Nếu như nói bên trong chuông cổ có bốn chữ “Trấn Tự Chi Bảo” thì trong lòng Diệp Khai sẽ không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Nhưng đổi lại là bốn chữ “Trấn Cung Chi Bảo”, liền làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quặc rồi.
Không hề nghi ngờ theo chữ khắc ngoài chuông mà phán đoán, đây là một chuông cổ chuyên phật sự không thể nghi ngờ, bên trong những công trình kiến trúc chùa miểu đều đặt những chữ tự - miếu – điện – đường để mệnh danh, mà cung – quan thì thường gặp trong những đạo quan nhiều hơn.
Theo lịch sử của Đông Sơn Tự mà xem, trong chùa cũng không có kiến trúc nào được mệnh danh là “Cung”, cho nên chiếc chuông lớn này có bốn chữ “Trấn Cung Chi Bảo” làm cho Diệp Khai phải cẩn thận cân nhắc rồi.
Về tình huống của Đông Sơn Tự, Diệp Khai hiểu được một ít, theo văn bản tư liệu lưu lại có thể chứng kiến sự hưng thịnh năm xưa, Đông Sơn Tự là chùa miểu nổi danh đứng hàng đầu, là địa phương mà thật nhiều tín đồ lựa chọn thờ phụng hành hương, mà các hòa thượng cũng khá giàu có, trân tàng trong chùa thật không ít.
Về sau nhiều lần bị hủy trong chiến tranh, chùa miểu lần lượt được trùng kiến, như vậy có thể nói rõ một vấn đề, những hòa thượng nơi này khá có tiền, hoặc là nói được các tín đồ quyên tặng không ít.
Cho nên Diệp Khai dùng chuyện này đến suy đoán, cảm thấy Đông Sơn Tự có tiền tài dự trữ của riêng mình, chính là vì ứng phó đủ loại bất trắc, chuẩn bị tương lai trùng tu chùa chiền.
Như vậy những tài bảo kia lại được giấu ở đâu?
Diệp Khai nhìn chiếc chuông lớn treo cao trên cổ thụ, hồi tưởng đến bốn chữ lớn kia, trong lòng lập tức trong sáng, chữ “Cung” kia không phải chỉ công trình kiến trúc trên mặt đất, mà là một cung điện bên dưới mặt đất Đông Sơn Tự!
Nếu như suy đoán của hắn thành lập, như vậy chiếc chuông lớn này là một điểm đánh dấu cho cung điện ngầm dưới đất. Ở dưới gốc cây kia có lẽ được xây một cung điện, hơn nữa rất có thể bên trong chôn dấu thật nhiều tài bảo nhiều đời tích lũy của Đông Sơn Tự, chính là vì chuẩn bị cho tương lai có một ngày sau khi Đông Sơn Tự bị hủy thì các hòa thượng có thể dùng tài bảo trùng kiến lại Đông Sơn Tự!
Nghĩ tới điểm này, Diệp Khai cảm thấy có thật nhiều chuyện trước kia mình chưa từng nghĩ ra lập tức liền rộng mở trong sáng.
Đúng như hắn suy nghĩ lâu nay, vì sao Cù Hữu Nghĩa lại có hứng thú trùng tu Đông Sơn Tự lớn tới như vậy? Một mặt là vì hắn muốn lũng đoạn tài nguyên du lịch của Đông Sơn, một mặt đem chỉnh hợp tài nguyên du lịch tỉnh Hà Đông, sau đó ngồi thu món lợi kếch xù.
Ở một phương diện khác, sau khi Diệp Khai đưa Bùi Quân Thu vào đầu tư nhưng Cù Hữu Nghĩa vẫn không chịu buông tay trong việc trùng tu Đông Sơn Tự, chủ yếu là vì bảo tàng của Đông Sơn Tự!
- Trách không được!
