- Ủy viên Hùng, tôi vừa đến xã Liễu Hà công tác, cũng chưa quen thuộc mọi thứ, anh là người cũ của đảng ủy xã, tôi thật lòng muốn thỉnh giáo anh, tôi đây phải làm sao để triển khai mở rộng công tác?
- Bí thư Viên, anh cứ nói đùa, tôi còn phải mở rộng và phát triển công tác dưới sự lãnh đạo của anh, sau này còn cần anh chỉ điểm nhiều hơn.
- Ủy viên Hùng, anh lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, quen thuộc công tác tổ chức, cũng không nên nói là lãnh đạo, như vậy có vẻ xa lạ. Tôi còn trẻ, có thể hỗ trợ anh làm tốt công tác cũng thỏa mãn lắm rồi.
- Bí thư Viên, không cần phải nói như vậy, anh là lãnh đạo, là người phụ trách chỉ đạo công tác, sau này tôi nhất định sẽ xin chỉ thị nhiều hơn, làm báo cáo nhiều hơn, sẽ làm tốt công tác tổ chức của xã Liễu Hà.
Viên Tự Lập không nói gì thêm, lời nói của Hùng Khai Thắng đã truyền ra tin tức, muốn mọi người lần đầu tiên thành thật với nhau chỉ là trò cười, cảm tình phải chậm rãi được xây dựng nên.
- Bí thư Viên, đi khiêu vũ nhé, những phòng khiêu vũ ở nơi đây cũng không tệ lắm.
- Không được, ủy viên Hùng, chúng ta quay về thôi.
Viên Tự Lập cũng không có nhà ở huyện thành, sau khi rời khỏi văn phòng huyện ủy thì vấn đề về nhà ở cũng xuất hiện, vì vậy đến chủ nhật được nghỉ ngơi hắn cũng ở lại xã Liễu Hà. Nơi đây cách quê nhà ba trăm kilomet, về nhà cũng không kịp. Hắn chậm rãi cảm thấy những gì mình được phân công quản lý chỉ là nói miệng, ví dụ như vấn đề kiểm tra kỷ luật giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyên và mặt trận tổ quốc, phía dưới đều có người được phân công công tác một cách cụ thể, nếu anh mới đến chưa quen thuộc thì đừng hòng có thể mở miệng, mà dù có quen thuộc cũng không cần anh phải chủ động đi làm.
Viên Tự Lập cảm thấy rất hoang mang, mình ở xã Liễu Hà giống như một nhân vật có hay không cũng chẳng sao, giống như một con rối trong bản kịch, được đặt ra phía trước, hành động theo sự điều khiển. Tại sao lại như vậy? Viên Tự Lập không dám chắc, mà tình hình công tác hiện nay có giống với kiếp trước hay không, hắn cũng không nắm chắc. Hắn cầm một phần văn kiện phân công của lãnh đạo khối chính quyền lên xem, cẩn thận suy xét, cuối cùng thấy được vấn đề. Thì ra mỗi một lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều được phân công quản lý một bộ môn riêng biệt, xã có mười lăm thành viên ban ngành, những người không được phân công quản lý ngoài bí thư đảng ủy, chủ tịch xã thì có Hùng Khai Thắng và hắn. Trong sự việc này có sự khác biệt rất lớn, bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã có thân phận khác biệt, không cần phân công quản lý ban ngành. Nhưng Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đều là cấp phó, nếu không được phân công quản lý ban ngành, như vậy thì sẽ có việc gì để làm? Nếu mượn câu chuyện về phân công lãnh đạo xuống thôn thì cũng có vấn đề, thôn Kim Tử Điếm là xa nhất, lãnh đạo được phân công xem xét chính là hắn và Hùng Khai Thắng, một phó bí thư mới được sắp xếp ở nơi xa như vậy, có ý gì?
Viên Tự Lập cảm thấy nguy cơ, trong chuyện này nhất định là có vấn đề, nhưng Hùng Khai Thắng không nói, chính hắn cũng không còn cách nào, nhưng hắn tin Hùng Khai Thắng nhất định biết rõ tình huống.
