phải có sự đồng ý của huyện ủy. Nếu nói từ mức độ nhất định thì bí thư đảng ủy xã, chủ tịch xã mâu thuẫn với nhau, lúc này vị trí và thái độ của phó bí thư đoàn thể là rất quan trọng. Vì phó bí thư đoàn thể có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự, nếu phó bí thư hướng về phía ai thì người đó sẽ chiếm thượng phong. Dựa theo đạo lý bình thường thì phó bí thư đoàn thể là người phụ tá đắc lực và giữ gìn quyền uy của bí thư, nhưng tình huống thật sự cũng không phải là như vậy, vì vậy mới nói vị trí phó bí thư này cũng rất khó ngồi yên. Tuy là ba lãnh đạo đứng đầu nhưng thật ra lại rơi vào cảnh khốn cùng, cần phải có quan hệ linh hoạt với cả chủ tịch và bí thư. Trong đảng ủy chính quyền ngoài bí thư và chủ tịch còn có rất nhiều cấp phó, nếu nói một cách nghiêm khắc, nếu làm tốt quan hệ với bí thư và chủ tịch thì sau này còn có bát cháo, nếu không làm tốt thì cấp phó cũng giống như cán sự, không có quyền lực thực tế.
Nói về vấn đề phân công cho Viên Tự Lập thì rõ ràng Đoạn Kim Ba đã chơi trò dối trá, dựa theo sắp xếp bình thường thì Viên Tự Lập sẽ phải được quản lý cơ quan và hai đến ba ban ngành trong xã, những thứ đó mới được gọi là quyền lực thực tế. Ví dụ như việc phân công quản lý cơ quan thì chuyện ăn uống, vận chuyển, sắp xếp xe cộ...Cũng có được quyền tự do quyết định. Nếu được phân công quản lý đơn vị thì không cần phải nói, có vị khách nào đến, trong huyện chiêu đãi ai cũng đều có thể nghĩ biện pháp, thậm chí ngay cả chuyện hút thuốc ngày thường cũng được đơn vị nghĩ biện pháp giải quyết. Bây giờ Viên Tự Lập được phân công quản lý kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyền, mặt trận tổ quốc nhưng chẳng bằng không quản lý thứ gì. Vì những ban ngành kia phần lớn đều đã có người trông nom cụ thể, thứ hai là không thể kiếm tiền, chỉ có thể dùng tiền, chỉ cần bí thư hay chủ tịch tìm lý do tùy tiện cũng bị xem nhẹ. Hôm nay từ trung ương đến địa phương đều nói đến vấn đề công tác kinh tế, đề nói lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, công tác đảng đã rời xa trung tâm từ lâu. Khi thời đại ngày càng phát triển thì các tình huống này sẽ ngày càng rõ ràng. Viên Tự Lập nếu được phân công quản lý cơ quan thì sẽ có thê nghĩ ra biện pháp, lấy được chút tiền, thực hiện nhiều việc, nhưng hôm nay không có xu nào, đừng mong quản được thứ gì.
Đồng thời thành viên ban ngành đều có cái nhìn riêng, Viên Tự Lập đã bị lạnh nhạt thì tất cả mọi người đều hiểu, thậm chí những người phụ trách các thôn cũng hiểu. Nếu tiếp tục như vậy thì tình huống của Viên Tự Lập rõ ràng là không ổn, sau thời gian dài thì phó bí thư đoàn thể sẽ chỉ còn là một bình hoa, cũng không làm được gì, thậm chí những công tác được phân công quản lý cũng chịu ảnh hưởng. Bí thư đoàn thể trước đó cũng gặp phải tình huống như vậy, vì thế mà công tác đảng của xã Liễu Hà luôn rớt lại phía sau, tạo thành đối lập rất rõ ràng với công tác kinh tế.
Trong các thành viên ban ngành đảng ủy chính quyền xã thì có trên tám phần theo chân Đoạn Kim Ba, đây cũng là vì sau khi Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải phát sinh mâu thuẫn, huyện ủy đã đặc biệt tổ chức hội nghị sinh hoạt dân chủ ở đảng ủy xã, yêu cầu tất cả mọi người đoàn kết quanh đảng ủy xã. Vì nguyên nhân như vậy mà dù thành viên ban ngành có đồng ý hay không cũng đều tỏ rõ thái độ giúp đỡ công tác của đảng ủy xã, thực tế chính là giúp đỡ công tác của bí thư. Nhưng Viên Tự Lập lại đến xã Liễu Hà, đảng ủy có thêm nhân tốt mất thăng bằng, các thành viên ban ngành còn lại cũng muốn xem thái độ của Viên Tự Lập. Nếu Viên Tự Lập giúp đỡ Đoạn Kim Ba thì tất cả thành viên ban ngành còn do dự sẽ chẳng còn gì nhiều lời, nếu Viên Tự Lập hướng về phía Chu Nghĩa Hải, như vậy ban ngành xã Liễu Hà sẽ phân chia, đến lúc đó huyện ủy truy cứu trách nhiệm thì người có hại chỉ là Viên Tự Lập, vì hắn là phó bí thư đoàn thể.
Hùng Khai Thắng đặc biệt nhắc nhở Viên Tự Lập phải chú ý phó bí thư Trịnh Kiến Thiết và ủy viên tuyên truyền Dịch Văn Hóa, còn vì nguyên nhân gì thì Hùng Khai Thắng không nói rõ, Viên Tự Lập cũng không hỏi, rất nhiều chuyện cần chính mình đi quan sát.