Diệp Khai vỗ vỗ trán mình, nghĩ thầm trách không được lúc ấy hắn đòi lập kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự, bên trong đương nhiên đã ẩn tàng ý nghĩ như thế.
Nếu như chính phủ thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy di chỉ Đông Sơn Tự sẽ biến thành hạng mục bất động sản của Cù Hữu Nghĩa, hắn có thể xây tường vây chung quanh, sau đó không chút kiêng nể tiến hành đào móc, tìm kiếm vị trí cung điện bên dưới Đông Sơn Tự, đem tài bảo lấy ra làm của riêng.
Tưởng tượng một chút, tài bảo mà các hòa thượng tích lũy mấy trăm năm, bên trong tuyệt đối có không ít trân bảo hiếm thấy, nếu như có thể xuất ra bán đấu giá, đoán chừng có thể kêu tới giá trên trời, như vậy đầu tư của Cù Hữu Nghĩa vào mảnh đất này chẳng còn đáng vào đâu.
Nếu chuyện này thao tác được tốt, Cù Hữu Nghĩa thậm chí sẽ lợi nhuận gấp mười lần thậm chí là trăm lần tiền tài, khó trách hắn lại hứng thú lớn đối với việc trùng kiến Đông Sơn Tự.
Diệp Khai nghĩ tới đây đã cảm thấy phán đoán của mình vô cùng có đạo lý, nếu không như thế Cù Hữu Nghĩa thật không có lý do đã trở mặt với Diệp Khai mà vẫn có lòng kiên nhẫn với hạng mục này, nếu không có lợi ích trọng đại hấp dẫn, hắn hoàn toàn không cần phải làm như thế.
Về phần nói lý do là mẹ hắn yêu cầu nguyện vọng gì đấy, đối với một thương nhân hám lợi như hắn mà nói, có đáng tin hay không?
- May mắn không đồng ý với phương án của Cù Hữu Nghĩa, đem nghiệp vụ này thả ra…
Diệp Khai không khỏi cảm thấy thật may mắn.
Đương nhiên cho dù Diệp Khai đã biết nội tình trong chuyện này, hơn nữa có thể chứng minh suy đoán của mình là chính xác, còn đào được tài bảo trong cung điện dưới mặt đất Đông Sơn Tự, hắn cũng không khả năng đem những vật này làm của riêng, với tư cách là chủ tịch thành phố, nếu bởi vì phán đoán của mình sai lầm mà tùy ý cho của cải quốc gia xói mòn ra hải ngoại, như vậy lỗi lầm càng lớn hơn, mặc dù không có người truy cứu trách nhiệm của hắn, nhưng trong nội tâm hắn cũng không được thoải mái.
Nhất là cảm giác bị người tính kế nhất định là cực kỳ khó chịu.
- Anh đang nghĩ gì vậy, sao bộ dạng như nặng nề tâm sự?
Bùi Quân Thu đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Diệp Khai, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
Bùi Quân Thu cảm thấy sau khi Diệp Khai lên núi có vẻ cổ cổ quái quái, nếu một người bình thường có cần chui vào trong cái chuông lớn thăm dò xem có vật gì hay sao?
Diệp Khai làm như vậy hiển nhiên là có chút không được bình thường, ít nhất là khác với người bình thường.
Nàng có chút hoài nghi áp lực công tác bên Đông Sơn quá lớn khiến tính tình Diệp Khai vui buồn thất thường mất rồi.
- Ha ha, gần đây anh say mê khảo cổ mà thôi…
Diệp Khai đương nhiên không thể nói ra suy nghĩ trong nội tâm, dù sao hiện tại chỉ do chính hắn tự suy đoán mà thôi, hết thảy tình huống phải đợi chứng thực mới có thể quyết định, cho nên hắn cười nói với Bùi Quân Thu:
- Nghe nói trong Đông Sơn Tự có bảo tàng đấy, anh làm chủ tịch thành phố có chút nhàm chán nên muốn chơi trò tầm bảo!