Ngày 28 tháng 4, Đoạn Kim Ba trở lại xã Liễu Hà tổ chức hội nghị ban ngành, thông báo tình hình hội nghị đại biểu nhân dân của thành phố Hoài Dương. Một hội nghị nhàm chán như vậy thì Viên Tự Lập sẽ không quan tâm, kiếp trước hắn cũng từng là đại biểu nhân dân cấp thành phố, đi họp chỉ thuần túy là giết thời gian mà thôi.
Sau khi thông báo xong tình huống đại hội đại biểu nhân đân, Đoạn Kim Ba đột nhiên đưa ra yêu cầu, tất cả lãnh đạo phải có báo cáo công tác tháng tư, đặc biệt là những tình huống chứng thực từ sau hội nghị đốc thúc trồng cây thuốc lá lần trước.
Xã Liễu Hà tổng cộng có chín thôn, dựa theo nguyên tắc xa gần, báo cáo sớm nhất chính là những thôn ở gần, Viên Tự Lập nhìn đám lãnh đạo được phân công các thôn báo cáo công tác mà sinh ra cảm giác xấu, trước nay hắn chỉ đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, nơi đó quá xa, giao thông không tiện, nếu muốn báo cáo thì hắn chẳng biết nói gì.
Thôn Kim Tử Điếm báo cáo cuối cùng, Đoạn Kim Ba nhìn Viên Tự Lập nhưng trực tiếp báo danh Hùng Khai Thắng báo cáo.
Khoảng thời gian này Hùng Khai Thắng thường qua lại với Viên Tự Lập, cũng không xuống nông thôn. Vì Viên Tự Lập cần tình huống cơ bản về tổ chức đảng, kể cả tình huống của đảng viên, nên thời gian qua Hùng Khai Thắng ngoài việc chuẩn bị tư liệu, còn phụ trách giảng giải, đưa ra những ví dụ về vấn đề đảng viên biến chất, tổ chức đảng ủy cơ sở mềm yếu tan rã... ....
Hùng Khai Thắng báo cáo không có gì khác lạ, không có sơ suất, thường thì người trường kỳ làm công tác đều có thể nói được như vậy. Vì thôn Kim Tử Điếm là nơi trọng điểm trồng cây thuốc lá, hầu như không cần đôn đốc thì nhân dân cũng trực tiếp trồng và có được hiệu quả kinh tế cao. Viên Tự Lập cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn thầm bội phục Hùng Khai Thắng, người trường kỳ làm công tác rõ ràng rất có kinh nghiệm.
Đoạn Kim Ba bắt đầu hỏi thăm về vùng nuôi trồng, về số lần xuống đốc tra, số lần tiếp xúc với nhân viên quản lý tuyến dưới. Lúc này Viên Tự Lập thấy Chu Nghĩa Hải cau mày.
Lần này có ba thôn bị cho vào thế bí, trong đó có cả thôn Kim Tử Điếm, vì Hùng Khai Thắng cũng không tiếp xúc với nhân viên quản lý bên dưới. Nếu xét từ tình huống trước mắt thì Đoạn Kim Ba nhất định biết rõ tình huống thực địa, nếu lần này còn nói dối thì sẽ rất xấu hổ, tính chất sự việc cũng biến đổi.
Đoạn Kim Ba hỏi xong thì mở miệng nói:
- Các đồng chí, lần này tôi và chủ tịch Chu đi họp quay về đã đặc biệt xuống tuyến dưới xem xét tình hình, sau khi nắm giữ tình huống thực tế mới mở hội nghị lần này. Các thành viên ban ngành chúng ta phải thật sự cầu thị, có cái gì thì nên nói cái đó, vì vấn đề trồng cây thuốc lá là chuyện lớn của toàn xã, tài chính thu vào cũng rất lớn. Bây giờ đã là cuối tháng tư, dân chúng đều hiểu không thể nào để lố sang tháng năm, nhưng bây giờ có nhiều địa phương mà diện tích vẫn chưa đủ, bắt buộc phải trồng sang tháng năm, tuy hiệu quả kém hơn một chút nhưng dù sao cũng có cái ăn. Tôi đặc biệt nhấn mạnh, thôn Kim Tử Điếm phải được nắm chặt, đó là thôn trồng thuốc lá lớn nhất trong xã, chất lượng cũng tốt nhất, giá cả cao. Bí thư Viên, anh là người mới đến, cần đốc xúc ủy viên Hùng nhiều hơn, để thôn Kim Tử Điếm làm tốt công tác trồng thuốc lá.
