Tôi biết rõ mình trẻ tuổi. Hoa Tử Ngang cũng không khách sáo, vốn cũng không già, nếu là người khác nói anh ‘giả danh lừa bịp’, chắc chắn anh sẽ đánh rớt cằm của người đó.
Được rồi, hai người chớ có vuốt đuôi lẫn nhau nữa.
Há? Sao hai người ở chung một chỗ?
Trưởng Tôn Ngưng không lên tiếng Tần Ngũ vẫn chưa để ý mười ngón tay đan xen của hai người, vô cùng thân mật, sửng sốt, hẳn không phải cậu ấy ‘lừa’ được người. . . . . . ? Ở một bên, Trưởng Tôn Thục Nhã giải thích quan hệ của bọn họ, Tần Ngũ nghe xong vỗ tay một cái, nói liên tục ba chữ ‘tốt’, những người khác trong nhà nghe bọn họ nói chuyện cũng hồ lý hồ đồ, vừa nhắc tới đề tài quen thuộc, lại bị cắt đứt.
Chuyện gì mà kích động như thế hả? Trưởng Tôn Thu vừa đúng trở lại, tiếp nối đề tài.
Tần Ngũ rất vui, vì Trưởng Tôn Ngưng, cũng vì Hoa Tử Ngang, tóm lại bọn họ ở bên nhau là ông giơ hai tay hai chân tán thành, lập tức lôi kéo Trưởng Tôn Thu nói lại một lần, Trưởng Tôn Thu rất biết điều, dò xét Hoa Tử Ngang một hồi, nhưng cũng không xoi mói gì, khách sáo nói mấy câu.
Ba, sao ba về rồi? Trưởng Tôn Thục Nhã hỏi, bên ngoài còn tàn cục chưa thu thập xong.
Haiz, Tưởng Tứ Nhi bị hai vết thương cũng không ở nhà, vào nhà đi.
Vậy người có sao không? Tưởng Tứ Nhi là đồ tể duy nhất trong thôn, con lừa bị tảng đá lớn đè nửa thân thể, đã treo ngược một hơi, không giết cũng sẽ chết, nếu không mau thọc huyết thì thịt bán không bao nhiêu tiền, ăn cũng không ngon, huống chi nhiều thịt như vậy cũng ăn không hết: Không nói mấy giờ trở lại sao?
Không có, đoán chừng cũng phải rất tối.
Nếu chuyện khác thì có thể giúp một tay, chuyện này không tốt lắm. Tần Ngũ nói xong, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng gật đầu một cái.
Khụ! Tôi nói này, mượn dao tới đây, cả đám đàn ông các người còn không thu thập được một đầu lừa nửa sống nửa chết à, máu cũng không cần, trễ thêm lát nữa thì thật sự chết. Trương Xảo nói.
Lấy dao ra rồi. Trưởng Tôn Thu cũng nghĩ đến việc này, nhưng vấn đề là ai dám ra tay đây? Có người giết gà còn phải mời thầy đấy.
Hoa Tử Ngang ở một bên nghe rõ ngọn nguồn, thì ra những người này muốn giết con lừa, không mời được đồ tể, nói với anh không phải là xong rồi sao, trong rừng nhiệt đới nguyên thủy dã thú hung mãnh nào mà anh chưa từng giết, nếu không anh đâu còn tánh mạng mà đứng ở đây?
Tìm cho tôi bộ quần áo, tôi tới làm.
Mọi người nhìn về phía Hoa Tử Ngang, người tự đề cử mình, lúc anh nói chuyện với Tần Ngũ bọn họ đều nghe, biết anh tham gia quân đội, chắc hẳn quân nhân biết giết lừa chứ? Bọn họ không biết, không phải tất cả quân nhân đều biết giết lừa, chỉ là vì trên tay Hoa Tử Ngang nhiễm quá nhiều máu, Tần Ngũ lấy ra một bộ đồng phục giống y như
Được rồi, hai người chớ có vuốt đuôi lẫn nhau nữa.
Há? Sao hai người ở chung một chỗ?
Trưởng Tôn Ngưng không lên tiếng Tần Ngũ vẫn chưa để ý mười ngón tay đan xen của hai người, vô cùng thân mật, sửng sốt, hẳn không phải cậu ấy ‘lừa’ được người. . . . . . ? Ở một bên, Trưởng Tôn Thục Nhã giải thích quan hệ của bọn họ, Tần Ngũ nghe xong vỗ tay một cái, nói liên tục ba chữ ‘tốt’, những người khác trong nhà nghe bọn họ nói chuyện cũng hồ lý hồ đồ, vừa nhắc tới đề tài quen thuộc, lại bị cắt đứt.
Chuyện gì mà kích động như thế hả? Trưởng Tôn Thu vừa đúng trở lại, tiếp nối đề tài.
Tần Ngũ rất vui, vì Trưởng Tôn Ngưng, cũng vì Hoa Tử Ngang, tóm lại bọn họ ở bên nhau là ông giơ hai tay hai chân tán thành, lập tức lôi kéo Trưởng Tôn Thu nói lại một lần, Trưởng Tôn Thu rất biết điều, dò xét Hoa Tử Ngang một hồi, nhưng cũng không xoi mói gì, khách sáo nói mấy câu.
Ba, sao ba về rồi? Trưởng Tôn Thục Nhã hỏi, bên ngoài còn tàn cục chưa thu thập xong.
Haiz, Tưởng Tứ Nhi bị hai vết thương cũng không ở nhà, vào nhà đi.
Vậy người có sao không? Tưởng Tứ Nhi là đồ tể duy nhất trong thôn, con lừa bị tảng đá lớn đè nửa thân thể, đã treo ngược một hơi, không giết cũng sẽ chết, nếu không mau thọc huyết thì thịt bán không bao nhiêu tiền, ăn cũng không ngon, huống chi nhiều thịt như vậy cũng ăn không hết: Không nói mấy giờ trở lại sao?
Không có, đoán chừng cũng phải rất tối.
Nếu chuyện khác thì có thể giúp một tay, chuyện này không tốt lắm. Tần Ngũ nói xong, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng gật đầu một cái.
Khụ! Tôi nói này, mượn dao tới đây, cả đám đàn ông các người còn không thu thập được một đầu lừa nửa sống nửa chết à, máu cũng không cần, trễ thêm lát nữa thì thật sự chết. Trương Xảo nói.
Lấy dao ra rồi. Trưởng Tôn Thu cũng nghĩ đến việc này, nhưng vấn đề là ai dám ra tay đây? Có người giết gà còn phải mời thầy đấy.
Hoa Tử Ngang ở một bên nghe rõ ngọn nguồn, thì ra những người này muốn giết con lừa, không mời được đồ tể, nói với anh không phải là xong rồi sao, trong rừng nhiệt đới nguyên thủy dã thú hung mãnh nào mà anh chưa từng giết, nếu không anh đâu còn tánh mạng mà đứng ở đây?
Tìm cho tôi bộ quần áo, tôi tới làm.
Mọi người nhìn về phía Hoa Tử Ngang, người tự đề cử mình, lúc anh nói chuyện với Tần Ngũ bọn họ đều nghe, biết anh tham gia quân đội, chắc hẳn quân nhân biết giết lừa chứ? Bọn họ không biết, không phải tất cả quân nhân đều biết giết lừa, chỉ là vì trên tay Hoa Tử Ngang nhiễm quá nhiều máu, Tần Ngũ lấy ra một bộ đồng phục giống y như
/101
|