- Đông Sơn Tự có bảo tàng? Địa phương rách rưới như vậy còn có bảo tàng hay sao?
Bùi Quân Thu nghe xong hoàn toàn không tin.
Tựa hồ nghe được lời nói của Bùi Quân Thu có vẻ khinh thường, cách đó không xa có lão đầu nhi bất mãn hừ một tiếng nói:
- Người trẻ tuổi hiểu được cái gì, Đông Sơn Tự ở trước thời kháng chiến là phật môn thánh địa nổi tiếng, có một bảo tàng tính toán cái gì? Năm đó trên đại điện cung phụng ba phật tượng chủ yếu, đều được chế tạo bằng vàng ròng ah! Ngay trong nội đường Quan Ân thậm chí còn có một Ngọc Quan Âm, giá trị liên thành!
Diệp Khai nghe xong không khỏi cảm thấy hứng thú, nhìn ông lão kia, phát hiện đối phương cũng khoảng bảy tám mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận, rất có khí tượng của một lão thần tiên.
- Lão tiên sinh là người địa phương Đông Sơn hay sao?
Diệp Khai đi qua mời mấy ông lão hút thuốc lá, sau đó bắt chuyện.
- Ah, thuốc ngon…cảm ơn…
Mấy ông lão nhìn thuốc lá Diệp Khai đưa qua, có chút kinh ngạc, nhưng thấy sau lưng Diệp Khai có mấy bảo tiêu đi chung, lập tức đoán được thân phận người trẻ tuổi này không đơn giản, phi phú tức quý, bằng không mà nói làm sao có phô trương lớn như thế?
Động tác của Lý Hải cũng rất nhanh nhẹn, lập tức bước tới châm lửa cho họ.
- Chúng tôi đều là người Đông Sơn!
Ông lão có tuổi tác lớn nhất rít một hơi thuốc, nói:
- Anh bạn nhỏ có vấn đề gì muốn hỏi sao?
- Ha ha, cháu chỉ cảm thấy thật hứng thú đối với Đông Sơn Tự mà thôi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Trước kia điều tra tư liệu về địa phương, nói thành phố Đông Sơn hương khói nhộn nhịp, là một trong vài chùa miểu lớn nổi tiếng phương bắc, chỉ là trước sau kháng chiến đều bị hủy bởi chiến tranh, về sau không kịp trùng kiến lại tao ngộ tàn phá trong các loại vận động, kết quả hoàn toàn chôn vùi, vì vậy chạy sang đây tìm hiểu tình huống thực tế, quả nhiên thực sự làm trái tim băng giá.
- Ai, quả thật làm lòng người giá lạnh đâu…
Ông lão kia gật nhẹ đầu, có chút đồng cảm nói:
- Cậu nhìn xem hiện tại, khắp nơi gạch ngói chồng chất, rốt cục nhìn không ra chút khí tượng năm xưa rồi, chỉ nói chiếc chuông lớn này, còn có thể thấy được chút cảnh tượng phồn thịnh năm xưa, ngoài ra không còn lưu lại được gì.
Đúng như lời họ nói hiện tại di chỉ Đông Sơn Tự hoàn toàn đổ nát, khắp nơi rêu xanh, cỏ dại thấp thoáng, cơ hồ không dễ dàng nhìn rõ, trừ phi tinh tế tìm kiếm mới có thể nhìn ra được chút đầu mối.
Tình hình như vậy đã phá mà lại bại, làm nội tâm người ta có cảm giác khó chịu, sinh ra cảm giác thật đìu hiu.
- Khi tôi mười mấy tuổi, bên này còn có chùa miểu, hương khói cực thịnh, những vị hòa thượng mặt mày hồng hào, thoạt nhìn bộ dạng rất có phái đoàn…
Ông lão giống như mở ra máy hát:
- Năm đó tôi cùng bạn bè đi qua trong chùa, cùng nhau trèo cây hái quả, bị vũ tăng truy đuổi, tình cảnh đó chưa bao giờ quên được.