Viên Tự Lập có chút phẫn nộ, đốc xúc trồng thuốc lá là công tác trọng yếu của đảng ủy chính quyền xã, tất nhiên phải được coi trọng. Nhưng điều này hắn lại không biết, cũng không ai nói cho hắn biết, hơn nữa những thôn chỉ cần hơi xa là được Trịnh Kiến Thiết sắp xếp xe đưa đón, chỉ có thôn Kim Tử Điếm là không ai hỏi đến. Hơn nữa dù công tác quản lý ở thôn Kim Tử Điếm không tốt thì cũng không cần phê bình trước ban ngành như vậy, đây là có ý gì? Viên Tự Lập nhìn vẻ mặt đưa đám của Hùng Khai Thắng và vẻ mặt khó thể nhận biết của đám lãnh đạo xã, hắn cảm thấy mình phải nói vài lời. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết mình không phải là đống bùn nhão, sẽ không để người ta thích làm gì thì làm.
- Còn việc gì khác không? Nếu không thì giải tán.
- Bí thư Đoạn, tôi có vài lời.
- Bí thư Viên, anh nói đi.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, công tác đôn đốc quản lý trồng thuốc lá ở thôn Kim Tử Điếm đều có trách nhiệm chủ yếu của tôi, khoảng thời gian này ủy viên Hùng chủ yếu phụ trách công tác tìm tư liệu tổ chức của tất cả các thôn cho tôi, đây là công tác tôi sắp xếp. Mà chuyện trồng cây thuốc lá là đại sự của cả xã, khoảng thời gian trước tôi không đặt nặng, bắt đầu từ ngày mai ủy viên Hùng sẽ cùng tôi đi đôn đốc. Tôi đến xã Liễu Hà đã được hơn một tháng nhưng mới đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, đây thật sự là sai lầm. Tôi không quen thuộc công tác ở nông thôn, hội nghị hôm nay làm tôi hiểu đảng ủy chính quyền xã làm trung tâm của công tác, chủ nhiệm Hoàng, làm phiền anh sắp xếp xe, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.
Viên Tự Lập nói làm ánh mắt mọi người tập trung lại.
- Bí thư Viên nói rất đúng, bí thư Đoạn, trồng thuốc lá đã đến giai đoạn cuối cùng, bí thư Viên và ủy viên Hùng xuống tuyến dưới đốc thúc vài ngày là được. Nhưng công tác kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, mặt trận tổ quôsc cũng cực kỳ quan trọng, sau này bí thư Viên nên tập trung tinh lực ở phương diện này, bí thư Viên không quen thuộc công tác ở nông thôn, điều này là cả quá trình, từ từ sẽ quen, không nên gấp.
Chu Nghĩa Hải nói làm bầu không khí phòng họp chợt biến đổi, Đoạn Kim Ba không nói thêm điều gì, trực tiếp tuyên bố tan họp.
Hôm sau Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng nhận trực tiếp chạy đến thôn Kim Tử Điếm, tổng cộng có mười hai người được phân công quản lý ở thôn Kim Tử Điếm, phần lớn là bí thư chi bộ.
Bí thư thôn Kim Tử Điếm là Lưu Thắng Dũng, hơn bốn mươi, bộ dạng cao lớn, thân thể cường tráng, chủ nhiệm Đặng Thúy Lâm là nữ đồng chí, hơn ba mươi, rất mạnh mẽ, nói chuyện không có gì kiêng kỵ. Bầu không khí trong thôn cũng chẳng phải quá tốt, tất cả mọi người có vẻ vô tình.
- Bí thư Viên, thôn Kim Tử Điếm cách xa đảng ủy xã, điều kiện khó khăn, người đến đây công tác ngoài dân bản địa thì đều bị sung quân đến mà thôi.