Có rất nhiều tin đồn về Đoạn Kim Ba, ví dụ như vấn đề ăn cơm, khi ăn cơm ở huyện thành thì Đoạn Kim Ba thường xuyên chiêu đãi người phụ trách các đơn vị, lấy ra hóa đơn để chi trả, khi Chu Nghĩa Hải phải ký tên thì đã từng ném vỡ bút. Trên vấn đề nam nữ thì càng nhiều tin đồn, xã Liễu Hà có quốc lộ 318, kinh tế ven đường rất phát đạt, không riêng gì quán cơm, cũng có không ít thiếu nữ kiếm tiền dựa vào tư sắc, trong đó không thiếu các cô xinh đẹp, nghe nói Đoạn Kim Ba đã vài lần đến "hốt hàng", thậm chí còn có người trông thấy "gái" đi ra từ phòng ngủ của hắn.
Viên Tự Lập cảm thấy khổ sở, không biết vì nguyên nhân gì mà mình được điều đến một địa phương rối loạn thế này? Cái gì là kinh tế phát đạt, đãi ngộ cuộc sống cao, tất cả đều là giả dối, quan trọng là công tác có thoải mái hay không mà thôi. Viên Tự Lập nghĩ mình còn quá trẻ, mới hai mươi ba tuổi mà phải gặp cục diện thế này, thật sự không biết phó chủ tịch thành phố Triệu Thiên Nhiên sẽ nghĩ thế nào. Lúc này hắn không thể nào thay đổi được cục diện, bây giờ Chu Nghĩa Hải và Đoạn Kim Ba là nước lửa không dung, cũng vì thế mà phó bí thư đoàn thể trước đó phải rời khỏi đây, bây giờ người đến nhận chức bắt buộc phải có thái độ rõ ràng. Viên Tự Lập tất nhiên sẽ không quan tâm đến những tin đồn về cuộc sống của Đoạn Kim Ba, hắn thấy điều này không có vấn đề gì, đàn ông thường là như vậy, luôn có một sở thích đặc biệt gì đó. Viên Tự Lập chỉ quan tâm đến tình cảnh của mình, Đoạn Kim Ba rõ ràng có tâm tính không tốt, dù là vấn đề sắp xếp công tác hay những lời nói trên hội nghị đều cố gắng hạ thấp Viên Tự Lập, phải biết rằng Đoạn Kim Ba bây giờ cần sự giúp đỡ của Viên Tự Lập, điều này làm cho Viên Tự Lập chợt nghĩ ra một chỗ dựa.
Viên Tự Lập là thư ký của Triệu Thiên Nhiên, nếu Triệu Thiên Nhiên còn ở huyện Tuyên Thi, như vậy thái độ của Đoạn Kim Ba chắc chắn sẽ khác biệt. Nhưng bây giờ Triệu Thiên Nhiên đã đã rời khỏi huyện Tuyên Thi đến thành phố Hoài Dương, dù là thăng chức nhưng người đi thì cảnh không còn, hơn nữa Hoài Dương cách xa xã Liễu Hà, hai bên không cùng một tầng, Viên Tự Lập chỉ đi theo Triệu Thiên Nhiên vài tháng, cũng không ai tin hắn sẽ có quan hệ rất tốt với Triệu Thiên Nhiên. Căn cứ vào nguyên nhân này mà thấy ngay hắn là người không có rễ, một người như vậy không có gì đáng kiêng kỵ, chỉ cần cố gắng chèn ép là được. Viên Tự Lập đã sớm hiểu đạo lý này, trên quan trường thường coi trọng bối cảnh, chỗ dựa, còn năng lực chỉ là vị trí thứ yếu. Người Trung Quốc là như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một người thì sẽ biết ngay, muốn làm ở nhà nước phải xem vào quan hệ.
Viên Tự Lập bắt đầu suy xét đối sách, nếu đi tìm phó chủ tịch Triệu Thiên Nhiên để kể khổ thì rõ ràng là biểu hiện mềm yếu, mà chủ tịch Triệu có thể làm gì được? Điều mình đi sao? Biện pháp duy nhất lúc này là tran thủ vị trí, tranh thủ quyền lực. Nếu Đoạn Kim Ba có thái độ như vậy thì sẽ làm cho nước đục lên, cá tiến vào. Lúc này hắn không được mềm yếu, không cần phải nghĩ biện pháp điều hòa mâu thuẫn giữa bí thư và chủ tịch, bây giờ điều hắn cần làm là một thái độ rõ ràng, trên quan trường dù là chuyện lớn hay nhỏ đều không dễ làm, hắn cần phải tỏ rõ thái độ nếu không sẽ bị ép ra bã.
Viên Tự Lập so sánh lợi hại giữa Đoạn Kim Ba và Chu Nghĩa Hải, nếu theo Đoạn Kim Ba thì lợi thế, nhưng Đoạn Kim Ba sẽ quan tâm đến hắn sao? Nếu hắn làm như vậy thì sẽ làm Đoạn Kim Ba cho rằng đó là lẽ đương nhiên, sẽ không có tâm tính cảm kích, thâm chí còn chẳng trọng dụng. Chu Nghĩa Hải thì khác, trước mắt hắn rơi vào thế yếu, lúc này nếu Viên Tự Lập trợ giúp Chu Nghĩa Hải thì sẽ thu được hiệu quả khó tưởng.
Viên Tự Lập chậm rãi hướng về phía Chu Nghĩa Hải.
/39
|