- Xin hỏi tuổi của lão tiên sinh…?
Diệp Khai nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi thăm.
Đông Sơn Tự đã bị hủy khoảng sáu mươi năm, ông lão nói lúc mình mười mấy tuổi còn thường xuyên chứng kiến cảnh tượng chùa miểu hưng thịnh, hiển nhiên là một hồi kinh nghiệm trước khi Đông Sơn Tự bị hủy, nói như vậy tuổi thọ của ông lão hẳn là không nhỏ.
- Ha ha, tháng trước lão hủ đã qua sinh nhật 82 tuổi.
Ông lão cười đáp:
- Năm đó tham gia kháng chiến mới rời khỏi Đông Sơn, về sau đi khắp nơi trong cả nước, hơn sáu mươi tuổi mới xem như lá rụng về cội, về lại Đông Sơn.
Diệp Khai nghe xong lập tức hưng phấn, hắn thật không nghĩ tới gặp được người từng chứng kiến một thời phồn vinh của Đông Sơn Tự năm xưa.
- Lão gia tử, trước kia Đông Sơn Tự thật có bảo tàng sao?
Bùi Quân Thu bước lên một bước hỏi vấn đề này.
- Nghe nói là có, tôi nghe nói năm xưa Đông Sơn Tự có một cung điện dưới mặt đất, chuyên dùng giấu kín vật phẩm quý giá, là gia sản trọng yếu của những hòa thượng nơi này, chỉ là không ai biết cung điện tại nơi nào, về sau chùa miểu bị hủy hoại nghiêm trọng, các hòa thượng rời đi tứ tán, không biết cung điện có còn hay không.
Ông lão hồi đáp:
- Chỉ là đã qua nhiều năm, ngược lại không nghe truyền ra tin tức cung điện dưới mặt đất, có lẽ vẫn còn tồn tại đi.
Diệp Khai nghe xong trong lòng không khỏi kích động, xem ra Đông Sơn Tự thật sự có bảo tàng ah…
Nhưng đổi lại là bốn chữ “Trấn Cung Chi Bảo”, liền làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quặc rồi.
Không hề nghi ngờ theo chữ khắc ngoài chuông mà phán đoán, đây là một chuông cổ chuyên phật sự không thể nghi ngờ, bên trong những công trình kiến trúc chùa miểu đều đặt những chữ tự - miếu – điện – đường để mệnh danh, mà cung – quan thì thường gặp trong những đạo quan nhiều hơn.
Theo lịch sử của Đông Sơn Tự mà xem, trong chùa cũng không có kiến trúc nào được mệnh danh là “Cung”, cho nên chiếc chuông lớn này có bốn chữ “Trấn Cung Chi Bảo” làm cho Diệp Khai phải cẩn thận cân nhắc rồi.
Về tình huống của Đông Sơn Tự, Diệp Khai hiểu được một ít, theo văn bản tư liệu lưu lại có thể chứng kiến sự hưng thịnh năm xưa, Đông Sơn Tự là chùa miểu nổi danh đứng hàng đầu, là địa phương mà thật nhiều tín đồ lựa chọn thờ phụng hành hương, mà các hòa thượng cũng khá giàu có, trân tàng trong chùa thật không ít.
Về sau nhiều lần bị hủy trong chiến tranh, chùa miểu lần lượt được trùng kiến, như vậy có thể nói rõ một vấn đề, những hòa thượng nơi này khá có tiền, hoặc là nói được các tín đồ quyên tặng không ít.
Cho nên Diệp Khai dùng chuyện này đến suy đoán, cảm thấy Đông Sơn Tự có tiền tài dự trữ của riêng mình, chính là vì ứng phó đủ loại bất trắc, chuẩn bị tương lai trùng tu chùa chiền.
Như vậy những tài bảo kia lại được giấu ở đâu?