Hùng Khai Thắng lặng lẽ nói, điều này làm cho Viên Tự Lập hiểu ra vài vấn đề.
Nói đến vấn đề đốc thúc trồng thuốc lá chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, bây giờ đã cuối tháng tư, người tình nguyện trồng đã sớm làm xong từ lâu, chỉ còn lại những vùng đất không thích hợp hoặc những người không có sức lao động, hoặc không muốn trồng cây thuốc lá, trong đó số người không thích trồng cây thuốc lá là rất ít.
Viên Tự Lập nghe xong báo cáo của Lưu Thắng Dũng thì càng thêm khó hiểu, Đoạn Kim Ba không thể nào không biết những tình huống này, vì sao ở trên hội nghị ban ngành lại nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ xuống nông thôn cũng chỉ có thể nói vài lời như thế này thôi sao? Sau khi ăn xong cơm tối thì Viên Tự Lập chỉ uống một chút rượu, vì thật sự rất khó uống, điều kiện của khu quản lý thôn rất kém, phòng ăn rất bẩn, có lẽ cũng vì không có tài chính, vì vậy nếu nói công tác nhiệt tình thì thuần túy chỉ là trò cười.
Bây giờ Viên Tự Lập đã biết rõ nguyên nhân, hắn không thể không hiểu, hắn nhất định phải biết rõ tất cả, hắn chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Hùng Khai Thắng.
Sau khi ăn cơm thì Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi dạo trong khu quản lý, cảnh sắc ở thôn Kim Tử Điếm cũng không tệ, núi cao nước xanh, điều không được hoàn mỹ chính là nơi đây vẫn còn nghèo. Tất nhiên vẫn có vài phần dân chúng giàu có, chỉ cần nhìn nhà cửa của dân là biết được điều này.
Sắc trời dần tối, bốn phía truyền đến tiếng chó sủa, nhân dân bây giờ mới bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, đồng ruộng êm tĩnh, nếu không phải trong lòng có tâm sự thì Viên Tự Lập cũng rất muốn yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp khó tìm này.
- Bí thư Viên, anh cứ nói đùa, tôi còn phải mở rộng và phát triển công tác dưới sự lãnh đạo của anh, sau này còn cần anh chỉ điểm nhiều hơn.
- Ủy viên Hùng, anh lớn tuổi, kinh nghiệm phong phú, quen thuộc công tác tổ chức, cũng không nên nói là lãnh đạo, như vậy có vẻ xa lạ. Tôi còn trẻ, có thể hỗ trợ anh làm tốt công tác cũng thỏa mãn lắm rồi.
- Bí thư Viên, không cần phải nói như vậy, anh là lãnh đạo, là người phụ trách chỉ đạo công tác, sau này tôi nhất định sẽ xin chỉ thị nhiều hơn, làm báo cáo nhiều hơn, sẽ làm tốt công tác tổ chức của xã Liễu Hà.
Viên Tự Lập không nói gì thêm, lời nói của Hùng Khai Thắng đã truyền ra tin tức, muốn mọi người lần đầu tiên thành thật với nhau chỉ là trò cười, cảm tình phải chậm rãi được xây dựng nên.
- Bí thư Viên, đi khiêu vũ nhé, những phòng khiêu vũ ở nơi đây cũng không tệ lắm.
- Không được, ủy viên Hùng, chúng ta quay về thôi.
Viên Tự Lập cũng không có nhà ở huyện thành, sau khi rời khỏi văn phòng huyện ủy thì vấn đề về nhà ở cũng xuất hiện, vì vậy đến chủ nhật được nghỉ ngơi hắn cũng ở lại xã Liễu Hà. Nơi đây cách quê nhà ba trăm kilomet, về nhà cũng không kịp. Hắn chậm rãi cảm thấy những gì mình được phân công quản lý chỉ là nói miệng, ví dụ như vấn đề kiểm tra kỷ luật giám sát, tổ chức nhân sự, tuyên truyên và mặt trận tổ quốc, phía dưới đều có người được phân công công tác một cách cụ thể, nếu anh mới đến chưa quen thuộc thì đừng hòng có thể mở miệng, mà dù có quen thuộc cũng không cần anh phải chủ động đi làm.
Viên Tự Lập cảm thấy rất hoang mang, mình ở xã Liễu Hà giống như một nhân vật có hay không cũng chẳng sao, giống như một con rối trong bản kịch, được đặt ra phía trước, hành động theo sự điều khiển. Tại sao lại như vậy? Viên Tự Lập không dám chắc, mà tình hình công tác hiện nay có giống với kiếp trước hay không, hắn cũng không nắm chắc. Hắn cầm một phần văn kiện phân công của lãnh đạo khối chính quyền lên xem, cẩn thận suy xét, cuối cùng thấy được vấn đề. Thì ra mỗi một lãnh đạo đảng ủy chính quyền xã đều được phân công quản lý một bộ môn riêng biệt, xã có mười lăm thành viên ban ngành, những người không được phân công quản lý ngoài bí thư đảng ủy, chủ tịch xã thì có Hùng Khai Thắng và hắn. Trong sự việc này có sự khác biệt rất lớn, bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã có thân phận khác biệt, không cần phân công quản lý ban ngành. Nhưng Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đều là cấp phó, nếu không được phân công quản lý ban ngành, như vậy thì sẽ có việc gì để làm? Nếu mượn câu chuyện về phân công lãnh đạo xuống thôn thì cũng có vấn đề, thôn Kim Tử Điếm là xa nhất, lãnh đạo được phân công xem xét chính là hắn và Hùng Khai Thắng, một phó bí thư mới được sắp xếp ở nơi xa như vậy, có ý gì?
Viên Tự Lập cảm thấy nguy cơ, trong chuyện này nhất định là có vấn đề, nhưng Hùng Khai Thắng không nói, chính hắn cũng không còn cách nào, nhưng hắn tin Hùng Khai Thắng nhất định biết rõ tình huống.
Ngày 28 tháng 4, Đoạn Kim Ba trở lại xã Liễu Hà tổ chức hội nghị ban ngành, thông báo tình hình hội nghị đại biểu nhân dân của thành phố Hoài Dương. Một hội nghị nhàm chán như vậy thì Viên Tự Lập sẽ không quan tâm, kiếp trước hắn cũng từng là đại biểu nhân dân cấp thành phố, đi họp chỉ thuần túy là giết thời gian mà thôi.
Sau khi thông báo xong tình huống đại hội đại biểu nhân đân, Đoạn Kim Ba đột nhiên đưa ra yêu cầu, tất cả lãnh đạo phải có báo cáo công tác tháng tư, đặc biệt là những tình huống chứng thực từ sau hội nghị đốc thúc trồng cây thuốc lá lần trước.
Xã Liễu Hà tổng cộng có chín thôn, dựa theo nguyên tắc xa gần, báo cáo sớm nhất chính là những thôn ở gần, Viên Tự Lập nhìn đám lãnh đạo được phân công các thôn báo cáo công tác mà sinh ra cảm giác xấu, trước nay hắn chỉ đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, nơi đó quá xa, giao thông không tiện, nếu muốn báo cáo thì hắn chẳng biết nói gì.
Thôn Kim Tử Điếm báo cáo cuối cùng, Đoạn Kim Ba nhìn Viên Tự Lập nhưng trực tiếp báo danh Hùng Khai Thắng báo cáo.
Khoảng thời gian này Hùng Khai Thắng thường qua lại với Viên Tự Lập, cũng không xuống nông thôn. Vì Viên Tự Lập cần tình huống cơ bản về tổ chức đảng, kể cả tình huống của đảng viên, nên thời gian qua Hùng Khai Thắng ngoài việc chuẩn bị tư liệu, còn phụ trách giảng giải, đưa ra những ví dụ về vấn đề đảng viên biến chất, tổ chức đảng ủy cơ sở mềm yếu tan rã... ....
Hùng Khai Thắng báo cáo không có gì khác lạ, không có sơ suất, thường thì người trường kỳ làm công tác đều có thể nói được như vậy. Vì thôn Kim Tử Điếm là nơi trọng điểm trồng cây thuốc lá, hầu như không cần đôn đốc thì nhân dân cũng trực tiếp trồng và có được hiệu quả kinh tế cao. Viên Tự Lập cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn thầm bội phục Hùng Khai Thắng, người trường kỳ làm công tác rõ ràng rất có kinh nghiệm.