Diệp Khai nhìn chiếc chuông lớn treo cao trên cổ thụ, hồi tưởng đến bốn chữ lớn kia, trong lòng lập tức trong sáng, chữ “Cung” kia không phải chỉ công trình kiến trúc trên mặt đất, mà là một cung điện bên dưới mặt đất Đông Sơn Tự!
Nếu như suy đoán của hắn thành lập, như vậy chiếc chuông lớn này là một điểm đánh dấu cho cung điện ngầm dưới đất. Ở dưới gốc cây kia có lẽ được xây một cung điện, hơn nữa rất có thể bên trong chôn dấu thật nhiều tài bảo nhiều đời tích lũy của Đông Sơn Tự, chính là vì chuẩn bị cho tương lai có một ngày sau khi Đông Sơn Tự bị hủy thì các hòa thượng có thể dùng tài bảo trùng kiến lại Đông Sơn Tự!
Nghĩ tới điểm này, Diệp Khai cảm thấy có thật nhiều chuyện trước kia mình chưa từng nghĩ ra lập tức liền rộng mở trong sáng.
Đúng như hắn suy nghĩ lâu nay, vì sao Cù Hữu Nghĩa lại có hứng thú trùng tu Đông Sơn Tự lớn tới như vậy? Một mặt là vì hắn muốn lũng đoạn tài nguyên du lịch của Đông Sơn, một mặt đem chỉnh hợp tài nguyên du lịch tỉnh Hà Đông, sau đó ngồi thu món lợi kếch xù.
Ở một phương diện khác, sau khi Diệp Khai đưa Bùi Quân Thu vào đầu tư nhưng Cù Hữu Nghĩa vẫn không chịu buông tay trong việc trùng tu Đông Sơn Tự, chủ yếu là vì bảo tàng của Đông Sơn Tự!
- Trách không được!
Diệp Khai vỗ vỗ trán mình, nghĩ thầm trách không được lúc ấy hắn đòi lập kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự, bên trong đương nhiên đã ẩn tàng ý nghĩ như thế.
Nếu như chính phủ thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy di chỉ Đông Sơn Tự sẽ biến thành hạng mục bất động sản của Cù Hữu Nghĩa, hắn có thể xây tường vây chung quanh, sau đó không chút kiêng nể tiến hành đào móc, tìm kiếm vị trí cung điện bên dưới Đông Sơn Tự, đem tài bảo lấy ra làm của riêng.
Tưởng tượng một chút, tài bảo mà các hòa thượng tích lũy mấy trăm năm, bên trong tuyệt đối có không ít trân bảo hiếm thấy, nếu như có thể xuất ra bán đấu giá, đoán chừng có thể kêu tới giá trên trời, như vậy đầu tư của Cù Hữu Nghĩa vào mảnh đất này chẳng còn đáng vào đâu.
Nếu chuyện này thao tác được tốt, Cù Hữu Nghĩa thậm chí sẽ lợi nhuận gấp mười lần thậm chí là trăm lần tiền tài, khó trách hắn lại hứng thú lớn đối với việc trùng kiến Đông Sơn Tự.
Diệp Khai nghĩ tới đây đã cảm thấy phán đoán của mình vô cùng có đạo lý, nếu không như thế Cù Hữu Nghĩa thật không có lý do đã trở mặt với Diệp Khai mà vẫn có lòng kiên nhẫn với hạng mục này, nếu không có lợi ích trọng đại hấp dẫn, hắn hoàn toàn không cần phải làm như thế.
Về phần nói lý do là mẹ hắn yêu cầu nguyện vọng gì đấy, đối với một thương nhân hám lợi như hắn mà nói, có đáng tin hay không?
- May mắn không đồng ý với phương án của Cù Hữu Nghĩa, đem nghiệp vụ này thả ra…
Diệp Khai không khỏi cảm thấy thật may mắn.
Đương nhiên cho dù Diệp Khai đã biết nội tình trong chuyện này, hơn nữa có thể chứng minh suy đoán của mình là chính xác, còn đào được tài bảo trong cung điện dưới mặt đất Đông Sơn Tự, hắn cũng không khả năng đem những vật này làm của riêng, với tư cách là chủ tịch thành phố, nếu bởi vì phán đoán của mình sai lầm mà tùy ý cho của cải quốc gia xói mòn ra hải ngoại, như vậy lỗi lầm càng lớn hơn, mặc dù không có người truy cứu trách nhiệm của hắn, nhưng trong nội tâm hắn cũng không được thoải mái.
Nhất là cảm giác bị người tính kế nhất định là cực kỳ khó chịu.
- Anh đang nghĩ gì vậy, sao bộ dạng như nặng nề tâm sự?
Bùi Quân Thu đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Diệp Khai, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
Bùi Quân Thu cảm thấy sau khi Diệp Khai lên núi có vẻ cổ cổ quái quái, nếu một người bình thường có cần chui vào trong cái chuông lớn thăm dò xem có vật gì hay sao?
Diệp Khai làm như vậy hiển nhiên là có chút không được bình thường, ít nhất là khác với người bình thường.
Nàng có chút hoài nghi áp lực công tác bên Đông Sơn quá lớn khiến tính tình Diệp Khai vui buồn thất thường mất rồi.
- Ha ha, gần đây anh say mê khảo cổ mà thôi…
Diệp Khai đương nhiên không thể nói ra suy nghĩ trong nội tâm, dù sao hiện tại chỉ do chính hắn tự suy đoán mà thôi, hết thảy tình huống phải đợi chứng thực mới có thể quyết định, cho nên hắn cười nói với Bùi Quân Thu:
- Nghe nói trong Đông Sơn Tự có bảo tàng đấy, anh làm chủ tịch thành phố có chút nhàm chán nên muốn chơi trò tầm bảo!
- Đông Sơn Tự có bảo tàng? Địa phương rách rưới như vậy còn có bảo tàng hay sao?
Bùi Quân Thu nghe xong hoàn toàn không tin.
Tựa hồ nghe được lời nói của Bùi Quân Thu có vẻ khinh thường, cách đó không xa có lão đầu nhi bất mãn hừ một tiếng nói:
- Người trẻ tuổi hiểu được cái gì, Đông Sơn Tự ở trước thời kháng chiến là phật môn thánh địa nổi tiếng, có một bảo tàng tính toán cái gì? Năm đó trên đại điện cung phụng ba phật tượng chủ yếu, đều được chế tạo bằng vàng ròng ah! Ngay trong nội đường Quan Ân thậm chí còn có một Ngọc Quan Âm, giá trị liên thành!
Diệp Khai nghe xong không khỏi cảm thấy hứng thú, nhìn ông lão kia, phát hiện đối phương cũng khoảng bảy tám mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận, rất có khí tượng của một lão thần tiên.
- Lão tiên sinh là người địa phương Đông Sơn hay sao?
Diệp Khai đi qua mời mấy ông lão hút thuốc lá, sau đó bắt chuyện.
- Ah, thuốc ngon…cảm ơn…
Mấy ông lão nhìn thuốc lá Diệp Khai đưa qua, có chút kinh ngạc, nhưng thấy sau lưng Diệp Khai có mấy bảo tiêu đi chung, lập tức đoán được thân phận người trẻ tuổi này không đơn giản, phi phú tức quý, bằng không mà nói làm sao có phô trương lớn như thế?
Động tác của Lý Hải cũng rất nhanh nhẹn, lập tức bước tới châm lửa cho họ.
- Chúng tôi đều là người Đông Sơn!
Ông lão có tuổi tác lớn nhất rít một hơi thuốc, nói:
- Anh bạn nhỏ có vấn đề gì muốn hỏi sao?