Đoạn Kim Ba bắt đầu hỏi thăm về vùng nuôi trồng, về số lần xuống đốc tra, số lần tiếp xúc với nhân viên quản lý tuyến dưới. Lúc này Viên Tự Lập thấy Chu Nghĩa Hải cau mày.
Lần này có ba thôn bị cho vào thế bí, trong đó có cả thôn Kim Tử Điếm, vì Hùng Khai Thắng cũng không tiếp xúc với nhân viên quản lý bên dưới. Nếu xét từ tình huống trước mắt thì Đoạn Kim Ba nhất định biết rõ tình huống thực địa, nếu lần này còn nói dối thì sẽ rất xấu hổ, tính chất sự việc cũng biến đổi.
Đoạn Kim Ba hỏi xong thì mở miệng nói:
- Các đồng chí, lần này tôi và chủ tịch Chu đi họp quay về đã đặc biệt xuống tuyến dưới xem xét tình hình, sau khi nắm giữ tình huống thực tế mới mở hội nghị lần này. Các thành viên ban ngành chúng ta phải thật sự cầu thị, có cái gì thì nên nói cái đó, vì vấn đề trồng cây thuốc lá là chuyện lớn của toàn xã, tài chính thu vào cũng rất lớn. Bây giờ đã là cuối tháng tư, dân chúng đều hiểu không thể nào để lố sang tháng năm, nhưng bây giờ có nhiều địa phương mà diện tích vẫn chưa đủ, bắt buộc phải trồng sang tháng năm, tuy hiệu quả kém hơn một chút nhưng dù sao cũng có cái ăn. Tôi đặc biệt nhấn mạnh, thôn Kim Tử Điếm phải được nắm chặt, đó là thôn trồng thuốc lá lớn nhất trong xã, chất lượng cũng tốt nhất, giá cả cao. Bí thư Viên, anh là người mới đến, cần đốc xúc ủy viên Hùng nhiều hơn, để thôn Kim Tử Điếm làm tốt công tác trồng thuốc lá.
Viên Tự Lập có chút phẫn nộ, đốc xúc trồng thuốc lá là công tác trọng yếu của đảng ủy chính quyền xã, tất nhiên phải được coi trọng. Nhưng điều này hắn lại không biết, cũng không ai nói cho hắn biết, hơn nữa những thôn chỉ cần hơi xa là được Trịnh Kiến Thiết sắp xếp xe đưa đón, chỉ có thôn Kim Tử Điếm là không ai hỏi đến. Hơn nữa dù công tác quản lý ở thôn Kim Tử Điếm không tốt thì cũng không cần phê bình trước ban ngành như vậy, đây là có ý gì? Viên Tự Lập nhìn vẻ mặt đưa đám của Hùng Khai Thắng và vẻ mặt khó thể nhận biết của đám lãnh đạo xã, hắn cảm thấy mình phải nói vài lời. Hắn muốn cho tất cả mọi người biết mình không phải là đống bùn nhão, sẽ không để người ta thích làm gì thì làm.
- Còn việc gì khác không? Nếu không thì giải tán.
- Bí thư Đoạn, tôi có vài lời.
- Bí thư Viên, anh nói đi.
- Bí thư Đoạn, chủ tịch Chu, công tác đôn đốc quản lý trồng thuốc lá ở thôn Kim Tử Điếm đều có trách nhiệm chủ yếu của tôi, khoảng thời gian này ủy viên Hùng chủ yếu phụ trách công tác tìm tư liệu tổ chức của tất cả các thôn cho tôi, đây là công tác tôi sắp xếp. Mà chuyện trồng cây thuốc lá là đại sự của cả xã, khoảng thời gian trước tôi không đặt nặng, bắt đầu từ ngày mai ủy viên Hùng sẽ cùng tôi đi đôn đốc. Tôi đến xã Liễu Hà đã được hơn một tháng nhưng mới đến thôn Kim Tử Điếm một lần duy nhất, đây thật sự là sai lầm. Tôi không quen thuộc công tác ở nông thôn, hội nghị hôm nay làm tôi hiểu đảng ủy chính quyền xã làm trung tâm của công tác, chủ nhiệm Hoàng, làm phiền anh sắp xếp xe, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.