- Ha ha, cháu chỉ cảm thấy thật hứng thú đối với Đông Sơn Tự mà thôi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Trước kia điều tra tư liệu về địa phương, nói thành phố Đông Sơn hương khói nhộn nhịp, là một trong vài chùa miểu lớn nổi tiếng phương bắc, chỉ là trước sau kháng chiến đều bị hủy bởi chiến tranh, về sau không kịp trùng kiến lại tao ngộ tàn phá trong các loại vận động, kết quả hoàn toàn chôn vùi, vì vậy chạy sang đây tìm hiểu tình huống thực tế, quả nhiên thực sự làm trái tim băng giá.
- Ai, quả thật làm lòng người giá lạnh đâu…
Ông lão kia gật nhẹ đầu, có chút đồng cảm nói:
- Cậu nhìn xem hiện tại, khắp nơi gạch ngói chồng chất, rốt cục nhìn không ra chút khí tượng năm xưa rồi, chỉ nói chiếc chuông lớn này, còn có thể thấy được chút cảnh tượng phồn thịnh năm xưa, ngoài ra không còn lưu lại được gì.
Đúng như lời họ nói hiện tại di chỉ Đông Sơn Tự hoàn toàn đổ nát, khắp nơi rêu xanh, cỏ dại thấp thoáng, cơ hồ không dễ dàng nhìn rõ, trừ phi tinh tế tìm kiếm mới có thể nhìn ra được chút đầu mối.
Tình hình như vậy đã phá mà lại bại, làm nội tâm người ta có cảm giác khó chịu, sinh ra cảm giác thật đìu hiu.
- Khi tôi mười mấy tuổi, bên này còn có chùa miểu, hương khói cực thịnh, những vị hòa thượng mặt mày hồng hào, thoạt nhìn bộ dạng rất có phái đoàn…
Ông lão giống như mở ra máy hát:
- Năm đó tôi cùng bạn bè đi qua trong chùa, cùng nhau trèo cây hái quả, bị vũ tăng truy đuổi, tình cảnh đó chưa bao giờ quên được.
- Xin hỏi tuổi của lão tiên sinh…?
Diệp Khai nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi thăm.
Đông Sơn Tự đã bị hủy khoảng sáu mươi năm, ông lão nói lúc mình mười mấy tuổi còn thường xuyên chứng kiến cảnh tượng chùa miểu hưng thịnh, hiển nhiên là một hồi kinh nghiệm trước khi Đông Sơn Tự bị hủy, nói như vậy tuổi thọ của ông lão hẳn là không nhỏ.
- Ha ha, tháng trước lão hủ đã qua sinh nhật 82 tuổi.
Ông lão cười đáp:
- Năm đó tham gia kháng chiến mới rời khỏi Đông Sơn, về sau đi khắp nơi trong cả nước, hơn sáu mươi tuổi mới xem như lá rụng về cội, về lại Đông Sơn.
Diệp Khai nghe xong lập tức hưng phấn, hắn thật không nghĩ tới gặp được người từng chứng kiến một thời phồn vinh của Đông Sơn Tự năm xưa.
- Lão gia tử, trước kia Đông Sơn Tự thật có bảo tàng sao?
Bùi Quân Thu bước lên một bước hỏi vấn đề này.
- Nghe nói là có, tôi nghe nói năm xưa Đông Sơn Tự có một cung điện dưới mặt đất, chuyên dùng giấu kín vật phẩm quý giá, là gia sản trọng yếu của những hòa thượng nơi này, chỉ là không ai biết cung điện tại nơi nào, về sau chùa miểu bị hủy hoại nghiêm trọng, các hòa thượng rời đi tứ tán, không biết cung điện có còn hay không.
Ông lão hồi đáp:
- Chỉ là đã qua nhiều năm, ngược lại không nghe truyền ra tin tức cung điện dưới mặt đất, có lẽ vẫn còn tồn tại đi.
Diệp Khai nghe xong trong lòng không khỏi kích động, xem ra Đông Sơn Tự thật sự có bảo tàng ah…
/1169
|