Viên Tự Lập nói làm ánh mắt mọi người tập trung lại.
- Bí thư Viên nói rất đúng, bí thư Đoạn, trồng thuốc lá đã đến giai đoạn cuối cùng, bí thư Viên và ủy viên Hùng xuống tuyến dưới đốc thúc vài ngày là được. Nhưng công tác kiểm tra kỷ luật, giám sát, tổ chức nhân sự, mặt trận tổ quôsc cũng cực kỳ quan trọng, sau này bí thư Viên nên tập trung tinh lực ở phương diện này, bí thư Viên không quen thuộc công tác ở nông thôn, điều này là cả quá trình, từ từ sẽ quen, không nên gấp.
Chu Nghĩa Hải nói làm bầu không khí phòng họp chợt biến đổi, Đoạn Kim Ba không nói thêm điều gì, trực tiếp tuyên bố tan họp.
Hôm sau Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng nhận trực tiếp chạy đến thôn Kim Tử Điếm, tổng cộng có mười hai người được phân công quản lý ở thôn Kim Tử Điếm, phần lớn là bí thư chi bộ.
Bí thư thôn Kim Tử Điếm là Lưu Thắng Dũng, hơn bốn mươi, bộ dạng cao lớn, thân thể cường tráng, chủ nhiệm Đặng Thúy Lâm là nữ đồng chí, hơn ba mươi, rất mạnh mẽ, nói chuyện không có gì kiêng kỵ. Bầu không khí trong thôn cũng chẳng phải quá tốt, tất cả mọi người có vẻ vô tình.
- Bí thư Viên, thôn Kim Tử Điếm cách xa đảng ủy xã, điều kiện khó khăn, người đến đây công tác ngoài dân bản địa thì đều bị sung quân đến mà thôi.
Hùng Khai Thắng lặng lẽ nói, điều này làm cho Viên Tự Lập hiểu ra vài vấn đề.
Nói đến vấn đề đốc thúc trồng thuốc lá chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, bây giờ đã cuối tháng tư, người tình nguyện trồng đã sớm làm xong từ lâu, chỉ còn lại những vùng đất không thích hợp hoặc những người không có sức lao động, hoặc không muốn trồng cây thuốc lá, trong đó số người không thích trồng cây thuốc lá là rất ít.
Viên Tự Lập nghe xong báo cáo của Lưu Thắng Dũng thì càng thêm khó hiểu, Đoạn Kim Ba không thể nào không biết những tình huống này, vì sao ở trên hội nghị ban ngành lại nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ xuống nông thôn cũng chỉ có thể nói vài lời như thế này thôi sao? Sau khi ăn xong cơm tối thì Viên Tự Lập chỉ uống một chút rượu, vì thật sự rất khó uống, điều kiện của khu quản lý thôn rất kém, phòng ăn rất bẩn, có lẽ cũng vì không có tài chính, vì vậy nếu nói công tác nhiệt tình thì thuần túy chỉ là trò cười.
Bây giờ Viên Tự Lập đã biết rõ nguyên nhân, hắn không thể không hiểu, hắn nhất định phải biết rõ tất cả, hắn chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Hùng Khai Thắng.
Sau khi ăn cơm thì Viên Tự Lập và Hùng Khai Thắng đi dạo trong khu quản lý, cảnh sắc ở thôn Kim Tử Điếm cũng không tệ, núi cao nước xanh, điều không được hoàn mỹ chính là nơi đây vẫn còn nghèo. Tất nhiên vẫn có vài phần dân chúng giàu có, chỉ cần nhìn nhà cửa của dân là biết được điều này.
Sắc trời dần tối, bốn phía truyền đến tiếng chó sủa, nhân dân bây giờ mới bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, đồng ruộng êm tĩnh, nếu không phải trong lòng có tâm sự thì Viên Tự Lập cũng rất muốn yên tĩnh thưởng thức cảnh đẹp khó tìm này.
/39
|